Trọng Sinh Chi Bia Đỡ Đạn Thụ Ngạo Giang Hồ

Chương 9

Đầu tiên là, Ôn Như Ngọc sững sờ, bày ra một vẻ mê mang, không hiểu rõ, chờ đến sau khi hắn suy nghĩ một lát, thì mới bừng tỉnh hiểu ra.

Chỉ thấy trên gương mặt trắng nõn của hắn nhuộm lên một tầng hồng nhàn nhạt, phảng phất như là một khối ngọc vừa thoa lên một lớp son bóng màu hồng vậy.

Nhưng Phó Kinh Hồng chỉ cười mà không nói gì.

Ôn Như Ngọc cũng không trả lời, chỉ là lộ ra vẻ mặt không mấy gì dễ chịu.

Phó Kinh Hồng lập tức hiểu rõ, xem ra là y vừa đoán đã đúng rồi đi…

Khi y vừa mới nhìn thấy Ôn Như Ngọc đi đến đây, vốn trên mặt của hắn lộ ra màu sắc ửng đỏ, đôi mắt dạt dào ý xuân, vẻ mặt lại rất chật vật. Nhưng có chút kỳ quái là, dù cho tướng mạo của Ôn Như Ngọc có xinh đẹp tuyệt trần đến đâu, thì thân là nam tử cũng không đến nỗi bị người ta bỏ thuốc đi…

Thế nhưng, sau khi vừa nhìn thấy Đào Chi Hoa xuất hiện, y đã lập tức hiểu ra.

Kiếp trước, y vốn đã nghe nói Đào Chi Hoa quý mến Ôn Như Ngọc. Nói vậy là Ôn Như Ngọc vốn không hiểu phong tình, cho nên, đã vô ý bị mỹ nhân bỏ thuốc cầu hoan hay sao …

Chỉ có điều, trăm dặm xung quanh đây vốn đều là rừng núi hoang dã, hẻo lánh. Tại sao hai người này lại sẽ chạy tới nơi này đây?

Lẽ nào, là do Đào Chi Hoa muốn tìm chốn không người để thuận tiện xuống tay, khiến cho Ôn Như Ngọc không còn đường để chạy trốn mà bị ép phải phục tùng hắn sao?

Phó Kinh Hồng suy nghĩ đến đây, không khỏi đánh giá từ trên xuống dưới toàn thân của Ôn Như Ngọc một vòng. Ban đầu, y cho rằng, giữa Đào Chi Hoa và Ôn Như Ngọc, thì Đào Chi Hoa nhất định là người nằm dưới, nhưng không ngờ tới, hóa ra lại là Ôn Như Ngọc…

Không ngờ, Đào Chi Hoa lại là người nằm trên a?

Phó Kinh Hồng trầm ngâm.

Ôn Như Ngọc vốn đang cực kì lúng túng, bởi vì đã bị Phó Kinh Hồng đoán trúng cơ thể của hắn đã trúng phải xuân dược. Lúc này, lại thấy Phó Kinh Hồng dùng ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm hắn, không chỉ càng thêm lúng túng, mà cả cỗ xao động trong bụng dưới càng thêm càn quấy rõ rệt, càng nhịn không được mà rên khẽ một tiếng.

Phó Kinh Hồng sững sờ, phục hồi lại tinh thần.

Ôn Như Ngọc càng thêm lúng túng, khuôn mặt trắng nõn như sứ trắng liền ửng đỏ lên một mảng.

Phó Kinh Hồng nhìn thấy, dù cho Ôn Như Ngọc đang lúng túng, trong tình trạng chật vật đến vậy, vẫn giữ một bộ dạng quân tử khiêm tốn như cũ. Trong lòng của y, không khỏi nảy sinh ra tâm tư muốn khiêu khích hắn a.

Phó Kinh Hồng thân là người của Đoạn Tụ cốc, vốn không thích bị lễ nghi của thế tục ràng buộc. Đối với mấy đám người luôn tự xưng là danh môn chính phái này, thì y càng xem thường.

Đối với Ôn Như Ngọc, Phó Kinh Hồng thấy, dù cho hắn đã trúng phải xuân dược cũng vẫn duy trì một bộ dạng quân tử, càng không khỏi, bắt đầu nảy sinh tâm tư xấu xa, muốn ức hiếp một chút nha.

