Ý của cảnh sát đã rất rõ ràng, kẻ sát nhân liên hoàn lại bắt đầu hành động, những người may mắn sống sót sẽ gặp nguy hiểm lần nữa, nên nạn nhân cần phải được bảo vệ. Trong đó bao gồm cả Phong Vũ Lam, số người may mắn sống sót tổng cộng có ba, một người đã chết, như vậy chỉ còn lại Phong Vũ Lam và một nạn nhân khác, lúc nào bọn họ cũng có thể gặp nguy hiểm.
“Nếu đã thế, tại sao các người lại nói tôi bị tố cáo tội mưu sát?” Phong Vũ Lam biết ý đồ của bọn họ rồi lá gan cũng lớn hơn, hỏi ra vấn đề trong lòng mình nãy giờ.
“Nói ra cũng rất kỳ lạ, trước khi nạn nhân chết có gọi một cuộc điện thoại, nhưng không ai bắt máu, sai khi điều tra, chúng tôi phát hiện cuộc điện thoại đó gọi cho anh…” Cảnh sát nói. “Người nhà nạn nhân quá mức kích động, cho rằng anh là hung thủ giết người, muốn tố cáo anh tội mưu sát.”
Lời nói của cảnh sát khiến Phong Vũ Lam hoảng sợ, theo bản năng sờ lên chiếc điện thoại nằm dưới gối, phản ứng đầu tiên khi cậu ấy tỉnh dậy là cầm di động xem đồng hả, quả thật trên điện thoại có một cuộc gọi nhỡ từ một dãy số lạ, Phong Vũ Lam tưởng người đó gọi nhầm hoặc chỉ là cuộc gọi quấy phá mà thôi. Lúc đó không để ý mà gọi cho La Giản.
Cảnh sát cầm điện thoại Phong Vũ Lam kiểm tra qua một lần, lại nói rõ tình trạng cho Phong Vũ Lam biết, tuy bởi vì cuộc điện thoại này mà Phong Vũ Lam bị nghi ngờ, nhưng cảnh sát cũng đã kiểm tra băng ghi hình của bệnh viện, cả đêm Phong Vũ Lam đều ở trong phòng không hề ra ngoài, y tá trực ca cũng đến kiểm tra phòng, xác nhận lúc ấy Phong Vũ Lam đang ngủ, với lại bệnh viện cách hiện trường án mạng rất xa, đường đi đường về cũng không đủ thời gian, nên có thể chứng minh, Phong Vũ Lam luôn ở bệnh viện, cậu ấy không phải là hung thủ.
Phong Vũ Lam không còn bị nghi ngờ thì chuyện kế tiếp đã dễ dàng hơn, cảnh sát cho rằng kẻ sát nhân sẽ lại đến tấn công Phong Vũ Lam, nên sắp xếp cho cậu ấy: “Bởi vì tình trạng của anh rất đặc biệt nên chúng tôi sẽ chuyển anh đến phòng riêng, vì an toàn của anh, trong khoảng thời gian anh nằm viện sẽ được cảnh sát bảo vệ.”
Trong lòng Phong Vũ Lam thầm mắng, còn không phải theo dám sát tôi ư, bảo vệ dễ nghe quá nhỉ. Nhưng cậu ấy chỉ dám nghĩ trong lòng, cuối cùng cũng phải chấp nhận, vết thương trên lưng còn chưa khỏi, cậu ấy không muốn lại bị đâm thêm mấy nhát rồi toi mạng.
La Giản cũng được cảnh sát mời ra ngoài uống trà, vốn chuyện này không có liên quan đến cậu, nên chỉ hỏi mấy câu rồi thả đi. La Giản có hơi lo, luôn cảm thấy mình đã xem nhẹ chuyện gì đó, nên trước khi đi dặn dò Phong Vũ Lam phải tự chăm sóc cho bản thân, sau đó một mình đi đến quán rượu “Hoa Mạn Châu Sa”.
Có một số việc Boss vẫn chưa giải thích rõ ràng, chuyện La Giản khó hiểu nhất là, vì sao Phong Vũ Lam không phải người chơi lại được mời tham gia? Rõ ràng cậu chưa từng viết thư mời, mảnh giấy kia lại có thể tự động viết? Những câu hỏi La Giản muốn đáp án, lúc này chỉ có mình Boss mới có thể trả lời.
Khó lường chính là khi cậu vừa bước vào Mạn Châu Sa, Noah đã chào đón, nói với La Giản: “Cậu đến tìm Boss đúng không, ông ấy chờ cậu đã lâu rồi đấy.”
“Ông ấy biết tôi sẽ đến?”
