Trọn Kiếp Yêu

Chương 46: Màn kịch tình cảm

Các bạn quay lại đọc phần 11.4 nhé, mình post thêm một đoạn cuối của C11 vào đấy ko cắt ra sợ lủn mủn.

Chương 12. Màn kịch tình cảm

12.1

Ba người cùng bị gọi vào phòng của Hoa Thiệu Đình.

Anh đã thay áo khác, kéo tấm rèm cửa sổ để ánh sáng lọt vào phòng. Sau đó, anh ngồi ở chiếc ghế mây bên cửa sổ.

Gian ngoài mà Hoa tiên sinh dùng để tiếp khách có diện tích rất lớn, ở giữa được ngăn bằng kệ trang trí. Trên kệ trang trí bày toàn những thứ anh thích như lư hương, hương án, đồ cổ chưa từng gặp ở chỗ khác, hình thù kỳ dị.

Cố Lâm và Trần Phong đứng một bên, còn Bùi Hoan ngồi ở chiếc ghế đơn bên cạnh Hoa Thiệu Đình. Cảnh tượng này cho thấy vị trí của những người ở trong nhà đã được phân chia rõ ràng.

Hoa Thiệu Đình cầm viên Lục Kỳ Nam lên chơi theo thói quen. Một lúc sau anh mới mở miệng: “Là tự tôi muốn ra ngoài, nơi đến do Bùi Bùi quyết định. Người tiếp theo nắm rõ tình hình là Cố Lâm, Cố Lâm lại sắp xếp Trần Phong đi theo tôi. Sau đó, Trần Phong bố trí người và xe”, ngừng vài giây anh nói tiếp: “Kẻ muốn tôi chết không ngoài ba người có mặt ở đây”.

Ngữ khí của anh không một chút xao động, nhưng Cố Lâm hết chịu nổi. Cô lên tiếng trước: “Sự việc này ắt không có liên quan đến Tam tiểu thư. Chỉ có tôi và Trần Phong...Tiên sinh cho rằng là ai trong chúng tôi?”

Trần Phong âm thầm liếc cô một cái.

Không ngờ Hoa tiên sinh mỉm cười. Anh ho vài tiếng, cầm cốc trà uống một ngụm rồi quay sang Bùi Hoan: “Em vừa trở về, không ai còn sợ tôi nữa. Em xem đi con bé dường như không nghĩ tôi đang nói chuyện nghiêm túc. Bao nhiêu năm qua, ngoài em ra chỉ có Cố Lâm dám cự lại tôi”.


Bùi Hoan cúi đầu không đáp lời. Thấy anh vẫn ho, cô đứng dậy đi rót nước cho anh. Những việc này vốn do Cố Lâm phụ trách nhưng vì Bùi Hoan ở đây nên cô đành đứng im.

Bùi Hoan cúi đầu muốn quan sát sắc mặt của Hoa Thiệu Đình nhưng anh cố ý né tránh. Cô giữ vai, ép anh ngẩng đầu. Hoa Thiệu Đình cười: “Có người ở đây, em nên giữ thể diện cho tôi mới phải”.

Lúc này Bùi Hoan mới ý thức được cử chỉ của mình không thích hợp. Cô hỏi nhỏ: “Anh có khó chịu không? Không khỏe thì mau nói ra đi”.

“Tôi không sao”.

Anh bảo Bùi Hoan ngồi xuống rồi nói với hai người phía đối diện: “Tôi đâu có bảo loại trừ Bùi Bùi. Cô ấy muốn giết tôi, tôi cũng không bất ngờ”.

Nhớ đến phát súng tại buổi tiệc gia đình, Cố Lâm tiếp tục im lặng.

“Chỉ là cô ấy hẹn với người ngoài, đối phương lại không biết tôi là ai, cũng chẳng biết tôi đi cùng cô ấy, chứng tỏ cô ấy không nói với người khác, ngoài ra cũng cho thấy cô ấy không đến nỗi khiến người vô tội gặp nguy hiểm.” Hoa Thiệu Đình uống một ngụm trà rồi nói tiếp: “Về phần hai người, Cố Lâm không có động cơ. A Phong...Con trai chú còn chưa đầy tháng, muốn giở trò, ít nhất chú cũng đợi đến khi con trai biết đi mới tính sau”.

