Trọng Sinh Chi Bia Đỡ Đạn Thụ Ngạo Giang Hồ

Chương 45

Người đến chính là Mộ Dung Thương.

Lúc này, Mộ Dung Thương mặc một thân hồng y, càng có bảy phần tương tự với Phật Tâm Lưu Ly ở trong tranh kia.

Phó Kinh Hồng nhìn Mộ Dung Thương càng đi càng tới gần mình, thì y lại càng là ép buộc bản thân mình dồn ra đôi chút khí lực ít ỏi mà bò dậy, ngồi lên.

Mộ Dung Thương nhìn thấy động tác này của Phó Kinh Hồng, nhàn nhạt nhìn thoáng qua, mà bên khóe môi đã câu lên, mỉm cười.

Lúc này, Phó Kinh Hồng mới nhìn rõ, chính giữa mi tâm của Mộ Dung Thương đã điểm một viên chu sa.

Trên làn da cực kì trắng bệch giống như sứ trắng thuần một màu kia của Mộ Dung Thương, có vẻ càng tôn lên vẻ xinh đẹp của đôi chân mày cùng một viên chu sa này đi.

Hắn cười nhạt, nhìn Phó Kinh Hồng, trong một đôi mắt hoa đào mắt, sóng nước dập dờn, uyển chuyển.

Nhất thời, Phó Kinh Hồng ngẩn ngơ, có chút bị kinh diễm.

Tiếp theo, y vừa hồi phục lại tinh thần, liền nheo mắt lại hỏi:

– Không biết là giáo chủ đại nhân đây, bắt ta mang tới nơi này, là có chuyện gì sao?

Mộ Dung Thương cúi người, hơi nhíu mày, chỉ cười hỏi:

– … Ngươi cảm thấy là nguyên nhân nào đây?

Một mái tóc đen, dài của hắn vẫn chưa buộc lên, cho nên, ngay khi vừa cúi người xuống, thì lập tức vài sợi tóc rũ xuống, vừa rơi vào trên mặt của Phó Kinh Hồng, liền ngưa ngứa.

Gò má của Phó Kinh Hồng có chút run rẩy, có ý muốn tránh đi sự quấy rầy của vài sợi tóc kia.

Nhưng vừa cảm nhận được hơi thở nóng ẩm của Mộ Dung Thương đang ghé sát vào lỗ tai của y, khiến cho cả người của y không nhịn được mà khẽ run rẩy lên.

– Ta làm sao mà biết được…

Phó Kinh Hồng nhắm mắt lại. Phát ra tiếng nói ấm ách.

Trong cơ thể, lúc thì dâng lên từng cơn sóng dồn dập, lúc lại tạo nên một trận lốc xoáy quay cuồng, thiêu đốt đến mức y hầu như đang mất dần đi lý trí. Cả người của y đều đang trống rỗng, khó nhịn, bức thiết muốn có thứ gì đó lấp đầy vào trong người vậy.

– A…

Bất chợt, bên tai lên vang lên tiếng người cười khẽ. Khiến cho cả người của Phó Kinh Hồng run rẩy lên lần nữa.

Y chưa bao giờ phải mất mặt như thế này…

Mặc dù, mấy lần trước cổ độc có phát tác đi nữa, y cũng chưa từng nóng vội, sốt sắng như thế này cả.

Tuy, mấy lần trước cổ độc phát tác, dâng lên tình triều cuồn cuộn, nhưng y cũng vẫn có thể tự kiềm chế lại bản thân mình như cũ.

Song, lần này, nhưng lần này…

Lại là lần phát tác cổ độc kịch liệt nhất, mà từ trước đến nay, chưa từng bao giờ có đi.

Lẽ nào…

Nguyên do là từ trên người của Mộ Dung Thương?

Không đúng.

Lần trước, dù là đang cùng hoan ái với Mộ Dung Thương đi nữa…

Cũng chưa từng như có tình trạng giống như bây giờ.

Quả nhiên, vấn đề là nằm ở trong bát chất lỏng kì quái kia sao?

Nhưng mà, y nhớ lại lời giải thích ở trong bí tịch kia đã nói rằng, thư độc trùng vốn là xuân dược đệ nhất thiên hạ.

Thì, làm sao lại có xuân dược nào khác lại còn có thể thôi thúc thư độc trùng nữa đây?

Đôi mắt của Phó Kinh Hồng đang gắt gao nhắm nghiền lại, cố sức kiềm chế lại sự xao động đang càn quấy ở trong cơ thể mình.