Nghĩ đến đây, Phó Kinh Hồng liền nhíu mày, mỉm cười nhìn Ôn Như Ngọc.

Ôn Như Ngọc sững sờ, cũng nở nụ cười đáp lại.

Phó Kinh Hồng thấy Ôn Như Ngọc cười đáp lại y. Thì, trong lòng của y, lại càng thêm buồn cười, càng lúc càng muốn trêu đùa hắn một hồi nha.

Nghĩ như vậy, y liền tiến về hướng phía trước thêm nửa bước.

Ôn Như Ngọc liền lui nửa bước.

Phó Kinh Hồng nhận ra Ôn Như Ngọc đang lùi về sau tránh mình, thì nụ cười ở trên mặt của y càng thêm sâu.

Ôn Như Ngọc khó nén vẻ lúng túng ở trên mặt, hắn liền nghiêng mặt sang một bên, hòa nhã nói:

– Nếu các hạ đã biết trong người ta… Trúng phải loại dược kia, vậy thì nên cách tại hạ ra xa một chút, vẫn là an toàn nhất.

Phó Kinh Hồng hoàn toàn không để ý tới lời này, chỉ là chậm rãi tiến gần tới Ôn Như Ngọc.

Ôn Như Ngọc không thể lui được nữa, phía sau lưng đã kề sát lên trên tảng đá.

Phó Kinh Hồng liền ghé sát vào bên tai của Ôn Như Ngọc, khẽ cười nói:

– Ngươi sợ cái gì? Từ trước đến giờ, mấy đám người giang hồ chính đạo như các ngươi, vốn không phải luôn tự xưng là luôn trọng liêm sĩ sao? Đến loại xuân dược tầm thường này, há lại không thể chống chọi lại được sao a?

Ôn Như Ngọc chỉ cảm thấy bên tai, hơi nóng phà đến, từng cỗ nóng bỏng dâng lên, cổ họng liền không khỏi có chút động đậy, nói:

– … Không, không phải.

– Không phải cái gì a? Không phải là giang hồ chính đạo sao?

Phó Kinh Hồng khẽ cười hỏi lại.

– … Không phải, không phải..

Ôn Như Ngọc càng nhanh không thể nói được. Trên mặt, càng thêm đỏ ửng lên, cũng không biết là do tác dụng của xuân dược hay là do bị ảnh hưởng bởi cái gì khác …

Nhưng, Phó Kinh Hồng chỉ cười mà không nói. Bàn tay đưa vào trong lớp vải trường bào ngay dưới hạ thân của Ôn Như Ngọc, nhẹ nhàng mò mẫm tiến vào.

Ôn Như Ngọc phát hiện ra động tác này của Phó Kinh Hồng, liền gấp gáp vươn tay đến muốn đẩy ra. Nhưng vào một khắc tiếp theo, thứ yếu ớt kia của hắn đã bị Phó Kinh Hồng nắm chặt rồi.

Hắn muốn mở miệng nói ra mấy lời lẽ nghiêm khắc cảnh cáo, lại hóa thành một tiếng kinh ngạc bật thốt lên.

– A…

Một phần ngạc nhiên, một phần thở dài, ba phần thoải mái. Ý tứ là gì, vốn không cần phải nhắc tới cũng có thể hiểu rõ đi.

Phó Kinh Hồng nở nụ cười, liền tiếp tục bắt đầu động tác.

Mạt đỏ ửng trên khuôn mặt trắng nõn như sứ của Ôn Như Ngọc càng lúc càng lan ra. Thủy quang trong con ngươi dập dờn không ngừng. Đôi môi hơi hé mở ra. Chẳng biết từ lúc nào, toàn bộ một mái tóc đen tuyền, đã tùy ý xả xuôi xuống, tản ra, vài sợi rũ xuống ở trước ngực, nửa che nửa lộ ra thấp thoáng đôi hồng anh ở trước ngực.

Vạt áo trước của hắn đã bị mở rộng, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng như tuyết, một thân trường sam bán cởi.

