Editor: Anh Anh
Nếu không phải hiện tại đang ở trước cổng thành ban ngày ban mặt, Hạ Hầu Tuyên thật sự muốn giơ tay đánh ngất Vương Kỳ Phi, sau đó đó lôi ông ta vào thành băm băm chặt chặt... Có đồng đội heo đúng là mệt tim!
Tiếc là không được, bởi vì sau lưng Vương Kỳ Phi còn có bảy vạn đại quân, mấy trăm thân binh bên cạnh ông ta cũng không phải vật trang trí, nếu công chúa điện hạ và đồng bọn thật sự chọn dùng thủ đoạn bạo lực, trực tiếp động thủ với đồng đội heo, nhỡ đâu lại dẫn đến người mình nội chiến, ầm ĩ đánh giết thành một đống dưới tường thành kinh đô phụ, vậy chẳng phải là một trò cười lớn nhất thiên hạ à?
Hơn nữa Hạ Hầu Tuyên cũng không muốn cãi lộn với một tên đầu heo trước mắt bao người, bởi vì như vậy thật sự rất mất phong độ, nhất là còn ở trước mặt cả nghìn vạn binh linh, nếu đám tướng quân bọn họ ầm ĩ quá khó coi... Ngươi mang cấp bậc quân chức ra dọa người, ta ném nhược điểm tham ô quân phí, ăn không ngồi rồi của ngươi ra... Vậy thì chắc chắc sẽ làm tổn hại đến sĩ khí quân đội, uy phong tướng quân giảm mạnh, thật sự không ổn.
Hơn nữa, cho dù thái độ của Vương Kỳ Phi có không tốt đi chăng nữa, thì ông ta cũng là thống lĩnh viện quân, là "Người mình" chạy tới "Giúp một tay", nếu Hạ Hầu Tuyên ầm ĩ với ông ta, mặc kệ là ai khiêu khích trước, không bàn đến lý do công chúa điện hạ nổi đóa đầy đủ đến cỡ nào, đợi sau khi chuyện này bị lan truyền ra ngoài, người có tâm rất có thể sẽ gán cho Hạ Hầu Tuyên cái danh "Vong ân phụ nghĩa", vậy thì thật sự là gay to.
Vậy nên cuối cùng Hạ Hầu Tuyên im lặng không nói gì đưa mắt nhìn Vương Kỳ Phi dẫn binh mã của ông ta rời đi... Vội vã mà đến, lại vội vã mà đi, nhóm viện binh đầu tiên chạy tới Ninh Kinh ngay cả thành cũng không vào đã muốn xuất binh ra trận, có lẽ ngay cả những tướng sĩ kia cũng không hiểu nổi rốt cuộc tướng quân của bọn họ đang diễn vở tuồng gì?
Mộc Trung Cường sắc mặt xám xịt nhìn theo bóng lưng Vương Kỳ Phi, hai bàn tay đang nắm chặt thành nắm đấm buông thõng bên sườn vừa thả lỏng, lộ ra vẻ mặt muốn cùng đi lên lại do dự không thể hạ quyết tâm.
Hạ Hầu Tuyên lại thờ ơ liếc nhìn Mộc Trung Cường, không nói gì cả, xoay người muốn vào cổng thành.
Mộc Trung Cường này, một người không có tài cán gì gió chiều nào xoay chiều ấy, tâm tư của hắn cũng không hề khó đoán: Bởi vì sau khi hắn làm mất Đại Danh phủ, hao tổn hơn tám vạn binh mã, mới phải như chó nhà có tang chạy đến thành Ninh Kinh, nói dễ nghe một chút thì là đến trợ giúp thủ thành, nhưng thực tế là mang theo tàn binh bại tướng tới tị nạn, vậy nên trong khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn cảm thấy không thể ngóc đầu lên nổi, càng vì chuyện sớm muộn gì cũng sẽ bị triều đình hỏi tội hay thậm chí là bị nhốt vào đại lao mà hoảng loạn... Vậy nên khi đột nhiên nhìn thấy Vương Kỳ Phi mang không ít viện quân mênh mông cuồn cuộn đến, Mộc Trung Cường lập tức muốn chạy đến ôm bắp đùi của đối phương, tìm cách móc nối quan hệ nhặt nhạnh công lao, thế thì sau khi chiến dịch kết thúc hắn cũng có thể ăn nói với Xu Mật Viện, nếu may mắn, không chừng còn có thể kiếm được cái phán quyết "Công tội bù trừ, giữ chức tra xét".
