Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 131

Trên thế giới này, luôn có một số chuyện, một số con đường như vậy. Mặc kệ bạn đã đi bao nhiêu lần, đều sẽ trở về vạch xuất phát, phải bắt đầu lại từ đầu. Mặc kệ bạn phẫn nộ, không cam lòng thế nào, mặc kệ bạn đã từng nỗ lực phản kháng, nhưng mọi thứ đều trở về điểm ban đầu, vĩnh viễn không ngừng cười nhạo bạn.

Quạ đen cúi đầu, ngồi bên cạnh cú mèo nhìn hắn, bộ dạng cú mèo ngủ trông thập phần an tường, đôi tay giao nhau, quy củ đặt trước ngực. Bộ dáng này của hắn, luôn khiến quạ đen nghĩ tới... bộ dáng hắn ngồi chết ở đó lúc sau.

Quạ đen thở dài như có như không một tiếng, hắn cúi đầu, tới gần cú mèo, sau đó ngoài dự đoán, quạ đen đột nhiên phát hiện từ cổ áo mình rớt ra ngoài một mặt vòng hình chữ thập.

Mặt vòng này... Quạ đen nhíu mày, hắn không nhớ vòng cổ này đeo trên cổ mình từ lúc nào, tại sao nó lại xuất hiện ở đây?

Vòng cổ chữ thập khiến quạ đen liên tưởng đến một số việc không vui, hắn nhắm mắt lại, bình phục hơi thở, sau đó duỗi tay sờ lên cổ cú mèo. Hiện tại cú mèo vẫn còn sống, còn nhiệt độ, còn mạch đập, sống tốt không thể tốt hơn.

Sau đó, thình lình, cú mèo bỗng nhiên mở to mắt, đôi mắt mở rất to, nhìn quạ đen. Dường như không kinh ngạc chút nào về chuyện hắn xuất hiện ở đây, ánh mắt kia chứa rất nhiều cảm xúc phức tạp, hắn vươn tay sờ mặt quạ đen, nói: "Cậu lại xuất hiện ở đây, đây là lần thứ mấy rồi?"

Quạ đen nở nụ cười như đang khóc, trả lời: "Tớ không nhớ rõ."

"Cậu còn muốn tiếp tục sao?" Cú mèo nói, ngữ khí phi thường ôn hòa: "Cho dù lặp lại bao nhiêu lần."

"Tớ phải rời khỏi đây, rời khỏi đoàn tàu này." Quạ đen nói, hắn lấy từ trong túi tờ giấy mình vẫn luôn mang theo kia. Trên mặt trái tờ giấy in hoa kia, kỳ thật còn có một dòng chữ, dùng bút máy xinh đẹp sạch sẽ viết:

"Bạn là chúa tể của gian mật thất này, khi bạn rời khỏi, bạn bè của bạn mới có thể hồi sinh."

"Tại sao lại là tôi, tại sao là tôi..." Quạ đen cầm tờ giấy, tay không ngừng run rẩy. Ban đầu, hắn kỳ thật không hiểu những lời này có ý gì, tận đến lúc hắn một lần rồi lại một lần tuần hoàn đi tới gian mật thất này, vĩnh viễn tuần hoàn trở về khoang số 13. Hắn vĩnh viễn không thể chân chính đặt chân lên khoang số 1, đây quả thực như một lời nguyền rủa.

Một lần lại một lần, không ngừng quên rồi lại nhớ lại, chìm vào ngục giam ký ức. Chỉ cần hắn ngủ rồi tỉnh lại trong khoang số 13 này, hắn sẽ quên sạch kí ức trước đó, sau đó một lần nữa bắt đầu cuộc hành trình. Bởi vì một số nguyên nhân đáng sợ, bởi vì sự chấp nhất đó, hắn bắt đầu giết người, hắn thậm chí không thể dừng bản thân lại.

"Nhưng tại sao lại là tôi!" Quạ đen ôm mặt, hắn cảm thấy khủng hoảng nặng nề, hoang mang lo sợ không biết phải làm gì. Hắn cần phải chạy trốn khỏi hết thảy những thứ này, nhưng khoang xe hẹp hòi này khiến hắn dùng toàn lực cũng không thể chạy thoát được.

