Trong Cơn Mưa

Chương Kết

Nếu hắn không đến em vẫn chờ à? người đàn ông nói. mãi mãi chị không bao giờ tha thứ đến chết chị cũng mang theo nỗi hận này xuống mồ

Người phụ nữ nói: tôi nói

Anh ấy sẽ đến. Em sẽ chờ anh ấy đến khi nào quán đóng cửa mới thôi. hãy tha thứ cho mẹ đi chị ạ mẹ cũng đã đau khổ rất nhiều tất cả mọi người trong ngôi nhà này đều có nỗi khổ riêng hãy bắt đầu cuộc đời  mới  từ ngày hôm nay chị ạ

 

chị Ngân giận dữ Người đàn ông nói:

chị phải bắt đầu từ đâu hả Trúc Ly quá khứ như chấn song sắt nhà tù suốt đời giam hãm chị Được rồi, anh sẽ ngồi với em đến phút cuối. Anh muốn thấy sự thất vọng trên gương mặt em. có người đàn ông nào đủ can đảm cưới một người đàn bà nát rượu và mất khả năng làm mẹ không

Người phụ nữ mỉm cười:  tôi khóc

Người thất vọng phải là anh chứ không phải em. Em biết từ đầu anh đã mong anh ấy không đến. Trời ơi tai sao mọi tai họa đều  trút xuống ngôi nhà này Em không ngờ anh có bụng dạ hẹp hòi đến thế.

Người đàn ông làm mặt giận:

Nếu có ý xấu thì anh đã không đội mưa đến đây. Lòng tốt của anh đã không được em ghi nhận. Em nói thế mà nghe được  à?

Nói đùa một chút anh đã giận rồi à? Sao anh dễ giận thế nhỉ? cô muốn làm như thế nào thì tùy ý nhưng đừng để tôi phải lấy tay che mặt mỗi khi đi ra ngoài chín phương làm đĩ cũng phải chừa một phương lấy chồng chuyện lăng nhăng của cô với tay trợ lý giám đốc đã đến tận cơ quan tôi rồi đấy

mẹ giận dữ gào lên

ông bảo ai đánh đĩ quan hệ với ai là quyền của tôi ông cũng chẳng tốt đẹp  hơn ai  mà giở trò rao giảng đạo đức cho người khác thối lắm chịu không nổi

bố vung chân đá chiếc ghế

cô ăn nói với chồng mình như thế à loại đàn bà như cô không đáng giá một xu tôi chỉ cần ném một ít tiền là có cả vốc cả vốc

vậy cái con thư ký vợ hờ của ông chắc đáng giá lắm nhỉ thật ra nó cũng chẳng yêu thương gì ông đâu nó chỉ yêu cái ghế tổng giám đốc và vô số tài sản tham ô khác mà ông gửi trong ngân hàng thôi đi đêm thế nào cũng có ngày gặp ma chừng nào thân bại danh liệt ông sẽ thấy con vợ hờ của ông đối xử với ông như thế nào tôi phải đứng trước cổng gần mười lăm phút mới thấy chị Lành từ ngoài bước vào chị có vẻ lúng túng cho vội vật gì vào túi áo lúc đó ông sẽ sáng mắt ra

 

chị Lành nói bố giận dữ

cô bảo ai tham nhũng nói lại cho tôi nghe nào sao cô Trúc Ly không vào nhà

 

tôi nói mẹ nghênh mặt thách thức

tôi nói ông đấy tôi bỏ quên chìa khóa tất cả đường đi nước bước của ông tôi đều thuộc như lòng bàn tay chị đi đâu vy ông định giở thói vũ phu ra à con này không phải là tay vừa đâu nhé

bố sững người lại chị Lành lộ vẻ bối rối đưa tay đặt lên túi áo mẹ mỉm cười đắc thắng

