Trong Cơn Mưa

Chương 3

Bây giờ đã hơn mười giờ sáng. Cơn mưa kéo dài đã hơn ba tiếng đồng hồ và sẽ còn tiếp tục kéo dài có thể đến tận chiều. Tôi gọi thêm cốc cà phê. Hai gã đàn ông ngồi phía sau tôi đang kể lể những chuyện dâm ô tục tĩu. Đôi trai gái có lẽ đã hết ngôn từ để nói chỉ đưa mắt đắm đuối nhìn nhau. Tôi cảm thấy xa lạ và cô đơn trong thế giới này.

Mẹ tôi lúc này ở đâu, làm gì. Có lẽ bà đang ở trong một khách sạn hạng sang hay một nhà trọ nhếch nhác nào đó với gã đàn ông kém bà tuổi tác lẫn trí thức  nhưng lại tỏ ra thành thạo những ngón nghề chăn gối. những giấc mơ đồng tính những thành quách điêu tàn những linh hồn hoang phế và tôi bay lên trong đôi cánh thiên thần Chị Ngân bây giờ đang làm gì? Phải chăng chị đang tiếp tục nguyền rủa số phận, nguyền rủa cuộc đời và trầm mình trong cốc rượu.

 

tại sao các con về muộn như thế này các con đã đi những đâu có biết bây giờ là mấy giờ rồi không

 

anh Trực mặt mày xám ngoét

con với Trúc Ly đi nhà sách con

 

tôi òa khóc

tất cả là tại con anh Trực bảo con về sớm nhưng con không nghe con muốn đọc truyện tranh

 

lỗi là do con Trúc Ly không có lỗi vì cả mẹ hãy phạt con

 

mẹ bước đến nắm lấy tay tôi xoay một vòng

trời ơi người bẩn thỉu như từ dưới đất ngoi lên các con đã chui vào xó xỉnh nào thế này bộ quần áo mẹ may chưa được bao lâu con làm bẩn như thế làm sao giặt sạch cho được con muốn mẹ chết vì tức phải không con không muốn mẹ sống trên đời này phải không

 

mẹ ơi con biết lỗi của con rồi con không cố ý chiếc xe tải chạy qua vũng nước bắn nước bẩn vào người con con sẽ tự giặt lấy

 

con tự làm được à nói nghe hay nhỉ có bao giờ con làm được việc gì đâu con chỉ biết  làm cho mẹ nổi giận thôi

 

mẹ nhìn anh Trực giận dữ

nói gì thì con cũng là anh con có bổn phân phải bảo ban em đàng này con lại vẽ đường cho hươu chạy con biết lỗi của mình chưa

 

anh Trực gật đầu

con biết lỗi rồi con xin lỗi mẹ con hứa sẽ không tái phạm

 

không thể xin lỗi là xong lỗi lầm gây ra chỉ một lời xin lỗi là xong hết hay sao con đáng bị phạt đòn

 

tôi khóc to hơn

mẹ đừng phạt đòn anh Trực tội nghiệp anh ấy mẹ hãy phạt con

 

rồi cũng sẽ đến lượt con thôi sau khi đọc sách hai đứa đã đi những đâu

 

tôi nói

chúng con về nhà ngay ạ

 

về nhà ngay mà đến tận bây giờ mới có mặt ở nhà hãy thành thật với mẹ đi con học thói dối trá từ khi nào thế

 

thật đấy chúng con về ngay nhưng chiếc xe bị hỏng nên về muộn chúng con không tìm được nơi để sửa

 

mẹ giật mình bước đến nhìn săm soi chiếc xe một lúc

lại còn làm hỏng xe của bố trời ơi bố biết lấy gì để đi làm bây giờ chẳng còn nơi nào sửa xe nữa mẹ không thể nào tha thứ các con được

 

mẹ bảo hai anh em nằm úp mặt xuống phản rồi giục anh Cường đi  tìm chiếc roi anh Cường tìm một lúc bảo không tìm thấy mẹ bèn đích thân đi tìm anh Cường áp vào tai tôi nói khẽ anh đã giấu chiếc roi rồi hy vọng mẹ không tìm thấy em liều thật đấy không biết sợ đòn à em có biết là bố và chị Ngân đang đi tìm em với anh Trực không mọi người cứ lo em bị tai nạn

 

tôi khóc thút thít

mọi người đi lâu chưa

 

lâu rồi mẹ cũng mới vừa về xong

 

mẹ đi đâu

 

đi tìm em với anh Trực chứ đi đâu mẹ đã đến các bệnh viện nhưng không tìm thấy em bố và chị Ngân đang đến các đồn công an không biết chừng nào mới về

 

tội em lớn quá thế nào mẹ cũng đánh rất đau

 

chắc chắn rồi tất cả mọi người trong nhà chưa ai ăn cơm cả anh đói meo rồi  đây lần sau em đừng như thế nữa nhé tại em và anh Trực khiến anh cũng bị mắng lây

 

mẹ từ trong bước ra tay cầm chiếc roi mây lừ mắt nhìn anh Cường

chiếc roi mây mẹ để trên bàn sao bây giờ lại nằm dưới gầm giường Cường lại đây mẹ bảo con đã giấu chiếc roi phải không

 

anh Cường run bắn lên

dạ..con

 

mẹ ra lệnh

vây con cũng lên nằm úp mặt lên phản con cũng sẽ bị phạt đòn anh em nhà này bênh vực nhau quá nhỉ

 

anh Cường len lét nằm úp mặt cạnh tôi thương anh Cường quá vì muốn cứu tôi thoát khỏi trận đòn mà anh cũng bị vạ lây

 

sau một hồi hài tội mẹ quyết định phạt anh Trực năm roi tôi hai roi và anh Cường một roi

 

mẹ ra điều kiện

trong lúc bị phạt đòn nếu đứa nào ngồi dậy xem như bỏ không tính roi đó bây giờ thằng anh sẽ bị phạt trước

 

mẹ giơ roi lên khỏi đầu và vụt mạnh xuống nhát roi chưa kịp chạm vào mông anh Trực đã bị chị Ngân từ ngoài xông vào giằng lấy từ tay mẹ

con xin mẹ đừng đánh các em

 

mẹ giận dữ

ai cho phép con dám giằng lấy roi từ tay mẹ con học thói hỗn hào  này từ bao giờ thế

 

con con không dám nhưng mẹ đừng đánh các em tội nghiệp con xin chịu đòn thay cho các em

 

mẹ khóc

mẹ bất lực không dạy dỗ được các con nữa rồi chắc mẹ phải bỏ nhà đi thôi

 

tôi khóc như ri

mẹ đừng đi mẹ hãy đánh con

 

chị Ngân cũng khóc

con xin lỗi mẹ con chỉ xin mẹ đừng đánh các em con không dám hỗn với mẹ

anh Cường khóc cặp kính cận của anh đầy nước mắt tôi ngước mặt nhìn đồng hồ đã hơn mười giờ đêm

 

Muộn rồi, mình về thôi, anh. Nhưng mưa thế này làm sao về được. Anh có mang theo áo mưa không? Không, anh đã bỏ quên nó ở nhà rồi. Chán thật. Sao lại chán em không muốn ngồi bên cạnh anh sao? Mọi người vẫn bảo mưa rất buồn sao em thấy nắng buồn hơn  mưa. Buồn hay vui là do tâm trạng thôi em ạ, hôm anh thi đỗ vào đại học Quốc Gia trời mưa như trút nước, anh đã đi suốt đoạn đường từ trường đại học về đến nhà trọ, người anh ướt sũng nước. Cơn mưa sao mà đáng yêu đến thế. Lúc ấy anh bỗng nhớ đến mẹ, mẹ đã vất vả nhiều vì anh.

mẹ bao giờ cũng thương yêu và lo lắng cho các con các con là niềm kiêu hãnh của mẹ có thể chết vì các con nếu có cuộc sống ở kiếp sau mẹ cũng nguyện tiếp tục làm mẹ của các con thật hạnh phúc biết bao khi được chăm sóc những đứa con xinh đẹp như thiên thần cám ơn cuộc sống đã ưu ái với mẹ đêm qua đã thức suốt đêm đấy con gái ạ mẹ thức để làm gì ban đêm chẳng có việc gì để làm cả tại sao mẹ lại không ngủ mẹ giận bố à không mẹ không giận bố bố con là người đàn ông tuyệt vời bố chẳng bao giờ làm mẹ giận cả vậy mẹ thức đêm để làm gì tại sao mẹ không đi ngủ mẹ cũng hiểu rằng thức đêm không tốt cho sức khỏe con đã bảo mẹ đừng uống trà vào buổi tối mà mẹ chăng thèm nghe nhìn kia đôi mắt mẹ thâm quầng không sao mẹ còn nhiều thời gian để ngủ mẹ thức để ngắm các con mẹ lạ thật đấy lúc nào mẹ chẳng nhìn thấy chúng con nhưng mẹ thích nhìn các con trong lúc ngủ hơn các con của mẹ thật đẹp trong lúc ngủ chị Ngân của con có thói quen nằm nghiêng người bên trái mặt quay vào vách mái tóc dài đen mượt xõa tung trên gối  và đôi chân duỗi thẳng tư thế nằm như thế là không tốt mẹ đã bảo bao nhiêu lần mà chị con chẳng thèm nghe tại sao vậy mẹ tại sao nằm nghiêng người bên trái là không tốt thỉnh thoảng con vẫn nằm như thế đồ khốn,  cut ngay  mày không phải là con tao không có đứa con mất dạy như mày trời ơi tại sao tôi bất hạnh đến thế  con ơi là con nhưng có làm sao đâu con không biết đó thôi nằm nghiêng về bên trái  ép tim dễ gặp ác mộng bị bóng đè ừ nhỉ vài lần con bị bóng đè nhưng không hiểu tại sao con sẽ không nằm nghiêng về bên trái như chị Ngân nữa con còn muốn gì nữa  mẹ đã cho con tất cả tại sao con không nghe lời mẹ con phải hiểu rằng mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi anh Cường của con thì ngược lại luôn nằm nghiêng về bên phải chân co lại như con tôm luộc và chiếc chăn thì chực rơi xuống đất buồn cười nhất là anh con vẫn đeo kính lúc ngủ đeo kính lúc ngủ thì có gì xấu hả mẹ chẳng có gì xấu con gái ạ nhưng nó sẽ làm vướng víu khó chịu giấc ngủ là món quà quý báu nhất mà Thượng đế dành tặng cho thập loại chúng sinh và ta phải biết thụ hưởng một cách trọn vẹn nhất chẳng tội tình gì phải đeo kính lúc ngủ cả rồi mẹ làm sao mẹ nhẹ nhàng tháo cặp kính đặt lên mặt tủ cá nhân rồi kéo chăn che kín người anh con lại anh Cường có biết không anh con ngủ say như chết nếu như lúc ấy có ai ném xuống nước cũng không biết gì rồi mẹ quay sang anh Trực đến nơi chưa anh Trực  sao  lâu thế  đi mãi mà chẳng thấy dế đâu cả anh không lừa em đấy chứ

