Mới sáu giờ sáng, đường phố thưa thớt vắng lặng, nhưng phòng cấp cứu vẫn chật kín người. Có kẻ uống rượu đánh nhau, đâm chém bị thương ở tay, đứng ở cửa la lối om sòm. Có người đột nhiên sốt cao nên được đưa đi cách ly.
Bùi Hoan không biết lấy đâu ra sức lực, đẩy người đang ồn ào ở ngoài cửa, bế Sênh Sênh lao đến chỗ khám bệnh.
Bác sĩ trực ban nhìn thấy bệnh nhân là trẻ em liền tỏ ra ngán ngẩm. Bọn trẻ phần lớn chẳng bị làm sao, toàn là người nhà lo lắng quá đáng. Anh ta hỏi bằng một giọng mất kiên nhẫn: “Đứa trẻ làm sao vậy? Bị sốt hay đi ngoài?”.
“Bệnh tim đột phát.” Bùi Hoan buông lỏng cánh tay, bé gái trong lòng cô khó thở, đôi môi tím tái. Bùi Hoan sốt ruột đến mức không biết giải thích thế nào, cô chỉ nói: “Chúng tôi vừa đến thành phố Diệp, con bé bị phát bệnh ở trên đường… Tôi không mang loại thuốc nó thường dùng nên…”.
Cô còn chưa nói hết câu, bác sĩ trực ban lập tức chạy ra ngoài gọi người.
Nhìn thấy bọn họ đẩy Sênh Sênh đi, Bùi Hoan mới nhẹ nhõm đôi chút. Toàn thân cô mềm nhũn, thả người ngồi xuống ghế.
Trong chuyến đi này, hai mẹ con cô di chuyển qua nhiều thành phố, cuối cùng tới thành phố Diệp ở xa nhất về phía bắc.
Mấy ngày qua, hai mẹ con không được nghỉ ngơi tử tế. Sênh Sênh rất ngoan, khi cô hỏi con bé, nó không bao giờ nói mình mệt. Bùi Hoan không để ý nên cứ lái xe đi tiếp trong thời tiết giá lạnh, không ngờ cuối cùng lại khiến con bé phát bệnh.
Bùi Hoan vô cùng ân hận, thầm cầu nguyện Sênh Sênh không việc gì. Một lúc sau, bác sĩ đi ra ngoài, hỏi cô: “Cô là mẹ của con bé?”.
Bùi Hoan đứng dậy, gật đầu: “Con gái tôi thế nào rồi?”.
Bác sĩ chau mày: “Không sao, con bé đang dùng ống thở oxy. Đúng rồi, cô có bệnh sử không?”.
Bùi Hoan ngây ra vài giây, lắc đầu: “Tôi không có, nhưng…”.
“Ờ, bố bị phải không? Thế thì từ lúc sinh con, cô đã biết tình hình của nó rồi chứ? Căn bệnh này không thể trì hoãn, lần này tuy không sao, nhưng từ triệu chứng phát bệnh của con bé, chúng tôi thấy tình hình không mấy lạc quan. Cô hãy suy nghĩ kỹ, lát nữa đi làm thủ tục nhập viện cho con bé đi.”
Bùi Hoan vô cùng sốt ruột, lập tức đồng ý. Cô cầm một đống phiếu đi thanh toán, cuối cùng quay lại chỗ Sênh Sênh. Sắc mặt con bé ở dưới ống thở oxy đã đỡ hơn nhiều, nó giơ tay đòi cô ôm.
Bùi Hoan cúi người ôm con gái, hôn lên gương mặt nhỏ của nó. Cô bảo con gái đừng sợ hãi, đợi một lát nữa sẽ ổn.
Sênh Sênh ngoan ngoãn vâng lời, im lặng nhìn cô.
Bùi Hoan ở với con gái một lúc, thấy bên ngoài bắt đầu đông người đi lại, cô liền chạy đi hỏi thăm về vấn đề nhập viện.
