Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 173

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bằng ngọn lửa giết ra một con đường, người ngoài hành tinh mang theo hai người La Giản rốt cuộc chạy tới phòng điều khiển trung ương, đây là một căn phòng khổng lồ bày máy tính to lớn và bàn thao tác khổng lồ, bị vách tường rắn chắc bao lại.

Khi đám người La Giản hợp lực đóng cánh cửa nặng nề của phòng điều khiển lại, rốt cuộc cũng ngăn cản được sóng trùng che trời lấp đất ở bên ngoài, sau đó La Giản bọn họ cũng giải quyết nốt mấy con trùng lọt lưới bò được vào phòng điều khiến, cuối cùng cũng có chút thời gian để thở dốc.

"Quá tệ, chúng ta đều là bộ dáng chật vật không chịu nổi này, bên kia đội trưởng có thể càng tệ hay không." Vương Việt khẩn trương cực kỳ, thế nhưng tuy hắn nhắc mãi không ngừng, nhưng động tác trên tay vẫn không dừng lại. Hắn đặt mông ngồi xuống đất, bắt đầu lấy linh kiện từ tùy thân mật thất ra, cũng đoán trước được khả năng đám sâu có lẽ sẽ chui ra từ những khe hở, nên trang bị bẫy rập và võng phòng ngự ở những cái khe hở đó.

"Chiêu đó của cậu thực ra rất lợi hại." Người ngoài hành tình chú ý tới động tác của Vương Việt, khuôn mặt dưới mặt nạ bảo hộ màu đen dường như đang mỉm cười.

"Tôi không biết chúng ta sẽ ở đây bao lâu, cho nên chuyện quan trọng trước tiên là phải chuẩn bị tốt... Đám quái vật này, có thể giết được bao nhiêu liền giết bấy nhiêu, tôi hận không thể bày bẫy rập khắp trạm không gian, dù sao linh kiện tôi có rất nhiều, chứa đầy "ba lô" của tôi."

Khác với Vương Việt bận rộn chính là, La Giản như đang suy tư gì đó mà nhìn chằm chằm vào vũ khí của bản thân, thỉnh thoảng lại đùa nghịch vài cái. Hắn đang điều tiết nhiệt độ và tầm bắn của súng phun lửa, tranh thủ trong phạm vi hắn có thể khống chế, biến trạm không gian thành một mảnh biển lửa.

Người ngoài hành tinh Norn cũng bắt đầu làm việc, hắn nói với La Giản cùng Vương Việt: "Tôi cần khởi động lại hệ thống điều khiển trung tâm, mà việc này cần một khoảng thời gian để hệ thống tự khống chế và điều tiết, ước chừng khoảng mười mấy phút đồng hồ, trong khoảng thời gian này, bất luận con sâu nào lọt vào phòng điều khiển đều có khả năng gây trở ngại cho tôi, cho nên tôi phải nhờ vào các cậu."

"Tôi biết tôi biết..." Vương Việt ngồi xổm trong một góc, lại thiết trí tốt một cái bẫy lửa phạm vi nhỏ, đồng thời nói: "Phân đoạn bảo hộ NPC."

Thời gian cấp bách khiến tinh thần mọi người đều căng như dây đàn, không có chút thời gian nào để thở dốc. Cửa phòng điều khiển đã gắt gao đóng lại, cửa trong trạm không gian đều là loại cửa phòng hộ cao cấp, một khi đóng lại sẽ không để lại chút khe hở nào, sâu bên ngoài muốn tiến vào phòng điều khiển, nhất định phải tìm đường khác.

Vì thế lúc này, ống thông gió rắc rối phức tạp trải rộng khắp trạm không gian liền trở thành lối tắt cho đám sâu đó.

Rất nhanh, La Giản cùng Vương Việt liền nghe thấy âm thanh rậm rạp bò của nhóm sâu phía trong vách tường, Vương Việt sớm đã chuẩn bị tốt, hắn đã thiết hạ vô số bẫy lửa cùng đạn nổ dưới cửa ống thông gió.

Hắn cũng không lo chuyện mình có thể nổ tung toàn bộ phòng điều khiển, bởi vì Norn nói, vách trường trạm không gian đều được chế tác từ vật liệu đặc thù, là thể sinh vật có thể tự mình chữa trị, đạn pháo uy lực cường đại hơn nữa cũng không thể hoàn toàn phá hủy trạm không gian, mà trạm không gian chỉ bị hủy diệt dưới một điều kiện, đó chính là cạn kiệt nguồn năng lượng.