“Tất nhiên.” Noah mỉm cười nhìn La Giản, dẫn cậu đến văn phòng ở lầu hai, quả nhiên nhìn thấy ông chú râu mép tự xưng mình là Boss mặt mày đỏ bừng, nằm trên sopha giả chết. Noah đi đến, chẳng chút kính trọng dùng chân đá đá Boss, ông chú say xỉn ngẩng mặt nhìn La Giản, sau đó nấc cục một cái.
Ông ấy nói: “Cậu đến rồi à… ợ… tôi chờ cậu rất lâu!”
“Có phải lần trước ông vẫn chưa nói rõ một số việc cho tôi biết đúng không?” La Giản nhíu mày, nghiêm túc hỏi.
“A… Đúng vậy, tôi uống nhiều nên quên mất một số chuyện, nhưng có lẽ cậu cũng thấy một số việc không được bình thường.” Boss đặt bình rượu sang nơi khác, ngồi thẳng dậy cào cào mái tóc đã rối bời, tựa như nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt có chút nghiêm trọng, nói với La Giản: “Trước khi trả lời câu hỏi của tôi, tôi muốn nói điều tôi đã quên nói cho cậu… một chuyện cực kỳ quan trọng.”
“Có liên quan đến mảnh giấy trong mật thất, chính là mảnh giấy in hoa bỉ ngạn màu tím, tác dụng của nó không chỉ cho cậu gợi ý khi đang tiến hành trò chơi, nó còn có một số công dụng khác, nếu cậu cầm trên tay hỏi một số vấn đề về mật thất, bên trên sẽ tự động hiện ra đáp án… nói đơn giản, mảnh giấy này tựa như có trí tuệ, có thể đối thoại với cậu! Và quan trong nhất, những gợi ý trên mảnh giấy tượng trưng cho suy nghĩ của mật thất, cậu phải thích ứng với những biến hóa của nó!”
Lời nói của Boss khiến La Giản giật mình, cậu nhớ đến mật thất đầu tiên của mình, lúc đó mảnh giấy ấy cũng từng đáp lại câu hỏi của La Giản. Không khỏi khiến cậu nhớ đến giấy mời Phong Vũ Lam, hỏi: “Mảnh giấy lần trước ông đưa cho tôi, vào lúc tôi không chú ý tự động biến thành giấy mời, còn mời người bạn của tôi, đó cũng là suy nghĩ của mật thất à?”
“Mật thất sẽ không mời người thường.” Boss lắc đầu, suy nghĩ một lát rồi trả lời La Giản: “Bạn của cậu được mời, có lẽ cậu ta cũng giống cậu, cậu ta là người được chọn! Còn chưa thông qua cửa ải đầu tiên, được mật thất ngầm thừa nhận — nhưng nếu cậu ta đã nhận thư mời, vậy các cậu là đồng đội của nhau rồi? Độ khó nhân đôi, thật khổ cho cậu bây giờ còn có thể xuất hiện trước mặt tôi!”
“Nhưng tôi vẫn thấy có chỗ lạ lắm.” La Giản cười gượng, nhưng vẫn không thể bỏ được tảng đá trong lòng xuống, chọn từ để nói: “Trước kia bạn tôi bị một kẻ sát nhân tấn công, không biết ông có xem báo hay không… có khi nào việc này có liên quan đến mật thất không?”
Boss phiền muộn cào tóc làm mái tóc của mình rối tung, thật giống với đám râu dơ bẩn của ông ấy, ông ấy nói: “Việc này tôi không rõ lắm, tuy tôi là người dẫn đường cho người mới ở thành phố này, nhưng tôi cũng không phải toàn năng, nhưng… kẻ sát nhân kia, có lẽ những người chơi lâu năm sẽ biết được gì đó, cậu có thể đi hỏi bọn họ.”
Boss nói những người chơi lâu năm tối nay sẽ đến quán rượu, nhưng bây giờ đang là buổi sáng, khoảng cách còn rất xa, Boss bảo La Giản tìm một nơi nào đó giết thời gian, nhưng cậu không biết mình nên đi đâu, rời khỏi hoàn cảnh căng thẳng của mật thất nhiều khi cũng khiến La Giản phát sầu.
“Đến bây giờ tôi chưa từng cùng người khác tiến vào mật thất, cũng có một phần là do tôi không dám.” Boss tựa như rất muốn trò chuyện cùng La Giản, hưng phấn nói: “Độ khó nhân đôi thế nào?”
La Giản nhớ đến tình cảnh trên thuyền ma cả người không khỏi run rẩy, trả lời: “Ờm… chúng tôi bị đưa đến một con thuyền ma bị sương mù bao phủ, ở đó có một con quái vật đánh mãi cũng không chết, mà những cái xác chết vực dậy.”
