Không ai ngờ được Phò Mã lại động thủ ngay trong Cần Chính Điện, hơn nữa người bị đánh còn là cha vợ của hoàng đế bệ hạ, chuyện này, chuyện này... Thật đúng là chuyện lạ trăm năm khó gặp!
Cả đám đại thần trợn mắt há mồm, Hạ Hầu Trác vừa rồi chuẩn bị lên tiếng lại càng không cẩn thận cắn vào đầu lưỡi của mình, đau rớt nước mắt... Nhưng nhìn quốc trượng nháy mắt biến thành đầu heo, hắn lại cảm thấy chút đau đớn của mình không xem là cái gì...
"Ngươi ngươi...Ngươi lại dám, lại dám đánh ta?!" Từ Dịch một tay ôm má, một tay run rẩy chỉ vào Tề Tĩnh An, bởi vì không thể tin nổi mà vẻ mặt nhăn nhó, giọng điệu cổ quái, hơn nữa răng cửa còn lọt gió, thật sự diễn ra được cái "Tinh túy của vai hề" đến là sống động, khiến đám chúng thần hoàn hồn lại cũng có chút buồn cười.
Nhưng trong thời điểm nghiêm túc như vậy, đương nhiên không ai thật sự bật cười cả, tất cả mọi người duy trì vẻ mặt kinh ngạc, vây xem vở kịch này...
Chỉ thấy Phò Mã tức giận chỉ ngược lại quốc trượng, quát lên: "Đánh ngươi đấy! Lão Thất Phu, lại dám giật giây bệ hạ vứt bỏ quốc đô mà chạy, vứt bỏ nghìn vạn dân chúng Giang Bắc không thèm để ý? Thật đúng là sâu mọt quốc gia, gian tặc bán nước! Cực kỳ cực kỳ đáng đánh!" Hắn nói xong lại giơ nắm đấm lên, làm bộ muốn đánh thêm lên mặt Từ Dịch một cái nữa.
"Ối ối... Dừng tay, ngươi mau dừng tay!" Từ Dịch bị dọa sợ nhảy dựng lên, lùi về phía sau mấy bước, hét lớn: "Cấm vệ quân đâu? Mau tới đây, có người giở thói ngang ngược trong triều đình, muốn phạm giá!"
Tề Tĩnh An hừ lạnh một tiếng, thu hồi nắm đấm lại, gác tay mà đứng, thân thể cao lớn, phong độ cường tráng, không hề chột dạ nhìn bốn phía, nghĩa chính từ nghiêm nói: "Tề mỗ ta xưa nay chỉ biết cứu giá, không biết phạm giá, đánh loại gian tặc như ngươi, chính là vì cứu quốc cứu dân!"
Đối với lời giải thích này của Phò Mã, phần lớn quan văn đều từ chối cho ý kiến, còn võ tướng lại rất thích dáng vẻ này, nhất là hầu hết bọn họ đều có quan hệ không cạn với Trần gia, mắt thấy Trần Trường Thanh vẫn còn đang chinh chiến phía tây, nhiều lão ca đều ở trong đại quân Trấn Bắc, nếu Hoàng đế chạy, vậy mà được sao? Thế nên bọn họ rối rít lên tiếng đồng tình, cũng hung hăng trừng mắt về phía Từ quốc trượng, thậm chí còn có người nhe nhe răng, thả ra mấy phần sát khí.
Cả người Từ Dịch run lẩy bẩy, cũng không biết là bị giật mình thật, hay là tức giận, ánh mắt ông ta dao động, thấy không ai đứng ra nói vài "Lời công bằng" cho mình, trong lòng cực kỳ tức giận, liền nằm phục xuống mặt đất ngước ngự tọa, khóc lóc nói: "Cầu xin bệ hạ minh xét! Cựu thần một lòng suy nghĩ cho an nguy của bệ hạ an, sao ngờ được lại bị Tề phò mã đánh, còn bị vu oan như vậy... Cựu thần oan quá, thật sự oan uổng quá!"
Hạ Hầu Trác không khỏi lộ vẻ khó xử, hắn có lòng muốn noi "Đề nghị của Quốc trượng cũng có chút đạo lý, mọi người có thể cân nhắc cẩn thận một chút", rồi lại sợ em rể bị kích động thậm chí ngay cả hắn cũng đánh luôn, vì vậy ấp úng nói: "Quốc trượng suy nghĩ cho trẫm, cái này, cái tâm tư này vẫn tốt... Chỉ là, ừm, có lẽ trong lúc vội vàng không suy xét chu toàn mà thôi."
