Trộm Long Tráo Phượng

Chương 40: Thổ hào

Thúc phụ Tề Lâm của Tề Tĩnh An chỉ lớn hơn hắn sáu tuổi, thực tế, lúc hai người còn bé có quan hệ rất tốt... Khi đó Tề Thịnh còn sống, dù gì Tề Tĩnh An cũng là trưởng tôn của lão gia tử, vậy nên kế phu nhân Ngu thị của Tề Thịnh chắc chắn không thể nào chậm trễ hắn, càng không giật giây Tề Lâm đối xử không tốt với hắn, vì vậy Tề Tĩnh An vẫn còn nhớ vài hình ảnh khi thúc phụ hắn mười một mười hai tuổi vui vẻ chơi đùa với hắn, đó chính là một tuổi thơ không buồn không lo.


Thế nhưng đến khi Tề Tĩnh An lên tám, Tề Thịnh đột nhiên bị trúng gió, nằm liệt trên giường, không thể tự lo liệu, nhân cơ hội này, Ngu thị chợt bùng nổ: Bà liên hợp với nhà mẹ, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai nắm toàn bộ trên dưới Tề gia trong tay, sau đó đuổi cha mẹ cộng với cả Tề Tĩnh An ra khỏi Tề gia, gần như là không để bọn họ mang đi một cắc.


Về phần tại sao phụ thân Tề Tĩnh An - Tề Bái lại hoàn toàn không có sức đánh trả với sự áp bức của mẹ kế? Nếu thật sự muốn nói tỉ mỉ, vậy thì quả thật là một câu chuyện dài. Còn nói đơn giản, là do Tề Thịnh có lòng để trưởng tử tham gia thi khoa cử, vậy nên không cho Tề Bái tiếp xúc với chuyện buôn bán trong nhà, ngược lại để người nhà mẹ đẻ Ngu thị giữ chức vụ quan trọng trong Thịnh Bảo Lương Hành, lúc này mới khiến một nhà trưởng tử cuối cùng bị đuổi ra khỏi cửa... Đương nhiên trong này cũng không loại trừ khả năng có dấu tay Ngu thị quấy phá, dù sao Tề Lâm mới là con trai ruột của bà ta, bà ta bày mưu tính kế từ sớm cũng là chuyện bình thường.


Nói tóm lại, từ sau khi Tề Thịnh trúng gió, hai đứa con trai của ông gần như hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ, ngươi thì đường dương quan của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta.


Sau nữa, cha mẹ Tề Tĩnh An liên tiếp qua đời vì dịch bệnh, mười bốn mười lăm tuổi hắn đã gói ghém hành lý, rời xa quê hương, hoàn toàn không còn bất kỳ liên hệ gì với Tề gia. Vốn Tề Tĩnh An cho rằng lúc hắn gặp lại Tề Lâm, hẳn là "Cho dù gặp nhau cũng không nhận ra", dù sao hai thúc cháu bọn họ cũng đã khoảng mười năm không gặp mặt một cách nghiêm túc. Ai ngờ Tề Lâm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi chỉ thêm hai nét râu nhỏ so với khi thành niên, còn lại tướng mạo gần như không có gì thay đổi...


"Thúc phụ!" Tại phủ quân thành Hưng Bình, khi quan lại và nhóm thân sĩ chắp tay hành lễ với Hạ Hầu Tuyên, Tề Tĩnh An chợt thốt lên một tiếng, ánh mắt dừng thẳng vào Tề Lâm trong đám người, nói: "Đã lâu không gặp, thúc phụ."


Cổng thành ồn ào nhất thời im bặt, đám quan lại thân sĩ mang vẻ mặt khác nhau nhìn Tề Lâm, rồi lại nhìn Tề Tĩnh An, cuối cùng toàn bộ ánh mắt đều "Roẹt" một cái nhìn về phía Hạ Hầu Tuyên: Đây là vở tuồng gì vậy?


Hạ Hầu Tuyên và Tề Tĩnh An tự có hiểu ngầm, thấy tình hình này, ánh mắt hắn đổi một cái là biết nên làm thế nào... Đương nhiên cũng nhìn về phía Tề Lâm, Hạ Hầu Tuyên cười tủm tỉm nói: "Thì ra ngươi chính là thúc phụ của Tĩnh An, vậy cũng coi như là thúc phụ của ta rồi... Thúc phụ, hôm nay chúng ta đi qua Hưng Bình, định nghỉ lại ở đây một đêm, không bằng theo phúc thụ về nhà đi, không biết ý của thúc phụ thế nào?"


