Lão Tần gặp mặt Đông Đông
107-12091QK541363
Triệu Đông Đông đang hết sức hài lòng, hết sức hưng phấn, lần lượt thay phiên ôm từng món quà của các thúc thúc tặng đi vào giấc mộng.
Không thuyết phục được con trai, cậu chỉ có thể nửa đêm đến phòng nhóc kiểm tra một lần. Triệu Tịch bất đắc dĩ nhìn hai cục lớn phình lên dưới chăn, giầy trượt băng cùng bóng rổ còn có thể bắt nhóc để sang một bên, nhưng cái con gấu bự cao hơn nửa người thì lúc nào cũng kè kè bên người, còn chiếm hơn phân nữa cái giường của nhóc. Haizz~ (Haizz~ = ai tiếng thở dài đó nha mn)
Triệu Đông Đông không có bạn bè thân thiết gì, có chăng cũng chỉ vừa mới quen được không bao lâu thì liền phải chuyển sang nơi khác sinh sống. Bé cùng ba ba tới nơi này đã được một năm, không biết bởi vì đây là thành phố lớn, hay là vì nguyên nhân khác, nhóc con vừa mới ngây ngô đến nơi này chưa kết thân được ai, vậy mà đã gặp phải một tên bại hoại lúc nào cũng đối địch với nhóc.
Tiểu bại hoại tên là Khương Hiểu Huy, chính là người trong lời ước nguyện mà bé đã nó ra vào hôm sinh nhật đó, cái tên xấu xa như vậy mà lại có một người mẹ rất xinh đẹp, làm Triệu Đông Đông hâm mộ muốn chết. Bình thường ba ba đều tan tầm muộn, còn phải ngồi xe buýt một khoảng mới tới nơi đón Đông Đông. Vì thế sau khi được cô giáo cho tan học, hầu như mỗi ngày bé đều đứng trước cửa trong phòng trực ban của lão gia gia chờ ba đến, mỗi lần như thế bé đều trông thấy cảnh Khương Hiểu Huy chỉ cao khí ngang(vênh váo) được người mẹ xinh đẹp của nó dắt tay đi, thậm chí có hôm ba mẹ của nó đều cùng đến.
Triệu Đông Đông ôm cặp nhỏ ước ao ghen tị nhìn bóng lưng của Khương Hiểu Huy, giận dử phát thệ trong lòng, bé nhất định phải tìm được một người mẹ so với mẹ nó còn xinh đẹp hơn gấp ngàn lần, Hứ!
Kết quả người mẹ xinh đẹp chưa tìm được, nhóc lại chờ được Tần thúc thúc đến đón.
Tần Mục Dương từ trên xe bước xuống, liếc mắt liền thấy bé con đang ngồi xổm ở trước cửa nhà trẻ.
Cửa lớn đã đóng chặt, bên trong không có ánh đèn. Đây chỉ là một nhà trẻ tư nhân trong khu dân cư, cơ sở vật chất cũng không được tốt cho lắm.
Tần Mục Dương nhìn Triệu Đông Đông lẻ loi ngồi chồm hổm ở nơi đó, trong lòng nổi lên sự căng thẳng, cùng với sự chua xót không thôi.
Hắn để xe ở ven đường, chậm rãi đi tới, ngồi xổm xuống cùng nhóc con nhìn thẳng về trước.
“Đông Đông, xin chào. Còn nhớ thúc thúc không?”
Triệu Đông Đông cảnh giác đem cặp sách ôm thật chặt, bác bảo vệ trong phòng trực ban đã đi nhà cầu, bé ở bên trong một mình cảm thấy rất sợ hãi, nên mới chạy ra đây ngồi chờ ba ba
Bé gật gật đầu, thận trọng chào hỏi, “Con chào Tần thúc thúc ạ!”
Tần Mục Dương nhìn dáng dấp phòng bị của nhóc, trong lòng có chút không thoải mái cho lắm. Nhưng nghĩ tới bé con cũng chỉ là một đứa nhỏ, hắn lại cảm thấy bản thân mình như thật giống như kiểu chuyện bé xé ra to.
