Trọng Hồi Mạt Thế Chi Thiên La Kinh Vũ

Chương 56: Ân cứu mạng

Không ai có thể cảm nhận tâm tình của Abe Kana lúc này, mà đồng bọn của hắn thì đang tranh nhau lùi về phía sau, phải biết rằng, bộ dáng hiện tại của hắn quả thật rất đáng sợ!

Giai điệu 《 For Elise 》 ưu mỹ êm tai, nhưng vì khoảng cách hơi xa, nghe loáng thoáng như có như không, lại làm cho người ta thêm sợ hãi, tại không gian đặc biệt im lặng này, bất kỳ âm thanh gì, dù là tiếng nhạc du dương cũng khiến người ta nổi da gà.

Abe Kana khiêu vũ cực kỳ cứng nhắc, cả người giống như người gỗ, căn bản không có ai nhận ra hắn vẫn còn sống, hơn nữa hai dòng huyết lệ chậm rãi chảy xuống, lệ rơi đầy mặt, chỉ là lệ này là máu đỏ tươi, nhìn mà phát hoảng.

Người có lá gan lớn hơn nữa cũng không dám tiến lên lúc này, chỉ có thể lui ra rất xa. Loại cảm giác này khác biệt so với lúc đánh nhau với thây ma, người gan lớn không có nghĩa là sẽ không sợ quỷ. Cảnh tượng ma quái này vốn là sở trường của âm dương sư, chỉ tiếc là âm dương sư duy nhất trong đám bọn họ hiện đang bị quỷ ám, những người khác làm sao dám tiến lên.

Đột nhiên, tiếng nhạc dừng lại!

Abe Kana đang khiêu vũ trên đài bỗng như mất đi khí lực, sụp té xuống mặt đất.

Bậc phát biểu vẫn sáng bừng như trước, người vừa tê liệt ngã xuống mặt đất bỗng dưng động đậy, đám người Miura Tsubasa bị doạ sợ, lông tơ cả người đều dựng ngược.

Abe Kana kì thực vẫn chưa chết, dù mắt đã bị móc mất, sau lưng cũng bị đâm vào một dây cót, nhưng chưa đến nỗi mất mạng, vì thế nâng lên bàn tay đầy máu….

“… Cứu, cứu tôi…”

Chính hắn cũng không biết cái bộ dáng tóc dài rối tung, khắp mặt toàn máu, đưa tay ra trước nói “Cứu tôi” có bao nhiêu giống lệ quỷ đòi mạng, vì thế chẳng những không có ai tiến lên, ngược lại đều sợ tới mức hai chân không thể khống chế run cầm cập.

Dị năng giả cũng là người, giết được thây ma, nhưng đối mặt với quỷ thần thì lại im như thóc.

Abe Kana chưa bao giờ nghĩ tới sẽ rơi xuống hoàn cảnh này, thân là âm dương sư khá có tư chất, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng trải qua bất cứ suy sụp nào, dù tận thế tiến đến, tiến hoá dị năng càng giúp hắn có cuộc sống tốt đẹp, chưa bao giờ ngược đãi mình, mạng người chết trong tay hắn nhiều vô số, nhất là “heo” dùng để bồi dưỡng dị năng giả, bị bắt đều là những người thường không có dị năng.

Thân thể đau nhức khiến suy nghĩ của hắn cũng mơ hồ, rõ ràng đôi mắt đã bị móc mất, đã sớm không nhìn thấy gì, vậy mà hắn như nhìn thấy những khuôn mặt nam nữ già trẻ lớn bé tràn đầy sợ hãi cùng với cừu hận trước mặt bỗng biến thành bộ dáng thây ma dữ tợn, đáng ghê tởm, bọn họ giơ lên cánh tay khô gầy, móng tay nhọn dài, chộp về phía hắn!

“A —— “

Abe Kana hét ầm lên, rơi vào trạng thái điên cuồng, mắt hắn nhìn không thấy, lần thứ hai bò dậy, lảo đảo lùi lại.

“Cút ngay! Cút ngay! Không được —— không được chạm vào tao…”

Ánh mắt lạnh lẽo của Minh Nguyệt đang đứng phía trên nhìn hắn, lắc lắc đầu, nếu trong lòng hắn ta không có quỷ, thân là âm dương sư, Abe Kana căn bản sẽ không bị tiểu quỷ của cậu ăn mòn. Hắn ta không phải người thường, hồn phách mạnh hơn người thường không biết bao nhiêu lần.

