Trọng Sinh Chi Bia Đỡ Đạn Thụ Ngạo Giang Hồ

Chương 17

Nhìn thấy mảnh sân này, Phó Kinh Hồng không đi theo sau đám hạ nhân kia nữa, chờ đến sau khi đám người hầu đã đi vào trong phòng, y mới bật người nhảy lên mái nhà.

Sau khi loay hoay một hồi, y mới tìm được vị trí tốt, liền ngồi chồm hỗm xuống. Xuyên qua khe hở giữa hai miếng ngói, rộng khoảng chừng một lóng ngón tay, y đưa mắt nhìn về phía trong phòng.

Đầu tiên là y nhìn thấy, một chiếc giường gỗ lim được khắc hoa, được vây quanh bởi một lớp mạn giường lưu ly mỏng manh.

Trên giường, tựa hồ như đang có người nằm, toàn thân đều ẩn vào trong giường được mạn giường che khuất.

Xuyên qua mạn giường lớn màu xanh, Phó Kinh Hồng chỉ thấy được bóng của một người lúc ẩn lúc hiện.

Càng nhìn không thấy, thì y lại càng muốn nhìn xem tướng mạo của người sau mạn giường kia ra sao. Đáng tiếc, chiếc mạn giường kia đã ngăn lại tầm mắt của y.

Lúc ẩn lúc hiện, lại dường như ẩn, dường như hiện.

Khiến cho tâm can của Phó Kinh Hồng dấy lên ngứa ngáy khó nhịn.

Đột ngột, vang lên một tiếng ‘cọt kẹt’, đám hạ nhân đẩy cửa, bước vào.

Sau khi bước vào phòng, đám hạ nhân đều cúi đầu, cũng không nói gì, liền bưng khay, đối diện với mạn giường mà cẩn thẩn chờ đợi.

Thái độ này, tựa hồ như cực kì kính nể đối với người ở trên giường sau bức mạn kia.

Bất chợt, Phó Kinh Hồng cảm thấy kinh ngạc.

Bởi vì, lúc trước, y suy đoán, đến hình thức bữa cơm của vị Tam công tử Mộ Dung này, cũng đơn giản đến vậy, thì nhất định là hạ nhân sẽ không thể nào tôn trọng hắn, cho nên, mới chỉ muốn làm qua loa cho xong. Thế nhưng, tình cảnh bây giờ, nhìn đám hạ nhân này, lại rõ ràng không phải giống như suy đoán của y đi.

Thế nhưng…

Nếu vị Tam công tử này, thật sự chỉ là một người vốn thân thể hư nhược, mắc bệnh triền miên, luôn làm cái ấm sắc thuốc, thì làm sao đám hạ nhân này lại có thể thần phục hắn đến vậy đây?

– Tam công tử, đã đến giờ nên dùng dược ạ.

Một hạ nhân vẫn đang cúi đầu, nhỏ giọng nhắc nhở, tựa hồ như rất sợ làm cho người ở sau mạn giường phải giật mình.

Qua khoảng chừng hai, ba nhịp thở, tiếp theo, sau mạn giường, lại truyền đến vài tiếng ho khan, kế tiếp, vang lên một giọng trầm thấp lại khá âm nhu, chậm rãi nói:

– … Bưng lên.

Hạ nhân kia vẫn cúi đầu, nhất mực cung kính dùng hai tay dâng lên một hộp bát bảo lưu ly, chậm chạp đi tới.

Sau đó, từ sau mạn giường, vươn ra một cánh tay đưa ra ngoài.

Ngay lập tức, đôi mắt của Phó Kinh Hồng liền sáng quắc lên, nhìn chằm chằm vào cánh tay kia.

Trắng bệch, gầy gò, xương xẩu.

Cánh tay kia đưa tới, xòe bàn tay ra, nhận lấy chiếc hộp kia, sau đó, lại rút về sau mạn giường.

Thu hồi ánh mắt, Phó Kinh Hồng có chút thất vọng, chuyển mắt một vòng đánh giá khắp bốn phía ở trong phòng.

Trong phòng này vốn không có mấy vật trang trí, thậm chí đến ngay cả phòng khách cũng hoàn toàn không sánh nổi với các phòng còn lại ở trong Mộ Dung phủ đi.