Hắn sờ sờ đầu bé con, thanh âm ôn hòa: “Ừm, sao con lại ngồi một mình ở đây? Ba ba đâu?”
Ánh mắt của Triệu Đông Đông trở nên u ám hơn một chút, bé nhỏ giọng lầm bầm: “Ba ba chưa có tan tầm. Con ở chổ này chờ ba ba đến.”
Tần Mục Dương chỉ cảm thấy đầu óc của mình trong nháy mắt như vừa bị nện một cú thật đau, tay đang đặt ở đỉnh đầu của đứa nhỏ cũng cứng ngắc dừng lại.
Triệu Tịch còn đang đi làm? Vậy bé con chẳng lẽ phải ngồi ở nơi đây chờ tiếp? Phải chờ bao lâu? Thầy cô giáo đều đã về hết sạch, cậu ta vậy mà cũng yên tâm để đứa nhỏ ngồi một mình ở nơi này, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì biết làm sao?
Tần Mục Dương cảm thấy được trong lòng mình đang có một ngọn lửa không ngừng bốc cháy, khiến cho hắn không thể kiềm chế mà làm ra hành động thất thố kế tíếp.
Hắn đem hài tử bế lên, không nói một lời đi thẳng đến chổ xe hơi đang đỗ.
Triệu Đông Đông mới đầu còn vì có người trò chuyện cùng bé mà cao hứng, nhưng vừa thấy đối phương nhấc bỗng mình lên. Bé liền cảm thấy có chút sợ hãi, nhớ tới lời căn dặn của ba ba, bé lập tức dồn sức vùng vẫy, kéo căng cuống họng loạn gào to: “Tôn gia gia cứu con! Cứu mạng! Bắt cóc con nít! Ăn cướp a a a a a! Cứu mạng a a a a a a a!”
Bé đem những lời mà Triệu Tịch đã dạy cộng thêm những đoạn học được trong tivi toàn bộ đều kêu ra hết. Thân thể Tần Mục Dương dừng lại một lát, dở khóc dở cười vươn ra một cái tay vỗ vỗ mông nhỏ của nhóc, cười nói, “Được rồi, đừng la làng lên nữa. Để chú điện thoại cho ba ba của con.”
Con ngươi của Triệu Đông Đông không ngừng chuyển qua chuyển lại, do dự nửa ngày mới nói, “Con, con muốn nói với Tôn gia gia một tiếng.”
Tần Mục Dương híp híp đôi mắt, “Tôn gia gia?”
Triệu Đông Đông đáng thương rụt cái đầu nhỏ lại, ngón tay hướng phòng trực ban bên cạnh chỉ chỉ, “A, là nơi đó. Gia gia đi nhà cầu sắp xong rồi.”
Trái tim Tần Mục Dương lúc này mới thả lỏng đôi chút, thì ra cậu ta không phải đem bé con ném lại một mình chổ này. Hắn cũng không hiểu nguyên nhân tại sao lại thở ra một hơi nhẹ nhỏm như vậy, tâm tình dường như cũng tốt lên không ít.
Bất quá nếu là đã có người chăm nom, hắn đem bé con ôm đi như vậy thì có hơi không đúng lắm. Nhưng mà…khi được ôm ôm cơ thể non mềm của bé con thế này, hắn lại có chút không nở buông tay.
Tần Mục Dương ôm hài tử hướng tới phòng bảo vệ rồi đứng lại bất động.
Triệu Đông Đông cẩn thận nằm úp sấp ở trên người hắn, cũng không dám nhúc nhích, đôi mắt gắt gao nhìn chòng chọc vào nhà trẻ.
Chờ bác Tôn từ nhà vệ sinh đi ra, liền thấy trước cửa phòng trực ban của mình có một lớn một nhỏ đang nhìn chằm chằm ông với hai “ánh mắt cực nóng”.
Cụ ông không tự chủ có chút hoảng loạn, ông do do dự dự đi tới, nhìn Triệu Đông Đông, “Đông Đông, bạn của ba con sao?”
