Mấy ngày nay sắc mặt Lăng Thần cực kỳ đen, không chỉ như thế, trên khuôn mặt tuấn mỹ còn treo một đôi mắt quầng thâm không phù hợp với diện mạo.
Nhìn vào quả thực khiến người đau lòng.
Lạc Ngôn hoàn toàn không biết Lăng Thần tiều tụy là vì Hạ Thiên Tịch chơi xỏ, còn tưởng là do Hạ nguyên soái cản trở, nhìn con trai treo hai cái mắt gấu trúc trên mặt. Quả thực có chút thảm không nỡ nhìn.
Lạc Ngôn không nói hai lời lập tức tới Hạ gia, Hạ Thanh cũng nể tình, Lăng Thần là tiểu bối anh có thể không gặp, bối phận của Lạc Ngôn và anh ngang nhau, anh cũng không thể quá không nể tình, bằng không về sau con trai thật sự gả qua đó, quan hệ hai nhà bị anh nháo quá cương cũng không tốt lắm.
Lạc Ngôn đi rồi mới biết, thì ra không phải Hạ nguyên soái cản trở, mà là con dâu chủ động không muốn gặp con trai.
Trái tim Lạc Ngôn lập tức run run, không phải là con dâu muốn ngoại tình chứ!
"Hạ nguyên soái, ta có thể gặp Tiểu Tịch không?" Lạc Ngôn không hi vọng con dâu ngoại tình đâu, phải biết rằng anh cực kỳ vừa lòng với người con dâu này nha.
"Được." Hạ Thanh gật gật đầu: "Tiểu Tịch vẫn luôn ở trong phòng của nó không ra ngoài."
Nói tới điều này, Hạ Thanh cũng nhíu mày một chút, mấy ngày nay con trai đều ở riết trong phòng mình, ngay cả ăn cơm cũng không xuống, anh thì công việc bận rộn về nhà muộn, con trai cũng đã ngủ rồi, vừa lúc hôm nay không có việc gì cũng đi nhìn xem.
Hai vị ba ba lập tức đi tới phòng ngủ của Hạ Thiên Tịch, gõ cửa hai cái không nghe thấy bên trong truyền tới bất cứ tiếng động gì, Hạ Thanh trực tiếp đẩy cửa đi vào, trong phòng ngủ ngoại trừ chăn đệm hỗn độn ra thì không có người.
"Ở toilet?" Lạc Ngôn nghe thấy tiếng động trong toilet nói, hai người lập tức đi vào toilet.
Cửa đóng, chẳng qua không quan trọng, còn có thể nghe được tiếng động rất nhỏ truyền ra từ bên trong, hình như là tiếng nói không quá thoải mái, Hạ Thanh không chút do dự đẩy cửa ra.
Hạ Thiên Tịch ngồi trên mặt đất ôm bồn cầu khổ sở mà nôn.
Hai ngày nay tra tấn Lăng Thần cực kỳ sung sướng, mỗi lần mở ra màn hình giả thuyết trong hệ thống là có thể nhìn thấy tâm tình bánh bao nhỏ ở mức tốt, hai ngày nay Hạ Thiên Tịch cũng có chút cực kỳ vui vẻ.
Vì mỗi ngày đều ăn cơm Lăng Thần nấu, cho nên tâm tình trở nên tốt ăn uống cũng tốt theo, sáng sớm y vừa ăn cơm xong liền buồn nôn, hai ngày trước căn bản là không thấy nôn nghén gì cả, y liền quên mất điều này, ai biết hôm nay lại nôn nghén lợi hại như vậy?
Nôn đến mức thiếu chút nữa cũng nôn cả dạ dày ra.
Quả thực chịu tội đến cực điểm.
Hiện tại y mới biết được, mang thai có bao nhiêu không dễ dàng, đã vậy còn phải giữ tâm tình lúc nào cũng vui vẻ, đúng là mệt.
Cả người y đều không thoải mái, tâm tình tốt mới là lạ!
Hai vị ba ba nhìn Hạ Thiên Tịch đáng thương ôm bồn cầu mà nôn, đều có chút khϊế͙p͙ sợ.
Thân là người từng trải, hơn nữa đều đã sinh con qua, cho dù thường ngày Hạ Thanh luôn bình tĩnh, giờ phút này cũng biết bộ dạng khổ sở của con trai mình là chuyện gì xảy ra?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Thiên Tịch trắng bệch, nhìn hai người đẩy cửa mà vào, chớp chớp mắt, trong lòng chỉ có hai chữ, thảm!
Hai ngày nay, y cố ý tránh gặp phụ thân chỉ sợ phụ thân phát hiện, vì y còn chưa nghĩ ra phải nói với phụ thân như thế nào, hiện tại đột nhiên bị phát hiện, đại não Hạ Thiên Tịch lập tức treo máy.
Thảm!
Nhất định sẽ chết thảm.
Không được, giả vờ ủy khuất, đúng.
