Trọng Sinh Chi Bất Trứ Cẩm

Chương 47

Trở về Quốc Công Phủ tìm kiếm sự thanh tĩnh đã lâu không thấy, phong ba trong cung rốt cuộc cũng dấy lên rồi.

Ta hướng Mẫn Quý phi nói: Hiện giờ Đông Cung triền miên giường bệnh, tâm tình Hoàng đế cũng không tốt lắm. Vân Uyển cũng đang bộc lộ khí thế khiến người người e sợ. Nếu vào đúng lúc này mà Thất điện hạ có thể mang đến một thiên đại hỉ sự, nhất định sẽ giành được thanh thế đứng đầu, khiến cho Hoàng đế long tâm đại duyệt —— lập phi khai phủ, khai chi tán diệp.

“Việc này điện hạ từ lâu đã chuẩn bị sẵn sàng, thời cơ trước mắt vừa đúng lúc.”

Ngoài dự liệu của ta chính là Mẫn Quý phi lại không lập tức tán thành, ngược lại trầm ngâm môt hồi mới chần chừ mở miệng nói: “Đây là ý tứ của Xuyên Nhi? Sớm lập phi?”

“Thất điện hạ không phải người bảo thủ. Hiện tại chính là thời cơ tốt nhất để thành thân. Đông Cung Chính phi, Trắc phi nhiều năm không ra được cái gì. Vân Kiên bị trục xuất quyển cấm, hơn nữa ấu tử trong nhà không làm nên trò trống gì. Vân Uyển lại càng không cần nhắc tới,” ta mỉm cười nói, “Từ trước đến giờ việc phải làm của một kẻ quân tử, nhất định phải trước tu thân lại tề gia, sau mới trị quốc tình thiên hạ, bệ hạ nhất định sẽ vui vẻ.”

Mẫn Quý phi đúng là mẫu thân của Vân Xuyên, việc đã nói đến mức này, không có lý do gì không đồng ý.

Thấy nàng đã nghĩ xong, ta liền thoái thác rằng có việc phải rời đi. Giờ này đúng là lúc buổi triều sớm sắp tan, ta không muốn cùng Vân Xuyên đối mặt.

Ai ngờ không đợi ta cáo từ, Mẫn Quý phi lại mở miệng hỏi ta: “Ngươi hiện giờ dù chưa đến nhược quán, song… Văn Trang Công cùng Thái Phó hẳn nên đề cập qua việc hôn nhân của ngươi, đã hỏi qua ý của ngươi chưa?”

“Phiền nương nương thương nhớ,” ta nghi hoặc không hiểu vì sao nàng đột nhiên kéo đến chuyện nhà với ta, “Đã từng đề cập tới.”


“Hả? Vậy là cô nương nhà ai?” vẻ kinh ngạc trên mặt Mẫn Quý phi không giống như giả bộ, “Nói đến việc hôn sự của Xuyên Nhi, Bổn cung vốn nghĩ hai ngươi cùng nhau lớn lên… Nếu ngươi còn cô quạnh một mình, chẳng phải là không viên mãn sao? Nếu không có người nào thích, hay là Bổn cung thay ngươi dắt một mối tơ hồng cũng không phải việc gì khó.”

“Thần đa tạ nhã ý của nương nương,” Hóa ra vẫn là vì trước đây ta cùng Vân Xuyên có chút không minh bạch nên lo lắng không yên thôi. Lòng ta hạ một cái cười nhạt, nàng ta có lẽ đã lo lắng nhầm người, “Chỉ là gia phụ đã có an bài, chính là tiểu thư Nguyễn Lan Ất nhà Tĩnh Thừa Hầu gia, dịu dàng hiền thục, ta cũng rất thích…”

“Thất điện hạ đến ——-!”

Vẫn cứ đụng phải, xem ra hôm nay không thể trở về Quốc Công phủ rồi.

“Ai dịu dàng hiền thục?” Vân Xuyên lạnh lùng đi tới trước mặt. Ta cúi đầu quỳ trên mặt đất chỉ thấy được vạt xiêm y không nhiễm một hạt bụi của hắn, tuyết tằm vân cẩm thêu kim giao vượt hải vân. Ta từng nghe Bách Nha nói qua, người có kinh công càng tốt thì giày và vạt áo càng sạch sẽ.

“Không có gì, nói tiểu thư nhà Tả Tướng Lâm Sâm mà.” Mẫn Quý phi lập tức mở miệng chuyển hướng, “Lại nói tiếp, việc hôn sự của các ngươi cũng nên làm. Khai phủ là việc đại sự, phải cân nhắc thời điểm cho thật tốt. Hôm qua ta cùng Phụ hoàng ngươi đề cập qua…”

“Việc này không vội!” Vân Xuyên cứng giọng lớn tiếng ngắt lời.

“Cái gì?”


Ta trộm liếc thoáng qua, Mẫn Quý Phi nghiêm mặt, đuôi mày nhếch cao.

Bầu không khí trong điện nhất thời trở nên có phần căng thẳng. Ta quỳ đến hai đầu gối đều tê rần nhưng động cũng không dám động một chút, cố gắng coi mình thành đồ vật trang trí trong điện.

“Cái gì không vội?” Mẫn Quý phi thả chậm ngữ điệu, thân thể hơi nghiêng về phía trước, sắc mặt không tốt lắm.

“Lập phi.”

“Vì sao?”

Vân Xuyên không nói. Ta không dám ngẩng đầu lên, cũng không rõ biểu tình của bọn họ, chắc hẳn nhìn không có điểm nào dễ chịu.