Tần Mục Dương quay đầu ôn hòa nhìn bé con. Triệu Đông Đông cẩn thận suy nghĩ, hết nửa ngày mới gật gật đầu.
Bác Tôn thở phào nhẹ nhõm một hơi, rồi bắt đầu nói đâu đâu, “Haizz, tiểu Triệu cũng là cực khổ, tan việc còn phải ngồi xe một đoạn chạy tới, tôi cũng đã nói cậu ấy mướn một bảo mẫu trong coi đứa nhỏ, bất quá điều kiện kinh tế như vậy thì mời cũng không nổi à.”
Ông cảm khái than thở, Tần Mục Dương cũng trầm mặc lắng nghe, hai tay cũng dần dần nắm chặt. Triệu Đông Đông cảm thấy mình bị ôm có chút nóng. Bé xoay xoay cái mông, nhỏ giọng kiến nghị, “Thúc thúc, chú rộng tay ra một tí đi, Đông Đông nóng quá à.”
Tần Mục Dương sửng sốt, biểu tình hơi có chút lúng túng. Hắn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra quay mặt sang chổ khác không lên tiếng, nhưng sức lực trên tay xác thực đã giảm đi rất nhiều.
Triệu Đông Đông cười hắc hắc, ghé vào trên mặt hắn hôn “Chụt” một phát. Tần Mục Dương triệt để cứng đờ.
Triệu Đông Đông nằm úp sấp ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng, “Tần thúc thúc chú lớn lên thật là đẹp trai, thật là cao nha. Nếu như con lớn lên mà cũng đàn ông như vậy thì hay biết mấy!”
Nói xong bé còn làm dáng ghét bỏ bĩu môi, “Ba ba hổng có cao như chú..” rồi lại nhăn khuôn mặt nhỏ của mình như rất phân vân, “Nhưng mà ba ba lớn lên rất đẹp nha!”
Tần Mục Dương từ trong trạng thái hoá đá lấy lại tinh thần, có chút buồn cười, “Xinh đẹp không phải là từ dùng để hình dung đàn ông đâu!” Cũng không biết nhóc con học được mấy câu nói này từ đâu, hắn không khỏi tò mò muốn hỏi Triệu Tịch những năm qua đã dạy bảo đứa trẻ này như thế nào.
Triệu Đông Đông chống má khổ não suy tư, qua hồi lâu vẫn chưa hiểu ra được, chỉ lung ta lung tung nói, “Ba ba của con là ba ba tốt nhất trên đời! Tốt nhất tốt nhất đó!”
Tần Mục Dương bất đắc dĩ gật gật đầu, “Đúng, tốt nhất.” Sau đó quay người đối diện với bác bảo vệ nói, “Đã phiền bác chăm nom bé, giờ cháu xin phép dắt bé đi trước.”
Bác Tôn vẫn luôn quan sát hai người nãy giờ, nhìn biểu tình cũng không giống như là không quen biết, vì vậy ông do dự nói, “Tôi, để tôi gọi điện thoại báo cho tiểu Tịch một tiếng.”
Tần Mục Dương nhàn nhạt gật đầu. Đôi mắt của bác Tôn đã có chút nhìn không rõ, mà bên cạnh hiện tại lại có một đại nhân vật cứ nhìn ông chằm chằm, làm ông áp lực đến hơn nữa ngày vẫn chưa ấn được con số nào.
Tần Mục Dương thở dài, nói rằng: “Không sao, đợi lát cháu cũng sẽ điện qua cho cậu ấy.” Hắn nhìn điện thoại di động một chút, “Lúc này cậu ấy chắc vẫn chưa tan tầm.”
Nói xong cũng không chờ bác Tôn có phản ứng, hắn đã ôm hài tử rời đi.
Nhóc con vô tâm vô phế Triệu Đông Đông còn vẫy vẫy tay với ông, hoàn toàn không biết trái tim già nua của ông cụ lúc này đang không ngừng run lên run lên.
Tần Mục Dương ôm bé đặt vào ghế phó lái, thắt giây an toàn, đem điện thoại di động đưa tới.
