Mà bạn ngồi cùng bàn với Lâm Tây — Lưu Vũ Thần nhìn Lâm Tây lúc trước ở lại phòng học tự học thật lâu mới về nhà, đến lúc này gấp không chờ nổi chạy ra cổng trường. Lại đến giờ phút này trước vài phút tiếng chuông tan học vang lên Lâm Tây thu dọn cặp sách biểu tình chờ mong nhìn ra cổng trường. Nội tâm Lưu Vũ Thần một trận ồ lên, cảm thấy bản thân càng ngày càng không thể hiểu được thế giới của học bá, chỉ có thể nói học bá áp lực quá lớn khiêng không được gánh nặng học tập.
*
Buổi tối thứ sáu, Lâm Tây đang vùi đầu ăn gà cay, nghe nữ chính trong phim truyền hình nói chuyện.
Trần Kiều bỗng nhiên nói với cô: “Ngày mai tôi ở nhà.”
“?”Lâm Tây không phản ứng kịp.
“Nếu ngày mai cô không muốn đi Tiểu Nam Sơn học tập thì nói, có thể tới nhà của tôi.”
“Được.”
“Nhưng lúc cô tới nhà tôi có thể tôi đang ngủ.” Trần Kiều móc từ trong túi ra một cái chìa khóa đưa cho Lâm Tây, thanh sắc vững vàng nói: “Đây là chìa khóa nhà tôi, tôi làm cho cô một cái, ngày mai cô tới có thể tự mình mở cửa.”
Tôi sợ cô ném lung tung, còn cố tình tìm cho cô một sợi dây đỏ. Câu này đương nhiên không nói.
Lâm Tây tiếp nhận chìa khóa dây đỏ, trong lòng có một loại cảm giác không thể hiểu được, cũng…… Khá tốt, thật an tâm.
Lâm Tây nghĩ, đây là chìa khóa nhà anh, bây giờ cho cô một phần, vậy phải giữ gìn thật cẩn thận. Lâm Tây đem chìa khóa cất vào túi. (*>.<*)
Lâm Tây hỏi “Bình thường mấy giờ anh rời giường?”
“Xem tình huống, có đôi khi một, hai giờ, có đôi khi ba, bốn giờ.”
“……”
“Vậy bữa trưa anh giải quyết như thế nào?”
“Tủ lạnh có mì gói, cũng có chân giò hun khói, nếu cô muốn ăn có thể tự mình làm, không muốn ăn mì gói thì nói trước tôi kêu cơm hộp cho cô.”
Mì gói, cơm hộp.
Thức đêm, dậy muộn, ngày đêm đảo lộn.
Không ra khỏi cửa, trạch nam, chơi trò chơi ghép hình, không bạn bè.
Lâm Tây thần sắc phức tạp nhìn đỉnh đầu rối tung của Trần Kiều, lại nhìn khuôn mặt bóng loáng, dáng người tốt đẹp của anh.
Lâm Tây nghĩ tới ngày hôm qua khi tắm tóc của mình rơi xuống lấp kín cống thoát nước, lại sờ sờ chút thịt mỡ gần đây bị Trần Kiều cho ăn nên mập lên một chút.
Lâm Tây chỉ muốn ngửa mặt lên trời thở dài, hô to trời xanh bất công!
“…… Không cần. Cơm trưa tôi chờ anh dậy rồi cùng nhau ăn đi, tôi dọn dẹp phòng bếp một chút nấu cơm cho anh. Coi như…… Báo đáp?”
Trần Kiều cắn một miếng màn thầu Lâm Tây mang về, hoài nghi nhìn nhìn Lâm Tây, nói:
“Dọn phòng bếp tốn rất nhiều thời gian, tôi có lý do tin tưởng giữa trưa ngày mai tôi sẽ không ăn được cơm.”
“Hừ.”
“Bánh màn thầu táo đỏ này ăn rất ngon lần sau tôi muốn ăn nữa.”
…… “Được.”