Chỉ có thể một lần lại một lần... lặp lại.

"Cậu luôn sợ hãi, luôn hối hận, có lẽ đây chính là nguyên nhân cậu không ngừng tuần hoàn." Cú mèo ngồi dậy, hắn sờ cổ mình: "Mà tớ cũng luôn bồi hồi giữa ranh giới sống và chết... trên đoàn tàu này, mỗi người đều rơi vào loại tuần hoàn này, mà rất rõ ràng, có thể đi tới cuối hành trình, chỉ có thể là cậu."

"Có phải chỉ cần tớ chết, sự tuần hoàn này sẽ kết thúc không?" Quạ đen nói.

"Cậu quên mất..." Cú mèo lại lắc đầu: "Lúc trước cậu cũng đã nói những lời này, nhưng cuối cùng, cậu vẫn quay trở về."

"Sau đó tớ liền từng lần từng lần giết chết cậu, giết chết mọi người sao?!" Quạ đen lớn giọng, rõ ràng mất khống chế cảm xúc.

Cú mèo thoáng cúi đầu, ánh mắt lộ ra ánh sáng dịu dàng: "Đừng gấp, La Giản –––"

"Đừng gấp..." Cú mèo nói, hắn duỗi tay cầm tay quạ đen, định làm quạ đen bình tĩnh lại, lòng bàn tay cú mèo thực ấm áp, phi thường ấm áp, đó mới là nhiệt độ con người, hoàn hảo vô khuyết.

Quạ đen cảm thấy nội tâm mình cũng đang run rẩy, hắn không cầm lòng được mà rơi lệ, nước mắt rơi xuống, làm ướt vạt áo hắn. Hắn cảm thấy sợ hãi, cho dù đi đến đâu, những việc này vẫn sẽ một lần một lần mà lặp lại, cho dù hắn muốn thay đổi bao nhiêu lần đi chăng nữa.

"Tớ mệt mỏi quá, tớ không muốn tiếp tục nữa." Quạ đen nói, hắn nắm chặt tay cú mèo, tay bọn họ nắm chặt nhau, như ký kết lời thề ước nào đó, thực trang nghiêm. Nhưng quạ đen vẫn muốn từ bỏ, hắn muốn cứ lẳng lặng ngồi đây mà chờ đợi, cho dù có một sức mạnh bắt ép hắn phải tiếp tục, quạ đen cũng không muốn hành động.

"Vậy hãy thay đổi mọi chuyện." Cú mèo nói.

"Nói thật dễ nghe." Quạ đen chua xót cười: "Tớ cũng không biết mình đã thử bao nhiêu lần rồi."

"Không... lúc này không giống, La Giản." Cú mèo nói, hắn duỗi tay sờ lên cổ quạ đen, một ấn ký rắn cắn đuôi rõ ràng khắc trên cổ quạ đen, sau tai hắn, bị tóc thoáng che một chút, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.

"Có người trong chúng ta thoát ly vòng tuần hoàn này." Cú mèo nói một câu không rõ nguyên do như vậy, hắn nói với quạ đen: "Có lẽ chỉ là một nháy mắt, nhưng hắn đã nhận lại được sức mạnh của mình, hắn chế tạo một cơ hội cho cậu, tận dụng cơ hội này... La Giản."

Quạ đen dừng một chút, theo bản năng sờ sờ cổ mình, hắn sờ thấy một khối nhỏ nổi lên, đúng là vị trí ấn ký rắn cắn đuôi kia.

Vị trí mèo đen cắn trước khi chết, chính là chỗ này.

"Nhưng thứ này thì có tác dụng gì?" Quạ đen không nghĩ ra ý nghĩa tồn tại của ấn ký này, nó chỉ là một ấn ký hơi nong nóng mà thôi, nó có thể mang tới cơ hội gì, quạ đen nghĩ không ra.

"A Giản, cậu có đao không?" Cú mèo lại hỏi một đằng trả lời một nẻo, bỗng nhiên hỏi quạ đen như vậy.