Triệu Đông Đông lơ mơ nhận lấy. Tần Mục Dương lại chỉ chỉ điện thoại di động: “Mau điện cho ba cháu đi.”
Triệu Đông Đông với hai mắt long lanh nâng điện thoại di động, bấm bấm hết nửa ngày mà màn hình vẫn đen thùi lùi một màu, bé con không khỏi ngẩng mặt lên đáng thương trông mong nhìn thúc thúc.
Tần Mục Dương gõ gõ bánh lái, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Đợi một hồi vẫn không thấy bên cạnh vang lên tiếng động. Lúc hắn quay đầu qua thì liền trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc con đã nghẹn đến đỏ bừng.
Tần Mục Dương cảm thấy rất kinh ngạc, bé…không lẽ…đang xấu hổ sao? Hay là đang nóng?
Tần Mục Dương đưa ánh mắt khỏ hiểu nhìn chằm chằm bé con. Triệu Đông Đông giơ giơ điện thoại di động, miệng ủy khuất cong lên, lầm bầm: “Không biết dùng.”
“A?” Tần Mục Dương sửng sốt.
Triệu Đông Đông thấy hắn không có phản ứng, tính tình đột nhiên trở nên nóng nảy, để điện thoại lại bên người hắn rồi tức giận nói, “Đông Đông ở chỗ này chờ ba ba.”
Tần Mục Dương bị bộ dáng của bé con chọc cho bật cười, hai má phồng bự của nhóc trông vô cùng đáng yêu. Hắn đưa tay ra chọt chọt lên khuôn mặt mềm mịn của nhóc, khẽ cười nói: “Đông Đông tức rồi à? Thôi mà, cho thúc thúc xin lỗi nha, xin lỗi xin lỗi. Vậy con nói cho chú số điện thoại của ba con, chú điện qua cho ha!?”
Triệu Đông Đông nằm nhoài trên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, mặt trời đã lặn xuống được một nữa rồi, bé cũng rất muốn gặp ba ba. Vì vậy bé liền gật gật đâu, trôi chảy đọc ra một dãy số.
Tần Mục Dương đọc thầm trong lòng dãy số này, cứ thế bất tri bất giác ghi vào tận đáy lòng. Hắn thở ra một hơi, ấn nút gọi đi.
Điện thoại thông đã lâu nhưng không có ai tiếp, Tần Mục Dương cau mày gọi lại nhiều lần, vẫn không có người tiếp. Hắn quay đầu hỏi Đông Đông: “Ba con đang làm việc ở đâu?”
Triệu Đông Đông lắc lắc đầu, “Ba ba bán đồ đạc á.”
Tần Mục Dương đại khái đã biết cậu làm nghề gì, tuy rằng còn chưa thật sự nắm chắc, nhưng nghĩ cậu có lẽ đang bị khách hàng quấn lấy, nên hắn cũng yên tâm phần nào, gởi một tin nhắn qua cho Triệu Tịch, báo cho cậu biết địa chỉ xong, hắn liền nổ máy xe, mang theo nhóc con rời đi.
Triệu Đông Đông hết nhìn đông tới nhìn tây, “Thúc thúc xe của người thật xinh đẹp!”
Tần Mục Dương cười nhạt, “Cám ơn đã khen.”
Triệu Đông Đông cười khà khà hai tiếng, cầm lấy dây an toàn hâm mộ nói: “Nếu ba ba có xe thì tốt rồi. A, khi nào Đông Đông lớn lên sẽ mua cho ba một chiếc xe thật to.”
Tần Mục Dương vịn bánh lái, quay đầu lại liếc nhóc một cái, “Tại sao vậy?”
Triệu Đông Đông khổ não đếm trên đầu ngón tay, “Con không thích ngồi xe buýt, cứ phải chen lấn rất khó chịu, con rất thúi nữa.” Cái mũi nhỏ của bé nhăn nhăn lại, “Để tới nơi còn mất rất nhiều rất nhiều thời gian!”
Tần Mục Dương không rõ hàm xúc “Ừ” một tiếng, rồi trầm mặc như có điều suy nghĩ.
