Thấy thái độ của Úc Trục Thiên như vậy, tâm tình của Hạ Thiên Tịch phi thường tốt, cho nên hết sức vừa lòng gật đầu nói: "Rất tốt, chỉ cần ngài cho ta thấy được thành ý, ta sẽ trợ giúp ngài theo đuổi phụ thân."
Kỳ thật, Hạ Thiên Tịch hiện tại cũng không phải quá mức chán ghét Úc Trục Thiên.
Đương nhiên, tiền đề là Úc Trục Thiên sẽ không phong lưu như cũ nữa.Úc Trục Thiên đen mặt, tuy tình sử phong của của bất kỳ một nam nhân nào cũng là một việc đáng giá kiêu ngạo, nhưng hiện giờ bị con trai nói trắng ra như vậy, hắn chỉ cảm thấy bản thân quả thực quá thất bại, vô luận là làm cha hay là làm một người đàn ông, quả thực thất bại đến không thể thất bại hơn.
Cho nên, Úc Trục Thiên quyết định, hắn nhất định phải nỗ lực thật lòng trả giá, để con trai thấy được hắn trả giá, đương nhiên cũng để Hạ Thanh thấy được hắn thật lòng cùng trả giá.
Đừng nói là mười năm, cho dù là hai mươi năm, hắn cũng cam tâm tình nguyện, chỉ cần có thể vãn hồi lại con trai cùng ái nhân, hắn còn có cái gì không vui.
Thái độ của Úc Trục Thiên tốt đẹp như vậy ra ngoài dự kiến của Hạ Thiên Tịch, sau khi nói xong với Úc Trục Thiên, Hạ Thiên Tịch liền cùng Lăng Thần rời đi.
"Sao thế?" Hạ Thiên Tịch nhướng mày, đôi mắt đào hoa hẹp dài tràn ngập ý cười giảo hoạt nhìn Lăng Thần, trong mắt mang theo một tia đào hoa, chợt lóe chợt lóe sáng lấp lánh đặc biệt hấp dẫn người khác.
Ngồi lên xe, Lăng Thần chủ động thắt đai an toàn cho Hạ Thiên Tịch, một tay sờ sờ cằm, một đôi mắt phượng hẹp dài gắt gao nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên Tịch.
Hạ Thiên Tịch liếc xéo đuôi mắt, gợi lên ý cười trên khóe môi, cười đặc biệt quyến rũ hoặc nhân.
"Lăng thiếu soái, ngươi còn nhìn ta như vậy, sẽ khiến ta cảm thấy ngươi nhất định yêu ta muốn chết đấy!"
Hạ Thiên Tịch chớp chớp đôi mắt giảo hoạt, tươi cười đặc biệt câu nhân, ngữ khí lại phong lưu mang theo một tia cà lơ phất phơ, phi thường hấp dẫn người.
Lăng Thần dùng tay sờ sờ cằm, nghe Hạ Thiên Tịch nói như vậy, gợi lên khóe môi mỏng cười đến tà khí quỷ dị, đột nhiên tiến lên, ngón tay nhẹ nhàng nâng lên cằm Hạ Thiên Tịch, híp mắt phượng tà tà nói: "Không có biện pháp, ai bảo bảo bối nhà ta lại câu nhân như vậy chứ?"
Đây là bảo bối nhà hắn, hấp dẫn người như thế, thật là muốn không cho hắn yêu y sâu đậm cũng không được.
"Phốc!" Hạ Thiên Tịch cười ra tiếng, thật đúng là không nghĩ tới Lăng Thần cư nhiên sẽ bồi y chơi, giơ tay hất bàn tay Lăng Thần ra cười: "Đúng vậy, ai bảo mị lực của ta lớn như vậy chứ, cho nên người cần phải đối xử với ta rất rất tốt nha, bằng không.....hừ hừ...."
Hạ Thiên Tịch mang theo ý cười không nói hết câu, nhưng hai tiếng hừ hừ đặc biệt ngạo kiều phi thường có tính uy hϊế͙p͙.
Đương nhiên, uy hϊế͙p͙ này đối với Lăng Thần cũng không có tính uy hϊế͙p͙ chút nào, hắn chỉ cảm thấy gợi cảm mười phần, cảm thấy bảo bối nhà mình qủa thực chính là khắc tinh của mình!
"Bảo bối......" mắt phượng Lăng Thần ám ám, tiếng nói trầm thấp mang theo khàn khàn mê hoặc người, giơ tay dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Hạ Thiên Tịch, ngón tay mang theo vết chai mỏng nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Hạ Thiên Tịch, cảm xúc mềm mại thật không phải tốt đẹp bình thường, khiến ánh mắt Lăng Thần đột nhiên trở nên u ám nguy hiểm.
Giọng nói của hắn tràn ngập từ tính vang lên trong khoang xe nhỏ hẹp, bóng đêm dần dần buông xuống càng tăng thêm vài phần mê say lên người hắn.
"Còn nhớ lần trong xe lúc trước của chúng ta không? Bảo bối thật đúng là nhiệt tình......"
