Hạ Thiên Tịch trở lại trong phòng, vốn đang rất lo lắng cho Lăng Thần, nhưng trong phòng đột nhiên truyền ra một tiếng răng rắc rất nhỏ, Hạ Thiên Tịch lập tức ngưng thần lắng nghe, lại không còn âm thành gì.
Hạ Thiên Tịch một chút cũng không nghi ngờ mình nghe lầm, vốn dĩ trong phòng mình không có người nên rất yên tĩnh, tiếng động này rất nhỏ giống như thanh âm vỡ ra của thứ gì đó, thính giác của y rất tốt, mắt nhìn đồ vật trong phòng, cảnh giác nhìn xung quanh, vào lúc này lại một tiếng răng rắc nhỏ vụn vang lên, Hạ Thiên Tịch lập tức tìm được nơi phát ra tiếng động ở đâu.
Cư nhiên là quả trứng Lục Dực Thiên Hổ đặt bên đầu giường đã lâu chưa có động tĩnh gì kia.
Hạ Thiên Tịch lập tức lại xem, bên trên quả trứng nho nhỏ giờ phút này đã có vài vết nứt nhỏ.
Mắt Hạ Thiên Tịch lập tức mở lớn, trứng Lục Dực Thiên Hổ là muốn phá xác sao?
Tiểu Cửu vì lần trước giúp y, vẫn luôn ngủ say trong đầu y để khôi phục tinh thần, gần nhất vẫn không tỉnh lại, cho nên Hạ Thiên Tịch không đánh thức tiểu Cửu để hỏi, mà vẫn luôn bên cạnh quả trứng này, đôi mắt nhìn chằm chằm không chớp.
Nhưng qua một lúc, quả trứng cũng không truyền đến thanh âm phá vỏ, Hạ Thiên Tịch giật nhẹ khóe miệng nghĩ thầm, trứng này có phải sẽ phá xác trong mấy ngày ư?
Hẳn là không thể nào!
Nhìn quả trứng vẫn thành thành thật thật, không có một chút hiện tượng phá xác,Hạ Thiên Tịch hơi thất vọng một chút, rồi đi tắm rửa, lại không nghĩ đến, chờ y đi ra, trên vỏ trứng lại thêm nhiều vết nứt.
Hai mắt Hạ Thiên Tịch lập tức phát sáng, ánh mắt lấp lánh nhìn quả trứng, y quyết định hôm nay nhất định phải thủ quả trứng này chờ nó phá xác.
Khi y chờ đợi, thời gian từng chút từng chút trôi qua, trên vỏ trứng cũng không ngừng truyền đến thanh âm răng rắc, vỏ trứng màu trắng dày đặc những vết nứt vỡ, chờ đợi hơn một giờ, cuối cùng chỉ nghe một thanh âm răng rắc truyền tới, quả trứng rốt cuộc vỡ hẳn ra, một cái đầu tròn màu trắng xen lẫn màu vàng lộ ra, hai mắt giống như hai quả nho phi thường xinh đẹp, nhỏ nhỏ tròn xoe nhìn Hạ Thiên Tịch, cái miệng nho nhỏ ba cánh giống như miệng thỏ.
Đôi mắt nhỏ của tiểu Lục Dực Thiên Hổ lăng lăng mà nhìn Hạ Thiên Tịch, đôi mắt Hạ Thiên Tịch cũng thẳng lăng lăng mà nhìn tiểu Lục Dực Thiên Hổ, Lục Dực Thiên Hổ mở ra cái miệng ba cánh kêu "chít" một tiếng.
Hạ Thiên Tịch lập tức bị chấn kinh.
Không phải nói đây là một con Lục Dực Thiên Hổ sao?
Sao lại kêu giống như tiếng chuột vậy?
Hạ Thiên Tịch quả thực không dám tin tưởng.
Hơn nữa lúc này Lục Dực Thiên Hổ cũng giãy giụa thân thể từ vỏ trứng bước ra, cả người lẫn bốn chân đều là lông màu trắng vàng đan xen, thân thể nho nhỏ cộng thêm bốn chân nho nhỏ, còn có cái đầu tròn tròn, lỗ tai nhỏ xinh, là một loại mà thú rất đáng yêu xinh đẹp, nhưng không phải là loại ma thú Hạ Thiên Tịch muốn.
