Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 193

Có người hỏi như vậy: "Đây rốt cuộc là lần thứ mấy rồi?"

Sau đó có người trả lời như vậy: "Lần thứ 182, đây là lần thứ 182 chúng ta lặp lại mấy cái khoang xe này, tôi có ghi chép."

"A a a a a!" La Phong khó chịu cào cào đầu mình, "Tôi sắp điên rồi!"

"Người muốn điên phải là tôi chứ!" A Lam run rẩy cầm túi, đếm đếm chìa khóa chất đầy bên trong, hắn nhìn cửa khoang trước mặt, cau mày hỏi, "Đây là cửa khoang số mấy?"

"Số 4." Sau đó có một người phía sau trả lời câu hỏi của A Lam.

Phong Vũ Lam quay đầu nhìn, phát hiện là Hình Viêm trả lời. Hiện tại Hình Viêm đã lưu lạc thành bảo mẫu trẻ em, đứa nhỏ kia sau khoảng năm mươi cánh cửa liền không chịu nổi, bắt đầu cáu kỉnh, bò lên người Hình Viêm không chịu xuống. Hình Viêm đối mặt đứa nhỏ này, tính tình liền tốt ngoài dự đoán, một chút cũng không oán giận, toàn bộ hành trình phải bế đứa nhỏ này cũng chưa từng kêu mệt.

Uyên không tim không phổi mà nằm ngủ trong lòng Hình Viêm, kia phải gọi là ngủ đến thơm ngào ngạt, quả thực thoải mái tới mức không thể thoải mái hơn, ngẫu nhiên Hình Viêm sẽ ôm hắn ngồi trên sô pha, lúc này đứa nhỏ sẽ theo bản năng co vào lòng Hình Viêm, vì thế thừa dịp không có ai nhìn thấy, Hình Viêm sẽ thò lại gần hôn hôn hai cái lên trán hắn.

Ngoại trừ Hình Viêm phải làm bảo mẫu, những người còn lại bắt đầu thay phiên nhau mở cửa, mỗi người năm mươi cánh cửa, cũng không biết đổi mấy lần, hiện tại tới lượt Phong Vũ Lam.

Mở cửa cũng không khó, nhưng chủ yếu là... bất luận sự tình nhạt nhẽo buồn tẻ nào sau khi lặp lại mấy trăm một ngàn lần, ai cũng sẽ phiền.

Tóm lại, hiện tại Phong Vũ Lam phiền muốn chết.

Hắn lấy ra chìa khóa khoang số 4, đặt trong lòng bàn tay, chắp tay trước ngực, bắt đầu cầu nguyện, cầu nguyện thần minh phù hộ.

Cũng không phải chỉ có một mình hắn làm vậy, sau khi đổi qua vài lần, một đám người đều bắt đầu cầu thần, cho dù thế giới này có thần hay không, nhưng chỉ cần nhớ ra, mọi người đều sẽ đặt chìa khóa trong lòng bàn tay khấn một vái, sau đó lại đi mở cửa.

Nhưng đa số trường hợp, cũng không có hiệu quả gì cả, mở ra cửa vẫn là cửa, cảnh tượng đã lặp lại biết bao nhiêu lần vẫn cứ tiếp tục, cho nên động tác cầu nguyện này, cũng chỉ cho bọn họ chút an ủi tâm lý mà thôi.

A Lam cho rằng lần này cũng như vậy, sau khi hắn cầu nguyện xong, liền cầm chìa đi mở cửa khoang số 4, thời điểm hắn mở cửa ra, hắn thậm chí không kịp phản ứng, hắn đương nhiên mà nhấc chân đi về phía trước, bởi vì trong ấn tượng của hắn, khoang số 4 vẫn là khoang số 4, không có cái gì thay đổi... tận đến khi Đoạn Ly đứng cạnh vươn tay kéo hắn lại.

"Chờ một chút!" Đoạn Ly bắt lấy cánh tay A Lam, kéo hắn về phía mình, A Lam lảo đảo một cái liền ngã về phía sau, bị Đoạn Ly ôm vào lòng. Dán vào lồng ngực một người đàn ông khác, ấm áp quen thuộc lại xa lạ khiến toàn thân A Lam đều nổi da gà, A Lam muốn tránh ra, nhưng Đoạn Ly được một tấc lại muốn tiến một thước, dùng đôi tay ôm lấy hắn, âm thanh Đoạn Ly run run bên tai hắn, "Mọi người mau xem!"

Mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía sau cánh cửa số 4, lại thấy sau cánh cửa quen thuộc kia, không còn là cảnh tượng quen thuộc –––

Quả thực là có thể dùng từ khiếp sợ tới trời long đất lở để hình dung, sau cánh cửa số 4 thế nhưng lại là cảnh tượng phố xá ồn ào! Là một còn phố tràn ngập ánh mặt trời, có đường nhựa cùng lối đi bộ lát gạch, còn có những căn nhà có cũ có mới.

