Anh đã thua cuộc, anh đã chấp nhận số mệnh.
Edit: NY –
Triệu Tịch nghe âm thanh ầm ĩ của hai người truyền từ phòng ngủ tới phòng khách, rồi lại quay trở về phòng ngủ, toàn bộ căn hộ cơ hồ đều vang vọng tiếng cười sung sướng của cả hai.
Thật sự rất kỳ diệu.
Cậu đã cảm thán như vậy. Tiện đà lại nghĩ đến cuộc đối thoại vào buổi chiều cùng Lâm Kỳ Huyên, tâm liền chìm xuống, cậu cười khổ một tiếng, vỗ vỗ mặt của mình…lo lắng làm gì chứ, không cần phải lo lắng gì hết.
Cậu cố gắng bình thản tâm tình, đem bữa tối đặt trên bàn, Tần Mục Dương cũng dắt theo Triệu Đông Đông đầu đầy mồ hôi đi ra, mà trên trán của hắn cũng lấm tấm những giọt mồ hôi bóng loáng.
Triệu Tịch có chút hoảng thần, im lặng đem khăn giấy đưa tới.
Tần Mục Dương mới vừa ngồi xuống, hơi thở còn chưa đều đặn, liền thấy người mà thường ngày không thèm nhìn hắn lấy một cái lại đang đưa tay về phía mình. Hắn cúi đầu không cầm lấy hộp giấy, mà vô cùng tự nhiên rút ra vài tờ, trước tiên lau khô người cho Triệu Đông Đông trước, sau đó mới lo cho mình.
Dùng hết rồi hắn lại kéo thêm vài tờ khăn giấy mới, Triệu Tịch cũng ngoan ngoãn giơ tay ra cho hắn lấy. Chờ hai người chỉnh lý gọn gàng, cậu mới đem hộp giấy trả về chổ cũ, xới đầy cơm vào chén cho hai người họ, rồi ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.
Tần Mục Dương không ngốc, hai tháng này hắn coi như cũng sớm chiều ở chung cùng hai cha con họ. Lúc bình thường hành vi của Triệu Tịch có hơi cẩn thận, nhưng tâm tư né tránh của cậu cũng không quá rõ ràng, không như bây giờ…chết tiệt xa cách như vậy!
Xa cách giống như lúc ban đầu bọn họ mới gặp lại.
Tần Mục Dương có chút buồn bực văng tục trong lòng, đâm đâm đũa vào chén cơm trắng, ánh mắt chăm chú nhìn người đối diện.
Đáng thương cho Triệu Tịch, đến đầu cũng sắp chôn vài trong bát cơm, cũng vì vậy mà cậu đã vô tình bỏ lỡ ánh mắt đang dị thường xoắn xuýt dõi theo mình của ai kia.
Tần Mục Dương trừng một hồi, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Thực là, đã nhiều lần thất bại như vậy, sao hắn cứ luôn hi vọng đối phương sẽ chủ động nói với mình một câu chứ?
Điều này rõ ràng là không thể, cho nên hắn lại bắt đầu chìm vào suy tư. Mà hiện tại ngay cả hắn cũng không ý thức được bản thân tựa hồ không chỉ dung túng Triệu Đông Đông, mà đối với cả người cha này của bé, hắn cũng rất “khoan dung” với đối phương.
Triệu Đông Đông không hiểu vì sao thúc thúc lại bày ra vẻ mặt quái dị như vậy, bé liền nằm bò trên người hắn hỏi: “Tần thúc thúc đang cười gì vậy? Chú không ăn cơm sao?”
Tần Mục Dương hoàn hồn, sắc mặt hơi có chút không tự nhiên, vươn tay nhéo nhéo hai má của nhóc: “Không có gì.”
Triệu Đông Đông lườm hắn một cái, cái này bé mới học được từ Hứa Hạo Nhiên thúc thúc. Nhóc con bắt chước y chang, trợn trợn đôi mắt lên, kết hợp với chiếc mỏ đang chu ra trông vô cùng đáng yêu.
Qua một hồi, Tần Mục Dương lại rơi vào trạng thái thất thần lần nữa, tầm mắt lơ đãng nhìn về phía đối diện, trong khi đó Triệu Tịch vẫn đang đau khổ vùi đầu vào chén cơm.
