Trọng Sinh Chi Bất Trứ Cẩm

Chương 4

“Tam điện hạ đến!”

Giọng nói sắc nhọn quả thực có thể khiến ta ở trong phòng cũng phải tán thưởng một phen. Đây là thái giám của Tam hoàng tử Vân Kiên.

Vân Kiên là một tướng tài hiếm có. Niên thiếu thành danh, còn nhỏ đã đi biên quan lĩnh binh đánh giặc. Ta nhớ rõ kiếp trước về sau hắn đáng tiếc lại bại dưới tay một viên đại tướng thủ hạ dưới quyền Vân Xuyên. Vân Xuyên đăng cơ, khi hắn bị quyển cấm (giam lỏng) trong vương phủ sau một đêm liền bạc đầu.

“Ngươi… Nam Kha Kỳ?!”

“Tam điện hạ nhật an.” Ta thả xuống thanh mực trong tay, vững vàng hướng hắn thi lễ.

“Nghe nói mặt ngươi bị thương?” Vân Kiên ra hiệu cho ta đứng lên nói chuyện. Hắn ngồi xuống chỗ của mình, hứng thú nhìn chằm chằm mặt ta. Ánh mắt hiếu kỳ tựa như đang nhìn một con chuột bị lụa trắng bao chặt.

Hắn luôn thích dùng loại ánh mắt tân kỳ này nhìn người khác. Thậm chí sau này khi ta vào cung làm nam sủng. Hắn đang căm thù Vân Xuyên, đồng thời cũng vô cùng khinh thường ta mà vẫn tiếp tục duy trì một chút hiếu kỳ trong ánh mắt. Chẳng khác nào đang xem trò vui.


“Họa vô đơn chí, sốt cao ra ngoài choáng váng mắt hoa không nhìn rõ đường nên ngã dập đầu trên thềm đá.” Ta trả lời rồi trở lại bàn tiếp tục mài mực.

“Đập đầu cái kiểu gì mà…”

Một câu còn chưa kịp nói xong, một giọng nói so với lúc nãy còn sắc bén hơn vang lên: “Thất điện hạ đến!”

Trái tim ta không thể kiềm chế mà nảy lên một cái. Ta rất không hài lòng với phản ứng của mình. Cau mày quỳ xuống, giữ cho ngữ khí không có gì khác biệt nói: “Thất điện hạ nhật an”.

“Mau đứng lên đi!”

Quả nhiên là hắn.

Vẫn ân cần chăm sóc như vậy, khiến cho ta kiếp trước chẳng bao giờ hoài nghi yêu thương hắn dành cho ta.

“Ngã như thế nào? Đụng phải thứ gì cản đường sao?” Giọng nói của hắn thật êm tai, thanh mát như hồ nước sâu trong núi, thuần khiết như u lan trong cốc. Kỳ diệu thay tất cả đều hài hòa trong thanh âm ấy… Thế nhưng rượu dù ngon hơn nữa, phải uống thì mới có thể say. Đáng tiếc hôm nay ta kiêng rượu, rót nhiều thêm ta cũng không say nổi. Ta vẫn nhớ ảo tưởng khi say tuyệt vời thế nào. Thế nhưng đã là giả thì mãi mãi không thể thành thật.

Vừa rồi ta còn tự bất mãn với phản ứng của chính mình khi nghe thấy giọng hắn, mà hiện tại nghe thanh âm của hắn sát gần bên tai, ta mới chân thật cảm thấy ‘Ta thật sự không còn yêu hắn nữa’.

“Bộ dạng ta hôm nay dễ mạo phạm các chủ tử. Điện hạ không cần muộn phiền, dù sao qua hai ba ngày nữa là tốt rồi. Mặc dù có chút nghiêm trọng nhưng ta là một đại nam nhân, trên mặt lưu vài vết sẹo thì có là gì?” Nhất định khuôn mặt phải trắng xanh yếu ớt như bệnh Thái tử của ngươi mới được gọi là đẹp phải không?

“Chỉ là bộ dạng ta như vậy về sau không có phúc phận tiếp tục theo hầu điện hạ rồi. Ta bây giờ là thư đồng của Thái phó.”


