Đông Đông là con trai của Tần Mục Dương
Bạch Vũ Hàng luống cuống tay chân tiếp được Triệu Tịch, sức lực của y cơ bản cũng không lớn, vừa định quay đầu gọi Hứa Hạo Nhiên lại đây, thì Tần Mục Dương vẫn luôn trầm mặc bên cạnh đột nhiên đi tới, khom lưng trực tiếp bế ngang người lên, để bác sĩ dẫn đến phòng nghỉ bên cạnh.
Bạch Vũ Hàng đang muốn giơ tay ngăn cản, Hứa Hạo Nhiên đã nhanh tay kéo y lại, tỏ ý lắc lắc đầu, rồi cười khổ thở dài một hơi. Bạch Vũ Hàng có chút ngây người, không phản ứng kịp với những chuyện đã xảy ra.
Hứa Hạo Nhiên yêu thương nhìn người yêu, rồi đi tới phòng làm việc của người bạn bác sĩ rót một ly nước nóng, đưa cho Bạch Vũ Hàng, xoa xoa hai má lạnh lẽo của y, “Yên tâm, không có chuyện gì đâu.”
Môi Bạch Vũ Hàng hết mở lại đóng, tay nắm chặt cốc nước đã không khống chế được run run. Y bất lực hỏi: “Hạo Nhiên…anh nói xem, chuyện này rốt cục là sao vậy…”
Đúng thế, là sao vậy chứ?
Đang yên đang lành, Đông Đông vì sao lại thành ra thế này, còn nhóm máu của bé tại sao lại giống với Tần Mục Dương? Nghe nói nhóm máu hi hữu này đã di truyền từ nhiều đời trong dòng tộc của Tần Mục Dương, nếu như chỉ trùng hợp có mười phần trăm thì còn nghe được, nhưng từ khẩu khí của vị bác sĩ tối qua, y cũng đã hiểu được, nhóm máu này sợ không chỉ đơn giản quý hiếm như vậy thôi đâu…
Bạch Vũ Hàng nắm chặt hai đấm tay, không dám nghĩ sâu thêm nữa. Hứa Hạo Nhiên bên cạnh cũng là vẻ mặt sâu xa, bọn họ biết việc Triệu Tịch rời đi sáu năm trước ít nhiều gì cũng liên quan đến Tần Mục Dương, nhưng bọn họ thật sự chưa bao giờ nghĩ đến khả năng này.
Hứa Hạo Nhiên xoa tấm lưng đã cứng ngắc của người yêu, sự tình bây giờ cứ như một sợi dây rối, làm cho đầu của hắn đau nhức không thôi.
Triệu Tịch đã mơ thấy một cơn ác mộng, trong mộng Triệu Đông Đông máu me khắp người không ngừng la to “Ba ba cứu con”. Cậu kinh hoảng dùng con dao cắt xuống một nhát trên cánh tay mình, nhưng máu chảy ra lại không giống với con trai, cậu càng thêm lo lắng vừa dùng dao rạch liên tiếp lên cánh tay, vừa hoảng hốt lẩm bẩm “Tại sao màu máu lại không giống, tại sao không giống vậy?”
Máu trên đầu Đông Đông tuôn ra càng ngày càng nhiều hơn, rốt cục bé bi thương kêu lên một tiếng, rồi bất thình lình biến mất không thấy đâu nữa. Triệu Tịch hô to một tiếng thảm thiết tỉnh lại từ trong cơn mơ.
Tần Mục Dương thả chiếc cốc trên tay lên bàn, vội vàng đi tới, đối diện với đôi mắt vẫn chưa bắt được tiêu cự của cậu.
Triệu Tịch mù mịt nhìn hắn một lúc, hồi lâu sau đó mới lên tiếng hỏi: “Đông Đông đâu?”
Tần Mục Dương đở cậu dậy, đưa cho cậu một ly sữa nóng, “Ở sát vách, uống cái này xong rồi hãy qua.”
Triệu Tịch sững sờ nhìn hắn, nhưng đối phương lại quay đầu đi nơi khác tránh né tầm mắt của cậu, để lại sườn mặt lạnh lùng và gượng gạo.
Triệu Tịch cảm thấy đắng chát trong lòng, cậu buông ly sữa xuống, thấp giọng nói: “Chờ Đông Đông khỏe lại, tôi sẽ giải thích mọi chuyện với anh.”