Về phần tại sao Mộc Trung Cường không ôm chặt bắp đùi Hạ Hầu Tuyên, một là vì hắn đã phát hiện công chúa điện hạ là kiểu người chỉ cần có tài sẽ được trọng dụng, hơn nữa thuộc hạ nhân tài đông đúc, căn bản chướng mắt hắn; thứ hai, hắn thấy công chúa điện hạ thân là cành vàng lá ngọc mà còn phải làm gương cho binh sĩ, ra trận giết địch, hoàn toàn không chung đường với hắn... Thế nến hắn mới nghĩ, có lẽ ôm bắp đùi Vương Kỳ Phi vẫn tốt hơn đúng không? Dù sao bọn họ đều là "Lão bánh quẩy*".
*老油条: Chỉ người lọc lõi, láu cá
Kết quả ai mà ngờ được, Vương Kỳ Phi lại giống như trong đầu có nước, không chỉ tự đại mà còn ngu xuẩn, hơn nữa còn ngoảnh mặt làm ngơ với những lời lấy lòng của Mộc Trung Cường, đến nỗi không những Mộc Trung Cường không thể ôm được cái cột trụ mới, mà ngược lại còn đắc tội với công chúa điện hạ... Vào lúc này, bụng đầy nước đắng, thật sự sắp làm Mộc Trung Cường đắng chết rồi, rốt cuộc hắn phải làm gì mới đúng đây?
"Hạ Hầu Tướng quân, ngài nghĩ chúng ta có nên phái vài thám báo đi theo sau không?" Do dự một lát, Mộc Trung Cường lấy hết can đảm gọi Hạ Hầu Tuyên đang chuẩn bị vào thành lại, cười nịnh nọt hỏi.
Hạ Hầu Tuyên cười lạnh một tiếng, liếc nhìn Mộc Trung Cường, nói: "Sao? Bảo thám báo tùy thời báo cáo lại tình huống cho chúng ta, nếu Vương tướng quân chiếm thượng phong, thì chúng ta sẽ chạy tới nhặt công lao, còn nếu Vương tướng quân trúng quỷ kế của kẻ địch, bất cẩn bị thua, thì chúng ta lập tức đóng chặt cổng thành xem như ông ấy chưa từng tới... Có phải ý của Mộc tướng quân là như thế này không?" Hắn nói không chút khách sáo nào, giễu cợt tên Mộc Trung Cường có suy nghĩ muốn cọ công gió chiều nào xoay chiều ấy một trận... Trên thực tế, ở đây ai ai cũng biết, nhất định phải phái thám báo đi, câu nói của Mộc Trung Cường hoàn toàn vô nghĩa, chỉ để thử thăm dò thái độ của Hạ Hầu Tuyên với hắn.
Mà thái độ của Hạ Hầu Tuyên đã rất rõ ràng. Vừa trở về thành, hắn đã cường thế chuyển hết một vạn binh sĩ mà ban đầu giao cho Mộc Trung Cường thống lĩnh tới dưới quyền Trì Cửu Kỳ... Trì Cửu Kỳ không hề do dự bày tỏ lòng trung thành với công chúa điện hạ, còn Mộc Trung Cường tứ cố vô thân, hoàn toàn không dám có dị nghị gì, chỉ có thể bóp mũi cam chịu số phận, lại làm một Tướng quân chỉ còn mỗi cái gốc.
"Tuy năng lực cầm binh của Trì Cửu Kỳ trung quy trung củ, nhưng thắng ở chỗ là người tri ân đồ báo, có lẽ đây cũng là lý do mà bệ hạ yên tâm để hắn làm Thủ tướng của kinh đô phụ, Điện hạ cũng có thể xem xét tình hình cụ thể mà sử dụng hắn."
Sau khi tất cả mọi người rút đi, trong thư phòng chỉ còn lại Hạ Hầu Tuyên và Tề Tĩnh An. Nhìn Hạ Hầu Tuyên nhấc bút viết xuống ba chữ "Trì Cửu Kỳ" lên giấy, Tề Tĩnh An xoa xoa cằm bình luận.