Khi tiểu Cửu nói với y về Lục Dực Thiên Hổ, y vốn cho rằng hẳn là một loại ma thú rất lợi hại, nhưng hiện tại nhìn con ma thú này cũng chỉ hơi đáng yêu một chút đi! Cảm giác không có chút lực công kích nào!
"Ngươi xác định ngươi là Lục Dực Thiên Hổ?" Hạ Thiên Tịch lắc lắc khuôn mặt bị đả kích nhìn con Lục Dực Thiên Hổ nho nhỏ này.
Thân thể Lục Dực Thiên Hổ đã hoàn toàn bò ra khỏi trứng, hơn nữa ánh mắt đầu tiên của nó nhìn thấy là Hạ Thiên Tịch, liền tự động đem Hạ Thiên Tịch là mẫu thân của mình, đây là bản năng của động vật, cho nên hai tiểu móng vuốt của tiểu Lục Dực Thiên Hổ lập tức níu lấy ống quần của Hạ Thiên Tịch, miệng phát ra tiếng kêu chít chít, đôi mắt như trái nho đen ngập nước nhìn Hạ Thiên Tịch, vẻ mặt biểu tình cầu ôm.
Hạ Thiên Tịch lập tức muốn quỳ, y vì răng có thể từ một khuôn mặt đầy lông của một con vật nhìn ra biểu tình gì?
Y rốt cuộc là nhân loại hay là phi nhân loại?
"Tiểu Cửu, tiểu Cửu..." giờ phút này Hạ Thiên Tịch cũng bất chấp tiểu Cửu có đang nghỉ ngơi hay không, lập tức đánh thức tiểu Cửu đang ngủ say.
"Không phải nói với ngươi không có việc gì thì đừng gọi ta sao?" Thanh âm lười biếng của tiểu Cửu mang theo nho nhỏ bất mãn, thanh âm còn có điểm suy yếu, nhưng không còn quá suy yếu vô lực như trước kia nữa.
Một trận bạch quang thoáng hiện, tiểu Cửu xuất hiện trước mặt Hạ Thiên Tịch, ngay sau đó lập tức nó liền thấy được tiểu Lục Dực Thiên Hổ vừa mới sinh ra, thân hình của nó lớn gấp ba lần thân hình tiểu Cửu đi! Giống như một quả táo, lông xù xù rất là đáng yêu.
"Nha, nó đã nở rồi" Ngữ điệu Tiểu Cửu không chút kinh hỉ, nếu đây là khen thưởng của hệ thống cho Hạ Thiên Tịch, như vậy quả trứng này cũng không thể nào chờ đến trăm ngàn năm mới phá xác đi!
"Đúng vậy!" khuôn mặt Hạ Thiên Tịch lập tức như trái mướp đắng: "Ngươi không phải nói nó là Lục Dực Thiên Hổ sao?" Nếu tên mang theo một chữ Hổ, chẳng lẽ không phải uy mãnh giống như lão hổ sao? Cho dù là tiểu lão hổ, từ nhỏ cũng có hình tượng uy mãnh được không? Căn bản là không phải loại hình tượng đáng yêu manh manh như thế này!
"Nó xác thực là Lục Dực Thiên Hổ nha!" Không biết phiền não của Hạ Thiên Tịch, tiểu Cửu gật gật đầu.
"Nhưng mà...nó thoạt nhìn vì sao một chút uy mãnh cũng không có? Lại còn đáng yêu như vậy? Quan trọng nhất là, vì sao nó kêu là chít chít giống như chuột vậy, mà không phải tiếng rống như tiếng hổ.
"Vốn dĩ chính là như vậy mà!" Tiểu Cửu khó hiểu nhìn Hạ Thiên Tịch nói: "Không phải sao?"
"Đương nhiên không phải!" Hạ Thiên Tịch quả thực muốn khóc, Lục Dực Thiên Hổ y chờ mong vạn phần quả thực không cần quá đả kích người như vậy được không?