Tần Mục Dương nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Triệu Đông Đông phải ở lại bệnh viên hơn một tháng, trong khoảng thời gian này nhóc con không thể xuống giường, mà ngay cả việc ăn cơm mỗi ngày cũng tốn không ít sức lực của nhóc. May mà nhóm thúc thúc đã biến mất tâm một thời gian trước đều lần lượt chạy tới, mỗi ngày thay phiên coi chừng, dỗ dành nhóc.
Sinh hoạt của Triệu Đông Đông tại bệnh viện cũng coi như không tệ, ngoại trừ lâu lâu lại phải nhìn thấy sắc mặt đăm chiêu như có điều đang suy nghĩ của mấy người lớn.
Hai tháng sau nhóc con được xuất viện, Hứa Hạo Nhiên cùng Bạch Vũ Hàng nhận nhiệm vụ đón Đông Đông về nhà bọn họ trước, còn Triệu Tịch thì lên xe của Tần Mục Dương, chạy đến một quán cà phê vắng vẻ ở gần đó nói chuyện.
Triệu Tịch nắm chặt hai tay không dám ngẩng đầu, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng, “… Triệu Đông Đông…là con trai của anh.” Nói rồi cậu cứng người bất động, môi run run như sắp kêu thành tiếng.
Mà Tần Mục Dương ở đối diện chỉ tùy ý đáp một tiếng, vẻ mặt không có một chút kinh ngạc. Triệu Tịch hiếu kì ngẩng đầu, đối phương lập tức lạnh lùng nhìn cậu chằm chằm.
“Nhóm máu này trên toàn thế giới cũng không có được mấy người, chẳng lẽ mẹ của đứa bé lại là chị em với tôi?” Tần Mục Dương cười nhạo, ý trào phúng rất đậm.
Triệu Tịch lẳng lặng nghe, không có trả lời. Đột nhiên cằm bị người nắm chặt, khuôn mặt vô cùng tức giận của đối phương xuất hiện ở trước mắt cậu.
“Nói chuyện! Năm đó cậu đã trộm t*ng trùng của tôi bỏ đi, là để tìm một nữ nhân mang thai hộ phải không?”
Tiếng nói của hắn vô cùng băng lãnh, Triệu Tịch khẽ giật mình một cái, nhưng không có tránh ra, chỉ thấp giọng lặp lại, “Đông Đông là con trai của anh.”
Tần Mục Dương đột nhiên phát hỏa, tay ra sức đẩy một cái, “Tôi cmn đã biết Đông Đông là con trai của tôi! Tôi là đang hỏi cậu Đông Đông đã sinh ra như thế nào!?”
“Triệu Tịch cậu hôm nay tốt nhất phải cho tôi một lời giải thích thỏa đáng, bằng không Triệu Đông Đông sau này sẽ không phải là họ Triệu nữa, mà là họ Tần!”
“A Dương?” Triệu Tịch kinh hoảng ngẩng đầu, ánh mắt mang theo vẻ cầu xin.
“Đừng gọi tôi A Dương!” Tần Mục Dương lạnh lùng đánh gãy lời cậu, “Tôi thực sự không hiểu được cậu đến cùng là đang suy nghĩ gì? Bỗng dưng lại muốn có một đứa con của tôi? Cậu rốt cục muốn làm gì? Dùng bé để tưởng niệm tôi? Hay là có ý đồ gì khác?” Sắc mặt của Triệu Tịch ngay tức thì trắng bệch.
Tần Mục Dương cũng dừng lại một chút, rồi mạnh mẽ thở ra một hơi, trong lòng buồn bực đến sắp bạo phát.
Triệu Tịch chống tay lên bàn chậm rãi đứng lên, ánh mắt cầu xin, “A… Nhị thiếu gia, Tần tiên sinh. Tôi van cầu anh, đừng mang Đông Đông đi có được không? Tôi, tôi thật sự rất xin lỗi, nhưng tôi chỉ có một đứa con này thôi, xin anh đừng đưa con đi mà…”
Mắt thấy gương mặt lạnh của đối phương không hề bị lay động, sự khủng hoảng trong lòng cậu càng lúc càng lớn, cậu lướt qua bàn nắm lấy cánh tay của đối phương, liều mạng cầu xin, “Tôi xin anh! Van cầu anh, anh không phải sắp kết hôn cùng Lâm tiểu thư sao? Hai ngươi sẽ có hài tử, nhất định so với Đông Đông còn đáng yêu hơn, các ngươi sẽ có rất nhiều rất nhiều hài tử, đừng mang Đông Đông đi được không?”