Trần Phong không nghe ra câu nói này tốt hay xấu. Vết thương trên vai anh ta chỉ được cầm máu qua loa, tuy không nghiêm trọng nhưng vẫn đau nhức. Anh ta ôm vai, mở miệng: “Hôm nay, đối phương chặn ở lối ra vào, tôi lên muộn nên chúng mới xông vào phòng của tiên sinh. Đây là lỗi của tôi, tiên sinh chịu phạt thì tôi xin nhận. Những chuyện khác tôi không làm, tôi sẽ không thừa nhận”.

Nghe anh ta nói vậy, Hoa Thiệu Đình vẫn không hề cảm thấy bất ngờ: “Tôi đã ngồi ở vị trí này thì không sợ bị giết. Hôm nay tôi bảo ba người vào đây, chỉ nhằm mục đích để mọi người hiểu rõ. Trong số ba người, có thể tồn tại kẻ muốn tôi chết, một người hay hai người cũng được...nhưng tốt nhất đừng là cả ba”.

Câu nói cuối cùng của anh chẳng phải uy hiếp, nhưng khiến cho người nghe không mấy dễ chịu.

Bọn họ đều muốn giải thích, Hoa Thiệu Đình lắc đầu: “Đây là tôi coi trọng mọi người”.

Tất cả đều im lặng những điều cần nói Hoa tiên sinh đã nói cả rồi.

Một lúc sau, Trần Phong lên tiếng: “Hôm nay tôi có lỗi, tiên sinh hãy trách phạt tôi theo luật”.

Hoa Thiệu Đình gật đầu, ra hiệu cho Cố Lâm. Cô liếc Trần Phong, muốn mở miệng nhưng Hoa tiên sinh giơ tay bảo cô làm theo mệnh lệnh. Cô đành ném con dao găm xuống dưới chân Trần Phong.


“Chú còn biết luật lệ, vậy thì để lại một con mắt...con mắt kia chú giữ lại để nhìn con trai chú khôn lớn.” Hoa Thiệu Đình vừa nói vừa cầm ấm trà rót vào cốc: “Chú hãy ra ngoài tự xử lý. Cố Lâm, cô đi theo cậu ta, xác nhận phạt xong rồi gọi bác sỹ cho cậu ta”.

Trần Phong nghiến răng, cúi người nhặt con dao. Cố Lâm do dự trong giây lát, cuối cùng vẫn đi mở cửa cho anh ta.

Bùi Hoan không nhịn nổi, đứng dậy kéo Trần Phong: “Anh hãy tha cho A Phong lần này đi".

Người đàn ông ngồi trên ghế mây chẳng buồn động lòng, vừa uống trà vừa hỏi: “Tại sao? Đã có quy định thì cừ theo quy định mà làm”.

Bùi Hoan chợt nghĩ đến chuyện con trai của Trần Phong vừa qua đời, đây vốn là sự kiện vui vẻ, chỉ vì cô ra ngoài một chuyễn mà trở thành bi kịch của người khác. Trong lòng cô rất khó chịu, bởi cô không phải là Hoa Thiệu Đình, không cứng rắn được như anh.

Cô ngăn Trần Phong quay người nói tiếp: “Chị dâu vừa xuất viện, con trai còn chưa đầy tháng, hôm nay anh phạt A Phong cả nhà anh ta sẽ rất đau khổ. Hơn nữa A Phong còn bị thương”.

Bùi Hoan càng nói càng xúc động. Trần Phong khuyên cô, cô không chịu buông tay, cuối cùng giằng con dao ném xuống đất.

Cố Lâm đứng ở cửa xem trò vui, nửa cười nửa không tìm Bùi Hoan.

Hoa Thiệu Đình có vẻ mệt mỏi, anh tựa vào thành ghế bóp trán một lúc mới lên tiếng: “Bùi Bùi tại sao em lại bắt tôi phá hỏng quy tắc?”.

Bùi Hoan buông tay Trần Phong, trừng mắt với anh: “Tại sao ư? Bởi vì em muốn tích đức cho anh, để con anh đỡ phải chịu khổ, kiếp sau vẫn có thể làm người”.

Ý thức Bùi Hoan đang nói điều gì, Trần Phong mặt biến sắc, vội vàng nhắc nhở cô: “Tam tiểu thư!".

Bùi Hoan như bị vạch trần, vẻ mặt thản nhiên của Hoa Thiệu Đình khiến cô không chịu nổi. Anh luôn có thái độ như vậy, năm đó mới có thể tàn nhẫn ra tay.

