Tinh Dạ ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Hạ Thiên Tịch.
Hắn rất thích Dạ Đồng, nhưng loại tình cảm đơn phương này quá mức thống khổ, hắn muốn từ bỏ, nhưng trong lòng một chút cũng không bỏ xuống được.
Cho nên, hắn muốn hỏi Hạ Thiên Tịch, có biện pháp gì có thể cho hắn không còn thích Dạ Đồng nữa hay không, không để bản thân động lòng nữa.
"Nếu ngươi thích hắn vì cái gì lại muốn ngăn cản?" Hạ Thiên Tịch nhìn đôi mắt trong sáng như nai con kia của Tinh Dạ, cười nói: "Nếu thích, đó chính là việc không có biện pháp, nếu ngươi hiện tại không quên được hắn, hà tất phải quên hắn làm gì? Tinh Dạ, nghe lời ta, hạnh phúc là phải tự mình nắm lấy, nếu hắn không thích ngươi, như vậy ngươi liền theo đuổi hắn đi, lì lợm la ɭϊếʍƈ, mặc kệ dùng chiêu gì, chỉ cần có thể khiến hắn thích ngươi là được rồi, ta tin tưởng chỉ cần ngươi không buông tay, hắn nhất định cũng sẽ thích lại ngươi."
"Thật...... Thật vậy sao?" Tinh Dạ bị Hạ Thiên Tịch nói có chút động tâm, đôi mắt như nai con đáng thương hề hề gắt gao nhìn Hạ Thiên Tịch.
"Đương nhiên là thật." Hạ Thiên Tịch không chút do dự gật đầu, y cũng không muốn lừa Tinh Dạ, nhưng y cảm giác được, Dạ Đồng cũng không phải không có cảm giác gì với Tinh Dạ.
"Cho nên, Tinh Dạ, chỉ cần ngươi không buông tay, chỉ cần ngươi kiên trì đi tiếp, ta tin tưởng các ngươi nhất định có thể ở bên nhau.""Ừm." Hai má xinh đẹp của Tinh Dạ đỏ ửng, có vẻ linh động động lòng người, đặc biệt đáng yêu.
Nghe Hạ Thiên Tịch nói như vậy, hắn tựa hồ cũng có chút tin tưởng.
Gần đây vẫn luôn bị Dạ Đồng từ chối, cho nên hắn mới không có lòng tin với bản thân, nhưng hiện tại có Hạ Thiên Tịch cổ vũ, nghe y nói như vậy, Tinh Dạ cũng cảm thấy Hạ Thiên Tịch tựa hồ nói rất đúng, cho nên lập tức gật gật đầu.
Chỉ cần...... Chỉ cần hắn không buông tay, chỉ cần hắn có thể vẫn luôn kiên trì đi tiếp, mặc kệ chờ đợi thời gian dài bao lâu, tin tưởng chỉ cần Dạ Đồng không có người khác, niềm tin của hắn vẫn luôn có thể kiên trì đi tiếp.
Hạ Thiên Tịch yên lặng lau lau mồ hôi trên trán, nhìn Tinh Dạ đáng yêu như vậy, hy vọng hắn và Dạ Đồng mau chóng có thể tu thành chính quả!
Sau đó, Tinh Dạ thật đúng là mất hết liêm sỉ theo đuổi Dạ Đồng, giống như Hạ Thiên Tịch nói là gan biến lớn một chút, mặc kệ có phải lì lợm la ɭϊếʍƈ hay không, chỉ cần có được một ánh mắt của Dạ Đồng cũng đã đủ để hắn rất là hưng phấn.
Hôm nay, sau khi tan học, Hạ Thiên Tịch không cùng một chỗ với Lăng Thần, hình như là Lăng nguyên soái bên kia có chuyện gọi Lăng Thần trở về một chuyến, Hạ Thiên Tịch cảm thấy mình về nhà một người cũng không có ý tứ gì, liền quyết định trở về cùng Hạ Thanh ăn cơm chiều.