Hạ Hầu Tuyên gật đầu, "Tính tình người này cẩn thận có chừng có mực, sau khi đọc được thư cảnh báo của ta thì hắn lập tức lấy hết vũ khí thủ thành mốc meo trong nhà kho Ninh Kinh ra sửa sang lại, lại triệu tập công tượng tạm thời bổ sung thêm một phần, chỉ bằng điểm này đã thấy đây là một người có thể sử dụng. Nhưng căn cứ vào điều tra của Liên Hoành, người này không muốn liên quan đến việc tranh giành đảng phái, nếu thân phận của ta là hoàng tử chứ không phải công chúa, có lẽ hắn sẽ không thoải mái thể hiện lòng trung thành như vậy, Thế nên... Mấy chữ "Xem xét tình hình cụ thể" kia của ngươi dùng đến là tinh chuẩn." Nói xong hắn lại viết lên giấy hai cái tên "Mộc Trung Cường" và "Vương Kỳ Phi".
"Mộc Trung Cường lắc lư đong đưa xem như vẫn có lý, nhưng Vương Kỳ Phi thì ngu xuẩn một cách quá đáng, ngược lại có vẻ gì đó không đúng, có lẽ... Trên triều đình có chút không sạch sẽ?" Tề Tĩnh An được Hạ Hầu Tuyên khen ngợi, khóe miệng cong lên thành một vòng cung nhỏ, sau đó tiếp tục nghiêm túc phân tích.
"Trong triều quả thật có nội ứng của Bắc Yến, nhưng chúng ta không ở kinh thành nên khó có thể bí mật điều tra được chuyện này, cũng chỉ có thể chờ sau này thảo luận lại." Hạ Hầu Tuyên khẽ thở dài, sau đó đổi bút chấm chu sa vẽ một vòng tròn lên giấy, rồi nói tiếp: "Xem phiền phức dưới mí mắt của chúng ta trước đi, Mộc Trung Cường đã là một kẻ vô dụng, bảo Liên Hoành phái hai ám tử theo dõi hắn, đề phòng hắn ta làm ra những động tác nhỏ là được, không cần quan tâm nhiều làm gì. Còn Vương Kỳ Phi mới là vấn đề lớn, ta thấy hình như ông ta ngốc thật, theo như Trì Cửu Kỳ nói, tổ phụ của ông ta từng là phó sứ của Xu Mật, phụ thân từng là Tướng quân, vậy nên chức quan của hai huynh đệ họ Vương bọn họ vốn là cha truyền con nối, chẳng trách lại ngu đến vậy... Trọng điểm là, người coi ông ta thành thương mà sử dụng rốt cuộc có mục đích gì? Bên phía Trịnh Kỳ Anh cũng có mưu đồ gì?"
Hạ Hầu Tuyên và Tề Tĩnh An cùng nhau suy xét thảo luận, tạm thời không đưa ra được kết luận chắc chắn, vì vậy quyết định tùy cơ ứng biến: Mọi người cứ xem như viện binh chưa từng tới, vẫn như lúc trước nên làm gì thì làm đó, mỗi người một vị trí, canh kỹ Ninh Kinh, chờ trận tập kích đại doanh Bắc Yến của Vương Kỳ Phi có kết quả bước đầu rồi nói.
Về phần bảy vạn đại quân Vương Kỳ Phi mang đi, nói thật, Hạ Hầu Tuyên quả thật có chút tiếc nuối trông thấy mà thèm, nhưng dưới tình huống như vừa rồi, hắn có thể làm gì đây? Chẳng lẽ phát biểu một bài diễn thuyết ngập tràn cảm xúc mãnh liệt trước cổng thành mời bảy vạn người này nhảy vào dưới trướng của hắn sao? Đừng đùa, người ta nghe theo hắn mới là lạ! Mặc dù Vương Kỳ Phi có vẻ là một "Quân nhị đại" không có bản lĩnh gì, nhưng cái danh "Hoàng nhị đại" của Hạ Hầu Tuyên thì chạy đi đâu? Những tướng sĩ đó chưa từng nhìn thấy bản lĩnh thật sự của hắn, không thể thay đổi trận địa được.
Vậy nên Hạ Hầu Tuyên chỉ có thể đợi, đến khi Vương Kỳ Phi chịu thất bại, hắn liền dẫn người đi cứu viện... Khụ, công chúa điện hạ thật sự là một người rất phúc hậu, đây cũng không phải là nói chơi.