Sau khi ăn xong, lúc Triệu Tịch thu dọn bát đĩa không biết suy nghĩ gì, lại vô tình làm một đống muỗng đũa rơi xuống đất.
Triệu Đông Đông đang xem ti vi trong phòng khách lập tức vọt tới, quang quác quang quác hỏi cái gì. Tần Mục Dương cũng đi ra từ phòng rửa tay, nhíu chặt lông mày đẩy người sang một bên, rồi tự mình ngồi xuống thu nhặt đồ vật. Trong khi đối phương còn lo lắng đứng như trời trồng kế bên thì hắn đã lưu loát đem tất cả bát đũa còn lại bê vào phòng bếp.
Triệu Tịch thở ra một hơi, bước nhanh đi tới nhà bếp, “Để tôi làm cho!”
Tần Mục Dương quay đầu lại, mang theo tức giận liếc cậu một cái. Triệu Tịch mờ mịt nhìn đối phương mở vòi nước, cầm lấy miếng rửa chén bắt đầu cọ rửa.
Thấy đối phương không để ý tới cậu nữa, Triệu Tịch hít mũi, từ từ lui ra ngoài, cũng theo con trai ngồi vào ghế salông.
Trong phòng ngủ đột nhiên truyền đến chuông điện thoại. Tần Mục Dương ló đầu từ phòng bếp ra, “Nhìn dùm tôi xem là ai!”
Triệu Tịch “Ồ” một tiếng, chạy đến giường nhỏ của Triệu Đông Đông, với tay vào áo khoác của Tần Mục Dương tìm điện thoại. Lúc nhìn thấy danh tự trên màn hình, cậu lại hoảng hốt nhấn nhầm nút nhận cuộc gọi, giọng nói ôn nhu của phụ nữ lập tức truyền đến.
“Alô? A Dương, bây giờ anh đang bận hả?”
Triệu Tịch chợt quăng mạnh điện thoại lên trên giường, người ở đầu dây bên kia không nghe được tiếng đáp trả, âm thanh ưu nhã đột nhiên có chút bối rối, “A Dương? Sao anh không trả lời? Alo? Không nghe được em nói gì sao?”
Trong bóng tối, Triệu Tịch nhìn ánh sáng mờ nhạt phát ra từ màn hình điện thoại, cậu mím mím môi, cuối cùng vẫn cầm di động lên, đi tới nhà bếp không nói tiếng nào đưa cho Tần Mục Dương.
Tay của Tần Mục Dương đang dính đầy bọt xà bông, hắn liền ra hiệu cho cậu đem điện thoại đưa tới bên tai của mình. Triệu Tịch không chút biểu tình nhìn hắn một lúc, rồi đột nhiên đặt điện thoại lên trên cái thớt gỗ, quay người đi ra ngoài.
Tần Mục Dương không hiểu ra sao, điện thoại vẫn còn chưa có cắt đứt, giọng phụ nữ bên trong vẫn không ngừng vang lên.
Hắn híp mắt nhìn tên người gọi đến một lúc, sau đó rửa sạch xà bông trên tay cầm lấy điện thoại.
“A lô, Kỳ Huyên.”
“Anh rốt cục cũng nói chuyện, làm em sợ muốn chết, còn tưởng rằng anh đã xảy ra chuyện gì rồi chứ.” Lâm Kỳ Huyên hơi có chút trêu ghẹo nói, còn mang một vài vẻ nũng nịu.
Xuyên qua cửa kính nhà bếp nhìn về phía phòng khách, hiện tại chỉ có một mình con trai ngồi trên ghế sa lông, hắn có chút bất đắc dĩ, nói năng càng thêm qua loa.
“Xin lỗi, vừa nãy không chú ý. Đã trễ thế này, còn có chuyện gì sao?”
Đối diện dừng lại vài giây, rồi lại truyền đến tiếng cười uyển chuyển, “Không có gì, ngày mai bác gái kêu em cùng đi dạo phố, em muốn hỏi anh buổi trưa có rảnh hay không, ân…cùng ăn bữa cơm với nhau.”
Tần Mục Dương sửng sốt, đi dạo phố? Lẽ nào mẹ hắn vẫn chưa nói cho nhà bên kia biết?