“Hắn ta hình như còn chưa chết…” Miura Tsubasa do dự một lúc mới nói.

Thiếu tá Aiwara run rẩy nói, “Làm sao chưa chết được?”

Quả thật còn chưa chết, nhưng rất nhanh, dây cót phía sau hắn bắt đầu điên cuồng quay, một cây Hấp Huyết Đằng giấu trong dây cót gỗ bắt đầu hút máu của hắn,

Không bao lâu, sắc mặt Abe Kana càng ngày càng trở nên tái nhợt, hắn ta rốt cuộc an tĩnh lại, quỳ xuống đất, bịch một tiếng ngã sấp xuống.

Ánh sáng dần ảm đạm, giống như một hồi kịch đã hạ màn.

Bốn phía yên tĩnh kinh người, rõ ràng khí trời cực nóng, không khí lại âm trầm lạnh lẽo, khiến đáy lòng người phát lạnh.

Không ai dám động.

Trong bóng tối, Thẩm Trì dùng [tử mẫu trảo] lấy dây cót về, Minh Nguyệt dùng một lá bùa vá lại lỗ hổng, Kỷ Gia từ trong ba lô lấy ra một người gỗ mới, người gỗ này chỉ dùng một gốc cây nhỏ làm thành, áo kimono trắng tinh bọc bên ngoài, đôi mắt ôn hoà xinh đẹp, chính là đôi mắt của Abe Kana.

Kỷ Gia chậm rãi rót máu ở trong dây cót vào trong một lỗ nhỏ trên đỉnh đầu người gỗ, rõ ràng là toàn bộ máu của một người, theo lý không thể rót vào một người gỗ chỉ cao có nửa thước, nhưng bất khả tư nghị là máu theo Hấp Huyết Đằng toàn bộ rót vào trong cơ thể người gỗ, vậy mà không tràn ra ngoài tí nào.

“Tốt lắm, lần sau dùng hết lại tiếp tục rót máu vào là được.” Kỷ Gia dùng một cái nắp gỗ che lại lỗ hổng, sau đó nhìn về phía Thẩm Trì, “Chú Thẩm, bao giờ chúng ta bắt đầu nuôi thây ma?”

Nuôi thây ma…. Sao nghe có vẻ hung tàn thế….

Thẩm Trì nghĩ nghĩ, “Đi thôi, nơi này không thiếu máu tươi, khắp nơi đều là người Nhật Bản có thể giết, nên dự trữ nhiều nguyên tinh hơn một chút.”

Ít nhất bọn họ sẽ không giống Abe Kana lấy người thường để nuôi nguyên tinh, người Nhật Bản để dễ lấy nguyên tinh nên mới bắt người thường đến nuôi, bọn họ không sợ công kích của thây ma, muốn trực tiếp lấy thây ma cấp D để nuôi dưỡng thây ma cấp E. Cũng chỉ bọn hắn có bản lĩnh cao, gan lại lớn mới dám nghĩ ra cách khống chế thây ma cấp D. Phải biết rằng, cho dù dị năng giả cấp bốn cũng không phải ai cũng dám đối mặt với thây ma cấp D.

Một đường đi tới Saitama khiến đám người Nhật Bản cơ hồ bị doạ mất mật, càng muốn đi nhanh thì kết quả càng đi càng chậm, tinh thần uể oải, làm sao có thể đi nhanh được, thậm chí còn đi nhầm đường, tạo thành một vòng lớn.

Đương nhiên, chuyện đi nhầm đường này, cũng có công lao của Liễu Minh Tuệ.

Mỗi ngày tỉnh lại nhìn thấy một khối thi thể đồng bạn bị hút khô máu, còn chưa đáng sợ bằng việc buổi tối đồng bạn vẫn còn tốt đẹp ngồi cạnh mình dựa vào nhau sưởi ấm, tới sáng lại biến thành một thi thể lạnh như băng không còn giọt máu nào. Ban đầu bọn họ còn bị doạ phải thét lên hai tiếng, càng về sau thì càng chết lặng, kêu cũng thế không kêu cũng thế, mỏi mệt đến mức không nói được câu nào, không biết người chết kế tiếp có phải là mình không, làm sao còn có tâm tình trò chuyện, đây mới chuyện đáng sợ nhất.