Quạ đen duỗi tay sờ đến dao gọt hoa quả trên người, dao này hắn chưa ném, vẫn luôn mang theo bên người. Cú mèo nhận dao từ tay hắn, sau đó nói với quạ đen: "Dựa lại gần một chút... Chúng ta không có nhiều thời gian lắm, tuy rằng không biết có thể thành công hay không."

Quạ đen dựa lại gần, sau đó cú mèo thình lình rạch cổ quạ đen một cái, hung hăng rạch một dao ngay trên ấn ký kia! Nhưng trong một giây đó, quạ đen không biết vì sao theo bản năng né tránh một chút, động tác né tránh kia giống như hắn đang bị lực lượng không rõ nào đó điều khiển, quạ đen căn bản không có ý định né tránh.

Thế nhưng, tuy rằng quạ đen né tránh một chút, nhưng dao gọt hoa quả vẫn vẽ ra một dấu vết nhợt nhạt trên cổ hắn, dấu vết kia trực tiếp cắt ngang trên ấn ký, phân ấn kí làm hai.

Có giọt máu chảy ra, thẩm thấu ấn ký rắn cắn đuôi.

Quạ đen bỗng nhiên cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, khoang mật thất khóa kín này bỗng nhiên nổi gió, gió không biết từ nơi nào thổi tới, nhẹ nhàng thổi qua gương mặt quạ đen, thổi bay sợi tóc hắn. Hắn có chút kinh sợ, bởi vì hắn phát hiện bản thân đang biến mất, dần dần tiêu tán giữa không trung.

"Sức mạnh của kẻ truy sát là không gian, có lẽ hắn đã mở cho cậu một cánh cửa không gian." Cú mèo nhìn hắn, nở nụ cười nhạt: "Nhưng cửa này chỉ có thể giúp cậu ra ngoài, mà tớ cũng không biết cửa này sẽ dẫn cậu đi đâu."

Quạ đen... không, La Giản đột nhiên trở nên hoảng loạn, hắn sợ hãi túm lấy cú mèo, thất thanh: "Tớ đi rồi... vậy các cậu phải làm sao?"

Phong Vũ Lam vẫn im lặng, cứ như vậy nhìn La Giản, chua xót cười.

Phong Vũ Lam nói: "Tớ cũng không biết bọn tớ sẽ thế nào, có lẽ vẫn luôn ở lại trên chuyến tàu này, trải qua tuần hoàn vô tận... A Giản, tớ không biết tớ có thể rời khỏi đây hay không, hay sẽ luôn cùng mật thất này mà trải qua luân hồi, cho tới lúc tận thế!"

"Không –––!"

La Giản đột nhiên nức nở, thân thể hắn đang tiêu tán, nước mắt hắn cũng vậy, hóa thành một chùm hạt sáng mỹ lệ, những ánh sáng đáng chết đó làm mờ tầm mắt hắn, hắn muốn nhìn rõ bộ dạng Phong Vũ Lam, nhưng đối phương dần dần trở nên mơ hồ trước mắt hắn –––

Hắn không cam lòng lắc đầu, đầy quyết tâm muốn cầm tay Phong Vũ Lam, cho dù tay hắn đã tiêu tán hơn một nửa, nhưng hắn vẫn không thể ngăn cản bản thân, hắn lớn tiếng rống giận, như muốn nói ra quyết tâm của mình: "Tớ sẽ không từ bỏ! A Lam! Tớ sẽ không từ bỏ ––– cứ kết thúc như vậy! Tớ vĩnh viễn sẽ không can tâm! Tớ sẽ không chấp nhận! Tớ sẽ cả đời cả kiếp phẫn nộ hối tiếc hành động của mình! Thế nên... A Lam, cậu phải đợi tớ! Tớ tuyệt đối sẽ trở về tìm các cậu!"

Phong Vũ Lam cũng khóc, nhưng hắn cũng đang cười, nói với La Giản: "Tớ biết... tớ biết rõ, có những lời này của cậu, tớ liền thỏa mãn! La Giản, tớ ở đây chờ cậu ––– La Giản, cậu quả là bạn tốt nhất đời này của tớ... cảm ơn cậu."

Ta cũng... phi thường cảm tạ, mọi người.