“Van cầu anh, đừng đưa con rời khỏi tôi được không?”
Triệu Tịch không thấy hắn đáp lời, cậu tuyệt vọng từ từ buông lỏng hai tay, mờ mịt mở to mắt nhìn mặt đất, cũng chẳng biết bản thân đang chờ đợi cái gì.
“Chăm sóc con cho tốt.” Tần Mục Dương đột nhiên đứng lên, bỏ lại một câu nói như vậy rồi đi mất.
Triệu Tịch không dám tin ngẩng đầu lên, đưa đôi mắt đã nhuốm màu hồng nhìn theo bóng lưng cao to của nam nhân, trong lòng lại như đang có một cây gai không ngừng đâm vào khiến cậu đến không thể hô hấp nổi, cậu không nhịn được nữa ngồi xổm trên đất khóc nức nở.
Đúng thế, Đông Đông là con trai của anh, em đã luôn tưởng niệm về anh khi nhìn vào con trai của chúng ta.
Triệu Tịch xưa nay chưa từng cảm thấy cuộc sống này lại tuyệt vọng như vậy, kể cả lúc không hiểu sao lại được người ta nói mình đã mang thai, kể cả lúc sau khi Đông Đông ra đời, thậm chí trong những tháng ngày khó khăn sáu năm qua, cậu cũng chưa từng hoang mang như thế.
Cậu không biết tại sao khi nhìn vào ánh mắt rét lạnh vừa nãy của đối phương, cậu chỉ cảm thấy cả người mình như hỏng mất, còn trái tim thì đau đớn đến cùng cực.
Triệu Tịch cũng không rõ nguyên nhân vì sao Triệu Đông Đông lớn lên không giống Tần Mục Dương, nhưng đứa bé này lại đích xác chính là con của hắn.
Cậu chưa từng nghĩ tới sẽ nói cho đối phương biết sự thật này, cũng chưa từng nghĩ tới đứa nhỏ mà mình đã chăm sóc sáu năm qua, đứa con mà cậu đã trông nom từ khi còn mặc tả lót sẽ có một ngày rời khỏi cậu.
Triệu Tịch chỉ cảm thấy trái mình mình khổ sở như sắp chết.
***
Triệu Đông Đông lúc này đang nghĩ dưỡng trong nhà của Bạch Vũ Hàng, thạch cao trên đùi của nhóc đã gỡ bỏ chỉ còn lại một bên cánh tay mà bác sĩ bảo là vẫn chưa phục hồi tốt.
Lúc Triệu Tịch về đến nhà, Triệu Đông Đông đang ngồi ở trên bàn ăn được Bạch Vũ Hàng đút cháo. Bạch thúc thúc từ trước đến giờ luôn lạnh lùng như băng nhưng giờ khắc này vẻ mặt của hắn lại không khỏi hiện lên vẻ ôn như hiếm thấy.
Triệu Đông Đông thấy ba ba trở về, vội vàng đẩy nhẹ chiếc muỗng nhỏ đang đưa tới, chậm rãi hạ hai cẳng chân xuống rồi nhào vào lòng ba ba, dùng cánh tay không có bó bột còn lại ôm chắt bắp đùi của cậu.
“Ba ba đã đi đâu vậy? Tần thúc thúc đâu? Tại sao Tần thúc thúc không tới chơi với con?”
Triệu Tịch bị con trai ôm chặt cứng không cách nào nhúc nhích, đôi mắt sửng sờ nhìn bé, không lên tiếng.
Bạch Vũ Hàng đau xót không thôi, vội vàng chạy tới cẩn thận bế nhóc lên, “Hừm, Đông Đông ăn no rồi hả? Chờ lát nữa Hứa thúc thúc về sẽ mua bánh kem cho Đông Đông ăn nha?”
Lực chú ý của Đông Đông nhanh chóng bị dời đi, bé gãi gãi mặt của y, cười hì hì, “Dạ!”