Qua hai ngày, có hai dị năng giả lặng lẽ đào tẩu, rốt cuộc không chịu nổi việc ở cùng một chỗ với đám Miura Tsubasa. Có điều với địa vị của Miura Tsubasa, bọn họ rời đi tương đương với phản quốc, ở Nhật Bản không còn chỗ cho họ nữa, nhưng chí ít còn tốt hơn là phải chết.

Tổng cộng mười bảy người, Abe Kana đã chết, sau đó lại chết thêm ba người, còn lại mười ba người, ngày đó hai người ra đi, hôm sau lại tiếp tục đi thêm ba người, có thể đi cùng Miura Tsubasa đến Trung Quốc đàm phán đều là những nhân vật tinh anh trong giới dị năng giả của Nhật Bản, tổn thất này không thể nói là không lớn.

Trong tình trạng rã rời lại chết thêm một người, bọn họ cuối cùng tới được Saitama, mà nguyên bản hơn 200 người, giờ chỉ còn lại hàng đơn vị, 7 người.

Thời điểm nhìn thấy thành phố Saitama, đoàn người cơ hồ lệ nóng quanh tròng, ngay cả Miura Tsubasa tính khí nóng nảy, mấy ngày nay đều trầm mặc, lúc này cũng không nhịn được đỏ vành mắt.

Mẹ nó cái loại tra tấn này, có là mạnh mẽ thế nào cũng không chịu nổi! Ngay cả Liễu Minh Tuệ biết rõ nguyên do của chuyện này cũng bị doạ sợ, càng khỏi nói đến những người khác, hán tử chân chính cũng chịu không nổi!

Vì sao anh họ không nói cho mình biết tổ bốn người kia đáng sợ, hung tàn như vậy, quả thực hù chết người!

Đây là tiếng lòng của Liễu Minh Tuệ…

Cùng ngày Liễu Minh Tuệ trở về “nhà” ở Nhật Bản.

Gián điệp ở Nhật Bản không chỉ có hai người cậu và Diệp Dương, chỉ là lấy cậu và Diệp Dương cầm đầu. Liễu Minh Tuệ thân phận đặc thù, là quân tam đại*, nhưng từ nhỏ cậu đã bái làm môn hạ Võ Đang, rất ít về nhà, cha cậu là một quân nhân tiêu chuẩn, ở Võ Đang kham khổ, coi như là một dạng giáo dục nghiêm khắc của cha, từ năm mười hai tuổi đến Nhật Bản làm gián điệp tới nay, độ trung thành không thể bàn cãi, gặp chuyện gì cũng coi như bình tĩnh.

*Quân tam đại: thế hệ thứ ba trong quân đội.

Diệp Dương và Liễu Minh Tuệ giống nhau, gia đình đều ở trong quân đội, nhìn qua mới hai mươi tuổi nhưng thực chất đã sắp ba mươi, chọn cô đến Nhật Bản làm gián điệp thứ nhất là do cô có tiếng Nhật trụ cột, hơn nữa nói tương đối chuẩn, thứ hai là bởi vì cô đã trải qua huấn luyện trong quân đội, bắn súng rất chuẩn, nguyên nhân trọng yếu nhất là do cô có dị năng đặc thù.

Giống như nữ dị năng giả ở Bắc Kinh có khả năng đọc trí nhớ, Diệp Dương có thể đọc tâm, thuật đọc tâm và đọc trí nhớ không giống nhau, đọc trí nhớ là nhìn thấy trong đầu người này có gì, dù người đó có đang nghĩ tới chuyện đó hay không đều có thể nhìn thấy, cho nên năng lực của nữ dị năng giả kia bị hạn chế lớn hơn, nếu mạnh hơn cô ta, ý chí lại kiên định, sẽ rất khó thành công; đọc tâm thì đơn giản hơn nhưng chỉ có thể đọc suy nghĩ hiện tại của đối phương, không thể nhìn thấy nhiều hơn.

Loại dị năng này rất thích hợp làm gián điệp, dù cho lúc đấy Diệp Dương không phải lựa chọn tốt nhất, nhưng cuối cùng cấp trên vẫn chọn cô ta.

