Trọng Sinh Chi Bia Đỡ Đạn Thụ Ngạo Giang Hồ

Chương 37

Ôn Như Ngọc cười nói:

– Tất nhiên là phải phụng bồi rồi.

Đứng ở một bên Trầm Bích Thủy cũng cười nói:

– Ta cũng tới chen vào một chân a.

Tiêu Dư Hàn cười to.

Ngày xưa, ba người vừa mới quen biết, nhất thời, trò chuyện với nhau đến thật vui vẻ, hăng say.

Sau khi đã trò chuyện qua thời gian đủ uống cạn nửa chén trà, tựa hồ như ba người mới nhớ tới tình cảnh lúc bấy giờ.

Ôn Như Ngọc hỏi Tiêu Dư Hàn:

– Mộ Dung Lân có thương tổn qua huynh không?

Tiêu Dư Hàn cười nói:

– Tuy lão Mộ Dung Lân luyện tà công, võ công thì tăng vọt, nhưng nội lực lại bất ổn. Cho nên, khi ta đối chiến với lão, cũng không cần phải cực kỳ dốc sức ứng phó gì cả đi… Chỉ là, không biết, từ đâu mà lão ta lại mời được đám cao thủ trong ma giáo, khiến cho ta cùng Thẩm huynh, Liễu huynh cũng khá là tốn sức, trắc trở một phen, mới hiểm hiểm mà áp chế lão, bình ổn lại cục diện. Nhưng, cuối cùng, vẫn để cho bọn chúng chạy thoát đi…

Ôn Như Ngọc nhíu nhíu mày nói:

– Mộ Dung Lân lại còn cấu kết cùng với người của ma giáo …

Hắn dừng một chút, lại nói,

– Không biết, bây giờ, Liễu huynh đang ở nơi nào đây?

Tiêu Dư Hàn nói:

– Cũng không biết Liễu huynh đã đi đâu. Có lẽ, là huynh ấy đã tìm nơi vắng vẻ nào đó đánh đàn rồi đi…

Ôn Như Ngọc nở nụ cười:

– Liễu huynh, quả là yêu đàn thành si a.

Tiêu Dư Hàn cười to.

Nhân cơ hội này, Phó Kinh Hồng đánh giá Tiêu Dư Hàn một phen.

Tướng mạo của Tiêu Dư Hàn này cũng không thua gì Ôn Như Ngọc hay là Trầm Bích Thủy cả. Chỉ là không ôn hòa giống như Ôn Như Ngọc, cũng không phong lưu, ngả ngớn giống như Trầm Bích Thủy, nhưng mà có một phen phong vị đặc biệt.

Lúc này, Tiêu Dư Hàn mới để ý đến Phó Kinh Hồng đang đứng ở một bên, cười hỏi:

– Không biết vị này chính là?

Phó Kinh Hồng khẽ mỉm cười, nói:

– Tại hạ, Phó Kinh Hồng.

Tiêu Dư Hàn cũng nói:

– Tại hạ, Tiêu Dư Hàn.

Đứng ở một bên, Trầm Bích Thủy làm như đang muốn mở miệng nói gì đó. Thì đột ngột, vang lên một trận xôn xao ở bên cạnh.

Đến khi Phó Kinh Hồng đã nghe được rõ ràng, liền nhìn thấy một bóng người màu đỏ tự nội sảnh đi ra.

Đào Chi Hoa vẫn là phong hoa vô song. Đường nét, ngũ quan đều sinh động. Dung nhan như họa.

Nhất thời, hắn vừa xuất hiện, đi đến đây, thì ngay lập tức, ở xung quanh liền truyền đến từng một trận xôn xao.

Những nhân sĩ giang hồ kia, đều kinh hoảng khi vừa nhìn thấy Đào Chi Hoa đi ngang qua.

Quả nhiên, không hổ là mức nhân đệ nhất giang hồ…

Trong nội tâm, Phó Kinh Hồng cười nói.

Nhưng, Đào Chi Hoa chỉ phát ra một tiếng “hừ” lạnh. Ngay lập tức, đám người đang dùng ánh mắt mà chằm chằm dõi theo trên người của hắn, liền lúng túng quay đầu lại.

Đào Chi Hoa lại “hừ” lạnh một tiếng.

Nhưng lúc quay đầu, vừa nhìn thấy Ôn Như Ngọc với Trầm Bích Thủy, thì biểu tình trên mặt của hắn mới nhu hòa lại chút.

– Tiểu Đào hoa, ngươi đến rồi?

