Trọn Kiếp Yêu

Chương 44

Bên diễn đàn..... đã đăng đến C19, nhưng vẫn muốn post bên này phục vụ các bạn đã ủng hộ.

Chương 11.2

Đầu hành lang đằng kia xuất hiện một bóng người. Trần Phong đã quay về Lan Phường. Hôm nay anh ta bố trí người và xe đợi sẵn. Hoa Thiệu Đình và Bùi Hoan đi qua Trần Phong một đoạn, anh ta mới quay người, từ từ đi theo bọn họ.

Bùi Hoan không nhịn được, hạ thấp giọng: “Anh hãy nghe em một lần, đi kiểm tra mắt của anh, kiểu gì cũng nên nghĩ cách cứu vãn”.

Hoa Thiệu Đình lắc đầu, anh nói rất nhẹ nhưng thái độ kiên quyết: “Lan Phường coi trọng phép tắc. Tôi cũng không ngoại lệ”.


Bùi Hoan không hiểu ý của anh. Cho đến khi hai người lên ô tô, cô mới có phản ứng: “Anh cảm thấy mình thiếu nợ em? Anh cho phép em có thể giết anh, nhưng em không thể ra tay nên anh quyết định dùng một con mắt để bù đắp cho em?”. Cô tỏ ra sốt ruột: “Em không cần mắt của anh. Nếu hối hận vì những chuyện đã làm năm xưa, xin anh hãy mau trả chị gái lại cho em”.

Hoa Thiệu Đình không đáp lời, chỉ bóp nhẹ tay cô. Bùi Hoan biết nói thế nào cũng vô dụng, một khi đã quyết định, anh sẽ không bao giờ thay đổi, thế là cô chẳng thèm để ý đến anh nữa.

Trần Phong ngồi ở ghế lái phụ, không dám mở miệng. Ô tô đi ra khỏi Lan Phường nhưng chẳng có đích đến.

“Em muốn đi đâu?”

Bùi Hoan rút điện thoại, báo tên một quán cafe: “Chị Kính tìm em mấy lần, hôm nay em định đi gặp chị ấy. Nếu các anh thấy không tiện thì đến quán Minh Hạc đợi em, nơi đó cũng không xa mấy”.

Trần Phong quay đầu chờ chỉ thị của Hoa tiên sinh. Hoa Thiệu Đình gật đầu: “Không cần, chúng ta cùng đi”.

Quán cafe nằm ở khu vực phía bắc, trên đường hơi kẹt xe. Trong lúc đợi đèn đỏ, Bùi Hoan thử tìm cách thuyết phục Hoa Thiệu Đình: “Anh đừng cố chấp như vậy. Em không phải người của Lan Phường, anh không cần áp dụng quy tắc với em”.

Anh cười: “Không phải hoàn toàn vì em”.

“Thế vì điều gi?”


Anh dụi mắt: “Mắt là thứ vô dụng nhất, điều con người có thể nhìn thấy thường không phải là sự thật. Rất nhiều người trông mong tôi bị mù, tàn tật hay đi đời. Tôi làm sao có thể khiến họ thất vọng”.

Ngữ khí của Hoa Thiệu Đình thật thật giả giả. Anh vừa nói vừa mỉm cười, nhưng rõ ràng không phải nói đùa.

Bùi Hoan lặng thing, Hoa Thiệu Đình cầm găng tay gõ nhẹ lên đầu gối. Trong xe bỗng trở nên yên tĩnh vô cùng.

Đèn xanh bật sáng, ô tô tiếp tục chuyển bánh.

Nghe câu vừa rồi của Hoa Thiệu Đình, Trần Phong như ngồi trên đống lửa. Anh ta âm thầm liếc qua gương chiếu hậu, quan sát người ở hàng ghế sau.

Hoa Thiệu Đình cũng vừa vặn nhướng mày nên chạm phải ánh mắt của Trần Phong.


Rõ ràng đối phương sắp bị hỏng một mắt, nhưng tại một khoảnh khắc, đôi mắt của anh khiến Trần Phong sợ đến mức trống ngực đập thình thịch, suýt nữa ngồi không vững. Anh ta liền cúi đầu, không dám liếc ngang liếc dọc.

Khi bọn họ đến quán cafe, chị Kính vẫn chưa tới nơi. Bùi Hoan đeo kính râm, trùm khăn kín mặt. Hoa Thiệu Đình cùng cô đi vào quán. Trần Phong định đi tìm giám đốc để đuổi hết khách đi chỗ khác nhưng bị anh ngăn lại: “Chú ra ngoài đợi đi, hôm nay không cần làm vậy”.

Hoa Thiệu Đình gọi một cốc trà, thấy Bùi Hoan vào phòng vẫn không tháo kính râm, anh cười nói: “ Tôi quên mất em là người nổi tiếng. Nếu bị chụp trộm, liệu tôi có được coi là nhân vật nam chính của scandal không?”.

Bùi Hoan cười, quan sát anh từ đầu đến chân, kiểu gì cũng thấy người đàn ông này gần đây rất nhàn rỗi: “Anh đừng đùa nữa. Anh mà bị chụp chắc báo chí cũng chẳng đăng tin nổi, phóng viên sẽ bị Trần Phong xử lý ấy chứ”.

Hoa Thiệu Đình kéo tay Bùi Hoan định ôm cô nhưng bị cô đẩy ra: “ Em mất tích lâu như vậy, phim truyền hình quay xong không biết bao giờ mới phát sóng, chắc bên ngoài loạn cả lên, đủ mọi điều thêu dệt suy đoán”. Cô rót trà cho anh: “Anh cứ ngồi đây, em đi nhà vệ sinh một lát”.