Nhưng Hạ Hầu Trác nói như vậy, Từ Dịch lại không vui, ông ta buồn bã thở dài nói: "Bệ hạ à, cũng không phải cựu thần không suy xét chu toàn, chẳng qua không tuổi trẻ khí thịnh như Phò Mã, tâm thái quá mức cấp tiến mà thôi..."
Nói tới đây, Từ Dịch quay đầu nhìn về phía Tề Tĩnh An, cười khổ nói: "Tề phò mã, các ngươi tự vấn lòng mình xem, hơn mười vạn tướng sĩ trong Kinh Giao thật sự có thể chống đỡ được năm mươi vạn Yến tặc thế tới hung tàn à?" Lúc nói câu này, ông ta đã cố gắng giữ bình tĩnh, gắng thể hiện tính khách quan, nhưng sắc mặt ông ta vẫn khó mà dằn xuống được mấy phần oán độc.
Tề Tĩnh An cũng không để Từ Dịch vào mắt, chỉ thản nhiên nói: "Vấn đề này của ngươi, thực tế là đang hỏi chiếc lực của các tướng sĩ đại doanh Kinh Giao như thế nào, cái này không phải nên do Xu Mật Viện trả lời à?"
Từ Dịch tức khắc nghẹn lời, không còn lời nào để nói, trong bụng thầm mắng Tề Tĩnh An đúng là xảo quyệt: Xu Mật Viện vẫn luôn tự xưng là đế đảng, không có quan hệ tốt với bất kỳ phe phái nào trên triều đình, nhưng dù sao vẫn có thiên vị một bên, kể từ khi hai phu thê công chúa phò mã trở mặt với Xu Mật Viện, phe Từ gia của bọn họ lập tức từ từ kéo gần quan hệ với Xu Mật Viện. Nhưng vấn đề hôm nay của Tề Tĩnh An, chẳng phải đang ngầm ám chỉ ông ta căn bản không tin tưởng chiến lực quân đội chính của Xu Mật Viện à?
Còn đám Xu Mật Viện kia thì sao? Bọn họ cũng đang thầm mắng Tề Tĩnh An: Lại dùng lời này để chặn họng bọn họ, nếu bọn họ ủng hộ đề nghị xuôi Nam chạy trốn của Từ Dịch, thì chẳng phải là tự nhận mình không đủ năng lực sao?
Âm thầm cắn răng, nhóm viện sử của Xu Mật Viện quỳ xuống, nức nở nói: "Bọn thần quả là vô năng, đến nỗi các tướng sĩ đại doanh Kinh Giao không có cách nào lấy một địch năm, vừa phụ sự trọng vọng của bệ hạ, cũng khiến Phò Mã thất vọng, bọn thần hổ thẹn!"
Trình độ nói chuyện của viện sử Xu Mật Viện cũng không thấp, cái câu "Lấy một địch năm" hiển nhiên là trọng điểm, Hạ Hầu Trác nghe đến đó, cũng không khỏi cảm thấy em rể mình quá mức cấp tiến, thay vì tử chiến đến cùng, còn không bằng theo như suy nghĩ lúc trước của hắn, giữ được núi xanh...
"Viện sử hiểu lầm rồi," Tề Tĩnh An vẫn mang dáng vẻ vô cùng kiên định, quyết không thỏa hiệp như cũ, "Ta chưa bao giờ trông cậy vào các tướng sĩ đại doanh Kinh Giao có thể lấy một địch năm, sao có thể nói là thất vọng được?"
Sau khi quạt lại Xu Mật Viện một cái tát vang dội, Tề Tĩnh An tiếp tục nói: "Bệ hạ, các vị đồng liêu, mặc dù Yến tặc thế tới hung hãn, nhưng cũng không thể bỏ qua vài nhược điểm lớn, chỉ cần triều ta trên dưới một lòng, tướng sĩ phục vụ quên mình, thì cũng không đến mức rơi vào tình cảnh "Bỏ kinh đô xuôi nam chạy trốn"!"
"Hả?"
Hạ Hầu Trác và chúng thần đều dựng lỗ tai lên, muốn nghe xem rốt cuộc Phò Mã có cao kiến gì.
