Khi rời khỏi quán rượu Hoa Mạn Châu Sa, trời đột nhiên tối hẳn, mặt trời không biết từ lúc nào đã bị mây đen che khuất, tất cả ánh sáng biến mất như sắp đổ mưa. La Giản vừa đi vừa ngẫm lại lời boss nói, trong lòng có chút lo âu thấp thỏm.
Không thể tùy ý đi cùng người khác, chỉ có thể tiến hành trò chơi một mình, tất cả nguy hiểm trong mật thất chỉ có thể dựa vào bản thân hóa giải. Boss đề nghị La Giản phải nhanh chóng tăng cường sức mạnh, gã nói quái vật xuất hiện trong mật thất không chỉ là kẻ truy sát, tất cả những thứ con người có thể tưởng tượng ra đều có khả năng xuất hiện.
“Sức tưởng tượng của con người quả thật có thể sánh với địa ngục.” Lúc ấy boss nói như vậy khiến La Giản rất mơ hồ về thứ gọi là mật thất. Nhưng cho dù không yên lòng, trong giai đoạn này không ai có thể giúp La Giản vượt qua khó khăn.
Boss là người dẫn đường cho tất cả người mới ở thành phố này, hình như ông được mật thất lựa chọn, chức trách chủ yếu là giải thích tình hình trong mật thất, hoàn thành sẽ nhận được phần thưởng. Khi chưa trở thành người được chọn của mật thất, boss cũng chỉ là chủ của quán rượu nhỏ của Hoa Mạn Châu Sa, nhưng khi đó còn chưa có cái tên này.
Buổi chiều La Giản về công ty sắp xếp lại công việc, trời vừa sập tối lập tức đổ mưa. Lúc này cậu mới nhớ đến Phong Vũ Lam, nên gọi điện cho cậu, rất lâu nhưng không ai bắt máy, La Giản thở dài cúp máy không ngờ đối phương lập tức gọi lại.
“Alo? A Lam à!”
Đầu dây bên kia không ai nói chuyện, La Giản có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề nhưng đều đặn. Thanh âm này rất quái dị, La Giản nhíu mày dò hỏi: “A Lam? Cậu đang ở đâu?”
Vẫn không trả lời, tiếng hít thở kì lạ giằng co hơn một phút mới treo máy, trong điện thoại trở nên yên lặng. La Giản khó hiểu nhìn chiếc iphone giả do Trung Quốc chế tạo, cậu lắc đầu, lầm bầm: “Thằng cha này đang làm gì vậy chứ?”
Phong Vũ Lam là thanh mai trúc mã của La Giản.
Nói thanh mai trúc mã thì cũng không phải, chỉ là bọn họ chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, nhà gần nên cũng được xem là hàng xóm, thường xuyên qua lại dễ gặp dễ thân, mỗi ngày cứ quấn lấy nhau. Khi tiểu học, mỗi sớm cùng nhau đến trường, không phải Phong Vũ Lam đến gọi La Giản đi học thì cũng là La Giản chạy đến gọi Phong Vũ Lam rời giường.
Có đôi khi người lớn không ở nhà, cậu có thể ở lại nhà hàng xóm, vui chơi cả ngày không biết mệt. Quan hệ giữa hai người vẫn duy trì cho đến sơ trung, cao trung, đại học và đến bây giờ.
Đến tận hai mươi năm.
Phong Vũ Lam là người đầu tiên biết tính hướng của La Giản, khi đó La Giản cũng không biết mình khác người ta: không thích nói về nữ sinh, không có hứng thú với con gái, không xem AV, cũng không xem s*x, ngược lại thích nhìn bọn nam sinh chơi thể thao, sức sống tràn đầy đá bóng.
Lúc ấy Phong Vũ Lam chỉ nói một câu “La Giản, cậu không phải đồng tính chứ?”
