Trọng Phùng Dĩ Hậu (Sau Khi Gặp Lại)

Chương 46

Bắt đầu cho sự thay đổi

Triệu Tịch cho là mọi chuyện cuối cùng đã kết thúc như vậy. Chẳng biết là do lương tâm của Tần nhị thiếu đột nhiên trổi dậy, tự biết bản thân đã nói lỡ lời mà chạy tới xin lỗi, hay là do đã xảy ra chuyện gì khác, mới dẫn đến những hình ảnh quái dị tối hôm qua.

Nhưng không ngờ, khi cậu dắt con trai xuống lầu thì phát hiện, mọi chuyện tựa hồ không hề giống như cậu đã nghĩ.

Tần Mục Dương đang đứng khoanh tay dựa vào xe, nhìn thấy hai người xuất hiện ở chân cầu thang, hắn liền đi lên sờ sờ đầu Triệu Đông Đông, cúi người nói: “Chào Đông Đông, con sắp đi học sao?”

Triệu Đông Đông buồn bã nhìn cha mình, rồi lại nhìn sang hắn gật gật đầu, “Đúng vậy ạ!” Giây kế tiếp trong mắt nhóc liền lộ ra vẻ hưng phấn, thận trọng hỏi, “Thúc thúc tới đón con sao?”

Tần Mục Dương cười gật đầu, cầm lấy cặp xách nhỏ của bé, lúc này mới ngẩng đầu lên đối diện với Triệu Tịch.

Triệu Tịch cuống quít dời tầm mắt, không dám nói lời nào.

Tần Mục Dương khe khẽ thở dài, nắm bàn tay nhỏ của bé con, “Hạo Nhiên nói chổ làm việc của hắn cách nhà của hai người rất xa nên tôi đến đưa hai người đi. Lên xe đi!”

Triệu Tịch cứng ngắc đứng bất động tại chỗ, cúi đầu nhàn nhạt nói: “Không cần đâu, chúng tôi có thể đi xe bus.”

Sắc mặt Tần Mục Dương thay đổi một chút, nhưng hắn đã rất nhanh đè nén lại, âm thanh vẫn ôn hòa như cũ, “Mau lên đi! Cậu là người lớn thì có thể chịu đựng được thế nhưng còn nhóc con thì sao?”

Biết con trai chính là điểm yếu của Triệu Tịch, Tần Mục Dương liền rất biết cách vận dụng điều này để thuyết phục cậu.

Triệu Tịch do dự muốn kéo Triệu Đông Đông qua. Nhưng nhóc con đã nhanh chóng nắm lấy tay cậu kéo về trước, không ngừng lắc lư làm nũng giữa hai người họ, “Ba ba mau lên xe đi mà! Đông Đông không thích cái xe bự đó đâu! Thúi quá chừng, còn phải đứng rất mệt nữa! Con không thích đâu à!”

Triệu Tịch lộ vẻ lúng túng, cậu và Tần Mục Dương mỗi người bị nhóc con nắm lấy một cánh tay, hình ảnh này nhìn kiểu gì cũng cảm thấy không được bình thường chút nào.

Cậu vội vàng buông tay bé con ra, bước vào trong xe trước, rồi im lặng đóng cửa lại.

Triệu Đông Đông trợn to mắt, khó hiểu lắc lắc cái tay phải trống không, ủy khuất nhìn về phía Tần Mục Dương.

Tần Mục Dương cong cong khóe miệng cười động viên nhóc, sau đó ôm bé đặt vào ghế phó lái, thắt giây an toàn, rồi khởi động xe.

Triệu Tịch ở phía sau vẫn luôn cúi đầu, khiến hắn không thấy rõ biểu tình của cậu.

Tần Mục Dương nhìn cậu mấy lần qua gương chiếu hậu, chỉ thấy đối phương vẫn giữ nguyên xi động tác này suốt dọc đường.

Nhà của hai người cách nhà trẻ của Triệu Đông Đông rất gần, đi xe không tới mười phút đã đến.