Hoa Thiệu Đình đứng dậy định kéo, nhưng Bùi Hoan hất tay anh, nỗ lực khống chế tâm trạng. Tuy nhiên, sự phẫn nỗ khiến cô cất giọng run run: “Hổ dữ còn không ăn thịt con, giết chết con của mình còn chưa đủ sao? Năm xưa có phải anh sai người đưa em đến bệnh viện cũng bằng một câu tùy tiện như vậy?”.

Cố Lâm càng nghe càng kinh ngạc. Cô phát hiện bí mật nằm ngoài sức tưởng tượng của bản thân.


Hoa Thiệu Đình đi tới ôm Bùi Hoan để cô bình tĩnh lại. Cô tức đến mức không thốt ra lời, cũng chẳng còn sức lực để giãy giụa, chỉ nói: “Anh hãy tha cho A Phong, coi như nể tình con trai anh ta vẫn còn quá nhỏ”.

“Được” Hoa Thiệu Đình đưa mắt ra hiệu cho Cố Lâm.

Cố Lâm định thần, hiểu ý Hoa tiên sinh bảo bọn họ ra ngoài, cô lập tức kéo Trần Phong rời đi.

Hoa Thiệu Đình ôm Bùi Hoan tựa vào cửa sổ. Tay cô vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, đánh anh mà chẳng có sức lực: “Hừm...Tại em khó chịu trong lòng nên vừa rồi mới thế”.

“Tôi biết. Phạt Trần Phong hay không cũng chẳng quan trọng. Em không thích thì thôi”.

“Em cảm thấy có lỗi với đứa trẻ. Anh mãi mãi không hiểu tâm trạng này của người làm cha làm mẹ.” Cửa sổ không cao, Bùi Hoan bám vào cánh tay anh, nhảy lên ngồi trên thành cửa sổ, tựa lưng vào tấm kính giá lạnh.

Cô rút tờ giấy lau mặt mũi, để bản thân trông đõ thảm hại. Cả quá trình đó, Hoa Thiệu Đình khoanh tay dựa vào cửa sổ ở bên cạnh nhìn Bùi Hoan. Cô cúi đầu: “Nhiều lúc nằm mơ em mơ thấy đứa trẻ...Lúc đó cái thai đã được bốn tháng. Đây chính là tạo nghiệp chướng, chúng ta sẽ bị báo ứng”.

Cô vò tờ giấy rồi nhảy xuống đất: “Em cho con chúng ta sinh mện nhưng không có quyền sinh ra nó. Thậm chí, người hại chết nó chính là bố đẻ của nó. Chắc anh cảm thấy chuyện này chẳng là gì cả. Đây mới chính là vấn đề lớn nhất giữa chúng ta”.

Bùi Hoan miễn cưỡng ngẩng đầu, viền mắt ngân ngấn nước: “Anh cả, anh luôn nói thương em, đối xử tốt với em, vậy anh có biết sau sự việc đó em muốn tự sát bao nhiêu lần không? Năm đó em ngu ngơ, chỉ mong mau chóng đến năm hai mươi tuổi để gả cho anh, sinh con cho anh. Vậy mà anh đã hủy hoại em hoàn toàn”.

Hoa Thiệu Đình giơ tay lau nước mắt cho cô, chậm rãi mở miệng: “Ai cũng nói tôi máu lạnh...Bùi Bùi, nếu thật sự là người máu lạnh, năm xưa việc gì tôi phải giữ hai chị em em bên cạnh để tạo phiền phức cả đời cho bản thân?”.

Nước mắt chảy giàn giụa xuống gò má Bùi Hoan. Hoa Thiệu Đình xót xa trong lòng, anh sợ cô rơi lệ nhưng không biết phải làm sao. Cuối cung, anh vừa thở dài vừa cúi thấp người, tựa đầu vào vai cô, nửa cầu xin nửa dỗ dành: “Đừng khóc nữa, được không em?”.

Ngữ khí của anh khiến cô càng buồn hơn. Yêu một người nghĩa là không muốn làm khó người đó. Nhưng anh là Hoa tiên sinh chứ không đơn giản là anh trai cô.

Dịu dàng là anh, tàn nhẫn cũng là anh.

Bùi Hoan bị ép đối mặt với cuộc sống, với hiện thực. Cô tưởng bản thân đã tôi luyện được cảnh giới hờ hững với tất cả. Nhưng khi quay về Lan Phường, về bên Hoa Thiệu Đình, cô mới phát hiện bản thân vẫn chưa thể thoát khỏi.