Bỗng, Trầm Bích Thủy cất cao giọng điệu, khá là ngả ngớn.

Đào Chi Hoa liếc mắt một cái nhìn đến hắn.

Không hổ là mỹ nhân.

Tuy chỉ là một cái liếc mắt khá là bất mãn nhìn thoáng qua, nhưng cũng khói sóng uyển chuyển, khiến cho người mơ màng vô hạn.

Trầm Bích Thủy cười đến càng ngả ngớn.

Đào Chi Hoa không nhìn tới hắn, chuyển tầm mắt nhìn về phía Ôn Như Ngọc. Nhất thời, sắc mặt của hắn có chút thay đổi, rồi muốn nói nhưng lại thôi.

Ôn Như Ngọc vẫn mỉm cười ôn nhu, nhã nhặn.

Ánh mắt của Đào Chi Hoa thoáng ảm đạm, cuối cùng, chỉ là quay đầu đi.

*

Ở trong đại sảnh, tầm mắt của Phó Kinh Hồng lướt qua một vòng, vẫn không tìm ra hai tiểu sư đệ của y.

Y thở dài một tiếng, đang định đi đến hậu viện để tìm. Nhưng khi y vừa xoay người lại, trong tầm mắt liền nhìn thấy Hoa Thanh Lưu mặc một thân bạch y.

Mái tóc của hắn được buộc cao bởi một dây vải xanh nhạt dây ở sau gáy, đuôi tóc rũ dài xuống ở sau thắt lưng.

Nhìn thoáng qua, cả mặt của hắn đều luôn lạnh lẽo như băng.

Kỳ thực, tướng mạo của hắn cũng khá là tú nhã tuyệt luân. Làn da trắng nõn như sứ. Đường nét như là được đẽo gọt ở trên ngọc. Ngũ quan giống như là sông nước uyển chuyển bao quanh núi non được vẽ ở trong tranh thủy mặc vậy. Đôi chân mày mỏng như được vẽ nên. Cặp mắt dường như là điêu khắc nên vậy.

Nhưng mà, cái vẻ mặt lạnh lùng này của hắn, cứ như là đã thêm vài nét bút thấm đẫm hàn ý lên trên bức tranh thuỷ mặc tuyệt mỹ này vậy.

Mà, vẻ lạnh lùng của nhị sư đệ, chỉ là hành vi đề phòng người ngoài mà thôi. Hắn dùng bề ngoài lạnh lùng để che giấu đi nỗi bất an ở trong lòng. Nhưng mà, một khi, hắn đã tự buông xuống lớp vỏ đề phòng kia, thì sẽ vô cùng đơn thuần, ngoan ngoãn…

Cũng chính là một điển hình của người ‘trong nóng ngoài lạnh’ đi.

Mà, vẻ lạnh lùng của Hoa Thanh Lưu, lại mới chính là tính cách lạnh lùng chân chính. Dù là khi hắn có đối diện với người thân thuộc nhiều năm với mình, thì hắn cũng vẫn là một mặt lạnh như băng thế này đi.

Nhớ tới nhị sư đệ, Phó Kinh Hồng bỗng nở nụ cười.

Y đã từng ái mộ qua tiểu sư đệ, cho nên, mới sinh tâm oán hận nhị sư đệ…

Mà, sở dĩ y chấp nhất với tiểu sư đệ đến vậy. Cũng là bởi vì ở kiếp trước, biểu hiện của tiểu sư đệ vốn luôn dịu dàng, ngoan ngoãn, thiện lương, đơn thuần. Cứ giống như là tia nắng sớm vừa chói mắt, xinh đẹp lại vừa ấm áp, soi rọi vài cuộc sống vốn luôn tối tăm của y. Càng khiến cho y không kìm lòng được, cứ nhất định phải muốn bắt được tia ánh sáng kia…

Dù cho, nó vốn không tồn tại đi nữa.

Tất nhiên, tiểu sư đệ vốn không phải là thật sự dịu dàng, ngoan ngoãn, đơn thuần, thiện lương.

Một hài tử đã được nuôi lớn từ nhỏ ở trong Đoạn Tụ cốc. Đương nhiên, vốn không thể nào chỉ là một người thiện lương được cả.

Nhưng mà, nhị sư đệ lại không giống vậy. Vào mười lăm tuổi năm ấy, hắn mới bước vào cốc. Tuy rằng, trên người đều phải gánh chịu huyết hải thâm thù. Nhưng mà, bản tính của hắn vẫn còn đơn thuần. Trong xương cốt của hắn, vẫn luôn lộ ra mấy phần thiện lương. Tuy không dễ phát giác, nhưng cũng vẫn chưa từng biến mất.