 

đến rồi em đừng hét toáng lên có được không ngồi trên lưng anh lại còn hò hét

chúng tôi men theo con đường mòn dẫn ra cánh đồng cỏ xanh rì

 

em có nghe gì không tiếng dế kêu đấy

 

tôi vểnh tai lắng nghe tiếng dế gáy trong cỏ khắp nơi đều vang tiếng dế tim tôi rộn lên vui sướng

 

anh Trực cõng tôi đến bãi cỏ khô chưa kịp bước xuống tôi đã nhìn thấy con dế lửa lẩn trong đám cỏ tôi lập tức chuồi xuống lao về phía con dế nghe tiếng động con dế vội  nhảy đi tôi đuổi theo và cuôi cùng con dế mất hút trong bụi rậm tôi thất thỉu quay lại chỗ cũ

 

anh Trực nhìn tôi giận dữ

em giải thích thế nào về chuyện này

 

tôi ngơ ngác

gì ạ em chỉ đuổi theo con dế thôi chẳng lẽ đó là một việc làm sai hả anh Trực

 

không sai anh muốn biết cái chân của em như thế nào

 

tôi giật mình

cái chân cái chân

 

anh Cường xen vào

rõ ràng em không đau chân em cố tình làm như thế để bọn anh phải cõng em thật là quá đáng

 

tôi nói lí nhí

thật sự là chân em bị đau thật sự là

 

thật sự là em lừa dối bọn anh đã bị em xỏ mũi đã thế không dế than dế lửa gì nữa về nhà

 

đoạn anh Trực quay người cắm đầu đi thẳng tôi đuổi theo anh nắm tay kéo lại

em biết lỗi của em rồi

đã nói về là về  cõng em đến kiệt sức rồi chẳng còn hơi sức đâu mà bắt dế

 

thôi mà anh Trực ở đây dế nhiều quá mình bắt vài con rồi hẳn về

 

tôi suy nghĩ một lát

lượt về em sẽ cõng anh lại được không

 

anh Cường bật cười

người bé bằng cây tăm mà đòi cõng bọn anh à em đáng ghét lắm Trúc Ly  ạ anh sẽ không thèm chơi với em nữa

 

tôi bật khóc

em sẽ không làm như thế nữa các anh đừng nghỉ chơi với em

 

anh Trực lừ mắt nạt lớn

nín ai đã làm gì em mà em khóc em đừng nghĩ nước mắt sẽ khiến anh mềm lòng anh sẽ không tha thứ cho em

 

tôi khóc tợn hơn nước mắt nước mũi chảy đầy mặt

 

đã bảo nín có nghe không ở đây có con ma chuyên đi bắt những đứa trẻ khóc nhè đấy

 

tôi  sợ quá bám chặt người anh Trực cảnh vật xung quanh yên tỉnh đến đáng sợ

được rồi anh tha cho lần này nín chưa

 

tôi nín khóc lấy tay chùi nước mắt anh Cường lấy vạt áo của anh lau mặt cho tôi

mặt mũi như con ma lem

 

chúng tôi quay trở lại đám co anh Cường từ ngoài từ ngoài chạy vào đưa gói giấy cho bố. Mặt anh đỏ phừng như người say rượu

có phải loại đinh này không bố

bố dừng cưa đưa tay mở gói giấy rồi thốt lên

bố bảo mua đinh năm phân con lại mua đinh ba phân làm sao đóng được

đoạn bố đưa gói đinh lại cho anh Cường

con đi đổi lại cho bố nhanh lên nhá

anh Cường xoay người chạy thẳng

chị Ngân bảo tôi tiếp tục quét dọn rồi chị vào trong mang chiếc bếp dầu đặt trước nhà chị cho dầu vào bếp rồi vào bên trong cho gạo vào nồi

em vo gạo giúp chị tay chị dính dầu hỏa

tôi ném cây chổi rửa tay vo gạo chị Ngân nhóm bếp lúc này anh Trực và bố vẫn đang cặm cụi bên đống gỗ

vo gạo xong tôi đổ nước vào nồi rồi mang ra cho chị Ngân xem

bao nhiêu nước đủ chưa chị

chị lắc đầu

ít nước quá cơm không thể chín em cho thêm một cốc nữa một cốc thôi nhé nhiều quá là cơm nhão đấy

vâng ạ

chị Ngân đặt nồi lên bếp rồi quay trở vào tiếp tục dọn dẹp

cưa xong bốn thanh gỗ bố lấy thước đo lên tấm ván ép rồi dùng phấn gạch một đường dài

mẹ đi chợ về tôi lấy chiếc rá tre để mẹ đặt các thứ vào một con cá lóc khá to vẫy đành đạch trên nền gạch

con mang cho mẹ cái thớt và con dao để  làm cá

tôi mang các thứ ra cho mẹ lấy dao đập đầu con cá cho nó chết hẳn rồi bắt đầu đánh vảy tôi mang giá cà chua đem rửa

liệu hôm nay có xong không anh

bố dừng tay lấy khăn lau mồ hôi

phải cố mà xong chứ kẻo không có chỗ mà ngủ cây bút chì đâu rồi nhỉ Trực tìm cho bố cây bút chì

anh Trực nhìn bố phì cười

cây bút chì vắt trên tai bố đấy thôi

ừ nhỉ vậy mà bố cứ tìm mãi nếu thừa gỗ bố sẽ đóng cho các con chỗ để sách còn miếng ván ép này bố sẽ dùng sơn đen phết lên làm tấm bảng để các con học bài

mẹ mỗ bụng cá anh Cường mang đinh về bố bảo hai anh em khiêng mấy thanh gỗ dẹp sang một bên để dành lối đi bố bắt đầu đóng đinh

ruột cá có ăn được không nhỉ

bố dừng tay búa

sao lại không cá lóc ngon nhất ở  bộ lòng đấy vất đi phí lắm

em thấy nó bẩn quá

em làm thật sạch rồi lấy muối xát vào chà có thêm cốc rượu thì hay biết mấy

hôm nay công việc nhiều lắm anh không được uống rượu đâu

đấy là anh nói thế rượu chè gì lúc này

em sẽ lấy phần đầu nấu canh chua phần còn lại ướp mắm muối đem kho anh thấy có được không

nồi cơm bắt đầu sôi mẹ nói với tôi

con mở vung ra cho mẹ đợi nước bắt đầu cạn thì đậy vung lại

anh Cường từ trong nói vọng ra

chừng nào cơm chín vậy mẹ con đói quá

mẹ đưa mắt nhìn anh Cường

ô hay sáng nay ăn gói xôi mà bây giờ đã kêu đói rồi à

bố đóng đinh chan chát

chạy mấy vòng thức ăn tiêu hết rồi thôi cố chịu nhịn chốc nữa ăn luôn thể bố cũng thấy đói

bỗng từ bên trong vọng ra tiếng thét của chị Ngân bố quẳng búa chạy vào chị Ngân mặt cắt không còn chút máu

chuyện gì vậy

chị Ngân lắp bắp

nhện một con nhện rất to

tưởng chuyện gì ghê gớm chỉ là con nhện con đích thị là cô tiểu thư

bố quay trở ra tiếp tục công việc

chị Ngân nói với nẹ

mẹ vào trong dọn dẹp hộ con sợ nhện lắm

được rồi để mẹ con lo việc bếp núc nhé

vâng ạ

tôi định  theo mẹ mẹ bảo

con ở lại giúp chị Ngân làm bếp khi nào cần mẹ gọi Trực vào đây với mẹ

anh Trực ném chiếc thước dây vào thùng đinh rồi đi theo mẹ

chị Ngân cắt cá thành nhiều khứa

em lột tỏi hộ chị

chị Ngân dùng dao đập dập mấy tép tỏi rồi đưa cho tôi bóc vỏ

sao mẹ không mua tỏi Trung Quốc củ to chị nhỉ

tỏi Trung Quốc không thơm chỉ có mùi hăng thôi

thế à vậy mà em cứ nghĩ mẹ muốn tiết kiệm

tỏi ta đắt hơn tỏi Trung Quốc đấy em ngửi thử xem thơm lừng

chị bảo tôi vặn nhỏ lửa kẻo cơm khét rồi bắt đầu ướp cá ban đầu chị giã tỏi thật nhuyễn cho cá vào rót thêm một ít nước mắm, đường, bột ngọt và vài muỗng mỡ

ướp khoảng bao lâu mới kho được chị nhỉ

khoảng ba mươi phút nấu xong nồi canh kho cá là vừa

Em có đói không? Cô gái khẽ gật đầu, đói. Để anh mua hai ổ bánh mỳ nhé. Mưa như thế này làm sao đi được anh không có áo mưa. Anh sẽ mượn tạm áo mưa của quán chắc họ không từ chối. Trời rét như thế này nếu có được bát cháo lòng thì hay.

Chàng trai mặc áo mưa đi ra thì hai người đàn ông ngồi phía sau tôi cũng rời khỏi quán. Cô gái uống một ngụm trà nhỏ rồi đưa mắt nhìn xung quanh, ánh mắt cô ta chạm vào mắt tôi và dừng lại hồi lâu, tôi khẽ gật đầu chào và cô ta cũng nhoẻn miệng cười đáp lại. Anh ấy là bạn trai của tôi. Chúng tôi quen nhau đã gần ba năm.  Chúng tôi dự tính khi nào có việc làm ổn định mới tính đến chuyện hôn nhân. Tôi bảo, đó là một quyết định đúng đắn và sáng suốt. Cô gái bảo, anh ấy là một chàng trai tuyệt vời, luôn sống có trách nhiệm với mọi người và bản thân. Chúc mừng chị đã tìm được người đàn ông lý tưởng. Cô gái cười hạnh phúc. Các bạn tôi chê anh ấy cù lần, tôi không nghĩ như thế, chẳng qua anh ấy không thích bon chen đua đòi theo mốt. Thanh niên bây giờ yêu cuồng sống vội, họ xem những giá trị  đạo đức là xa xí phẩm. Dù sao đi nữa tôi cũng cảm thấy hài lòng và hạnh phúc với lựa chọn của mình, ai nói gì mặc họ  anh Trực nằm mê man trên giường từ suốt buổi  chiều hôm qua đến tận giữa trưa ngày hôm sau. Anh đi uống rượu và dầm mưa suốt cả buổi  nửa đêm anh lên cơn sốt người nóng như hòn than tôi  cởi áo ngoài của anh rồi  mở cửa phòng cho thoáng gần sáng cơ thể anh bỗng lạnh dần tôi lo lắng đến suýt khóc mẹ tôi bảo mặc xác nó nếu nó chết xem như nhà này thoát khỏi  nợ đời nó sống cũng chẳng làm nên tích sự gì cả con ra ngoài nhớ đóng cửa phòng cho mẹ và nhớ là đừng bao giờ nhắc đến anh con trước mặt mẹ mẹ không muốn nghe con có hiểu không  tôi khóc vì cách cư xử của mẹ khóc vì tủi thân tôi bảo chị Lành người giúp việc mua giúp  chai dầu nóng sau đó hai người phụ  nữ hì hục xát dầu lên cơ thể bất động và nồng nặc hơi men