“Nhưng…”

“Ôi dào có gì phải để ý!” Vân Kiên cười ha ha tiếp lời, “Ta là một thô nhân, cũng chẳng sợ ngươi mạo phạm đâu. Nếu ngươi đã nói như vậy, không bằng đem tấm che mặt này tháo xuống, để ta nhìn xem ngươi rốt cuộc là ngã như thế nào.”

“Tam điện hạ muốn xem cũng không hề gì, chỉ là xem xong ta vẫn phải che lại như cũ. Suy cho cùng chủ tử trong cung nhiều lắm. Không sợ ta mạo phạm cũng không có được mấy người…” Nói rồi ta liền động thủ gỡ ra móc ngọc trong tóc, lụa trắng tà tà rơi xuống liền lộ ra nửa không mặt trái. Dù không có gương ta vẫn nhớ kỹ hai vết sẹo có hình dạng ra sao. Tuy là không đến nỗi khiến người khác ghê tởm nuốt không trôi, nhưng thật tình vẫn rất dữ tợn. Da của ta rất trắng, hai vết sẹo kia rạch xuống hai vệt đỏ sậm rất sâu nhìn qua đặc biệt bắt mắt.

Vân Kiên thở nhẹ một tiếng. Vân Xuyên bên cạnh thì không có động tĩnh gì.

Chắc là vẫn bị ta dọa rồi. Ta tự biết vết sẹo này có bao nhiêu phần quỷ dị. Nhất là nơi hai đường sẹo giao nhau hệt như đóng lên một cái đinh đỏ rực.

Ta không hề cảm thấy mất mặt, cũng không sợ người khác ghét bỏ. Đây là vì hắn mà vẽ ra. Không còn tên sát tinh này, ta còn sung sướng chỉ vào khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt mà ta vẫn huênh hoang trước kia ấy chứ. Thế nhưng nếu đã bày ra, không cho chính chủ nhìn thấy không phải là ta làm vô ích sao? Hắn nhìn thấy khuôn mặt này rồi sẽ vội vàng nghĩ cách ném đi thế thân như ta đây mới là chính xác.

Từ xưa đến nay chỉ có chủ nhân nói không cần, không có nô tài nào dám can đảm nói không thể cho. Tuy rằng ta bất trung bất hiếu nhưng đại sự liên quan đến thân gia tính mệnh này ta vẫn tương đối lãnh tĩnh.

Cứ như vậy, là chủ tử ghét bỏ ta trước mà không phải ta không chịu xả thân hầu hạ hắn…


Ta bên này suy nghĩ tinh tường, không ngờ người bên cạnh khẽ động. Hắn đột nhiên nâng tay lên làm ta giật cả mình. Cứ tưởng là ta làm bị thương khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt trong lòng hắn nên hắn định đánh ta. Ta phản xạ thối lui một bước.

Bàn tay kia liền cứng đờ giữa không trung, qua một hồi lâu mới nghe thấy thanh âm Thất điện hạ: “Còn đau không?”

Ta ngẩn ra, bất giác trả lời: “Không đau”

Hắn cũng không nói nữa, nghiêng người lướt qua ta trở lại chỗ ngồi.

Cảm giác trong lòng lại một lần nữa trái với ý nguyện của ta, dấy lên một trận ghen tuông vặn vẹo, thêm một loại cảm giác ấm áp kỳ quái nhẹ nhàng đan xen tràn qua bờ vai, lan tỏa đến máu thịt toàn thân.

Ta cúi đầu dùng động tác cài lụa trắng che đi quang mang trong mắt. Tình cảm ấm áp kia xông lên trên vành mắt. Ta không dám động, chỉ sợ lại một lần nữa không cẩn thận ngã vào giữa hồ nước sâu chết chóc ấy.

Những ấm áp vừa rồi chẳng qua là một loại thói quen lưu luyến khi vĩnh biệt. Sau này chấm dứt rồi ta nghĩ ta sẽ không bao giờ còn như vậy nữa. Ta cũng không hy vọng sẽ giành được bất cứ ôn nhu nào từ trên người hắn.