Triệu Đông Đông không hiểu việc đời, vẫn không ngừng líu ríu nói lung tung. Tần Mục Dương nhẫn nãi mười phần lắng nghe, lâu lâu còn chen vào mấy từ, nói cho đối phương biết mình còn đang nghe.
Xe chạy hơn nữa giờ thì dừng lại trước một nhà hàng rất sang trọng.
Tần Mục Dương mở cửa xuống xe, đem Triệu Đông Đông từ bên trong dắt ra, nhân viên phục vụ sửng sốt hỏi, “Tần tiên sinh, đây là?”
Tần Mục Dương sắc mặt lạnh lùng, “Phiền cậu kêu người lái xe vào bãi giúp tôi.”
Nhân viên phục vụ cũng chỉ ngạc nhiên một chút, liền khôi phục biểu hiện như thường, khéo léo đi trước dẫn đường vào trong nhà hàng.
Tay của Triệu Đông Đông đang được hắn nắm chặt, bé tò mò nhìn chung quanh. Cuối cùng bị bộ trí ngồi vào chổ sát tường bên trong.
Bạn nhỏ Triệu Đông Đông tuy tuổi chưa bằng ai, nhưng thần kinh lại rất nhạy cảm.
Bé có chút bất an uốn éo trên chỗ ngồi, nói nhỏ với hắn: “Tần thúc thúc, nơi này có phải rất đắt không? Cái đó, cái đó… Ba dặn con không được tùy tiện ăn cơm ở ngoài.”
Triệu Tịch xác thực có nói như thế với bé, bất quá nguyên nhân của việc này là do điều kiện kinh tế nhà bọn họ vốn thiếu hụt không thể ăn ở ngoài, ai biết Triệu Đông Đông lại đem điều này coi thành danh ngôn giáo dục của ba ba.
Bé khổ sở suy nghĩ một chút, sau đó vỗ vỗ bụng nhỏ của mình, “Tần thúc thúc chú đói bụng sao? Ai, Đông Đông không có thấy đói bụng chút nào nha, hihih.”
Lời còn chưa nói hết bụng nhóc đã ùng ục ùng ục vang lên mấy tiếng, nha nha, buổi trưa bé còn chưa có được ăn no đâu.
Thật là mất mặt mà!
Nhóc con lúng ta lúng túng ôm bụng, khuôn mặt nhỏ đã đỏ chót.
Miệng của Tần Mục Dương đều đã nhếch lên cao ngất, dự định hảo hảo cười vài tiếng, tâm tình của hắn đang tốt đến chưa từng thấy. Nhưng nhìn tới khuôn mặt giận dữ và xấu hổ cùng với bộ dạng sắp khóc đến nơi của nhóc, tiếng cười của hắn liền kẹt ở trong cổ họng, lúng túng ho khan một tiếng, “Không sao, thúc thúc đang rất rất đói bụng, con có thể ăn cùng thúc thúc không?”
Triệu Đông Đông nuốt nuốt hai ngụm nước miếng, liều mạng gật đầu.
Nhân viên phục vụ bên cạnh đã mím môi nghẹn cười hồi lâu, lúc này mới thấp giọng hỏi: “Bạn nhỏ muốn ăn gì nào?”
Triệu Đông Đông phản xạ có điều kiện muốn nói cá, quay đầu nhìn lại, bé hơi nghi hoặc một chút, nơi này có thể ăn cá sao?
Tần Mục Dương câu khóe miệng vui vẻ nhìn bé, rồi liếc qua thật đơn một lượt, khẽ cau mày, nhìn một lúc mới nói: “Một phần súp đậu xanh kem tươi, ừm… Đông Đông có thích ăn mì không?”
Triệu Đông Đông đau khổ hề hề nói: “Không thích.” rồi lại tiếp tục chơi đùa với cái thìa trên tay.
Tần Mục Dương “Ừ” một tiếng, tỉ mỉ chọn lọc vài món phù hợp với trẻ con.
