Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 328

"Được rồi, con vừa mới về liền về phòng nghỉ ngơi trước đi!" Không đành lòng nhìn vẻ mặt mất mát kia của con trai, Hạ Thanh quan tâm nói.


Hạ Thiên Tịch giương mắt nhìn Hạ Thanh một cái, trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp tràn đầy vẻ u oán, quả thực khiến người đau lòng.


Hạ Thanh thiếu chút nữa cắn nát răng mình.


Bị con trai dùng vẻ mặt oán phụ mà nhìn, rất giống như anh là một tên ác bá chia uyên rẽ thúy, quả thực đáng giận vô cùng.


Hạ Thanh rất có chút hận sắt không thành thép, sắc mặt xanh mét: "Con mấy ngày nay thành thật ở yên trong nhà cho ta, không có mệnh lệnh của ta, không được đi ra ngoài gặpy bất luận kẻ nào."


Rõ ràng là con trai của mình, vì răng một hai phải bị một con sói ngậm đi? Khiến người nhi không như anh quả thực không thể chịu đựng.


Nếu là trước đây, quan hệ giữa anh và Hạ Thiên Tịch còn chưa hòa hoãn, có lẽ Hạ Thanh sẽ không cứng rắn như vậy, dù sao anh cũng không muốn làm cho quan hệ giữa anh và con trai quá mức cứng đờ, nhưng hiện tại thì khác, quan hệ giữa anh và con trai đã hòa hoãn hơn rất nhiều, Hạ Thanh là một thâm niên nhi khống, càng không thể chịu đựng được con trai của mình bị một đầu sói ngậm đi.


Ban đầu mặc kệ con trai bị sói ngậm đi, đã khiến anh ghen tị, cố tình con sói này còn không chăm sóc tốt cho con anh, Hạ Thanh hiện tại càng không muốn để con sói này có bất cứ cơ hội nào ngậm con trai của mình đi nữa, cho nên anh cần phải cứng rắn.


Đáng thương Hạ Thiên Tịch may mắn không biết suy nghĩ trong đầu Hạ Thanh, bằng không quả thực phải khóc chết.


Đây quả thực chính là ý tưởng khiến người ta không biết phải làm sao mà!


"Phụ thân......" Hạ Thiên Tịch bĩu môi, ánh mắt đáng thương nhìn Hạ Thanh, còn định nói một vài câu tốt đẹp cho nam nhân của mình, bị một cái ánh mắt lạnh lùng của Hạ Thanh ngăn lại.


Hạ Thiên Tịch chỉ đành ngoan ngoãn trở về phòng làm một em bé ngoan, một đầu chui vào trong chăn, trái tim bế tắc!


Một đầu khác là Lăng Thần cũng lâm vào bế tắc, bị nhạc phụ đại nhân chán ghét như vậy, thật sự là đủ...bi thôi, hi vọng nhạc phụ đại nhân mau chóng hồi tâm chuyển ý, bằng không thật vất vả tức phụ mới quay về, hắn nếu không thấy được tức phụ cũng quả thực đủ khổ bức mà.


Lăng Thần đáng thương vì tiền án của Úc Trục Thiên làm ví dụ, cho nên muốn đi vào cửa Hạ gia, quả thực khó hơn lên trời.


Mấy ngày tiếp theo, Lăng Thần sâu sắc cảm nhận được hàm nghĩa của bốn chữ ""khó hơn lên trời"" có bao nhiêu sâu.


Ngày đầu tiên tách ra với Hạ Thiên Tịch, hắn mua một đống quà tặng tiến đến Hạ gia, không ngờ lại bị Hạ nguyên soái từ chối ngay tại cửa.


Ngày thứ hai tách ra với Hạ Thiên Tịch, Lăng Thần lại lần nữa tới Hạ gia, lại lần nữa bị Hạ nguyên soái từ chối ngay tại cửa.


Ngày thứ ba tách ra với Hạ Thiên Tịch, hắn như cũ bị từ chối ngay tại cửa.


Ngày thứ 10....tách ra với Hạ Thiên Tịch, như cũ bị Hạ nguyên soái lạnh lùng mà từ chối ngay tại cửa.


Hiện tại đừng nói là muốn nhìn thấy Hạ Thiên Tịch, ngay cả Hạ Thanh hắn cũng không gặp được, mỗi lần đi tới Hạ gia, đều là quản gia Libor vẻ mặt cười tủm tỉm đứng ở cửa, thân thiết nói cho hắn, nguyên soái không cho bất cứ người họ Lăng nào tiến vào Hạ gia.


Lăng Thần thiếu chút nữa hộc máu.


Cho dù có tu dưỡng tốt, hắn cũng thiếu chút nữa bị tra tấn mà chửi thề.


Tách ra ba năm, thật vất vả mới gặp lại tiểu tức phụ, lại còn bị nhạc phụ đại nhân vô tình ngăn cản, quả thực không thể chịu được.


Cố tình, tiểu tức phụ còn là một tên không có lương tâm, cũng không biết liên hệ với hắn, quả thực khiến trái tim Lăng Thần đau xót ăn không ngon ngủ không yên, hai cái quầng thâm trên mắt treo trên khuôn mặt đẹp trai, quả thực quá nổi bật.


