Trộm Long Tráo Phượng

Chương 37: Huynh đệ

Nghe Hạ Hầu Tuyên vừa mở miệng đã lên tiếng chiêu mộ, đám người phía đối diện đều cực kỳ kinh ngạc, tên thủ lĩnh không khỏi khó hiểu nói: "Hạ Hầu Tướng quân? Ngươi ngay cả tên chúng ta là gì cũng không biết, đã mời đám chúng ta vào làm bộ hạ của ngươi... Thế thì cũng không khỏi quá mức qua loa rồi?"


Hạ Hầu Tuyên mỉm cười lắc đầu nói: "Mặc dù ta không rõ tên các ngươi, nhưng cũng biết được tài năng của các ngươi, vậy nên chân thành đưa ra lời mời, sao lại nói là qua loa được? Bất kể các ngươi họ gì tên gì, thân phận ra sao, đều không ảnh hưởng đến sự thưởng thức của ta đối với các ngươi, thế này là đủ rồi, không phải ư?"


"Tài năng của chúng ta... Ngươi biết?" Thủ lĩnh hơi do dự, lại có chút mong đợi hỏi.


Hạ Hầu Tuyên gật đầu, giọng điệu rất chắc chắn: "Chỉ nhìn phong thái, tướng mạo, tinh thần của đội ngũ sau lưng các ngươi, cũng biết hai vị hiền huynh đệ có bản lĩnh không tầm thường. Lấy khả năng của các ngươi, nếu tiếp tục lưu lại đây không tham gia chiến trận, dẫn nhược binh lười biếng ở Thạch Lĩnh Quan, vừa là nhân tài không được trọng dụng, cũng vừa là lãng phí thời gian sống, thật sự đáng tiếc. Sao không theo ta xông pha sa trường, kiến công lập nghiệp?"


Nhìn thẳng vào ánh mắt sáng rực của Hạ Hầu Tuyên, vị thủ lĩnh kia không khỏi tim đập thình thịch, hỏi: "Ngươi thật sự không để ý đến thân phận của chúng ta, chỉ quan tâm đến năng lực của chúng ta sao?"


"Anh hùng không hỏi xuất xứ, đây tuyệt đối không phải nói suông." Trong lòng Hạ Hầu Tuyên biết, nếu đối phương hỏi như vậy, thì chứng tỏ đã động tâm rồi, vậy nên thái độ và giọng điệu của hắn cũng nhất thời nhẹ nhàng đi mấy phần, trấn an nói: "Ngươi có băn khoăn gì? Đừng lo lắng, chỉ cần vào dưới trướng của ta thì chính là huynh đệ nhà mình, chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta..."


Đúng lúc này, Hạ Hầu Tuyên đang định tiếp tục phát huy tài ăn nói, đốt thêm vài mồi lửa, một phát bắt được thủ lĩnh này, cũng nhân tiện bắt lại nhóm kỵ binh tinh nhuệ... Nhưng tiểu tử kiêu ngạo phía đối diện lại không nhịn được, nóng nảy nói: "Đại ca huynh đừng tin hắn! Nhìn dáng vẻ ẻo lả ngu ngốc kia của hắn, lại còn mơ mộng hão huyền muốn mời chào huynh đệ chúng ta... Ta nhổ vào!"


Ẻo lả?! Nghe được cái từ này, đám huynh đệ tỷ muội và các đồng bọn phía sau Hạ Hầu Tuyên nhất thời cảm thấy hơi buồn cười: Vị công chúa điện hạ không thua đấng mày râu này của bọn họ xưa nay chỉ có người khác nói nàng "Hào phóng khí phách giống nam nhi", lần này thế mà lại bị đối phương nhận nhầm luôn là nam tử, còn chiếm được cái từ miêu tả ẻo lả, đây thật sự là... Rất thú vị ha ha ha!


Chỉ có nét mặt của Tề Tĩnh An rất vi diệu, không giống những người khác, không biết rốt cuộc hắn đang nghĩ gì.


Hạ Hầu Tuyên nghe thấy tiếng "Khụ khụ khụ" vì cố gắng nhịn cười của mọi người sau lưng, hắn lòng dạ rộng rãi mà lúc này cũng không khỏi hơi buồn bực: Nếu không phải kiêng kỵ thân phận công chúa, thì mức độ khí phách của hắn ít nhất còn phải tăng lên năm sáu bảy tám lần! Nào đến nỗi bị người ta hạ thấp là ẻo lả?!


"Hừ, chỉ biết dựa vào miệng lưỡi, thì tính là Anh Hùng Hảo Hán cái gì?" Hạ Hầu Tuyên giận quá hóa cười, gỡ thương Lê Hoa treo trên yên ngựa xuống, chĩa mũi thương vào thanh niên kiêu ngạo ăn nói lỗ mãng đối diện, nói: "Tiểu tử ngươi, có dám đánh một trận với ta không?!"