La Giản không trả lời dù rất muốn nói gì đó để biện minh cho mình, dù là ai hỏi bạn có phải đồng tính hay không, bạn cũng sẽ phản bác, cậu mới là đồng tính cả nhà cậu đều là đồng tính! Con mắt cậu mọc sau ót hay sao mà thấy tôi là đồng tính! Vân vân.
Lúc ấy La Giản không nói nên lời. Phong Vũ Lam như đánh thức cậu, dễ dàng công phá bức tường nhiều năm cậu dựng nên, tàn nhẫn nói ra sự thật.
Vẻ mặt khủng hoảng của La Giản lúc ấy đều lọt vào mắt Phong Vũ Lam, nhưng là anh em tốt nhiều năm, cậu ta chưa từng đá đểu hay lạnh lùng với cậu, thậm chí không bắt cậu phải thích ai, La Giản liều lĩnh nói với cha mẹ, Phong Vũ Lam lại hành động khiến cậu sợ hãi, Phong Vũ Lam thú nhận với ông bà rằng cậu ấy chính là người yêu của cậu.
La Giản lúc ấy tức giận đến mức muốn chửi thề, Phong Vũ Lam tuyệt đối là thẳng, thậm chí còn có một cô bạn gái nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng lại vì chuyện mà chia tay. Cha mẹ không chấp nhận được, giận dữ đến long trời lở đất, cuối cùng hai người bị đuổi ra khỏi nhà.
“Cậu làm như vậy đáng không?” La Giản nhìn người bạn lâu năm của mình.
Phong Vũ Lam tựa như lưu manh ngồi trên mặt đất hút thuốc, cười đến ngu ngốc.
Khí chất và diện mạo của Phong Vũ Lam giống như mấy anh điển trai tươi sáng trên phim truyền hình vậy, hai mươi tuổi, nhưng nhìn trẻ hơn, gương mặt non nớt, mắt vừa to vừa đẹp, nói ngắn gọn chính là loại hình của tiểu thụ.
Nhưng La Giản không quên nụ cười của người này, ngày bọn họ bị đuổi khỏi nhà, trời lạnh đến mức run cầm cập, Phong Vũ Lam ngồi bên cột điện, nhìn La Giản khẽ cười, nụ cười không hề đẹp nhưng La Giản vẫn khắc sâu trong đầu.
Đến bây giờ, Phong Vũ Lam vẫn xem La Giản là anh em tốt. Nên dù có chuyện gì xảy ra, La Giản tuyệt đối không bao giờ bỏ mặc Phong Vũ Lam.
La Giản tiếp tục gọi cho Phong Vũ Lam vài cuộc, nhưng không ai bắt máy, điều này khiến cậu bất an, quyết định đến nhà cậu ta, thế nhưng đi được một nửa thì Phong Vũ Lam gọi lại, La Giản lập tức bắt máy nhưng nghe thấy một giọng nói xa lạ.
“Xin hỏi anh có phải là người nhà của bệnh nhân không? Chủ số điện thoại này vừa được đưa đến bệnh viện……”
La Giản hoảng sợ, hỏi rõ tên bệnh viện rồi lập tức đón xe đến. Ngay sau đó không thể không đóng phí làm thủ tục, La Giản nhìn thấy Phong Vũ Lam đang nằm trên chiếc giường trắng, mặt tái nhợt như xác chết. Vài bác sĩ và y tá đang xoay quanh, có y tá cầm một bình máu chạy vào phòng giải phẫu.
“Đã xảy ra chuyện gì thế?” La Giản cảm giác đầu óc có chút hỗn loạn, chuyện xảy ra hôm nay quá nhiều khiến cậu không thể suy nghĩ kỹ, tại sao lại như vậy? Trưa nay còn gọi điện muốn đãi cậu, lúc ấy giọng nói của Phong Vũ Lam vẫn tràn đầy sức sống, nhưng sao bây giờ lại biến thành thế này?
“Trên đường cậu ấy về nhà bị kẻ lạ mặt dùng dao tấn công.” Đứng bên ngoài phòng giải phẫu không chỉ có La Giản mà còn có hai người mặc đồng phục cảnh sát, họ nói với La Giản: “Gần đây thật nguy hiểm, sát nhân liên hoàn lại xuất hiện.”