Tâm tình Liễu Minh Tuệ có chút phức tạp, cậu và Diệp Dương sống nương tựa vào nhau ở Nhật Bản ngây người đã bảy tám năm, nói không có cảm tình là chuyện không thể. Thời điểm cậu mới mười hai tuổi, cơ hồ đều là Diệp Dương chăm sóc cho cậu. Cậu không muốn tin tưởng phỏng đoán của anh họ, thời điểm đó nói với bọn Thẩm Trì thân phận của Diệp Dương, chính là sợ bọn họ xuống tay với cô.

Diệp Dương tuy không tính là nữ nhân cực kỳ xinh đẹp nhưng cũng thuộc dạng thanh tú dịu dàng, là kiểu bộ dáng nhìn dễ chịu không mang tính xâm lược, cô kéo ống tay áo kimono, châm trà cho Liễu Minh Tuệ, mỉm cười nói “Mệt chết rồi đi, uống chén trà, tắm rửa rồi ngủ một giấc.”

Tiếng Nhật rất chuẩn, bảy năm trôi qua, cô đã hoàn toàn giống phụ nữ Nhật Bản.

Ở Nhật Bản, đường đi của Diệp Dương còn thuận lợi hơn Liễu Minh Tuệ rất nhiều, thân phận nữ nhân cùng với dị năng của cô càng dễ lấy tín nhiệm một số người cấp cao, Liễu Minh Tuệ trước mắt có vẻ lo lắng, chị em hai người bề ngoài thuộc phe thủ tướng, thực tế cũng không hoàn toàn như vậy, nếu không Miura Tsubasa căn bản sẽ không tin tưởng Liễu Minh Tuệ.

Dòng họ Chiba là người hầu của hoàng thất Nhật Bản, trăm năm trước vì hoàng thất mà đến Osaka kinh doanh tài của, cho nên Miura Tsubasa mới không hoài nghi sự trung thành của Liễu Minh Tuệ, cho dù bọn họ là người của Thu Lộc Cung đối lập với mình, Miura Tsubasa tin chắc người của dòng họ Chiba sẽ không hại ông ta.

Loại người đời đời là người hầu này, dù có chọn người khác thì cũng sẽ không hạ thủ với người hoàng thất.

Diệp Dương đã lăn lộn đến chức thư ký của Thu Lộc Cung Kiko, Liễu Minh Tuệ không biết việc Nanami Miyamoto đem một vạn binh Nhật Bản cùng với Miura Tsubasa đến Trung Quốc là chuyện có thể lý giải, dù sao chuyện này khẳng định là cực kỳ tuyệt mật, nhưng nếu nói Diệp Dương không biết chút nào…

Ngay cả Liễu Minh Tuệ cũng cảm thấy không ổn.

“Minh Tuệ, sao vậy?” Diệp Dương nhìn về phía cậu.

Liễu Minh Tuệ từ nhỏ tập võ, tai thính mắt tinh, lúc này không thể so với lúc trước, căn bản sẽ không ai giám thị bọn họ, “Diệp Dương, chị có phải hay không đã quên chị là Diệp Dương, chứ không phải Yoko Chiba! Cha mẹ và người thân chị ở Bắc Kinh, không phải ở Saitama!”

“Loảng xoảng” một tiếng, tay Diệp Dương hơi run, bình trà rơi xuống sàn nhà.

Vừa nhìn bộ dáng này của cô, Liễu Minh Tuệ liền nắm chắc, lại cảm thấy đầu ngón tay cũng lạnh lẽo.

Diệp Dương vốn không phải là gián điệp tốt nhất, nguyên nhân chính là ở đây, lòng cô không vững, quá mềm yếu, không kiên định, dễ bị người chi phối, cho nên giữa cô và Liễu Minh Tuệ, dù Liễu Minh Tuệ còn nhỏ, lại lấy cậu làm chủ.

Xung quanh nhất thời im lặng, hồi lâu sau Liễu Minh Tuệ mới mở miếng nói, “Em sẽ an bài người, chị nên về nước thôi.”

Sắc mặt Diệp Dương tái nhợt, về nước lúc này sao? Cô ta có thể có kết cục tốt gì? Nói trắng ra là Liễu Minh Tuệ nhất định đã nhận được tin tức gì đó từ trong nước, chính phủ nghi ngờ cô, Liễu Minh Tuệ mới có thể nói với cô chuyện này, lúc này trở về… Suy nghĩ trong lòng cô quay cuồng, tâm thần không yên.