 

cậu Trực bị trúng gió nặng lắm

 

tôi lo lắng

mình phải làm gì đây

 

chị Lành nói

phải cạo gió ngay nếu để lâu e không cứu được

 

tôi khóc

cô đừng khóc mà hãy giúp tôi cạo gió cho cậu nước mắt lúc này không có tác dụng gì cả

 

chị Lành dùng thìa  cạo mạnh lên khắp cơ thể anh Trực chị dùng cả hai tay cả người anh như một khối thịt bầm

 

chị nhẹ tay thôi kẻo rách da sao anh ấy nằm im như thế liệu có chuyện gì không chị Lành

 

chị Lành lắc đầu

tôi không biết nếu không xong chúng ta phải đưa cậu Trực đến bệnh viện ngay lập tức để lâu e không cứu nổi cô giúp tôi lật người cậu ấy lên để cạo ngực và hai cánh tay

 

tôi và chị Lành lật người anh lên chị Lành xát dầu nóng lên người anh

 

bệnh này coi vậy chứ không được dể ngươi tôi đã từng chứng kiến người anh họ uống rượu say cảm lạnh rồi chết không kịp ngáp cậu Trực đã uống rượu lại dầm mưa cả buổi làm sao không bị nhiễm cảm tại sao cậu ấy cứ uống rượu mãi thế nhỉ hôm nào tôi cũng thấy cậu ấy say

 

tôi im lặng

 

chị Lành vừa cạo gió vừa trò chuyện

chắc là cậu Trực có chuyện buồn phải không đàn ông lạ lắm hễ có chuyện buồn thì tìm đến rượu tại sao người ta không tìm đến thứ khác đỡ  hại đến sức khỏe hơn nhỉ rượu chả ngon gì cả vừa cay vừa gắt cô lấy cho tôi chiếc khăn khắp người cậu ấy đầy mồ hôi lạnh

 

tôi lấy khăn đưa cho chị Lành

 

cậu Trực có bạn gái chưa cô Trúc Ly ấy là tôi hỏi vậy thôi chẳng cô gái nào chịu kết bạn với con ma men cả

 

cạo gió xong chị Lành bắt đầu bắt gió và giật tóc mai

 

anh Trực bỗng  cựa mình và liên tục rên xiết

 

tôi lo lắng

anh ấy đang rên xiết chị Lành liệu anh ấy có làm sao không tôi sợ quá

 

chị Lành thở phào

chẳng làm sao cả xem như đã qua cơn nguy kịch rồi rên xiết có nghĩa sống đấy

Tôi im lặng, tay mân mê chiếc cốc. Cô gái nói, bạn trai tôi sinh ra là lớn lên ở nông thôn, lúc mới lên thành phố anh ấy luôn nói ngọng chữ “ R “ thành “ G “ “ cá rô “ anh ấy nói là “ cá gô “, “ rừng rậm “ nói thành “ gừng gậm “ các bạn tôi cứ trêu mãi. Bây giờ anh ấy sửa được tật nói ngọng rồi. Có người bảo anh ấy yêu tôi vì tôi là người thành phố. Tại sao vậy, tôi thốt lên ngạc nhiên, thành phố và tỉnh lẻ thì có gì khác nhau. Khác chứ, khác rất nhiều nữa là đàng khác, nếu chúng tôi lấy nhau anh ấy sẽ trở thành cư dân thành phố. Tôi gật đầu ra chiều đã hiểu. Cô gái tỏ vẻ thất vọng, chúng tôi yêu nhau thật lòng chứ không có chuyện tính toán vị kỷ, tôi tin, nếu tôi là dân tỉnh lẻ anh ấy vẫn yêu tôi. Tại sao người ta có thể thốt ra được những lời độc địa như thế chứ. Tôi bảo, bởi vì họ luôn nhìn cuộc đời bằng ánh mắt hoài nghi. Tôi thú nhận, tôi cũng hoài nghi tất cả thậm chí cả bản thân mình. Cô gái nhìn tôi ngạc nhiên, trông chị trẻ trung yêu đời như thế lại bi quan vào cuộc sống đến thế à. Chị không nói đùa đấy chứ. Tôi im lặng. Mưa rơi hoài. tại sao anh cứ uống như hũ chìm như thế nếu chán đời thì thì kết liễu một lần cho xong chứ đừng đày đọa bản thân như thế em căm ghét anh

 

thậm chí em cũng ghét bỏ anh thì anh biết rúc vào đâu trong thế giới đầy rẫy hận thù này hả Trúc Ly

 

bố thò đầu qua cánh cửa

cái gì đấy việc gì mà  ồn ào thế

 

bố đưa mắt nhìn anh Trực rồi rít lên

lại là mày cái thằng con trời đánh kia tao cứ đinh ninh mày đã chết rồi chứ sáng nay tao định gọi người trại hòm đến để tống tiễn mày ra bãi tha ma đấy những đứa như mày đã chết cả rồi tại sao mày lại sống dai thế nhỉ

 

con không dễ chết đâu bố ạ con phải sống để nhìn cuộc đời này

 

cuộc đời này đâu dành cho mày mà mày nhìn ngắm

 

bố bước vào đứng bên cạnh anh Trực chị Lành vội lỉnh ra ngoài với cây giẻ lau nhà

 

anh Trực nói thều thào

bố muốn gì ở con

 

bố lừ mắt giận dữ

tao muốn mày biến khỏi cái nhà này tao chán nhìn gương mặt hũ chìm của mày lắm rồi cút đi cho rảnh mắt tao

 

con không đi đâu cả  con không muốn nhìn thấy gương mặt hân hoan của bố con muốn bố điên tiết lên

 

mày mày thằng khốn

 

bố vung tay lên anh Trực đưa mặt ra

bố cứ tát con tùy thích nếu bố thấy đánh con sẽ làm bố vui thì  bố cứ việc đánh mời bố

 

anh Trực anh không được nói với bố như thế anh đã làm bố nỗi giận đấy anh có biết không

 

tôi nói với bố

bố về phòng mình đi con xin bố anh Trực có im không tại sao anh cứ muốn đôi co với bố thế nhỉ

 

anh Trực ứa nước mắt

bố thất vọng vì đã sinh ra con phải không con đã không làm rạng danh bố hơn thế con còn hủy hoại niềm tin của bố con là một kẻ yếm thế chẳng làm nên trò trống gì cả

 

bố gằn giọng

hiểu được điều đó ít ra mày cũng còn có lòng tự trọng nhưng tiếc thay tất cả không đáng một xu hãy vất cái thú rởm đời đó vào sọt rác hoặc ném vào nhà vệ sinh công cộng

 

lòng tự trọng với con chỉ là một khái niệm rỗng bố ạ con đã từng ngửa tay xin tiền để uống rượu đấy con cũng đã từng vài lần  trộm đồ ở siêu thị và đánh nhau như bọn côn đồ ở quán nhậu mỗi khi có rượu trong người là con chỉ muốn đánh nhau thôi

 

bố gào lên

trời ơi mày đã từng làm những chuyện ấy à tao không ngờ mày trở nên đổ đốn hư hỏng như thế không biết mày sẽ còn định làm gì nữa đây chắc tao sẽ chết vì tức giận

 

tôi nắm lấy tay bố

mặc xác anh ấy bố về phòng nghỉ đi

 

bố đẩy tôi ra

 con cứ mặc bố hôm nay bố muốn nói chuyện phải trái với thằng con bất trị này

 

em hãy lấy ghế mời bố ngồi hơn là cứ giục bố về phòng nào bố muốn nói gì con nghe bố đây

 

bố giận dữ đến sùi bọt mép

muốn làm gì mặc xác mày nhưng mày không được làm tổn thương đến uy tín và truyền thống tốt đẹp của nhà này mày có hiểu không hay mày đợi tao dùng búa bổ sọ mày ra và nhét những lời tao vừa bảo vào trong đấy đồ con lừa

mẹ đưa tay chạm lên lên người tôi con ngủ đi mẹ hứa sẽ đánh thức con dậy khi nào bố về

tôi lắc đầu

thôi mẹ ạ con đã đổi ý không ngủ nữa con muốn chờ bố con không thể ngủ trong khi mọi người đều chờ bố

chẳng biết chừng nào bố mới về con ăn lót dạ nhé

thôi mẹ ạ con chịu được mà

chị Ngân từ ngoài bước vào trên tay chị là hộp bánh tôi chạy đến giật lấy chiếc hộp từ tay chị

mẹ nói

mở ra xem nào

anh Trực mở ra chiếc bánh kem có dòng chữ “ Chúc mừng sinh nhật lần thứ ba mươi chín của bố “

tôi cúi xuống đưa mũi hít một hơi dài

thơm quá

chị Ngân cốc nhẹ lên đầu tôi

không được hỗn chị mua tặng bố chứ không phải cho em đâu nhé chưa chi đã muốn ăn

mẹ hỏi chị mua chiếc bánh giá bao nhiêu chị im lặng đi vào bên trong thay quần áo

anh Trực lấy chiếc bánh đặt lên bàn

chị Ngân không mua nến à

từ trong chị Ngân đáp vọng ra

có chứ chị đã chuẩn bị sẵn nến số trong cặp em lấy ra mà xem

anh Cường mở cặp chị Ngân lôi ra hai cây nến số một số ba một số 9

chị Ngân chu đáo thật em cứ lo chẳng biết làm sao cắm đủ ba mươi chín ngọn nến lên  bánh

mẹ đứng dậy đi vào bên trong

chắc bố cũng sắp về rồi để mẹ vào trong hâm lại thức ăn nguội lạnh cả rồi

chị Ngân nói với mẹ

để việc ấy con làm mẹ thay quần áo và trang điểm đi

có cần phải long trọng như thế không sinh nhật bố con chứ đâu phải ai khác

cần chứ mẹ con tin bố sẽ rất vui nhìn thấy mẹ trang điểm và mặc quần áo đẹp

mẹ nghe lời con mẹ sẽ mặc bộ quần áo nào cho hợp con nhỉ

theo con mẹ nên mặc chiếc áo thun chui đầu mà bố đã mua tặng mẹ vào dịp lễ mồng tám tháng ba vừa qua

mẹ không thích chiếc áo ấy nó quá lòe loẹt con có thấy như vậy không

tôi xen vào

không lòe loẹt đâu mẹ màu sắc rất hợp với mẹ nữa là bố tỏ ra có óc thẩm mỹ đấy mẹ ạ

chị Ngân gật đầu

em Trúc Ly nói đúng đấy mẹ mặc chiếc áo ấy bố sẽ vui gấp đôi

chị Ngân xuống bếp mẹ vào phòng thay quần áo và trang điểm tôi muốn vào xem mẹ trang điểm như thế nào nhưng mẹ bảo tôi ra ngoài

nhìn thấy gương mặt ỉu xìu của tôi anh Cường nói

bị mẹ đuổi rồi phải không chuyện nào cũng có em cả tốt hơn em nên xuống bếp giúp chị Ngân một tay hơn là chúi mũi vào chuyện của người khác