Triệu Đông Đông mau chóng nhảy xuống khỏi xe, vui vẻ hôn lên mặt ba ba cùng Tần thúc thúc mỗi người một cái, rồi giương khuôn mặt nhỏ rực rỡ lên cao nói lời tạm biệt với hai người.

Triệu Tịch cô giữ sắc mặt bình tĩnh phất tay với con trai, rồi xoay người lại nhìn về phía nam nhân.

Tần Mục Dương nheo nheo mắt chờ cậu lên tiếng.

Triệu Tịch xấu hổ quay đi nơi khác, nhìn về phía đường cái, “Đã đưa bé đến nhà trẻ rồi, tôi còn phải đi làm, ừm, đi trước đây.”

Vừa nói hết câu cậu liền định đi tới trạm xe buýt ở phía đối diện.

Tần Mục Dương sửng sốt, lông mày nhíu chặt hiện lên sự tức giận, hắn nhanh chóng tiến lên một bước bắt lấy tay đối phương ngăn lại, cố gắng khắc chế sự nóng nảy nói: “Nơi đó xa như vậy, cậu định ngồi xe bao lâu hả? Tôi đã đưa cậu đến đây rồi, cậu còn tỏ thái độ cự nự đó làm gì!?”

Triệu Tịch kinh ngạc nhìn hắn, lộ ra ánh mắt sống động như khi hai người vừa gặp hồi nãy.

Tâm tình Tần Mục Dương lúc này mới tốt lên được một chút, kiềm chế kích động muốn sờ tóc người trước mặt, cuối cùng hắn chỉ xoay người nhàn nhạt nói: “Lên xe đi! Bên ngoài lạnh thế này, không phải cậu mới hết bệnh thôi sao?”

Triệu Tịch cứng người tại chỗ nhìn theo hắn một hồi, rốt cục vẫn làm theo lời người ta quay vào xe.

Xe chạy rất chậm rãi, xác thực so với việc vừa phải chen lấn vừa phải chịu đựng mùi hôi trên xe buýt thoải mái hơn rất nhiều. Nhiệt độ bên trong xe ô tô rất thích hợp, tốc độ cũng không nhanh, cậu dựa người vào ghế ngồi, không tự chủ được cảm thấy hơi buồn ngủ.

Kết quả cậu thật sự ngủ quên mất.

Đến lúc Tần Mục Dương vỗ mặt đánh thức cậu, Triệu Tịch mới từ từ mở mắt ra, còn có chút mê mẩn không hiểu gì nhìn hắn.

Tần Mục Dương lấy tay che miệng ho khan một tiếng, “Đến nơi rồi.”

Đôi mắt Triệu Tịch đột nhiên trừng lớn, còn không đợi cậu kịp phản ứng, thân thể đã lập tức bật dậy, kết quả cũng không quá bất ngờ khi đầu cậu cứ thế đụng phải nóc xe, Triệu Tịch bưng đầu lúng túng không thôi.

Trong mắt Tần Mục Dương đã không nhịn nổi ý cười, “Gấp gáp cái gì? Tính tình vẫn lỗ mãng y như trước.”

Câu nói này như một tia sấm sét đã đem tâm tư đang bay loạn xạ của Triệu Tịch oanh tạc trở về, cậu ôm đầu ngay cả chào hỏi cũng không nói, đã nhanh chân chạy vào trong siêu thị.

Tần Mục Dương sửng sốt đứng ở cửa, qua chốc lát mới rời đi.

Triệu Tịch run rẩy ôm trái tim đang ầm ầm nhảy loạn trong ngực đứng trong phòng thay đồ. Cục u đau đớn trên đỉnh đầu đã nhắc nhở cậu vừa nãy đã xảy ra chuyện gì và những gì mà người kia đã nói.