Ngày hôm sau Lâm Tây giống như ngày thường dậy thật sớm, ba mẹ đều sẽ cho rằng cô vẫn giống trước đây đi lên núi học bài.
Lâm Tây rời giường, vốn dĩ chuẩn bị mặc đồng phục ra cửa, nhưng khi duỗi tay đến tủ quần áo, suy nghĩ mỗi một lần mình đi gặp Trần Kiều đều mặc đồng phục trắng xanh xấu xí, mà Trần Kiều…… Có đôi khi mặc áo thun màu đen, có đôi khi mặc áo thun màu trắng ôn nhu, người đẹp, mặc cái gì cũng đẹp. Lâm Tây thật chờ mong có một ngày anh mặc quần áo màu hồng nhạt.
Lâm Tây duỗi tay cầm lấy cái váy liền áo đã lâu không mặc.
Lâm Tây nhìn bản thân mặc váy trong gương, thấy thế nào cũng kỳ quái, càng nhìn càng cảm thấy lòng mang ý xấu. Cuối cùng Lâm Tây quyết định cởi cái váy trên người ra, thay một bộ áo thun hồng và quần cao bồi dài, thả tóc xuống, vui vẻ đi ra khỏi nhà.
Cô không đi nhà Trần Kiều trước, mà đi tới siêu thị.
Đêm qua cô nhìn phòng bếp nhà Trần Kiều, quả nhiên thảm không nỡ nhìn, quả thực nhà chỉ có bốn bức tường! Trong phòng bếp ngoại trừ nồi và bệ bếp, những cái khác cái gì cũng không có! Thậm chí còn không có chén đũa! Trách không được trong tủ lạnh nhà Trần Kiều chỉ toàn mì ăn liền!
Nghĩ đến đây, Lâm Tây thở dài. Lại không khỏi may mắn, cũng may chủ nhà cho nồi sẵn, bằng không nồi cô không mua nổi.
Lâm Tây đẩy xe mua sắm bận rộn lựa chọn, từ chén đũa đến gia vị, từ rau củ đến trái cây.
Lúc đi đến sạp hàng để ly, Lâm Tây nghĩ đến mấy cái ly mũ trong nhà Trần Kiều đều dùng một lần rồi bỏ, Lâm Tây thở dài, nghĩ, anh đúng là thật sự chuẩn bị tùy thời tùy lúc phải đi.
Lâm Tây muốn mua cho anh một cái ly, thói quen sinh hoạt như vậy đã không tốt, uống nhiều nước chút chắc có thể làm được.
Cô bỗng nhiên thấy hai cái ly sứ, màu trắng thuần, cái ly thứ nhất vẽ một chân của con mèo màu cam, cái ly thứ hai vẽ một chân của con chó màu xám, cái đuôi của con mèo và con chó chính là cái đồ cầm, còn tai mèo và tai chó không vẽ mà khắc lên trên cái ly, có thêm hai cái muỗng mặt trên điêu khắc chân dung của con mèo và con chó, vô cùng đáng yêu.
Lâm Tây có chút động tâm, nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng của Trần Kiều, lại nghĩ phong cách mặc quần áo của anh, Lâm Tây nổi lên ý xấu, tưởng tượng đến cảnh Trần Kiều cầm cái ly này uống nước, nhất định rất đáng yêu.
Khi Lâm Tây cầm hai cái ly bỏ vào xe mua sắm, cô lo lắng nhìn trái nhìn phải, như là sợ bị ai nhìn thấy bí mật của mình vậy.
Hai cái ly này hình như là một đôi.
Lúc tính tiền, cô lấy hết tiền mừng tuổi mấy năm tích góp của mình ra trả, Lâm Tây cầm tờ hóa đơn thật dài khóc không ra nước mắt, nhưng nhìn mấy món đồ trong xe mua sắm lại cảm thấy mỹ mãn.