Lạc Ngôn thấy con trai mặt mày lạnh lẽo trở về, nhìn biểu tình kia của hắn liền biết chắc chắn là ăn canh bế môn ở Hạ gia, cùng là phụ thân, anh cũng có thể đủ lý giải cách làm hiện tại của Hạ Thanh.


Nhưng mà nhìn con trai cả ngày bị sập cửa vào mặt, trong lòng Lạc Ngôn cũng rất không dễ chịu, hơn nữa anh cũng rất thích Hạ Thiên Tịch, phi thường vừa lòng để Hạ Thiên Tịch làm con dâu của mình, nếu vì Hạ Thanh ngăn cản mà hai đứa nhỏ nảy sinh chia rẽ, Lạc Ngôn thật không dám tin con trai sau này sẽ làm sao.


Cho nên, Lạc Ngôn đau đầu suy nghĩ, liền quyết định tự mình đi một chuyến tới Hạ gia, hiện tại Lăng Nghị không ở nhà, con trai liên tiếp bị sập cửa vào mặt, chỉ có người ba ba như anh đi một chuyến nhìn xem có thể cứu vãn một con đường sống hay không.


Cho dù Hạ Thanh đưa ra bất cứ điều kiện gì, mặc kệ điều kiện này có bao nhiêu hà khắc gian nan, anh đều sẽ khiến con trai tận lực hoàn thành, cũng còn hơn so với hiện tại liên tiếp bị sập cửa vào mặt như này!


Kỳ thật, Lăng Thần quả thực nghĩ oan cho Hạ Thiên Tịch.


Hạ Thiên Tịch không phải không có lương tâm, lương tâm của y quả thực rất lớn.


Đáng thương cho y bị Hạ Thanh cấp cấm túc, tâm tình bế tắc quả thực còn buồn bực hơn cả Lăng Thần.


Không chỉ như thế, Hạ Thanh còn tịch thu quang não của Hạ Thiên Tịch, khiến y có muốn liên lạc với Lăng Thần cũng không được, Hạ Thiên Tịch quả thực muốn khóc, từ lúc nào mà phụ thân lại có một mặt mạnh mẽ như vậy? Sao trước kia y cũng không phát hiện.


Hơn nữa mấy ngày nay tâm tình y vốn dĩ không tốt, thân thể còn rất không thoải mái, toàn thân uể oải ỉu xìu, đầu gục xuống rất giống một tiểu oán phụ bị người vứt bỏ chốn khuê phòng.


Hạ Thanh nhìn con trai như vậy cũng rất đau lòng, nhưng nghĩ tới nếu mình lại lần nữa mặc kệ, chắc chắn con trai sẽ bị sói tha đi, anh đều đã cho Lăng Thần cơ hội, là tự Lăng Thân không biết nắm cho chắc, như vậy cũng chỉ có thể trách chính hắn.


Nghĩ như vậy, trái tim Hạ Thanh vì nhìn con trai vất vả lắm mới mềm hơn một chút lập tức lại trở nên cứng rắn.


Quả thực khiến người bế tắc.


Hôm nay, thật khó khăn mới thấy phụ thân đi ra ngoài, Hạ Thiên Tịch liền muốn tìm cơ hội trộm chuồn ra ngoài, phải biết là y bị nhốt ở nhà hơn nửa tháng không gặp mặt Lăng Thần rồi, dạo gần đây vì tâm tình không tốt, nên ăn cũng không được nhiều, cả người gầy đi một vòng, nhìn bản thân trong gương, nói vậy Lăng Thần nếu gặp được chắc chắn sẽ rất đau lòng.


Kỳ thực, chủ yếu là vì Hạ Thiên Tịch muốn cho phụ thân nhìn thấy mình như vậy sẽ đau lòng, như vậy có thể cho y và Lăng Thần gặp mặt nhau, nào biết trái tim phụ thân cư nhiên cứng rắn như vậy, đã nhiều ngày như vậy còn chưa phá được thành lũy kiên cố của phụ thân, quả thực thất bại.


"Tiểu thiếu gia."


Khi Hạ Thiên Tịch đang lén lén lút lút muốn trộm rời nhà, giọng nói lạnh như băng đột nhiên vang lên từ phía sau lưng.


Hạ Thiên Tịch giật giật khóe miệng, sao y lại quên mất còn có quản gia Libor.


"Ha hả...... Libor quản gia." Hạ Thiên Tịch quay đầu lại cười ngốc ngốc, ngẩng mặt cười tủm tỉm mang theo lấy lòng: "Ta chỉ chỉ muốn ra ngoài đi dạo, ha hả......"


"Tiểu thiếu gia, nguyên soái phân phó, trong khoảng thời gian này để tiểu thiếu gia ở nhà nghỉ ngơi cho tốt." Libor cũng biết Hạ Thiên Tịch muốn đi ra ngoài làm gì, nhưng ông cũng rất giận Lăng Thần, cho nên Libor cũng không hi vọng tiểu thiếu gia cùng một người nam nhân không biết chịu trách nhiệm ở bên nhau.