“Cha mẹ chị có hỏi thăm em tình hình của chị, em chị năm nay đã mười bảy tuổi, quốc gia an bài cậu ấy ở Triêu Dương Khu Bắc Kinh…”

Diệp Dương cúi đầu, “Được rồi, chị trở về.”

“Chị yên tâm, em sẽ tìm lý do tốt để chị trở về” Liễu Minh Tuệ nhìn cô, không muốn ngay cả một chút tình cảm cuối cùng cũng mất, cậu không muốn hỏi cô tại sao lại giấu giếm tin tức quan trọng như vậy, mấy năm nay Diệp Dương không có công lao cũng có khổ lao, trước hết để cô về nước, điều tra rõ ràng rồi Liễu Minh Tuệ sẽ báo lại cho chính phủ.

Diệp Dương là người rất quan trọng, một khi hoàn toàn phản bội quốc gia, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng, cho nên hiện tại mục đích hàng đầu của cậu là ổn định cô.

Không phải là không có tình cảm, nhưng ở trong lòng cậu, sứ mệnh quốc gia giao phó càng quan trọng hơn.

Thân ảnh yểu điệu của Diệp Dương xuyên qua đình viện, về tới gian phòng của mình, cô nhìn bài trí tinh xảo tao nhã, cùng với bó hoa tươi trên bài, bàn tay chậm rãi sờ lên bụng.

Cô không chút chú ý tới một con chim gỗ đang giấu mình trong bóng tối trên bệ cửa sổ.

Trong một toà nhà cách đó không xa, Kỷ Gia cau mày nói: “Sao có cảm giác nữ nhân kia có chút quen mắt…”

“Nhìn quen mắt?” Thẩm Trì nhíu mày, “Dù nhìn quen mắt hay không, theo lời Liễu Minh Tuệ, nữ nhân này bị nghi ngờ trở thành Hán gian.”

Hắn có lẽ còn biết nhiều chuyện hơn Liễu Minh Tuệ, đời trước thậm chí đến vài năm sau Bắc Kinh vẫn chưa biết tin tức binh lính Nhật Bản đang chiếm dần lãnh thổ phía Nam. Diệp Dương có thể lăn lộn đến vị trí cao như vậy, gián điệp ở Nhật Bản đều nghe theo lời cô và Liễu Minh Tuệ, không làm phận sự là việc không phải bàn, thậm chí Thẩm Trì ngay cả Liễu Minh Tuệ cũng không tin tưởng, dù cậu là em họ của Niếp Bình, chuyện lớn như vậy, Nhật Bản phái đến mấy vạn binh đến Trung Quốc, chẳng lẽ gián điệp bọn họ lại không biết tí gì, làm ăn kiểu gì vậy?

“Chú Thẩm, không tốt rồi”

“Sao vậy?”

“Cô ta hình như định làm điều gì đó.” Khuôn mặt Kỷ Gia nghiêm trọng.

Thẩm Lưu Mộc cũng bu lại, buông xuống kính viễn vọng đang quan sát xung quanh.

Kỷ Gia nhìn về phía Thẩm Trì, “Cô ta hạ gì đó vào thức ăn chuẩn bị cho Liễu Minh Tuệ, dạng bột phấn, tan ở trong súp, không biết là loại thuốc gì.”

Thẩm Trì tâm trầm xuống, thản nhiên nói: “Đây là do cô ta tự lựa chọn.”

Trên mặt Minh Nguyệt lộ ra vài phần khinh thường.

“Ý, cô ta cùng một người phụ nữ khác nói mấy câu, sau đó người kia xoay người ra cửa.” Kỷ Gia nói, sau đó bổ sung một câu, “Tiếng Trung tiêu chuẩn, cháu nghe thấy cô ta gọi là Lý mụ.”

“Chặn lại!”

Trong lòng suy tính, nữ nhân này thoạt nhìn ba bốn mươi tuổi, là một nữ nhân trung tuổi có khuôn mặt thành thật, dưới chân bà vấp ngã một cái, không khỏi “ai u” một tiếng, nhìn xung quanh chỉ thấy một viên đá dưới chân, đành tự nhận mình không may.

Lúc này một thiếu niên dường như tốt bụng tốt bụng chạy tới đỡ bà, ở ngã tư đường giữa ban ngày, tất cả mọi người đều không nhận thấy điều gì khác thường.