“Bánh mì nướng kiểu Pháp kẹp mứt trái cây, chân giò hun khói cuốn dưa gang, khoai tây chiên phô mai, thêm một phần salad hoa quả và nước táo.”
Nhân viên phục vụ nhanh chóng ghi món rồi rời khỏi, Triệu Đông Đông rướn cổ lên, miệng mở thật bự, Tần Mục Dương chỉ lo thêm vài giây nữa là trên bàn sẽ nhiễu đầy nước miếng của nhóc mất.
Tần Mục Dương có chút buồn cười, cố ý chọc bé, “Đông Đông, chảy nước miếng rồi kìa!”
Triệu Đông Đông hú lên một tiếng, vội vàng dùng tay áo lau lau miệng.
Tần Mục Dương cười ha ha, Triệu Đông Đông bất mãn để cánh tay xuống, buồn bực nói: “Tần thúc thúc sao lại làm như vậy, xấu xa!!”
Tần Mục Dương đưa tay ra dùng sức vò đầu của nhóc, nhanh chóng xin lỗi, “Ừ, thúc thúc không đúng. Xin lỗi con.”
Triệu Đông Đông đại nhân đại lượng, vung tay lên, “Không sao, con đã tha thứ cho chú rồi!”
Tần Mục Dương cười cười gật đầu, bàn tay dọc theo đầu nhóc con sờ lên gò má của bé, dưới tay chính là da dẻ bóng loáng non mềm, nhưng cũng không có nhiều thịt như những đứa trẻ cùng tuổi với bé.
Hắn lại nhớ tới Lục Thanh Hoa khi còn bé, béo tròn như một quả cầu, làm gì thanh tú thon gọn như bây giờ.
Tần Mục Dương nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của bé, không tự chủ được nói, “Con lớn lên trông thật giống ba con, cười rộ lên y chang như một tiểu hồ ly vậy.”
Triệu Đông Đông chớp chớp mắt, ngây thơ nói: “Nhưng là mọi người đều nói con lớn lên không có giống ba ba!”Bé buồn bực cúi đầu, có chút mất hứng.
Tần Mục Dương nhàn nhạt cười, miêu tả hình dáng đôi mắt của bé, thanh âm ôn hòa, “Ai nói thế, đôi mắt của con giống y như đúc ba con vậy .”
Nếu tinh tế quan sát một chút, Triệu Đông Đông xác thực cùng Triệu Tịch lúc trưởng thành có hơi chút không giống, nhưng nếu xét về tích cách và khí tức, hai người quả là một đôi cha con không lẫn vào đâu được.
Chưa từng có ai đi hỏi đứa bé này có phải là nhận nuôi hay không, Triệu Tịch nói là con của cậu, bọn họ liền cứ thế thừa nhận.
Tay của Tần Mục Dương đặt ở trên mặt bé không nhúc nhích, Triệu Đông Đông cũng cứng người không dám động đậy. Hắn chăm chú quan sát đứa trẻ đã khiến cho hắn không hiểu sao cứ muốn gần gũi này, rồi không tự chủ được nghĩ, nếu như không giống Triệu Tịch, chẳng lẽ là giống với mẹ của bé? (:]]]] that’s right~)
Tần Mục Dương thả tay xuống bàn, sắc mặt bình tĩnh trở lại, thậm chí ngay cả vui vẻ khi trêu chọc nhóc con cũng biến mất, đạm nhạt ngồi ở chỗ đó không biết đang suy nghĩ gì.
Triệu Đông Đông bị làm cho mơ mơ hồ hồ, thế nhưng bé cảm thấy được thúc thúc này là người tốt, bé vẫn rất là thích hắn.
“Tần thúc thúc~ chú bị làm sao vậy?” Triệu Đông Đông ân cần hỏi.
Tần Mục Dương đối diện với đôi mắt giống y như đúc người kia, xoa xoa mi tâm nhẹ nhàng cười, “Thúc thúc đang tính lát nữa sẽ tặng quà gì cho Đông Đông đây.”
“A?” Triệu Đông Đông lần thứ hai rít gào, “A a a! Thúc thúc chú muốn tặng quà cho con sao? Ồ? Chú biết sinh nhật của Đông Đông sao?”
