Một đêm vô mộng, ngày hôm sau, vì quyết định hảo hảo nghỉ ngơi hai ngày lại xuất phát, cho nên Hạ Thiên Tịch lười biếng mở mắt cũng không nỡ rời giường, nguyên nhân là y vẫn là một người tương đối thích ngủ nướng.
Tiểu Cửu và Tiểu Bình Quả đều được y bỏ ra ngoài không gian, tiểu Cửu vẫn luôn ghét bỏ tiểu Bình Quả vụng về, đặc biệt thích bắt nạt tiểu Bình Quả, đừng thấy tiểu Bình Quả to lớn như vậy, tiểu Cửu ở trước mặt nó đều có thể bị một cái tát chụp thành bã, nhưng tiểu Cửu lại có thể đem tiểu Bình Quả thu thập dễ bảo.
Khi Hạ Thiên Tịch híp mắt nằm ở trên giường hưởng thụ ổ chăn ấm áp, tiểu Bình Quả bị bắt nạt lập tức run cả người thịt nhảy tới mép giường, dùng cái đầu lông xù xù củng củng đầu Hạ Thiên Tịch, lông tóc màu sắc thật dài lập tức che lên mặt Hạ Thiên Tịch, Hạ Thiên Tịch bị làm cho ngứa đầy mặt nhịn không được liên tục hắt xì mấy cái, Hạ Thiên Tịch lập tức mở mắt duỗi tay đẩy ra cái đầu lông xù trước mặt, thanh âm nghiêm túc: "Tiểu Bình Quả, mau tránh ra."
Từ sau lần tiểu Bình Quả thăng cấp, lông trên người nói lại đột nhiên mọc ra thật dài, nhìn một sợi lông ít nhất dài đến 20cm, bị đám lông dài của nó che lại mặt, nếu không chuẩn bị tâm lý, thực dễ dàng bị ngạt thở mà chết.
"Mẫu thân..." Thanh âm non nớt của Tiểu Bình Quả thanh thanh thúy thúy, âm cuối kéo dài, ngẩng đầu, trừng một đôi mắt hổ đáng thương hề hề nhìn Hạ Thiên Tịch làm nũng: "Đói!"
Hạ Thiên Tịch từ trên giường ngồi dậy gãi gãi tóc, đem đầu tóc trảo đến lộn xộn, nhìn khuôn mặt ủy khuất mà lại làm nũng của tiểu Bình Quả ( mặt đầy lông, thật không biết làm sao lại suy diễn ra nó đang ủy khuất), khóe miệng hung hăng run rẩy.
"Ngươi đói cái gì? Ngày hôm qua không phải vừa mới cho ngươi ăn sao."
"Hôm nay đói."
"Một viên nội đan là có thể đủ no?" Hạ Thiên Tịch trên ót treo đầy hắc tuyến.
"Có thể có thể." Vừa nghe Hạ Thiên Tịch nhắc tới nội đan, lỗ tai Tiểu Bình Quả giật giật, một đôi mắt hổ lập tức vui sướng trở nên lấp lánh, phi thường nhân tính hóa cuồng gật đầu.
Nhìn một màn này, khóe miệng Hạ Thiên Tịch run rẩy càng lợi hại, nội đan có thể tăng tu vi của ma thú, từ khi nếm được chỗ tốt của nội đan, tiểu Bình Quả liền thích ăn nội đan. Tuy ăn nội đan có thể gia tăng tu vi, nhưng cũng không thể ăn quá thường xuyên, Hạ Thiên Tịch định lượng cho tiểu Bình Quả là 10 ngày ăn một lần, nhưng tiểu Bình Quả cũng mặc kệ, nó chỉ cần ăn một lần, mỗi ngày đều không nề hà tới bán manh làm nũng cầu nội đan với Hạ Thiên Tịch.
"Hôm nay không thể ăn, còn có 9 ngày." Hạ Thiên Tịch xụ mặt phi thường nghiêm túc nói.
"Mẫu thân......" Tiểu Bình Quả lập tức kéo dài âm cuối chớp chớp đôi mắt hổ đáng yêu bán manh, thật là phi thường phi thường đáng yêu.
"Ta nói, không cho gọi ta mẫu thân." Hạ Thiên Tịch trên đầu xuất hiện một cái sừng, khóe miệng câu lên, lộ ra một mạt tươi cười tà ác: "Lại kêu ta một tiếng mẫu thân, ngươi cả đời đừng mong ăn được một viên."
Đại thân thể của Tiểu Bình Quả lập tức run lên, mẫu thân cười thật đáng sợ.
"Ba ba." Tiểu Bình Quả rất là nhân tính hóa sửa miệng, có thể đem một đầu thú giáo dục thành như vậy, cũng coi như Hạ Thiên Tịch có công."Ừm." Hạ Thiên Tịch phi thường vừa lòng gật đầu: "Đi chơi đi, không cho quấy rầy ta."
