Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 119

"Cái gì? Hạ thiếu tới?" Có người kinh hô một tiếng.


Hạ Thiên Tịch gợi lên khóe môi đi tới, mắt to nhìn một cái, trong ghế lô kể cả nhưng nam nữ bồi rượu tổng cộng mười mấy người, mà đám hồ bằng cẩu hữu y quen biết có bốn người.


Trong ngực mấy người này đều ôm một ít trai hoặc gái bồi rượu, mà mặc kệ là nam hay nữ bồi rượu này đều mặc quần áo nửa mở, thậm chí còn có người trần như nhộng, thật là một hình ảnh phi thường ɖâʍ mỹ.


Hạ Thiên Tịch không dấu vết nhíu mi một chút, thật không biết y trước kia cùng những người này là như thế nào cùng nhau pha trộn? Chẳng lẽ trước kia trong đầu y đều là bã đậu hay sao?


Ở trong lòng tỉnh lại một phen, Hạ Thiên Tịch trên mặt che dấu thực tốt, dù sao có chán ghét người khác cũng không thể trực tiếp biểu hiện ở trên mặt đi!


Nhìn rượu trên bàn thủy tinh, khi mọi người còn chưa phản ứng được y bước nhanh tới đổ một ly đầy nói với mọi người: "Gần đây ta thật sự bận, cùng mọi người chặt đứt liên hệ, là ta không đúng, ta trước tự phạt ba ly." Hạ Thiên Tịch nói, đem ly rượu trong tay uống xong, sau đó lại đổ liên tiếp hai ly uống sạch sẽ.


"Đệch! Hạ thiếu không hổ là Hạ thiếu, đúng là sảng khoái."


"Trách không được lão tử lại thích cùng Hạ thiếu làm bằng hữu như vậy, tính cách này của Hạ thiếu, quả thực quá phù hợp khẩu vị lão tử!"


"Hạ thiếu nói nhanh lên, ngươi biến mất một năm là bị tiểu yêu tinh nào câu hồn đi rồi?"


"Đúng vậy, cũng cho chúng ta trông thấy là cái nữ nhân nào có phúc khí như vậy, có thể đem hồn Hạ thiếu đều câu đi, để Hạ thiếu một năm đều quên mất cả chúng ta."


Mấy người vừa thấy Hạ Thiên Tịch liền đem các tiểu thư trong ngực đẩy ra, sôi nổi đứng dậy khen tặng, vui cười.


Thành Viễn lúc này nói: "Ta cũng thật sự rất tò mò, rốt cuộc là ai đem câu mất hồn của Hạ thiếu của chúng ta đi mất? Các ngươi vừa rồi không biết, nếu không phải ta lì lợm quấn lấy, Hạ thiếu còn không cùng ta tới đâu?"


"Cái gì? Hạ thiếu cũng quá không nghĩa khí, sao có thể vì một ít tiểu yêu tinh đem chúng ta quên mất."


"Đúng vậy, lại phải phạt ba ly."


Vài người cười vang.


Hạ Thiên Tịch hơi hơi mỉm cười nói: "Haiz, ba ly này ta đành phải nhận rồi."


Y không có phản bác lời những người này, vừa lúc có thể nương lấy cớ này rời đi. Hạ Thiên Tịch nghĩ, lập tức cầm lấy chén rượu lại lần nữa đổ ba ly không chút do dự uống một hơi cạn sạch.


Mọi người đều không nghĩ đến Hạ Thiên Tịch cư nhiên sẽ dứt khoát lưu loát như vậy, nói uống liền uống lên, không khí trong lúc nhất thời liền yên tĩnh.


Hạ Thiên Tịch uống xong ba ly liền buông chén rượu hướng về phía mấy người xin lỗi cười nói: "Như vậy ta liền rời đi trước, ngày khác ta lại mời khách bồi tội với mọi người."


Nói xong, Hạ Thiên Tịch xoay người liền đi, vốn dĩ y đã có chút hôn mê đầu, bởi vì uống thêm sáu ly rượu này lại càng thêm hôn mê, lại bị khi vị trong ghế lô này huân, cả người y đều thiếu chút nữa phun ra.


