Trọng Phùng Dĩ Hậu (Sau Khi Gặp Lại)

Chương 75

Tần Mục Dương bị tiếng vang kỳ quái ở bên ngoài đánh thức, sắc trời hiện tại vẫn còn mờ tối, đại khái chắc là khoảng bốn năm giờ sáng.

Bàn tay theo thói quen vươn sang kế bên tìm người, nhưng không mò được ai. Tần Mục Dương nhíu mày, lập tức mở đèn ngủ bước xuống giường. Cánh cửa vừa mở, đập vào mắt là một mảnh đen kịt trong phòng khách, chỉ có phòng vệ sinh lộ ra một khe hở nhỏ, cùng với ánh đèn vàng hiu hắt.

“Oẹ… Khục khục…” Triệu Tịch ngồi xổm bên cạnh bồn cầu, cả người đều quặp xuống, âm thanh khản đặc, nôn khan đến mức sắp ói ra hết tất cả ruột gan.

“Tại sao lại nôn ra nữa, đây rốt cuộc là làm sao vậy, tối hôm qua chưa ăn cái gì nhiều mà?” Tần Mục Dương thật sự cuống lên, là do bệnh dạ dày nên mới gây ra chịu trứng nôn mửa gần đây sao?

“Đi bệnh viện, trời đã gần sáng rồi để anh đưa em đến bệnh viện!” Tần Mục Dương không thể mặc kệ cậu nữa, vừa vỗ lưng đối phương vừa ra quyết định.

“Không có chuyện gì… Không cần đi.” Triệu Tịch liền nôn thêm hai cái, mãi cho đến lúc một ít chất lỏng trong bụng cũng bị phun ra hết. Cậu mới bật người dậy, ấn xả cần gạt nước, lung lay đi tới bồn rữa mặt súc miệng.

Trên mặt Tần Mục Dương đã nổi lên lãnh ý, “Đừng tiếp tục nói với anh là do tinh thần căng thẳng mới gây ra bệnh trạng này nữa. Tiểu Tịch, em không thể giấu bệnh sợ thầy, thân thể có vấn đề, phải sớm đến bệnh viện chữa trị chứ, em là đang sợ cái gì đây hả?”

“Ừm.” Triệu Tịch nhàn nhạt đáp một tiếng, cầm lấy khăn mặt chà lau, suy nghĩ một chút, “Chắc là đau dạ dày.”

Tần Mục Dương lần này trực tiếp bị chọc tức đến nở nụ cười, khóa trụ thân thể cậu, “Em tưởng anh là con nít ba tuổi sao? Cho dù là đau bao tử cũng phải để bác sĩ khám một chút. Bệnh bao tử cũng có loại nặng loại nhẹ, đến bệnh viện một lúc cũng không mất khối thịt nào, nhiều lắm là làm một chút nội soi, sẽ không đau lắm đâu.”

Triệu Tịch tránh khỏi ánh mắt của hắn, “En không có sợ. Thật sự không có chuyện gì, không phải vì lo cho Triệu Đông Đông quá nên mới vậy sao, cũng không phải ngày nào em cũng khó chịu nhiều như thế.”

Cậu quay người đi ra ngoài, tay đặt trước ngực xoa xoa, trên mặt đã hoàn toàn trắng bệch.

Tần Mục Dương tắt đèn, từ phía sau đuổi tới, ôm lấy bờ vai của cậu, than thở, “Em còn bé lắm hả? Lại sợ sệt y như một đứa con nít không chịu đi khám bác sĩ, thật ngốc quá đi!”

Hắn cười trêu ghẹo, Triệu Tịch ngẩng đầu lên nở nụ cười nhạt nhòa, gật đầu, “Rất ngốc.”

“Ai…” Tần Mục Dương lại thở dài, ôm người yêu lên giường, ngủ tiếp.

Chẳng được bao lâu Tần Mục Dương liền vang lên những tiếng ngáy đều đặn, Triệu Tịch bị hắn ôm vào trong lòng, trợn tròn mắt, có chút mờ mịt nhìn cái cằm trơn bóng của nam nhân.

