Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 370: Cứ vui vẻ quyết định như vậy đi!

Xích Tinh, là tinh cầu nguy hiểm nhất bên cạnh Thứ Nguyên Tinh Tế.
Vì từ Xích Tinh phân chia, nhân loại và tang thi liền chia thành hai bên, quân đội liên bang đóng quân ở bên cạnh Xích Tinh chính là để phòng ngừa tang thi ra tới công kích nhân loại.


Hơn nữa, Xích Tinh cũng là tinh cầu đầu tiên mà con người vào mấy trăm năm trước đột biến gen trở thành tang thi, cho nên trình độ nguy hiểm trên Xích Tinh hiện nay, không cần nghĩ cũng có thể biết là nguy hiểm cỡ nào.


Sau khi hẹn với Lancet bọn họ sẽ gặp nhau ở Xích Tinh, hiện giờ hơn một tháng đã qua đi, Lăng Thần và Hạ Thiên Tịch hôm nay vừa tới bên cạnh Xích Tinh, hai người tìm một khách sạn để ở, cuộc sống nơi này tự nhiên không thể bằng Đế Đô tinh, tiện nghi ở khách sạn đương nhiên cũng không bằng Đế Đô tinh, nhưng trước mắt hai người đều không để ý tới phương diện này.


Ở trong khách sạn, Hạ Thiên Tịch uể oải ỉu xìu gục đầu xuống, Lăng Thần nhìn khuôn mặt không có nổi một tia tinh thần của y, thở dài một hơi, đã hơn 1 tháng rồi, vẫn cứ uể oải ỉu xìu, vậy phải làm sao bây giờ?


Lăng Thần đi lên trước đem người ôm vào trong lòng, hôn lên trán y an ủi: "Đừng nghĩ nhiều, mấy đứa con trai giao cho phụ thân và ba ba trông nom, bọn họ nhất định sẽ chăm sóc tốt mấy đứa nhỏ."


Trên thực tế, từ hơn một tháng trước hai người từ Đế Đô Tinh xuất phát tới Xích Tinh, Hạ Thiên Tịch vẫn luôn không có tinh thần, vì phải chia lìa với hai đứa con trai.


Tuy biết rõ ràng đây là việc không còn cách nào, nhưng trong lòng bọn họ vẫn luyến tiếc, Lăgn Thần còn có thể đem cảm xúc áp xuống, nhưng Hạ Thiên Tịch lại không được, y thật sự không nỡ rời xa hai đứa con trai.


"Bọn nhỏ mới mấy tháng tuổi." Hạ Thiên Tịch không có tinh thần dựa vào trong ngực Lăng Thần bĩu môi nói: "Mới lớn như vậy." Y dùng tay miêu tả một chút, sau đó biểu tình càng thêm uể oải: "Nhưng chúng ta đã phải rời xa bọn nó, chờ chúng ta trở về, không biết hai đứa nhỏ đã lớn thế nào rồi."


Nghĩ tới điểm này, trong lòng Hạ Thiên Tịch cực kỳ khó chịu.
Con y mới sinh ra chưa được ba tháng, lớn có chút xíu như vậy, thế mà y và Lăng Thần đều phải rời xa bọn nhỏ, thật không phải một người ba ba/phụ thân đủ tư cách.
Chỉ nghĩ tới đã khiến người cực kỳ uể oải.


Hơn nữa, chuyện này còn không thể dùng thời gian để quyết định, bọn họ rời đi có thể một năm hai năm, cũng có thể là năm năm mười năm thậm chí là mười mấy hai mươi năm, con trai còn nhỏ như vậy, lớn chút xíu như vậy, còn chưa biết gọi ba ba, chờ bọn họ trở về cũng không biết lớn thế nào rồi, cũng biết gọi ba ba.


Con trai của bọn họ, khi bọn chúng y y a a học nói, khi bọn chúng cần người đỡ lúc tập đi, khi bọn chúng cần phụ thân và ba ba chơi đùa cùng, hai người bọn họ đều không thể ở bên cạnh, chỉ nghĩ tới điều này Hạ Thiên Tịch càng cảm thấy đau lòng.+


Con cái nhà ai giống như con trai y chứ? Nhỏ như vậy đã rời xa phụ thân và ba ba, chờ tới khi bọn họ trở về, nói không chừng con trai cũng không nhận ra bọn họ.