tôi cong cớn

em không đi

chị Ngân bưng thức ăn bày sẵn lên bàn mẹ từ trong bước ra

các con xem mẹ có được không

chị Ngân reo lên

mẹ xinh lắm xinh như hoa hậu ấy

tôi nói

chiếc áo rất hợp với mẹ

anh Trực cũng góp vào

giá như nhà ta có máy chụp ảnh thì hay nhỉ những dịp như thế này cần bấm vài kiểu ảnh để làm kỷ niệm đừng khóc nhè như thế chẳng lẽ em không biết làm gì khác ngoài chuyện khóc nhè hay sao mẹ thấy có đúng không

chị Ngân đề nghị

hôm nào cả nhà ta ra hiệu chụp vài kiểu ảnh mẹ nhé lâu rồi cả nhà chưa  được chụp ảnh

mẹ đồng ý nhưng phải là ngày Chủ Nhật bởi vì hôm đó cả nhà mới sum họp đầy đủ các con phải thuyết phục bố đấy bố con không thích chụp ảnh lần nào mẹ đề cập đến chuyện này là bố các con giãy nảy lên như đỉa phải vôi bố con lạ thật đấy chụp ảnh kỷ niệm chứ đâu phải để đăng báo truy tìm tội phạm mà bố con cứ ngại

chị Ngân nói

con sẽ cố gắng nói với bố con tin bố sẽ đồng ý lần cuối cùng bố chụp ảnh với cả nhà cách nay đã lâu rồi mẹ nhỉ

mẹ gật đầu

lâu rồi nhân dịp  thôi nôi của Trúc Ly bố có chụp vài kiểu bây giờ Trúc Ly đã đi học rồi

anh Trực nói

bức ảnh đó tráng không được tốt bây giờ đã ngả màu con chẳng nhìn thấy bố đâu nữa

anh Cường khẽ gật đầu

lúc ấy nom bố gầy nhỉ con không nghĩ bố lại gầy đến thế gầy trông bố già lắm

mẹ nói

bố con vừa khỏi  bệnh bố đã nằm liệt giường suốt cả tuần đấy

tôi thốt lên

ồ có chuyện đó nữa à sao con không nghe mẹ nói gì cả bố bị bệnh gì mà phải nằm liệt giường vậy mẹ

bố con bị sốt thương hàn nằm thiêm thiếp một chỗ mẹ lo ơi là lo

tôi nói

sao mọi người không đưa bố vào bệnh viện có bác sỹ theo dõi chăm sóc vẫn tốt hơn chứ

chị Ngân nói

bố không chịu nhập viện bố bảo vào những nơi ấy chỉ tổ bệnh thêm bố mình nhiều khi cũng khó hiểu thật có bệnh thì phải đến bệnh viện chứ

như thế làm sao bố khỏi bệnh được anh Trực nói bà nội chẳng nói gì à

có chứ nhưng bố chẳng thèm nghe chị Ngân nói mẹ phải gọi bác sỹ đến khám tận nhà đấy

tôi xen vào

như vậy chắc tốn kém lắm nhỉ

tất nhiên rồi tất cả tiền dành dụm đều tiêu vào việc chữa bệnh cho bố

chị Ngân thở dài

cũng vì chuyện này mà mẹ nhằn bố mãi mẹ còn nhớ không

mẹ cười

mẹ nhớ chứ của đau con xót mà lại mẹ có tính nói dai các con đừng chọc giận mẹ nhé

anh Trực nhìn mẹ cười cười

con hãi tính nói dai của mẹ lắm lần đó con lỡ tay đánh rơi cái bát mà mẹ nói hết ngày này sang ngày khác mẹ sẽ thật tuyệt với nếu không còn tính ấy nữa

con không biết là mẹ quý cái bát pha lê  đó như thế nào đó là quà tặng của người bạn du lịch ở nước ngoài mua tặng mẹ đấy chỉ có những lúc liên hoan  tiệc tùng mẹ mới dùng đến vậy mà con lại vô ý đánh rơi bây giờ nhớ lại mẹ vẫn còn thấy tiếc

anh Cường xem đồng hồ

bố về muộn quá nhỉ con đói rồi nhưng con sẽ chờ bố ngại đến bệnh viện thì có thể hiểu được chứ tại sao bố lại không thích chụp ảnh nhỉ

tôi nói

bố bảo tại bố không ăn ảnh nên không thích chụp  thế thôi bố vui lên có được không chụp ảnh mà bố mặt bố buồn so thế kia

 

bố ra điều kiện với mẹ

anh chỉ chụp hai kiểu thôi nhé chụp ảnh có gì hay ho mà mọi người cứ thích chụp nhỉ

 

mẹ gật đầu

thì hai kiểu anh sẽ chụp chung cả nhà một kiểu còn lại sẽ chụp anh và em nhất trí như thế nhé

 

con muốn chụp riêng với bố một kiểu được không

 

bố lắc đầu

không có ngoại lệ con gái ạ hai kiểu thôi 

 

người thợ chụp ảnh nói

sao chỉ có hai  đã mất thời gian đến đây rồi anh nên chụp với mỗi thành viên trong gia đình mỗi người một kiểu chỉ có vài nghìn một kiểu ảnh chứ đâu có đắt gì được rồi  tôi sẽ khuyẽi mãi chụp mười tặng một và nếu chụp hai mươi kiểu trở lên tôi sẽ tặng một cuốn album bọc simili được chưa

 

thấy bố còn đang suy tính tôi nắm tay bố giật giật mấy cái

đồng ý đi bố mặc quần áo đẹp như thế này mà chỉ chụp một hai kiểu ảnh thì phí quá

 

bố đưa tay cốc nhẹ lên đầu tôi

con chỉ khéo nịnh thôi được rồi hôm nay bố sẽ phá lệ một lần

 

tôi reo lên hoan hô bố

 

bác thợ chụp ảnh bật đèn kéo chiếc ghế đôi có chỗ tựa lưng đặt giữa tấm phong có cảnh núi non suối nước cây cối  chim chóc

anh chị ngồi xuống ghế các con sẽ đứng phía sau người bé nhất sẽ đứng ở chính giữa người qua nhất sẽ đứng ngoài cùng đấy đúng rồi cháu mang kính cận hãy xoay người sang bên phải một chút và đặt tay lên vai người bên cạnh phải như thế này trông mới tự nhiên

 

đoạn bác bước tới sửa tư thế cho từng người rồi quay trở lại chiếc máy ảnh có chân đế

anh hãy quàng tai qua vai chị tất cả hãy nhìn thẳng ra phía trước cười lên nào này cưới há mồm như thế cười mỉm thôi nào một hai ba chụp nhé

 

bác thợ chụp ảnh bấm một cái đèn flash lóe sáng.

bây giờ anh chị chụp chung một kiểu nhé

 

mẹ gật đầu đồng ý

 

bố nhìn quanh quất bác phó nhòm nói với bố

anh tìm gì

 

tôi tìm cái cavát

 

bác phó nhòm lấy chiếc cavát đỏ đưa cho bố mẹ tô môi trước gương rồi đưa tay sửa lại mái tóc

anh chị hãy đứng bên nhau đúng đấy anh đưa tay quàng qua vai chị nghiêng một bên ấy đừng nghiêng nhiều như thế xoay lại đi ừ đúng rồi chị nhìn thẳng về phía tôi đây ừ hai người cười lên vui vẻ nhé một hai ba chụp nhé

 

chụp xong kiểu ảnh mẹ nói

bây giờ bác chụp mấy chị em chúng nó một kiểu nhé sau đó chụp riêng từng người mẹ ạ con chẳng vừa ý  bức ảnh nào cả nhìn xem trông con như đang ngủ gật ảnh xấu như thế này mà bác ấy còn tráng làm gì cho phí tiền

mẹ thấy con đẹp chứ cả chị Ngân con cũng đẹp

anh Cường nói

nhưng đẹp nhất vẫn là bức ảnh bố mẹ chụp cùng với nhau trông mẹ rất trẻ

mẹ vui vẻ

thật chứ mẹ thấy chỉ tàm tạm thôi

chị Ngân nói

đẹp lắm mẹ ạ con nói thật lòng đấy nhìn bố mẹ tình tứ như đôi lứa đang yêu

mọi người cùng cười vang mẹ nói

vậy thì mẹ sẽ phóng thật to và treo trên tường các con thấy thế nào

tôi nói

đúng đấy mẹ ảnh con xấu lắm mẹ đừng phóng to nhé

anh Trực cầm bức ảnh chụp cùng với anh Cường ngắm nghía một lúc

chị Ngân nhận xét thế nào về bức ảnh này

chị Ngân nói

cũng đẹp tại sao mắt em cứ trợn trừng như thế

bác chụp ảnh  bảo em đừng chớp mắt nên nó như thế

mẹ cầm bức ảnh lên xem

hai anh em chênh nhau mấy tuổi mà đứng gần bằng nhau không khéo sang năm em Cường sẽ cao hơn anh Trực đấy nhỉ

tôi chìa bức ảnh chụp chung với chị Ngân

con chỉ hài lòng mỗi bức ảnh này thôi mẹ xem chiếc nơ buộc tóc trông rất xinh

ừ con đẹp lắm nhưng chị Ngân hơi buồn

đoạn mẹ day mặt về phía chị

sao mặt con buồn thế nom như vừa thi trượt đại học vậy tại sao con không cười

con cũng không hiểu tại sao con có cười đấy chứ nhưng không hiểu sao lại như thế nhìn như khóc vậy xấu quá mẹ nhỉ

anh Trực lắc đầu nói

không đâu lúc buồn trông chị xinh hơn đấy em thích bức ảnh này chị cho em nhé

tôi giật lại

không được của em chứ em chụp chung với chị Ngân vì thế em phải giữ nó anh Trực của con có dáng ngủ thật vất vả chân co chân duỗi tay phải đặt lên trán như đang suy nghĩ điều gì anh con tính tình thâm trầm bí hiểm thậm chí cả lúc ngủ

 

còn con như thế nào con ngủ trông có xấu không mẹ

 

con của mẹ đáng yêu lắm con nằm duỗi thẳng người hai tay đặt trước bụng gương mặt sáng trưng đẹp tựa thiên thần tất cả các con của mẹ đều đẹp

 

tôi dụi vào lòng mẹ mẹ đưa tay chạm nhẹ lên mái tóc của tôi

 

sao đầu con chua thế lúc tắm con có gội đầu không

có chứ mẹ con chơi đánh nhau nên đổ mồ hôi

 

mẹ đưa ngón trỏ ấn lên trán tôi

con gái mà chơi đánh nhau à con đánh nhau với ai con có bị đánh đau không

 

con đánh nhau với bọn thằng Đỏ trong xóm con đánh một lúc hai đứa đấy một đứa đá vào bụng con bây giờ vẫn còn đau

 

mẹ bảo tôi vạch áo cho mẹ xem

chết thật đỏ bầm đây này để mẹ lấy dầu xoa cho con

 

mẹ đổ dầu  xanh Con Ó vào lòng bàn tay rồi xát vào người tôi im lặng mắt lim dim tận hưởng sự chăm sóc của mẹ