Căn cứ kế hoạch người ngoài hành tinh Norn đưa ra, bọn họ có thể tiến vào thuyền cứu hộ ở tầng dưới cùng, sau đó khi chạy khỏi trạm không gian, dùng điều khiển từ xa khởi động hệ thống tự hủy của nó, hệ thống sẽ dừng vận chuyển nguồn năng lượng trong trạm không gian, hơn nữa dùng mọi năng lượng còn lại nổ trạm không gian thành vô số mảnh nhỏ trong vũ trụ!

Toàn bộ đám Trùng tộc sẽ bị tiêu hủy cùng với trạm không gian, đây là phương pháp chạy trốn tốt nhất trước mắt, cũng là phương pháp đám người La Giản thập phần tán đồng.

Thế nhưng trước đó, bọn họ phải tìm được đồng bạn của mình.

La Giản cùng Vương Việt canh giữ trước ống thông gió mười phút, nhưng mười phút này đối với bọn họ như kéo dài vô hạn, mỗi một giây đều có sâu bò ra từ ống thông gió, toàn bộ bẫy rập của Vương Việt đều bị kích phát, nhưng vẫn không thể ngăn cản tiến công của Trùng quần.

Nhưng bọn hắn cũng không thể phá hủy toàn bộ ống thông gió, đó là nơi duy nhấp cung cấp nguồn Oxy, Norn nói, mỗi một căn phòng trong trạm không gian đều là một phòng kín hoàn mỹ, bởi vì nguyên nhân đặc thù, vách tường cũng sẽ hô hấp như sinh vật vậy, nếu bịt kín ống thông gió, dưỡng khí sẽ rất nhanh bị cạn sạch.

Ngạt thở chết cũng không phải là một cách chết tử tế.

"Norn! Được chưa?" Vương Việt cảm thấy mình sắp trụ không nổi, gấp như kiến bò trên lửa. Đám sâu đó lao tới như thủy triều, có vài con tứ tán bò, sắp bò đến trên người Vương Việt, Vương Việt cảm thấy hình như đùi mình bị cắn một ngụm, đau đến mức hắn phản xạ có điều kiện, sạch sẽ lưu loát móc ra dao nhỏ cột trên đùi mà chém con sâu kia thành hai đoạn.

Bên kia, La Giản bình tĩnh cầm súng phun lửa đốt đám sâu, ngọn lửa như lửa bén vào đồng cỏ, nhanh chóng tiêu diệt một đám lại một đám sâu, xác mấy con sâu chất thành một tầng trên mặt đất, quả thực sắp xếp được thành một ngọn núi nhỏ.

Tương đối tệ hại chính là, đám sâu này dù đã chết, xác của chúng vẫn tỏa ra mùi lạ gay mũi, mùi vị này ngửi lâu khiến người ra sinh ra cảm giác choáng váng, Vương Việt bị sâu cắn hai ngụm, hắn là người đầu tiên trúng chiêu, rất nhanh liền sinh ra cảm giác váng đầu hoa mắt.

"Đám sâu đó dường như có độc..." Nghĩ tới bản thân bị cắn một ngụm, trong lòng Vương Việt có chút không thoải mái.

"Trong túi có thuốc tiêm trị liệu, tự tiêm cho mình một mũi, hẳn có thể cố được một khoảng thời gian, đợi an toàn tôi lại xem cho anh." La Giản trong trăm vội cũng rút ra nháy mắt nhìn thoáng qua chân Vương Việt bị sâu cắn thương.

"Hệ thống theo dõi đã khởi động, tôi đang tra tìm nơi đồng bạn của các cậu rơi xuống." Norn ngồi xổm trước máy tính lớn, gõ gõ đánh đánh, rất nhanh, hắn tựa hồ tìm được cái gì, cao giọng nói: "Tôi tìm được bọn họ!"

La Giản giữ chặt Vương Việt đẩy về phía sau mình, "Anh đi xem, tôi trụ vững!"

Vương Việt biết đứa nhỏ La Giản này lợi hại quá đáng, liền yên tâm xoay người đi về phía Norn, máy tính to lớn biểu hiện màn hình ảo lơ lửng giữa không trung, phía trên quả thực là động thái đám người đội trưởng, hơn nữa thú vị chính là, Hình Viêm bọn họ lựa chọn một con đường rất khác thường, bọn họ đi thủy lộ.

"Rất thông minh, đám sâu đó quả thực không thích nước." Norn nhìn màn hình giả thuyết nói, "Không biết bọn họ xuống thế nào, nhưng bọn họ quả thật là ở tầng phía dưới, ngay bên cạnh máy bơm nước, máy bơm kia vốn dùng để thải nước, có lẽ đã ngừng hoạt động sau khi nguồn năng lượng bị cắt, cho nên ở đó đều là nước ngập."