Xem ra, quả nhiên là vị Tam công tử này vốn không được sủng ái đi.

Phó Kinh Hồng xoa xoa cằm.

Y chỉ vừa thầm nghĩ xong, thì tựa hồ như người sau mạn giường cũng đã uống xong dược, cánh tay trắng bệch lại vươn ra ngoài, khớp xương nổi cộm lên rõ ràng ở trên mu bàn tay đang cầm lấy chiếc hộp kia đưa ra ngoài.

Hạ nhân đều nhất mực, cung kính đưa hai tay tới nhận lấy chiếc hộp này, liền lui người xuống.

Người sau mạn giường, lại ho khan lên vài tiếng, tiếp theo, nói:

– Các ngươi đều lui xuống đi.

Tựa hồ như đám hạ nhân đang bưng khay đều chần chừ, nhưng sau đó vẫn đều nghe lệnh mà lui xuống.

Phó Kinh Hồng nhìn những khay món ăn chưa động đến một chút nào đã bị bắt mang xuống. Cảm giác trống rỗng ở trong bụng càng thêm cồn cào lên. Y lại nhìn về phía mạn giường, tựa hồ như đã không còn động tĩnh, liền nhẹ nhàng đứng dậy, nhảy xuống mái nhà qua mấy lượt bay lên đáp xuống, y liền ngửi thấy một trận mùi thơm của thức ăn.

Theo mùi thơm này, y lẻn vào nhà bếp, lén lút dùng bọc giấy dầu gói lại mấy khối gà kho, tiếp theo là cất vào ở trong ống tay áo, lại cầm thêm mấy miếng bánh đường tô nhìn qua màu sắc cực kì ngon miệng, sau đó, lại lặng lẽ trở lại trong phòng của mình.

Sau khi đã ăn xong toàn bộ thức ăn này, Phó Kinh Hồng no nê, vẫn còn chưa đã thèm mà mút sạch lấy mấy đầu ngón tay, đang định uống một hớp trà, ăn một miếng bánh đường tô, bất chợt, nhìn thấy một bóng dáng màu vàng vừa thoáng lóe lên ở bên ngoài.

Phó Kinh Hồng khựng lại một chút, ngay lập tức, vươn người, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Cái bóng dáng màu vàng kia trực tiếp chạy thẳng về phía đình giữa hồ.

Phó Kinh Hồng vội đuổi theo, nhưng lại không muốn để người kia phát hiện. Y đang do dự. Vừa chuyển tầm mắt đi tìm tung tích của người kia, trong bóng đêm mịt mờ, nhưng cái bóng dáng màu vàng kia lại không thấy đâu một lần nữa!

Phó Kinh Hồng lấy làm kinh hãi, vội chạy về phía ngôi đình giữa hồ.

Trong ngôi đình giữa hồ, vốn không có ai cả.

Mặt hồ vẫn an tĩnh, phẳng lặng, không gợn sóng.

Phó Kinh Hồng híp mắt, vươn tay đến, sờ lên một trong hàng cột đá bao vây lấy ngôi đình giữa hồ, xúc cảm lạnh lẽo.

Nếu cái bóng dáng màu vàng thật sự là Mộ Dung Tư, thì tất nhiên là khinh công của nàng còn trên cả Phó Kinh Hồng đi!

Phó Kinh Hồng bỗng nhớ lại hình dáng của người kia, vốn không cao cũng không lùn, không mập lại không ốm, cũng không có chỗ nào đặc biệt.

Nhưng, xấu nhất, vẫn chính là ở chỗ không có gì đặc biệt đây. Nếu là muốn ngụy trang cũng rất khó phát hiện…

Thế nhưng, nếu người kia không phải là Mộ Dung Tư, vậy thì vì sao lại phải ngụy trang thành Mộ Dung Tư?

Ngón tay của Phó Kinh Hồng bất giác gõ nhịp nhàng lên thân của cây cột đá đang vịn, bỗng nhiên, y ngẩn người.

Mặc dù, xem như là khinh công của người kia, thật sự là giỏi hơn y. Thì, y cũng tự tin vào nhãn lực của mình, là sẽ không nhìn lầm đi. Người kia, tuyệt đối là đi đến ngôi đình giữa hồ. Nhưng trong một trong thời gian ngắn đến vậy, không biết đã biến mất về phương nào rồi đây.

