Hai người hàn huyên một hồi rồi mới ngắt quang não, chờ tới khi Hạ Thiên Tịch nằm trên giường mới chợt nhớ tới hình như y tìm Lăng Thần là có chuyện khác muốn nói thì phải? Đúng, y muốn nói chuyện gì với Lăng Thần? Là chuyện gì? y sao có thể quên mất rồi?
Hạ Thiên Tịch lắc lắc đầu, dùng sức nghĩ lại nửa ngày cũng không ra, chỉ đành bất đắc dĩ buông suy nghĩ này đi, nằm lên giường ngủ.
Trước khi ngủ, Hạ Thiên Tịch lại nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ, bầu trời đêm màu đen cuồng phong gào thét, tuyết bay tán loạn, định trước thời tiết ngày mai tuyết hẳn là sẽ không ngừng rơi đi.
Hẳn là không thể nào! Đúng không đúng không!
Hạ Thiên Tịch yên tâm ngủ trên giường, tâm tình nháy mắt thả lỏng, người liền ngủ ngon.
Một đêm vô mộng, tới tận hứng đông, đồng hồ sinh học của Hạ Thiên Tịch làm y tỉnh lại, vì đồng hồ sinh học của y tỉnh lại tương đối sớm, cho nên y cũng không đi nhìn trời bên ngoài, mà đi vào phòng huấn luyện, hiện tại bên ngoài tuyết đọng quá dày, nên không có khả năng ra ngoài rèn luyện, Hạ Thiên Tịch rèn luyện hai tiếng rồi nghỉ, khi y kéo màn ra liền thấy, cả người chấn kinh rồi.
Mịa nó! mặt trời lên cao như này là sao?
Rõ ràng nửa đêm hôm qua y xem thời tiết vẫn là gió tuyết bay tán loạn mà! Đây là xảy ra chuyện gì? Vì sao mới mấy tiếng thôi, mặt trời bên ngoài đã lên cao rồi? Hạ Thiên Tịch còn tưởng mình bị mộng du, dùng ngón tay nhéo mặt mình một cái vẫn đau, nói vậy y không phải mộng du rồi!
Đệch! Hạ Thiên Tịch nhịn không được muốn chửi má nó, cư nhiên ngay cả ông trời cũng đứng về phía Lăng Thần, quá không khoa học.
Vốn dĩ cho rằng hôm nay vẫn sẽ theo lẽ thường tuyết rơi, cho nên Hạ Thiên Tịch cả người đều thả lỏng, nhưng hiện tại y một chút cũng không thể thả lỏng, tưởng tượng một lát nữa phải thực hiện lời hứa với Lăng Thần đi gặp cha mẹ hắn, y liền cảm giác nháy mắt áp lực như núi!
Mà quang não đúng lúc này tích tích vang lên, Hạ Thiên Tịch đau đầu nhìn dãy số hiện lên trên quang não, thật sự là không muốn nghe.
"Chít chít..." tiểu Bình Quả đứng trên mặt đất dùng hai chi trước lay lay ống quần Hạ Thiên Tịch, một cái đầu tròn đô đô, hai mắt đen bóng nhìn Hạ Thiên Tịch bán manh.
Mới trải qua một đêm, tiểu Bình Quả cũng đã có thể vững vàng đi lại, hơn nữa cũng một đêm này, hai người (thú) bọn họ đã khế ước, tiểu Bình Quả đã nhận định khí vị Hạ Thiên Tịch, rất là ỷ lại Hạ Thiên Tịch.
Cho nên vừa thấy Hạ Thiên Tịch ra tới, lập tức lay hai chỉ móng vuốt bán manh, cái miệng ba cánh kêu chít chít không ngừng.
Hạ Thiên Tịch giật giật khóe miệng đem tiểu Bình Quả từ trên mặt đất đặt lên vai mình, tiểu Bình Quả lập tức mềm mại kêu một tiếng, đầu nhỏ xù lông thân mật cọ cọ cổ Hạ Thiên Tịch, chít chít làm nũng với y.
Hạ Thiên Tịch một tay vuốt vuốt lông trên đầu tiểu Bình Quả, sau đó mở ra video trò chuyện, Lăng Thần cũng vừa rèn luyện ra tới, quần áo hơi mỏng mặc trên thân thể to lớn của hắn, nhìn dáng người Lăng Thần, Hạ Thiên Tịch cảm giác Lăng Thần CMN chính là đang khoe khoang dáng người trước mặt y có phải không?