Lâm Tây cầm chìa khóa có dây tơ hồng mở cửa nhà Trần Kiều, Lâm Tây cảm thấy loại cảm giác này rất kỳ quái, cũng thật kỳ diệu. Trong tay cô cầm các loại đồ dùng ở nhà, mà bây giờ Trần Kiều đang nằm trên giường ngủ. Cô cầm chìa khóa mở nhà đúng là nhà của thiếu niên đang nằm ngủ trên giường kia.
Lâm Tây đột nhiên nghĩ đến cái gì, mặt khẽ biến đỏ, lại lừa mình dối người lắc đầu, muốn đem ý tưởng trong đầu đá ra, nhưng khuôn mặt đỏ ửng và nụ cười lơ đãng gợi lên khóe môi không lừa được người.
Lâm Tây cất chìa khóa, bỏ vào chỗ sâu nhất trong cặp sách. Không biết vì sao cô thật thích sợi dây đỏ này, cô không muốn thay một cái móc khóa khác, cũng không muốn đem chìa khóa này cất chung một chỗ với chìa khóa nhà mình. Nó là độc nhất vô nhị.
Lâm Tây nhẹ nhàng đóng cửa lại, lại lén lút đi vào phòng bếp, lẳng lặng dọn dẹp bố trí lại phòng bếp.
Lúc Trần Kiều rời giường đã là hai giờ trưa, đêm qua anh thức khuya vẽ tranh tới tận sáu bảy giờ sáng mới ngủ.
Lúc Lâm Tây vào cửa anh thậm chí còn chưa hoàn toàn ngủ, anh chỉ nghe thấy tiếng mở cửa và đóng cửa rất nhỏ, sau đó cái gì anh cũng không nghe thấy, không biết như thế nào đã ngủ say như chết. Rõ ràng trong tiềm thức nói cho anh trong phòng còn có một cô gái đang chờ anh, nhưng anh vẫn ngủ đến hai giờ mới dậy.
Buồn ngủ làm hỏng việc.
Trần Kiều xoa xoa đôi mắt, đầu ổ gà, mặc một thân quần áo màu xám đi ra khỏi phòng. Phòng rõ ràng đã được quét tước sạch sẽ lấp lánh như muốn phát sáng, có người quét sàn nhà, đổ rác, thậm chí phòng khách còn nhiều thêm hai bồn cây xanh?!
Lâm Tây nghe thấy âm thanh Trần Kiều rời giường, cô đi ra phòng khách, nói: “Dậy rồi? Anh mau đi rửa mặt, đồ ăn tôi đã làm xong, chỉ chờ anh rời giường.”
Trần Kiều nhìn trong nhà “Có người”, ngây ngốc đứng tại chỗ sửng sốt vài giây.
Lâm Tây cho rằng anh chưa tỉnh ngủ, vì thế nói: “Anh ngủ đến choáng váng?”
Trần Kiều nhìn ngó bốn phía, mở miệng nói: “Cô đổi giống loài rồi?”
“Cái gì?”
“Từ thực vật biến thành động vật.”
“……?” what?
Trần Kiều nghiêm trang nói: “Từ hoa hồng nhỏ biến thành ốc đồng cô nương.”
(Ốc đồng cô nương: là cô tiên ốc dịu dàng chuyên quét dọn nhà cửa và nấu cơm.)
“……” Lâm Tây không muốn phản ứng lại anh, nhấp khóe môi trộm mỉm cười, thúc giục anh nhanh đi rửa mặt sau đó vào phòng bếp.
Trần Kiều ở trong toilet rửa mặt đánh răng, nghe bên ngoài truyền đến âm thanh leng keng va chạm, anh biết, đó là Lâm Tây, Trần Kiều cảm thấy loại cảm giác này có chút xa lạ, có chút không thể hiểu được, còn có một chút ấm áp, làm người quyến luyến.