La Giản không quá chú ý, cậu rất ít khi xem tin tức linh tinh, cậu nghĩ những chuyện này không có liên quan đến mình, thế nhưng ông trời luôn thích đùa với La Giản, đột nhiên để cậu phát hiện mình đồng tính, rồi lại đưa cậu vào mật thất.
Thấy cảnh sát La Giản có chút chột dạ, vì cây đao còn nằm trên người của cậu, dù có quần áo che chắn nhưng La Giản vẫn giữ khoảng cách với bọn họ.
“Tìm được hung thủ chưa?” La Giản lại chú ý vào vấn đề này hơn, cậu nhìn đèn đỏ đang sáng bên ngoài phòng giải phẫu, cậu tin Phong Vũ Lam mạng lớn sẽ không chết, nhưng cứ nôn nóng bất an, muốn dời đi lực chú ý của bản thân nên hỏi.
Cảnh sát tiếc nuối lắc đầu: “Chưa.”
Cảnh sát hỏi La Giản mấy vấn đề, sau đó rời đi, còn để lại số điện thoại cho La Giản, chờ Phong Vũ Lam tỉnh lại thì báo cho bọn họ biết. La Giản đợi bên ngoài phòng giải phẫu vài giờ, cuối cùng cuộc phẫu thuật cũng chấm dứt, không có nguy hiểm đến tính mạng, La Giản được vào thăm Phong Vũ Lam. A Lam của cậu nằm mê man trên giường, tay truyền dịch còn miệng đeo ống dưỡng khí, La Giản đau lòng vươn tay vuốt mặt rồi lại chạm vào tay đối phương, thật lạnh lẽo.
Có nên báo cho cha mẹ cậu ấy không? La Giản nghĩ nghĩ, sau đó thở dài lắc đầu, cậu không biết khi Phong Vũ Lam tỉnh lại sẽ nghĩ gì, hai người bọn họ đã nhiều năm không liên lạc với người nhà. Hơn nữa chuyện này phải do cậu chịu trách nhiệm mới đúng.
Từ sau đó, Phong Vũ Lam mê man ba ngày ba đêm mới tỉnh dậy, La Giản xin phép công ty nghỉ để ở bên cạnh chăm sóc, Phong Vũ Lam vừa tỉnh cậu liền phát hiện, La Giản vui mừng chạy đến, thân thiết hỏi han: “Tỉnh rồi? Có chỗ nào khó chịu không? Cậu muốn uống nước không?”
Phong Vũ Lam mờ mịt, nhìn kĩ mới nhận ra La Giản, nở nụ một cười nửa chết nửa sống: “A, La Giản!”
“Thằng nhóc này, cậu cứ làm tớ sợ!” La Giản tiều tụy thấy rõ, cậu ở đây đã nhiều ngày, ngủ không ngon lại nghĩ không ra vì sao A Lam bị tấn công. Bởi vì gần đây chuyện quái lạ quá nhiều, La Giản không tự giác liên kết chuyện này với mật thất.
Đến quán rượu tìm boss, boss nói mật thất tuyệt đối không can thiệp sinh hoạt bình thường của người chơi, thế nhưng người chơi có điên khùng đi khắp nơi giết người hay không thì không nói chắc được.
“A Lam, rốt cuộc chuyện này là sao, cậu đang đi trên đường cũng có thể bị người khác tấn công ư?” La Giản cho Phong Vũ Lam uống chút nước, thấy trạng thái của cậu ấy đã tốt, không nhịn được hỏi đến tình huống lúc ấy.