"Đầu tiên, tại sao Yến tặc phải xuôi nam tập kích, thực tế là bởi vì đại quân Trấn Bắc đã tiến tới gần Vương Đình của bọn họ, gần như sắp dồn bọn họ tới bước đường cùng, nếu không phải lão nhân gia Trấn Bắc hầu đột nhiên qua đời, Yến tặc cũng chỉ có nghển cổ lên sáu phân*, không còn cơ hội trở mình..."
*Tư thế chuẩn bị chém đầu. Truyện Khác
Tề Tĩnh An thay đổi thái độ xúc động phẫn nộ mà bén nhọn vừa rồi, lại trở về dáng vẻ ôn văn lý trí, lời nói chân thành, thậm chí lấy ra tài ăn nói thu hút đối phương như khi hắn và Hạ Hầu Tuyên vừa quen biết, từ đầu đến cuối, giải thích toàn bộ sự việc mạch lạc rõ ràng, giọng điệu không nhanh không chậm, có tác dụng ổn định lại nóng nảy trong lòng mọi người.
"Năm mươi vạn Yến tặc này là ai binh, ý chí chiến đấu mãnh liệt; nhưng đồng thời bọn họ cũng là nhọc binh di chuyển ngàn dặm mà đến, một khi chúng ta sử dụng chiến thuật trì hoãn thay vì đọ sức, khí thế của bọn họ sẽ tầng tầng ngã xuống theo thời gian trôi qua..."
"Trên thực tế, trận chiến này, phải xem ai là người đầu tiên loạn trận tuyến. Phe ta chiếm hết địa lợi nhân hòa, mà kẻ địch nhìn như chiếm được thiên thời, nhưng thật ra cũng chỉ là lừa mình dối người mà thôi, bất kể là đại quân Chinh Tây kịp thời trở về cứu viện, hay đại quân Trấn Bắc công phá được vương đình Yến tặc, đều sẽ khiến năm mươi vạn định này lòng quân đại loạn, biến thành bèo trôi không rễ, không chịu nổi một trận chiến!"
"Hơn nữa, các phủ Giang Bắc, tất cả lòng người đều hướng về Đại Ngụy, đứng trước quốc nạn, sao có thể không tập hợp được trên dưới một trăm vạn tráng đinh tới trợ giúp chúng ta bảo vệ quốc đô? Quân lực của chúng ta, kì thật không chỉ có hơn mười vạn Kinh Giao mà thôi."
Nói đến đây, Tề Tĩnh An dừng lại, không nói thêm gì nữa, chỉ thong dong bình tĩnh đứng tại đó, để lộ trong lòng đã tính trước mọi việc, tự tin tràn đầy khí thế.
"Lời của Phò mã... Có lý, thật sự có lý." Thấy em rể bình tĩnh như vậy, lời nói ra cũng rất có đạo lý, trái tim nhỏ của Hạ Hầu Trác cũng hơi yên lòng một chút. Hắn nở một nụ cười với Tề Tĩnh An, dùng sức gật đầu, lại hỏi mọi người: "Các khanh nghĩ thế nào?"
Còn có thể thế nào được nữa? Phần lớn mọi người đều nghĩ: Tài ăn nói của phò mã giỏi như vậy, hiển nhiên Hoàng đế đã bị thuyết phục, vậy thì cứ thế đi, dù sao vốn dĩ bọn họ cũng không muốn vượt sông xuôi nam chạy trốn, thế thì quá không có khí phách, thậm chí còn có thể lưu lại tiếng xấu trên sử sách... Nếu phò mã và thê tử nhà hắn đều anh dũng như nhau, thật sự có thể gánh vác được trận tập kích của Yến tặc, vậy thì tốt nhất, đối với ai cũng có chỗ tốt.
Vì thế mọi người đều rối rít phụ họa: "Phò mã nói có lý, Yến tặc cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà, hơn nữa vi phạm đạo lý thì chắc chắn sẽ rơi vào thế cô lập, không đáng lo ngại, không đáng lo ngại..."
Thấy tình trạng này, nụ cười của Hạ Hầu Trác càng nở lớn hơn, trong lòng cũng ổn định hơn.
Tuy nhiên, Từ quốc trượng lại nói, "Bệ hạ, cựu thần nghe phò mã nói, cũng cảm thấy vui mừng khôn xiết, nhưng cựu thần vẫn đặt an nguy của bệ hạ ở vị trí đầu tiên, cố kính xin bệ hạ suy nghĩ lại."
"Được rồi được rồi, quốc trượng không cần phải nói nhiều nữa, ý trẫm đã quyết, cứ làm theo lời phò mã đi." Hạ Hầu Trác khoát tay, lúc này, tiếng reo hò lại vang lên trong lòng hắn, khiến hắn sinh ra mấy phần dũng khí, vậy nên hắn quyết định kiên cường một lần, làm một hoàng đế tốt có trách nhiệm.
