Một đêm mộng đẹp, Hạ Thiên Tịch tâm tình sung sướng rời khỏi giường.
Viên gia thật đúng là đem y tôn sùng như khách quý, chi phí ăn uống ăn mặc đều là nhất đẳng, mấy bộ quần áo trong không gian của Hạ Thiên Tịch lúc trước cũng bị y ném đi, vừa lúc Viên gia đưa tới không ít tiền, mà y hiện tại cũng thực thiếu tiền, cho nên liền cười tủm tỉm nhận lấy.
Hôm nay vừa lúc có thể đi mua vài bộ quần áo, Hạ Thiên Tịch tính toán trong lòng, lúc này vẻ mặt nổi giận đùng đùng của Viên Thiển từ đối diện đã đi tới, Hạ Thiên Tịch vừa lúc muốn ra ngoài, liền cùng Viên Thiển chào hỏi một cái.
"Nhóc con, làm sao thế?" Thấy Viên Thiển nổi giận đùng đùng, thật đúng là có chút tiềm chất xù lông đáng yêu, Hạ Thiên Tịch nhàm chán liền muốn trêu chọc thiếu niên này.
Viên Thiển lúc này mới chú ý tới Hạ Thiên Tịch, vừa rồi hắn quá mức phẫn nộ nên không nhìn thấy người phía trước, hiện tại thấy được Hạ Thiên Tịch, Viên Thiển đem phẫn nộ trong lòng áp xuống dùng tay gãi gãi đầu bĩu môi nói: "Ta...không có việc gì, ngươi muốn đi ra ngoài sao?"
"Đúng vậy, đi ra ngoài đi dạo." Hạ Thiên Tịch tâm tình rất tốt, từ khuôn mặt luôn cười cười kia của y là có thể nhìn ra, khuôn mặt tinh xảo kết hợp với nụ cười xán lạn của y, đây tuyệt đối là một người thân thiết hòa đồng.
Nếu Viên Thiển không phải tận mắt nhìn thấy giá trị vũ lực bạo biểu của thiếu niên này, Hạ Thiên Tịch tuyệt đối sẽ thuộc về loại có bề ngoài nhìn phúc hậu vô hại, kỳ thật bên trong là hố chết người không cần đền mạng.
"Thế nào? Có muốn đi ra ngoài đi dạo với ca ca không?" Hạ Thiên Tịch đáp một tay lên vai Viên Thiển một bộ như là huynh đệ tốt híp đôi mắt đào hoa hẹp dài, biểu tình lười biếng giống như một con mèo con.
Viên Thiển lập tức đem hình ảnh một con mèo con hòa thành một với Hạ Thiên Tịch, nhưng lại nghĩ tới vũ lực giá trị bảo biểu của người này, mau chóng đem cái hình ảnh đáng sợ này vứt ra sau đầu, nếu như bị Hạ Thiên Tịch biết được, bản thân tuyệt đối là chết thẳng cẳng.
Nhưng mà ――
Rõ ràng bề ngoài nhìn không lớn hơn mình là mấy, lại thường thường trêu chọc mình, lại còn một ngụm một tiếng ca ca, bị một người nhìn không lớn hơn mình là bao đùa giỡn, Viên Thiển tỏ vẻ miệng mình thực sự rất run rẩy.
"Vậy ta đi ra ngoài cùng với ngươi!" Tuy bị Hạ Thiên Tịch đùa giỡn, Viên Thiển cũng không để ý, chỉ là giật giật khóe miệng, hắn rất sùng bái Hạ Thiên Tịch, có một vẻ bề ngoài hố chết người không đền mạng giá trị vũ lực lại bạo biểu, nếu hắn cũng có thể giống như Hạ Thiên Tịch, tin rằng người Hạ gia cũng không dám tới tìm tra.
Hai người đi trên đường lớn, trên đường còn tính phồn hoa, tuy nơi này xem như là bên ngoài thứ nguyên tinh tế, nhưng vì có quân đội trấn áp tang thi ở Xích Tinh, cho dù là đánh giặc, cũng không có ảnh hưởng quá lớn tới nơi này, nếu không phải Hạ gia ở chỗ này một nhà độc đại, tin rằng cảnh tượng nơi này hẳn là càng thêm phồn hoa mới đúng.
Tuy ký ức của Hạ Thiên Tịch đều biến mất, nhưng y cũng không lo lắng, y tin rằng sẽ có một ngày y nhớ ra, hơn nữa ngày này chắc chắn cũng rất nhanh sẽ tới.
Nhìn tiệm bánh ngọt trên đường, cho dù y đã mất trí nhớ, khẩu vị vẫn không có gì thay đổi, y đi tới trước tiệm bánh ngọt mua hai hộp kem ly vui vẻ rạo rực mà ăn.
"Ăn đi!" Thấy Viên Thiển ngây ngốc nhìn kem ly mà mình cứng rắn đưa cho hắn, ngây ngốc nhìn kem ly trong tay.