Phó Kinh Hồng có chút suy tư.

Tiếp theo, y bất giác ngồi chồm hỗm xuống đất, cong ngón tay lên, gõ lên trên nền đá ở dưới chân.

Quả nhiên…

Từ ở phía dưới truyền đến một chuỗi hồi âm vốn không nặng nề.

Dưới lòng đất này, có tầng hầm.

Phó Kinh Hồng xòe ra mấy ngón tay ra, cẩn thận mà mò mẫm từng khe hở giữa các nền đá ở xung quanh đây, tìm xem có chỗ nào lỏng lẻo hay không.

Thế nhưng, tìm tòi mất nửa ngày, vẫn không thấy được lối vào nào cả.

Từ trong mũi phát ra một tiếng “hừ”, y xoay người ngồi lên trên ghế đá của ngôi đình giữa hồ.

Ngôi đình này, bất quá chỉ lớn đến thế là cùng, làm sao mà y lại không tìm ra được đây?

Y thở dài một hơi, định ngồi một lát, rồi trở về phòng ăn chút điểm tâm tự an ủi mình vậy. Nhưng trong nháy mắt, khi đang cúi đầu, y đã phát hiện ra manh mối.

Y ngồi xuống bên cạnh ghế đá, nhìn phiến đá được lót dưới cái ghế đá này, tựa hồ như có một chút dấu vết.

Vừa liếc mắt, y liền nhìn ra, dấu vết mài mòn này, nhất định là đã được tạo thành do vật nặng thường xuyên đến chuyển đến chuyển đi.

Phó Kinh Hồng dừng lại một chút, đưa tay đến, đè lên chiếc ghế đá này, cố gắng xoay theo chiều của vết mài mòn này.

Ở trên mặt đất, lặng yên không hề phát một tiếng động nào, tự động mở ra một cái cửa hầm ở trước mặt của y.

Cánh cửa hầm này vô cùng ẩn mật.

Cửa hầm này cũng khá là chật hẹp, khoảng cách mở ra của cánh cửa này, cũng chỉ vừa đủ cho một nam tử trưởng thành đi qua. Mà, bên dưới cánh cửa hầm này, lại có bậc thềm đá, kéo dài đến xa xa mà không biết là dẫn tới đâu.

Phó Kinh Hồng hoang mang.

Khi cánh cửa hầm này mở ra, thậm chí đến ngay cả một chút tiếng vang cũng hoàn toàn không hề phát ra!

Phó Kinh Hồng đoán là, người áo vàng kia nhất định đi theo thềm đá này mà đi xuống bên dưới rồi đi.

Y do dự một hồi, tiếp theo, cả thân thể cũng thả rơi xuống dưới hầm.

Khoảng cách của hai vách tường đang kẹp thềm đá này ở giữa, cực kì chật hẹp. Trên vách tường bên trái, có một khắc một bức phù điêu du long. Nhưng lúc này, đầu rồng trên bức phù điêu, đang xoay về phía dưới. Vậy thì đây chính là cơ quan then chốt để đóng mở cửa hầm này đi.

Nếu là chiếc ghế đá trên là dùng để mở cửa hầm, thì bức phù điêu ở dưới hầm này, liền chính là mấu chốt để đóng mở cửa hầm này lại đi.

Nếu là bây giờ, y xoay cái đầu rồng trên bức phù điêu này xuôi lại, thì cái cánh cửa hầm này liền sẽ đóng lại đi. Chờ đến lúc đi ra, chỉ cần xoay chiếc đầu rồng trên phù điêu này ngược lại thì cửa liền mở ra đi.

Phó Kinh Hồng xoa xoa cằm.

Trước tiên, y quyết định không đóng cửa hầm lại.

Bởi vì, nguyên nhân đầu tiên là y muốn chừa cho mình một con đường để có thể tùy thời mà chạy thoát, chờ đến lúc muốn chạy trốn đi cũng khá là dễ dàng.

Nguyên nhân thứ hai là bây giờ, ở trên tay của y, vốn không hề có bất kì thứ gì để chiếu sáng cả. Mà, không gian ở đây, lại tối tăm một mảng, tất nhiên là sẽ khiến cho hành động cực kì không tiện đi.