Đây là Bệnh viện số Hai của thành phố Diệp. Còn một tuần nữa là tết âm lịch nhưng người đến khám bệnh vẫn không giảm chút nào. Đặc biệt, tại các bệnh viện lớn, thứ thiếu thốn nhất chính là giường bệnh. Bây giờ hai mẹ con Bùi Hoan đột nhiên muốn nhập viện, kiếm giường bệnh còn khó hơn lên trời. DĐ♣LQĐ
Bùi Hoan đi theo y tá trưởng phụ trách sắp xếp giường bệnh một lúc, nói hết nước hết cái nhưng đối phương vẫn không chịu gật đầu. Thật ra, chuyện này không phải không có cách, chỉ là cô vừa đến thành phố Diệp, lạ nước lạ cái, chẳng quen biết ai. Cô chỉ có thể kể con mình đáng thương thế nào để đổi lấy lòng trắc ẩn của đối phương. Nhưng cô y tá ngày ngày gặp phải vô số tình cảnh tương tự, bệnh nhân nặng hơn Sênh Sênh cũng rất nhiều nên không hề dao động.
Bùi Hoan vô cùng sốt ruột, chẳng biết làm thế nào nên chỉ còn cách cứ bám lấy y tá trưởng. Đối phương chau mày: “Cô không phải người bản địa đúng không? Một mình đưa con đến đây? Hay là cô đi bệnh viện khác hỏi xem sao. Chỗ chúng tôi hết giường rồi, cô không thấy bao nhiêu người phải nằm ra cả hành lang à?”.
“Chúng tôi vừa mới đến nơi này, không thông đường thuộc lối. Bây giờ mà đi tìm bệnh viện khác, ngộ ngỡ con gái tôi phát bệnh trên đường…” Bùi Hoan thật sự không dám nghĩ đến điều đó.
Cả cuộc đời cô chưa từng trải qua tình huống ngày. Năm xưa dù thảm hại và khổ sở đến mấy cũng chỉ có một mình cô, nghiến răng chịu đựng là có thể vượt qua. Bây giờ vì Sênh Sênh, cô chẳng cần giữ thể diện nhưng không biết cầu cứu ai.
Bệnh của Sênh Sênh không phải căn bệnh bình thường, không thể kéo dài thời gian. Bùi Hoan sốt ruột đến mức viền mắt ngân ngấn nước. Đằng sau đột nhiên có người đi tới vỗ nhẽ vai cô.
Bùi Hoan miễn cưỡng quay người. Đối phương là một người đàn ông xa lạ mà cô chưa từng gặp bao giờ. Anh ta đeo cặp kính trắng dày, mái tóc lòa xòa, mặc áo khoác nhưng như đồ ở nhà. Anh ta nhìn cô chăm chú, đồng thời ngượng ngùng mở miệng: “À… tôi cảm thấy cô rất giống nên muốn hỏi, cô có phải là…”.
Bùi Hoan hiểu ý anh ta, vội cúi thấp đầu: “Anh nhận nhầm người rồi”.
Anh ta cười nói: “Cô chính là diễn viên Bùi Hoan, tôi có thể khẳng định điều đó. Tôi đã xem hết những phim cô đóng nên không thể nhận nhầm người. Tôi là khán giả hâm mộ cô. Tôi không mang theo sổ, hay là cô ký tên lên áo tôi có được không?”.
Bùi Hoan làm gì có thời gian ứng phó với anh ta. Cô vừa bực bội vừa sốt ruột, giơ tay ra hiệu người đàn ông kia nói nhỏ lại, đồng thời tìm kính râm đeo lên mắt, quay người bỏ đi. Tuy nhiên, anh ta không chịu buông tha, vừa đi theo cô vừa lên tiếng: “Tôi hiểu, tôi hiểu. Báo chí nói cô đã bị “đóng băng”, có lẽ không bao giờ xuất hiện nữa. Tôi biết cô gặp khó khăn, bằng không cô cũng chẳng đến tận nơi này. Tôi… tôi luôn yêu thích diễn xuất của cô… Tôi không có ác ý đâu, cô có thể ký tặng tôi không? Tôi tuyệt đối không nói cho người khác biết”.