"Ba......" Tiểu Bình Quả còn muốn lập tức làm nũng.Hạ Thiên Tịch lập tức xụ mặt, nghiêm nghị trừng mắt.
Tiểu Bình Quả cả người run lên, lập tức từ trên mặt đất vung lên tứ chi chạy trốn, chạy đến một góc u buồn vẽ vòng tròn.
"Con hổ này, càng ngày càng ngu." Tiểu Cửu vẻ mặt ghét bỏ, khinh thường.
Hạ Thiên Tịch liếc nó một cái không nói gì, lập tức nằm xuống tiếp tục ngủ.
Chỉ tiếc, khi Hạ Thiên Tịch đang ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên bên ngoài truyền tới tiếng ồn ào thật lớn, vốn dĩ căn phòng này cách âm cũng không tồi, nhưng tiếng ồn này cứ thế đánh thức y, ngủ không được, đầu đau muốn nứt, tâm tình không tốt, Hạ Thiên Tịch ngồi dậy, thật vất vả hôm nay không cần dậy sớm huấn luyện, ngủ nướng cũng gặp chuyện như vậy.
Hạ Thiên Tịch ngáp một cái, cửa phòng y bị mở ra, Hạ Thiên Tịch ngơ ngác chớp chớp mắt, lúc này một vật thể thật lớn cả người lông tóc đầy màu sắc lao về phía y, một cỗ mùi máu tươi nồng đậm lan tỏa trong không khí, trên cái bụng trắng bóng của tiểu Bình Quả là màu máu đỏ tươi, phần lông dưới bụng kéo dài đến hai cái chân sau bị máu nhuộm đỏ, khi nó lao về phía Hạ Thiên Tịch cái bụng còn đang chảy máu.
Hạ Thiên Tịch nhìn một màn này, cau mày vốn là muốn né tránh, thanh âm bị thương của Tiểu Bình Quả đặc biệt ủy khuất truyền đến: "Mẫu thân...... Ô ô...... Mẫu thân...... Đau......"
Thanh âm đáng thương hề hề của nó khiến Hạ Thiên Tịch dừng lại động tác, tiểu Bình Quả liền xông tới, cơ thể thật lớn rớt xuống giường, móng vuốt hai chi trước bám lấy chăn trước người Hạ Thiên Tịch, đôi mắt hổ tròn tròn đáng thương hề hề nhìn Hạ Thiên Tịch, trong miệng nức nở làm nũng.
"Nhanh lên...con thú biến dị kia chạy vào phòng kia rồi."
"Nhanh gọi người, không để nó chạy."
"Nhanh lên nhanh lên, chúng ta chạy nhanh đến, không cho chỉ súc sinh kia đả thương người."
"......"
Thanh âm ồn ào nhốn nháo bên ngoài hành lang đặc biệt hỗn loạn, Hạ Thiên Tịch nghe thấy không ít tiếng bước chân bên ngoài đang chạy về phía phòng y, lập tức cau mày, nhìn nhìn lại thương thế trên người tiểu Bình Quả, hẳn là do súng Sí Diễm tạo thành, tiểu Bình Quả còn đang ủy khuất làm nũng với y, nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng gần, tiểu Bình Quả lập tức nhe răng trợn mắt phát ra tiếng gầm nhè nhẹ từ cổ họng.
Vì Hạ Thiên Tịch nuôi nó rất tốt, tiểu Bình Quả trước nay chưa từng tự mình ra ngoài săn thú, hơn nữa khi Hạ Thiên Tịch thả nó ra cũng cảnh cáo nghiêm khắc, không cho nó ra ngoài dọa người, đả thương người, vừa rồi sau khi Hạ Thiên Tịch đi ngủ nó không nghe lời trộm chuồn ra ngoài, nó chỉ có chút tò mò thế giới bên ngoài, ai biết nó vừa mới đi ra những nhân loại xa lạ kia nhìn thấy nói liền không nói hai lời bắt đầu công kích nó, nếu không phải nó nhớ lời mẫu thân không cho đả thương người, nó đã sớm đem đám người xấu kia ăn luôn.
Tiểu Bình Quả càng nghĩ càng cảm thấy bản thân ủy khuất, nói thực nghe lời mẫu thân nói không tổn thương người khác, nhưng mà nhân loại quá xấu xa, không chỉ dùng lửa đốt lông của nó, còn dám thương nó... tiểu Bình Quả dần dần lộ ra hung tính, đôi mắt hổ hung ác trừng mắt nhìn cửa, nhe răng trợn mắt, tư thế chuẩn bị công kích, giống như có người vừa đi vào nó sẽ lập tức nhào lên xé nát.
"Tiểu Bình Quả, ngoan nào, không được nói chuyện, không được kêu." Vừa thấy tư thế công kích của Tiểu Bình Quả, Hạ Thiên Tịch liền biết nói đang tức giận, lập tức trấn an.