Sau khi y đã phân tích kĩ lưỡng một phen, liền xoay người men theo thềm đá đi sâu xuống phía dưới.

Không biết là đã đi được bao lâu, ánh sáng le lói của trước cửa hầm cũng đang dần dần biến mất rồi. Y chỉ đành lần mò ở trong bóng tối mà cứ nhấc chân tiến lên.

May là sau khi đi thêm mười mấy bước nữa, thì rốt cuộc ở trên vách tường đã xuất hiện ánh sáng được phát ra từ một cây đuốc đang cháy.

Ánh sáng cực kì le lói, đôi mắt của Phó Kinh Hồng miễn cưỡng lắm mới thấy rõ được trang trí ở bốn phía xung quanh. Lúc này, y mới phát hiện ra khoảng cách giữa hai bức tường đã được dần dần mở rộng ra.

Y bước tiếp về phía trước, lại xuất hiện ngã rẽ chia ra một vài lối đi khác nhau, y tùy ý chọn đại một lối đi, rẽ vào, lại tiếp tục đi.

Lại đi thêm mười mấy bước, y phát hiện ra, trên vách tường đối diện lại xuất hiện một cánh cửa đá.

Trên vách tường bên trái của cánh cửa đá, cũng có một bức phù điêu du long. Y đưa tay đến, xoay chiếc đầu rồng trên bức phù điêu, cửa đá liền mở ra.

Ngay lập tức, Phó Kinh Hồng liền lách thân mình chen vào.

Không gian ở trong thạch thất này, hoàn toàn khác biệt một trời một vực với bên ngoài hầm kia.

Lối đi nhỏ ở bên ngoài vốn âm u, lạnh lẽo, ẩm ướt. Nhưng bên trong thạch thất này lại được trang trí tráng lệ, xa hoa.

Trên bốn vách tường, đều được đặt một viên dạ minh châu, Phó Kinh Hồng vốn đã từng nghe qua người ta nói, dạ minh châu vốn là vật hiếm thấy, dù có ngàn vạn lượng vàng cũng khó mà cầu được đi. Cho dù là hoàng đế cũng chỉ có thể khảm một viên lên mão của mình. Nhưng mà, lão Mộ Dung Lân lại dùng cái loại dạ minh châu có giá trị liên thành này, để chiếu sáng!

Mà, màu sắc của vách tường trong này không hề giống với tường đá ở ngoài kia, Phó Kinh Hồng nhìn kỹ, mới phát hiện ra, cư nhiên là mạ vàng nạm ngọc đi.

Hầu như y đã nhìn đến sững sờ.

Đến cùng thì lão Mộ Dung Lân này, có bao nhiêu giàu có đây!

Y quay đầu nhìn về phía chính giữa của thạch thất. Rõ ràng, có mấy giá sách bằng gỗ lim được đặt vững chãi ở đó.

Tựa hồ như trên giá, được bày ra không ít sách.

Phó Kinh Hồng liền tùy ý vươn tay đến, vạch xem vài tựa sách, phát hiện ra những sách này, đều là bí tịch võ công, nhưng vừa nhìn kỹ lại, thì y không khỏi âm thầm hoảng sợ.

Những bí tịch này, rõ ràng đều là võ công của ma giáo.

Không chỉ là loại võ công hấp thu nội lực của người khác nội lực của ma giáo khiến cho ai ai cũng khinh thường, trong đây càng có thêm một số vô công tâm pháp càn rỡ, tàn ác của ma giáo.

Mộ Dung Lân lại thu thập nhiều bí tịch tà môn ngoại đạo thế này, thật uổng cho gã tự xưng mình là danh môn chính phái.

Xem ra, theo quan sát lần này của y, thì mật đạo của căn hầm dẫn đến khắp nơi ở bên dưới Mộ Dung phủ đi. Có lẽ là đếm không hết là đã có bao nhiêu thạch thất như thế này đi.

Lẽ nào, ở trong mỗi một thạch thất này đều có một số bí tịch võ công như thế này hay sao?

Phó Kinh Hồng xoa xoa cằm.

Có vẻ y đã phát hiện ra, thật giống như là bản thân mình đã mò ra được một bí mật cực kì to lớn đi.

Lẽ nào, cái mà Mộ Dung Lân gọi là bế quan, đều là ở trong mật thất này, để nghiên cứu mấy loại ma công này sao?