Trong đầu Hạ Thiên Tịch lập tức nghĩ ra một chiêu, chớp đôi mắt đào hoa xinh đẹp, một đôi mắt đặc biệt vô tội ngập nước, cực kỳ khiến người đau lòng, lại kết hợp với khuôn mặt nhỏ trắng bệch, biểu tình đầy đáng thương, ai cũng không nỡ tiến lên trách mắng.
Khuôn mặt không biểu tình của Hạ Thanh hoàn toàn lạnh băng, cả người phát ra khí lạnh trực tiếp có thể đông chết người.
Anh không ngờ con trai cư nhiên lại không nên thân như vậy, lại vào ngay lúc này mang thai, cho dù sốt ruột vội vàng muốn gả đi, ít nhất cũng phải qua mấy năm đã chứ!
Quả thật là, con lớn không thể giữ.
Hạ Thanh đi lên phía trước, ánh mắt lạnh như băng nhìn Hạ Thiên Tịch, rất có chút hận sắt không thành thép.
Hạ Thiên Tịch rụt rụt đầu, nếu là người khác dùng ánh mắt lạnh băng như vậy nhìn y, y không thích có thể không thèm nhìn, hoặc là trực tiếp dùng bạo lực nghiền áp, nhưng trước mắt người này là phụ thân, y không có cái can đảm kia.
"Phụ thân, khó chịu......" Con trai ngồi xổm trên mặt đất đáng thương nói, đôi mắt xinh đẹp ướt át sương mù, nhìn thế nào cũng khiến người đau lòng.
Hạ Thanh vừa thấy, cho dù muốn trách cứ, trái tim cũng mềm không nói được bất cứ lời trách mắng nào.
Còn Hạ Thiên Tịch phi thường khó chịu mà nôn, Hạ Thanh chỉ có thể lạnh mặt lôi đem người từ trên mặt đất bế đặt lên giường trong phòng ngủ.
Lạc Ngôn đi theo sau bọn họ, nhìn một màn này quả thực vui mừng, nhưng lại nhìn thấy sắc mặt lạnh băng kia của Hạ Thanh, rất thông minh mà không biểu hiện sự vui sướng ra ngoài, anh không muốn quá mức vui sướng để mà chọc giận Hạ Thanh, đến lúc đó nếu anh thật sự ngăn cản hai đứa nhỏ ở bên nhau thì không hay.
"Thần Thần, tức phụ của con đã mang thai sao con còn không biết? Nếu không phải hôm nay ta đến đây, các con có phải còn muốn lừa dối ta hay không?" Lạc Ngôn từ Hạ gia về nhà trước tiên liền chạy đi tìm Lăng Thần.
Lăng Thần: "......"
Quả thực oan muốn chết.
Hai ngày nay bị Hạ Thiên Tịch chỉ huy chạy khắp nơi, quầng thâm trên mắt vẫn còn treo kia kìa, hắn nghĩ hết mọi cách cũng không gặp được tiểu tức phụ, hắn óc thể có biện pháp gì.
Cho dù hắn nửa đêm leo tường, lợi dụng ma pháp ẩn nấp có thể lừa được Libor quản gia, nhưng đừng quên tức phụ của hắn là một ma pháp sư, trực tiếp tạo một tầng kết giới ở trong phòng.
Phải biết là giá trị vũ lực của tiểu tức phụ ở trên hắn, hắn muốn phá kết giới mà tức phụ tạo, trước không nói có thể phá được hay không, nhưng chắc chắn sẽ không dễ dàng, hơn nữa cũng khiến toàn bộ mọi người phát hiện.
Cho nên Lăng Thần chỉ có thể buồn bực mà lặng lẽ đi, lặng lẽ về, ngay cả tức phụ cũng không nhìn thấy một cái, miễn bàn có bao nhiêu nghẹn khuất.
Hơn nữa hắn cũng không phải cố ý muốn giấu giếm Lạc Ngôn, dù sao trước mắt hắn cũng chỉ biết tin tức, cũng chưa chân chính gặp tức phục xác định, cho nên cũng không dám nói.
"Được rồi, hiện tại ta nấu chút canh, con mang qua cho Tiểu Tịch, ta thấy nó hiện tại nôn nghén rất khủng khϊế͙p͙, chắc chắn sẽ chịu khổ." Lạc Ngôn đau lòng lắc đầu, nam nhân mang thai vốn dĩ đã nghịch thiên mà đi, tuy hiện tại công nghệ cao phát triển nhanh chóng có thể nghịch thiên, nhưng vẫn không thay đổi được khó khăn khi mang thai, quả thực không phải người có thể thừa nhận.
Lạc Ngôn nhớ năm đó khi anh mang thai, thiếu chút nữa một thi hai mạng, nếu không có Lăng Nghị cả ngày một bước cũng không rời, anh thật đúng là không thể tiếp tục kiên trì.
Nam nhân mang thai, mặc kệ là trong 10 tháng mang thai hay là khi sinh sản đều gặp nguy hiểm gấp đôi so với nữ nhân, có thể thấy được trong lúc mang thai có bao nhiêu vất vả.
"Bảo bối hiện tại thật không tốt sao?" Lạc Ngôn vừa nói như vậy, trái tim Lăng Thần lập tức nhảy lên, buồn bực hai ngày nay phải chịu cũng lập tức tan thành mây khói.