Nhưng trấn an của Hạ Thiên Tịch một chút cũng không dùng được, nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần bên ngoài hành lang, cổ họng tiểu Bình Quả liên tiếp phát ra tiếng gầm nhẹ thị uy, nhân loại đáng chết cư nhiên dám làm nó bị thương, nó tuyệt đối muốn ăn những nhân loại này.
"Tiểu Bình Quả, ngươi không nghe lời có phải không?" Mặt Hạ Thiên Tịch trầm xuống thanh âm mang theo uy hϊế͙p͙, một tay sờ lên đầu tiểu Bình Quả trấn an nó.
Nghe thanh âm của mẫu thân có điểm nghiêm khắc, tiểu Bình Quả mới quay đầu ủy khuất kêu to một tiếng, đôi mắt hổ đầy vẻ đáng thương.
Hạ Thiên Tịch nhìn thấy bật cười, vuốt vuốt lông nói cười trấn an: "Ngoan, nghe lời, ta lát nữa cho ngươi một viên nội đan ăn."
"Rống ――" Yết hầu tiểu Bình Quả phát ra một tiếng gầm vui sướng, lắc lắc cái đuôi to dài, phi thường dịu ngoan ghé vào trên giường, thu liễm hung tính nổi lên của mình.
Hạ Thiên Tịch nhìn thoáng qua miệng vết thương còn đang chảy máu của nó, lấy ra đan dược trong không gian trước cho nó ăn, ngăn vết thương chảy máu tiếp.
Mà lúc này, người bên ngoài hành lang đã chạy tới cửa phòng của Hạ Thiên Tịch, lập tức có người kinh ngạc kêu: "Súc sinh kia ở chỗ này."
Ồn ào, mười mấy nam nhân lập tức ùa vào phòng y, đám nam nhân này vừa nhìn liền thấy tiểu Bình Quả phi thường ngoan ngoãn nằm trên giường, thần sắc đều ngây ngẩn.
Vừa rồi chỉ súc sinh đối với bọn họ không một chút khách khí, nhe răng trợn mắt lộ ra hung tính, hiện tại cư nhiên ngoan ngoãn nghe lời nằm trên giường như vậy, nhìn thấy bọn họ vào phòng cũng chỉ nâng lên mí mắt một chút rồi lại tiếp tục ngủ, quả thực khiến mọi người cảm thấy có điểm không thể tưởng tượng. Đặc biệt, bọn họ nhìn thấy có một vị thiếu niên tinh xảo ngồi bên cạnh mãnh thú to lớn, khuôn mặt thiếu niên tinh xảo tuyệt luân, mặc áo ngủ, đôi mắt hoa đào hơi nhướng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn họ, một tay còn đặt trên đầu mãnh thú kia giúp nó vuốt lông. Bức họa này, nhìn thế nào cũng khiến người cảm thấy....quỷ dị!
Dã thú cùng mỹ thiếu niên!
Cảm giác vừa quỷ dị vừa hoa lệ, hơn nữa không khí trong phòng lại phi thường ấm áp, con mãnh thú dưới sự trấn an của thiếu niên, ngoan ngoãn đến kỳ lạ.
Mọi người ngơ ngác nhìn một màn này, trong lúc nhất thời cũng quên phản ứng.
Hạ Thiên Tịch giương mắt lạnh lùng nhìn mấy người một cái, ánh mắt mang theo hàn khí, tuy y không cho tiểu Bình Quả đả thương người, nhưng y vẫn rất tức giận.
Tiểu Bình Quả từ khi sinh ra tới giờ, mình chưa từng làm nó bị thương, hiện tại cư nhiên bị người ngoài làm bị thương, loại cảm giác này thật giống như đứa con mình nuôi lớn, bản thân không nỡ đánh mắng, cuối cùng bị người ngoài đả thương, thật sự khiến y tức giận.
Nhìn cây súng Sí Diễm trong tay một nam nhân trung niên, Hạ Thiên Tịch liền biết tiểu Bình Quả chắc chắn là bị người kia làm bị thương.
Súng Sí Diễm là một loại súng công nghệ cao hiện tại, khác với súng lục trước kia ở cổ địa cầu, súng Sí Diễm chuyên môn đối phó những loại mãnh thú biến dị, từ viên đạn bắn ra ngoài không khí 5cm ma sát sinh ra độ nóng trên trăm độ, nếu ở khoảng cách quá 1 mét, viên đạn qua quá trình ma sát không khí có thể lập tức sinh ra độ nóng trên nghìn độ, khi viên đạn tiến vào da, độ nóng hơn nghìn độ kia lập tức có thể đem một chân lập tức đốt trọi.
Hạ Thiên Tịch nhìn nhìn chân sau của tiểu Bình Quả còn đang run rẩy, liền biết vừa rồi công kích hẳn là không vượt qua 1 mét khoảng cách, nếu không chân sau của tiểu Bình Quả liền phải phế bỏ.
..........