Lăng Thần đáng thương, hiện tại đã thăng cấp thành nam nhân không biết chịu trách nhiệm.


Quả thực còn oan hơn cả Đậu Nga, nếu Lăng Thần biết suy nghĩ trong lòng Libor, nhất định sẽ hộc máu mà chết.


Quá mức oan uổng mà, khóc mù!


"Libor quản gia......" Hạ Thiên Tịch kéo dài thanh âm muốn làm nũng, thừa dịp phụ thân không ở nhà mở ra lỗ hổng từ chỗ Libor quản gia dễ hơn một chút, bằng không chờ phụ thân đã trở lại, vậy mới không có con đường nào để cứu vãn.


Chủ yếu là vì y không muốn cãi nhau với phụ thân, hoặc là khiến cho quan hệ cha con của bọn họ trở nên cương cứng.


"Ọe...." Dạ dày cuộn lên, Hạ Thiên Tịch nhịn không được lập tức chạy vào nhà vệ sinh nôn một hồi lâu, cũng không biết hai ngày nay là bị làm sao, ăn cái gì cũng nôn, hơn nữa không gặp được Lăng Thần, khiến cho tâm tình của y cực kỳ buồn bực, quả thực thần phiền.


"Tiểu thiếu gia, ngài làm sao vậy? Có cần mời bác sĩ tới không?" Libor vừa thấy Hạ Thiên Tịch nôn ọe, cho rằng y ăn gì đó hỏng bụng, mau chóng chạy tới quan tâm dò hỏi.


Hạ Thiên Tịch xua xua tay, nôn ra một trận mới cảm thấy thoải mái trong lòng một chút, nhưng sắc mặt của y lại trắng bệch đến đáng sợ, thoạt nhìn cực kỳ khó coi.


Hạ Thiên Tịch ngẩng đầu nhìn Libor, ánh mắt đáng thương tới mức khiến người ta tràn ra tình thương của mẹ: "Libor quản gia, thừa dịp phụ thân không có nhà, ngươi cho ta đi ra ngoài được không?"


Thân thể cũng không thoải mái, tâm tình cũng bực bội, không có người yêu bên cạnh, Hạ Thiên Tịch cảm thấy cả người đều không tốt, giống như mắc bệnh tương tư, hiện tại y chỉ muốn nhìn thấy Lăng Thần.


"Tiểu thiếu gia, liền tính hiện tại tôi cho ngài đi ra ngoài, nhưng là với bộ dạng này của ngài ta cũng không yên tâm!" Nhìn ắc mặt trắng bệch dọa người giống như bị bệnh của Hạ Thiên Tịch, Libor phi thường lo lắng khuyên nhủ: "Tiểu thiếu gia, như vậy đi, ta trước mời một bác sĩ tới đây nhìn xem cho ngài, chờ nguyên soái về, ngài cứ nói với nguyên soái một câu, ta tin nguyên soái sẽ thương thiếu gia."


Hạ Thiên Tịch uể oải ỉu xìu, cũng chỉ có thể như vậy, hi vọng đến lúc đó phụ thân sẽ thông tình đạt lý một chút!


"Không cần tìm bác sĩ cho ta, ta trước đi ngủ một giấc thì tốt rồi." Hạ Thiên Tịch mềm như bông nói, đi về phòng mình, ngã lên trên giường chốc lát liền ngủ.


Ngủ một giấc tới khi tỉnh, bên ngoài trời đã tối, Hạ Thiên Tịch cảm giác cả người mình đều có chút trướng đau, cả người mềm nhũn vô lực, lúc này y cực kỳ nhớ Lăng Thần, nếu là hắn tại bên người, mình khó chịu như này hắn chắc chắn sẽ đau lòng.


Nghĩ như vậy, Hạ Thiên Tịch tránh ở trong ổ chăn hai mắt phiếm đỏ, mới gần nửa tháng không gặp hắn mà thôi, không biết vì sao lại nhớ hắn mãnh liệt như vậy, hiện tại y thật sự rất muốn đi gặp Lăng Thần, nhìn không thấy hắn trong lòng cực kỳ khó chịu, hơn nữa mình khó chịu như vậy hắn cũng không biết, Hạ Thiên Tịch ủy khuất muốn phát khóc.


Lúc này, đèn phòng đột nhiên bị bật lên, Hạ Thanh đi tới, anh vừa về Libor đã nói cho anh Hạ Thiên Tịch không thoải mái, anh cũng biết mấy ngày nay tâm tình con trai không tốt, nhưng anh chỉ không muốn để con trai mình dễ dàng bị một con sói tha đi như vậy.


Một lần bởi vì bản thân buông ra, Lăng Thần lại không chăm sóc tốt cho y, nếu mình còn không làm khó Lăng Thần, có lẽ hắn sẽ vẫn không biết quý trọng, cho nên Hạ Thanh mới có thể cứng rắn như vậy.


Nhưng mà ――


Thực rõ ràng, con trai cực kỳ không phối hợp.


Thân là phụ thân anh quả thực ghen tị tới chua xót mà.


..........