"Chúng ta phải làm sao mới có thể đi tới đó?"

Norn nói: "Một là ngồi thang máy đi xuống, nhưng thang máy cách nơi này có chút xa, hơn nữa sau khi đi xuống phải đi đường vòng mới tới được vị trí của bọn họ! Hai là trực tiếp đục ra một lỗ đi thẳng xuống tầng dưới, thế nhưng... suy xét tới năng lực tự chữa trị của kiến trúc trạm không gian, hơn nữa tấm ngăn giữa hai tầng dày chừng bốn năm mét, điều này rất khó thực hiện..."

Khi Norn vừa nói vừa suy xét phương pháp đi xuống, bọn họ đồng thời nghe được một tiếng nổ mạnh truyền từ phía La Giản, âm thanh này quả thực có thể sánh ngang với sấm sét! Nổ lớn tới mức cả trạm không gian đều đang run rẩy! Vương Việt theo bản năng che kín tai, màng nhĩ hắn bắt đầu ong ong nổ vang, thậm chí trong khoảng thời gian ngắn sau đó hắn không nghe được bất luận âm thanh gì.

Vương Việt quay đầu nhìn về bên La Giản.

Súng phun lửa trên tay La Giản đã hoàn toàn biến hình, hắn đã phát hiện một cách dùng hoàn toàn mới cho cây súng này, khi hắn không ngừng tăng nhiệt độ ngọn lửa, màu sắc ngọn lửa liền sinh ra chuyển biến, từ màu đỏ dần dần biến thành ngọn lửa kỳ diệu màu lam trắng, La Giản biết, nhiệt độ cao nhất ngọn lửa màu lam trắng này có thể đạt tới là 49990C, là nhiệt độ cao nhất con người hiện tại có thể tạo ra được.

Nhiệt độ mặt trời ước chừng hơn 60000C, đây là một con số đáng sợ, bởi vì dưới nhiệt độ cực nóng như vậy, mọi vật chất chỉ có thể tồn tại dưới dạng khí. Bởi vậy, cái gọi là mặt trời chính là một khí thể cầu cực nóng, liên tục không ngừng hướng về địa cầu tản ra ánh sáng và nhiệt độ.

Mà hiện tại, dưới cây súng này của La Giản, cho dù là tấm ngăn dày năm sáu mét cũng chỉ có thể bị đốt ra một cái động thật lớn, đám côn trùng rậm rạp bò xung quanh ngay cả hài cốt cũng không còn, dưới ngọn lửa nhiệt độ cao mà hóa hết thành chất khí! Ngọn lửa tản ra ánh sáng cùng nhiệt độ kinh người, giờ khắc này, đám sâu như thủy triều kia phảng phất cũng bị ánh sáng ngọn lửa dọa sợ, chúng nó thậm chí bắt đầu lui về phía sau.

Đáng tiếc, ngọn lửa nhiệt độ cao này tiêu hao quá nhiều năng lượng, La Giản có thể cảm nhận rõ ràng lực lượng trong thân thể bị rút ra, cho nên La Giản cũng không duy trì lâu, rất nhanh những ngọn lửa đó liền hết nhiên liệu mà tự tắt, La Giản liền đứng ở nơi vách tường cũng bắt đầu hòa tan kia, dưới chân hắn là động lớn do bị lửa đốt.

"Rất tốt, chúng ta có thể đi xuống!" La Giản cao hứng, vui vẻ thu hồi súng phun lửa trong tay, cúi đầu nhìn tầng bên dưới.

Không nghe thấy ai đáp lại, La Giản nghi hoặc quay đầu nhìn Norn cùng Vương Việt, chỉ thấy hai tên kia đang ngốc lăng đứng đó, đều ngây ngốc nhìn mình.

"Sao vậy?" La Giản cũng khó hiểu nghiêng nghiêng đầu nhỏ, "Đến đây đi, thừa dịp đám sâu đó còn chưa bò tới."

"..."

Một người một người ngoài hành tinh đều trầm mặc trong chốc lát, nghe lời đi tới, vây quanh động lớn.

"Tôi đánh giá thấp cậu, loài người, lúc trước cậu nói tên cậu là gì?" Norn nhìn La Giản, có chút xấu hổ ưỡn ngực, La Giản hoài nghi mặt hắn dưới lớp mặt nạ kia cũng đã đỏ lên rồi, "Bắc Thần tộc chúng tôi luôn sùng kính kẻ mạnh, cậu nhân được sự tán thành của tôi."