Hắn đổi điện thoại di động sang tay phải, suy nghĩ một chút, “Được. Ở nơi nào?”
Lâm Kỳ Huyên lập tức nói ra một địa chỉ, âm thanh rõ ràng hớn hở hơn rất nhiều. Tần Mục Dương hơi có chút hổ thẹn với đối phương, nhưng lại lập tức bị sự kiên quyết trong lòng xua tan tất cả.
“Đúng rồi, ngày hôm nay em có gặp Triệu tiên sinh trên đường, anh còn nhớ chứ? Là em trai của thầy Bạch, anh lần trước còn đưa đối phương về nhà nữa đó.”
Tần Mục Dương đang muốn nói từ biệt lập tức nuốt tất cả ngôn từ trở về, cau mày, “Triệu Tịch? Em đã gặp Triệu Tịch?”
Lâm Kỳ Huyên bị tiếng nói của hắn làm cho kinh ngạc một chút, thanh âm vui mừng cũng phai nhạt rất nhiều, bình tĩnh nói, “Đúng vậy, Triệu tiên sinh, cùng con trai của anh ấy.” Cô nở nụ cười, “Em luôn cảm thấy đứa nhỏ kia nhìn rất quen mắt.”
Tâm tình của Tần Mục Dương đang cuồn cuộn như sóng trào trong lòng, hắn không nói thêm lời nào nữa lập tức cúp điện thoại.
Quả nhiên, chờ hắn rửa chén xong, trong phòng khách vẫn chỉ có một mình Triệu Đông Đông.
“Ba ba của con đâu?” Hắn hỏi.
Triệu Đông Đông chuyển chuyển con ngươi, chỉ tay về phía phòng ngủ, “Ba ba đi ngủ rồi!”
Tần Mục Dương không đáp lời, lúc này hắn cảm thấy có hơi vô lực. Dù đã qua rất nhiều năm, nhưng tật xấu mỗi lần gặp phải vấn đề khó khăn liền biến thành con rùa đen rút đầu này của Triệu Tịch, một chút cũng đều không thay đổi.
Trong phòng ngủ vẫn đen như mực giống thường lệ, rèm cửa sổ không hề được kéo ra, còn trên giường xác thực đang có một con rùa đen rút trong chăn, che kín đầu.
Trong mắt Tần Mục Dương hơi loan loan ý cười, hắn đi lên trước mạnh mẽ kéo chăn sang một bên, “Làm cái gì đấy? Muốn chết ngạt ở bên trong sao?”
Chiếc đầu dưới tấm chăn dày càng thêm cứng đờ, tiếp tục dùng thêm sức lực kéo chăn che kín người.
Tần Mục Dương nhìn hành động của cậu, nụ cười lại sâu sắc thêm, hắn cúi người gia tăng khí lực giằng co với ai kia. Triệu Tịch ở bên trong đã gấp đến độ trán đầy mồ hôi. Bình thường vào giờ này, đối phương đã sớm rời khỏi nhà cậu rồi, nhưng không hiểu sao hôm nay hắn lại chủ động rữa bát còn chạy đến trong phòng của cậu như thế.
Triệu Tịch không hiểu vì sao, nhưng cậu chỉ biết tuyệt đối không thể để cho đối phương nhìn thấy dáng dấp bây giờ của mình.
Có lẽ là do ý niệm này quá mãnh liệt, cho nên Tần Mục Dương dù đã dùng hết sức lôi kéo hồi lâu vẫn không thể đem người đào ra khỏi chăn được, hắn không khỏi có chút tức giận, căm phẫn nói: “Em muốn trốn cái gì? Tôi thực sự rất ghét cái tật xấu này của em đó biết không!?”
Lời nói mặc dù khó nghe, nhưng khẩu khí lại không hề lạnh lùng.
Triệu Tịch đang ở bên trong chăn lập tức bất động, lực trên tay cũng nới lỏng, Tần Mục Dương liền nhân cơ hội “phần phật” một tiếng đem chăn quăng sang bên cạnh.
…
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ….im lặng nhìn nhau.
Gương mặt của Triệu Tịch càng lúc càng hồng, càng ngày càng đỏ thêm, mái tóc đã bị mồ hôi dính bẹp vào trán, đôi mắt cũng không biết là do bức bối hay là vì sao mà lại ngậm lấy hơi nước, trơn bóng lóng lanh như hai hạt thủy tinh trong đêm đen. Cả khuôn mặt cậu lúc này lại mạc danh kỳ diệu dẫn theo vài điểm diễm lệ động lòng người.