Tay của cậu không tự chủ được dời xuống, sờ lên cái bụng mềm mại của mình, thở ra một hơi thật dài, dán vào ngực nam nhân ngủ thiếp đi.

Hai ngày nay, Triệu Tịch cùng Tần Mục Dương đều ở gia, sau lần Triệu Đông Đông bị Tần phu nhân mang đi, Triệu Tịch liền trở nên rất sợ hãi. Cậu thậm chí đã xin nghĩ làm ở siêu thị, cũng gọi đến cô giáo ờ vườn trẻ xin nghỉ, nhóc con cũng không đi đến trường nữa, mỗi ngày đều ngốc ở nhà cùng ba ba mình.

Trong đầu Triệu Tịch hiện tại chỉ toàn là ý nghĩ làm sao để tách ra khỏi Tần phu nhân, cậu đối Tần Mục Dương đã không còn phòng bị, cũng không quá quan tâm đến chuyện tiền nông hay công việc.

Đông Đông là con trai của cậu… Nếu như con có chuyện, cậu sẽ không khoanh tay đứng nhìn thôi đâu.

Triệu Tịch ôm con trai dựa vào ghế sa lon. Sáng sớm bảy, tám giờ, thời tiết vô cùng tốt, dương quang ấm áp soi rọi vào từ ban công, chiếu lên thân thể của hai cha con.

Tần Mục Dương bưng bữa sáng ra từ phòng bếp, Triệu Tịch vừa ngửi thấy mùi vị lại không muốn ăn cho lắm.

Tần Mục Dương cười, “Là cháo với dưa muối, lại đây ăn.”

Triệu Tịch “Ồ” một tiếng, cùng Triệu Đông Đông chậm rì rì đi tới. Bước chân của Triệu Tịch ngắn dần, liên lụy Triệu Đông Đông cũng chuyển động chậm lại y như rùa con.

Triệu Đông Đông không hiểu sao, ngẩng đầu lên, “Ba ba, nhanh lên một chút a!”

“Ây…” Triệu Tịch lúng túng, buông tay nhóc ra. Nhóc con xẹt một cái bắn tới bàn, đạp lên ghế an vị tại chổ ngồi, trơ mắt nhìn tay Tần Mục Dương.

Tần Mục Dương đang bận múc cháo cho Triệu Tịch, nhìn thấy ánh mắt con trai, bất đắc dĩ cười, “Bảo bối, con rốt cục là giống ai mà lại ham ăn như vậy hả?”

“Ba ba cũng hỏi con câu này rồi!” Triệu Đông Đông ra vẻ không sao cả buông lỏng tay, “Con không biết nha!”

“Phốc.” Triệu Tịch bật cười, nhóc con ham ăn này thật ma lanh, cũng không hiểu sao nhóc lại có niềm đam mê với ăn uống nhiều như vậy.

Triệu Đông Đông hoàn toàn không thèm để ý, lắc đầu nguây nguẩy chờ được ăn.

Tần Mục Dương đem trứng gà, bánh mì cùng sữa bò cho nhóc dọn lên, hắn làm điểm tâm luôn luôn phong phú và lãng phí như vậy.

Triệu Đông Đông tay trái đang cầm trứng gà luộc trắng bốc, tay phải lại cầm một ly sữa bự, miệng nhai nhóp nhép phun ra một đóng bọt lòng đỏ trứng.

Triệu Tịch cau mày nhìn sang hướng khác, hít sâu mấy hơi để dằn xuống cảm giác khó chịu trong ngực, tới lúc Tần Mục Dương cầm chén đưa tới, sắc mặt cậu mới tốt lên chút.

Cậu chỉ húp cháo, sức ăn cũng không nhiều. Vừa xong việc cậu cũng không để ý đến hai người còn lại, lập tức chạy tới ghế salông tiếp tục làm ổ, đôi mắt nửa khép nửa mở, bộ dáng như sắp đánh thêm một giấc dài.

Triệu Đông Đông mới chỉ ăn được lửng dạ thì chuông cửa vang lên, Tần Mục Dương nhìn người yêu, rồi nhìn lại con trai, cuối cùng im lặng đứng dậy mở cửa, sắc mặt sau đó lập tức chìm xuống.