Bùi Hoan phủ nhận: “Tôi đã bảo anh nhận nhầm người rồi mà”.
“Không thể nào. Đợt trước có bộ Thời gian không gặp do cô đóng, tôi đợi mấy tuần liền nhưng nó ngừng phát sóng. Bọn họ nói do cô đắc tội người khác… Tôi không tin, chắc chắn cô gặp khó khăn đúng không?” Người đàn ông gãi đầu, đột nhiên đi lên chắn trước Bùi Hoan: “Có phải người nhà cô bị ốm nên cô cần tìm giường bệnh? Trước kia mẹ tôi làm y tá ở bệnh viện này nên quen biết khá nhiều… Tôi sẽ giúp cô đi hỏi bọn họ xem sao”.
Bùi Hoan dừng bước, hỏi xem đối phương thật sự có thể giúp đỡ, cô sẽ đi rút tiền cảm tạ anh ta. Người đàn ông lắc đầu: “Hả? Tôi không cần tiền. Cô cứ đợi ở đây, tôi sẽ đi hỏi liền. Khi nào xong việc, cô ký tặng tôi là được. Tôi chỉ cần chữ ký của cô thôi”.
Ông trời không bao giờ dồn con người vào bước đường cùng. Sau đó, Bùi Hoan biết được người đàn ông này tên Thẩm Minh. May nhờ Thẩm Minh có lòng tốt giúp đỡ, lại nhờ mối quan hệ của mẹ anh ta, cuối cùng Sênh Sênh cũng được sắp xếp giường bệnh. Tuy nhiên, ngày đầu tiên con bé vẫn phải nằm tạm ngoài hành lang.
Mẹ Thẩm Minh cũng đang nằm viện, ở tầng trên.
“Bố tôi mất sớm. Sau khi về hưu, mẹ tôi bị mắc chứng Alzheimer*, thêm vào đó là bệnh tắc mạch máu não. Thời gian này, tôi phải đi đi về về giữa nhà và bệnh viện.”
(*) Alzheimer: Bệnh đãng trí của người già.
Thẩm Minh xách một cặp lồng giữ nhiệt xuống tầng dưới gặp Bùi Hoan. Anh ta rất thật thà, Bùi Hoan muốn cảm ơn anh ta, cho tiền nhưng anh ta không chịu nhận. Cuối cùng, Bùi Hoan hết cách, đành mượn bút ký tặng anh ta.
Thẩm Minh mừng rỡ, gấp tờ giấy cất giữ cẩn thận như bảo bối. Sênh Sênh phải tiến hành một loạt kiểm tra, lấy máu. Thấy con bé sợ hãi, Thẩm Minh còn giúp Bùi Hoan dỗ Sênh Sênh.[ DĐ☆LQĐ]
Mẹ Thẩm Minh nằm viện suốt, thành ra các y tá trong bệnh viện đều quen biết anh ta, thường trò chuyện trêu chọc anh ta. Bùi Hoan không trang điểm, mấy ngày đi đường liên tục, khiến cô vô cùng tiều tụy, nên chẳng ai nhận ra.
Bùi Hoan đề nghị Thẩm Minh kín miệng giúp cô, anh ta quả nhiên không hề ăn nói bừa bãi.
Buổi tối, đút hết bát cơm cho Sênh Sênh, Bùi Hoan mệt đến độ không buồn nhúc nhích. Cả ngày bận rộn quên cả ăn uống, bây giờ bụng cô trống rỗng.
Trên hành lang người đi đi lại lại, nói chuyện ồn ào, khó khăn lắm cô mới có thể dỗ Sênh Sênh ngủ.