Tần Mục Dương cũng có chút hoảng thần, nhìn khuôn mặt đỏ như sẳp chảy ra máu của đối phương, hắn không thể tự chủ được vươn ngón tay ra chọc chọc vài cái, nhẹ giọng nói: “Sắp nứt ra rồi…”
Đầu óc Triệu Tịch “Oanh” một tiếng nổ tanh banh. Cậu mở mắt thật to, nhìn cái tay vẫn còn chưa thu hồi trên mặt, thậm chí đối phương còn chọt thêm hai lần nữa.
Vừa thấy ánh mắt có chút mê ly của người đối diện, cậu không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt.
Tần Mục Dương mê luyến nhìn gắm gương mặt đỏ hồng của ai kia càng lúc lại càng thêm xinh đẹp, thân thể cũng không tự chủ được dần dần hướng về phía cậu, hai tay giữ chặt lấy vai đối phương, cúi đầu xuống.
Môi chạm nhè vào hai phiến má nóng rực của đối phương.
Triệu Tịch triệt để chấn động, xúc cảm trên mặt đã dịu dàng hơn rất nhiều, còn mang theo mùi vị vừa quen thuộc vừa xa lạ. Trái tim của cậu dường như cũng muốn làm phản, liều mạng muốn nhảy ra khỏi ngực.
Đôi môi của Tần Mục Dương không ngừng du động trên mặt cậu, từ chiếc cằm, xương gò má, đến cái trán trơn bóng…Mỗi lần đi qua nơi nào, thì nhiệt độ chổ đó liền cao hơn mấy lần.
Tới khi chạm đến đôi môi đang hé mở, Triệu Tịch hiện tại đã hoàn toàn rơi vào trong sương mù, không nhận rõ mình đang ở nhân gian hay là trên thiên đường nữa.
Tần Mục Dương đột nhiên cười nhẹ một tiếng, ngậm lấy môi của cậu, “Anh đã hủy hôn ước rồi.”
Linh hồn đang bay tán loạn của Triệu Tịch lập tức “vèo” một tiếng quay trở về vị trí, trong lòng khiếp sợ không thôi, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ như không chú ý gì, chỉ nghe đối phương “A” một tiếng, hai phiến môi liền tách rời nhau.
Triệu Tịch ngơ ngác nhìn nam nhân che miệng bất đắc dĩ nhìn mình. Sau một lúc, cậu mới nhận ra vị sắt đang lan tràn trong khoang miệng, thì ra trong lúc thất thần thần cậu đã lỡ cắn phải đầu lưỡi của đối phương.
Nhiệt độ vừa mới hạ xuống trên mặt liền cấp tốc tăng vọt đến đỉnh điểm, bộ não không kịp phản ứng, cậu theo bản năng kéo chăn qua liền muốn che kín khuôn mặt xấu hổ của mình lại.
Tần Mục Dương cười lạnh một tiếng đè lại góc chăn, trên môi còn vươn vài vệt máu nhỏ. Triệu Tịch lúng túng không biết dời tầm mắt đến chỗ nào, trái tim trong ngực một lúc lại bị băng lạnh tấn công một lúc lại bị lửa nóng thiêu đốt, khổ đến không thể tả.
“Thế nào? Mỗi lần đều như vậy, gây họa xong lại muốn bỏ chạy?” Tiếng nói của hắn trầm thấp, hơi mang theo sự tức giận.
Hắn nhích người gần thêm một tí, giữ chặt gương mặt của Triệu Tịch trong lòng bàn tay, để cậu đối diện với hắn.
“Sáu năm trước đã như thế, sáu năm sau em vẫn còn muốn chạy trốn anh nữa hả? Triệu Tịch, em có biết tôi cực kì ghét tính cách này của em không?”
Triệu Tịch đang liều mạng giãy dụa, nghe vậy động tác lập tức ngừng lại, cúi đầu không lên tiếng.
“Thật sự rất đáng ghét! Anh *** chịu đủ lắm rồi!”