Sắc mặt Viên Thiển lập tức trở nên phức tạp nhìn Hạ Thiên Tịch, rõ ràng là một người có giá trị vũ lực cao siêu, hẳn là phải có phong phạm đại hiệp mới đúng, vì răng vị đại hiệp trước mặt này đã không có dáng người cường tráng của đại hiệp thì thôi, có cái vẻ ngoài chết người không đền mạng cũng thôi, nhưng đại hiệp cư nhiên còn là người thích ăn đồ ngọt?
Đại hiệp thích ăn kem ly!
Vì răng lại cảm thấy hố cha như vậy nhỉ?
Hạ Thiên Tịch híp mắt hưởng thụ kem ly trong tay, ăn được mấy miếng rồi nhìn vẻ mặt Viên Thiển vẫn còn đang phức tạp chưa ăn, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ bơ trên môi hỏi: "Ngươi không ăn sao? Để ta ăn cho!" Nói xong chủ động lấy đi ly kem trên tay Viên Thiển.
Viên thiển: "......"
Chờ Hạ Thiên Tịch ăn liên tục hết 5 ly kem, ba cái bánh donut ngọt ngào, hai cái bánh trứng dâu tây, bánh tart trứng phô mai v.v..., hai người bọn họ mới cảm thấy mỹ mãn mà rời khỏi tiệm bánh ngọt.
Không, phải nói là Hạ Thiên Tịch cảm thấy mỹ mãn rời đi tiệm bánh ngọt.
"Nếu ăn no rồi, kế tiếp liền đi mua quần áo thôi!" Hạ Thiên Tịch tự biên tự diễn nói xong, dẫn đầu đi tới cửa hàng trang phục, tuy đã không còn ký ức, nhưng ánh mắt Hạ Thiên Tịch vẫn rất là cao, cái gì mà chất liệu giá cả quần áo, y chuyên chọn cái dạng gì, hơn nữa khi y thay quần áo mới, cả người có vẻ càng thêm khí phách hăng hái, giơ tay nhấc chân đều mang theo một cỗ quý khí.
Viên Thiển nhìn, trong lúc nhất thời ngốc lăng, hắn cảm thấy Hạ Thiên Tịch trước mặt kỳ thực cũng là một tiểu thiếu gia phú quý, bằng không khí chất ưu nhã quý khí khi giơ tay nhấc chân kia là từ đâu ra? Tuy người này có vẻ ngoài chết người không đền mạng, nhưng nhìn khí chất toát ra từ trên người y, tuyệt đối sẽ coi Hạ Thiên Tịch trở thành một tiểu thiếu gia được cẩn thận tỉ mỉ nuôi dưỡng.
"Ngươi......"
"Làm sao vậy?" Hạ Thiên Tịch mới vừa thanh toán tiền xong liền phát hiện Viên Thiển ngây ngốc nhìn mình, cong cong khóe môi nheo lại đôi mắt cười nói: "Sao thế? Coi trọng ta?"
Viên thiển: "......"
"Tuy ta thừa nhận bản thân mị lực rất lớn, nhưng ngươi vẫn còn quá nhỏ, ca ca ta không thích chơi huynh đệ luyến, hơn nữa ca ca ta đã có người yêu." Hạ Thiên Tịch vốn dĩ chỉ là muốn trêu chọc Viên Thiển, nhưng khi y nói lên mình đã có người yêu, trong lòng đột nhiên ấm áp, nhớ tới đôi nhẫn bị y ném trong không gian kia, y không chút nghi ngờ về việc y thật sự đã có người yêu.
Cũng không biết người được y nhìn trúng như thế nào? Ngô...tự luyến nhìn bản thân trong gương, người vừa đẹp trai vừa có mị lực như mình, ngươi yêu mình hẳn là một người cũng rất có mị lực đi!
Viên Thiển giật giật khóe miệng, người này thật đúng là tự luyến mà!
Nhưng mà...lại bị trêu chọc lần nữa, Viên Thiển thật sự vô ngữ, rõ ràng bọn họ thoạt nhìn bằng tầm tuổi nhau, cảm giác bị một người cùng lứa tuổi đùa giỡn thật là ―― khổ bức!
"Chúng ta nhìn qua rõ ràng không chênh lệch mấy......" Viên Thiển hơi khổ bức nói, cho nên, ngươi không nên trêu chọc ta nữa, thật sự rất khiến người vô ngữ.
"Sao lại không chênh lệch mấy, ngươi năm nay không phải mới 16 tuổi thôi sao? Ca ca ta chính là đã 21 tuổi." Hạ Thiên Tịch vẻ mặt đắc ý dào dạt nói, biểu tình kia giống như một con tiểu hồ ly, thập phần khôn khéo, đắc ý.
Viên Thiển lập tức trợn mắt há mồm nhìn y, tròng mắt hung hăng trừng Hạ Thiên Tịch tựa hồ có chút không thể tưởng tượng nổi.
21 tuổi!
21 tuổi!
Y dám nói bản thân 21 tuổi!
Cái khuôn mặt non choẹt này rõ ràng không lớn hơn mình là bao? Hơn nữa Viên Thiển còn luôn muốn đem Hạ Thiên Tịch trở thành đệ đệ của mình nữa, hiện tại y cư nhiên còn lớn hơn mình 5 tuổi?