Hạ Thiên Tịch lập tức mở tinh võng tìm hình ảnh lão hổ cho tiểu Cửu nhìn, bên trong còn có một ít hình ảnh lão hổ biến dị, hổ biến dị so với hổ bình thường, tư thế kia, quả thực quý uy mãnh dọa người!
"Ngươi nhìn, đây mới là lão hổ, lão hổ" Hạ Thiên Tịch chỉ vào một lão hổ thoạt nhìn có vẻ rất có tư thế nói: "Lão hổ chính là vua trăm thú, nên có loại khí thế uy mãnh khϊế͙p͙ người như này, ngươi thấy nó thì sao?"
Hạ Thiên Tịch dùng ngón tay chỉ vào tiểu Lục Dực Thiên Hổ đang nằm trên giường đệm mềm mại lăn lộn làm nũng, vẻ mặt bán manh, chơi vui vẻ vô cùng nói.
Tiểu Lục Dực Thiên Hổ căn bản không biết là Hạ Thiên Tịch đang ghét bỏ nó, còn tưởng Hạ Thiên Tịch là muốn chơi cùng nó, lập tức bán manh hướng về phía Hạ Thiên Tịch kêu chít chít hai tiếng.
Hạ Thiên Tịch quả thực muốn hộc máu.
Tiểu Cửu giương mắt nhìn thoáng qua hình ảnh ngón tay Hạ Thiên Tịch đang chỉ, khinh thường nói: "Còn tiểu miêu kia sao có thể sánh với Lục Dực Thiên Hổ." Trong mắt tiểu Cửu, Lục Dực Thiên Hổ là một loại thần thú uy mãnh: "Lục Dực Thiên Hổ cũng không phải mấy con tiểu miêu kia có thể sánh được, nó chính là thú biến dị, là một loại ma thú phi thường trân quý hiếm có."
"Thú biến dị chẳng lẽ không phải nên có hình dáng như này sao?" Hạ Thiên Tịch lại chỉ vào một lão hổ khác thoạt nhìn càng thêm uy mãnh hơn, khí thế càng thêm khϊế͙p͙ người nói.
"Ngươi rất muốn có một con tiểu miêu xấu xí như vậy?" Tiểu Cửu quả thực không thể lý giải nổi đầu óc của Hạ Thiên Tịch, tiểu miêu xấu xí như vậy, cho dù là tặng không nó cũng không thèm.
"Ách...." Hạ Thiên Tịch chớp chớp mắt, y rõ ràng không phải nói về vấn đề này được không?
"Thẩm mỹ của nhân loại các ngươi thật là kỳ quái." Tiểu Cửu thật sự không thể lý giải nổi, đồ vật xấu xí như vậy cũng có người thích.
Hạ Thiên Tịch nhìn hình ảnh hổ biến dĩ trong quang não, sọc vằn đỏ cam so với lão hổ bình thường lớn gấp ba lần, trên đầu có hai cái sừng thật dài, móng vuốt đen bóng, móng vuốt thật dài kia chỉ nhìn hình ảnh cũng khiến người cảm thấy phi thường sắc bén, nó mở ra cái miệng rộng như bồn máu, từng cái răng có thể trực tiếp đem ngươi xé thành mảnh nhỏ.
Một con hổ biến dị như vậy quả thực khí phách mười phần, nhưng so với lão hổ bình thường khó coi không chỉ hai lần, chỉ có thể dùng ba chữ để hình dung "quá xấu xí".
Hạ Thiên Tịch nhìn, cũng thực không muốn có một con hổ biến dị xấu xí như vậy làm ma thú, nhưng ma thú của y nếu là thứ trên giường chớp mắt bán manh....y cũng không chịu được nha!
Hạ Thiên Tịch quả thực muốn che mặt!
Tiểu Lục Dực Thiên Hổ một mình chơi đùa một hồi, liền dùng bốn chân nhỏ chống thân thể của mình lên bò tới chỗ Hạ Thiên Tịch, trong miệng phát ra tiếng kêu chít chít, đôi mắt sáng lấp lánh nhìnHạ Thiên Tịch, quả thực rất đáng xấu hổ!