Lạc Ngôn gật gật đầu an bài: "Người mang thai tính tình chắc chắn không tốt, tâm tình không tốt liền dễ dàng nổi giận, con dạo này không có việc gì thì không cần về nhà, cứ ở cạnh tức phụ của mình đi, tuyệt đối phải làm đến mức đánh không đánh lạnh, mắng không cãi lại, biết không?"
"Vâng, ba ba, người yên tâm!" Lăng Thần lập tức đáp ứng.
Lúc này Lạc Ngôn mới yên tâm, về mặt cưng chiều tức phục, anh vẫn cực kỳ tin tưởng Lăng Thần, nam nhân Lăng gia ở điểm này đều cực kỳ đáng để tin tưởng.
Hạ gia.
Hạ Thiên Tịch bị nôn nghén tra tấn một phen, đồ ăn trong bụng đã sớm nôn sạch sẽ, nhưng y cũng không muốn ăn gì, không muốn ăn bất cứ một thứ gì.
Hạ Thanh nhìn khuôn mặt nhỏ của con trai nhăn nhó khổ sở, thật sự không đành lòng trách cứ, chỉ có thể ngồi ở cạnh giường vẻ mặt mâu thuẫn nhìn Hạ Thiên Tịch.
Muốn trách lại không nỡ, không trách lại có chút hận sắt không thành thép.
Thật là mâu thuẫn tới cực điểm.
"Phụ thân, người đừng tức giận." Hạ Thiên Tịch suy yếu nằm trên giường, chớp chớp đôi mắt mù sương nhìn Hạ Thanh, thanh âm nghẹn ngào, có thể thấy hiện tại y nhất định không dễ chịu.
"Đừng nói chuyện, nhắm mắt lại ngoan ngoãn nằm một hồi."Giọng nói mềm mại của con trai quả thực có thể hòa tan mọi nhẫn tâm, hiện tại anh không có một tia muốn trách cứ gì, chi còn lại đau lòng.
"Vậy phụ thân đừng tức giận." Hạ Thiên Tịch cười nhìn Hạ Thanh.
Hạ Thanh mặt vô biểu tình thở dài một hơi, giơ tay sờ sờ đầu con trai, vén sợi tóc màu đen bên mang tai y ra: "Là ai quyết định muốn có con?"
"Là con." Hạ Thiên Tịch không chút do dự trả lời, chuyện này vô luận ra làm sao cũng phải ôm trên người mình, với lại Lăng Thần vốn dĩ cũng không biết chuyện này.
"Phụ thân, Lăng Thần hắn còn không biết, người đừng làm khó hắn, con biết phụ thân vì chuyện ba năm trước vẫn luôn trách hắn, nhưng thật sự không liên quan đến hắn, lúc ấy đều là vì con quá tùy hứng, con hứa với phụ thân từ giờ về sau sẽ không tùy hứng nữa, hai người một người là người con yêu, một người là phụ thân của con, con không muốn hai người con yêu nhất bất hòa với nhau, cho nên phụ thân, người đừng tức giận hắn, tha thứ cho hắn được không?"
Nghe giọng nói mềm mại đau lòng của con trai, nhìn đôi mắt đen ướt nước của con trai, Hạ Thanh sờ sờ đầu Hạ Thiên Tịch thở dài gật gật đầu.
Hạ Thiên Tịch lập tức vui vẻ, y biết mà, phụ thân nhất định sẽ vì y mà thỏa hiệp.
"Lăng Thần hắn......ba năm trước khi con biến mất hắn đã quỳ ở trước cửa nhà ta ba ngày ba đêm, hắn là một nam nhân tốt, có thể gửi gắm con cho hắn ta cũng yên tâm, con về sau cũng phải đối xử tốt với người ta, biết không?"
Hạ Thanh nghĩ nghĩ vẫn là nói một câu, anh cũng biết sự tình gì cũng không thể đổ hết lên đầu người khác, con trai của mình mình biết.
Hạ Thiên Tịch sửng sốt một chút, không nghĩ tới lại còn có chuyện này, đôi mắt lập tức có chút ướt át, Lăng Thần chưa từng nói qua với y.
"Được rồi, đừng nghĩ nhiều, phụ thân nói cho con chuyện này là để con biết, hắn được ta chấp nhận, ta cũng yên tâm đem con giao cho hắn, về sau con cũng đối tốt với người ta một chút, đừng quá tùy hứng."
"Vâng vâng." Hạ Thiên Tịch lập tức gật đầu, trong lòng ấm áp.
"Được rồi, đừng nghĩ tới chuyện không vui, ngủ một giấc, con hiện tại phải duy trì tâm trạng, ta đi nhắc Libor quản gia làm một chút đồ ăn mà con thích cho con."
"Vâng vâng." Hạ Thiên Tịch vội gật đầu, bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy hôn lên mặt Hạ Thanh một cái.
Hạ Thanh sửng sốt một chút, ngay sau đó hơi hơi nhếch lên khóe môi......
..........