Cho nên hiện tại y chỉ nghĩ nhanh chóng rời khỏi cái ghế lô này.


Mấy người trơ mắt nhìn Hạ Thiên Tịch hướng tới cửa đi, trợn tròn mắt, bởi vì bọn họ đều không nghĩ đến Hạ Thiên Tịch sẽ sạch sẽ lưu loát uống xong liền đi như thế a!


Khi Hạ Thiên Tịch đi tới cửa duỗi tay đi kéo cửa, cửa từ bên ngoài bị đẩy ra, một thanh niên tóc nâu ngắn đứng ở ngoài cửa, khi gã nhìn đến trước mặt có người liền sửng sốt một chút, nhưng khi gã thấy rõ ràng người trước mắt, đôi mắt đều sáng.


"Hạ thiếu? Đây không phải Hạ thiếu sao!" Hoàng Hưng kinh hỉ trong thanh âm có hưng phấn không kiềm chế được.


Hoàng Hưng người thích nam nhân, vào lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Thiên Tịch,gã liền coi trọng Hạ Thiên Tịch.


Thiếu niên môi hồng răng trắng, tinh xảo tuyệt luân lại có dáng người thon dài, Hạ Thiên Tịch như vậy thật sự phù hợp với khẩu vị của Hoàng Hưng, nhưng lại ngại tới thân phận của Hạ Thiên Tịch gã cũng không dám làm ra sự tình cưỡng bách Hạ Thiên Tịch gì đó. Sau khi biết Hạ Thiên Tịch thích Lancet, biết tính hướng của Hạ Thiên Tịch, Hoàng Hưng ảo não, sao trước kia không sớm xuống tay bắt lấy Hạ Thiên Tịch chứ? Khi gã quyết định bắt lấy Hạ Thiên Tịch, Hạ Thiên Tịch cư nhiên biến mất, căn bản không liên hệ với bọn họ, điều này càng khiến Hoàng Hưng nhớ.


Nam nhân chính là xấu xa, càng là thứ không chiếm được lại càng mong muốn có được! Cho tới bây giờ, Hoàng Hưng đối với Hạ Thiên Tịch thật đúng là nhớ mãi không quên.


Bình thường khi đi ra ngoài chơi, nhìn đến nam hài lớn lên mặt mũi có vài phần giống Hạ Thiên Tịch, gã sẽ lập tức kêu người tới chơi bời một phen, nhưng là những nam hài đó lại không phải là Hạ Thiên Tịch!


Giải khát trong mơ, lại không phải thật, cũng tuyệt đối không thay thế được!


Cho nên hiện tại, Hoàng Hưng nhìn thấy Hạ Thiên Tịch, đôi mắt lập tức phát sáng, quả thực so với kim cương còn lấp lóe hơn vài phần.


"Hoàng thiếu" Hạ Thiên Tịch hướng về phía Hoàng Hưng lên tiếng chào hỏi.


Nói đến Hoàng Hưng, cũng là một người có gia thế, tuy gia thế Hoàng Hưng so ra kém Hạ Thiên Tịch, nhưng nhà Hạ Thiên Tịch lại gia nghiệp lớn a!


Hoàng gia ở Liên Bang cũng có thể xưng là tộc, phàm là được xưng là tộc đều là đại gia nhà giàu, quan hệ rắc rối phức tạp, mặc kệ chính trị hay thương trường đều có mặt, gia đình như vậy cũng không thể khinh thường. Dù sao voi có to, kiến nhiều cũng có thể cắn chết cả voi!


Mà Hạ Thiên Tịch, Hạ gia chỉ có hai người y và Hạ Thanh, không có thân thích cũng không có ngoại thích, nhớ rõ phụ thân nói anh là cô nhi, không có thân thích cũng thực bình thường, tuy mình chưa gặp qua mẫu thân, nhưng hẳn là cũng có ngoại thích đi! Nhưng phụ thân vẫn luôn không nói gì với y, Hạ Thiên Tịch lúc trước cũng từng hỏi qua nháo qua, nhưng phụ thân đều im lặng không đề cập tới, về sau Hạ Thiên Tịch liền không hỏi lại nữa.