“Không biết, người đó tấn công tớ từ phía sau.” Phong Vũ Lam tựa như còn sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, đáng thương nói: “Lúc ấy tớ rất sợ, vừa đau vừa khó chịu, nhưng tớ cũng phản ứng rất nhanh, lập tức ngã xuống giả chết, trên thực tế tớ chưa mất ý thức hoàn toàn! Bởi vì người đó chưa xác nhận kỹ càng đã chạy mất……”
Phong Vũ Lam nói đến đây cũng thấy bội phục chính mình, cười còn ngu hơn nãy. La Giản nhìn thật không biết nói gì, bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng vẫn cười: “Không có việc gì thì nghỉ ngơi đi.”
Tâm trạng của Phong Vũ Lam rất tốt, đối với chuyện mình bị tấn công gần như đã mất mạng cũng không để trong lòng, thấy La Giản lại làm nũng đủ kiểu, mặt Phong Vũ Lam vừa nhỏ và trẻ, khiến người khác khó nhìn ra tuổi thật, ai không biết còn tưởng cậu ta chỉ mới đôi mươi..
Phong Vũ Lam cũng biết ưu thế của bản thân, thường xuyên mặt dày làm nũng với La Giản, La Giản cũng rất dung túng, mặc cho Phong Vũ Lam muốn làm thì gì thì làm.
“Vết thương còn chưa lành, đừng có quậy phá!” La Giản bóp mặt Phong Vũ Lam, nhóc con này ngày càng quá đáng, không dạy là không được: “Tớ nói này, có phải cậu đã đắc tội với ai đúng không, nếu không thì sao người ta lại nhắm vào cậu?”
“Làm gì có!” Phong Vũ Lam chậc lưỡi “Tớ vẫn như bình thường thôi, ăn uống đi làm chơi game ngủ, rảnh thì đi tán vài em, chẳng lẽ việc này cũng bị người ta ghét?”
“Chỉ việc đùa giỡn con gái nhà người ta thôi cũng đủ bị ghét rồi!” La Giản chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tiếp tục nhéo mặt Phong Vũ Lam.
Phong Vũ Lam đáng thương sờ dấu đỏ trên mặt, sau đó hắt xì một cái, nước mắt nước mũi gì cũng văng ra. La Giản thấy thế định lấy khăn giấy, nhưng lại lấy nhầm mảnh giấy in hoa văn tím, cậu nhìn mảnh giấy boss đưa cho mình, tùy tay đặt lên đầu giường.
Sau đó Phong Vũ Lam nói đói bụng, ồn ào đòi ăn KFC McDonald Pizza Hut, còn phải gói cho đúng tiêu chuẩn, lập tức bị La Giản gõ mạnh vào đầu mới chịu yên lặng, đáng thương nói: “Tớ muốn ăn cháo thịt nạc trứng muối của thầy Vương.”
La Giản vẫn dung túng Phong Vũ Lam, ngoan ngoãn chạy đi mua. Người vừa đi, phòng bệnh chỉ còn một mình Phong Vũ Lam nhàm chán nhìn chỗ này rồi nhìn chỗ kia, xốc chăn muốn ngồi dậy nhưng miệng vết thương rất đau, bất đắc dĩ phải nằm trở lại, quay đầu thì thấy tờ giấy in hoa La Giản đặt trên đầu giường.
Phong Vũ Lam đột nhiên cảm thấy hiếu kì, không tự giác vươn tay cầm lấy, khi vừa chạm vào trên mảnh giấy trống đột nhiên xuất hiện một dòng chữ. Phong Vũ Lam không nhìn thấy, vì góc độ trên giường bệnh không thể thấy rõ. Khi mảnh giấy được đưa đến trước mặt, bên trên đã có một chữ viết bằng bút máy:
Kính gửi Phong Vũ Lam:Tôi hi vọng cậu sẽ gia nhập và trở thành đồng đội của tôi mãi mãi.Tái bút: Nếu cậu đồng ý, xin kí tên ở phía sau.La Giản thân gửi.“Là sao nhỉ?” Phong Vũ Lam không hiểu gãi gãi đầu, suy nghĩ một lát rồi lục lọi trong ngăn tủ, cậu ấy tìm được một cây bút, sau đó lật sang mặt sau kí tên mình vào.