Bất chợt, ở bên tai lại truyền đến một tiếng cười khẽ.

– … Ngươi đoán xem.

Rốt cuộc, Phó Kinh Hồng đã không nhịn nổi nữa, mà liền mở mắt ra, nhìn chằm chằm Mộ Dung Thương.

Mộ Dung Thương có chút cúi người xuống, mái tóc dài, đen giống như vẩy mực đang trút xuống, viên chu sao ở giữa mi tâm kia, lại đỏ tươi như muốn nhỏ xuống.

Trong nháy mắt, Phó Kinh Hồng hoảng hốt, hoang mang.

Y lại càng cảm thấy dáng vẻ này của Mộ Dung Thương chồng chéo lên Phật Tâm Lưu Ly được họa ở trong tranh kia.

Mộ Dung Thương là ai?

Phật Tâm Lưu Ly là ai?

Còn y là ai?

Nhất thời, Phó Kinh Hồng bừng tỉnh.

Y lại bị thư độc trùng ở trong cơ thể khống chế.

Y chậm rãi vươn tay đến, chạm vào khuôn mặt của Mộ Dung Thương, liền truyền đến xúc cảm lạnh lẽo, trơn mịn, co dãn.

Ngay lập tức, phảng phất như là đã làm giảm bớt sự khô nóng đang dâng trào ở trong cơ thể của y vậy.

Rốt cuộc, y cũng không nhịn được nữa, liền vươn người đến đè Mộ Dung Thương xuống nệm giường.

Ngay lập tức, một mái tóc dài, đen như vẩy mực của Mộ Dung Thương liền rơi xuống, tản ra, tán loạn ở trên nệm giường.

Phó Kinh Hồng đã hầu như mất đi thần trí, chỉ có thể thuận theo bản năng truy cầu dục vọng.

Y đẩy ngã Mộ Dung Thương lên trên giường, đè lên, liền cúi người vừa hôn vừa gặm, hai bàn tay thì lại men theo vạt áo, linh hoạt mò vào trong thân thể của Mộ Dung Thương.

Ngay trong nháy mắt, khi lòng bàn tay ấm áp vừa chạm vào da thịt lạnh lẽo của Mộ Dung Thương, thì lập tức, cả người của Mộ Dung Thương đều đang run lên. Nhưng, hắn vẫn không hề làm ra bất kì động tác nào cả, chỉ là nhíu mày mà nhìn y, vừa cười khẽ.

Tất nhiên là Phó Kinh Hồng không hề nhìn thấy hắn đang cười.

Bởi vì, y đang cúi đầu, vừa hôn vừa gặm lấy cần cổ của Mộ Dung Thương, mà hai bàn tay vẫn đang sờ loạn ở bên trong y phục của Mộ Dung Thương.

Nhiệt độ cơ thể của Mộ Dung Thương có chút thấp hơn so với người bình thường. Cho nên, khi y vừa chạm từng mảng da thịt của hắn vào chỉ truyền lại từng đợt từng đợt cảm xúc lạnh lẽo. Thế nhưng, từng cơn sóng nhiệt cuộn trào ở trong bụng của Phó Kinh Hồng lại vui vẻ, thích thú, tình nguyện cam chịu.

Dù cho là vậy đi nữa, trong lúc Phó Kinh Hồng vuốt ve, mơn trớn từng mảng da thịt trắng xám lạnh lẽo này thì y vẫn không nhịn được mà phải ngẩn người.

Bởi vì, cơ thể này truyền đến xúc cảm man mát như là đang sờ lên một món đồ sứ tinh tế vậy, hoàn toàn khác với những thân thể ấm áp mà mấy lần trước kia, y đã từng chạm qua.

Thế nhưng, Phó Kinh Hồng đang chìm sâu trong bể dục, cho nên, y vẫn chưa kịp suy nghĩ nhiều, đã rất nhanh, y liền quăng vấn đề này ra sau đầu.

Y đưa tay đến kéo mở trường sam hồng y, lộ ra thân thể trắng bệch, thon dài, gầy gò ở bên trong của Mộ Dung Thương.

Dưới vạt áo, hiện lên đôi xương quai xanh tinh tế, sắc sảo vừa làm nổi bật làn da trắng bệch mang theo vẻ yếu đuối, lại càng tôn lên vẻ đẹp như mang theo bệnh trạng của thân thể này.