“Mẹ đến đây làm gì?”

Tần phu nhân bình thản ung dung đi vào, tùy ý đánh giá tình cảnh bên trong.

“Con trai, không cho mẹ con một đôi dép để mang sao?” Tần phu nhân có chút bất mãn.

Tần Mục Dương trầm mặc nửa ngày, “Không cần. Nếu mẹ có việc, thì cứ nói ở đây đi.”

“A Dương, có người đến sao?” Triệu Tịch vuốt mắt ngồi dậy từ sô pha, sau đó liền ngây ngẩn cả người.

Triệu Đông Đông nghe được tiếng vang cũng chạy ra, “Ồ? Là bà bà, ba ba, a…”

Triệu Tịch đột nhiên che miệng của con, đem con rai chạy thẳng vào phòng ngủ, cùm cụp một tiếng khóa trái cửa.

Động tác nhanh chóng dứt khoát làm cho Tần Mục Dương giật nảy mình, Tần phu nhân thì vừa bực thì buồn cười.

“Đấy không phải là con trai của con sao? Mẹ tốt xấu gì cũng là bà nội của nó, cậu ta làm vậy là có ý gì? Là không muốn để ta thấy cháu trai?”

Tần phu nhân có chút kích động, ngực kịch liệt phập phồng vì phẫn nộ.

“Mẹ.” Tần Mục Dương nghe được lời của mẫu thân, mệt mỏi xoa mi tâm, “Mẹ vào đi, không cần thay giầy

Hắn mới mẹ mình ngồi trên ghế salông. Đây chỉ một gian phòng nhỏ chưa tới năm mươi mét vuông do Triệu Tịch thuê. Tần phu nhân ngồi ở trong phòng khách, vừa nhìn chung quanh, một bên vừa cau mày, càng cau càng chặt, càng cau càng sinh khí.

“Sao con lại để con trai mình ở nơi này?” Tần phu nhân lạnh lùng chất vấn, “Coi như Triệu Tịch nuôi lớn đứa nhỏ, nhưng đứa bé này là do cậu ta tự ý mang đi, thế sao nhiều năm như vậy lại không chịu trả về cho chúng ta? Cậu ta có rắp tâm gì, hiện tại vừa thấy mẹ đã bỏ chạy như thế?”

“Mẹ.” Tần Mục Dương rót cho bà chén trà, nhàn nhạt nói: “Đây là chuyện riêng của con và Triệu Tịch. Hài tử là chuyện ngoài ý muốn, ban đầu là con cùng Triệu Tịch cãi nhau, không muốn Đông Đông, nên cậu ấy mới mang bé đi.”

Tần phu nhân ngờ vực, “Con không muốn hài tử? Cậu ta mới mang đi ?”

Tần Mục Dương gật đầu, mặt không chút biến sắc, “Ừm. Con chia tay với cô ta từ trước, sau đó nữ nhân kia liền mang thai, cô ta không phá bỏ, nhưng sau khi sinh xong thì bỏ lại tại bệnh viện, Triệu Tịch từ đó liền nuôi đứa bé.”

Chuyện bảy năm trước, cho dù có đi thăm dò thì cũng chưa chắc có thể điều ra được gì. Huống hồ thân phận của Triệu Đông Đông vẫn đang là một cậu đố phức tạp không có lời giải, Tần phu nhân hồi tưởng lại khoảng thời gian vô cùng phản động của con trai lúc học đại học, cũng không cảm thấy quá hoài nghi.

“Như vậy à.” Tần phu nhân gật gật đầu, “Xem như cậu ta có công nuôi thằng bé, nhưng mặc kệ thế nào, hiện tại con muốn đứa bé, Tần gia chúng ta cũng muốn đứa nhỏ, Đông Đông dù thế nào vẫn là huyết mạch của Tần gia, cháu nó có ông nội, bà nội, có rất nhiều người thân, còn làm gì cũng phải đưa cháu về nhà cho mẹ.”