Y vừa lái xe ra cổng trường liền gặp Úc Trục Thiên.
Úc Trục Thiên đứng ở bên ngoài tựa hồ đang đợi người, từ lần trước sau khi Hạ Thiên Tịch nói sẽ không thừa nhận Úc Trục Thiên, hắn đã thật lâu không có xuất hiện ở trước mặt y, cho nên lâu như vậy không xuất hiện Úc Trục Thiên lập tức xuất hiện, Hạ Thiên Tịch đầu tiên là kinh ngạc sửng sốt, ngay sau đó khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo liền có một chút nhíu mày khó phát hiện.
Được rồi! Mặc kệ Úc Trục Thiên đã từng có phải là một người bị hại hay không, Hạ Thiên Tịch không thể chịu đựng được nhất chính là Úc Trục Thiên đã từng hoa tâm.
Cho dù ký ức của hắn đã từng bị người bóp méo, nhưng tình yêu của hắn đối với Hạ Thanh vẫn không đủ, bằng không, hắn cũng sẽ không hoa tâm như thế.
Cho nên, cho dù hiện tại Úc Trục Thiên theo đuổi Hạ Thanh, y cũng có chút không vui, cứ cảm thấy một người tốt như phụ thân nếu kết hợp với Úc Trục Thiên quả thực chính là một đóa hoa lài cắm bãi cứt trâu.
"Tiểu Tịch." Úc Trục Thiên vừa thấy thân ảnh Hạ Thiên Tịch lập tức đi ra, giờ phút này chính là thời điểm tan học, thân phận Úc Trục Thiên lại lớn như vậy, chọc không ít người liên tiếp nhìn lại đây.
Hạ Thiên Tịch hơi hơi nhíu mày khó phát hiện, sắc mặt lãnh đạm nhìn Úc Trục Thiên nhàn nhạt hỏi: "Có việc sao?"
"Cũng không có việc gì, ta chỉ muốn tới đây gặp con." Nụ cười trên khuôn mặt anh tuấn của Úc Trục Thiên có một tia lấy lòng, trầm tư một lát nói: "Có thể nói chuyện riêng với ta không?"
Hạ Thiên Tịch trầm mặc một chút, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Úc Trục Thiên.
Có đôi khi, đối xử lãnh đạm với một người còn khiến người thương tâm hơn cả sự chán ghét.
Úc Trục Thiên nhìn ánh mắt Hạ Thiên Tịch lãnh đạm giống như Hạ Thanh nhìn hắn, chỉ có thể cười khổ ở trong lòng, hiện tại hắn cũng không trách ai được, dù sao cũng là mình sai, mặc kệ là lão bà hay là con trai, chỉ cần hắn có thể nhìn thấy bọn họ, kỳ thực đã cảm thấy như vậy là đủ rồi.
Hạ Thiên Tịch dẫn đầu đi về phía xe Úc Trục Thiên, ngay sau đó ngồi lên xe đóng cửa lại, ngăn lại ánh mắt nghiên cứu tìm tòi của người bên ngoài.
Y chấp nhận ngồi lên xe Úc Trục Thiên cũng là vì nguyên nhân này, đỡ phải bị ánh mắt của đám người bên ngoài đó khiến cho tâm phiền, y cũng không phải là người thích thú khi bị người khác vây xem.
Đương nhiên, nếu là ở cùng với Lăng Thần, y vẫn tương đối thích để cho người khác vây xem, nhưng ở cạnh Úc Trục Thiên thì thôi, y hiện tại không muốn cho người khác biết được quan hệ giữa y và Úc Trục Thiên.
Úc Trục Thiên lập tức đi tới vị trí điều khiển lái xe rời đi, hơn nữa một bên lái xe một bên quay đầu nhìn Hạ Thiên Tịch, ngữ khí đều mang theo lấy lòng: "Tiểu Tịch, con muốn ăn gì? Hiện tại vừa lúc là giờ cơm chiều, chúng ta đi ăn cơm trước đi!"