Mà, lúc này cả người hắn đều bị ngâm ở trong nước, trường sam đều bị ướt đẫm dính sát lên trên người của hắn, vẽ nên từng đường cong cơ thể hoàn mỹ ở trên người của hắn đến rõ ràng, rành mạch…

Đúng là một bức tranh mỹ nhân tắm rửa quá đẹp mắt a.

Trong lòng của Phó Kinh Hồng thầm thở dài khen ngợi.

Nếu nói về tướng mạo, thì ngược lại là Ôn Như Ngọc không thua kém Đào Chi Hoa mấy phần đi.

Chỉ là sắc đẹp của Đào Chi Hoa là một loại vẻ đẹp kinh diễm, xinh đẹp đến quá mức sắc sảo, tuyệt mỹ đến gần như là yêu tinh vậy.

Mà, sắc đẹp của Ôn Như Ngọc lại là một loại vẻ đẹp ôn hòa, nhu nhuận, khiêm tốn, phong hoa nội liễm.

Đào Chi Hoa luôn là một thân hồng y như máu, ngược lại cũng rất phù hợp với tướng mạo của hắn. Nếu nói là để cho một người bình thường nào đó mặc cả thân hồng y này, thì chỉ có thể hiện lên vẻ tục khí hoặc là loè loẹt quá mức. Nhưng mà Đào Chi Hoa thì lại không phải vậy, một thân hồng y của hắn, sẽ chỉ khiến người nhìn cảm thấy kinh diễm, phảng phất như là đào yêu hiện hình người vậy.

Ôn Như Ngọc lại luôn mặc toàn thân màu trắng, tinh khôi hơn cả tuyết, cũng cực kỳ phù hợp với khí chất lan tỏa quanh người của hắn, không nhiễm phải một hạt bụi nào, không lưu luyến thế tục…

Nhắc đến đây, ngược lại, cũng có một người khác cũng có thể mặc một thân màu trắng này, đẹp mắt đến vậy đi…

Phó Kinh Hồng hoảng hốt nhớ tới kiếp trước, khi Bạch Luyện Hoa vừa tròn đôi mươi, cũng là một thân đồ trắng, phong hoa vô song.

Chỉ là không biết khi tiểu sư đệ của y, đâm một kiếm vào ngực của y, thì liệu bộ quần áo trắng tinh kia, có thể đã bị nhuốm máu rồi đi?

Phó Kinh Hồng phục hồi lại tinh thần lại, trong tay dính phải một mảng sền sệt đầy chán ghét.

Ôn Như Ngọc tựa nửa người lên trên tảng đá, thở hổn hển.

Phó Kinh Hồng cười, vừa giơ tay lên, khẽ chùi đống chất lỏng đang dính đầy tay, lên trên lớp vải áo trước ngực của Ôn Như Ngọc.

– Thật nhanh…

Y nói.

Ôn Như Ngọc cắn cắn môi dưới.

– Chẳng lẽ, ngươi… Vẫn còn là thân xử tử sao?

Phó Kinh Hồng nhíu mày, mỉm cười hỏi.

Ôn Như Ngọc cắn chặt môi dưới, không đáp lại, chỉ là lỗ tai lại ửng đỏ lên một mảng.

Phó Kinh Hồng vốn chỉ là vô tâm buông lời trêu ghẹo, lại thấy được phản ứng của Ôn Như Ngọc, trong lòng liền vui vẻ.

– Đối mặt với một mỹ nhân xinh đẹp như Đào Chi Hoa… ngồi ở trong lòng ngươi, mà tâm của ngươi lại vẫn không loạn. Tại hạ thật vô cùng khâm phục a.

Phó Kinh Hồng thoáng nhìn qua phản ứng của Ôn Như Ngọc, càng thêm nảy ý xấu lại trêu ghẹo tiếp.

– Đào chi yêu yêu, rực rỡ một màu hoa… Nghe nói, hắn là mỹ nhân đệ nhất giang hồ đi…

Phó Kinh Hồng cười, nói.

Ôn Như Ngọc chậm rãi phục hồi lại tinh thần. Hắn giương mắt lên, nhìn Phó Kinh Hồng, khẽ nói:

– Vừa rồi… Đa tạ các hạ ra tay… giúp đỡ. Tại hạ… cảm kích khôn cùng… Tại hạ còn có việc gấp, liền rời đi trước vậy. Mong rằng các hạ chớ trách.