Lời của bà cũng không phải hoàn toàn phù hợp đạo lý, tính cách Triệu Đông Đông ngoan ngoãn như vậy cũng không hoàn toàn do cách giáo dục của gia đình mà ra, còn có một phần do hoàn cảnh sinh hoạt nhiều năm qua tạo thành, tâm tư đứa nhỏ tuy rằng còn non nớt, nhưng lại hết sức mẫn cảm. Khi bé con khóc, không ai hống bé, bé liền biết rằng, cho dù mình có khóc đến cạn nước mắt, ba ba cũng sẽ không trở về ôm bé. Nhóc con hiểu chuyện như vậy cũng là do hoàn cảnh cưỡng bách gây nên.

Tần phu nhân ngày ấy được ở cùng với cháu trai nửa buổi chiều, không biết vì đã biết được thân phận thật sự của bé hay là do huyết thống ràng buộc mà bà rất thích Đông Đông. Tướng mạo của bé con hoàn toàn tương tự với Tần Mục Dương khi còn bé, mà thằng con trai của bà càng lớn càng ngổ nghịch, bà ôm thân thể nho nhỏ của cháu trai, tâm tư cường ngạnh hơn nửa đời người, không tự chủ liền tan thành một vũng nước.

“A Dương!” Tần phu nhân thả nhẹ giọng điệu, “Mẹ rất thích Đông Đông, con gọi bé là Đông Đông phải không? Cha con còn chưa gặp bé lần nào, hài tử còn có nửa năm nửa là vào tiểu học, hai con dự định sẽ cho bé học trường nào? Còn có tương lai, cháu nó còn phải lên trung học cơ sở, cấp ba…hai đứa không biết, nuôi con không dễ dàng như vậy đâu.”

Tần Mục Dương bất đắc dĩ, “Mẹ, con hiểu ý của mẹ. Thế nhưng, Đông Đông không thể theo mẹ về nhà được, bé đã sống cùng Triệu Tịch năm năm, đã không thể tách rời. Bất cứ lúc nào, mẹ cũng có thể đến gặp cháu, Đông Đông cũng sẽ tới thăm mẹ. Thế nhưng, bé sẽ không đến Tần gia, bé là con của con cùng Triệu Tịch, Đông Đông nhất định phải sống cùng chúng con.”

Vừa dứt lời, sự tức giận đã dồn nén từ lâu trong lòng Tần phu nhân lập tức phun trào.

“Là con của con cùng Triệu Tịch?” Bà cười lạnh, khí thế bức người, “Cậu ta là đàn ông thì làm sao có thể sinh con? Cậu ta nhiều lắm chỉ được xem là cha nuôi của thằng bé, chắc thủ tục nhận nuôi cũng không có đi? Đứng ở góc độ luật pháp, chuyện đứa nhỏ chắc chắn sẽ không tới lượt cậu ta xen vào!”

“Mẹ!” Tần Mục Dương lạnh lùng đánh gãy lời bà, “Đứng ở góc độ luật pháp, con mới phải người nuôi nấng hợp pháp. Ba của nó còn chưa chết, làm gì có chuyện mẹ mang bé đi?”

“Mục Dương ——” Tần phu nhân có chút không phản ứng kịp, không dám tin mà giương mắt nhìn biểu tình xa lạ của con trai.

“Nói chung, Đông Đông sẽ không trở về Tần gia. Nếu như các ngươi nguyện ý, đón nhận Triệu Tịch, thì cũng tương đương với chuyện đón nhận Triệu Đông Đông.”

Tần phu nhận đột nhiên đứng lên, hô hấp có chút gấp gáp, hít sâu mấy hơi mới miễn cưỡng đè xuống cơn thịnh nộ trong lòng.

“Trước tiên không nói chuyện đó, hôm ấy con đi quá gấp, cha con còn chưa nhìn thấy được hài tử, con có thể để mẹ dẫn Đông Đông về nhà mấy ngày không?”

Tần Mục Dương cau mày. Thanh âm của Tần phu nhân càng thêm băng lãnh, “Làm sao? Ngay cả việc gặp cháu mẹ cũng không được quyền sao hả? Tần Mục Dương, tốt xấu gì thì cha con cũng là ông nội ruột của đứa nhỏ! Con có thể bất hiếu đến như vậy sao?”

Tần Mục Dương nghĩ một hồi, đứng lên đi gõ cửa phòng ngủ.