Tần Mục Dương cảm thấy đã không thể khống chế được miệng mồm của mình, hoặc là nói từ sau khi cắt đứt cuộc gọi của Lâm Kỳ Huyên, hắn đã không thể kiềm giữ bản thân mình hơn được nữa.
Không hiểu rõ? Lại phải khổ sở suy đoán trong lòng?…biến cmn hết đi!
Hắn gia tăng khí lực trên tay, “Hừ!”, rồi đột nhiên cúi người hung hăng hôn lên môi của cậu.
Đôi mắt của Triệu Tịch lập tức trừng lớn, hai tay dù giãy dụa thế nào cũng không thể đẩy thân thể của nam nhân ra được.
Cậu dần dần không thể thở nổi, đầu óc cũng dần dần choáng váng, mà mỗi một bộ vị trên thân thể đều đang kêu gào vì thiếu khí và sức lực. Cậu hoảng hốt chậm rãi vươn tay vịn vào vai nam nhân, cảm giác lúc này cứ như mình sắp chết vì nghẹn vậy.
Đầu lưỡi của đối phương đang ra sức càn quét trong vòm họng của cậu, nướt bọt không thể nuốt hết liền theo khóe miệng của hai người chảy xuống.
Tần Mục Dương rất nhanh đã nhận ra sự cứng ngắc của đối phương, trong lòng than thở một tiếng, ngừng lại động tác cho cậu hô hấp.
Lần thứ hai công thành chiếm đất, hắn không kiềm được gọi ra hai chữ.
“Tiểu Tịch…”
Thanh âm của hắn có lẽ vì nụ hôn sâu mà đã trở nên vô cùng trầm thấp, Triệu Tịch thế nhưng vẫn có thể nghe được rõ ràng. Người đàn ông ở phía trên không hề chớp mắt nhìn thẳng vào con ngươi của cậu, cảm xúc nơi đáy mắt suýt chút nữa đã làm cho Triệu Tịch hoàn toàn tan vỡ.
Cậu từ từ nhắm hai mắt lại, vươn tay ôm chặt cổ của đối phương, nhẹ nhàng đáp lại.
Tần Mục Dương cười thấp một tiếng, trên tay dùng sức đem người ôm chặt vào lòng. Nhiệt độ bên trong phòng dần dần tăng cao, thỉnh thoảng còn phát ra vài tiếng nước xì xì, cùng với tiếng thở hổn hển của hai người.
Cũng không biết trải qua bao lâu, lâu đến mức Triệu Tịch đã cảm thấy lưu luyến chỉ muốn cùng người đàn ông này hôn đến thiên trường địa cửu, thì cánh tay trên người lại đột ngột dời đi, xúc cảm trên môi cũng biến mất, cậu không khỏi có chút mất mát, tự hỏi vừa rồi có phải chỉ là một hồi mộng đẹp thôi không?
Tần Mục Dương hơi ngồi thẳng người, hít một hơi thật sâu, lúc quay đầu lại nhìn thấy bộ dáng thất thần, ngốc lăng lăng của Triệu Tịch. Trong lòng hắn liền có hơi bất đắc dĩ, chắc chắn đối phương lại đang đoán mò gì rồi.
“Đang nghĩ muốn giải thích thế nào sao?” Tần Mục Dương ôm cánh tay hỏi cậu.
Triệu Tịch mờ mịt ngẩng đầu lên, lời giải thích gì?
Tần Mục Dương “Ai” một tiếng, vươn tay vò rối tóc của cậu, “Lí do tại sao lại từ chối anh.”
Triệu Tịch ngốc ngốc nhìn hắn, vẻ mặt rõ ràng là nghe không hiểu gì cả.
Tần Mục Dương hơi có chút tức giận, một lần nữa cúi xuống cắn vào miệng của cậu, “Nhìn cho rõ đi! Đây không phải là nằm mơ!”
Triệu Tịch trong cổ họng phát ra một tiếng “ứ”, hai má cũng nhanh chóng đỏ hồng trở lại.
Đợi đến lúc nam nhân tách ra, cậu liền che miệng ngồi ở trên giường không biết làm sao.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Anh ấy…
Triệu Tịch hốt hoảng hết hết nhìn đông tới nhìn tây, cũng không biết đang tìm cái gì. Kỳ thực cậu không muốn tìm gì, chỉ là theo bản năng không dám đối diện với người trước mặt mà thôi.