tôi tôi ra ngoài có chút việc tất cả việc làm mờ ám của ông tôi đều ghi chép cẩn thận và lưu vào USB máy vi tính ông có cần cho tôi xem qua không nhưng trước khi xem tôi khuyên nên  ông nên uống thuốc trợ tim nhé há há há  nào bây giờ ông còn muốn hùng hổ với tôi nữa không

chị cất thứ gì trong túi đưa cho tôi xem

bố vò đầu bứt tai bất lực

trời ơi tôi đã lấy nhầm một con quỷ dạ xoa

chẳng có gì cả cô Trúc Ly đừng chạm vào người tôi

 

tôi thò tay vào túi áo chị Lành và lôi ra một gói bột trắng mẹ cười như người mắc bệnh tâm thần tôi thốt lên kinh hoàng

tôi là quỷ ông cũng là quỷ tất cả thế gian này đều là ác quỷ đội lốt người  hà ha hah cái gì thế này heroin phải không tại sao chị có thứ này

bố gầm lên

tôi  sẽ ly dị tôi không thể nào tiếp tục chung sống với người đàn bà trơ trẽn như cô

 

chị Lành ôm mặt khóc

đấy là của cậu Cường cậu ấy bảo tôi đi lấy cho cậu ấy

 

mẹ cười khinh bỉ

ông nghĩ tôi sẽ sung sướng ở bên cạnh một người chồng bội bạc và đầy rẫy những thủ đoạn như thế à tôi cũng đang nóng lòng chờ đợi phút giây này từ lâu tôi mong được giải thoát

anh ấy nghiện ma túy từ bao giờ chị làm việc này đã nhiều lần chưa

 

tôi sẽ làm đơn ngay bây giờ

 

đã hơn một  năm mỗi ngày đều có người mang ma túy cho cậu ấy không hiểu sao gần nửa tháng nay người ta không mang đến nữa có lẽ đã bị công an tóm  thế là cậu ấy bảo tôi đi lấy hộ

 

tôi sẽ ký ngay lập tức nhưng tài sản phải chia đều đấy nhé kể cả số tài sản bất hợp pháp ông gửi ở ngân hàng nấp dưới cái tên con vợ hờ của ông thế nào tôi đã đi guốc trong bụng của ông phải không 

tôi giận dữ

chị có biết hành động của chị là đang tiếp tay cho cái ác không chị có biết là nếu bị phát hiện chị sẽ bị án tù

bố rít lên

đàn bà như cô thật ghê gớm chẳng có tài sản nào cho cô cả cô đừng hòng tôi chia cho một xu

chị Lành khóc to hơn

tôi biết nhưng cậu Cường cứ năn nỉ cậu ấy còn dọa sẽ cho tôi nghỉ việc nếu không làm theo ý của cậu tôi không còn cách nào khác là phải chiều ý cậu ấy

mẹ nói

tôi thách ông đấy ông có tin là tôi sẽ mang toàn bộ việc làm mờ ám của ông trình báo cho công an không lúc đó ông sẽ mất tất cả tiền tài địa vị con vợ hờ xinh xắn và đứa con trai ngoài  giá thú của ông thậm chí ông còn phải vào nhà đá bóc lịch đấy

anh Cường cho chị tiền phải không

bố chẳng nói chẳng rằng bước đến đấm một cái thật mạnh vào gáy mẹ cú đấm bất ngờ khiến mẹ bị đập mặt xuống mặt bàn mẹ giận dữ chộp lấy chiếc gạt tàn thuốc lá ném mạnh về phía bố chiếc gạt tàn đi thẳng vào trán  bố hai tay ôm lấy mặt máu tuôn ra như xối