 

mẹ cấm con không được chơi đánh nhau nữa nghe không con gái là phải đoan trang hiền thục chứ đâu nghịch ngợm như thế cãi lời mẹ sẽ đánh đòn mẹ yêu con tại sao mẹ chỉ muốn gây đau khổ cho con tại sao vậy mẹ kể từ hôm nay con không được bước ra ngoài khi chưa có lệnh mẹ

 

con sẽ vâng lời mẹ nhưng ngồi lì một chỗ chán lắm mẹ không cấm con đọc truyện tranh chứ

 

tất nhiên mẹ không cấm nhưng mỗi ngày con chỉ được đọc một quyển thôi còn dành thời gian để học hành nữa chứ

 

con cũng được xem phim hoạt hình nữa phải không

 

mẹ gật đầu

ừ nhưng con chỉ được phép xem đến chín giờ thôi đấy là lúc con phải đi ngủ mẹ ơi anh Cường đánh con anh ấy tát con tôi ôm mẹ khóc nức nở mẹ đã đi đâu sao mẹ không có mặt ở nhà để xem anh ấy đánh con như thế nào hu hu đau quá mẹ ơi

mẹ giận dữ

Cường ra đây mẹ bảo

anh Cường líu ríu từ trong bước ra

mẹ gọi con

tại sao con đánh em

ai bảo Trúc Ly lấy hộp bút của con

tôi cong cớn

em chỉ muốn mượn hộp bút chì màu của anh thôi

mượn thì phải hỏi chứ ai cho em có cái quyền tự ý lục cặp của người khác

em cần tô màu mà anh không có ở nhà nên em mới..dùng xong em cất vào chỗ cũ còn gì

nhưng em đã làm gãy mất hai cây bút sáp của anh

mẹ nói

em có làm hỏng thì con cũng không được đánh em

con không đánh Trúc Ly con chỉ tát nhẹ lên má thôi con tát như thế này này

đoạn anh Cường đưa tay tát nhẹ lên má mình

không phải anh tát mạnh lắm cơ anh tát như thế này

tôi đưa tay vụt mạnh vào không khí

mẹ nhìn xem má con còn đỏ này đau quá

mẹ nhịn cười đưa tay đâp đâp lên nền nhà

đánh em là phải bị phạt con nằm úp mặt xuống đây Trúc Ly lấy cây roi mây treo trên vách cho mẹ

anh Cường mếu máo

con không đánh em mẹ đừng nghe Trúc Ly mà đánh oan con

mẹ ra lệnh

nằm xuống Trúc Ly sao còn đứng đó lấy roi cho mẹ nhanh lên

tôi không ngờ sự thể lại nghiêm trọng như thế này tôi cảm thấy ân hận và tội nghiệp cho anh Cường quá

tôi rụt tè

roi đây mẹ

nhìn thấy chiếc roi anh Cường khóc ré lên

mẹ tha cho con hứa sẽ không bắt nạt em nữa con sẽ thương em muốn lấy cái gì tùy ý con sẽ cho em cả hộp bút

tôi mặt  cắt không còn chút máu

mẹ phạt con năm roi con thấy thế nào

anh Cường khóc

năm roi chắc con chết mất mẹ đánh hai roi thôi

mẹ lắc đầu

không được chẳng phải mẹ đã quy định anh em trong nhà đánh nhau là phải chịu năm roi là gì

ba roi mẹ nhé mẹ cho con nợ hai roi  Trúc Ly tại em mà anh bị đòn anh tát em bao giờ quơ nhẹ như thế cũng gọi là tát à

mẹ nói với tôi

Trúc Ly anh Cường muốn nợ hai roi ý con như thế nào

tôi mếu máo

mẹ đừng đánh anh Cường mẹ tha cho anh ấy đi

mẹ lắc đầu

không được  có lỗi là phải bị phạt

vậy mẹ phạt anh Cường nửa roi thôi

nửa roi là làm sao

tôi nói lí nhí

là mẹ đánh nhẹ thôi đánh nhẹ như không có đấy

anh Cường đánh con đau lắm mà tại sao con lại xin cho anh con

tôi lắc đầu

anh ấy không có đánh con anh chỉ tát yêu con thôi

vậy tại sao con khóc con có khóc đâu mẹ tự nhiên nước mắt cứ chảy ra  nhà ta đã từng sống rất vui vẻ tại sao lại như thế hở mẹ

 

đồ chó đẻ cút đi mày hứa với tao như thế nào bây giờ  lại như thế tan học tôi không về nhà mà tìm đến một quán cà phê vắng khách và tôi ngồi im lặng như thế đến tận nửa đêm

Trúc Ly có vẻ sành cà phê nhỉ tôi chỉ uống cà phê vào buổi sáng và buổi buổi tối tôi không bao giờ dám uống một giọt chỉ một giọt cũng đủ tôi thao thức cả đêm tôi biết một quán cà phê rất tuyệt nếu Trúc Ly không từ chối tôi xin mời Trúc Ly đến đấy thưởng thức một lần cho biết  tôi tin Trúc Ly sẽ hài lòng cà phê ngon và âm nhạc tuyệt vời

 

Chàng trai quay trở lại quán với hai ổ bánh mỳ nóng. Trời vẫn mưa không ngớt. Cô gái mời tôi  bánh, tôi lắc đầu bảo không thấy đói  không thấy đói cũng phải cố nuốt con à tại bệnh khiến con như thế đấy từ chiều hôm qua đến bây giờ con có thứ gì cho vào  bụng đâu

 

nhưng con không muốn ăn miệng con nhạt thếch

 

bố cầm thìa đảo cháo trong bát cho chóng nguội

chị Ngân phải mất cả buổi để nấu bát cháo cho con đấy cháo thịt nạc ngon lắm đấy

 

tôi cảm thấy đầu nhức bưng bưng

mẹ đâu rồi bố

 

mẹ con đi học chưa về con nhớ mẹ à

 

mẹ học gì mà lâu thế bố

 

bố đỡ tôi dậy lấy chiếc khăn choàng qua cổ tôi rồi múc thìa cháo đưa lên  mồm tôi

chỉ còn vài tháng nữa là mẹ con tốt nghiệp lớp cao học rồi lúc ấy bố sẽ đỡ vất vả cháo có vừa ăn không

 

con chẳng thấy ngon gì cả cứ như voi nhai bã mía bố ạ

cố nuốt bát cháo để còn uống thuốc con đã bớt sốt rồi uống thêm vài cữ thuốc nữa chắc sẽ khỏi bệnh từ nay về sau con không được tắm mưa nữa nghe chưa

 

bố đút rất nhanh tôi chưa kịp nước thì muỗng khác đã đưa lên miệng

 

bố đút chậm thôi để con nuốt bố đã ăn cơm chưa

 

bố lắc đầu

chưa bố đợi mọi người về ăn luôn thể các anh con cũng sắp về rồi chị Ngân hôm nay sinh hoạt ngoại khóa đến chiều mới về

 

bố cúi xuống tôi thấy trên đầu bố có nhiều sợi tóc bạc

tóc bố bạc nhiều quá

 

ừ bố đã già rồi con gái ạ

 

khi nào khỏi bệnh con sẽ nhổ tóc bạc cho bố nhé

 

nhiều lắm con nhổ không xuể đâu

 

vậy bố sẽ làm gì với tóc bạc đó

 

bố nhuộm mỗi lần cắt tóc bố đều bảo thợ  nhuộm tóc cho bố thuốc nhuộm có sẵn ở hiệu cắt tóc thật tình bố không muốn làm như thế tóc bạc thì đã làm sao  nhưng mẹ con bảo nên nhuộm và bố nghe lời mẹ

 

đúng đấy bố ạ tóc bạc nom già lắm thế mà con đã có tóc bạc rồi đấy bố ạ hôm qua soi gương tình cờ con thấy tóc mình bạc không chỉ một sợi mà rất nhiều sợi bố có biết cảm giác của con lúc đó như thế nào không sao tóc bố bạc sớm thế nhỉ bố bạn của con lớn tuổi hơn bố nhưng tóc vẫn còn đen nhánh bố suy nghĩ nhiều phải không con đã cười rũ rượi như một con điên có chuyện gì khiến bố phải bận tâm

 

bố chẳng lo lắng gì cả tự nhiên tóc bạc thế thôi

 

tóc mẹ có bạc không bố

 

bố không biết mà nếu có mẹ con cũng sẽ giấu bố phụ nữ rất sợ người khác bảo mình già con thấy khỏe nhiều chưa

 

nhiều rồi bố ạ chắc ngày mai con sẽ khỏi bệnh thôi con nhớ trường quá bố đã xin phép cho con chứ

 

bố gật đầu

bố đã gọi điện xin phép cho con nghỉ vài hôm cô giáo chủ nhiệm muốn đưa các bạn đến thăm con nhưng bố bảo họ đừng đến bố ngại làm phiền đến mọi người

 

bố im lặng một lúc rồi nói

nhà ta năm nay ai cũng bị sốt ban đầu là chị Ngân anh Trực anh Cường bố rồi đến mẹ nhớ đến trận sốt của mẹ con bố vẫn còn thấy hãi lần đó chị Ngân phải xin nghỉ học vài hôm túc trực trong bệnh viện để chăm sóc mẹ bác sỹ đã chuyền gần hai mươi lọ huyết thanh đấy

 

mẹ đưa anh Cường đi thi anh Cường vào phòng thi mẹ đứng trên yên xe bám bờ tường nhìn vào bên trong trời đổ mưa xối xả và mẹ vẫn đứng im như thế suốt cơn mưa

con làm bài như thế nào

đôi hàm răng mẹ khua vào nhau lập cập mẹ nói không ra hơi

tốt lắm mẹ ạ sao người mẹ ướt thế kia

mẹ mẹ

mẹ đứng dưới mưa để làm gì tại sao mẹ không tìm chỗ trú mưa

mẹ không thể ngồi yên trong lúc con làm bài bây giờ thì mẹ yên tâm rồi con chắc chắn đã làm được bài  phải không

anh Trực về đấy bố ạ sao con biet con nhận ra  tiếng xe đạp của anh ấy đấy con nói có sai đâu anh ấy kia rồi

 

anh Trực thò đầu qua cánh cửa

chào bố con học mới về

 

đoạn anh hấp háy đôi mắt nhìn tôi

khỏe chưa cô tiểu thư

 

sao anh gọi em là tiểu thư

bọn anh tắm mưa cả buổi không sao em chỉ dầm mưa có một chốc đã bị cảm lạnh không phải tiểu thư là gì nấu cơm chưa bố