Kiên trì của Tần Mục Dương đã bị mài nhỏ đến cực điểm, hắn cười khổ giữ lấy vai đối phương, để cho cậu đối diện với mình.
“Nhìn cho rõ anh là ai! Em không có nằm mơ, anh vừa nãy đã hôn em…Em có hiểu chưa? Đây không phải là giấc mộng.”
Hắn thở dài một hơi, “Anh nhất định đã bị em bỏ bùa, cả đời này hết lần này đến lần khác lại cứ thua trong tay cùng một người…”
Hắn không biểu đạt rõ ý tứ, chỉ lẳng lặng chờ đối phương trả lời.
Triệu Tịch trầm mặc hồi lâu, cũng im lặng nhìn lại hắn.
Thời gian chậm rãi trôi qua hồi lâu, cậu mới thử thăm dò đụng vào cánh tay đang đặt trên giường của đối phương, còn chưa có chạm tới đã bị đối phương một phát bắt được, nắm chặt trong lòng bàn tay.
“Đã suy nghĩ rõ rồi sao?” Tần Mục Dương hỏi.
Triệu Tịch nhìn mười ngón tay của mình đang khít chặt với mười ngón tay của đối phương, cậu nỉ non hỏi: “Không phải nằm mơ sao? Vậy anh đã tha thứ cho em rồi? Anh…anh còn muốn em…”
Tần Mục Dương cũng có chút mệt mỏi, hắn nhẹ nhàng đem người ôm vào ngực, “Anh nhịn đã lâu đã lâu lắm rồi, cũng suy nghĩ thật lâu thật lâu. Anh rất muốn mắng em, rất muốn chất vấn em, thế nhưng…Em xem, cho tới tận bây giờ, anh vẫn không nở rời xa em.”
Triệu Tịch ngẩng đầu, chỉ nghe hắn tiếp tục nói: “Cho nên, anh đã nhận mệnh rồi.”
Lời nói của hắn tuy không quá rõ ràng, nhưng Triệu Tịch vẫn có thể hiểu được thâm ý trong lòng đối phương.
Cậu bị người kia ôm chặt vào lòng, mặt hơi dựa vào ***g ngực của đối phương, lắng nghe tiếng tim đập bên trong đang không ngừng tăng nhanh tốc độ.
“Anh đã hủy hôn ước, anh sẽ không kết hôn.” Tần Mục Dương đột nhiên lên tiếng nói như thế.
Hắn nhìn đỉnh đầu của đối phương đang vùi sâu vào lòng mình, “Có phải vừa nãy em đã ghen không?”
Triệu Tịch mù mịt suy nghĩ một chút, ghen sao? Cậu làm gì có tư cách để ghen. Nhưng cậu phải lấy gì để giải thích cho hành vi vừa rồi của mình đây…
Tần Mục Dương xoa xoa tóc trên đỉnh đầu của cậu, than thở, “Anh đã thua cuộc, anh đã chấp nhận số mệnh rồi. Chỉ là Triệu Tịch ——” hắn nâng mặt của đối phương lên, bình tĩnh nhìn vào đôi mắt của cậu, “Em có muốn ở bên anh không?”
Em có nguyện ý không?….
Ngón tay của nam nhân nhẹ nhàng mơn trớn hai bên má của Triệu Tịch, chỉ cần một câu nói này của đối phương, thì tất cả những đấu tranh cùng vùng vẫy trong quá khứ lập tức đã bị phá vỡ. Triệu Tịch đã không như trước kia tránh né ánh mắt của đối phương nữa, cậu nhìn chằm chằm vào hắn, qua một hồi lâu, trong hốc mắt dần dần dâng lên hơi trước, cuống họng giật giật, môi hé mở kêu lên một tiếng.
“A Dương…”
Cậu tới gần ôm chặt lấy eo của người thương, liều mạng gật đầu, “Em nguyện ý! Nguyện ý!”
Nước mắt nóng bỏng chảy vào cổ của hắn, Tần Mục Dương chỉ cảm thấy cả trái tim mình như đang bị đốt bỏng, thậm chí viền mắt cũng đã bắt đầu toả nhiệt.