 

chị Lành im lặng gật đầu

 

tôi nói tôi từ ngoài bước vào mục kích cảnh tượng tôi thốt lên

làm như thế là chị giết anh ấy rồi anh ấy không thể tự đi lại được nếu không có sự tiếp tay của chị thì anh ấy…bố mẹ làm gì thế này sao máu ra  nhiều thế bố ngồi im để con lấy thuốc cầm máu

bố vừa đưa tay ôm mặt vừa liên tục nguyền rủa mẹ và mẹ cũng đáp lại bằng thứ ngôn ngữ như thế rồi mẹ đứng dậy về phòng riêng của mình

tôi đi lấy túi cứu thương  máu trên mặt bố chảy xuống ướt cả nền gạch tôi lấy băng tẩm cồn lau sạch vết thương rồi lấy bông băng lại

tôi khóc tôi khóc

thêm một tai họa rót xuống nhà này trời ơi tôi biết phải làm  gì đây tại sao bố mẹ lại cư xử với nhau như thế chẳng lẽ hai người không còn giữ lại những gì tốt đẹp nhất cho nhau tại sao bố mẹ cứ xem nhau như kẻ thù

 

cô Trúc Ly hãy tha lỗi cho tôi hứa sẽ không làm như thế nữa tôi thật sự cảm thấy mệt mỏi khi ở trong ngôi nhà này  tất cả đã xem như chấm hết  rồi con ạ bố không thể nào chịu đựng nổi mẹ con nữa bố sẽ ly dị chắc tôi phải xin nghỉ việc về quê làm ruộng thôi cô Trúc Ly ạ

 

tôi nói tôi nói

chị hãy ở lại giúp chúng tôi thêm một thời gian nữa lúc này chúng tôi cần chị bố định ly dị thật sao

bố gật đầu chị Lành nói

bố đã quyết định rồi sáng mai bố sẽ nộp đơn lên tòa án tôi sẽ ở lại đến khi nào ông bà chủ ly dị xong tôi rất quý mến mọi người  nhưng tôi phải đi mong cô Trúc Ly và mọi người chấp nhận đề nghị của tôi

 

tôi nói tôi nói

con xin bố hãy suy nghĩ lại chúng con cần bố mẹ bên cạnh anh Cường sẽ sống như thế nào nếu vắng tình yêu thương của bố mẹ xin bố hãy nghĩ đến những đứa con của mình thôi chị vào nhà tiếp tục công việc đi chuyện anh Cường hãy để tôi lo

bố nói

vợ chồng đã không còn yêu thương nhau nữa thì nên chia tay thôi con ạ nếu cố bám vào nhau không chỉ gây đau khổ cho nhau mà còn mang bất hạnh đến cho người khác đây là lối thoát duy nhất khả dĩ vẹn vẽ đôi đường con hãy ủng hộ và tôn trọng quyết định của bố mẹ

ngừng một lúc bố nói tiếp

các con đều đã trưởng thành và có quyền lựa chọn cho riêng mình muốn theo bố hay về sống với mẹ tùy ý bố không ép

tôi khóc

nếu bố mẹ chia tay con sẽ không theo ai cả con sẽ thuê nhà sống tự lập điều quan trọng là con cần tình thương của bố mẹ chứ không phải bằng vật chất vết thương của bố vẫn còn chảy máu để con đưa bố đến trạm y tế 

Nếu mưa kéo dài đến tận sáng mai, em sẽ tính như thế nào? chàng trai nói.

Cô gái suy nghĩ một lúc rồi nói:

Tất nhiên em phải về nhà, bất cứ giá nào em cũng phải có mặt ở nhà trước khi mọi người đi ngủ. Chẳng lẽ anh nghĩ em sẽ ngủ lại đây à?

Chàng trai  nói:

Anh không có ý đó. Nhưng nước ngập mênh mông như thế này làm sao về được, em biết rồi xe gắn máy không thể đi trên mặt nước.

Cô gái nói:

Cho dù phải bơi em cũng phải về nhà. Sao bỗng dưng anh lại quan tâm đến chuyện này nhiều thế nhỉ. Anh thích mưa đến thế à? Chẳng lẽ anh muốn chúng ta ngồi đồng tại đây đến sáng à? Anh rõ là lẩn thẩn.