Tiếp đó, Hạ Hầu Trác giao toàn quyền ứng phó với kẻ địch cho Tề Tĩnh An phụ trách, bao gồm cả quyền khống chế đại doanh Kinh Giao. Còn đám người Xu Mật Viện kia cũng không còn gì để nói, bởi vì chuyện người Bắc Yến tập kích kinh thành đã vả thẳng vào mặt của bọn họ rồi, thế nên bọn họ chỉ có thể nhanh chóng tiếp chỉ, "Cúi đầu xưng thần" với Tề Tĩnh An.
Cũng may Tề Tĩnh An không phải loại người so đo từng tí, hơn nữa quân tình khẩn cấp, đại sự làm trọng, hắn vừa tiếp xúc với trọng trách này, thì cứ làm một cách mạnh mẽ vang dội, không có thời gian rảnh để đi tính sổ với người từng đắc tội hắn.
Hơn nữa Tề Tĩnh An còn "Rất tự giác" đưa bậc thang tới dưới chân đám người Xu Mật Viện, bày tỏ hắn rất cần bọn họ giúp đỡ, mong hai bên có thể vứt bỏ hiềm khích trước kia, chung sức hợp tác, vì dân vì nước gì gì đó... Cái này vừa khiến cả đám Xu Mật Viện nhặt được cái mặt về, thoải mái hơn vài phần, hơn nữa cũng không tiện sáng loáng theo sát đối địch với Phò Mã, càng làm cho ấn tượng của những đại thần khác với Phò Mã lên một bậc: Trong bụng Tể Tướng có thể chống thuyền*, chỉ từ điểm này, Phò Mã đã là một Thừa Tướng hợp cách rồi.
*Ý nói người cởi mở, tử tế trong cách cư xử với người khác
Cứ như vậy, triều đình trên dưới đã thống nhất ý kiến, tất cả đại thần có trách nhiệm liên quan cũng đều tiến bước.
Tề Tĩnh An ở giữa điều động, đâu vào đấy, không tới ba ngày, đã tập kết được hơn mười vạn đại quân tiến vào Vĩnh Định quan, trấn giữ vị trí hiểm yếu của kinh đô và vùng lân cận... Hắn lập Quân Lệnh Trạng, tự mình trấn giữ Vĩnh Định quan, trù tính tích trữ lương thảo, sắp xếp ổn thỏa vũ khí thủ thành, cũng dán thông báo chuẩn bị có một trận đại chiến cho dân chúng trong các thành trấn xung quanh biết, đề nghị bách tính di tản, vừa có thể tạm lánh mầm tai họa, vừa có thể tạo ra hiệu quả vườn không nhà trống trong phạm vi nhỏ, tạo thành phiền phức nhất định với kẻ địch.
Lại qua sáu bảy ngày nữa, cuối cùng Yến tặc cũng "Đúng hẹn tới cửa", giết đến Vĩnh Định quan!
Gió Bắc thổi vù vù, lọt vào tầm mắt đều là vùng hoang vu, kẻ địch đông nghịt giống như một đám châu chấu gào thét chạy tới.
Đứng trên tường thành cao nhìn xuống quân trận của kẻ địch, Tề Tĩnh An liếc mắt một cái là nhận Thống soái quân địch, chính là con thứ Trịnh Kỳ Anh của quốc chủ Bắc Yến!
"Ha, chính là tiểu tử đó!" Tần Liên Hoành đứng bên cạnh ɭϊếʍƈ khóe miệng một cái, ánh mắt lộ ra hung ác, "Kẻ địch cũ gặp nhau hết sức đỏ mắt nha..."
Hình như Trịnh Kỳ Anh ở bên kia cũng nhận ra người quen cũ trên tường thành, hắn rút kiếm chỉ thẳng lên trời, cờ lệnh ngay sau đó huy động, vài chục vạn quân Yến cùng thét to, âm thanh vang tận trời xanh, dường như khiến thành lâu dưới chân đám người Tề Tĩnh An cũng hơi lắc lư... Sau đó, quân Yến liền khiêng cầu phao, thang mây, đẩy xe chở vũ khí công thành lao qua.
Tác giả có lời muốn nói: Phò mã: Tình địch gặp nhau càng đỏ mắt! [Vẻ mặt dữ tợn]