Vẻ mặt của hắn lại ôn hòa, nhã nhặn như cũ, lại càng thêm phần nghiêm nghị. Phảng phất như là vừa nãy, vốn không có gì phát sinh vậy.

Phó Kinh Hồng nhìn hắn, chậm chạp nở nụ cười.

Vẻ mặt của Ôn Như Ngọc lập tức lại không hề dễ chịu.

– Nghe nói, sau khi đã bị trúng phải cái dược này, nếu chậm trễ không được giải tỏa thì dần dần sẽ bị nổ tan xác mà bỏ mình…Vậy xem như là ta đã cứu mạng của ngươi rồi đi. Ân cứu mạng này, ngươi muốn trả lại như thế nào đây a? Cũng đừng nói, là đại ân vốn không có lời nào để cám tạ hết được nha. Loại câu nói này, ta nghe không hiểu đâu. Ta chỉ tin tưởng vào đạo lý, có thù thì báo thù, có ân liền báo ân mà thôi.

Phó Kinh Hồng chậm rãi nói.

Ôn Như Ngọc dừng một chút, nói:

– … Trên người của tại hạ vốn cũng không có thứ gì đáng giá…

– Vậy ta liền đi theo ngươi đi. Đợi đến khi ngươi có thứ đáng giá trả lại cho ta rồi thì ta lại rời đi thôi.

Phó Kinh Hồng tùy tiện nói.

Cũng đúng ngay lúc này, y vốn cũng không có nơi để đi, cho nê, hay là cứ cùng Ôn Như Ngọc đi lang bạt một vòng cũng tốt nha…

Đi theo minh chủ võ lâm tương lai, chung quy vẫn là không tệ đi.

Ôn Như Ngọc khựng lại một chút, suy nghĩ một lát, mới nói:

– Được.

Phó Kinh Hồng thấy Ôn Như Ngọc hiện lên vẻ mặt do dự. Trong lòng lại bắt đầu nảy lên tâm ý trêu đùa, liền khẽ cười nói:

– Chỉ là, Ôn công tử, ngươi cần phải cực kỳ cẩn thận mà ước lượng một chút… Xem xem có thứ gì mới đáng giá ngang bằng như tánh mạng của Ôn công tử – ngươi đây nha.

Ôn Như Ngọc lại dừng một chút, nhất thời không nói được gì.

Phó Kinh Hồng nhìn vẻ mặt lúc này của Ôn Như Ngọc, nhất thời, trong lòng khoan khoái hẳn lên, không khỏi nhìn Ôn Như Ngọc lại câu môi nở nụ cười lần nữa.

Ôn Như Ngọc nhìn Phó Kinh Hồng cười, lại thất thần, sửng sốt một lát.

Phó Kinh Hồng đang muốn nói tiếp lời trêu ghẹo, đột ngột phát hiện ra, nơi khác thường gần bụng dưới.

Lúc này, y đang đứng cạnh Ôn Như Ngọc vô cùng gần gũi, cả hai chỉ cách nhau hai lớp quần áo ướt sũng, mỏng manh, đều dán dính vào da thịt.

Phó Kinh Hồng tự nhiên cảm nhận được, cách hai lớp vải quần áo, nơi nào đó của Ôn Như Ngọc lại bộc phát lên lần nữa.

Phó Kinh Hồng phục hồi lại tinh thần lại, nhíu mày nhìn Ôn Như Ngọc, tựa như cười lại không cười.

Khuôn mặt trắng nõn như sứ của Ôn Như Ngọc lại giống như bị nhuộm phải tầng màu hồng nhàn nhạt lần nữa, lúc này hắn lại càng thêm lúng túng đến không thể nói được lời nào nữa.

Phó Kinh Hồng tùy ý nói:

– Ôn công tử… Đây lại là do dược hiệu phát tác đi?

Y cười khẽ.

– Nếu như lại cộng thêm lần này nữa, thì đã không chỉ nên tính là một ân cứu mạng đâu a…

– Lần này, Ôn công tử, định là sẽ báo ân lại bằng cái gì đây?