Cho nên, đối với một đại gia tộc như Hoàng Hưng, Hạ Thiên Tịch cũng coi như là nể mặt đối phương, gọi một tiếng Hoàng thiếu.


Thời buổi hiện nay, đừng thấy tất cả mọi người đều là đệ tử phú quý, nhưng đệ tử phú quý cũng có khác biệt lớn, không phải người vượt qua được thân phận bối cảnh, căn bản không đảm đương nổi người khác gọi là thiếu.


Hạ Thiên Tịch và Hoàng Hưng cũng không quen thuộc, trước kia cũng chỉ gặp qua vài lần mà thôi, cho nên y cũng chỉ lên tiếng chào hỏi một câu liền chuẩn bị đi.


Hoàng Hưng mong sao mong trăng, thật vất vả mới gặp được người mà mình tâm tâm niệm niệm không quên, sao có thể dễ dàng mà cho Hạ Thiên Tịch rời đi như vậy?


"Hạ thiếu, sao vừa thấy ta liền rời đi, đây là khinh thường ta sao?" Hoàng Hưng vừa thấy Hạ Thiên Tịch muốn rời đi, sắc mặt lập tức xụ xuống thể hiện không cao hứng nói.


"Hoàng thiếu nói đùa, chỉ là ta có một số việc cần phải rời đi thôi, không thể ở chỗ này trì hoãn được. Như vậy, hôm nào ta tự mình mời Hoàng thiếu, để bồi tội với Hoàng thiếu."


Hạ Thiên Tịch xin lỗi nói, thật sự muốn đi.


Nào biết được rằng, Hoàng Hưng cư nhiên ngăn trước mặt y không cho rời đi, một khuôn mặt cũng không tính anh tuấn, rất có điểm bĩ khí mang theo tươi cười bĩ bĩ nói: "Có thể có chuyện gì làm Hạ thiếu nhìn thấy ta chỉ chào hỏi xong liền đi? Hạ thiếu không cho mặt mũi như vậy có phải không đem Hoàng Hưng trở thành bằng hữu hay không? Khinh thường Hoàng Hưng ta?"


Ngữ khí Hoàng Hưng đã nói rõ Hạ Thiên Tịch nếu hiện tại đi, chính là đắc tội với gã, Hạ Thiên Tịch cũng không nghĩ tới Hoàng Hưng cư nhiên sẽ như vậy, càng không nghĩ tới mình trước kia và Hoàng Hưng không thân thiện gì mấy, Hoàng Hưng sao lại ngăn trở y như vậy?


Hạ Thiên Tịch hơi hơi nhíu mày, vốn dĩ đầu đã có chút choáng váng hiện tại lại càng khó chịu, trong lòng y âm thầm hối hận, sớm biết vậy đã không tới.


Hạ Thiên Tịch trong lúc nhất thời không nói gì, ánh mắt nhìn Hoàng Hưng trước mặt nhíu mày, trên mặt thể hiện rõ khó hiểu cùng hơi chút phiền chán. Nếu người khác chỉ cần thấy sắc mặt Hạ Thiên Tịch hơi trầm xuống sẽ lập tức đi đường vòng, chỉ tiếc Hoàng Hưng một lòng nhào vào người Hạ Thiên Tịch, cảm thấy Hạ Thiên Tịch trên mặt biểu tình gì cũng đều đẹp.


Tâm tư gã ɖâʍ tà, căn bản không nhìn ra biểu tình phiền chán của Hạ Thiên Tịch.


Không khí giữa hai người ngược lại có điểm nặng nề.


"Đúng đúng, Hoàng thiếu cũng là vừa tới, Hạ thiếu ngươi cũng trước đừng có vội đi thế, liền uống một chén rượu bồi tội với Hoàng thiếu cũng không muộn mà!" Thành Viễn vừa thấy không khí giữa hai người, lại thấy một đôi mắt kia của Hoàng Hưng như muốn ăn tươi nuốt sống Hạ Thiên Tịch, tức khắc ra hiệu cho Hoàng Hưng một cái ánh mắt, sau đó đổ một chén rượu đưa cho Hạ Thiên Tịch.