Tề Lâm sững sờ, ngơ ngác nói: "Tĩnh An?" Hai mắt hắn trợn to quan sát Tề Tĩnh An, một lúc lâu sau mới vừa kinh ngạc vừa vui mừng hỏi: "Ngươi... Ngươi có phải là..... Tiểu Miêu Miêu?"


Hạ Hầu Tuyên nhạy bén phát hiện nét vui mừng trên mặt Tề Lâm cũng không phải là giả vờ, nhất thời địch ý của hắn với vị thúc phụ này cũng giảm đi không ít... Xem ra trước đó hắn chưa nghe hết chuyện xưa của Tề Tĩnh An mà đã kết luận bừa, quả thật hơi có chút thành kiến rồi.


Ngoài ra, Tề Lâm gọi Tề Tĩnh An là... Thì ra Tề Tĩnh An vẫn không muốn nói ra tên thường gọi của hắn là Tề Tiểu miêu hả? Hạ Hầu Tuyên cười thầm ba tiếng trong lòng, trên mặt cũng lộ ra chút ranh mãnh.


Ánh mắt liếc thấy nét mặt của Hạ Hầu Tuyên, khóe miệng Tề Tĩnh An giật giật, cười giả lả với Tề Lâm: "Đúng vậy, đương nhiên là ta, nếu không còn ai gọi ngươi là thúc phụ nữa chứ?" Hắn nói rồi dừng một chút, lại hỏi: "Tổ phụ tổ mẫu vẫn khỏe chứ?"


Tề Lâm mở miệng muốn đáp, rồi lại đột nhiên ngậm miệng lại. Hắn nhìn về phía Hạ Hầu Tuyên, ngập ngừng nói: "Tướng quân vừa mới nói... Xin thứ cho thảo dân ngu dốt?"


"Thúc phụ không cần phải khách sáo với ta, quan hệ của ta với Tĩnh An rất không bình thường." Hạ Hầu Tuyên khẽ mỉm cười, chợt chuyển đề tài, nói: "Nhưng mà, hay là chúng ta về nhà trước rồi nói chuyện sau, cũng không nên chặn trước cổng thành ôn lại chuyện xưa đúng không?"


"Oh, oh!" Tề Lâm gật đầu liên tục, "Tướng quân nói phải, chúng ta... Ừm, về nhà trước, về nhà tán gẫu tiếp."


Hạ Hầu Tuyên vui vẻ gật đầu, còn nói: "Ta và Tĩnh An vội vàng về nhà, thật sự đã quấy rầy thúc phụ rồi. Không biết thúc phụ có thể sắp xếp ổn thỏa cho mấy trăm huynh đệ này của ta được không?" Hắn nghiêng đầu ra hiệu với nhóm cấm vệ quân đẳng sau.


Tề Lâm rướn cổ lên nhìn những cấm vệ quân mặc khôi giáp tinh xảo, cưỡi trên con ngựa cao to, âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, sau đó tiếp tục gật đầu, tỏ ý nói "Có thể có thể", "Không thành vấn đề không thành vấn đề"... Cứ như vậy, Hạ Hầu Tuyên dẫn đội vào thành trước cái nhìn sói mói của tất cả quan lại thân sĩ, trùng trùng điệp điệp băng qua đường, đi thẳng tới đại trạch của Tề gia, thanh thế thích hợp nhưng không nhỏ.


Tề Lâm cũng lên một con ngựa, lặng lẽ đi sau Hạ Hầu Tuyên và Tề Tĩnh An, vừa đi về nhà, hắn vừa nghe chất nhi đã lâu không gặp giới thiệu phong tục tập quán của thành Hưng Bình cho công chúa điện hạ... Dọc đường, thật ra Tề Lâm có rất nhiều cơ hội chen miệng đáp lời, vì dù sao Tề Tĩnh An đã rời thành Hưng Bình nhiều năm, sao có thể hiểu rõ nơi này bằng Tề Lâm sinh ra và lớn lên ở đây?


Nhưng trong lòng Tề Lâm có rất nhiều chuyện, đủ các loại cảm xúc phức tạp nghẹn lại ở cổ họng, vậy nên cuối cũng hắn không nói câu nào, cho đến khi đoàn người đi đến đại trạch Tề gia.


Đại trạch Tề gia cực kỳ rộng lớn, tôi tớ bên trong phủ đã có hơn trăm người, phòng khách cũng có hơn chục gian, vậy nên sắp xếp bốn năm trăm cấm vệ quân ở đây hoàn toàn không có vấn đề gì, cùng lắm là các huynh đệ phải chen chúc nhau một chút, trải thêm vài bộ chăn đệm nằm dưới đất mà thôi.