Cửa bị khóa trái, một chút động tĩnh đều không có. Tần Mục Dương nghi hoặc, lại gõ cửa hai lần, mới nghe được âm thanh “nha nha”.

“Triệu Tịch? Em làm sao vậy, là thanh âm của Đông Đông sao? Mở cửa ra!”

Thanh âm của bé con lập tức hạ thấp, Triệu Tịch vẫn không hề hé răng. Sắc mặt Tần Mục Dương đã không dễ nhìn lắm, có chút lo lắng đi đến kệ TV tìm chìa khóa. Từ khi bọn họ hòa hảo tới nay, Triệu Tịch chưa từng khóa cửa, hắn chỉ biết là đối phương đều rất hay để đồ lặt vặt ở trong ngăn kéo tủ nơi phòng khách này.

Trong hộc có tới mấy cái chìa khóa, hắn cũng biết cái nào với cái nào, đem một đống cầm lên hết, đi tới trước cửa thử từng cái một.

Tần phu nhận vẫn luôn ngồi ở trên ghế sa lon, lạnh nhạt nhìn hắn bận sống bận chết.

Cửa phòng mở ra, bên trong đen kịt một màu, dù đang là ban ngày, rèm cửa sổ vẫn được kéo kín mít. Tần Mục Dương lo lắng, vội vàng bật đèn, chỉ thấy trong phòng không có một bóng người, chỉ có dưới chăn ụ thành một đống lớn, cùng với một góc chăn đang run lên từng đợt.

Tần Mục Dương buồn cười, dùng sức kéo tấm chăn, cũng không có gì bất ngờ xảy ra, bên trong liền truyền tới tiếng kêu “Nha nha nha” của con trai.

Tần Mục Dương biến sắc, trên tay dùng thêm sức, trực tiếp đem chăn tuột đi.

Sắc mặt Đông Đông đã đỏ ửng bị Triệu Tịch ôm vào trong ngực, miệng bị bịt thật chặt, hai con mắt đã tràn đầy sợ hãi.

“Ba ba, Tần ba ba…” Hài tử không dám kêu lớn tiếng, nhẹ nhàng gọi hắn, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.

“Không có chuyện gì, lại đây.” Tần Mục Dương nhẹ nhàng đem con ôm vào lòng, vỗ nhẹ phía sau lưng bé, nhóc con vừa nãy sợ đến bay hết hồn phách, cả khuôn mặt đỏ au nhanh chóng biến thành trắng bệch.

“Đông Đông ngoan, Tần ba ba đi ra ngoài tiễn bà về trước, con ở nơi này được không?”

Hắn quay người muốn đi ra, góc áo liền bị kéo lấy. Hơi kinh ngạc cúi đầu, chỉ thấy Triệu Đông Đông đang dịch dịch cái mông, tựa hồ muốn cách Triệu Tịch xa một chút.

“Tần ba ba, con, con cũng cùng đi…” Âm thanh nghe vô cùng đáng thương.

“Đông Đông.” Tần Mục Dương có chút bất đắc dĩ.

“Con, con muốn đi ra ngoài!” Hài tử đột nhiên tránh khỏi tay hắn, không nói lời nào chạy ra ngoài.

Tần Mục Dương sợ hết hồn, vội vàng đuổi theo.

Triệu Đông Đông chạy về phòng của mình đóng chặt cửa. Tần Mục Dương hơi lo lắng, cũng may mà không tiếng khóa cửa. Hắn nhìn người trên giường một chút, rồi quay trở ra tiễn mẹ mình.

“Mẹ, ngày hôm nay không tiện lắm. Hôm nào, hôm nào khác được không? Con và Triệu Tịch sẽ đưa cháu về cho ba gặp mặt.”

Tần phu nhân đứng lên, cầm lấy chiếc túi xách màu trắng, ánh mắt trào phúng, “Chỉ bằng phương thức giáo dục này của con, đứa nhỏ chắc chắn sẽ phải chịu khổ mà thôi!”

Nói xong liền quay người ly khai, cánh cửa bị đại lực tác động, phát ra một tiếng “Ầm!” vô cùng lớn.