Phó Kinh Hồng lại cúi đầu gặm cắn xương quai xanh Mộ Dung Thương. Còn bàn tay lại mơn trớn dọc theo đường cong bên eo của Mộ Dung Thương, trượt dài một đường xuống dưới, chậm rãi xoa nắn nơi phía trước hạ thể của Mộ Dung Thương.

Đôi chân mày của Mộ Dung Thương vẫn cứ nhíu lại, khóe môi luôn nở nụ cười yếu ớt. Thế nhưng, cả người của hắn đều không nhịn được mà khẽ run lên, đồng thời, nam căn liền run rẩy, dựng đứng lên.

Động tác ở trong tay của Phó Kinh Hồng đều luôn khống chế chầm chậm. Thế nhưng ở trong cơ thể của y, đang dậy sóng cuồn cuộn không ngừng lại thúc giục y đến có chút không thể kiên nhẫn được nữa.

Y khó nhịn mà phát ra tiếng than nhẹ, càng cố ý tăng nhanh động tác trong tay, mà dưới lớp y phục, nơi phía trước hạ thể của y, cũng đang bắt đầu chậm rãi dựng đứng lên.

Theo phân thân đang càng lúc càng cứng rắn lên ở trong tay của Phó Kinh Hồng, rốt cuộc, vẻ mặt của Mộ Dung Thương đã thay đổi. Trong đôi mắt sắc bén của hắn đã hơi trầm xuống, trên đôi con ngươi đen như mực đang phản chiếu lên vẻ mặt động tình của Phó Kinh Hồng. Trong ánh mắt này của hắn, chỉ có mỗi bóng người đang dập dờn, chìm nổi ở trước mặt kia.

Phó Kinh Hồng cảm thấy được phân thân ở trong tay đã gần như cứng rắn đủ rồi thì liền nhướng người lên, định ngồi khóa lên trên người của Mộ Dung Thương.

Ngay trong lúc y đang muốn vén vạt áo lên, chợt, cảm thấy được một trận quay cuồng long trời lở đất, tiếp theo, y liền bị Mộ Dung Thương đè ở dưới người của hắn.

Nhất thời, Phó Kinh Hồng khó hiểu, ngẩng đầu lên, nhìn đến.

Đột ngột, ánh mắt của y lại va phải đôi con ngươi thâm trầm, đen láy như mực của Mộ Dung Thương, tiếp theo, cứ chìm sâu vào trong đó, không có cách nào thoát ra.

Nhìn thấy vẻ mặt hiện lên cảm xúc không tên của Mộ Dung Thương khiến cho ở trong lòng Phó Kinh Hồng vốn đã đắm chìm trong bể tình dục, bắt đầu khẽ nhúc nhích, đến cả thần trí cũng đã phải thanh minh trong chốc lát.

Nhưng, cũng chỉ là trong chốc lát mà thôi, bởi một khắc sau, Phó Kinh Hồng lại bị kéo sâu vào bể dục vọng lần nữa.

Y tự giác mà ghé sát tới, bắt đầu liếm hôn chiếc cằm của Mộ Dung Thương.

Trong lúc này, đường cong uyển chuyển, lưu loát vẽ nên chiếc cằm ưu mỹ, trơn mịn của Mộ Dung Thương như là đường cong hoàn hảo trên một món đồ sứ nào đó. Hắn lại đang có chút ngửa ra sau, đôi mắt đang khép hờ lại, dáng vẻ hài lòng mà tiếp nhận một loạt nụ hôn nhỏ vụn gần như là thành kính của Phó Kinh Hồng liên tiếp hạ xuống…

Cứ giáng xuống từng nụ hôn môi tỉ mỉ, trên một tấc rồi lại nối tiếp một tấc da thịt đó, phảng phất là đang dịu dàng mơn trớn, nâng niu một món đồ cổ bằng sứ trân quý vậy.

Lúc này, Mộ Dung Thương đang quỳ sát ở trên giường, nửa thân trên đều đè lên người của Phó Kinh Hồng, hai đầu gối lẫn hai lòng bàn tay đều chống đỡ ở trên nệm giường, kẹp lấy thân thể Phó Kinh Hồng ở giữa.

Nhưng hạ thân của hắn lại dán sát với hạ thể của Phó Kinh Hồng. Dĩ nhiên, là nơi nào đó đang ngẩng đầu luôn đâm vào trong bắp đùi non của Phó Kinh Hồng. Mà, hắn lại không hề làm ra bất kì động tác nào cả. Nhưng, Phó Kinh Hồng lại không nhịn được mà hai bắp đùi đều tự giác kẹp chặt lại liền bắt đầu ma sát lên.