 

bố đặt bát cháo xuống bàn

 

cơm nấu rồi thức ăn thì chưa con cho em ăn cháo hộ bố làm thức ăn đây

 

bố bước xuống bếp

chị có chắc là sẽ thuyết phục được bố chụp ảnh không em thấy đây là nhiệm vụ bất khả thi đấy

chị nói với tôi

nếu không thuyết phục được bố em sẽ giúp chị nhé

em làm được gì chứ

nếu bố không nghe em cứ lăn ra ăn vạ là thượng sách

có được không chị

được chứ nếu là người khác có thể bị bố mắng còn em thì nhất định bố sẽ chiều bố thương em nhất nhà

mẹ nói

đúng đấy con cứ khóc thật to vào mẹ cuộc là bố sẽ chịu thua con

con sẽ làm theo lời mẹ nếu bố không chịu thì mẹ nói thêm vào nhé

được rồi việc ấy để mẹ lo mấy giờ rồi nhỉ

anh Trực xem đồng hồ

mười giờ rưỡi rồi mẹ ạ lũ kiến đang tàn phá chiếc dạ dày rỗng của con đói đến hoa cả mắt

anh Cường đứng dậy bước ra cửa

để con ra ngõ xem bố về chưa chắc là bố lại la cà đâu đó rồi mọi khi bố đâu về muộn như thế này

tôi nói

bố bận công việc anh không nghe mẹ nói thế à

anh Cường cắm đầu chạy một mạch

chị Ngân chép miệng nói

chắc là phải hâm lại thức ăn nữa rồi

vẫn còn ấm hâm làm gì cho tốn ga mẹ tin chắc bố con đang trên đường về nhà các con phải giữ kín đến phút cuối phải làm cho bố thật bất ngờ nhé

vâng ạ

con phải đi ngủ trước đây ừ con ngủ trước đi chờ mẹ làm gì con lớn rồi đâu còn day vú mẹ nữa bố  cứ trêu con mãi con thèm bú vú mẹ à

 

anh Trực đứng dậy rời khỏi bàn cờ

con không chơi nữa con phải đi học bài đây

 

anh Cường nói với bố

bố chơi với con một ván nhé

 

bố lắc đầu

thôi bố chán rồi con đã học bài xong chưa

 

rồi bố ạ tối nay ti vi chẳng có gì hay cả chắc con phải đi ngủ sớm thôi sáng mai có tiết thể dục nhớ đến là con rùng mình

 

chị Ngân nói

sinh hoạt thể dục thì tốt chứ sao lại sợ chị rất thích những  giờ thể dục

 

chị không biết đấy thôi sân trường rộng như thế mà thầy dạy thể dục bắt mỗi học sinh phải chạy đủ mười vòng

 

khiếp chạy gì nhiều thế sức như chị cũng chỉ chạy được vài vòng thôi

 

thế mới đáng nói chứ thậm chí có vài bạn đã ngất xỉu tại chỗ ở những vòng cuối thế nhưng thầy vẫn bắt bọn em chạy không có ngoại lệ nào cả em dám cuộc là thầy thể dục cũng không thể chạy được như thế và em sẵn sàng chạy thi với thầy

 

sao  em không báo cho ban giám hiệu

 

chẳng ai  dám nói đâu chị ạ thầy thể dục mà nghe được nhất định  bọn em  sẽ bị dần như cám  vả lại chắc gì mọi người đã chịu nghe

 

em nói cũng phải đoạn chị Ngân quay sang bố là thành viên ban chấp hành hội cha mẹ học sinh bố nên có ý kiến chứ để học sinh chạy như thế này chẳng còn sức để thở nữa là học hành

 

bố gật đầu

được rồi bố sẽ phản ảnh vấn đề này với ông chủ tịch hội tất cả chỉ vì bệnh thành tích thôi các con ạ

 

chị Ngân nói

con đã giặt bộ đồ của bố và đem phơi rồi đấy

 

bố nói

đồ của bố để bố tự giặt con mó tay vào làm gì

 

tiện tay con giặt luôn thể chẳng lẽ con gái không được phép giặt quần áo của bố à bố lạ thật

 

tôi buồn ngủ nhưng không ngủ được tôi phải chờ mẹ về

 

anh Cường cho những quân cờ vào chiếc lon thiếc rồi cầm bàn cờ bằng gỗ dựng sát góc tường bố nằm gối đầu lên tay mắt nhìn lên trần nhà

 

chị  Ngân nói với bố

hôm nào cũng phải chờ mẹ như thế này bố không thấy ngại à

 

bố lắc đầu

ngại gì chờ đợi cũng có cái hay đấy con ạ

 

tôi ngỏm dậy

con chẳng thấy hay gì cả con chỉ thấy sốt ruột thôi

 

anh Trực từ nhà vệ sinh bước ra leo lên gác quên tắt đèn bố gọi giật lại

Trực con chưa tắt đèn nhà vệ sinh xuống tắt ngay chỉ có mỗi việc ấy mà con cũng quên à phải biết tiết kiệm chứ

 

anh Trực bước xuống tắt đèn rồi leo lên gác lát sau tiếng đọc bài của anh từ trên vọng xuống lầm rầm như sư sãi đọc kinh

 

bố xem giờ nói làu bàu

mẹ con về muộn hơn mọi hôm gần mười phút rồi chẳng hiểu đi đứng xe cộ như thế nào Trúc Ly con đã chải răng buổi tối chưa

 

tôi uể oải đứng dậy bước vào nhà vệ sinh và chọn chiếc bàn chải có dán tên “ Trúc Ly “rồi  nặn kem  và bắt đầu chải răng bên ngoài tiếng bố đâp muỗi chan chát

anh Trực bước dò dẫm trong đám cỏ

cẩn thận kẻo gặp rắn đấy nhé

tôi nói

em nghe rồi sao anh nói mãi thế nhức cả đầu em chả thấy con dế nào cả chỉ nghe chúng gáy thôi lũ dế có thấy chúng ta không anh Cường nhỉ

tôi mon men bước vào lùm cây rập rạp một con ếch từ trong phóng thẳng vào người tôi la oai oái

anh Trực ơi ếch ếch em sợ quá

anh Trực chạy đến con vật gớm ghiếc giương cặp mắt lồi nhìn tôi sợ quá bíu chặt lấy người anh

không phải ếch chẫu chàng

sao nhìn giống con ếch thế

chẫu chàng cũng là họ nhà ếch học trò gì dốt thế

thịt nó có ăn được không anh

anh không biết chưa thấy ai ăn thịt chẫu chàng bao giờ

sao nó nhìn em ghế thế em sợ

anh Trực phì cười

tại nó ghét em đấy

anh đuổi nó đi đi

anh Trực co chân chạm nhẹ lên người nó lủi  nhanh vào bụi rậm gần đấy

chẫu chàng có ăn dế không anh

có dế là món khoái khẩu của chúng đấy

mình bắt dế thì chúng lấy gì để ăn

em khéo lo bò trắng răng chúng biết cách tìm thức ăn

trông thấy con dế than nấp trong đám cỏ tôi mừng rỡ lao đến cuộc đuổi bắt diễn ra trong giây lát và con dế đã nhanh chóng biến mất vào bụi rậm cạnh bờ ao

anh Cường hét to

không được ra gần ao kẻo ngã xuống nước

tôi không nghe lời anh tôi quyết bắt cho được con dế to ơi là to

tôi tiếp tục sục sạo trong bụi rậm con dế đã chui vào hang tôi không thể bắt được nó làm gì bây giờ

phải rồi tôi sẽ đổ nước vào hang bị ngạt nước con dế nhất định phải thò đầu ra

anh Cường cho em mượn chiếc lon

để làm gì

em múc nước đổ vào hang dế

anh Cường nói

để anh làm cho chỗ nào đâu

nhưng con dế đó là của em đấy nhé

anh Cường gật đầu

được rồi là của em anh bắt cho em được chứ

anh Cường múc đầy lon nước đổ vào hang nước rút rất nhanh anh đổ thêm vài lon nước nữa nhưng con dế vẫn chưa chịu ra

có phải chỗ này không em có nhìn lầm không đấy

đúng mà em nhìn thấy nó chui vào đấy em không hoa mắt

sao nó không chịu chui ra nhỉ chẳng lẽ hang có lối thoát ra ngả khác

tiếng anh Trực reo lên ở đám cỏ cạnh con đường mòn

dế nhiều quá các em lại đây nhanh lên

tôi và anh Cường vội lao đến một đàn dế từ trong bụi nhảy ra khắp hướng anh Trực vồ lấy được một con dế than anh Cường cũng nhanh tay chộp được con dế lửa tôi chẳng bắt được con nào cả

anh Trực cho dế vào chiếc lon thiếc rồi đậy nắp lại

anh Cường nói

làm như thế nó sẽ chết ngạt mất nên đục một lỗ cho nó thở

anh Trực lấy vật nhọn đục một lỗ trên nắp lon rồi vơ nắm cỏ bỏ vào bên trong

con dế này đầu to đít thon thế nào cũng là thiên hạ đệ nhất dế cho mà xem nghe tiếng gáy của nó đã sướng tai rồi

con dế lửa của em cũng chẳng kém đâu cặp râu dài của nó nom uy nghi như chàng dũng sỹ

tôi khóc

em chẳng có con dế nào cả bọn dế lủi nhanh quá em bắt không kịp

anh Trực đưa lon dế cho tôi

nín đi đừng khóc nữa chậm chạp như em không chẳng xơ múi được gì đâu em giữ lon dế chốc nữa bọn anh chia phần được chứ

tôi nín khóc

anh hứa rồi đấy nhé anh phải chia đều cho em đấy anh phải cho em con dế to nhất nếu không em sẽ khóc

anh Cường nạt lớn

thì em cứ việc khóc đã xin lại đòi hỏi

anh Trực và anh Cường tiếp tục sục sạo tôi ôm lon  dế vào lòng thỉnh thoảng hé nắp nhìn vào trời tối dần xung quang vắng lặng

anh Trực bắt được ba chú dế nữa anh Cường thậm chí bắt được nhiều hơn những năm con nhưng toàn là dế nhỏ

em đừng bắt dế bé như thế chúng chẳng biết chọi đâu phải chọn con to mà bắt chứ

tôi nói

không sao em sẽ nuôi chúng

anh Cường nói

em nuôi mình còn không xong còn đòi  nuôi dế buồn cười quá

anh Trực nhìn trời

sắp tôi rồi chúng ta bắt thêm vài con nữa về là vừa

hai người chia ra làm hai ngả mặt trời đỏ ối phía bên kia sông vài người làm đồng về nhìn chúng tôi bằng ánh mắt hiếu kỳ gió thổi mát rượi

anh Cường đi dọc mép mương phát hiện có một cái hang bên trong ló ra một chiếc càng

cua cua anh Trực ơi ở đây có cua

tôi và anh Trực vội lao đến

đúng là cua rồi một con cua kềnh

nghe tiếng động con cua vội rúc vào bên trong mất dạng

anh Cường nói

làm sao đây anh Trực kẻo nó chạy mất

chẳng ai dám thò tay vào hang cua anh Trực suy nghĩ một lúc

để anh tìm chiếc que

anh Trực tìm được đoạn que dài khoảng một thước xọc xọc vào hang cua cả đoạn gỗ nằm gọn trong hang nhưng con cua vẫn không chịu chường ra

hang sâu thế nhỉ

anh Trực nói

để anh phá miệng hang cho rộng ra

đoạn anh dùng  thanh gỗ ngoáy mạnh miệng hang rộng dần

anh Cường nói

con cua này mà đem nướng trên lửa than thì ngon tuyệt em nhất định phải tóm được nó