Vừa đỡ liền dìu vào nhà bên cạnh, không chút nào khiến người khác chú ý.

Này vừa đở, liền dìu vào bên cạnh nhà, không có chút nào khiến cho người chú ý.

Người phụ nữ trung niên cả người run rẩy, thần tình sợ hãi, đương nhiên bà không nguyện ý đi cùng người lạ, mà là không biết có thứ gì đó chui vào cơ thể bà, khiến bà không khống chế được cơ thể chính mình!

Vừa vào cửa, Thẩm Trì liền nhìn về phía bà ta, “Không cần giả bộ, tôi biết bà là người Trung Quốc!”

Người phụ nữ trung niên thân thể run rẩy, nhìn về phía Thẩm Trì, “Các người là ai!”

“Chúng ta là ai? Chúng ta ít nhất còn không quên tổ tiên mình ở phía bên kia đại dương!” Thẩm Trì trào phùng nói.

“Không, không phải tôi! Là Diệp tiểu thư, cô, cô ta bức tôi!”

Minh Nguyệt vuốt ve một con dao găm, “Bọn phản quốc còn lý do gì chưa dùng chứ, Lý mụ.”

Lý mụ mặt xám như tro, “Con trai của tôi ở trên tay Diệp Dương, tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể làm việc cho cô ta.”

“Con trai của bà?”

“Con trai của tôi là thủ hạ của thiếu tá Nakamura, khi tôi mới đến Nhật Bản, chồng đã chết, làm gián điệp cho quốc gia cũng không sao, dù sao bà già chết tiệt kia cũng đối với tôi không tốt, nhưng con trai do chính tôi sinh ra, tôi chỉ có một thằng con! Vốn cấp trên lúc đầu nói hay lắm, dù thế nào cũng không thể làm liên luỵ đến con trai tôi, trước tôi đã định gửi nó đi Anh, những nó lại sống chết không chịu, hai năm trước cư nhiên đi lính…”, bà ta đờ đẫn nói, “Sau đó Diệp Dương cầm cái chuôi này trong tay, đương nhiên, quốc gia vốn cũng muốn nắm lấy nhược điểm này của tôi trong tay, nhưng bọn họ nhất định không ngờ, Diệp Dương phản.” Khoé môi bà cười, mang theo vài phần trào phúng.

“Các cậu là người trong quân đội Trung Quốc đi”, Lý mụ nhìn Thẩm Trì, “Không phải theo Liễu Minh Tuệ tới? Diệp Dương luôn kiêng kị Liễu Minh Tuệ, đã sớm tính toán xuống ta với cậu ta, nhà của cô ta tuy ở Trung Quốc, nhưng chỉ cần không bại lộ, Trung Quốc cũng sẽ không đối xử tệ với người nhà cô ta – việc này do chính cô ta nói ra, chỉ cần xử lý Liễu Minh Tuệ, tất cả sẽ không sao.”

“Vì cái gì?” Thẩm Lưu Mộc hỏi.

Lý mụ hiểu điều y muốn hỏi, mệt mỏi nói, “Tôi là vì con trai, còn cô ta cũng vậy, cô ta đang mang thai đứa con của ngài Fujimoto.”

“Fujimoto?”

“Là đứa con duy nhất của ngài thủ tướng, Shuichi Fujimoto.”

Bốn người Thẩm Trì đưa mắt nhìn nhau, nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến lý do này.

Kỷ Gia bỗng nhiên “A” một tiếng, “Cháu nhớ ra rồi!”

“Sao?”

“Cô ta có nét giống với tên Diệp Lưu trước đã từng quấy rầy chúng ta!”. Diệp Lưu rực rỡ, Diệp Dương tú lệ, nhưng khuôn mặt hai người lại có bảy tám phần tương tự, nếu không phải khí chất hai người hoàn toàn khác biệt, Kỷ Gia đã sớm nhận ra.

Chị em Diệp thị bởi vì tên Bạch Thịnh mà đã bị bọn Thẩm Trì xử lý, sau đó Diệp thị rơi đài, đương nhiên không ai giúp hai ả làm chủ. Phái Nga Mi thực ra có tìm đến hỏi chuyện bọn hắn, nhưng bọn hắn ở nán lại Bắc Kinh bao lâu, muốn tìm cũng không thấy người. Bộ tộc Diệp thị đã sớm suy tàn, nếu cô ta phản quốc, căn bản không có ai đảm bảo được gia đình cho cô, sợ rằng Diệp Dương còn chưa biết Diệp thiếu tướng đã rớt đài đi?