Hạ Hầu Tuyên thật tâm hy vọng bảy vạn đại quân này sẽ không bị thiệt hại quá nhiều, thứ nhất là xuất phát từ đạo đức con người, thứ hai, vừa rồi hắn có nhìn thử tác phong nhà binh của viện quân, có thể thấy được nhóm đội quân này tốt hơn đám tạp binh ở Thạch Lĩnh Quan kia rất nhiều, ít nhất đều đã trải qua huấn luyện chính quy, không phải nuôi thả, hơn nữa nhân số cũng khá đầy đủ... Đây có lẽ là nhờ vào tính tình vừa tự đại vừa ngạo mạn của Vương Kỳ Phi, nói không chừng vị nhân huynh này còn tự cho mình là một danh tướng, chỉ thiếu một cơ hội kiến công lập nghiệp, vậy nên ông ta không giống như đệ đệ mình ngồi không ăn bám, mà không hề lười biếng trên phương diện luyện binh? Nếu sự thật là như thế, vậy thì Hạ Hầu Tuyên có thể đại khái đoán được tại sao Xu Mật Viện lại phái Vương Kỳ Phi tới đây làm vũ khí rồi, loại người tự cao tự đại này cho dù là ai cũng sẽ ghét, có lẽ các lão gia trong Xu Mật Viện đã sớm không ưa vị "Quân nhị đại" này rồi, sớm muốn chỉnh ông ta, cũng chỉ có tên đầu heo Vương Kỳ Phi còn xem mình là hệ chính của Xu Mật Viện, đúng là bị người ta bán còn giúp họ đếm tiền!
Vừa nghĩ như thế, Hạ Hầu Tuyên cũng không còn cảm giác phẫn nộ muốn nướng đồng đội heo thành heo sữa chấm tương ăn sạch nữa rồi.
Cũng may là tâm trạng của Hạ Hầu Tuyên đã hoàn toàn khôi phục lại sự bình tĩnh, vậy nên trong mấy ngày tiếp theo, cho dù hắn liên tục nhận được quân báo cực kỳ ngoài dự đoán của thám báo thì vẫn có thể vững như núi Thái Sơn như cũ...
Ngày đầu tiên, thám báo đưa tin: "Báo cáo tướng quân, Yến tặc không trực tiếp giao chiến với Vương tướng quân mà rút lui, Vương tướng quân dẫn người đuổi theo!"
Ngày thứ ba, thám báo đưa tin: "Yến tặc đã rút lui vào bên trong biên giới Bắc Yến, Vương tướng quân và đội quân... Cũng theo vào biên giới quân địch!"
Ngày thứ năm, thám báo đưa tin: "Yến tặc rút vào quận Trác Thủy, Vương tướng quân dẫn đại quân bao vây thành Trác Tế!"
Sau khi nghe những quân báo này, ngoại trừ Hạ Hầu Tuyên và Tề Tĩnh An phu xướng phụ tùy với hắn, hầu như những người khác đều càng ngày càng nóng nảy hơn. Khoa trương hơn nữa, lại thêm hai ba ngày, quân báo mà thám báo truyền về chính là... Vương Kỳ Phi đã công chiếm được thành Trác Tế!
"Trời ạ! Tên kia thế mà lại có thể công chiếm được thành Trác Tế!" Mọi người đều sợ ngây người, trong đó người không thể bình tĩnh nhất là Trần Thục Dao..."Đây chính là đại công mở rộng lãnh thổ đấy! Là mục tiêu mà gia gia ta, Quách gia gia, cha ta, cả nhà chúng ta theo đuổi cả đời, bọn họ đổ biết bao mồ hôi xương máu cũng không thể đạt được, sao mà lại để thứ đồ chơi kia làm được chứ!"
Trần Thục Dao lắc đầu dữ dội, sau đó đột nhiên nhào vào trong ngực Hạ Hầu Tuyên, kêu lên: "Công chúa, chúng ta nên làm gì bây giờ? Thật sự không cam lòng!"
Tâm trạng những người khác đều đang hỗn loạn nên không để ý tới sự thất thố của Trần Thục Dao, chỉ có khóe miệng Tề Tĩnh An giật giật, ho nhẹ một tiếng, sau đó cất giọng nói: "Các vị huynh đệ hãy bình tĩnh chớ nóng nảy, quân báo nói tương đối mơ hồ, chắc chắn tình huống thực tế không đơn giản như vậy... Mấy ngày trước quân báo nói Trịnh Kỳ Anh dẫn đại quân rút lui vào quận Trác Thủy, nhưng quận Trác Thủy có tất cả hai mươi ba mươi tòa thành trấn lớn nhỏ, trong quân báo cũng không nói rõ ông ta đã tiến vào thành Trác Tế, vậy nên theo suy đoán của ta, có lẽ Vương Kỳ Phi vừa vào quận Trác Thủy đã để mất dấu hai mươi vạn đại quân Bắc Yến, thế nên mới có thể nhân tiện bao vây thành Trác Tế. Hơn nữa Vương Kỳ Phi vốn dẫn quân đi trợ giúp thủ thành Ninh Kinh, hẳn là không mang theo khí giới công thành, nói không chừng ngay cả thang mây leo thành cũng không có! Nhưng vào lúc này, ông ta lại có thể dẹp xong thành Trác Tế, trong này sao có thể không có lừa gạt được?!"