đoạn anh thò cả tay vào bên trong

tôi hét lên

cẩn thận kẻo bị nó kẹp đấy

em có im đi không thét to như thế nó trốn mất còn gì

tôi im lặng nín thở quan sát anh Cường bỗng rụt tay về và hét tên

ôi cua kẹp em bị cua kẹp rồi

anh Trực vội lao đến

đưa anh xem nào

giữa lòng bàn tay của anh có vết bầm tím

chết rồi không phải cua kẹp em bị rắn cắn rồi

một con rắn từ trong hang bất ngờ phóng ra hướng về phía tôi anh Trực vội đẩy tôi sang một bên

tránh ra rắn độc đấy

con rắn biến mất vào bụi rậm

từ chỗ bị rắn cắn máu chảy ra liên tục anh Cường  thấy hoa mắt và khó thở tôi khóc thét lên

anh Trực lau sạch vết máu chỗ bị cắn thấy rõ hai hàm răng với nhiều vết chấm hình vòng cung có cả hai vết răng nanh và một số vết răng nhỏ

em bị rắn độc cắn rồi phải tìm người giúp thôi

đoạn anh xé áo cột lên cổ tay anh Cường

em đừng cử động kẻo nọc rắn lan nhanh ngồi im như thế  em thấy trong người như thế nào

rất khó chịu cánh tay em tê rần hầu như không cử động được

tôi lo lắng

ở đây chẳng có ai cả mình làm sao đây anh Trực

phải nhanh chóng đưa Cường vào bệnh viện thôi

đoạn anh Trực xốc anh Cường lên lưng và lao  nhanh về phía trước

tôi cầm theo lon dế chạy đuổi theo

em về nhà đi

tôi khóc

em không biết đường về nhà cho em theo với

anh Cường nằm ngoẹo đầu lên vai anh Trực

vậy thì chạy nhanh lên anh không thể chờ vứt lon dế đi

tôi ném lon dế vừa chạy theo vừa khóc

em khóc chỉ làm rối thêm thôi nín đi

tôi nín khóc

anh Trực trượt chân ngã chúi về phía trước mặt đập vào hòn đá tóe máu anh đưa tay quệt máu trên mặt rồi tiếp tục cõng anh Cường chạy như bay

trời tối hẳn

chúng tôi vượt qua con đường đất gồ ghề anh Trực chạy nhanh quá tôi đuổi theo không kịp cuối cùng tôi quyết định vất dép lại bên bờ ruộng

sấm chớp vang trời

mưa

anh nghĩ rằng tôi sẽ  chấp nhận lời mời của anh à anh cho tôi là một người phụ nữ nhẹ dạ và dễ dãi phải không nếu như thế thì anh lầm to rồi tôi đoán anh đã có quan hệ rất nhiều cô gái dễ dãi anh đã từng hôn hít và qua đêm với họ và anh nghĩ tôi cũng như những người đó  phải không quỷ tha ma bắt anh đi

 

 chúng tôi vượt qua con đường lầy lội mưa quất rát mặt cả người tôi lấm lem bùn đất tôi không hiểu tại sao anh Trực lại khỏe như thế trời tối quá tôi chẳng thấy gì cả chỉ nghe tiếng bước chân bì bõm dưới nước và hơi thở ồ ồ phát ra từ lồng ngực tôi vừa chạy vừa khóc tiếng khóc không bật thành tiếng sao lâu thế mãi vẫn chưa ra đến lộ chính

đừng chết nghe em anh sẽ chạy thật nhanh

nghe đến “ Chết “ tôi bật khóc ồ ồ

một tia chớp lóe sáng tôi thấy anh Trực bước đi lảo đảo như người say rượu

Trúc Ly em đâu rồi em có nghe anh gọi không

tôi đáp

em đang đi bên cạnh anh đây

có rét không

không em không thấy rét mình có đi lạc đường không anh sao đi mãi mà không ra đến đường chính

anh không thấy gì cả nhưng anh nghĩ chúng ta đã đi đúng hướng

em mệt quá anh đi chậm lại được không

không được hay là em ngồi lại đây chốc nữa anh đến đón

tôi lắc đầu

em sợ lắm

vậy thì đi nhanh lên

chúng tôi im lặng và tiếp tục chạy trong bóng đêm mưa gió tơi bời giờ này chắc bố mẹ tôi đã về nhà và đang cuống cuồng tìm anh em tôi

gần mười phút sau chúng tôi mới ra đến lộ chính chúng tôi đã hoàn toàn kiệt sức anh Cường vẫn nằm im bất động trên lưng anh Trực

từ đây đến bệnh viện có xa không anh em mỏi chân quá

chúng tôi bước đi trong im lặng mưa đã ngớt nhưng gió thổi nhiều

đi  mãi không thấy chiếc xích lô nào qua đây nhỉ anh sốt ruột quá

tôi nói

nhưng mình đâu có tiền không có tiền người ta đâu chịu chở

tôi vừa dứt lời thì một chiếc xích lô vụt đi qua

anh Trực rối rít

bác xích lô bác xích lô

người đàn ông đạp xích lô mặc áo mưa trùm kín đầu dừng lại

các cháu muốn đi đâu

bác làm ơn đưa chúng cháu đến bệnh viện gần nhất

lên xe đi

anh Trực lúng túng

nhưng chúng cháu không có tiền bác cho cháu đi chịu nhé cháu hứa sẽ nhanh chóng trả tiền cho bác

người đàn ông tỏ vẻ khó chịu

không tiền thì làm sao chở được chúng mày đi bộ đi nhé

tôi khóc

bác ơi giúp chúng cháu với anh cháu bị rắn cắn

người đàn ông giật mình thốt lên

rắn cắn à thôi lên xe đi

bác xích lô hạ xe cho chúng tôi bước lên mưa đã tạnh bầu trời lấp ló những vì sao bác xích lô phóng xe như bay

làm sao đến nỗi bị rắn cắn

chúng cháu bắt cua không thấy cua đâu cả chỉ thấy rắn

anh Cường bỗng lên cơn co giật sợ quá tôi khóc thét lên người đàn ông vội guồng chân đạp thật nhanh

anh Cường ơi đừng chết

lúc này tôi mới phát hiện cặp kính cận của anh đã bị rơi từ lúc nào làm sao anh lại to tiếng với em đã làm gì sai chứ em khuyên anh không nên uống rượu là có ý tốt với anh vậy mà anh nỡ nặng lời với em lại còn bảo em hùa theo bố mẹ lên án anh sỉ nhục anh

anh có thể nhấc bổng và ném em lên không trung

điều đó chẳng có nghĩa gì cả thật vớ vẩn

tôi nằm im lắng nghe hơi thở vang lên từ mặt đất

 

bác xích lô phóng thẳng vào bệnh viện và dừng lại trước cửa phòng cấp cứu mấy nhân viên y tế khiêng cáng chạy ra anh Cường cùng bác xích lô khiêng anh Cường đặt lên cáng

cám ơn bác nhiều lắm bác làm ơn để lại địa chỉ để cháu

người đàn ông xua tay lia lịa

không phải làm như vậy đâu thôi tôi đi đây

người đàn ông đẩy chiếc xích lô lầm lũi bước ra bệnh viện tôi và anh Trực chạy vào bên trong phòng cấp cứu

cô y tá có gương mặt bầu bĩnh hét lên

đứng bên ngoài không được vào

tôi và anh Trực đành đứng bên ngoài nhìn vào bác sỹ xem rất kỹ vết cắn rồi nói với người bên cạnh

cô chuẩn bị huyết thanh kháng nọc rắn chàm quạp để truyền cho bệnh nhân

anh Trực kéo tôi ngồi xuống ghế cô y tá từ xa bước đến

ai là người nhà của bệnh nhân

anh Trực nói

là cháu ạ

cô y tá nheo mắt nhìn chúng tôi và tỏ vẻ không hài lòng

không có người lớn đi theo à

 

một tia sáng va vào tường và nát vụn dưới chân

anh Trực lắc đầu cô ý tá thở ra một cái thật mạnh

thôi được tên bệnh nhân

Lê Thế Cường

tuổi

mười hai  tuổi ạ

địa chỉ

...

tôi nói

cô làm ơn cho cháu gọi điện thoại về nhà được không

ra chỗ điện thoại công cộng mà gọi

nhưng em không có tiền em muốn gọi về nhà em muốn báo tin này cho bố mẹ biết

cô y tá xẵng  giọng

sao các người làm phiền tôi thế nhỉ điện thoại của bệnh viện đâu phải ai gọi cũng được

em sẽ trả tiền cho chị khi bố mẹ em vào đây được không

không được chuyện đó các người tự giải quyết lấy đừng phiền đến tôi người bẩn như thế này  mà ngồi vào ghế à đứng dậy

tôi nói

nếu bố mẹ em không vào thì em cũng không có tiền đóng viện phí chị biết rồi  chúng em không có đến một xu

cô y tá ném cái nhìn giận dữ về phía tôi rúm người lại

rắc rối quá đi được rồi gọi thật nhanh nhé đừng có nấu cháo trên điện thoại đấy

cô ta dẫn chúng tôi đến thật ra những điều cậu vừa nói chẳng có ý nghĩa nào cả những ông bố cao thượng những người mẹ vĩ đại và những đứa con xinh đẹp tợ thiên thân ư điều đau đớn nhất trong cuộc đời là sự ghẻ lạnh một cái bắt tay thân thiện xấu xa đê tiện cậu còn muốn lẽ phải nào nữa thật là vô nghĩa sáng danh Chúa đồ chó chết quân vô lại tớ nguyền rủa tất cả cầu cho cả nhân loại này hãy biến mất  bên chiếc bàn hình chữ nhật bên trên có đặt một ít sổ sách giấy tờ và chiếc điện thoai

cô y tá nói cộc lốc

đọc số đi để tôi bấm máy

anh Trực đọc số điện thoại cô y tá bấm số xong đưa ống nghe cho anh Trực

em gọi đi anh sợ lắm

em cũng sợ

cô y tá bực mình quát

ai gọi hay là để tôi gác máy các vị làm mất thời gian của tôi nhiều quá

tôi vội chộp lấy ống nghe từ bên đầu dây bên kia tôi nghe mồn một giọng lo lắng của chị Ngân

các em đang ở đâu các em có biết bố mẹ đang cuống cuồng  đi tìm các em hay không

tôi khóc

anh Cường bị rắn cắn chúng em đang ở bệnh viện

chị Ngân hốt hoảng

trời ơi tại sao bị rắn cắn bệnh viện nào nói nhanh lên

khoảng tám giờ tối bố mẹ hớt hải chạy vào nhìn đôi mắt sưng húp của mẹ tôi biết mẹ đã khóc rất nhiều

mẹ hỏi dồn

anh Cường đâu

anh Trực rầu rĩ chỉ tay về phía phòng cấp cứu bố mẹ vội lao đến đấy nhìn thấy anh Cường nằm thiêm thiếp trên giường mẹ bủn rủn tay chân