Nguyên lai, thật sự có thể xóa bỏ hết những khúc mắt trọng dĩ vãng, thật sự có thể thử một lần nữa bắt đầu lại…
Hắn giang hai tay vỗ nhẹ lưng của đối phương, tùy ý để cho nước mắt không ngừng rơi của cậu làm ướt áo sơ mi của mình, sự chua sót ê ẩm trong lòng ngực sáu năm qua đã dần dần tan tiến, chân chính tan biến.
Người trong ngực hắn cũng dần dần nhũn ra, đến khóc cũng không còn khí lực.
Tần Mục Dương nhìn phần áo trước ngực cơ hồ đã bị nước mũi cũng nước mắt che phủ toàn bộ, không biết nên nói gì.
Triệu Tịch bình tĩnh ngồi lại trên giường, lúc này mới cảm thấy có hơi lúng túng, không khỏi vươn tay đẩy người kế bên ra xa một tí.
Tần Mục Dương im lặng đem người ôm trở về, ghé vào lỗ tai cậu căm hận nói: “Một ngày nào đó, anh muốn đem cái tính biệt nữu này của em trị cho dứt điểm mới được! Quá đáng hận!” (biệt nữu~ko được tự nhiên, kỳ quặc..)
Triệu Tịch nghe lời hắn nói, nhưng lại không hiểu được ý tứ của đối phương. Trưng ra hai con mắt có vẻ rất vô tội.
Tần Mục Dương lại lần nửa triệt để bại trân, hôn nhẹ khóe mắt ướt át của cậu, “Anh đi lấy khăn mặt cho em.”
Lúc hắn mở cửa đi ra ngoài, Triệu Tịch mới tìm về được lý trí đã mất, chỉ cảm thấy mấy phút vừa nãy quả thực giống như đang nằm mơ, mãi đến tận lúc cánh cửa lần thứ hai bị mở ra, cậu vẫn là không dám tin tưởng sự thật trước mặt.
“Cùm cụp” một tiếng, cánh cửa đã bị đối phương khóa lại từ bên trong.
Triệu Tịch không hiểu gì nhìn hắn, Tần Mục Dương giải thích, “Em muốn cho Đông Đông nhìn thấy bộ dạng của mình lúc này sao?”
Triệu Tịch có chút ngượng ngùng cúi đầu, Tần Mục Dương đi tới xoay mặt của cậu qua bắt đầu chà lau, khí lực khá lớn, cũng rất thô lỗ.
Triệu Tịch nhíu nhíu mày, nhưng chỉ nhúc nhích một chút, liền cắn răng chịu đựng, ngoan ngoãn để mặc cho hắn chà sát.
Tần Mục Dương buồn cười nhìn ngũ quan của cậu nhíu đến dính chùm một chổ, không biết sao lại càng giống với biểu tình của Triệu Đông Đông lúc bị cưỡng bách rửa mặt như đúc.
“Con trai của anh sao lại giống em đến như vậy cơ chứ!?” Tần Mục Dương có chút cam chịu nói.
Thân thể của Triệu Tịch tức thì cứng đờ, đôi mắt đang nhắm lại chuyển động càng nhanh. Tần Mục Dương hơi kinh ngạc, không biết vì sao tâm tình của đối phương lại đột nhiên kích động như thế.
Hắn im lặng không nói gì nữa, cẩn thận lau khô mặt cho Triệu Tịch,rồi đứng lên, “Anh ra ngoài chăm con, em nếu cảm thấy mệt thì nghỉ ngơi trước đi, nếu không thì ra ngoài xem ti vi cùng bọn anh.”
Hắn chỉnh ánh đèn tối xuống một chút, đem chăn đắp kín người đối phương. Mãi đến tận lúc chuẩn bị xong xuôi hết, định đứng dậy rời đi, hắn lúc này mới để ý đến Triệu Tịch vẫn luôn mở to đôi mắt, không hề nháy mắt nhìn hắn.
Tần Mục Dương suy nghĩ một chút, cúi đầu hôn nhẹ lên trán của cậu, “Ngoan! Anh sẽ không rời đi.”
Hắn tươi cười vui vẻ đóng cửa lại, mà Triệu Tịch đang chốn ở trong ổ chăn cũng đã đỏ bừng hai má, mơ mơ hồ hồ như đang bay trên trời cao.