Tần Mục Dương gật đầu cười, “Ngày hôm trước là sinh nhật của Đông Đông đúng không? Không biết bây giờ thúc thúc mới tặng quà cho con có trễ quá không ta?”
Triệu Đông Đông chổ nào còn thèm quan tâm đến trễ hay không, nghe được hai chữ “quà tặng” bé con đã không dằn nổi cuống cuồng lắc đầu.
Tần Mục Dương vò vò tóc của nhóc, đúng lúc nhân viên phục vụ đi tới, đem từng đĩa thức ăn đặt lên bàn.
Triệu Đông Đông vui sướng nhìn đồ ăn đầy bàn, từ xa bé đã có thể ngữi thấy mùi vị thơm lừng này rồi, nha nha, nhất định ăn rất ngon! Bé thật vui vẻ quá đi! Hơn nữa, hơn nữa bé không cần phải dùng đũa!
Bé con vui sướng cầm cái nĩa xiên xiên viên khoai tây chiên phô mai, lúc lại quay sang uống một ngụn nước trái cây, lại tiếp tục cắn cắn cuốn chân giò hun khói, bé cảm thấy sinh nhật năm nay của mình thật hạnh phúc quá chừng!
Triệu Đông Đông cúi đầu ăn thật nhanh, Tần Mục Dương ở đối diện cười cười nhìn bé. Thỉnh thoảng hắn lại vươn tay lau một vài mẫu thức ăn dính trên mép của nhóc, nhìn khuôn mặt hạnh phúc của bé con không ngừng nhai nuốt, trái tim của hắn cũng trở nên mềm nhũn, còn có sự hạnh phúc đang ngập tràn long tâm trí.
Triệu Đông Đông ăn một hồi lâu mới phát hiện thúc thúc đối diện không có nhúc nhích, phồng phồng má, hàm hồ hỏi: “Thúc thúc, tại sao lại không ăn?” Lúc nói còn phun ra vài điểm nước bọt mang theo vị bắp.
Tần Mục Dương bất động thanh sắc, cầm lấy giấy ăn lau mặt, “Ngoan, thúc thúc không có đói bụng. Con ăn đi.”
Triệu Đông Đông bây giờ không có tâm trí suy nghĩ vấn đề tại sao người lớn có lúc lại thấy đói rồi sau đó lại nói không còn đói bụng nữa, trước tiên bé phải lấp đầy bụng của mình đã rồi tính sao.
A a a, ăn thật ngon nha!
Chờ đến sau khi bé ăn no, trên bàn hiện tại chỉ còn dư lại một nửa đồ ăn. Bé cầm lấy cái nĩa xiên lấy một miếng dưa gan, nho nhỏ nói: “Tần thúc thúc, chú, chú có ăn hay không…”
Tần Mục Dương mặt không chút thay đổi nhìn cái nĩa bẩn thỉu đã lăn lộn qua không biết bao nhiêu loại đồ ăn, cuối cùng do dự gật gật đầu.
Triệu Đông Đông há miệng a một tiếng, nâng cao cánh tay đúc cho hắn.
Trong đầu Tần Mục Dương nghĩ hắn nhất định là điên rồi, tuy vậy vẻ mặt lúc này của hắn cũng coi như trấn định, bình tĩnh nhai nuốt miếng dưa gang.
Triệu Đông Đông đã chứng minh thành công kết luận vị thúc này là một người tốt lần thứ hai, bé đem cái nĩa thả xuống, ôm bụng nói: “Thúc thúc con ăn no rồi!” Chúng ta mau đi mua quà thôi!
Tần Mục Dương là nhân vật nào cơ chứ, chỉ cần liếc mắt một cái, hắn đã có thể nhìn thấu tâm tư của nhóc con.
Tần Mục Dương đem mứt hoa quả dính bên miệng lau sạch, cười nói: “Được, hai chú cháu mình đi mua quà thôi!”
————————————————————————-
Súp đậu xanh kem tươi – 青豆奶油浓汤 ~ nghe tên là thấy béo rồi @@