Hai người mặt đối mặt khoảng cách cực gần, Lăng Thần vừa mở miệng hơi thở ấm áp liền phả thẳng vào mặt Hạ Thiên Tịch, Hạ Thiên Tịch bị hơi thở ấm áp của hắn phả thẳng vào mặt khiến y cảm thấy cơ thể như có một dòng nước nóng chảy qua, sắc mặt lập tức trở nên ửng đỏ.
Chỉ nghe tới giọng nói của hắn, y đáng chết mà thân thể có chút mềm đi.
Hạ Thiên Tịch lập tức hắc tuyến, thân thể đáng xấu hổ này thật là càng ngày càng mẫn cảm.
Đã nhận ra phản ứng của Hạ Thiên Tịch, Lăng Thần thấp thấp cười cười, thanh âm khàn khàn tràn ngập mị hoặc từ tính.
Sau đó, hắn cúi đầu chậm rãi hôn lên môi Hạ Thiên Tịch."Không được, muốn làm thì về nhà làm." Hạ Thiên Tịch lập tức phản đối, giọng nói của bản thân cũng có chút nghẹn ngào, bởi vì y cũng muốn.Nhưng ở chỗ này thì không được, bọn họ còn chưa lái xe rời đi, nếu phụ thân ra ngoài thấy được thì làm sao bây giờ? Huống chi ngay cả Úc Trục Thiên cũng còn ở bên ngoài, tuy cửa xe bọn họ kéo lên sẽ không ai nhìn thấy hai người, nhưng Hạ Thiên Tịch vẫn cảm thấy có chút ngại ngùng.
"Vậy trước cho ta chút đặt cọc." Giọng nói Lăng Thân nghẹn ngào, nhanh chóng lấp kín môi Hạ Thiên Tịch.
Hắn đương nhiên cũng biết ở chỗ này làm căn bản không thích hợp, tuy ba vợ đối với hắn cũng không có gì không hài lòng, nhưng công nhiên ở nhà của ba vợ xe chấn, lại còn có một người ở bên cạnh như hổ rình mồi, tuy Lăng Thần không sợ chết hơn nữa da mặt cũng dày, nhưng hắn không muốn bản thân chết quá mức thê thảm.
Cho nên, hắn cũng chỉ hung hăng hôn hôn Hạ Thiên Tịch, tạm thời dục vọng của bản thân áp xuống, chờ về tới chỗ ở của hai người, hắn liền gấp không chờ nổi đè lên người Hạ Thiên Tịch hung hăng hôn môi.
Người này là bảo bối của hắn, là người hắn đời này yêu nhất, vô luận hôn môi người này bao nhiêu lần, Lăng Thần đều cảm thấy không đủ, một chút cũng không đủ, tại giây phút này, hắn thậm chí rất muốn cùng Hạ Thiên Tịch hòa hợp một thể, để huyết nhục của bọn họ đều có thể hòa tan ở bên nhau thì tốt rồi.Ở thời đại này đã không có cái gì mà để mỹ nhân cười, mà làm chút chuyện ngu xuẩn.Nhưng trước kia có xem qua thư tịch về cổ địa cầu, bên trên có kể về một ít chuyện xưa, cái gì mà "phóng hỏa hí chư hầu, ngàn dặm đưa quả vải"...... vân vân, chỉ là để tranh thủ mỹ nhân cười, những nam nhân đó đều có thể làm ra một ít chuyện hoang đường.Lúc ấy Lăng Thần xem những chuyện xưa này chỉ cảm thấy những người gọi là quân vương đó quả thực là ngu không ai bằng.Nhưng hiện tại đến lượt mình, hắn đột nhiên không cười nhạo nổi, nếu đổi thành mình, hắn cũng nguyện ý vì tranh thủ mỹ nhân cười mà làm một vài việc khiến người thường căn bản không thể lý giải nổi.
Nhưng hắn cũng sẽ không làm những việc ngu xuẩn giống những quân vương trong chuyện xưa trong thư tịch của cổ địa cầu, khiến người yêu của mình rơi vào nguy hiểm, chỉ có thể trơ mắt nhìn người yêu của mình chết đi, nếu phải làm, hắn sẽ đặt người yêu của mình vào tận trong cốt tủy, càng sẽ không để y rơi vào bất luận một nguy hiểm nào.
May mà, Hạ Thiên Tịch cũng thực khôn khéo, người yêu của hắn cũng là một người không chịu thua kém, hai người xứng đôi như vậy cũng càng khiến Lăng Thần vui sướng.
Hắn cảm thấy, cả đời này, hắn có thể gặp được người mình thích, quá sức may mắn.
Ngày hôm sau là chủ nhật, Hạ Thiên Tịch đi theo Lăng Thần trở về Lăng gia.Tuy hai người tạm thời còn chưa kết hôn, nhưng hai nhà cũng đã chấp nhận cho bọn họ ra ngoài ở chung với nhau.Lăng nguyên soái đem Lăng Thần gọi ra ngoài nói là muốn cùng Lăng Thần luận bàn, Hạ Thiên Tịch liền cùng Lạc Ngôn ở trong nhà.