Mẹ nó! Đây là lão hóa ngược à!
Viên Thiển nhịn không được muốn chửi một câu mẹ nó.
Quả thật là phúc hắc hố chết người không đền mạng!
Trong lúc nhất thời Viên Thiển giống như trái cà héo đi theo sau Hạ Thiên Tịch, hồi lâu cũng chưa thấy hoàn hồn, Hạ Thiên Tịch cho là hắn bị đả khích quá lớn, trong lúc nhất thời còn chưa tiêu hóa hết.
Một mỹ thiếu niên bề ngoài phúc hậu vô hại, thân kiều thể tiểu dễ đẩy ngã, lại còn là một cao thủ có giá trị vũ lực bạo biểu, hơn nữa cao thủ này còn lão hóa ngược, quả thực không khoa học!
"A, ta còn tưởng là ai chứ? Đây không phải là tiểu thiếu gia Viên gia sao?" Một thanh âm mang theo vẻ du côn vô lại truyền tới.
Hạ Thiên Tịch đang đắc ý ôm một hộp bánh Haagen-Dazs lớn mua từ tiệm đồ ngọt vừa đi vừa ăn, Viên Thiển chịu đả kích trầm trọng đứng bên cạnh Hạ Thiên Tịch.
Đây là một đại hiệp giá trị vũ lực bạo biểu, nhưng lại có một khuôn mặt bị thời gian bỏ quên, thoạt nhìn phúc hậu vô hại, còn rất chi là thích ăn đồ ngọt, thật là nhìn thế nào cũng thấy không khoa học!
Vì Hạ Thiên Tịch đang vùi đầu chiến đấu với hộp bánh Haagen-Dazs của mình, cho nên không nhìn thấy người đang khiêu khích Viên Thiển trước mắt.
Viên Thiển nhìn người này sắc mặt lập tức liền trở nên khó coi lên, phi thường không khách khí nói: "Chó khôn không chặn đường, tránh ra."
"Ngươi CMN nói ai là chó đấy?" Thanh niên khiêu khích lập tức đề cao thanh âm lên quãng tám, chọc đến ánh mắt người xung quanh nhìn qua, mấy tiểu thanh niên đi theo phía sau thanh niên cũng vẻ mặt kiêu ngạo nhìn Viên Thiển, thanh niên ỷ vào phe mình người đông thế mạnh, tràn đầy đắc ý nói: "Viên Thiển, người CMN đừng cho mặt lại không cần, ông nội nói cho ngươi, ngươi hôm nay nếu chọc ông không cao hứng, ông đã có thể giết ngươi một lần liền có thể giết ngươi lần thứ hai, lần đầu tiên ngươi chó ngáp phải ruồi chạy thoát, ngươi cảm thấy ngươi còn có lần thứ hai sẽ chó ngáp phải ruồi sao?"
"Ngươi......" Viên Thiển bị chọc tức sắc mặt đỏ lên, ngực kịch liệt phập phồng, nghiến răng nghiến lợi hận không thể xé nát thanh niên trước mặt hung hăng nói: "Hạ Thiên, ta nói cho ngươi, ngươi đừng tưởng rằng Hạ gia các ngươi ở chỗ này một nhà độc đại ngươi liền có thể vô pháp vô thiên."
"Ha ha...... Ngươi cũng biết Hạ gia ta gia đại thế đại, há là một Viên gia nhỏ nhỏ các ngươi có thể sánh bằng? Chúng ta liền ở chỗ này vô pháp vô thiên, ngươi lại có thể làm gì?"
"Ha ha, chúng ta chính là vô pháp vô thiên."
"Ngươi làm gì được chứ? Ha ha......"
"Có bản lĩnh, ngươi tới giáo huấn chúng ta đi......"
"......"
Mấy thanh niên đi theo phía sau Hạ Thiên lập tức ồn ào kiêu ngạo kêu gào.
Nếu Hạ Thiên Tịch có ký ức trước kia, y nhất định sẽ nhận ra thanh niên có vẻ mặt kiêu ngạo trước mắt này chính là Hạ Thiên ngu ngốc đã chủ động khiêu khích y ở trường Quân đội số 1.
"Ngươi....."" Viên Thiển phẫn nội nắm chặt hai tay, sắc mặt đỏ bừng cắn răng nói: "Vậy Hạ gia các ngươi vì sao lại dám làm không dám nhận? Xảy ra việc lại giống như rùa đen rút đầu trong mai, hừ...."
"Ngươi CMN mắng ai là rùa đen?" Hạ Thiên lập tức phát hỏa.
"Ai thừa nhận thì chính là người đó." Viên Thiển thập phần khiêu khích nhìn Hạ Thiên.
Đối với tên nhị thế tổ lưu manh bỉ ổi này, hắn khá là chướng mắt, ghê tởm hơn chính là nửa đêm qua sau khi bọn họ trở về, hắn và phụ thân liền tới Hạ gia chất vấn, không nghĩ tới Hạ gia cư nhiên chết không thừa nhận, bọn họ lại không có bất cứ chứng cứ gì, chuyện này trong lúc nhất thời lâm vào cục diện bế tắc.
..........