Trọng Sinh Chi Bất Trứ Cẩm

Chương 12

Vết thương là tự ta gây ra. Lời này ta đã nghe rất nhiều người nói với mình, có gia gia, có phụ thân, còn có cả Diệu Thưởng và Ngâm Tình trong phòng ta nhưng chỉ có Vân Xuyên ngươi là khiến cho ta phải chán ghét.

Ta cảm lạnh sốt cao, người khác không biết nguyên nhân nhưng ngươi có thể không biết sao?

Thái tử giữ ngươi ở lại dùng bữa tối nên ngươi liền quên mất thời gian ước hẹn của chúng ta. Đáng đời ta mắt mù không có đầu óc, đứng phía sau hòn giả sơn ngoài ngự hoa viên chờ ngươi đến khi bầu trời tối đen. Đáng đời ta bị gió lạnh thổi cho hơn hai canh giờ.

Ngươi cùng mẫu phi ngươi đi làm trai giới? Ngươi chẳng qua là bởi bệnh Thái tử vì Thái tử phi không sinh con mà nạp thêm một trắc phi nên mới căm phẫn trong lòng, chạy đến Thiên Tâm Quan trốn tránh để mắt không thấy tâm không phiền!

Ta nhớ kiếp trước trắc phi kia về sau khó sinh mà chết, ngược lại so với Thái tử phi coi như được chết yên lành.

Ta nhìn hắn, trong lòng có rất nhiều rất nhiều ủy khuất, thế nhưng người này!


Người này…Ta không có cách nào tiết lộ cho người này nửa câu nửa chữ: Vì sao lại lừa ta? Vì sao lại không yêu ta? Trong lòng ta cứ điên cuồng tự hỏi như vậy.

“Ta không oán ai, cầu nhân đắc nhân. Vết thương kia khỏi rồi thì ta đeo khăn che cũng không hề gì. Điện hạ không cần lo lắng.” Ta nhìn thẳng vào mắt hắn. Ta đoán bây giờ ta nhìn trông khá miễn cưỡng lại có chút buồn bã. Nói đến yêu hận đều đã quá muộn, tất cả những ủy khuất kia còn đọng lại trong ta chẳng bao nhiêu đau buồn.

“Cầu nhân đắc nhân…” Hắn lẩm bẩm lặp lại, trong mắt có một tia ý tứ hàm súc mà ta xem không hiểu. Sau đó hắn không nói lời nào, nhếch khóe miệng tựa như cười lạnh, xoay người lưu loát rời đi.

Ha ha, người này thật là…

Bởi vì ta đã hoàn toàn chết tâm rồi? Cho nên hắn cũng không cần thiết phải giả bộ nữa? Dứt khoát xé rách mặt nạ từ đây chia đôi đường? Cũng tốt a.

Nhưng nếu không phải ta không có đầu óc thì sao lại ở nơi đó chờ hai ngươi mấy canh giờ chứ? Mà nếu ta không sốt cao thì sinh hồn từ kiếp trước bay tới sao có thể thừa dịp chỗ trống mà nhập vào?

Hai người cho dù đi bên nhau được dài hơn lâu hơn nữa nhưng chung quy không có tình cảm thì chỉ cần quay đầu lại, muốn tan liền tan đến không còn chút gì.

Ta bị Vân Xuyên ồn ào một trận như vậy, sắc mặt tất nhiên không dễ coi chút nào. Trở lại chỗ ngồi, Nam Kha Du hiếm thấy lại không hỏi điều gì. Nhưng huynh ấy trong lòng biết ta đi từ đâu quay lại, ánh mắt nhìn ta cứ như muốn nói “Ta hiểu”, trông rất đáng ghét.

Tiếp đó chờ Hoàng đế Hoàng hậu các vị chủ tử đến, ba quỳ chín lạy, vừa tạ ân vừa nghe tuyên, giằng co đại khái nửa canh giờ mới bắt đầu khai tiệc.