Vốn Tề Lâm còn hơi lo lắng không biết các cấm vệ quân có thể vì phải nằm dưới đất mà bất mãn, công chúa điện hạ lại mượn cơ hội này gây rắc rối cho hắn không... Kết quả thì hoàn toàn không có những phiền phức đó: Cấm vệ quân kỷ luật nghiêm minh, ngay cả hoa hoa cỏ cỏ trong đình viện cũng không hề bị hư hại; bọn họ đứng xếp hàng vào phòng khách, thậm chí còn không gây ra tiếng động lớn.


... Thấy cảnh tượng này, Tề Lâm thật sự thở phào nhẹ nhõm.


"Thúc phụ, đồ ăn của các huynh đệ không cần quá tinh tế, chỉ cần có nồi cơm lớn, nồi thịt lớn là rất khá rồi. Bữa trưa của chúng ta cũng không cần quá phong phú, người một nhà chúng ta cùng ăn một bữa cơm gia đình càng thoải mới hơn." Lúc này thái độ của Hạ Hầu Tuyên khách sáo hơn nhiều so với khi ở cổng thành, làm Tề Lâm được sủng ái mà lo sợ đồng thời trong lòng cũng bình tĩnh lại không ít: Xem ra lần này chất nhi hắn mang theo quý nhân về nhà, thái độ lại còn thân thiện như vậy?


Nghĩ đến đây, Tề Lâm cung kính chắp tay thi lễ, sau đó cáo lui đi thu xếp bữa trưa.


Sau khi Tề Lâm rời đi, nhất thời trong khách viện tráng lệ chỉ còn lại công chúa điện hạ và nội trợ hiền của hắn. Thấy xung quanh không có người nào khác, Hạ Hầu Tuyên đột nhiên thò tay nhéo mặt Tề Tĩnh An, cười trêu nói: "Thừa dịp trước khi ăn trưa, không bằng ngươi kể tóm tắt lại chuyện xưa chưa kể xong cho ta đi... Tề Tiểu Miêu?"


Tề Tĩnh An xấu hổ phản kích: "Đừng gọi ta như vậy, nếu không ta sẽ trả lễ gọi ngươi là "Tuyên muội"!"


Hạ Hầu Tuyên cười một tiếng, trong lòng âm thầm đánh giá danh xưng Tề Tiểu Miêu và "Tuyên muội" rốt cuộc mức độ xấu hổ của cái nào cao hơn... Được rồi, tám lạng nửa cân, bất phân thắng bại. Nếu như thế, Hạ Hầu Tuyên thấy tốt mới làm, nói: "Ngươi đã không thích, đương nhiên ta sẽ tôn trọng ý của ngươi. Chỉ là ta thật sự rất tò mò, dù gì ngươi cũng là trưởng tôn của cự phú hào môn, sao lại có một cái tên gọi quê cha đất tổ thế?" Hơn nữa hình như đây cũng không phải là nhũ danh, nếu không Tề Tĩnh An cũng không cần phải lấy chữ làm tên, mà không đề cập đến tên họ thật sự của hắn.


"Nghe nói là do một thầy tướng nào đó nói với tổ phụ ta, nếu muốn Lương Hành buôn bán phát đạt, thì phải cho lớp tôn tử lấy đại danh là mầm, lúa, gạo, mì*..." Tề Tĩnh An nghiến răng, hừ nhẹ nói: "Nếu Tề Lâm cũng tin điều này, con hắn phải gọi là Tề Tiểu Hòa."


*Miêu, Hòa, Mễ, Mạch: Tên các loại ngũ cốc, còn từ Tiểu Miêu Hạ Hầu Tuyên hiểu là mèo con
Hạ Hầu Tuyên gật đầu hiểu rõ, đầu năm nay thầy tướng vẫn rất có tiếng nói trong phương diện đặt tên, "Mặc kệ thế nào, Tiểu Miêu Tiểu Hòa cũng tốt hơn Đại Tráng nhiều, Tĩnh An à, nên biết thỏa mãn."


Tề Tĩnh An không còn gì để nói, dứt khoát quay mặt đi không để ý tới Hạ Hầu Tuyên nữa.


Hạ Hầu Tuyên thấy buồn cười, lại đưa tay ra nhéo thịt mềm bên hông Tề Tĩnh An, nói: "Được rồi được rồi, chúng ta nói chuyện đứng đắn, vốn ta còn tưởng lần này ngươi trở lại là muốn nhổ tận gốc Tề gia, nhưng vừa rồi ta nhìn nét mặt của ngươi, hình như cũng không có ý đó?"