con ơi tại sao lại ra nông nỗi này

mẹ khóc bố có vẻ điềm tĩnh hơn bác sỹ bảo

cháu bị rắn chàm quạp cắn chúng tôi đang truyền huyết thanh kháng nọc cho cháu

cháu có bị làm sao không bác sỹ

rất may là cháu kịp thời được đưa đến bệnh viện hy vọng sự việc không đến nỗi tồi tệ loại rắn chàm quạp có nọc rất độc chúng tôi đã cứu vài trường hợp tương tự có em bị hoại tử phải tháo khớp cánh tay

bố thốt lên

ôi con tôi

không sao đâu anh yên tâm nhé cánh tay của cháu không bị làm sao cả chúng tôi sẽ truyền máu  hy vọng đẩy chất độc ra khỏi cơ thể rất may là bệnh viện còn vài lọ huyết thanh kháng nọc nếu không mọi việc sẽ xấu hơn rất nhiều

mẹ bắc ghế ngồi xuống cạnh anh Cường

con ơi tỉnh lại đi con mẹ ngồi cạnh con đây

thêm một ca cấp cứu nữa người đàn ông say rượu tông vào trụ điện  vỡ đầu máu tuôn như xối ông ta không cho các bác sỹ băng bó và liên tục nguyền rủa cái trụ điện nằm mất trật tự để ông ta va vào mẹ kiếp cái trụ điện sao lại mọc lù lù giữa đường như thế rõ ràng mấy thằng điện lực muốn chơi khăm ông đây mà

mời chị ra ngoài để chúng tôi làm việc

tôi không thể ngồi bên con tôi được sao

không được đấy là quy định của bệnh viện mong chị thông cảm

mẹ vớt vát

tôi sẽ ngồi im và không làm phiền đến mọi người tôi không thể bỏ đi trong khi con của tôi nằm bất động như thế này

cô y tá tỏ vẻ khó chịu

sao chị cứ đứng đấy lải nhải thế nhỉ nếu bác sỹ trưởng khoa trông thấy chị ngồi đây chúng tôi sẽ bị kỷ luật thông cảm cho chị  ai sẽ thông cảm cho chúng tôi

mẹ thất thỉu bước ra lúc này mẹ mới bình tĩnh quan sát chúng tôi

tại sao lại bẩn như thế này các con từ dưới đất chui lên à

mẹ lấy khăn tay lau mặt cho tôi

con đã ăn gì chưa

tôi lắc đầu

chưa con đói quá mẹ bảo tôi cố chờ thêm một chút bố sắp về rồi chị Ngân than thở bố lúc nào cũng chậm chạp như phụ nữ có con mọn mãi tìm các con mẹ vẫn chưa kịp chuẩn bị bữa tối ăn phở nhé tôi gật đầu vâng ạ anh Trực lắc đầu bảo không muốn ăn mẹ gắt con phải ăn tội của con mẹ sẽ tính sau con đã bày ra trò bắt dế phải không bố chạm tay vào người mẹ ra hiệu bảo mẹ giữ im lặng chúng tôi ghé vào quán phở nằm cạnh bệnh viện chị Ngân vừa dứt lời thì anh Cường từ ngoài xồng xộc chạy vào

 

bố bố về bố về rồi

 

con chắc chứ

 

chắc con thấy bố vừa rẽ vào ngõ nhà mình

 

mẹ giục chị Ngân tắt đèn sau đó mọi người ngồi im lặng trong bóng tối tôi nghe tiếng xe máy của bố mỗi lúc gần hơn tiếp theo là tiếng chân của bố tim tôi rộn lên bị muỗi đốt tôi không dám đập

 

cả nhà đi đâu cả rồi nhỉ bố làu bàu rồi đưa tay tìm công tắc đèn khi ánh đèn néon vừa bật sáng mọi người nhất loạt đứng dậy (  chị Ngân ôm chiếc bánh sinh nhật đi trước ) cùng tiến về phía bố và hát vang bài happy birthday bố sững người trong giây lát rồi thốt lên vui sướng

 

ồ hôm nay là sinh nhật của bố à bố chẳng nhớ gì cả các con đã khiến bố rất bất ngờ nếu biết hôm nay sinh nhật bố đã xin phép về sớm hơn

 

anh Trực thắp nến

 

tôi bảo

bố nhắm mắt lại và cầu nguyện  đi

 

bố nhắm mắt lại tôi gần như nín thở quan sát bố lát sau bố mở mắt ra

 

bố đã cầu ước những gì

 

bố nói

bố ước cả nhà ta mải vui vẻ như thế này các con của bố luôn ngoan và học giỏi

 

anh Cường xen vào

bố không ước gì cho mình sao

 

cầu ước cho các con cũng là cho bố

 

chị Ngân đưa cho bố con dao bằng nhựa

bố cắt bánh đi con đói lắm rồi

 

bố cầm dao cắt bánh

mẹ nói

mọi người hãy vỗ tay chúc mừng bố đi nào

 

chúng tôi cùng vỗ tay bố cắt miếng bánh đặt vào chiếc đĩa giấy sau đó mọi người lần lượt tặng quà và chúc mừng bố

 

mẹ tặng bố chiếc áo sơ mi màu trắng dài tay

nhân dịp sinh nhật em chúc anh dồi dào sức khỏe  cậu ngây thơ cứ nghĩ cứ sống tốt thì đời sẽ ưu ái với ta à lý tưởng ấy đã trở nên lỗi thời rồi sao cậu lại khóc nước mắt của cậu chẳng khiến lão Trời già động lòng đâu nhé phải cười lên và thách thức số phận chứ cậu có nghe tớ nói không sao cậu cứ im lặng mãi thế hừm mẹ kiếp chó má thật  sớm thăng quan tiến chức chức giám đốc thế nào cũng vào tay anh

 

bố cười cám ơn em anh đang cố gắng

 

chị Ngân tăng bố chiếc ví bằng da

con chúc bố sớm trở thành bộ trưởng

 

mọi người cùng cười vang mẹ bảo chỉ mong bố trở thành tổng giám đốc chức bộ trưởng xa vời quá không thể với tới được ta chỉ nên ước mơ những gì trong tầm tay thôi

 

đến lượt tôi tặng bố cây bút

con chúc bố luôn thương yêu và lo lắng cho con

 

bố đưa tay ấn nhẹ lên trán tôi

con bé này chúc khôn thế ăn được chưa bố đói lắm rồi

 

tôi giúp mẹ và chị Ngân bày thức ăn ra bàn lâu rồi cả nhà mới được bữa ngon như thế này giá như ngày nào cũng có sinh nhật thì hay một tiếng cười man dại đàn bà là sinh vật cao cấp nối liền giữa hai đại dương bản năng con thú trỗi dậy sau cơn mê ngủ và ánh tà dường chìm dần trong trong nấm mồ hoang lạnh những tia chớp trong những ngày thê thảm chạy nhỉ lúc ấy mọi người tha hồ chúc tụng và được ăn ngon

 

mọi người ăn uống vui vẻ bố mẹ uống rượu vang Đà Lạt những người còn lại được uống nước ngọt mẹ múc cho bố bát thịt hầm

anh ăn đi cho có sức khỏe đây là món anh thích nhất đấy

 

cám ơn em bố nói em là người phụ nữ tuyệt vời đoạn bố nheo mắt nhìn tôi

Trúc Ly thức ăn có ngon không sao con ngồi im như thế

 

tôi gật đầu ngon lắm bố  ạ chưa bao giờ con ăn ngon như thế

mẹ bảo phở ở đây chỉ tàm tạm tại đói quá nên ăn gì cũng thấy ngon đoạn mẹ buông bát thở dài bố ngừng ăn đưa mắt nhìn mẹ

sao em không ăn

giọng mẹ lo lắng

em lo cho cu Cường quá không biết thằng bé có qua khỏi không

bố nói

em đừng lo lắng thái quá bác sỹ bảo cu Cường nhà mình sẽ chóng khỏi chẳng ai nói dối một chuyện quan trọng như thế bao giờ em cố ăn nốt bát phở đừng bỏ phí như thế

nhưng em vẫn thấy lo chừng nào con còn nằm trên giường bệnh là em không có một phút giây yên ổn

mẹ khóc

anh Trực chạm khẽ vào người tôi chúng tôi nhìn nhau và im lặng

anh Cường ơi anh đã khỏi bệnh  chưa

 

khỏi rồi nhóc ạ

 

anh đừng gọi em là nhóc em không thích mọi người gọi em như thế anh phải gọi em là Trúc Ly bé Trúc Ly

 

anh Cường phì cười

ừ Trúc Ly anh đã khỏi rồi ngày mai anh sẽ đến trường nằm mãi một chỗ chán quá

 

tay anh còn đơ không

 

anh khẽ cử động bàn tay trái

còn chắc vài hôm nữa sẽ khỏi rất may cánh tay phải không bị gì và anh có thể viết bài

 

bị rắn cắn mà may nỗi gì  em sợ muốn chết

 

ai đã gấp những con hạc giấy treo trên giường bệnh của anh vậy em à

 

tôi gật đầu

không phải chỉ mình em có cả chị Ngân và anh Trực em không thể gấp được nhiều hạc đến thế mọi người đã thức cả đêm để gấp hạc giấy đấy

 

anh Cường ngạc nhiên

gấp nhiều hạc để làm gì

 

để cầu chúc cho anh chóng lành bệnh

 

ai bảo với em như thế

 

một bác nằm chung buồng với anh bày cho em người nhà của bác ấy cũng gấp hạc giấy để cầu chúc bác chóng lành bệnh

 

anh Cường phì cười

anh không tin chuyện vớ vẩn đó đâu nếu gấp hạc giấy mà khỏi bệnh thì chẳng cần bác sỹ với bệnh viện làm gì làm như thế chỉ tốn giấy mà thôi

 

anh nói thế mà nghe được à anh khỏi bệnh là nhờ vào những con hạc giấy của em đấy

 

tôi nung nẩy làm mặt giận

 

được rồi anh khỏi bệnh là nhờ em và anh cám ơn em rất nhiều đã hết giận chưa cô nương

 

phải thế chứ anh có khát không em lấy nước cho anh uống nhé

 

anh Cường lắc đầu

anh không thấy khát anh Trực đâu rồi

 

anh Trực đi học rồi

anh ấy có bị đánh đòn không

 

tôi lắc đầu

không mẹ không đánh chỉ mắng vài câu bố bảo nếu muốn chơi dế thì cứ việc bỏ tiền ra mua chứ đừng lùng sục vào bụi rậm như thế

 

bắt dế vẫn thích hơn chứ

 

anh còn dám nghĩ đến chuyện băt dế nữa à bị rắn đớp anh vẫn chưa sợ sao

 

anh Cường lắc đầu

anh không sợ em có dám đi với anh nữa không

 

tôi lắc đầu

em sợ lắm anh không sợ rắn nhưng cũng phải biết sợ roi của mẹ chứ lần này mẹ không tha đâu