Nhưng cô không thể lại yêu như năm xưa, dù người đó là anh đi chăng nữa. Tình cảm của con người có hạn, sự nhiệt tình cũng có hạn. Cô chỉ có một bình rượu mạnh của tình yêu, năm đó anh tự tay hất đổ nên chẳng còn gì nữa.

Mọi sự ân cần chăm sóc đều đáng trân trọng. Nhưng đây là màn kịch cuối cùng, là màn kịch Bùi Hoan diễn tốt nhất từ trước cho đến nay.

Buổi tối, Bùi Hoan tiếp tục tiến hành luyện tập tay. Khi đẩy cửa ra ngoài, cô thấy Tùy Viễn từ phòng của Hoa Thiệu Đình đi ra.

Cô đi đến hỏi anh về tình hình của mình. Tùy Viễn quan sát tay phải Bùi Hoan, cảm thấy tốc độ hồi phục không tồi khuyên cô nên kiên nhẫn, vết thương nào cũng cần quá trình bình phục.

“Tóm lại, dù khỏi nhưng cô đừng mong như trước. Nhiều khả năng viết chữ cũng không tiện, cô cần chuẩn bị tâm lý luyện tập lại từ đầu”.

Bùi Hoan đã sớm chấp nhận sự thật, mỉm cười nói: “Tính tôi hay nói thẳng mặc kệ người khác nghĩ gì”.

Tùy Viễn “ừ” một tiếng, tựa vào cây cột ở hành lang: “Với tôi, cô không cần khách sáo”.

Mái tóc dài của Bùi Hoan lòa xòa, bộ dạng không có tinh thần. Tùy Viễn hỏi: “Cô khóc đấy à? Mắt vẫn còn sưng kia kìa”.

Bùi Hoan không đáp lời, mà ngước nhìn bầu trời tối đen. Các vì sao trên trời có vẻ nhiều hơn thường ngày.

“Anh hãy nói thật cho tôi biết, bệnh tình của anh tôi mấy năm nay rốt cuộc là thế nào?” Cô hỏi Tùy Viễn.

Tùy Viễn ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Chắc cô cũng biết bệnh tim bẩm sinh của Hoa tiên sinh thuộc loại tương đối nặng, thông liên thất nghiêm trọng, động mạch phổi khác thường. Tình trạng như vậy thường phải làm phẫu thuật, nhưng anh ta kéo dài nhiều năm không chịu động dao kéo. Nói thật, nếu không phải tôi mạo hiểm trong việc dùng thuốc, anh ta chắc không sống nổi đến ngày hôm nay. Hai năm nay anh ta bị tăng áp phổi, tình hình không mấy lạc quan. Tôi còn lo cứ như vậy, anh ta rất có khả năng bị suy tim”.

Tùy Viên quả nhiên không giấu diếm điều gì.

“Anh ấy ngồi ở vị trí chủ nhân, làm phẫu thuật không những mạo hiểm mà còn tồn tại những sự uy hiếp khác.” Bùi Hoan lên tiếng.

Giống như hôm nay tùy tiện đi dạo phố cũng xảy ra chuyện lớn.


Tùy Viễn tất nhiên không suy nghĩ nhiều như Bùi Hoan. Anh ngắt một cành cây xoay đi xoay lại rồi nói đùa: “Tôi thấy người của Kính Lan Hội như bị ma nhập ấy. Bao nhiêu năm coi một người bệnh làm chủ nhân, còn sợ người bệnh này chết đi được. Dù sao tôi cũng chẳng quan tâm, tôi chỉ là bác sỹ, chỉ biết tình trạng của Hoa tiên sinh ngày càng xấu. Cho dù nghĩ cách để anh ta ghép tim, bản thân anh ta cũng phải phối hợp mới được”.

Bùi Hoan bị Tùy Viễn chọc cười. Cô cướp cành cây trong tay anh rồi đánh anh như hồi còn nhỏ. Tùy Viễn chỉ vào tay phải cô, uy hiếp: “Cô đã bị tàn tật rồi còn bắt nạt người khác”.

“Tôi thay anh cả dạy dỗ anh”.

Nghe Bùi Hoan nói vậy, Tùy Viễn co giò chạy mất. Bùi Hoan đuổi theo anh, cuối cùng thở dốc, ngồi nghỉ ở hành lang. Bùi Hoan trở về Lan Phường trong tình trạng bị thương nên đã lâu hai người không có dịp nói chuyện thoải mái như hôm nay.