Mà, loại người luôn sống trong nơi tối tăm, đều luôn không tự chủ được, cứ nhất định phải muốn bắt lấy được tia sáng này.

Y vốn là như vậy. Mà, tiểu sư đệ cũng là như thế.

*

Tựa hồ như Hoa Thanh Lưu phát hiện ra có người đang nhìn hắn. Hắn vừa ngẩng đầu lên, lạnh lùng liếc mắt một cái nhìn Phó Kinh Hồng.

Phó Kinh Hồng khẽ mỉm cười nhìn hắn.

Hoa Thanh Lưu vẫn là một mặt lạnh như băng, không chút biến sắc đánh giá Phó Kinh Hồng một lượt. Nhưng động tác đang băng bó ở trong tay của hắn lại chưa từng đình chỉ.

Mà, Phó Kinh Hồng cũng vẫn duy trì cái mỉm cười nhàn nhạt kia.

Trên thân bạch y của Hoa Thanh Lưu đã dính phải vài vệt máu, nhưng mà vẫn không làm giảm bớt khí chất của hắn một chút nào cả. Ngược lại, những vết máu kia lại càng tôn lên cảm giác thanh cao như hoa sen sinh ra trong bùn lại không nhiễm phải bùn vậy.

Hoa Thanh Lưu đánh giá Phó Kinh Hồng, đột ngột ngừng tay lại, cũng vừa lúc đã băng bó xong.

Sau khi vị thiếp hiệp đã được băng bó cẩn thận, liền nói tiếng “đa tạ”, đứng dậy đi rồi.

Nhưng Hoa Thanh Lưu nhưng vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phó Kinh Hồng.

Trong lòng, Phó Kinh Hồng dấy lên nghi hoặc, nhưng chưa biểu hiện gì ra mặt cả.

Tựa hồ như y vừa mới nhìn thấy trong đôi con ngươi của Hoa Thanh Lưu…

Léo lên một tia dị quang?

Tuy rằng, chỉ là mới vừa hiện lên liền lướt qua.

Chỉ là thoáng qua.

Hoa Thanh Lưu lại khôi phục vẻ lạnh lùng. Hắn chỉ nhìn chằm chằm Phó Kinh Hồng, nhìn hồi lâu, rốt cục, mới mở miệng nói:

– Ngươi là người phương nào?

Tiếng nói của hắn cũng đều lạnh lùng như người, chẳng khác nào tiếng lanh lảnh, lạnh lẽo do đồ sứ va chạm với nhau mà phát ra.

Phó Kinh Hồng khẽ mỉm cười nói:

– Phó Kinh Hồng… Chỉ là kẻ qua đường mà thôi.

Hoa Thanh Lưu nhìn Phó Kinh Hồng, tâm tình lộ ra một tia chần chờ.

Phó Kinh Hồng còn chưa hiểu gì.

Bất ngờ, Hoa Thanh Lưu trực tiếp đi về phía y.

Trong tâm tư của Phó Kinh Hồng hiền dấy lên nghi hoặc. Nhưng trên mặt, y vẫn duy trì mỉm cười.

Hoa Thanh Lưu vừa đi đến sát gần bên Phó Kinh Hồng, thì y liền ngửi thấy được mùi thảo dược nhàn nhạt ở trên người của hắn.

Trong mùi hương thảo dược đã thấm vào người quanh năm này, vốn có chút lành lạnh, nhạt nhòa mà lại không dễ tiêu tan, thoang thoảng mà không nồng ra.

Hoa Thanh Lưu đến gần sát người của y. Bất thình lình, đưa chóp mũi của hắn đến, ngửi một cái, như là thăm dò mũi gì đó vậy, tiếp theo, hắn lại nhíu nhíu mày.

Phó Kinh Hồng ngẩn người.

Nghĩ thầm, có phải tên thần y này thính mũi đến độ đã ngửi thấy được mùi vị chưa tắm rửa ba ngày ở trên người của mình rồi đi?

Biết vậy, vừa về phòng, trước tiên vẫn nên đi tắm một lượt là tốt rồi a…

Qua một lát sau, Hoa Thanh Lưu mới mở miệng nói:

– Trên người của ngươi… Có mùi của sâu độc.

Phó Kinh Hồng triệt để sửng sốt.

Mùi sâu độc?

Chẳng lẽ, hắn đang nói đến thư sâu độc sao?

Chuyện này…

Đây là vừa ngửi liền biết được sao?