Chàng trai phì cười:

Đấy là anh nói chuyện cho vui thôi, sao bỗng dưng em nỗi giận? Dù sao thì trời cũng đang mưa và chúng ta không thể về nhà trong lúc thời tiết xấu như thế này. Chốc nữa anh sẽ tìm mọi cách đưa em ra đến trạm xe buýt. Em hết giận rồi chứ?

Một người đàn ông mặc áo mưa cưỡi chiếc Wave Tàu chạy vào. Ông ta cởi áo mưa phủ lên xe rồi bước vào quán.

Bác dùng gì ạ?

Rét quá. Cho tôi cốc cà phê sữa nóng. Lâu lắm rồi mới có một trận mưa như thế này.  Ông Trời dành dụm nước hàng thế kỷ để cho trận mưa hôm nay.

Người đàn ông rút khăn tay lau người rồi lấy thuốc bao thuốc lá sũng nước trong túi áo ra. Chiếc hộp quẹt ga bị ướt không sao bật nên lửa.

Anh có lửa làm ơn cho tôi mồi nhờ điếu thuốc. Rét quá phải rít vài hơi thuốc lá cho ấm.

Người đàn ông thò tay vào túi áo lôi ra cái hộp quẹt đưa cho người đàn ông mới vào. Ông ta mồi thuốc xong bèn trả lại cái hộp quẹt kèm theo là cái gật đầu cám ơn.

Mưa như thế này chắc mọi ngả đường đã biến thành dòng sông rồi nhỉ?

Tất nhiên rồi, cả thành phố ngập chìm trong biển nước. Cây cối thi nhau bật gốc đã có vài người cây đè.

Người phụ nữ thốt lên:

Thế à. Những người bị cây đè ấy có làm sao không?

Người đàn ông gật đầu, nói:

Có chứ. Một người bị thương nặng, hai người bị thương nhẹ. Một người đàn ông bị điện giật chết ngay tại chỗ cách đây khoảng vài trăm mét.

Người phụ nữ hoảng hốt:

Người đàn ông đó như thế nào?

Anh ta khoảng ba mươi tuổi, da đen, có bộ râu quai nón trông rất nam tính.

Trời ơi, chẳng lẽ là anh ấy. Anh có thấy người đó đi xe gì không?

Người đàn ông gật đầu:

Anh ta đi chiếc cub 78 đời đầu, loại xe đó cổ lỗ sỉ này ở thành phố hầu như chẳng ai thèm đi nữa, điều này chứng tỏ anh ta nghèo kiết xác. Mọi người đoán, có vẻ anh chàng lãng tử này  đang trên đường đi đến gặp bạn gái bởi anh ta có mang theo một bó hoa bọc trong giấy bóng.

Người phụ nữ hỏi dồn:

Anh có biết đấy là hoa gì không?

Người đàn ông uống một ngụm cà phê sữa rồi thong thả trả lời:

Tôi không biết đó là loại hoa gì, chỉ biết đó là thứ hoa có hình răng cưa, màu hồng có năm cánh.

Người phụ nữ bỗng ôm mặt khóc rồi cắm đầu chạy ra mưa:

Đấy là hoa cẩm chướng. Đúng là anh ấy rồi. Anh Sơn ơi. Anh Sơn.

Người đàn ông ngồi cùng bàn lập tức đuổi theo:

Em đi đâu đó? Trời đang mưa. Đứng lại đi.

Mưa như trút nước.

Tôi nhìn theo và thở dài buồn bã. Người đàn ông bất hạnh đã không thể đến với người yêu của mình do tính khí đỏng đảnh của thời tiết.

Chàng trai nói với cô gái:

Tội nghiệp,  cuộc tình đẹp là tình dang dở.

Cô gái im lặng. Mắt nhòe nước.