Bạch Vũ Hàng lau sạch vết bẩn bên miệng nhóc, đặt lên ghế salông, đem gối cùng mấy thứ linh tinh tới cho bé, còn mở ti vi bất đến kênh phim hoạt hình, sau đó mới lôi Triệu Tịch vào phòng ngủ nói chuyện.
Bạch Vũ Hàng nhanh chóng đóng cửa lại, nôn nóng đi tới đi lui. Quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt tái mét của Triệu Tịch, y âm thầm thở dài, lại đi đến nhà bếp rót một ly nước nóng.
“Cảm ơn anh.” Triệu Tịch nhận lấy, nhẹ giọng nói.
Bạch Vũ Hàng bất đắc dĩ ngồi xuống đối diện cậu, “Nói mấy lời cảm ơn này với anh làm gì!?”
Triệu Tịch rũ mắt “Ừ” một tiếng.
Bạch Vũ Hàng do dự một hồi, rốt cục cũng đứng dậy ngồi vào bên cạnh cậu, đem người kéo qua ôm vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu cậu, chậm rãi vuốt ve.
Dần dần, trong ngực y truyền đến tiếng ngẹn ngào đè nén, khởi đầu tiếng khóc còn nhỏ bé không dám trút ra hết, cuối cùng âm thanh càng ngày càng lớn, nếu như không phải hiệu quả cách âm của căn phòng này quá tốt, Triệu Đông Đông phía ngoài chắc là đã nghe được tiếng gào khóc của cha bé mất rồi.
“Ca, ca…” Triệu Tịch nắm thật chặt áo lông trước ngực y, không được mạch lạc kêu lên.
Bạch Vũ Hàng đau lòng, vỗ vỗ lưng cậu, “Anh ở đây, Tiểu Tịch, anh ở đây. Không phải sợ gì hết…”
Hai người, một người vừa khóc vừa kêu anh trai, một người khác thì không ngừng kiên trì ứng thanh đáp lời. Đợi đến nửa giờ sau, Triệu Tịch mới giơ lên hai mắt sưng tấy, có chút ngượng ngùng nhìn nhìn chung quanh.
Hít sâu một hơi, Triệu Tịch chậm rãi chui ra khỏi khỏi ***g ngực của anh mình, lau mặt một cái, không lên tiếng.
Bạch Vũ Hàng rút mấy tờ giấy từ cái hộp trên bàn, đưa cho cậu.
Triệu Tịch nhận lấy, cẩn thận lau khô mặt.
“Hôm nay, Hạo Nhiên không về nhà, em cứ nói hết ra đi.” Bạch Vũ Hàng cố gắng che giấu cảm xúc nơi đáy mắt, nhàn nhạt hỏi.
Ngón tay Triệu Tịch vân vê trên vành ly, khẽ cười khổ, “Đông Đông là con trai của Tần Mục Dương…”
Bạch Vũ Hàng sửng sốt một chút, gật gật đầu, “Anh cũng đã sớm đoán được điều này. Anh cũng đã từng hỏi qua bác sĩ, nhóm máu kia chỉ có thể là di truyền.”
Triệu Tịch không nói gì.
“Tiểu Tịch…” Bạch Vũ Hàng muốn nói lại thôi, “Kia Đông Đông…”
Triệu Tịch đột nhiên ngẩng đầu, “Ca, anh cũng cho là em tham tiền của Tần gia, mới cố ý sinh ra đứa nhỏ này sao?”
Bạch Vũ Hàng cứng đờ, mạnh mẽ vỗ một cái lên đầu cậu, “Nghĩ gì thế hả!? Anh chỉ muốn hỏi cậu… Thôi, không hỏi nữa.”
Triệu Tịch dời tầm mắt, nhìn vào một góc khác trong tròng, như nói với người bên cạnh, vừa giống như đang lầm bầm với chính mình, “Bé chỉ là có cùng huyết thống với Tần Mục Dương mà thôi…”
Bạch Vũ Hàng cười khổ, “Anh biết.” Hắn thở dài một hơi, hỏi: “Cậu ta có định mang con đi không?”
Biểu tình của Triệu Tịch lại càng mờ mịt, “Không biết…Em không biết…”
Bạch Vũ Hàng nhìn thấy tâm tình của cậu đã bất ổn, cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, nữa tha nữa ôm người đến giường bắt nằm xuống, đắp kín chăn rồi mở cửa ra ngoài.