Hạ Thiên Tịch vẫn rất là hâm mộ ghen tị hận với dáng người của Lăng Thần, nhưng dáng người y cũng không kém, trải qua mấy tháng rèn luyện, thân thể y đã không phải là một đống thịt mềm như bông nữa, hiện tại thoạt nhìn tuy không to lớn như Lăng Thần, nhưng đám thịt mềm như bông đã luyện thành cơ bắp rắn chắc, sờ lên phi thường rắn chắc co dãn.
Hạ Thiên Tịch vẫn thực vừa lòng, chỉ cần rèn luyện một thời gian nữa, y sẽ luyện ra được dáng người khiến người hâm mộ ghen tị hận như Lăng Thần.
"Ăn cơm chưa?" Lăng Thần nhìn y hỏi.
"Còn chưa ăn, vừa rèn luyện xong, đang chuẩn bị đi rửa mặt."
"Ừ, vậy một hồi ăn cơm xong ở nhà chờ ta, ta tới đón ngươi." Lăng Thần nói, ánh mắt mang theo ý cười: "Tịch Tịch, hôm nay ngươi cần phải thực hiện lời hứa của mình nha!"
Hạ Thiên Tịch hậm hực sờ sờ mũi, ánh mắt liếc nhìn mặt trời lên cao bên ngoài, thật không biết vì sao hôm nay ông trời cũng đứng về phía Lăng Thần, quá không khoa học!
Nhưng dù sao cũng đã đáp ứng với Lăng Thần, Hạ Thiên Tịch cũng không có khả năng đổi ý, chỉ phải căng da đầu rầu rĩ ừ một tiếng, vừa nhớ tới mình lát nữa phải đi gặp cha mẹ Lăng Thần, y liền khẩn trương có được hay không?
Ngắt quang não, Hạ Thiên Tịch nhanh chóng tắm rửa một cái, chờ ra tới nơi mới nhớ tới một việc quan trọng, y phải mặc quần áo gì để gặp cha mẹ Lăng Thần đây?"
Tây trang! có phải quá quy củ hay không?
Quần áo hưu nhàn! Có thể sơ sài quá hay không?
Vậy hắn phải mặc quần áo gì đây?
Hạ Thiên Tịch đau đầu nhìn quần áo bên trong tủ đồ của mình, kỳ thực tủ quần áo của y cũng không có nhiều quần áo lắm, y cũng không phải một người quá chú trọng ăn mặc, quần áo quý ở tinh mà không phải nhiều, mỗi kiện quần áo của y đều là Libor quản gia tìm người thiết kế may đo, đêu là mấy loại quần áo hưu nhàn cho thiếu niên, mặc vào rất thoải mái, nhưng mặc như vậy đi gặp cha mẹ Lăng Thần có phải quá tùy tiện hay không?
Hạ Thiên Tịch trong phòng phát sầu chọn quần áo, quần áo bên trong tủ từng cái từng cái bị y lôi ra đặt trên giường, ánh mắt nhìn từng cái từng cái, do dự.
Hạ Thanh dưới lầu chờ thật lâu không thấy Hạ Thiên Tịch xuống ăn sáng, cũng không bảo Libor quản gia đi gọi, tự mình đi lên, gần đây tình cảm bồi dưỡng với Hạ Thiên Tịch không tồi, hơn nữa con trai hiện tại cũng có người yêu, nói không chừng thực nhanh sẽ kết hôn, Hạ Thanh muốn trước khi con trai kết hôn trở thành người nhà người khác thì bồi dưỡng thêm tình cảm với con trai.
Anh liền gõ cửa phòng Hạ Thiên Tịch, nhưng Hạ Thiên Tịch ở bên trong đang do dự nhìn quần áo rơi rụng đầy trên giường nghiêm túc tự hỏi, căn bản là không nghe thấy tiếng gõ cửa, Hạ Thanh đợi một hồi trong phòng vẫn không có tiếng Hạ Thiên Tịch truyền ra, anh hơi nhíu mày, tuy vẫn nói không được người khác đồng ý liền tự tiện mở cửa là không tốt, nhưng nghĩ tới Hạ Thiên Tịch là con trai mình, hẳn cũng không có vấn đề gì đâu!
Hạ Thanh liền chủ động mở cửa ra, khi anh thấy trong phòng quần áo rơi rụng đầy trên giường lẫn mặt đất, anh ngây ngẩn cả người, Hạ Thiên Tịch đang đứng giữa đám quần áo vẻ mặt tự hỏi.
"Làm sao vậy?" Rất nhanh thu hồi lại biểu tình kinh ngạc của bản thân, Hạ Thanh đi tới dò hỏi.