"Chắc là nó đói bụng." tiểu Cửu nhìn biểu hiện của Lục Dực Thiên hổ nói: "Nó vừa mới sinh ra sẽ đem thứ mà mình nhìn thấy đầu tiên cho là mẫu thân của mình."
"Cho nên...ý ngươi là, nó hiện tại coi ta là mẫu thân của nó?" Hạ Thiên Tịch quẫn quẫn nói!
Tiểu Cửu rất không lương tâm gật gật đầu.
Hạ Thiên Tịch quả thực muốn khóc mù.
Đinh ――
Hệ thống thông báo: Xin mời lập tức ký kết Khế ước ma sủng với Lục Dực Thiên Hổ, khế ước hoàn thành, khen thưởng như sau: "Nội đan ma thú 100 viên, thịt thiên linh dương 1 tấn, vòng tay không gian tăng lên 10 mét vuông. Thời gian nhiệm vụ là một giờ, đồng ý lựa chọn Có, không đồng ý lựa chọn Không, mời lựa chọn --
Hạ Thiên Tịch lập tức lựa chọn Có.
Cho dù không vì cái gì khác, vì không gian có thể tăng lên 10 mét vuông, y cũng muốn lựa chọn Có.
Không gian của y so với nhẫn không gian lớn hơn khoảng trên dưới 100 mét vuông, nhưng hiện tại không gian của y bị chia thành nhiều khối nhỏ, thổ địa đều có một mảnh linh quả tươi ngon mọng nước sinh trưởng, những thứ khác bị y phân loại đặt ở một bên đất trống, nếu y muốn đặt một ít những thứ khác vào bên trong, tin rằng không bao lâu bên trong sẽ đầy, cho nên Hạ Thiên Tịch vừa nghe đến không gian tăng lên, y lập tức lựa chọn Có.
Tiểu Cửu lúc này nói: "Khế ước ma sủng: giữa người và ma thú ký kết một loại khế ước nô lệ, ký kết xong, sinh mệnh ma thú sẽ bị chủ nhân nắm giữ, hơn nữa ma thú không thể kháng cự mệnh lệnh của chủ nhân. Tiêu chí ký kết: Không. Số lượng ký kết: Tùy lực lượng của chủ nhân mà định. Hiện tại, các ngươi tới ký kết khế ước ma sủng."
Hạ Thiên Tịch gật gật đầu, đem tiểu Lục Dực Thiên Hổ bế lên, Lục Dực Thiên Hổ còn vươn cái đầu lưỡi phấn nộn ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ mặt Hạ Thiên Tịch, một đôi mắt vô tội bán manh nhìn y, thật là mười phần đáng yêu.
Hạ Thiên Tịch run rẩy khóe miệng, thôi, so với con hổ biến dị xấu xí kia, tiểu Lục Dực Thiên Hổ cũng coi như đáng yêu đi!
Dưới sự trợ giúp của tiểu Cửu, Hạ Thiên Tịch thực thuận lợi hoàn thành việc ký kết khế ước ma sủng với Lục Dực Thiên Hổ.
Vì Lục Dực Thiên Hổ mới sinh ra, còn quá nhỏ, Hạ Thiên Tịch không thể cùng nói dùng tinh thần trong đầu giao lưu.
Tiểu Cửu nói cho Hạ Thiên Tịch, nội đan ma thú hệ thống khen thưởng đều có thể đút cho Lục Dực Thiên Hổ, chẳng qua hiện tại nó quá nhỏ, vẫn là đừng cho nó ăn, chờ nó lớn lên một chút lại cho nó ăn, mà thịt thiên linh dương đúng là thịt Lục Dực Thiên Hổ thích ăn. Hạ Thiên Tịch còn lấy cho Lục Dực Thiên Hổ một cái tên, kêu là Tiểu Bình Quả ( quả táo nhỏ)
Bởi vì y cảm thấy tiểu Lục Dực Thiên Hổ cuộn thành một đoàn cũng chính là một quả táo, tiểu Lục Dực Thiên Hổ đáng thương cứ vậy bị định danh.
*..........*