Hai bên rìa đường là một hàng cây bảo vệ môi trường, những cái xe qua lại trên đường cái, mọi người nối bước nhau đi qua, vội vã đi lại, ánh mặt trời xuyên qua bóng cây, loang lổ đổ xuống, chiếu xạ qua cánh cửa số 4, rọi lên khuôn mặt đám người A Lam.

"Thành..." A Lam thì thầm, "Thành công."

Thắng lợi ngoài dự đoán, khiến người không kịp trở tay.

Cho dù là Hình Viêm cũng phải sửng sốt hồi lâu, mới nhớ ra phải đánh thức đứa nhỏ trong lòng, chỉ là khi hắn cúi đầu nhìn xuống, đứa nhỏ kia không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, cũng giống hắn quay đầu nhìn ánh nắng ngoài cửa.

"Thế nhưng lại là ánh mặt trời." Uyên nói, "Không biết bao lâu rồi tôi chưa thấy."

Những lời tiếc nuối này khiến Hình Viêm cảm thấy đau lòng, không phải đau kịch liệt, mà là đau nhói, đau khiến người ta cảm thấy bực bội bất an.

Cũng không phải thật sự không nhìn thấy ánh mặt trời, mà tại một khắc trước đó, mọi ánh sáng Uyên từng nhìn thấy, hắn đều cảm thấy u ám, hắn nhìn không tới ấm áp của ánh sáng, cũng nhìn không tới hi vọng ánh sáng mang đến.

Mọi thứ đều khiến người trầm mặc, vì thế, có hay không có ánh sáng, thì có gì khác nhau đâu?

Uyên bò ra khỏi ngực Hình Viêm, hắn nhìn về phía quần chúng đang do dự, mỉm cười một cái, dẫn đầu bước vào cánh cửa số 4, hắn đặt thân mình dưới ánh nắng tươi đẹp ngoài đường phố, liền quay đầu mỉm cười với đám người Hình Viêm: "Tới, chúng ta tiếp tục đi tiếp."

______________________________

Khi mọi người rời khỏi mật thất đoàn tàu vô hạn tuần hoàn kia, không biết vì sao thân thể liền trở nên nhẹ nhàng, mọi người đều kìm không được mà thở dài nhẹ nhõm một hơi, phảng phất như tháo xuống được gông cùm xiềng xích, thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng tới mức gió thổi liền bay.

Một đội liền nối đuôi nhau đi qua cánh cửa số 4, sau khi đi ra liền công khai trực tiếp ngồi trên đường cái, bọn họ ăn mặc đều rất kỳ quái, nhưng thú vị chính là, đám người vội vàng qua lại trên phố này, không ai thèm quay đầu liếc mắt nhìn bọn họ một cái.

"Nơi này hẳn không phải thế giới thực." Uyên nhận ra đám người trên đường phố làm như không nhìn thấy mấy người bọn họ, liền nghĩ tới cái gì, nói với mấy người trong đội ngũ, "Mọi người phải cẩn thận, có lẽ lát nữa chúng ta sẽ bị vây công."

Mọi người còn chưa khôi phục ký ức, vẫn đang ở trong trạng thái mờ mịt vô thố, thế nhưng lúc trước khi ở trong mật thất đoàn toàn, trong quá trình không ngừng tuần hoàn mở cửa, Uyên vẫn giải thích một số tình huống cơ bản.

"Tôi là đội viên của các anh." Uyên cảm thấy mình vẫn cần giải thích một chút, cho nên hắn lặp lại một lần, "Mặc kệ mọi người có nhớ hay không, chỉ cần đi theo tôi là được."

A Lam ngoan ngoãn giơ tay đặt câu hỏi, "Chúng ta đang đi đâu đây?"

"Ừm..." Uyên nhìn bốn phía xung quanh, "Mục tiêu là trung tâm thành phố này, thế nhưng trước đó, tôi muốn làm việc đại sự!"

"Đại sự?" Mọi người đều không tự giác nghiêng đầu tò mò.

Uyên hít sâu một hơi, cảm giác nội tâm nặng nề sâu sắc.

Trên thực tế, Uyên đã chuẩn bị vẹn toàn, mọi điều hắn có thể nghĩ tới, đều đã chuẩn bị tốt, nhưng đến một bước này, hắn thế nhưng lại cảm thấy sợ hãi.

Đừng lùi bước, không thể lùi bước.

Uyên dẫn đầu đám người đi về phía địa phương hẻo lánh, trên đường cái người đến người đi, nhưng đều tai điếc mắt mờ mà làm như không thấy họ, cũng tiện cho bọn họ hành động.

Bọn họ xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, sau đó được Uyên dẫn tới một bãi đỗ xe ngầm, bãi đỗ xe chỉ có vài con xe ít ỏi, nhìn bộ dáng rất quạnh quẽ, Uyên nhìn quanh bốn phía cũng không thấy ai, hắn liền cảm thấy không sai, liền bắt đầu chỉ huy đám đội viên.