Trần Kiều thay quần áo xong đi vào phòng bếp, Lâm Tây đưa lưng về phía anh xào rau. Hôm nay cô không mặc đồng phục mà mặc một bộ đồ trang nhã. Tóc cũng không cột lên mà thả lỏng xuống. Trên người Lâm Tây còn mặc bộ tạp dề màu hồng nhạt mới mua, không biết vì sao nhìn bóng dáng này làm Trần Kiều rất muốn ôm một cái……
Tựa hồ ý thức được trong đầu có ý nghĩ không đứng đắn, Trần Kiều nhanh chóng lắc lắc đầu. Ôm cô một cái? Anh làm sao có thể? Anh dựa vào cái gì? Anh là một người không có tương lai ngay cả ngày mai cũng không biết ở nơi nào, có tư cách gì, anh không thể.
Nhìn bóng dáng của cô, Trần Kiều lần đầu tiên nghĩ nếu anh cũng có tương lai thế thì thật tốt.
Trần Kiều bước lên phía trước hỏi, “Có cái gì cần tôi giúp không?”
Lâm Tây chỉ huy anh đi dọn chén. Trần Kiều vui vẻ tiếp nhận nhiệm vụ.
Trần Kiều mở ra tủ bát, bên trong chén đũa chỉnh tề còn có đồ nhắc nồi. Trần Kiều cầm hai cái chén nhỏ ra, một cái màu hồng nhạt, một cái màu lam nhạt, mặt trên vẽ hoa văn tinh xảo đẹp đẽ. Trần Kiều chưa từng sử dụng cái chén nào tinh xảo như vậy, anh nghĩ mình sẽ chẳng có cơ hội sử dụng. Chiếc đũa cũng là mới mua, chỉ có hai cái, mặt trên đều vẽ hoa văn, rất đẹp.
Trần Kiều cầm muỗng múc cơm xới cơm lên múc cho cô và anh mỗi người một chén, đặt chén nhỏ xuống, anh cảm thấy chỉ cần một cái chén và một đôi đũa anh đã có thể ăn xong một chén cơm trắng rồi.
Lâm Tây kêu anh bưng đồ ăn lên, anh đi vào phòng bếp, tiếp nhận cái mâm trong tay Lâm Tây, bưng đồ ăn lên trên bàn.
Trần Kiều nghĩ, lúc này phải mở TV lên như vậy mới náo nhiệt. Anh bật tivi lên bấm đài truyền hình mỗi buổi tối Lâm Tây thường xem, bây giờ hình như đang chiếu một bộ phim khác, nhưng không sao, đây đều là làm phông nền cho hai người bọn anh.
Lâm Tây từ phòng bếp đi ra thấy Trần Kiều múc cơm xong. Lâm Tây lấy cái muỗng chỉnh cho cơm trong chén thành hình tròn, sau đó rải lên mấy hạt mè đen. Cực kỳ đẹp, giống hệt cơm trong tiệm vậy.
Hai người, Lâm Tây làm ba món mặn một canh, dĩa cũng là đồ mới mua. Ba cái dĩa màu sắc bất đồng, một cái màu hồng nhạt, một cái màu lam nhạt, một cái màu vàng nhạt.
Trong khoảng thời gian này cùng nhau ăn cơm, Lâm Tây cũng coi như đã hiểu khẩu vị của Trần Kiều. Cực kỳ thích ngọt, còn không ngại béo, a, đây là lời nói ngoài lề, khẩu vị tương đối thanh đạm, cũng thật thích ăn cay nhưng không thể ăn quá cay, hơi cay chút thôi là môi Trần Kiều đã sưng đỏ nước mũi chảy ròng ròng, sau đó vừa hít mũi vừa tiếp tục ăn.
Lâm Tây làm tôm luộc, thịt cua đầu sư tử, gà chiên giòn, canh thịt bò hầm củ sen, Lâm Tây không mua thịt bò, dùng chân giò hun khói thay thế.
Trần Kiều nhìn một bàn đồ ăn, tinh xảo đẹp mắt, nhất định ăn rất ngon. Anh lấy điện thoại ra chụp bức ảnh, nói: “Em làm cho tôi bữa cơm đầu tiên, nên muốn chụp lại làm kỷ niệm.”