"Tôi gọi là Uyên."

Norn gật gật đầu, tán thưởng nói: "Cậu thoạt nhìn vóc dáng nhỏ như vậy, không nghĩ tới lại có vũ khí mạnh mẽ như thế, vũ khí này phỏng chừng là nhân loại các cậu học tập công nghệ sinh vật của chúng tôi mà khai phá ra đi?"

La Giản nghĩ tới lịch sử Bắc Thần tinh hệ, gật gật đầu, đâm lao đành phải theo lao, nói: "Đúng vậy, vũ khí này quả thực là dựa vào kỹ thuật của các anh mà tiến hành dung hợp nghiên cứu phát minh."

Vương Việt nghe không hiểu đối thoại của bọn họ, vẻ mặt dại ra, "...." Các người rốt cuộc đang nói cái gì.

Nói vậy kỳ thật cũng không sai, bản thân mật thất chính là hệ thống kết hợp công nghệ sinh học của Bắc Thần tinh để nghiên cứu phát minh.

Mục đích nghiên cứu ra nó là để huấn luyện những binh sĩ tương lai học tập và dung hợp loại vũ khí đặc thù này, những đáng tiếc... mật thất vượt qua khoảng cách một vạn năm chạy tới địa cầu thế kỉ 21, nhưng người địa cầu thời đại này căn bản không có đủ tố chất thân thể và tinh thần để dung hợp loại vũ khí đặc thù này.

Cho dù mật thất cho người chơi những vũ khí này, nhưng bọn họ chỉ có thể phát huy một số tác dụng trong không gian mật thất, sau khi rời khỏi mật thất trở lại hiện thực, năng lực đã bị áp chế...

Không, không phải là áp chế, phải nói, đó chính là thực lực nguyên bản của những người chơi đó ở trong thế giới hiện thực.

Đúng vậy, La Giản cảm thấy, đây chính là mục đích của hệ thống mật thất, nó chẳng qua chỉ muốn tạo ra một chiến sĩ phù hợp với tiêu chuẩn tương lai, nhưng đối với người chơi thời đại này, khoảng cách một vạn năm quả thực khác nhau như trời với đất, khác biệt đến mức không thể bù đắp được.

Bởi vì không có người phù hợp tiêu chuẩn, cho nên mật thất không để cho bất luận người chơi nào vĩnh viễn rời khỏi không gian mật thất.

Bọn họ phải luôn luôn chiến đấu, trừ khi bọn họ trở nên đủ mạnh, có thể khiến mật thất vừa lòng, nếu không kết cục chỉ có cái chết.

"Khó trách chiến tranh sẽ thua, hóa ra nhân loại các cậu đã mạnh mẽ đến tình trạng này."

Norn nói một câu, kéo La Giản từ suy tưởng trở về hiện thực, Norn tiếc nuối thở dài: "Tuy rằng tôi hiểu chọn lọc tự nhiên là lẽ thường, cũng hiểu giống loài nào cũng sẽ có ngày bị hủy diệt, nhưng nghĩ tới tộc nhân của mình sẽ bị dòng chảy thời gian cuốn trôi, vẫn cảm thấy khó có thể chấp nhận được."

La Giản nghe Norn nói, quay đầu nhìn người ngoài hành tinh cao lớn này, phương thức tư duy của người Bắc Thần rất khác nhân loại, bọn họ không lấy lợi ích cá nhân làm ích lợi cao nhất, tương phản, bọn họ cực kỳ coi trọng ích lợi đoàn đội và ích lợi của tập thể, trong lời miêu tả của Ưng, một câu được nghe nhiều nhất chính là –––

"Ích lợi của đoàn đội là trên hết!"

Người Bắc Thần sinh ra đã là chiến sĩ, cho dù già trẻ phụ nữ và trẻ em, đều sẽ cầm đao, bọn họ sinh ra vì chủng tộc này, cũng vì chủng tộc này mà chết đi, cảm xúc cá nhân đạm mạc, chỉ vì ích lợi của đoàn đội mà hành động... so với người địa cầu, hoàn toàn trái ngược.

Cũng bởi vậy, ánh mắt Norn đối đãi sự vật liền căn bản không phải từ góc độ cá nhân mà xem xét. Bọn họ cũng không coi trọng cừu hận, thậm chí cũng không bởi vì đồng bạn chết mà cảm thấy ưu thương, bởi vì bọn họ chính là một chỉnh thể, vào thời điểm cần thiết, bọn họ thậm chí không chút do dự mà để đồng bạn mình hi sinh vì đoàn thể, hoặc nói cách khác... những đồng bạn đó đã có giác ngộ phải hi sinh, thậm chỉ là đứng ra chủ động chịu chết.