"Hiện tại chúng ta phải làm chuyện xấu." Bé Uyên nghiêm trang, "Mọi người nghĩ cách đóng cửa ra vào bãi đỗ xe ngầm lại, sau đó trói lại mọi người còn dư lại bên trọng."

Một đám người hai mặt nhìn nhau, nhưng cư nhiên đều không mở miệng nghi hoặc gì, Đoạn Ly Hình Viêm đám người đã quen tay làm chuyện xấu, A Lam cũng chỉ ngượng ngùng một chút, liền sôi nổi triển khai hành động, chuyện thú vị là, tuy bọn họ không còn ký ức, lại đều có thể triệu hồi ra vũ khí của mình.

Mật thất trừng phạt là một mật thất phi thường đặc thù, đặc biệt là loại mật thất vô hạn tuần hoàn như mật thất đoàn tàu này sẽ triển khai càng nghiêm khắc, ý chí mật thất sẽ tịch thu toàn bộ đạo cụ, mật thất tùy thân, bao gồm cả quần áo trang bị,... Đồng thời, ý chí mật thất cũng tạm thời phong ấn vũ khí của người chơi, hơn nữa, khiến bọn họ tạm thời không thể sử dụng được vũ khí của mình.

Vũ khí của người chơi là một ngoại lệ, nó không thể bị tịch thu, bởi vì vũ khí người chơi đều có thể hợp nhất với thân thể bọn họ, giấu trong thân thể người chơi, mật thất sẽ không tịch thu nó, nhưng có thể tạm thời hạn chế nó.

Nhưng sau khi đội ngũ rời khỏi mật thất trừng phạt, hạn chế này liền bị hủy bỏ, cho dù ký ức của bọn họ vẫn tạm thời chưa khôi phục được, nhưng đều theo bản năng mà lấy vũ khí ra sử dụng, trình diễn một màn huyền huyễn.

Một đội năm người liền bắt đầu bạo lực công hãm bãi đỗ xe ngầm tuy quạnh quẽ nhưng diện tích rất rộng này, bọn họ đóng cửa ra vào, cửa lên tầng trên, và trói lại toàn bộ đám người thường ở đó.

Đồng thời, Uyên cũng dùng vũ lực đẩy mấy chiếc xe bày biện chỉnh tề trong bãi đỗ xe sang một góc, làm trống một khoảng không gian phi thường rộng rãi, sau đó, Uyên cảm thấy được, liền biến vũ khí của mình thành đao không gian của Hình Viêm, cầm đao khắc một Truyền Tống trận trên mặt đất.

Bản thân Hình Viêm cũng không biết vũ khí của mình có thể dùng như vậy.

Đương nhiên, mỗi người lại có phương thức sử dụng riêng.

Sau khi vẽ xong Truyền tống trận, Uyên cảm thấy không sai biệt lắm, liền cắm lưỡi đao ngay giữa tâm trận, sau đó hắn ra khỏi phạm vi truyền tống trận, truyền tống trận hình tròn kia bắt đầu sáng lên.

Mọi người còn lại đã làm xong chuyện, nhịn không được bắt đầu vây xem, A Lam hỏi, "Thứ đó để làm gì?"

"Để kêu gọi sự giúp đỡ." Uyên trả lời như vậy.

Uyên vừa dứt lời, ánh sáng Truyền tống trận liền trở nên lộng lẫy, nhan sắc kia giống như ngọn lửa, lập tức chiếu sáng cảnh tượng bốn phía, rất nhanh, bên trong Truyền tống trận bắt đầu xuất hiện bóng người, mà người đầu tiên xuất hiện –––

"Nha! La Giản, cậu tới tìm tôi." Ưng đầu tóc tán loạn đi ra khỏi Truyền tống trận, trong tay hắn xách theo một cây trường thương, vác trên vai.

"Anh cư nhiên đi ra?" Uyên nhìn thấy người này liền không tự giác nhíu mày, Ưng rời khỏi đấu trừng Tu La, chẳng phải đấu trường Tu La sẽ sụp đổ sao?

"Tôi đương nhiên phải đi ra." Ưng vẻ mặt thản nhiên, "Đây là quyết chiến cuối cùng, mặc kệ kết cục thế nào, tôi cũng không muốn tiếp tục làm rùa đen rút đầu."

"Từ bỏ đấu trường Tu La?" Uyên cầm lòng không được liền cười rộ lên.

Ưng cũng nhếch miệng cười, "Từ bỏ, về sau tôi phải cái lớn hơn."

Ngoại trừ Ưng, bên trong Truyền tống trận cũng bắt đầu từng bước từng bước xuất hiện đủ loại bóng người, đó đều là những người đồng chí theo Ưng rời khỏi đấu trường Tu La, hơn nữa, mỗi một người Uyên đều nhận thức.