Ngay lúc này, Mộ Dung Thương mới mở mắt ra, liếc mắt nhìn vào khuôn mặt đầy vẻ không kiên nhẫn của Phó Kinh Hồng, nâng lên khóe môi, khẽ vẽ ra một mạt mỉm cười.

Nhưng, Phó Kinh Hồng lại càng không thể nào kiềm chế nổi nữa.

Y đưa tay đến, muốn nắm chặt lấy nơi nào đó lần nữa, lại bị Mộ Dung Thương nghiêng người, tránh thoát.

Phó Kinh Hồng liền khó nhịn mà thấp giọng, thở dốc.

Nhưng Mộ Dung Thương vẫn bày ra một mặt thong dong. Cho dù, phía dưới của hắn, cư nhiên, đã luôn ngẩng đầu, giương lên cao cao.

Phó Kinh Hồng vội nâng lên nửa thân người mà chạm vào thân thể của Mộ Dung Thương, lại bị Mộ Dung Thương né tránh lần nữa.

Hắn híp mắt lại, nhíu mày nhìn chằm chằm, cả khuôn mặt đang hiện lên vẻ khó nhịn, thậm chí, đến cả viền mắt cũng đều đã ướt át của Phó Kinh Hồng.

Nhưng, hắn vẫn chỉ là nhíu mày, cười khẽ.

Phó Kinh Hồng không nhịn được, vừa đứng dậy định đẩy ngã Mộ Dung Thương.

Thế nhưng, Mộ Dung Thương lại nghiêng người né tránh lần nữa.

Rốt cuộc, Phó Kinh Hồng càng không nhịn được mà cả vành mắt đều đang đỏ bừng lên. Y chỉ đành cuộn tròn người lại, nằm lì ở trên giường, phát ra tiếng nghẹn ngào không ngừng.

Trường sam hồng y đã xộc xệch mà đã bị mở ra phân nửa vẫn còn mặc ở trên người của Mộ Dung Thương, hắn vẫn nhíu mày nhìn chằm chằm Phó Kinh Hồng, nhưng bên khóe miệng lại khẽ nâng lên.

Phó Kinh Hồng vốn không kiềm chế nổi nữa. Dưới lớp vải y phục, nơi nào đó ở phía dưới đang cao cao nâng lên. Hậu huyệt ở phía sau lại trống vắng khó nhịn.

Nhưng mà, y có lấy lòng ra sao thì người ở trước mắt này, cũng vẫn không hề có biểu hiện muốn phối hợp với y một chút nào cả. Cho nên, y không thể làm gì khác hơn là ôm theo tâm tình uất ức mà đưa tay mò đến tự an ủi phân thân của mình.

Cách lớp vào quần, lòng bàn tay của y, đang tự xoa nắn nam căn của mình. Trên đỉnh phân thân cũng chậm rãi rỉ ra dâm dịch thấm ướt cả lớp vải kia. Lớp vải liền dính sát vào, chậm rãi phác hoạ nên hình dạng của phân thân bên dưới.

Dù Phó Kinh Hồng đang tự an ủi phân thân của mình rồi, nhưng trong cơ thể của y vẫn cứ không thấy thỏa mãn. Cho nên, nâng vòng eo lên, gập lại, đưa tay còn lại mò về phía sau, men theo khe mông, chậm rãi trượt xuống.

Nhìn theo đầu ngón tay của Phó Kinh Hồng dần dần mò theo khe mông dần trượt xuống, tuy là đang cách vải nhưng mà lại cũng khiến cho Mộ Dung Thương luôn luôn tỏ vẻ bình tĩnh, càng không nhịn được mà hô hấp tăng thêm mấy phần trầm thấp.

Phó Kinh Hồng chậm rãi cởi quần xuống. Một tay vừa tự an ủi phân thân ở trước người của y, tay còn lại tự mò mẫm đến hậu huyệt ở phía sau của mình. Đôi mắt đang híp lại, khóe mắt đều ửng đỏ cả lên, trong miệng lại không nhịn được mà bắt đầu thở hổn hển.

Mộ Dung Thương vẫn cứ chỉ là đứng ở một bên, chăm chú nhìn Phó Kinh Hồng đang tự mình an ủi. Nhưng, dưới vạt áo trường sam hồng y, nơi nào đó đang càng lúc càng giương cao cao lên.