Hoa Thanh Lưu bình tĩnh nhìn y, nói:

– Thế nhưng, ta lại không nhìn ra được, đây là loại sâu độc nào.

– Trên thiên hạ này, không có loại sâu độc nào mà ta không giải được cả đi…

Hắn cắn cắn môi, nói tiếp:

– Chẳng lẽ, là loại sâu độc của tà y ma giáo kia hạ xuống sao?

Phản ứng đầu tiên của Phó Kinh Hồng là khiếp sợ với động tác như tiểu hài tử mà Hoa Thanh Lưu lạnh lùng này lại làm ra được đi, sau đó, y lại ngẩn người.

Tà y ma giáo…

Lại là ai đây?

Hoa Thanh Lưu bình tĩnh nhìn y, trong đôi con ngươi đang lấp loé không ngừng.

Phó Kinh Hồng yên lặng lùi về sau nửa bước.

– … Trên người của ngươi, đang trúng phải loại sâu độc gì?

Hoa Thanh Lưu im lặng một chút, mới chậm rãi nói.

Hắn lạnh lùng liếc mắt một cái nhìn đến Phó Kinh Hồng. Trên mặt, lại tựa hồ như nhiễm phải một vệt…

Đỏ ửng nhàn nhạt?

Trong nháy mắt, Phó Kinh Hồng lập tức kinh hoảng.

– Trên người của ngươi, là loại sâu độc gì?

Hoa Thanh Lưu bình tĩnh nhìn Phó Kinh Hồng, lặp lại một lần.

Phó Kinh Hồng bỗng khẽ ho khan lên vài tiếng.

Loại thư sâu độc này…

Dựa theo lời của Ôn Như Ngọc nói, thì vốn chỉ còn một con duy nhất ở trong thiên hạ. Cho nên, Hoa Thanh Lưu vốn chưa từng gặp qua cũng không kì lạ đi.

Thế nhưng…

Chuyện thế này, muốn y nói ra làm sao để cho xuôi tai đây a?

Tên thư sâu độc gì đó, vừa nghe liền biết là không giống như loại sâu độc dành riêng cho nam tử đi…

Hoa Thanh Lưu bình tĩnh nhìn Phó Kinh Hồng, bày ra một mặt như là đang chờ mong vậy.

Phó Kinh Hồng yên lặng quay đầu qua.

*

Một lúc lâu sau.

– Sư huynh ~

Đột ngột, vang lên một tiếng gọi đánh vỡ bầu không khí trầm mặc này.

Phó Kinh Hồng trầm mặc quay đầu, liền nhìn thấy Bạch Luyện Hoa nhào cả người lại đây. Luôn đi ở sau lưng của hắn, chính là Lãnh Tề Hiên đang yên lặng phóng thích hàn khí.

Vừa mới chỉ mấy ngày không gặp, vóc dáng của Bạch Luyện Hoa tựa hồ như lại cao thêm một chút đi. Nhưng mà, tướng mạo của hắn vẫn còn chút tính trẻ con, lại thời niên hoa đẹp đẽ nhất của thiếu niên đi.

Nhìn thấy Phó Kinh Hồng ở đây, Bạch Luyện Hoa vội đi về phía y, ủy ủy khuất khuất dồn dập nói:

– Sư huynh. Huynh đã đi nơi nào vậy a. Bọn đệ đã tìm huynh rất lâu rồi…

Nhất thời, Phó Kinh Hồng liếc mắt một cái nhìn thoáng qua Lãnh Tề Hiên đều luôn bày ra một mặt không hề cảm xúc đứng ở phía sau lưng Bạch Luyện Hoa, cười cười nói:

– Chỉ là ra ngoài dạo chơi một vòng mà thôi. Sau khi vừa trở về, huynh mới phát hiện, cư nhiên, đã phát sinh ra một sự kiện lớn đến như vậy.

– Đi nơi nào? Tại sao sư huynh dẫn đệ đi theo a?

Đôi mắt của Bạch Luyện Hoa đều trợn tròn cả lên.

– Chỉ là tùy tiện đi đó đi đây một vòng mà thôi.

Phó Kinh Hồng hời hợt đáp lại, sau đó liền chuyển tầm mắt nhìn đến Lãnh Tề Hiên nói,

– Đúng rồi… Tiếp theo, hai đệ có tính toán gì nữa không?

Bạch Luyện Hoa oan ức bắt lấy góc áo của y.

Phó Kinh Hồng cười, đưa tay đến xoa xoa đỉnh đầu của Bạch Luyện Hoa.