Nói chuyện đứng đắn mà còn động tay động chân! Hơn nữa còn từ bóp mặt chuyển sang bóp eo rồi! Bả vai Tề Tĩnh An run một cái, hung ác trợn mắt liếc nhìn Hạ Hầu Tuyên, sau đó nghiêm mặt gỗ nói: "Trước kia quan hệ giữa ta và Tề Lâm rất tốt, ta thấy mấy năm nay dáng vẻ hắn cũng không có gì thay đổi nhiều, vẫn giống như trước, lòng dạ không xấu, không cần thiết phải chính hắn quá thảm."


"Ồ, chỉ bởi vì thúc phụ ngươi có gương mặt trẻ con mà ngươi đã cảm thấy lòng hắn không xấu?" Khóe miệng Hạ Hầu Tuyên cong lên cười nói: "Tiểu Miêu Miêu, ngươi cũng không khỏi quá ngây thơ rồi?"


""Tuyên muội"! Lúc nói chuyện chính sự ngươi có thể nghiêm chỉnh một chút không?" Tề Tĩnh An hơi nổi cáu, nói: "Tướng từ tâm sinh, bản lĩnh nhìn người của ta có lẽ không bằng ngươi, nhưng cũng không kém bao nhiêu!"


"Được rồi, vậy Tĩnh An của ta, nghiêm chỉnh thì rốt cuộc ngươi tính lấy chút lương thực từ chỗ thúc phụ ngươi đưa ta làm sính lễ thế nào?"
"..."


Thái độ của Hạ Hầu Tuyên quả thật không nghiêm chỉnh, bởi vì lấy bản lĩnh của hắn và Tề Tĩnh An, muốn lấy lương thực từ chỗ Tề Lâm cũng không có gì khó, vừa có thể dùng chiêu mềm, cũng có thể dùng chiêu cứng, không sợ đối phương không vào khuôn phép... Ví dụ như khi ở cổng thành, thật ra bọn họ đã làm nền trước: Đầu tiên để quan lại thân sĩ trong thành Hưng Bình biết rõ giữa Tề gia và công chúa điện hạ có gì đó, vậy thì sau đó nếu bọn họ muốn ra chiêu độc thì cũng hợp lý rồi.


Vốn Hạ Hầu Tuyên định giải quyết dứt khoát, lấy lý do "Đòi lại công bằng cho trưởng tôn của Tề gia", trực tiếp vét sạch Thịnh Bảo Lương Hành: Chỉ cần có lý do, thì sẽ không phải là trắng trợn cướp đoạt, hơn nữa theo lễ pháp thì Tề Tĩnh An quả thật là trưởng tôn của Tề Thịnh, ai dám nói hắn áo gấm về quê giành lại gia sản là không đúng?!


Nhưng ánh mắt Tề Lâm trong suốt, quả thật không giống hạng người nham hiểm, Tề Tĩnh An đã có tính toán khác, vậy thì Hạ Hầu Tuyên đương nhiên tùy hắn, không cần cố gắng can thiệp, dù sao hắn cũng tin Tề Tĩnh An chắc chắn sẽ không để lỡ chính sự.


Quả nhiên, bọn họ chỉ ăn trưa với Tề Lâm, chuyện đã hoàn toàn được giải quyết, hơn nữa kết quả còn tốt hơn nhiều so với dự đoán.
...Hạ Hầu Tuyên muốn lấy chút lương thực từ Tề gia đi nuôi quân đội của hắn, sao Tề Lâm lại không muốn leo lên núi dựa công chúa này?


Trên thực tế, Tề Lâm cũng đang gặp rắc rối, hơn nữa còn là rắc tối không nhỏ: Đó là Thịnh Bảo Lương Hành của hắn đã sắp đổi sang họ Ngu rồi!


Họ "Ngu" này, đương nhiên là Ngu trong Ngu thị. Chỉ là đừng hiểu nhầm, lần này không phải kế phu nhân Ngu thị hô mưa gọi gió, bởi vì bà đã qua đời: Đó là chuyện hai năm trước, bà và Tề Thịnh nằm liệt trên giường đã lâu gần như là một trước một sau rời đi, không thể không nói trong này thật sự có chút cảm giác số mệnh.