Y đang suy nghĩ.

Thì, bất thình lình, từ xa xa hơn mấy trượng, truyền đến tiếng bước chân.

Tiếng bước chân vô cùng trầm ổn, hầu như là lặng yên không một tiếng động, rõ ràng nói lên chủ nhân vốn có nội lực thâm hậu. Nếu không phải thính lực cùng với nội lực của Phó Kinh Hồng cực kì tốt, thì nhất định là không cách nào nghe ra được.

Mà, chủ nhân của tiếng bước chân kia, tất nhiên, chỉ có thể là Mộ Dung Lân.

Ngay trong nháy mắt, Mộ Dung Lân đang xoay chiếc đầu rồng trên bức phù điêu du long, định tiến vào mật thất, thì Phó Kinh Hồng lập tức nín thở tập trung suy nghĩ, lặng lẽ lách người trốn ở sau giá sách cuối cùng.

Mộ Dung Lân mặc một thân hắc y. Gã vừa đi vào mật thất, liền bước nhanh về phía giá sách, đưa tay rút ra một quyển bí tịch, bắt đầu lật xem.

Phó Kinh Hồng thu lại khí tức, âm thầm theo dõi Mộ Dung Lân.

Tựa hồ như Mộ Dung Lân đang xem sách cực kỳ chú tâm, không phát hiện ra, lúc này ở trong mật thất, đã có thêm một người.

Gã chăm chú nhìn vào bí tịch dần dần nhập thần, trong miệng lại không ngừng lẩm bẩm, tựa hồ như là đang lĩnh ngộ chân lý ở trong bí tịch.

Phó Kinh Hồng đang muốn thừa dịp thời khắc mà Mộ Dung Lân đang nhập thần, liền lách mình rời đi. Thì, đột ngột, từ trong bụng, truyền đến một trận cảm giác nóng rực giống như lửa đang cháy lan tràn ra nhanh chóng.

Một nhiệt lưu nóng bỏng, dâng trào dường như đang liên tục khuấy đảo ở trong bụng của y.

Độc tính của thư sâu độc quả đang phát tác!

Phó Kinh Hồng tuyệt đối không ngờ rằng, lại nhằm vào lúc này mà độc tính lại phát tác, nhất thời, khí tức bất ổn, khiến cho thân thể của y loạng choạng, cánh tay không cẩn thận đụng phải giá sách.

Dù sao thì Mộ Dung Lân cũng là cao thủ có công lực thâm hậu, lập tức khép lại bí tịch trong tay, gã lớn tiếng quát lên:

– Ai? Ai ở nơi đó!

Trong bụng của y, đang có từng cơn sóng nhiệt một đang xô đẩy, cuộn trào càng lúc càng thêm dồn dập. Nhưng mà lúc này, Phó Kinh Hồng lại không rảnh mà đi bận tâm đến cảm giác nóng rực ở trong bụng của mình.

Y chỉ đành cố sức hoàn toàn dồn lại tinh thần để tỉnh táo mà phòng bị Mộ Dung Lân.

– Đến cùng là ai hả?!

Tất nhiên là Mộ Dung Lân vẫn có chút đề phòng, chỉ có thể chậm rãi đi về giá sách, nơi mà Phó Kinh Hồng đang ẩn nấp.

Phó Kinh Hồng thấy gã đang dần dần đi về giá sách, vội vã đề khí tập trung suy nghĩ kiếm thời cơ bật người đi, nhảy về phía khác.

Trước khi Mộ Dung Lân đi đến giá sách, thì Phó Kinh Hồng nhanh nhẹ lách mình đi, dùng mấy giá sách này mà che đi thân ảnh của mình, chạy về phía cửa đá.

Nhiệt lưu ở trong bụng của Phó Kinh Hồng đang không ngừng bốc lên, suýt chút nữa, đã khiến y không khống chế nổi mà bị gục ngã.

Sau khi y cưỡng ép chính mình tỉnh táo, vội đưa tay lên, mở ra cửa đá, y lập tức chạy theo đường cũ quay trở về.

Mộ Dung Lân xoay người, phát hiện ra, người đã không thấy đâu nữa, lập tức, vội rời khỏi cửa đá, cất bước đuổi theo.