Một người đàn ông đã chết vì một người phụ nữ, thật cảm động biết bao. Không biết sau này, anh có dám chết vì em không? mãi chín giờ sáng khi phiên tòa kéo dài gần  một giờ thì mẹ mới xuất hiện trước cổng tòa án với dáng vẻ mệt mỏi và đôi mắt thâm quầng mẹ giải thích lý do chậm trễ là do ngủ quên dạo này mẹ thường hay ngủ quên

 

tôi nói

đêm qua mẹ ở với chú Cảnh phải không

 

mẹ gật đầu im lặng

 

mẹ phải biết rằng chú ấy đã có gia đình rằng mối quan hệ như thế là trái với luật pháp và mẹ không thể có hạnh phúc bằng cách cướp đoạt từ tay người khác

 

con định dạy khôn mẹ à mẹ thừa hiểu những việc mình làm trứng đừng đòi khôn hơn vịt chú Cảnh hứa với mẹ sẽ ly dị vợ trong một ngày gần đây

 

đấy dù sao cũng chỉ là lời hứa con tin chắc chú Cảnh sẽ không từ bỏ gia đình của mình để chung sống với  mẹ

 

mẹ đưa tay che miệng ngáp vặt mấy cái

thôi đừng nói  chuyện nhà giữa chốn công cộng tốt hơn hãy  tập trung theo dõi phiên tòa

 

anh Trực đứng trước vành móng ngựa đầu cúi xuống mấy tháng ở trại giam anh gầy đi trông thấy ủy viên công tố  đọc cáo trạng và đề nghị truy tố anh Trực với tội  danh tội vô ý giết người

 

Như Hảo từ ngoài bước vào với đôi mắt sưng húp gật đầu chào mẹ và ngồi xuống cạnh tôi

 

sao cậu đến muộn thế

 

mẹ tớ bị tăng huyết áp đột ngột tớ phải đưa vào bệnh viện cấp cứu

tôi giật mình thốt lên

bác có làm sao không

 

như Hảo lắc đầu

không sao tất cả đã  ổn rồi

 

cậu làm tớ mất cả hồn không có gì sao cậu lại khóc

 

Như Hảo im lặng mắt nhìn về phía người đàn ông đang đứng trước vành móng ngựa tôi chợt hiểu ra Như Hảo khóc vì anh Trực

 

anh ấy gầy và xanh xao quá nghe có tiếng ồn ào từ phòng anh Cường tôi vội vàng chạy xuống cảnh tượng đập vào mắt: anh Trực đang cố giật lấy liều heroin từ tay bố cách đó không xa anh Cường đang vật vã trên chiếc xe lăn nước dãi từ miệng chảy xuống ngực anh đang lên cơn đói thuốc

bố không được làm như thế

mặc xác tao không khiến mày can thiệp hãy cút đi cho tao nhờ

anh Cường gào lên

bố đưa ngay cho con nhanh lên con chịu hết nổi rồi

bố xô anh Trực ra và đưa liều heroin cho anh Cường anh Cường chộp lấy chưa kịp mở ra thì anh Trực đã giật lấy trên tay

mắt anh Cường vằn những tia máu

đưa ngay cho tôi nếu không tôi sẽ giết anh như giết một con chó đưa đây anh có nghe không

bố lại xông vào giằng co với anh Trực

trả ngay cho nó và nhanh chóng cút khỏi nơi đây trước khi tao nổi giận

bố làm như thế là giết em Cường đáng lẽ bố nên đưa nó đến trung tâm cai nghiện thay vì chiều theo ý muốn bệnh hoạn của nó

bố cười khinh bỉ

nó đã chết từ lâu rồi chính mày đã giết nó đưa đây mày không thấy nó đang vật vã như thế à nó sẽ chết nếu không có thuốc mày hiểu chứ

anh Trực cương quyết

dứt khoát con không đưa và sẽ đem chuyện này báo cho chính quyền địa phương em Cường cần phải tập trung cai nghiện trước khi quá muộn

đồ khốn mày định làm loạn à mày định vạch áo cho người xem lưng à bao nhiêu thằng tập trung cai nghiện đều tái nghiện đấy thôi cảm ơn lòng tốt chó chết của mày đưa đây cho tao

anh Cường bất ngờ mở ngăn kéo lấy ra con dao nhọn và lao đến gí mũi dao vào bụng anh Trực