Nhưng cha của chị em Diệp thị chỉ có hai đứa con gái là hai cô ả, vậy Diệp Dương chỉ có thể thuộc dòng khác Diệp gia, nghe nói, Diệp thiếu tướng còn có một người anh trai, vậy, Diệp Dương chính là chị họ của Diệp Lưu, Diệp Ly.

“Quả nhiên, nhà mấy cô ả làm sao sinh ra người tốt” Thẩm Trì cười lạnh.

Thẩm Lưu Mộc đảo mắt, “Càng hay, lợi dụng thứ này một chút cũng không đau lòng!”

Đúng vậy, mục tiêu của bọn hắn đến bây giờ vẫn chưa thay đổi, muốn cho Nhật Bản càng loạn càng tốt, muốn bắt giặc trước phải bắt vua, người cầm đầu ngã xuống, tất sẽ loạn, mục tiêu của bọn họ tổng cộng có bốn người, Tam Phổ Cung Tsubasahito, Thu Lộc Cung Kiko, thủ tướng Eikei Fujimoto và thượng tướng Nanami Miyamoto.

Một lưới bắt hết, có câu nói “Quần Long Vô Thủ”, dĩ nhiên sẽ rối loạn.

Trong số đó, Miura Tsubasa đã là con mồi nhốt trong chuồng, còn cần một thời cơ bắt gọn ba người còn lại.

Kỷ Gia khống chế một con chuột gỗ đánh đổ bát canh Liễu Minh Tuệ định uống, sắc mặt Diệp Dương lập tức thay đổi.

Liễu Minh Tuệ làm như không biết, cười nói, “Chị, cho em thêm một chén.”

Sắc mặt Diệp Dương thoáng dịu đi, “Được.” Lúc cầm lấy bát, ngón tay Liễu Minh Tuệ tránh một cái, không cho cô ta chạm vào đầu ngón tay. Ánh mắt cô ta trầm xuống, làm như không biết.

Dị năng của cô ta là đọc tâm, phải tiếp xúc cơ thể mới có thể đọc được suy nghĩ của đối phương.

Đợi đến khi cô ta ra ngoài, ánh mắt Liễu Minh Tuệ thâm sâu, nhìn nước canh đổ trên mặt đất, cẩn thận lấy khăn thấm một ít, nhét vào trong ngực.

Diệp Dương cũng không lấy thêm canh cho Liễu Minh Tuệ, cô ta hiểu Liễu Minh Tuệ rõ như Liễu Minh Tuệ hiểu cô ta, bàn về trí tuệ, mấy cô ta cũng không theo kịp Liễu Minh Tuệ.

Cô ta biết, Liễu Minh Tuệ đã nổi lòng nghi ngờ với cô, khiến cô ta sợ hãi chính là, đến tận khi trời tối đen Lý mụ vẫn chưa trở về.

Diệp Dương che bụng, đầu ngón tay khẽ run lên.

Liễu Minh Tuệ nhìn chuột gỗ trước mặt nói, “Mọi người lại đây, chúng ta có chuyện cần bàn.”

Chuột gỗ nhìn cậu chằm chằm, quay đầu bỏ đi.

Liễu Minh Tuệ: “….”

Đây là vì sao, cậu lại nhìn thấy được trên mặt con chuột gỗ sự khinh bỉ và xem thường!

Khinh bỉ và xem thường cái mẹ gì!

—— Có điều, cậu cũng không ngờ Diệp Dương lại có thể nhẫn tâm như vậy, hai người đã chung sống bảy tám năm, dù chỉ là chị em trên danh nghĩa, nhưng thực tế cũng giống chị em ruột thịt thật sự.

Cậu cứ tưởng lòng dạ Diệp Dương mềm yếu, lại không thể ngờ lòng dạ cô ta lại ác độc bội bạc như thế.

Thở dài, Liễu Minh Tuệ quyết định nhận lấy sự khinh bỉ của con chuột gỗ.

Được rồi, là cậu ngu xuẩn, còn phải đa tạ ân cứu mạng của con chuột.

Ý, không đúng, là phải cám ơn cô bé có khuôn mặt thanh tú kia – ân cứu mạng, khụ!