La Giản không biết mình có nói ra những lời này hay không, những lời này có truyền tới tai đối phương hay không, hoặc tới trong lòng. Người hắn yêu, người hắn coi trọng, đều trở thành động lực vĩnh cửu của hắn, vô luận hắn đi đâu, tới nơi nào, chỉ cần nhớ tới những điều này, La Giản sẽ không dừng chân.

Đừng từ bỏ, chỉ cần nghĩ, có một số người đã vì mình mà trả giá mạng sống. Vĩnh viễn không từ bỏ.

La Giản nhắm mắt lại, thế giới của hắn tối đen một mảnh, hắn cảm thấy bản thân như biến thành một cơn gió nhẹ, bắt đầu không có mục tiêu lang thang bay lượn, mà hắn cũng không biến cơn gió này sẽ mang mình tới đâu, có lẽ tới một khởi điểm mới, hoặc một kết thúc bi thảm. Nhưng dù kết cục thế nào, La Giản cũng tin tưởng vững chắc... mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp hơn.

___________________

Phong Vũ Lam trơ mắt nhìn La Giản biến mắt trước mặt hắn, hắn nhìn chằm chằm dao trong tay mình, thở dài một hơi, tùy ý đặt nó lên bàn.

"Sau đó sẽ thế nào?"

Phong Vũ Lam lầm bầm, hắn cũng không biết mật thất tuần hoàn vô hạn này sẽ trở thành thế nào nếu thiếu La Giản. Nhưng kỳ thật, tuần hoàn vẫn sẽ tuần hoàn, có lẽ mật thất sẽ sửa đổi kịch bản, sau đó để Phong Vũ Lam thay La Giản tới trải nghiệm kịch bản hoàn toàn mới này.

Không biết có phải ảo giác hay không, Phong Vũ Lam cảm thấy tai mình có chút nóng.

Hắn theo bản năng duỗi tay sờ lỗ tai, trên tai hắn mang một khuyên tai màu đen, đây là đồ vật thực thần kỳ, Phong Vũ Lam không nhớ rõ lắm tại sao mình lại có cái khuyên tai này, tại sao lại đeo nó trên tai.

Chính là cái khuyên tai này đang nóng lên.

Phong Vũ Lam gỡ khuyên tai xuống, đặt trong lòng bàn tay mình, hắn thấy khuyên tai tạo hình tương đối bình thường này lóng lánh ánh sáng kỳ dị, hơn nữa, càng lúc nó càng nóng hơn, nóng tới mức tay Phong Vũ Lam run lên, làm rơi khuyên tai xuống đất.

Chuyện thần kỳ đã xảy ra, khuyên tai đột nhiên... giống như La Giản lúc trước, hóa thành những hạt ánh sáng, phân tán khắp nơi.

Những hạt ánh sáng đó phân tán khắp nơi, nhưng chưa tới một giây đồng hồ đã tụ lại, một kỳ tích vĩ đại.

Những hạt ánh sáng tổ hợp lại thành một người.

Một đứa nhỏ cầm một cây dù đỏ rất lớn, vóc dáng lùn lùn thoạt nhìn chỉ tầm mười tuổi.

Đứa nhỏ này có một đôi mắt đen như mực, đôi mắt rất có thần, hắn ngó trái ngó phải, tựa hồ đang quan sát hoàn cảnh xung quanh, sau khi thấy Phong Vũ Lam, hắn nhe rằng cười, sau đó cả người nhảy nhót tới, ôm lấy đầu A Lam.

Phong Vũ Lam chớp chớp mắt, không thể hiểu được, nhưng bản thân hắn cũng không tự chủ được mà nở nụ cười.

______________

Haha I"m back you bitches:)))

Đại khái là sau khi tuần hoàn 2 bạn này có nhớ lại đc 1 số ký ức quan trọng, nhưng không nhớ rõ hết mọi thứ. Chắc là chỉ nhớ cả 5 ng là ng quan trọng ntnao với nhau, chứ mấy cái kí ức lẻ tẻ kiểu mọi chuyện xảy ra trc đó và chuyện về nhg ng "lạ" thì chưa nhớ ra.