Hai năm trước, Tề Thịnh qua đời, Ngu thị cũng đột ngột qua đời vì bạo bệnh, theo lý thuyết sản nghiệp khổng lồ của Tề gia nên do Tề Lâm nắm toàn bộ trong tay. Nhưng sự thật hoàn toàn không phải như vậy, mặc dù Tề Lâm làm chưởng sự lương hành, lại gần như bị bỏ qua: Quyền lực của cữu cữu và biểu huynh của hắn ở lương hành quá lớn, hoàn toàn kiềm chế hắn... Hơn nữa bi kịch hơn là, cữu cữu Tề Lâm đồng thời cũng là nhạc phụ của hắn, bởi vì trước khi Ngu thị qua đời đã làm chủ cho Tề Lâm cưới nữ nhi của cữu cữu, thân càng thêm thân.


Với Tề Lâm mà nói, khi mẹ hắn còn trên đời thì vẫn tốt: Ngu thị vừa đi, thân càng thêm thân biến thành "Suy càng thêm suy", quả thật đè hắn không thở nổi! Buôn bán bị cữu cữu và biểu ca nắm giữ, trong nhà thì bị biểu muội kiêm phu nhân nắm giữ, Tề Lâm thật sự khóc không ra nước mắt...


Cũng may trong Thịnh Bảo Lương Hành còn có một bộ phận lão hỏa kế trung thành với Tề Thịnh, lúc này mới giúp Tề Lâm giữ được trận địa cuối cùng, bằng không nhất định hắn đã "Tử trận" từ lâu rồi.


Vậy nên khi Tề Lâm thấy Tề Tĩnh An chân đạp mây ngũ sắc... Không đúng, là cưỡi ngựa lớn ngẩng cao đầu đi tới trước mặt hắn, trong lòng thật sự vui mừng! Thậm chí lúc ăn trưa, hắn dứt khoát ôm bắp đùi Tề Tĩnh An, kiểu gì cũng không chịu buông lỏng, miệng không ngừng cầu xin Miêu Miêu giúp một tay, làm Tề Tĩnh An xấu hổ không chịu được.


Đối với tình huống này, Hạ Hầu Tuyên nghe mà thấy vui, bởi vì bây giờ ngay cả lý do hắn cũng không cần tìm, trước sự cho phép của "Chưởng sự danh dự" Tề Lâm, trực tiếp dẫn cấm vệ quân dọn trống kho hàng của Thịnh Bảo Lương Hành... Trong suốt quá trình, người Ngu gia yên lặng đứng ngoài quan sát, thậm chí không dám thở mạnh một hơi, còn Tề Lâm cũng miễn cưỡng giả bộ đau lòng bất đắc dĩ để giảm bớt sự cảnh giác của người Ngu gia, thực tế thì trong lòng hắn cực kỳ vui vẻ... Chỉ là một ít lương thực thì được coi là cái gì? Mượn cơ hội ngồi lên thuyền của công chúa, về sau hắn có thể dùng tấm da hổ này để trấn áp người Ngu gia, tuyệt đối có lời!


Hạ Hầu Tuyên cũng cảm thấy rất có lời, bởi vì ngoại trừ lương thực ra, Tề Lâm còn tặng Tề Tĩnh An một đống khế nhà khế đất, cũng hứa hẹn sẽ chia tiền lãi từ lương hành, còn rất thức thời bày tỏ những thứ này vốn là đồ trưởng tôn Tề gia nên được... Nói tóm lại, Tề Tĩnh An nháy mắt thoát nghèo biến giàu, bước vào hàng ngũ tiểu thổ hào, thật sự đáng mừng.


"Cha, mẹ, con đã về." Chạng vạng ngày hôm đó, chính sự đã giải quyết xong, chuyện nhà cũng bụi trần lắng đọng, Tề Tĩnh An dẫn Hạ Hầu Tuyên tới tế bái cha mẹ hắn... "Con dẫn theo người trong lòng tới thăm hai người..."


Ở trước bia mộ của cha mẹ, Tề Tĩnh An không nói đến những chuyện tiền bạc hay lương thực, bởi vì khi cha mẹ hắn còn trên đời cũng không đặc biệt quan tâm đến những thứ đó, bọn họ vẫn luôn ôm tâm trạng đơn giản và bình dị "Được thì là may mắn của ta, mất thì là số mệnh của ta". Thế nên Tề Tĩnh An chỉ nhắc đến người trong lòng của hắn, cũng dùng ánh mắt ngập tràn mong chờ nhìn Hạ Hầu Tuyên... Thấy dáng vẻ này, công chúa điện hạ cảm thấy trái tim hắn sắp tan chảy như băng mỏng vào mùa hè...


"Tĩnh An, ta muốn nói cho ngươi biết một chuyện."
Tác giả có lời muốn nói: Công chúa: Thổ hào, thật ra ta là nam nhân, vậy nên không có cách nào gả cho ngươi, không bằng ngươi gả cho ta đi!