Mấy ngày trước, khi cậu đã chẳng dám có bất kỳ ý nghĩ xa với nào trong đầu, đối phương lại đột nhiên chạy đến muốn làm bằng hữu bình thường cùng cậu. Càng nghĩ cậu càng cảm thấy nghi hoặc, cũng càng không thể nào giải thích được những sự tình vừa qua.

Triệu Tịch dùng sức đem nước lạnh vỗ vỗ lên mặt, nỗ lực giảm bớt sự căng đau trong đầu.

Một ngày làm việc mất tập trung, dĩ nhiên sai lầm cũng xảy ra không ít. Tới giờ tan việc, thấy chiếc xe kia không có xuất hiện ở phía ngoài, Triệu Tịch lúc này mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Khi chạy tới trước nhà trẻ của Triệu Đông Đông, bước chân của cậu đột nhiên dừng lại, trong đầu đã nảy lên dự định muốn chạy trốn.

Nhưng Triệu Đông Đông đã nhanh chóng phát hiện cậu trước, kéo căng cổ họng gào lên: “Ba ba! Người tới rồi ——!”

Triệu Tịch kiên trì đi tới, ngó lơ nam nhân ở bên cạnh, rồi ngồi xổm xuống cứng rắn ôm con trai vào lòng, “Đông Đông, cùng ba ba ngồi xe đi nha!?”

Triệu Đông Đông “Ồ” một tiếng, nằm bẹp trên bả vai của cậu nhìn về phía sau, “Tần thúc thúc…”

Triệu Tịch không để ý tới, ôm cậu nhanh chóng băng qua đường, chờ hai người lên trên xe buýt, Triệu Tịch mới lơ đãng quay đầu lại nhìn, Tần Mục Dương vẫn còn dựa vào trên xe, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía bọn họ.

Nhịp tim của Triệu Tịch không tự chủ tăng nhanh hơn, cậu theo phản xạ chỉ muốn thoát khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.

Xe chậm rãi chạy đi, hiện tại là thời điểm tan tầm, Triệu Tịch ôm Triệu Đông Đông chen chúc trong đám người, đến hơn nửa buổi mới tìm được một chổ để ngồi.

Hai cha con lắc lư lay động hơn nửa giờ mới đến nhà, trở lại ổ nhỏ quen thuộc, Triệu Tịch lúc này mới cảm thấy an toàn một chút.

Tần Mục Dương đang ngồi uống rượu ở quầy bar, Hứa Hạo Nhiên lén lút ở cửa nhìn hồi lâu, sau khi xác định người ngồi ở chỗ đó không phải là con ma men, hắn mới khoan thai đi tới.

“Ừm, không sai, chưa có uống say.” Hứa Hạo Nhiên trầm ngâm buông lời bình.

Tần Mục Dương nhàn nhạt liếc hắn một cái, “Ngồi đi. Tôi mời cậu uống.”

Hứa Hạo Nhiên trừng mắt, “Ơ! Nhị thiếu hôm nay lại sao nữa đây? Chẳng lẽ không thể ‘dậy nổi’ với Lâm tiểu thư?”

Lời vừa mới dứt, sắc mặt Tần Mục Dương lập tức liền thay đổi.

Hứa Hạo Nhiên im lặng, trong lòng thầm mắng một cậu miệng thúi, ngượng ngùng cười nói: “Hê hê, coi như tôi chưa nói gì. Xin lỗi xin lỗi.”

“Không sao.” Tần Mục Dương đỡ cái trán, ánh mắt có chút mê ly nhìn về phía sàn nhảy, “Tôi đối với cô ta không có tình cảm.”

“Tôi ngất mất!” Hứa Hạo Nhiên kêu to, lập tức dán lên người đối phương, sờ trán của hắn, “Cậu có bị ấm đầu không? Lời này sao có thể tùy tiện nói được! Có phải là uống nhiều quá rồi không!?”

Tần Mục Dương đẩy tay hắn ra, âm thanh phát lạnh, “Cậu không biết? Tôi đối với cô ta quả thật không có tình cảm.”