Mấy người bọn họ không rõ tâm tư của Hoàng Hưng đối với Hạ Thiên Tịch, chỉ có một mình Thành Viễn biết, hiện giờ vừa thấy Thành Viễn rót rượu, tức khắc liền sửng sốt. Ở trong quán bar, bọn họ đều là một đám người ham mê chơi bời, cho nên bên trong rượu thường bỏ thêm một ít thuốc trợ hứng, nhưng rượu này được tách riêng với rượu bình thường, vừa rồi Thành Viễn đưa rượu cho Hạ Thiên Tịch chính là được rót ra từ cái bình rượu có bỏ thêm thuốc.


Mấy người không rõ vì sao Thành Viễn sẽ đưa loại rượu kia cho Hạ Thiên Tịch, nhưng khi bọn hắn ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt của Hoàng Hưng nhìn Hạ Thiên Tịch, vốn dĩ mấy người đều là một đám phong hoa tuyết nguyệt, tức khắc liền hiểu chuyện là như thế nào.


Nhưng mấy người bọn họ không lớn mật như Thành Viễn, dù sao thân phận Hạ Thiên Tịch vẫn là có chút lực uy hϊế͙p͙, tuy Hạ nguyên soái không có thân thích và ngoại thích, nhưng người ta chính là thống soái tối cao của Liên bang a! Gia đình bọn họ chỉ là bình dân sao có can đảm đắc tội Hạ nguyên soái?


Nếu bị Hạ nguyên soái biết con hắn bị một người nam nhân cường thượng, chỉ nghĩ thôi lưng bọn họ đã phát ra một trận lạnh.


Lập tức có người nóng nảy: "Thành Viễn..."


Có người vội vàng kêu một tiếng, ám chỉ Thành Viễn dừng tay.


Thành Viễn quay đầu lại cho mấy người một ánh mắt trấn an, sau đó cầm rượu hướng tới Hạ Thiên Tịch đi đến.


Hạ Thiên Tịch đầu có chút choáng váng cũng không có nhìn đến ánh mắt giao lưu giữa mấy người.


Lúc này, Hoàng Hưng hứng tới trước người Hạ Thiên Tịch cười cười nói: "Đúng vậy, Hạ thiếu cho dù phải đi cũng không vội đến không uống được ly này đi! Như vậy, Hạ thiếu chỉ cần uống lên một ly này, ta lập tức để Hạ thiếu rời đi, cũng không cần Hạ thiếu hôm nào phải mời ta bồi tội, thế nào?"


Hoàng Hưng nói rất là dễ nghe.


Hạ Thiên Tịch nhíu nhíu mày, giương mắt nhìn nhìn vẻ mặt tươi cười ôn hòa của Hoàng Hưng, lắc lắc cái đầu đang nặng nói: "Được"


Dù sao uống nhiều như vậy rồi, uống thêm một ly này cũng không sao, Hạ Thiên Tịch nghĩ nghĩ, chỉ cần uống xong liền có thể rời đi.


Được đến câu trả lời của Hạ Thiên Tịch, nụ cười trên mặt Hoàng Hưng càng thêm sáng lạn, tiếp nhận hai ly rượu Thành Viễn đưa qua, đem ly rượu bỏ thêm thuốc kia đưa cho Hạ Thiên Tịch nói: "Hạ thiếu, ta Hoàng Hưng trước kính ngươi một ly."


Hoàng Hưng nói xong, rất là hào sảng ngửa đầu uống xong rượu trong ly, Hạ Thiên Tịch vừa thấy Hoàng Hưng đều thống khoái như vậy, cũng không dây dưa, ngửa đầu liền uống rượu trong ly, uống xong còn đem cái ly lật ngược lại, để Hoàng Hưng nhìn thấy một giọt cũng không còn.


"Ha ha...... Hạ thiếu chính là sảng khoái."


Hạ Thiên Tịch đem cái ly đưa cho Thành Viễn nói: "Ta đây liền đi trước."


Sau đó, Hạ Thiên Tịch bước chân loạng choạng hướng cửa đi đến.


..........