Boss đồng cảm nhìn La Giản, nói: “Theo kinh nghiệm của tôi, độ khó của các cậu thật sự đã được nâng cao, theo lẽ thường, một người chơi chỉ mới qua cửa ải thứ nhất thì không gặp mật thất đáng sợ thế đâu.”
“Như vậy…” La Giản lại nghĩ đến kẻ truy sát trên thuyền ma, cậu nhìn boss, thử thăm dò: “Ông còn nhớ kẻ truy sát tôi gặp ở mật thất tôi đã nói không?”
“Đương nhiên nhớ? Sao thế? Cậu lại gặp gã?”
La Giản dừng một chút, không thừa nhận cũng không phủ nhận: “Nếu hai lần đều gặp phải kẻ truy sát, vậy đó là tình huống gì?”
“Đừng nói cậu xui xẻo đến mức bị khắc dấu ấn lên nhé?” Một câu nói của boss thôi đã khiến tim La Giản run lên từng đợt, cậu gần như muốn đưa tay chạm vào hình xăm trên cổ, boss không để ý đến La Giản, ông cầm lấy bình rượu ở trên bàn nốc vào miệng. Khi ông đặt bình rượu xuống, lại ợ một cái, nói: “Nhưng khả năng này không lớn.”
“Vì sao?”
“Kẻ truy sát chỉ khắc dấu ấn lên những con mồi mạnh mẽ có thể thoát khỏi bọn họ, còn cậu… yếu thế này thì sao được chứ?”
“Vậy ông gặp ai được khắc dấu ấn chưa?” La Giản nóng lòng muốn xác nhận, cậu quả thật không an tâm về hình xăm kẻ truy sát để lại trên cổ mình, càng đừng nói đến con rắn đang quấn trên tay cậu, lúc nào cậu cũng cảm thấy làn da lạnh lẽo của nó trườn trên tay mình, tựa như luôn nhắc nhở La Giản một việc.
“Những người ở giai đoạn này, không tìm thấy kẻ mạnh thật sự.” Boss nói: “Có lẽ một ngày nào đó, cậu sẽ không còn thấy tôi ở quán rượu này nữa, chào đón cậu là một người dẫn đường khác, cái chết rất bình thường, những người từng giãy dụa trong mật thất đều thông suốt cả rồi.”
Đáp án của Boss không khiến La Giản vừa lòng, lúc cậu rời khỏi quán rượu đã là buổi trưa, lúc này cậu chuẩn bị trở về bệnh viện thăm A Lam.
Phong Vũ Lam được đưa đến phòng riêng, một mình nằm trên giường bệnh xem đi xem lại cuốn sách ma kia, muốn học loại ngôn ngữ mới lạ này, dù Phong Vũ Lam chẳng muốn nói chuyện với một cuốn sách ngu ngốc.
Trên TV luôn nói về kẻ sát nhân liên hoàn kia, nghe nói đây là vụ án lớn nhất thành phố, đến nay đã có năm người bị giết! Nửa đêm thức giấc luôn nghe thấy tiếng còi cảnh sát reo inh ỏi. Cấp cao rất coi trọng việc này, bên trên và dân chúng tạo áp lực rất lớn cho cảnh sát, vẻ mặt của hai người cảnh sát canh giữ bên ngoài phòng bệnh lúc nào cũng nghiêm trọng.
Hai cảnh sát được lệnh phải giám sát và bảo vệ Phong Vũ Lam 24 giờ, đây cũng không phải chuyện xấu gì, bọn họ chỉ hay đẩy cửa quấy rầy Phong Vũ Lam, dù cậu ấy làm gì cũng phải đi theo, Phong Vũ Lam đi vệ sinh cũng muốn vào cùng, không chỉ Phong Vũ Lam thấy phiền, hai cảnh sát cũng phát mệt.
Nên bọn họ đứng trước cửa phòng bệnh nói chuyện phiếm, nội dung từ bạn gái của nhau kéo đến kẻ giết người liên hoàn, cuối cùng nói đến Phong Vũ Lam, một trong số họ nói: “Cậu nói cái tên thiểu năng bên trong lẩm ba lẩm bẩm gì với quyển sách đó vậy? Chúng ta đứng đây một tiếng, lúc nào cũng nghe.”
Phong Vũ Lam không biết người ta hình dung mình là ‘thiểu năng’, ngồi trên giường, nghiêm túc học tập.
Lúc này một cảnh sát khác nói: “Có lẽ cậu ta bị kẻ sát nhân hù cho khùng luôn rồi.”
Nhưng ngay khi cảnh sát nói xong câu đó, đột nhiên cảm thấy sau gáy đau đớn, tựa như ai đập mạnh vào, khi anh ta chưa kịp phản ứng trước mắt đã tối đen, ý thức không rõ