“Nếu không có lý do trọn vẹn thì đừng có lên tiếng.” Mẫn Quý Phi khẩu khí cứng rắn kết thúc trận giằng co này, “Quyết định Lâm Thị cũng là qua sự đồng ý của ngươi. Đường đường một Hoàng tử lại lật lọng. Phụ Hoàng ngươi biết được sẽ có cảm tưởng thế nào? Tả Tướng sẽ lại nghĩ thế nào về ngươi? Mắt thấy Phụ Hoàng ngươi thân thể đã không còn được như trước, bây giờ chính là thời điểm trọng yếu nhất, một tia một điểm cũng không thể sai lầm. Ngươi cũng đừng lầm đường lạc lối, ngày sau lại hối hận.” Nói xong liền lấy cớ đau đầu, bảo bọn ta lui xuống.


Vừa về tới Thụy Tiêu Cung, y như dự liệu, Vân Xuyên cho lui mọi người. Hôm nay khí trời vốn không tốt lắm, ánh sáng trong điện u ám, khuôn mặt hắn dường như đang chìm trong bóng tối, âm trầm mà nhìn ta chằm chằm không nói một lời nào.

Ta không muốn mở mắt.

“Ngươi chột dạ cái gì hả?”

“Là thần tự tiện chủ trương, xin điện hạ trách phạt.” Ta dứt khoát quỳ xuống, đáng thương hai chân vô tội của ta phải quỳ đến quỳ đi, một khắc cũng không ngừng.

“Trách phạt? Cho ta một lý do nào.” Vân Xuyên chậm rãi nói, “Ngươi qua đây.”

Bất đắc dĩ ta đành đứng dậy đi tới bên ghế của hắn, nghe hắn nói: “Quỳ xuống.”

Cắn răng, ta lại một lần nữa quỳ xuống, quỳ ngay bên chân hắn.

Một bàn tay vươn tới, ta theo bản năng co rúm lại một chút, ngay sau đó liền cảm thấy bàn tay kia từng cái từng cái vuốt ve trên tóc ta. Hôm nay ta chỉ sửa sang lại tóc mai lộn xộn ở thái dương, tóc đen phía sau thắt lưng cũng không có buộc cao, chỉ dùng dây cột một cái kết ở lưng chừng.

“Ngươi hy vọng ta lập phi sao?”

“Thần…”


“Ta hỏi là Nam Kha Kỳ,” Vân Xuyên cúi người ở bên tai ta thấp giọng nói, “Chứ không phải là mưu sĩ của Thất Hoàng tử.”

“Nam Kha Kỳ…” mặc dù bản năng của ta sợ hắn nhưng vẫn nhịn không được nhếch miệng cười lạnh, “Nếu nói đến Nam Kha Kỳ thì cũng không có quan hệ gì với ngươi chứ chưa nói tới hi vọng hay không hy vọng.”

“Lập phi, khai phủ, đây đều là chuyện ta phải làm, ta sẽ đi làm,” tay của Vân Xuyên luồn vào trong tóc ta, cởi ra khuy ngọc cài tóc, hồng sa trên mặt rũ xuống. Tiếp đó đôi mắt hắn nhìn thẳng vào ta nói, “Thế nhưng Nam Kha Kỳ, ta sẽ còn phải tiếc nuối. Ta sẽ tiếc nuối bởi vì ta không thể cùng người mình yêu bên nhau. Ta sẽ tiếc nuối vì ta không thể cho y hạnh phúc… Ta có tự chủ, không cần bất luận kẻ nào phải thúc giục. Thế nhưng ta có thể nghĩ đến bất cứ kẻ nào tới thúc giục ta lại không ngờ tới đó là ngươi… Ngươi muốn ta cùng người khác thành thân. Ngươi muốn ta…” Hắn đột nhiên giống như đã rơi vào một vòng luẩn quẩn không lối thoát nào đó, nhãn thần tối tăm, trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại tên của ta, như thể cùng ta có thâm cừu đại hận vậy.

“Vì sao ta không thể?” Ta cười nhạt, “Ta không là gì của ngươi hết, cũng không có nghĩa vụ phải giống như một oán phụ vì ai mà khổ sở. Vậy là ngươi muốn trông thấy ta phải đau khổ sao? Điện hạ, ngươi muốn thấy ta đau khổ thì ngươi chỉ cần mở miệng là được. Ta cho tới bây giờ cẫn chưa từng được sống thoải mái, ta căm ghét việc phải sống dưới bóng tối của ngươi, còn nữa…”

Thiếu chút nữa là nói ra, ta đông cứng khuôn mặt. Khi tỉnh táo lại mới đột nhiên phát hiện trên mặt từng giọt lệ ẩm ướt lạnh như băng.

Tay hắn vươn tới nâng mặt của ta, đem ta kéo vào trong lòng. Ta kinh ngạc mặc hắn chi phối, lười chẳng muốn nói câu nào.

Cho dù có thể sống lại một kiếp này, báo thù cho mẫu thân, tính kế bệnh Thái Tử cùng Vân Xuyên… Nhìn qua tưởng như là báo ứng của bọn họ, nhưng trên thực tế lại là của chính ta.

Đả thương địch thủ tám trăm, tự tổn hại một ngàn. Nhân quả báo ứng chưa bao giờ đi ngược lại: Bệnh của gia gia cũng thế, ta một mình thống khổ cũng thế… Ta vẫn bất lực như trước, không làm được chuyện gì chỉ có thể trơ mắt nhìn sự tình chuyển biến xấu đi.

Vân Xuyên tiếc nuối chỉ có một mình bệnh Thái Tử, ta thì tiếc nuối điều gì? Ta vẫn không ngừng lún sâu trong nuối tiếc không biết phải làm sao? Đến tột cùng bao giờ mới có thể chấm dứt đây?