Lạc Ngôn chính bình tưới tự tưới nước cho hoa cỏ, Hạ Thiên Tịch đứng ở một bên nhìn, y đối với việc chăm hoa chăm cỏ này không có hứng thú, may mà đối với chăm Tiểu Bình Quả vẫn là thực dụng tâm.
Tiểu Bình Quả cũng được Hạ Thiên Tịch thả ra khỏi không gian, bị coi thành một con sủng vật cỡ lớn, trước mặt người ngoài Hạ Thiên Tịch không cho nó mở miệng nói chuyện, mà tiểu Bình Quả cũng đặc biệt ngoan ngoãn, vì nó một chút cũng không muốn một mình một hổ ở trong không gian.
Nếu nó không nghe lời, mẫu thân nhất định sẽ lại đem nó một mình một hổ sống trong không gian, cho nên Tiểu Bình Quả đặc biệt nghe lời.
Hôm nay đi vào Lăng gia, Tiểu Bình Quả cũng được mang theo, nhìn Lạc Ngôn tự tưới nước cho hoa cỏ, Hạ Thiên Tịch liền cùng chơi đùa với tiểu Bình Quả.
"Ngồi xuống." Hạ Thiên Tịch giống như huấn luyện sủng vật huấn luyện Tiểu Bình Quả.
Tiểu Bình Quả phi thường linh tính lập tức đem mông đặt lên mặt đất ngửa cái đầu tròn xù lông nhìn Hạ Thiên Tịch, đôi mắt hổ tròn xoe đặc biệt rất lớn.
"Bắt tay." Hạ Thiên Tịch cười nói vươn ra tay mình, tiểu Bình Quả lập tức nâng lên móng vuốt bên trái đặt vào tay Hạ Thiên Tịch, bàn chân lông xù xù phi thường sạch sẽ, Hạ Thiên Tịch cũng sẽ một ngày tắm cho nó một lần, có đôi khi không muốn tắm cho nó, sẽ mang nó tới cửa hàng làm đẹp cho người khác trải chuốt cho nó.
Tiểu Bình Quả phi thường vui vẻ, bởi vì như vậy sẽ có người hầu hạ mình tắm rửa, còn sẽ lấy đồ ăn vặt ngon lành ra cho nó, càng là đem lông tóc nó chỉnh sửa rất là xinh đẹp, mỗi lần từ trong tiệm làm đẹp đi ra, Tiểu Bình Quả nhìn bản thân trong gương đều sẽ tự sướng khoe ra một phen.
"Thật ngốc." Tiểu Cửu nhìn một màn này, giọng nói khinh thường vang lên trong đầu Hạ Thiên Tịch.
"Ngốc chỗ nào? Tiểu Bình Quả rất đáng yêu mà!" Hạ Thiên Tịch vui tươi hớn hở một bên đùa với tiểu Bình Quả một bên nói chuyện phiếm với tiểu Cửu.
Đương nhiên, bọn họ đây là dùng tinh thần giao lưu trong đầu, cho nên Lạc Ngôn không nghe thấy bọn họ nói chuyện."Xí." Giọng nói hết sức khinh thường của Tiểu Cửu.Tuy Tiểu Cửu không xuất hiện ở trước mặt Hạ Thiên Tịch, nhưng Hạ Thiên Tịch có thể đủ tưởng tượng ra hình ảnh Tiểu Cửu nâng cao cái đầu, phi thường ngạo mạn khinh thường trừng mắt Tiểu Bình Quả.Thật là một con mà thú tương đối ngạo kiều ngạo mạn!"Ngươi xác định ngươi hiện tại đang nuôi chính là một con Lục Dực Thiên Hổ chứ không phải là sủng vật vô dụng?"
Một con Lục Dực Thiên Hổ tốt đẹp cư nhiên bị Hạ Thiên Tịch nuôi thành một con đại hình sủng vật ngu ngốc, quả thực không thể thương tâm hơn nữa!
"Nơi này cũng không phải thế giới ma pháp, hà tất một hai phải bắt Tiểu Bình Quả biến thành một con ma thú hung tàn chỉ biết giết chóc? Ngươi chẳng lẽ không cảm thấy cuộc sống của Tiểu Bình Quả hiện tại rất vui sướng hạnh phúc sao? Lại nói, sức mạnh của Tiểu Bình Quả vẫn như cũ tồn tại, chỉ cần gặp nguy hiểm, nó cũng là một con Lục Dực Thiên Hổ phi thường hung mãnh, nếu như vậy, vì cái gì nhất định phải bắt nó trở nên hung tàn như vậy chứ? Nó như này cỡ nào đáng yêu!"Hạ Thiên Tịch híp mắt cười tủm tỉm nói.Y một chút cũng không thích Tiểu Bình Quả biến thành ma thú hung tàn, có lẽ bởi vì Tiểu Bình Quả từ lúc còn trong trứng đã đi theo mình, nơi này nhìn nó từng chút lớn lên, cho tới bây giờ trở nên đáng yêu như vậy, cho nên y vô pháp tưởng tượng ra hình ảnh tiểu Bình Quả trở nên hung tàn như vậy.
Tiểu Cửu khinh thường hô một tiếng không nói chuyện nữa.
..........