Hứa Hạo Nhiên thất bại, “Tôi biết. Nhưng mà…hai ngươi không phải đã đính hôn rồi sao? Cậu vậy là có ý gì?”

Tần Mục Dương uống một hớp rượu, nhìn về người bạn tốt của hắn, nhẹ giọng lặp lại, “Có ý gì…Tôi cũng không biết có ý gì nữa…”

Hứa Hạo Nhiên buồn bực ực một hớp rượu vào miệng, nhớ tới cạnh tưởng uống say ngày đó của thằng bạn thân, do dự hỏi: “Chuyện này…có liên quan tới Tiểu Tịch phải không? Đừng nói là đúng như vậy nha?”

Tần Mục Dương sửng sốt một chút, thở dài, cười khổ, “Tôi cũng không biết…”

Hứa Hạo Nhiên yên lặng, thử dò xét, “Chuyện ngày đó cậu còn nhớ chứ?”

Tần Mục Dương gật gật đầu, “Nhớ.”

Hứa Hạo Nhiên thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ bờ vai của hắn, biểu tình ngưng trọng, “Vẫn là câu nói kia, bất luận quyết định của cậu là gì, ân, anh em tôi đều đứng ở bên cạnh cậu.”

Tần Mục Dương hơi thay đổi sắc mặt, nửa ngày mới giúp hắn rót đầy ly rượu, “Ừm.”

———————————————————————————————-

Tác giả có lời muốn nói: Là như thế này, tác giả cũng không có muốn bỏ hầm này. Mấy cái này cuối tuần ta cũng luôn luôn cố tích góp, hiện tại đã viết đến hơn năm mươi chương… Thế nhưng không dám post lên = =.

Nói thật, tác giả đã rất lâu không dám nhìn tới mấy cái lời nhắn, chỉ lo vừa —— là sẽ vứt bỏ truyền này mất, kể hết chân tướng rồi, quá dài dòng rồi, giời ạ cố tình khiến người ta chữi mà…….

Tác giả mặc dù không phải quá blx, nhưng vẫn có chút sợ hãi nho nhỏ. Cho nên mấy ngày nay ta đã bắt đầu tuần hoàn xem xét lại chuyện này có còn tiếp tục cần hay không.

Khụ, đương nhiên cuối cùng đã nghĩ thông suốt. Giống như một đọc giả nào đó đã nói trước đó: Ta thực sự đã quá tiêu cực, đọc toàn là những lời nói về mặt trái chê bai, mà quên mất những lời tung hoa ủng hộ.

Ở đây tác giả trước tiên 囧 một chút, vạn phần xin lỗi mọi người. Cử chỉ này thực sự là quá ** . Cuộc sống hiện thực cũng không thiếu chuyện như vậy, tại sao ta lại so đo mấy thứ trên internet làm gì?

Cuối cùng, ta sẽ không bỏ hố này, cơ bản đã viết được hai phần ba, nhìn trời, đang tìm thời cơ để cho bọn họ ba ba ba…

(Quên nói mất, tác giả nhắc nhở một lần cuối cùng —— Tính cách của Triệu Tịch sẽ không thay đổi, có chán ghét cậu ấy hay không tác giả thật sự hết cách rồi, hai diễn viên chính đều không có được hảo cảm của độc giả, trong lòng tác giả có hơi thất bại một chút, nhưng ta vẫn sẽ tiếp tục viết như vậy. = =. Còn có, liên quan với chân tướng vấn đề, có hay không tới tận kết cục mới sáng tỏ toàn bộ, hoặc là vạch trần từ lúc nào, tác giả cũng không có cách nào bảo đảm. Nếu nhìn không thoải mái, thật sự, tốt nhất là là bỏ quên cái chuyện này đi. Đọc chuyện cũng chỉ vì giải trí, sốt ruột như thế để vì cái gì. *Gượng mặt đau khổ*, đây không phải là trào phúng, là lời nói thật tâm đó. )….