đưa ngay cho tôi nếu không tôi sẽ giết anh

bố cũng xông vào giữ chặt người anh Trực trong lúc anh Cường thò tay vào túi áo của anh Trực tìm liều heroin thì anh Trực bất ngờ co chân đạp mạnh chiếc xe lăn bắn ra xa  sau đó anh Trực vùng ra và dùng hai tay đẩy thật mạnh đầu bố va vào tường tóe máu và lịm đi

anh Cường gào lên

thằng khốn mày đã giết bố

tôi vội lao đến anh Trực sững người giây lát vội xốc bố lên và chạy ra ngoài tôi cũng chạy theo

em gọi cho anh một chiếc cứu thương  nhanh lên

tôi quýnh quáng bấm điện thoại gọi xe cấp cứu vài phút sau xe cứu thương xuất hiện mọi người vội cáng bố lên xe chiếc xe hối hả lao đi

tôi ngồi bên cạnh bố và òa lên thảm thiết

ôi chắc bố chết mất anh đã giết bố

tòa nói

bị cáo  bảo rang bị cáo  cố ý sát hại  bố mình

 

Trực khẽ gật đầu nói một cách bình thản

vâng  bị cáo  đã cố tình giết ông ấy

 

tại sao bị cáo lại hành động một cách tàn ác như thế dù sao nạn nhân cũng là người đã sinh ra bị cáo

 

Trực cười kinh bỉ

ông ấy nuôi tôi như cách người ta ném mẩu xương cho con chó đói bị cáo căm thù ông ấy bị cáo  không muốn nhìn thấy ông ấy tồn tại trên thế gian này bị cáo  muốn ông ấy phải chết

 

ông chánh án tỏ vẻ kinh tởm

đấy là những ý nghĩ điên rồ của một người đánh mất hết nhân tính suốt gần ba mươi năm xét xử những vụ án hình sự tôi chưa từng gặp trường hợp tương tự như thế này  thật bất hạnh cho những ai đã sinh ra bị cáo  thật bất hạnh cho những ai có đứa con bất trị như bị cáo

 

Trực cũng phẫn nộ không kém

bị cáo cũng cảm thấy hổ thẹn khi làm con của họ giá như họ đừng sinh ra bị cáo  giá như bị cáo được sinh ra trong một gia đình khác cuộc đời bị cáo sẽ không khốn nạn như thế này

 

hội đồng xét xử đưa mắt nhìn nhau rồi lắc đầu tỏ vẻ bất lực ông chánh án cố gắng kiềm chế tuy nhiên giọng noi cũng rè đi

tại sao bị cáo nhẫn tâm sát hại  bố mình bị cáo có thấy dày vò lương tâm không bị cáo có thấy ân hận sau khi xuống tay một cách tàn độc với người đã sinh ra mình

 

Trực nói

 ông ấy không yêu thương bị cáo  ông ấy căm ghét bị cáo  xem bị cáo như cái gai trong mắt và bị cáo đáp lại bằng lòng thù hận thói đời xưa nay là thế gieo nhân nào thì gặp quả ấy

 

ông chánh án thở dài

trong lời khai trước cơ quan công an bị cáo một mực khẳng định  đấy là hành động ngộ sát sao bây giờ lại bảo là cố sát

 