Phó Kinh Hồng vừa thở hổn hển, động tác trong hai tay lại vẫn chưa từng dừng lại.

Nhưng ngay cả như vậy, ở trong bụng, từng trận khô nóng, xao động, cuồn cuộn vẫn chưa từng dừng lại một khắc nào cả. Càng khiến cho y đã có chút táo bạo, mất khống chế mà tăng nhanh động tác ở trong tay.

Ngay trong khi thân thể của y đang run rẩy mà cao trào, lại đột ngột, bị hất ngã ở trên giường.

Lập tức, luồng chất lỏng sền sệt liền phun ra, bắn trúng một thân trường sam hồng y của Mộ Dung Thương, thậm chí, rơi xuống vài giọt lên trên khóe môi của hắn, phần còn lại đều rơi lên trên người của y.

Mà, trên một thân hồng y của Mộ Dung Thương đang dính phải thứ chất lỏng dính dấp trắng đục này, lại càng tôn lên mấy phần phù hoa, diễm lệ.

Sau khi Phó Kinh Hồng vừa mới phát tiết xong, vẫn còn đang chìm trong trạng thái mờ mịt, ngơ ngác, ngây người mà nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Thương vẫn luôn nhíu mày, cười khẽ, vừa duỗi ra đầu lưỡi màu hồng nhạt, đang chậm rãi liếm đi vài giọt trắng đục vương lại ở bên khóe môi của hắn.

Phó Kinh Hồng ngơ ngác nhìn, trong đôi mắt vẫn hiện lên một mảng mê man.

Mộ Dung Thương cúi người xuống, lại tiếp tục vươn ra đầu lưỡi hồng nhạt. Dưới vạt áo đã hoàn toàn bị mở rộng ra, bắt đầu liếm dọc theo mỗi tấc da thịt, mút vào cả thứ chất lỏng vừa mới được phun ra, lại dần xuôi xuống mỗi đường cong cơ thể của Phó Kinh Hồng.

Phó Kinh Hồng dần dần hồi phục hồi lại tinh thần, tựa hồ như bị liếm đến cảm thấy thật thoải mái, cho nên, y liền nheo mắt lại, phát ra tiếng than nhẹ đầy thỏa mãn.

Mộ Dung Thương chậm rãi tỉ mỉ liếm láp đi xuống, tiếp theo, lại ngẩng đầu lên, duỗi ra ra ngón tay thon dài, chạm vào một ít chất lỏng sền sệt đọng lại ở trên eo của Phó Kinh Hồng, mà nhè nhẹ vân vê, gom lại ở một chỗ. Tiếp đó, Mộ Dung Thương lấy đầu ngón tay chầm chậm mà quét sạch lấy đống chất lỏng ít ỏi đó.

Sau đó, Mộ Dung Thương phát ra một tiếng cười khẽ.

Cuối cùng là đưa ngón tay đang dính lấy chất lỏng kia, men xuống kẽ mông, từ tốn đâm vào hậu huyệt của Phó Kinh Hồng.

Phó Kinh Hồng phát ra một tiếng thở dài vừa trầm thấp lại thỏa mãn, vách thịt không nhịn được mà kẹp chặt lấy ngón tay kia.

Mộ Dung Thương đang chậm rãi đẩy ngón tay sâu vào trong.

Tức khắc, Phó Kinh Hồng lại hiện lên vẻ mặt đang dần dần mê ly…

Y cảm thấy ở nơi nào đó bên trong thân thể đang kêu gào không ngừng…

Đây là tình trạng trước nay chưa từng bao giờ có.

Bất chợt, y lại phát ra một tiếng nghẹn ngào. Miệng huyệt không ngừng mấp máy, vách thịt lại bất giác nuốt lấy ngón tay kia của Mộ Dung Thương càng thêm sâu vào trong cơ thể của y.

Trong đôi mắt sắc bén của Mộ Dung Thương không nhịn được trầm xuống, vừa chập trùng thở dốc lên.

Cuối cùng, Mộ Dung Thương nghiêng người, nửa nương lại nửa đè sát lên trên người của Phó Kinh Hồng, khiến cho da thịt cùng dán chặt chẽ lên với nhau, càng không hề chừa ra một khe hở nào cả.

Phó Kinh Hồng cảm thấy nhiệt độ cơ thể của Mộ Dung Thương hơi thấp hơn so với người bình thường, tựa hồ như có thể đánh tan đi mấy phần dục hỏa ở trong lòng của y, cho nên, y liền nâng eo lên, khiến cho cả người lại càng dán chặt thêm vào cơ thể của Mộ Dung Thương.