"Không cần." Hạ Thiên Tịch ngữ khí nhàn nhạt cự tuyệt: "Ngươi đem xe ngừng ở một bên, lát nữa nói xong chuyện ta còn muốn về nhà cùng phụ thân dùng cơm chiều."
Úc Trục Thiên lần này không nói gì nữa, lẳng lặng lái xe, bên trong xe vẫn luôn trầm mặc, vẫn duy trì không khí có chút xấu hổ, kỳ thật Hạ Thiên Tịch cũng không nghĩ như vậy, nhưng y chính là vô pháp tha thứ Úc Trục Thiên lúc trước hoa tâm, nếu Lăng Thần lúc trước cũng hoa tâm như vậy, y sẽ tuyệt đối không thể tiếp thu được.Luận vẻ bề ngoài, quyền thế, bối cảnh, Úc Trục Thiên là một lựa chọn không tồi để làʍ ȶìиɦ nhân, nhưng y sợ một người hoa tâm như vậy, phụ thân sẽ không khống chế được.
Là một người cha khống, Hạ Thiên Tịch hiện tại đặc biệt nhọc lòng về việc của Hạ Thanh, vì phụ thân tịch mịch nhiều năm như vậy, đột nhiên xuất hiện một người hoa tâm như thế, nếu không phải vì Úc Trục Thiên cùng mình có quan hệ huyết thống, y nhất định sẽ không chút do dự đem chỉ hoa tâm đại củ cải này đánh cho mặt mũi bầm dập, bắt hắn phải tránh xa phụ thân của mình ra.
Xe vẫn luôn chạy tới ngoài cửa Hạ gia, Úc Trục Thiên mới dừng lại xe, nhưng cũng không đi xuống, hắn ngược lại quay đầu nhìn về phía Hạ Thiên Tịch, ánh mắt nhìn Hạ Thiên Tịch rất là phức tạp, sau một lúc lâu mới nói: "Tiểu Tịch, con có thể gọi ta một tiếng cha hay không."
"Xuy --" Hạ Thiên Tịch không chút do dự cười lạnh một tiếng, đuôi mắt hẹp dài hơi nhếch lên nhìn Úc Trục Thiên, trong ánh mắt có nhàn nhạt trào phúng, độc miệng nói: "Cha ta chỉ có một người, đó chính là nguyên soái Liên bang Hạ Thanh."
Úc Trục Thiên nhìn trong ánh mắt Hạ Thiên Tịch không chút nào che dấu khinh thường cùng trào phúng, tâm vẫn là có chút bị thương, bị con trai của mình dùng ánh mắt lãnh đạm như vậy nhìn, ngữ khí trào phúng như vậy, hắn là một người cha thật sự rất đau lòng.
Úc Trục Thiên chưa từng có con trai, cũng không biết nên lấy lòng con trai như thế nào, trước kia hắn cảm thấy bản thân cũng đủ cuồng vọng kiêu ngạo, càng là cảm thấy con cái sẽ là trói buộc của mình, nhưng hiện tại thì khác, sau khi có Hạ Thiên Tịch, khi hắn phát hiện ra Hạ Thiên Tịch, hắn phát hiện Hạ Thiên Tịch thừa hưởng gen di truyền phi thường ưu tú của mình, cho dù là gương mặt kia hay là đôi mắt kia, so với mình quả thực chính là cùng một khuôn mẫu đúc ra.
Hơn nữa, Hạ Thiên Tịch vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách rất là đáng yêu, trong mắt hắn cảm thấy rất là đáng yêu khôn khéo, con trai tinh xảo đáng yêu như vậy, hắn thật sự rất muốn nhận về.