Trực nói

trước đó bị cáo  đã khai không đúng và bây giờ bị cáo  xin khai lại

 

tôi khóc

tại sao anh không làm đơn kháng án tòa xử như thế là quá nặng rõ ràng anh không cố ý giết bố đấy chẳng qua là hành động vô ý

anh cười đau khổ

anh chấp nhận rồi em ạ anh sẽ không kháng án

tại sao như vậy hả anh Trực chẳng lẽ anh muốn giam cầm cuộc đời mình trong bốn bức tường trại giam nếu đơn kháng án của anh được tòa phúc thẩm chấp nhận chắc chắn anh sẽ được giảm án mức xử phạt tội vô ý làm chết người chỉ từ sáu tháng đến năm năm nhẹ hơn rất nhiều với tội danh cố sát

anh Trực im lặng một lúc rồi nói

anh cảm thấy nơi đây thoải mái hơn em ạ khi còn là một công dân tự do mỗi lần nghe đến từ “ Tù “ anh hãi lắm vậy mà khi vào đây anh mới thấy điều lo lắng ấy đã trở nên vô nghĩa có vẻ nhà tù rất thích hợp với anh

tôi òa khóc

anh không nghĩ  bản thân mình thì cũng nên nghĩ đến mọi người chứ nghe lời em làm đơn kháng cáo đi anh Trực

anh cười chua chát

mọi người là ai mẹ và em Cường từ lâu luôn muốn anh biến  mất khỏi thế gian này bây giờ ước muốn đó đã  thành sự thật

còn em và Như Hảo anh có biết là từ hôm anh bị bắt giam Như Hảo đã đau khổ như thế nào không

anh thở dài

anh không xứng đáng với những tình cảm mà Như Hảo đã dành cho anh đã nhiều lần tìm cách lẩn tránh cô ấy nhưng đều thất bại  đây là cơ hội để anh thực hiện ý muốn của mình Như Hảo là một cô gái tốt cô ấy đáng được hưởng hạnh phúc

tôi nói qua làn nước mắt

chỉ có anh mới có thể mang hạnh phúc đến cho bạn ấy Như Hảo bảo sẽ chờ anh đến khi ra tù em van anh đừng tiếp tục gây đau khổ cho Như Hảo nữa anh hãy tạo cho mình và cô ấy một cơ hội

anh lắc đầu nói

không còn cơ hội nào nữa anh đã quyết định rồi Trúc Ly ạ

im lặng một lúc anh nói

anh là một kẻ bất tài vô dụng chỉ sống bám vào lòng tốt của mọi người đã thế anh còn gây biết bao tai họa cho người khác tại anh mà em Cường phải gắn chặt cả đời mình trên chiếc xe lăn và biến thành con nghiện tại anh mà bố bị chết thảm tại anh mà ngôi nhà yêu thương bỗng hóa thành thù hận tại anh mà em phải khổ sở như thế này tại anh mà một cô gái trong sáng hồn nhiên như Như Hảo phải  chịu nhiều đau khổ một kẻ như vậy đáng phải được cách ly khỏi đời sống xã hội em ạ anh dứt khoát sẽ không kháng cáo

Chín giờ tối. Trời vẫn mưa không dứt. Trong quán chỉ còn vài khách. Cô gái nhìn trời tỏ vẻ sốt ruột.

Phải về thôi anh ạ, cô gái nói, em không thể chờ thêm được nữa. Lúc này mọi người đang nóng lòng đợi em. Thế nào em cũng bị mẹ mắng một trận nên thân.

Chàng trai gật đầu, nói:

Ừ, thì về, nhưng chúng ta không có áo mưa và em sẽ bị ướt.

Cô gái nói:

Bị ướt cũng cũng chẳng sao. Lâu ngày tắm mưa một buổi cũng thích chứ. tôi xách chiếc làn nặng trĩu  đựng thức ăn thuốc lá và nhiều thứ linh tinh khác bước qua trạm gác rồi tiến thẳng đến một cán bộ có mái tóc hoa râm đang ngồi làm bên chiếc bàn hình chữ nhật

 

Chàng trai nói: ông cán bộ ngẩng mặt lên nhìn tôi

Giờ này xe buýt không còn hoạt động nữa, cô tìm ai  anh sẽ đưa em về tận nhà nhé?