Ta ngay cả đũa cũng không muốn động, rượu cũng lười uống, miễn cho Nam Kha Du lại chụp cho ta cái mũ “mượn rượu tiêu sầu” lên đầu. Cứ ngồi ngây đơ như vậy cả buổi, Hoàng đế cũng mệt mỏi, cùng Hoàng hậu Thái tử dẫn đầu rời đi. Bọn họ vừa đi bầu không khí liền hoạt lạc hơn nhiều, ca vũ nghiêm trang cũng đổi thành đàn sáo vui vẻ.


Nam Kha Du quả nhiên là một tên đầu gỗ. Ta sớm đã liếc thấy Vân Uyển nhẹ nhành tránh đi tai mắt người khác mà đi thay y phục trong khi huynh ấy còn ngồi ở chỗ này cứ như không có chuyện gì

“Đại ca, ta muốn ra ngoài hít thở không khí một chút, chỉ là ta một mình ra ngoài nhìn có chút đáng ngờ, hay là huynh đi theo ta?” Giọng nói ta khô khan, sắc mặt vẫn cương cứng như trước.

“Được.” Huynh ấy lập tức đáp ứng, chắc hẳn huynh ấy cũng có chuyện muốn hỏi ta.

—– Ha ha, Vân Uyển, ta tặng cho hai ngươi một cơ hội tú ân tú ái, nhưng mà trong sổ sách của ta ngươi vẫn còn món nợ đó. Ngươi nhận hay không nhận nào?

Ta và Nam Kha Du từ sảnh chếch đi ra ngoài. Dọc đường đi cũng thấy được mấy người gia quyến của ngoại thần đều đứng ở cửa cung ngắm trăng. Bộ trà kỷ ngồi ngắm pháo hoa bên ngoài cũng được bố trí thỏa đáng. Cung nhân tới lui bận bịu, nhìn thấy chúng ta chỉ gật đầu chào hỏi.

Đi mấy bước liền vừa khéo đi ngang qua phía sau Phượng Thanh cung, gặp Vân Uyển vừa nãy được cung nhân hầu hạ dẫn đi thay đổi một thân hoa phục nay đang nhẹ nhàng bước tới.

Vân Uyển vừa trông thấy liền đón đầu Nam Kha Du đang đi ở phía trước, trong mắt lóe lên một tia vui mừng: “Du ca… Ngươi sao giờ mới đến? Hại ta vừa rồi ở chỗ này chờ ngươi đi thay y phục, chờ rất…”


Một chữ “lâu” còn chưa ra khỏi miệng, ta rất hợp thời mà từ bóng tối bước ra cắt hứng thú.

Quả nhiên hắn vừa thấy ta đầu tiên là sững sờ một chút, lướt qua Nam Kha Du cùng ta ở phía sau huynh ấy đối mắt.

Lụa trắng không hề che mất ánh mắt tự tiếu phi tiếu không chút nào che giấu nhìn về phía hắn. Ta đoán trong mắt hắn ta cũng có cái biểu tình rất đáng ghét —– “Ta hiểu”

Vân Uyển thoáng định thần, trầm mặc một hồi. Gió đêm thổi qua vạt áo dài của hắn, toàn thân so với bệnh Thái tử kia thoạt nhìn càng giống trích tiên hơn. Một lúc lâu sau ngữ điệu mới như thường nói: “Du ca, trên người ngươi dính rượu, mau đi thay một bộ rồi trở lại thôi. Tụ họp ngắm trăng này cũng không biết Phụ hoàng có thể đích thân tới hay không. Đừng để thất lễ trước ngự giá mới tốt.”

Nam Kha Du nghe hắn nói có lý, cũng không nghi ngờ gì liền quảnh đầu dặn dò ta một câu “đừng nên chạy loạn, đi theo điện hạ” rồi theo cung nhân Phượng Thanh cung đi vào.

Trong nhất thời bên ngoài Giáng Nghi đình trên con đường phía sau hậu hoa viên của Phượng Thanh cung chỉ còn ta và Vân Uyển đứng ở đó. Gió lạnh thổi qua, dấy lên một bầu không khí vi diệu.