Mộ Dung Thương hơi câu môi lên, nhìn chăm chú vào vẻ mặt mê loạn của Phó Kinh Hồng, rút ngón tay kia về, lại đưa cả bàn tay đến, nắm lấy một bắp đùi của Phó Kinh Hồng, vừa từ từ nâng lên.

Phó Kinh Hồng vẫn đang phát ra một tiếng thở hổn hển khe khẽ, vừa ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt mê man, hoảng loạn nhìn chằm chằm Mộ Dung Thương, chỉ thấy mỗi viên chu sa giữa mi tâm của Mộ Dung Thương càng lúc càng nổi bật, xinh đẹp, lại sáng chói như đóa hoa đào đang nở rộ.

Y có thể cảm nhận được, nam căn của Mộ Dung Thương đang thủ thế chờ đợi, mà chống ở trước miệng huyệt của mình.

Thế nhưng, Mộ Dung Thương chỉ nâng lên một bên bắp đùi, tiếp theo, liền lại dừng lại, không làm thêm động tác nào nữa. Mà, hắn chỉ cười khẽ, bày ra dáng vẻ ‘dù ai đó đang có gấp gáp thì mình vẫn ung dung’ mà nhìn chăm chú vào Phó Kinh Hồng.

Cho dù thần trí đã bị mê man đến thất điên bát đảo đến đâu đi nữa, Phó Kinh Hồng vẫn có thể cảm nhận được người ở trước mắt này, tựa hồ như là đang muốn dằn vặt mình, chợt, y lại cảm thấy rất là oan ức, đến cả khóe mắt đều ửng đỏ lên.

Mộ Dung Thương nhìn biểu tình này của Phó Kinh Hồng, tựa hồ cảm thấy là trêu ghẹo đến rất vui, trái lại, bên ngoài lại nhẹ giọng an ủi một câu:

– Ngoan…

Phó Kinh Hồng phát ra một tiếng nghẹn ngào, muốn đẩy cái người hay thích trêu đùa y này ra khỏi người mình, cứ để mặc y tự mình động thủ mà chiếm được cơm no áo ấm đi,

Thế nhưng, ngay sau khi Mộ Dung Thương vừa nói xong lời dỗ dành Phó Kinh Hồng xong, tức khắc, không hề báo trước mà, nhấc eo cao lên, liền động thân, đâm phân thân vào sâu trong cơ thể của Phó Kinh Hồng.

Ngay trong lúc Phó Kinh Hồng còn chưa kịp phát ra tiếng oan ức, nghẹn ngào xong, liền đã biến thành một chuỗi rên rỉ bén nhọn, triền miên thoát ra từ trong miệng mình.

Mộ Dung Thương vừa nâng cả một cẳng chân kia của Phó Kinh Hồng lên cao cao, vừa chậm rãi động thân, chen về phía trước.

Phó Kinh Hồng không nhịn được mà thở dồn dập cả lên.

Không biết là nguyên nhân gì.

Lúc này, tầng tầng va chạm xác thịt này, lại đang mang đến sự kích thích càng như là dày đặc, thỏa mãn hơn rất nhiều lần trước.

Mỗi một động tác đưa đẩy tinh tế của Mộ Dung Thương đều khiến cho da đầu của y đều tê dại.

Đột ngột, nhói đau.

Mộ Dung Thương chậm rãi đâm vào, đẩy đến nơi sâu xa nhất, vừa nheo mắt, khép hờ lại, vừa thở hổn hển.

– Không… Không muốn …

– Đã đến sâu nhất …

Phó Kinh Hồng không nhịn được phát ra lời nói cầu xin nghẹn ngào.

Mộ Dung Thương vẫn nắm chặt lấy vòng eo của y, chậm rãi động thân. Tuy rằng, động tác rất chậm nhưng lại vô cùng dồn sức, có một loại cảm giác hoảng sợ thật giống như cơ thể đang dần dần bị đâm xuyên qua, đang bốc lên, quanh quẩn ở trong lòng y.

– Còn có thể sâu hơn nữa…

Mộ Dung Thương thở hổn hển, vừa đáp lại, bên khóe miệng lại nâng lên, nở ra một mạt cười mỉm.

– Không thể …

Khóe mắt của Phó Kinh Hồng lại đỏ ửng lên.

– Không… Còn có thể…

Ở bên tai của Phó Kinh Hồng, lại truyền đến một tiếng cười khẽ.