Cô gái nói: tôi nói

Thế cũng được. Nhưng anh chỉ cần đỗ xe ngay đầu hẻm thôi, tôi là thân nhân của Lê Thế Trực em sẽ tự đi vào. Bố mẹ em mà nhìn thấy em đi với anh thế nào cũng có chuyện lôi thôi. hôm nay tôi đến thăm anh ấy

 

Chàng trai gật đầu viên cán  bộ nhìn tôi tỏ vẻ lúng túng

Đồng ý. Bao giờ em mới công khai mối quan hệ của anh và em với ba má và mọi người trong nhà? Anh không muốn chúng ta cứ lén lút như thế này mãi. Lê Thế Trực à anh ấy vừa chết sáng nay chúng tôi chưa kịp gửi giấy báo về thì cô đã đến

Cô gái nói: tôi giật mình đánh rơi chiếc làn trên tay mọi thứ bên trong bắn ra tung tóe

Tất nhiên rồi, em sẽ “ thành thật khai báo “  vào những dịp thuận tiện. Bây giờ chưa phải lúc. chết ư tại sao anh ấy lại chết

 

anh ấy xé quần áo treo cổ khi chúng tôi phát hiện thì cơ thể đã lạnh rồi có thể anh ấy chết vào lúc ba giờ sáng hôm nay

 

tôi òa lên nức nở  viên cán bộ kéo hộc bàn lấy ra một bức thư

đây là thư tuyệt mệnh Lê Thế Trực gửi cho một người có tên là Trúc Ly có phải là cô không Chủ quán, thanh toán tiền cà phê.

Nhân viên quán bước ra trên tay cầm chiếc khay có đặt hóa đơn tính tiền. Chàng trai nhẩm tính một lúc rồi móc tiền ra trả. viên cán bộ rót trà ra cốc mời khách

chúng tôi lấy làm tiếc về cái chết đột ngột của anh cô trước đó anh ấy không biểu hiện gì khác cả thậm chí anh ấy còn vui vẻ nữa là Lê Thế Trực là một chàng trai tốt tôi không hiểu người tốt như thế lại phạm tội ác ghê tởm  giết cha  Mình đi thôi, em. tất cả mọi người trong trại đều quý mến anh ấy thành thật chia buồn cùng cô còn đây là tư trang của Lê Thế Trực để lại trước khi chết tôi xin gửi lại cho cô

Chàng trai nắm tay cô gái bước ra khỏi quán. Mưa xối xả. Tôi bật khóc. tôi ôm lấy chiếc túi vải chứa vài bộ quần áo cũ và vài vật dụng cá nhân của anh  òa lên thảm thiết và lịm đi

Cơn mưa kéo dài đến tận nửa đêm và chưa có dấu hiệu sẽ tạnh. Quán vắng teo chỉ còn mỗi vị khách duy nhất là tôi. Nhân viên quán bắt đầu thu dọn bàn ghế và tắt nhạc.

Quán không mở cửa suốt đêm sao? Tôi muốn ngồi tại đây cho đến sáng. Tôi chẳng biết đi đâu cả. Mưa gió như thế này.

Không, chị ạ. Đã đến giờ chúng tôi phải đóng cửa. Mưa gió tơi bời. Làm việc cả ngày mệt lắm. Chị làm ơn thanh toán tiền để chúng tôi chuẩn bị đóng cửa. Buồn ngủ quá.

Tôi lấy tiền ra trả:

Gần đây có quán nào mở suốt đêm không?

Không. Chỉ có những quán ở trung tâm thành phố mới mở cửa suốt đêm. Nhưng thời tiết xấu như thế này chẳng ma nào đến  họ cũng đóng cửa đi ngủ sớm thôi. Sao chị không về nhà của mình?

Tôi im lặng.

Chị không có nhà à?

Tôi im lặng bước ra ngoài. Cánh cửa đóng lại và đèn bên trong vụt tắt. Mưa như trút nước. Tôi lang thang vô định dưới cơn mưa. Tôi chẳng biết phải về đâu.

HẾT

Chú thích:

[1] Nhìn nét mặt của anh, tôi biết anh nói dối