Mọi người nhất thời ổn định thần trí, bắt đầu cố gắng phân tích tình huống, còn Trần Thục Dao cũng đứng ngay ngắn lại, khôi phục vẻ mặt nghiêm túc..."Nói như vậy, Trịnh Kỳ Anh đang chơi chiêu dụ địch xâm nhập à? Hắn định một lần tiêu diệt toàn bộ bảy vạn đại quân của Vương Kỳ Phi sao?"
Lục Thiên Thạch nhíu mày, nói: "Không hẳn, có thể hắn cố ý dẫn viện quân của chúng ta tới thành Trác Tế, để Vương Kỳ Phi ôm mộng đẹp mở rộng đất đai, còn hắn thì dẫn đại quân đổi đường đi về phía Nam lao thẳng tới thành Ninh Kinh?"
Tề Tĩnh An trầm giọng nói: "Đặt hai tình huống này ở chung một chỗ thì thấy, có lẽ Trịnh Kỳ Anh muốn cho nhóm chúng ta lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan... Nếu chúng ta chạy tới trợ giúp Vương Kỳ Phi, Yến tặc có thể nhân cơ hội này cướp lấy Ninh Kinh, gần như không cần tốn nhiều công sức. Mà nếu không đi cứu viện, đầu tiên Yến tặc sẽ nuốt sạch bảy vạn viện quân của chúng ta, sau đó sẽ tới tấn công Ninh Kinh!"
Trong phút chốc, sắc mặt mọi người đều trở nên hết sức nặng nề, Lăng Viễn bực bội gãi gãi đầu, nói: "Vậy rốt cuộc chúng ta phải làm gì?"
Kỷ Ngạn Bình nhăn mặt nói: "Đương nhiên là phải canh kỹ thành Ninh Kinh như trước, tên họ Vương này chết cũng không có gì đáng tiếc, về phần bảy vạn đại quân... Mặc dù đáng tiếc, nhưng bọn họ vốn là viện quân, chạy tới không phải vì giúp chúng ta bảo vệ Ninh Kinh à? Cũng không thể vứt bỏ Ninh Kinh để đối lấy số mạng của bọn họ chứ!"
Lục Thiên Thạch nặng nề gật đầu đồng ý: "Hơn nữa nếu mất Ninh Kinh, cho dù chúng ta cứu được bảy vạn đại quân cũng không có ý nghĩa gì, tương đương với việc chúng ta và bọn họ đều bị cắt mất đường lui, đều bị vây ở bên trong biên giới Bắc Yến. Vậy thì kết cục sau này không phải toàn quân bị diệt thì cũng là đẫm máu phá vòng vây, tổn thất chắc chắn lớn hơn bảy vạn đại quân nhiều."
Nghe mọi người thảo luận tới đây, Hạ Hầu Tuyên vẫn không lên tiếng, vì vậy tất cả mọi người yên lặng chờ quyết định của hắn.
"Xem ra, dường như tất cả mọi người đều có khuynh hướng án binh bất động." Hạ Hầu Tuyên nói mà không có biểu cảm gì, đảo mắt quét một vòng, cuối cùng dừng ánh mắt sâu lắng trên vẻ mặt khó chịu của Lăng Viễn, hỏi: "A Viễn, bây giờ ngươi có cảm giác gì?"
Lăng Viễn tức giận nói: "Cực kỳ bực bội! Cực kỳ bứt rứt! Có cảm giác chúng ta quá bị động! Hoàn toàn bị kẻ địch nắm mũi dẫn đi!"
Khóe miệng Hạ Hầu Tuyên đột nhiên nhếch lên, lộ ra ý cười, nhưng là nụ cười âm u tĩnh mịch, hiện lên vài phần dữ tợn..."Ta cũng có cảm giác này, thế nên... Sao chúng ta lại không chủ động?!"
Tác giả có lời muốn nói: Khà khà khà =w= Hình ảnh của Trịnh Nhị đã lộ rõ ~