Chủng tộc máu lạnh tàn khốc lại cực kỳ lý trí!

Đáng tiếc, bởi vì quá mức đoàn kết, nên xuất hiện tình huống lẻ loi như Norn, ngược lại hắn sẽ không biết phải làm gì.

"Đừng lo lắng, Norn, hiện tại anh chính là đồng bạn của chúng tôi." La Giản bỗng nhiên nở nụ cười, hướng về phía người ngoài hành tinh biểu lộ thiện ý, "Người địa cầu chúng tôi có lẽ không quá giống các anh, trong suy nghĩ của chúng tôi, chỉ cần đối mặt cùng một kẻ địch, vậy kẻ địch của kẻ địch chính là đồng bọn... Chúng tôi có thể không đoàn kết như các anh, nhưng ưu điểm của nhân loại... đại khái chính là giàu có tình cảm phong phú đi."

"Anh có thể tin tưởng bọn tôi." La Giản tiếp tục ủng hộ, nói: "Chúng ta nhất định có thể chạy khỏi nơi kì quái này."

"..."

"Thật là thần kỳ." Norn nói, "Tôi cũng gặp qua rất nhiều con người, trong thời kỳ chiến tranh. Các cậu là một sinh vật phong phú cảm xúc, thực mê hoặc lòng người, cũng thập phần am hiểu lừa gạt người khác."

La Giản không nói lời nào, chỉ tiếp tục mỉm cười nhìn Norn.

Norn bại trận dưới ánh mắt của hắn, tựa hồ thỏa hiệp, "...Tôi sẽ tin tưởng cậu, chúng ta tiếp tục đi thôi."

_________________

"Đội trưởng, bên kia!" Giang Lập kéo Hình Viêm lại, duỗi tay chỉ về một khu vực tương đối khô ráo cách đó không xa, nơi đó có thể tạm thời làm khu nghỉ ngơi, để bọn họ rời khỏi dòng nước nặng nề lạnh băng này.

Hình Viêm nhìn lướt qua hai đồng đội đi ở phía sau, bọn họ đều bị đông lạnh cứng còng cả tay lẫn chân, khuôn mặt cũng xanh mét, tuy rằng cảm thấy vẫn còn tai họa ngầm, nhưng nếu tiếp tục ở dưới nước, sau đó nếu gặp phải địch nhân, sẽ không còn sức để chiến đấu.

"Đi thôi." Hình Viêm gật đầu đồng ý, hai đội viên phía sau cơ hồ nhảy dựng lên hoan hô, lập tức bò ra khỏi dòng nước dày nặng, ướt sũng đứng bên cạnh nguồn nước, bắt đầu vắt quần áo trên người.

"Lúc trước khi đám sâu đó truy đuổi chúng ta, sau khi nhảy vào nước chúng liền không đi theo, có lẽ là không dám xuống nước." Giang Lập nói.

"Ngay cả lửa đạn đều không sợ, sao có thể sợ nước, tôi cảm thấy nếu cần thiết, đám sâu đó sẽ dùng thi thể mình lấp đầy mực nước." Hình Viêm nói, "Có lẽ là hành động trong nước bất lợi nên chúng không đuổi theo, tôi đoán rằng đám sâu đó không chỉ có một loại, cho nên có khả năng sẽ có loại sâu sống trong nước."

"Ý là thủy lộ cũng không quá an toàn sao?" Johan khổ bức dò hỏi.

"Đại khái vậy." Hình Viêm cũng cảm thấy có chút mỏi mệt... Bọn họ hiện tại đang dựa vào trí nhớ mà phán đoán vị trí thang máy, cần tìm thang máy đi tới tầng tiếp theo, thời gian cấp bách, dọc đường đi lại thời thời khắc khắc đều bị một đám sâu ghê tởm truy đuổi, tuy là Quỷ Ảnh đội, giờ khắc này cũng cảm thấy lực bất tòng tâm.

Hơn nữa sau đó, tình huống tệ nhất cũng đã xảy ra.

"Trong nước có thứ gì." Không biết ai nói một câu như vậy, ba người đều không hẹn mà cùng chuyển lực chú ý lên mặt nước trước mặt họ, mực nước khá sâu, nếu đi xuống mặt nước có thể dâng tới bả vai, chỉ có thể lộ ra một cái đầu.



Lúc này, trên mặt nước xuất hiện từng vòng từng vòng sóng gợn, có sinh vật gì đó đang thổi bong bóng dưới mặt nước.