Lãnh Tề Hiên nhìn Phó Kinh Hồng, khóe mắt giật giật, nói:

– Cứ theo ý của huynh đi.

Phó Kinh Hồng nói:

– Vậy hiện tại, chúng ta cứ ở lại Mộ Dung phủ thôi. Qua mấy ngày nữa, cùng xem xem diễn biến tiếp theo ra sao rồi tính tiếp đi.

Tuy rằng, ân oán của Mộ Dung Lân với đám chính đạo giang hồ vốn không hề dính líu gì đến ba người họ. Thế nhưng, đi theo để xem kịch vui cũng không tệ đi.

Nơi nào có người thì nơi đó có giang hồ. Đã có giang hồ thì sẽ có náo nhiệt.

Lãnh Tề Hiên lặng lẽ gật đầu.

Đứng ở một, Hoa Thanh Lưu chờ đợi hồi lâu, vẫn đang bị lạnh nhạt, bỏ mặc ở đó. Hắn thấy Phó Kinh Hồng không thèm để ý tới hắn, liền chuyển tầm mắt, lạnh lùng liếc mắt một cái nhìn thoáng qua hai người Lãnh Tề Hiên, Bạch Luyện Hoa, lại có chút không muốn nhìn qua Phó Kinh Hồng một cái…

Sau đó, hắn mới không cam lòng cắn cắn môi, phất tay áo rời đi rồi.

Trong lòng của Phó Kinh Hồng bất đắc dĩ cười cười.

Hoa Thanh Lưu sẽ không phải là đối với y…

Chính xác hơn là đối với sâu độc ở trên người của y, mà khiến y được hắn thương nhớ đến chứ?

Lãnh Tề Hiên nhìn bóng lưng rời đi của Hoa Thanh Lưu, trong đôi con ngươi liền lạnh đi mấy phần.

Bạch Luyện Hoa lay ống tay áo của Phó Kinh Hồng, dụi dụi đầu ở trên bả vai của y, hỏi:

– Sư huynh. Từ lúc nào, mà huynh lại quen biết được vị quỷ thủ thần y kia vậy? Tại sao đệ lại không biết…

Phó Kinh Hồng thầm nghĩ:

Chính ta cũng còn không biết đây.

Y im lặng một chút, nói:

– Đây là lần đầu tiên gặp gỡ đi. Chỉ là vừa mới chạm mặt mà thôi.

– Vậy vì sao hắn lại đối với ngươi… không giống như là mới quen đi?

Bạch Luyện Hoa ngẩng đầu lên, nhìn Phó Kinh Hồng.

Phó Kinh Hồng thầm nghĩ:

Ta đây vốn cũng không biết nha.

Y lại dừng một chút, nói:

– Chắc là cảm thấy tướng mạo của huynh quá anh tuấn tiêu sái đến phàm nhân cũng không sánh nổi đi.

Bạch Luyện Hoa yên lặng nhìn Phó Kinh Hồng.

Phó Kinh Hồng khẽ mỉm cười, hỏi:

– Làm sao, huynh nói gì sai rồi sao?

Bạch Luyện Hoa yên lặng quay đầu đi.

– Sư huynh,

Đang đứng trầm mặc ở một bên đã hồi lâu, rốt cuộc, Lãnh Tề Hiên mới mở ra kim khẩu, nói,

– … Huynh đã đói bụng chưa?

Phó Kinh Hồng ngẩn người, cảm giác tựa hồ như mình thật sự là đã chút đói bụng rồi đi.

Tuy rằng, trước khi đến đây, y cũng vừa mới tùy tiện ăn vào ít đồ. Thế nhưng cũng chỉ là ăn qua loa để lót dạ mà thôi. Lại đi qua đi lại một trận, đã tiêu tốn hết rồi đi, thật là có chút đói bụng.

Hơn nữa, đã ba ngày rồi, y chưa từng tắm rửa, luôn tự cảm thấy cả người vẫn không được thoải mái lắm đi.

Cho nên, y liền gật đầu một cái nói:

– Huynh cũng đã có chút đói bụng. Trước tiên, huynh đi ăn ít đồ đã… Hai đệ cứ trở về khách phòng trước đi. Chờ sau khi huynh xong việc rồi, lại đi tìm hai đệ nói chút chuyện.

Lãnh Tề Hiên trầm ổn gật gật đầu.

Nhất thời, Bạch Luyện Hoa lại có chút không muốn kéo lại ống tay áo của Phó Kinh Hồng.

Phó Kinh Hồng mỉm cười, rút ống tay áo ra, liền phất tay áo, rời đi.