Hơn nữa, một việc phi thường quan trọng chính là, khi biết được thân phận của Hạ Thanh và Hạ Thiên Tịch, hắn cũng đã cùng đám hoa đào trước kia đoạn tuyệt quan hệ, sẽ không để cho người khác đi vào phạm vi ba mét trong tầm mắt hắn nữa, hơn nữa hiện tại hắn càng là mặt nóng đi dán vào mông lạnh của Hạ Thanh, nhưng mà cho tới nay vẫn chưa chiếm được một chút đáp lại thì thôi, ngay cả con trai hiện tại thấy hắn cũng là ác ngôn mà đối diện, Úc Trục Thiên cảm thấy mình thật đúng là có chút ủy khuất.
Đối với một người lần đầu tiên làm cha, đột nhiên phát hiện mình có một đứa con trai lớn như vậy, cái loại tâm tình vui sướng này của hắn quả thực là không thể dùng lời để hình dung được, nhưng hiện tại đứa con trai này lại không thích hắn, thậm chí có thể nói là chán ghét hắn, loại tâm tình mất mát này của hắn càng khó có thể diễn tả bằng lời.
Úc Trục Thiên hiện tại không khỏi có chút tâm ý nguội lạnh.
"Nếu ngươi không có chuyện khác, về sau liền không cần tùy tiện tới tìm ta, ta còn không muốn để cho người khác biết quan hệ của chúng ta." Hạ Thiên Tịch lạnh lùng nói xong liền muốn xuống xe."Tiểu Tịch." Úc Trục Thiên là thật sự phẫn nộ rồi, quan hệ của bọn họ cứ như vậy không cho ai biết sao?
Hắn chính là gia chủ Úc gia, đế vương của đế quốc thương nghiệp, có bao nhiêu người chờ đợi có thể cùng hắn dính chút quan hệ, hiện tại bị chính con trai của mình chán ghét như vậy, hắn thật sự có chút không chịu đựng nổi.
Khuôn mặt anh tuấn của Úc Trục Thiên có chút âm u, đôi mắt đào hoa hẹp dài nhìn Hạ Thiên Tịch bình tĩnh nói: "Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ mở họp báo, tuyên bố con là người thừa kế của Úc gia đời sau."
Nếu con không muốn cho người khác biết quan hệ của chúng ta, như vậy ta càng muốn để cho người khác biết quan hệ của chúng ta.
Úc Trục Thiên có chút tức muốn hộc máu nghĩ.
"Ngươi dám." Hạ Thiên Tịch lập tức ánh mắt sắc bén nhìn Úc Trục Thiên.
Y có thể tưởng tượng ra, nếu chuyện này bị giới truyền thông biết được, đến lúc đó chắc chắn sẽ gây ra oanh động thật lớn, cho tới nay người luôn thích an tĩnh như phụ thân chắc chắn sẽ mỗi ngày đều bị quấy rầy.
Hơn nữa quân uy của phụ thân trong quân đội cũng sẽ bị hao tổn, người dù sao cũng là nguyên soái Liên bang, cư nhiên lại sinh con cho người khác, nếu việc 18 năm trước bị truyền thông đưa ra ngoài, ai cũng không biết đến lúc đó ngôn luận đó sẽ viết thế nào.
Cho nên, Hạ Thiên Tịch vừa nghe đến Úc Trục Thiên nói như vậy, đôi mắt lập tức tràn ngập địch ý nhìn Úc Trục Thiên, lông tơ trên người giống như một cây con nhím dựng ngược lên.Úc Trục Thiên cũng không phục nhìn con trai của mìnhNhưng mà --Cuối cùng vẫn là hắn ủ rũ cúi đầu mà bại trận.
Không có biện pháp, mỗi một đứa con tuyệt đối đều là khắc tinh của cha mẹ, con của hắn không muốn, ánh mắt sắc bén tràn ngập địch ý như vậy, nếu ngày mai hắn thật sự dám tuyên bố ra thân phận của hai người, tin rằng Hạ Thiên Tịch vĩnh viễn sẽ không thừa nhận hắn.
..........