"Phụ thân?" Nhìn thấy Hạ Thanh, Hạ Thiên Tịch chớp chớp mắt, hai má đỏ hồng khả nghi, có chút ngượng ngùng khi nói lát nữa y phải đi gặp cha mẹ Lăng Thần với Hạ Thanh.
Ánh mắt Hạ Thanh nghi hoặc nhìn hai má hơi ửng đỏ của Hạ Thiên Tịch, trong lòng nghi hoặc lớn hơn, nhìn nhìn quần áo rơi trên đất, tuy không biết Hạ Thiên Tịch đang làm gì, nhưng cũng có thể đoán ra nguyên cớ.
"Tiểu Tịch, con đây là...?"
"Ách..." Hạ Thiên Tịch ngượng ngùng sờ sờ mũi, nhìn quần áo trải dài trên giường và đất nhìn Hạ Thanh có chút khẩn trương nói: "Ừm...phụ thân, lát nữa con đến nhà Lăng Thần gặp cha mẹ hắn."
Đôi mắt y đầy khẩn trương nhìn Hạ Thanh, y biết phụ thân bất hòa với Lăng nguyên soái, cho nên cũng rất lo lắng phụ thân sẽ phản đối y và Lăng Thần.
Nếu phụ thân thật sự phản đối, kỳ thực y cũng không biết phải làm gì mới tốt?
Nếu không được sống lại, y cũng không biết thì ra phụ thân lại yêu thương y đến vậy.
Cho nên giữa tình yêu và tình thân, y thật đúng là có điểm khó lựa chọn.
May mà Hạ Thanh cũng không phải một người không biết nói lý lẽ, nhìn ánh mắt có chút lo lắng của Hạ Thiên Tịch, anh liền biết Hạ Thiên Tịch lo lắng, anh cười ôn hòa nói: "Ừ, các con đều đã chính thức kết giao, đúng là phải đi gặp cha mẹ hắn."
Anh tuy bất hòa với Lăng Nghị, nhưng cũng không đại biểu anh sẽ phản đối con trai và Lăng Thần ở bên nhau.
Lăng Thần người này là một nam nhân chân chính, còn trẻ như vậy đã thành thục ổn trọng, rất khó có được, anh tin tưởng ánh mắt của con trai và mình, Lăng Thần không thể nói là hợp nhất với Hạ Thiên Tịch, nhưng so với Lancet đã tốt hơn một nghìn lần.
"Cảm ơn phụ thân." Biết phụ thân đây là chính thức chấp nhận y và Lăng Thần kết giao, hai mắt Hạ Thiên Tịch hơi ướt át, kỳ thực phụ thân có thể vì y làm được những điều này không phải thực dễ dàng.
"Vậy phụ thân, người nói con phải mặc quần áo gì đi gặp cha mẹ Lăng Thần mới được?" Hạ Thiên Tịch vẻ mặt đau khổ nhìn Hạ Thanh, y thật không biết phải mặc gì để có vẻ vừa không quá trang trọng vừa không quá tùy tiện đây, y lo sầu hồi lâu mà còn chưa chọn được.
"Ách..." Hạ Thanh nhìn hai mắt sáng lấp lánh của Hạ Thiên Tịch, nhìn nhìn lại quần áo rơi rớt trên giường và đất, khóe miệng không khỏi giật giật.
Anh không trải qua giai đoạn lần đầu tiên đi gặp cha mẹ như này, hơn nữa mấy chục năm nay anh vẫn luôn sinh hoạt trong quân đội, tiếp xúc đều là việc quân đội, nếu hỏi y bài binh bố trận đánh giặc như nào, anh có thể thao thao bất tuyệt, nhưng hỏi anh về vấn đề này, liền lập tức làm khó cho Hạ Thanh.
Nhưng Hạ Thiên Tịch không biết, y vẻ mặt chờ đợi nhìn Hạ Thanh hỏi: "Phụ thân, người trước kia cùng mẫu thân kết hôn, tuy mẫu thân là cô nhi chính phủ nuôi, không phải còn ma ma cô nhi viện sao, người gặp ma ma mẫu thân là mặc quần áo như nào?"
Hạ Thiên Tịch thật sự không biết phải mặc cái gì mới được.
Y cũng rất khẩn trương có biết không?
Hạ Thanh nhìn vẻ mặt đầy biểu tình chờ đợi của con trai, ánh mắt sáng lấp lánh chờ đợi, rất là manh có biết không?
Nhưng Hạ Thanh không thể không run rẩy khóe miệng, sao anh cứ cảm giác con trai mình nuôi trước mắt lại là con gái vậy?
Mọi người có cảm giác như này hay không? Có không?
*..........*