Triệu Đông Đông vẫn đang thành thành thật thật xem phim hoạt hình trong phòng khách, nhìn thấy Bạch thúc thúc đi ra, nhưng không có ba ba, bé liền buồn bả chu mỏ hỏi: “Bạch thúc thúc, ba ba của con đâu rồi?” Bé gần đây cứ luôn cảm thấy không an toàn chút nào.
Bạch Vũ Hàng đi tới, thân mật đem bé con ôm vào trong ngực dỗ dành, hoàn toàn không còn dáng dấp lạnh lùng không biết ứng đối với nhóc con thế nào như mấy tháng trước nữa.
Chờ Triệu Đông Đông uốn tới ẹo lui tìm được một vị trí thoải mái trong ngực của y, Bạch Vũ Hàng mới đột nhiên nhớ tới, đứa nhỏ này kì thực là con của Tần Mục Dương.
Trong lòng y liền có chút không được tự nhiên, hai tay cứng ngắc bất động.
Triệu Đông Đông không biết tâm tư ngỗn ngang của y, bé giương cái cằm nhỏ lên, hỏi: “Thúc thúc, bánh ga tô của con đâu?”
“A? Bánh ga tô?” Bạch Vũ Hàng đột nhiên nhớ tới lời nói dối vừa nãy, không khỏi có chút ngượng ngùng, “Híc, Hứa thúc thúc của con trên đường về xảy ra chút chuyện, ngày mai mới mang về cho con được.”
Triệu Đông Đông buồn buồn cúi mặt xuống, “Ồ.” một tiếng rồi không nói gì nữa, ngoan ngoãn nằm ở trong lòng y xem ti vi.
Bạch Vũ Hàng ôm cục thịt nhỏ nhỏ trong ngực, trái tim cũng dần dần mềm mại trở lại.
Nếu xét về tướng mạo, thì hoàn toàn không thể nhìn ra đứa nhỏ này giống ai, nếu như không phải do sự cố hai tháng trước, có khả năng bọn họ sẽ vĩnh viễn không biết được chân tướng này rồi. Nhưng đứa bé này làm sao được sinh ra? Bây giờ nhóc đã năm tuổi, vậy thì lúc trước Triệu Tịch đã làm cách nào tìm được một người phụ nữ chịu mang thai hộ cơ chứ?
Trong lòng Bạch Vũ Hàng có vô số điều nghi vấn, từng cái từng cái hợp sức kéo căng đầu óc của y.
Hai tháng nằm trên giường bệnh, thân thế bé con đã hốc hác đi rất nhiều, khuôn mặt nhỏ vốn đã không có nhiều thịt nay chỉ còn to bằng một lòng bàn tay, ai nhìn cũng đau lòng hết sức.
Bạch Vũ Hàng nhìn đứa nhỏ mà em trai đã nuôi dưỡng năm năm qua, trong thân thể của bé đang chảy máu huyết tôn quý của Tần gia, còn tính cách thì lại cực kỳ giống Triệu Tịch.
Y rất mâu thuẫn, cũng có chút không biết làm sao để đối mặt đứa bé này.
Tuy người lớn có điều gút mắc, nhưng cũng không thể đổ xuống trên người một đứa nhỏ được.
Vốn là một cuộc sống tường an vô sự, thuận thuận lợi lợi tiếp tục những ngày tháng yên bình hạnh phúc, nhưng tại sao đột nhiên liền thay đổi thành như vậy?
Bạch Vũ Hàng gãi gãi cằm nhỏ của Triệu Đông Đông, bé con liền phát ra tiếng cười khanh khách thanh thúy, trên mặt là sự ngây thơ cùng thuần khiết không rành việc đời.
Tác zả đúng kiểu mẹ ghẻ, đầy đọa 2 nhân zật chính 1 cách zô cùng thảm thương T^T~ Trong truyện nài, việc đàn ôg sinh con hình như là bất khả thi zống ngoài đời thực zị~ nên dĩ nhiên khi bik Đông Đông là con của TMD, mn đều nghĩ là do e Tịch đã nhờ ng sinh hộ mà ko nghĩ đến chuyện khác….
p/s~ zạo nì zai mih đang comeback nên tuần nài sẽ tập trug lo cho zai, tốc độ edit ko đẩy nhanh đc~ mog bà con thông cảm