"Sao lại không dám? Tới chiến!" Tiểu tử kiêu ngạo cười lớn một tiếng, thúc vào bụng ngựa xông tới, cũng cầm gậy răng sói trên tay múa đến hổ hổ sinh phong, thanh thế hiển hách.


Hạ Hầu Tuyên cũng phi ngựa xuất trận nghênh đón, chỉ trong nháy mắt, tâm trạng hắn đã hoàn toàn bình tĩnh lại, ánh mắt tập trung vào động tác của đối phương, không hề phân tâm chút nào: Lấy lòng dạ của hắn thì đương nhiên sẽ không so đo với một tiểu tử tóc còn để chỏm trẻ tuổi khí thịnh, hơn nữa cái người kiêu ngạo bướng bỉnh này vừa nhìn đã biết thực lực không yếu, nếu không dốc toàn lực ứng phó, ngộ nhỡ thua thì quá khó coi.


Hai con tuấn mã một đen một trắng chở hai người cũng một đen một trắng, thổi vào giữa sân như hai cơn gió lốc...


"Keng!" Mũi thương đập vào gậy răng sói, một lực rất lớn đột nhiên truyền đến, khiến cho cánh tay Hạ Hầu Tuyên hơi tê dại. Hắn thầm rùng mình, lúc này cổ tay chuyển một cái, kéo cán thương chấn động, lấy bốn lạng địch ngàn cân đẩy đối phương ra, sau đó không cứng đối cứng với tiểu tử cả người đầy sức mạnh này nữa, mà phát huy đầy đủ đặc điểm "Linh hoạt" "Biến hóa đa dạng" của thương Lê Hoa để đọ sức với đối phương.


Mà thanh niên kiêu ngạo này hoàn toàn không để Hạ Hầu Tuyên vào mắt, sau khi tiếp chiến, trên mặt hắn vẫn treo mấy phần khinh thường. Tuy nhiên chỉ vẻn vẹn vài chiêu, vẻ mặt hắn đã trở nên nghiêm túc, không dám xem thường đối thủ diện mạo đẹp một cách quá đáng, nhưng thực lực lại không hề yếu này nữa.


Sau khi phát hiện thực lực trình độ của đối phương, hai người đều lấy ra bản lĩnh thật sự khổ luyện nhiều năm của mình, trận chiến trở nên khá kịch liệt; đến nỗi "Nhóm Hậu viện" hai bên cũng nín thở theo dõi cuộc chiến, nhìn không chớp mắt, thậm chí còn quên hít thở.


"Hây A!" Đánh tới cao hứng thì thanh niên kiêu ngạo quát lớn một tiếng, đột nhiên sử dụng chiêu thức giữ nhà của mình... Nương theo xung lực của ngựa, gậy răng sói gào thét quét đến... Nếu thật sự trúng chiêu này, thì đầu đối thủ sẽ bị đập nát bét như dưa hấu!


"Không!" "Hạ thủ lưu tình!" Huynh đệ tỷ muội bên phía Hạ Hầu Tuyên và vị thủ lĩnh ở đối diện đồng thời hô to, mắt thấy uy thế của một chiêu kia đã thành, khó có thể thu lại, sắc mặt mọi người đều không còn chút huyết sắc nào, trái tim gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng!


Dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người, trong nháy mắt gió mạnh ập vào mặt, Hạ Hầu Tuyên thể hiện một tốc độ phản ứng không thể tưởng tượng nổi: Chỉ thấy hắn linh hoạt rụt cổ cong người lại, nghiêng người như chớp, cả người phút chốc treo ngược dưới bụng ngựa, sau đó thuận thế quét vào chân ngựa của đối phương... "Hí!" Con ngựa màu đen rên rỉ một tiếng, lật nghiêng trên mặt đất, sau đó cũng quăng ngã tên tiểu tử kiêu ngạo này gặm đầy đất.


Thấy đối phương vì thu chiêu không kịp mà nhếch nhác té ngựa, Hạ Hầu Tuyên thoáng chốc đá văng bàn đạp, sau khi lăn dưới đất gần nửa vòng thì nhanh chóng đứng dậy, lúc này hai người đểu ở trên mặt đất, mà cuộc chiến còn chưa kết thúc.


Chỉ nghe Hạ Hầu Tuyên kêu to một tiếng, Thương Lê Hoa thoáng chốc tạo nên tàn ảnh, quét, đâm, điểm, hất, đánh cho đến khi tiểu tử kiêu ngạo này luống cuống tay chân, lúng túng đáp trả... Từ ngựa chiến thành bộ chiến, thật ra là để Hạ Hầu Tuyên chiếm hời: Ngay từ đầu hắn đã phát hiện kỹ năng chiến đấu trên lưng ngựa của đối thủ cực kỳ tốt, tiểu tử này và con ngựa của mình rất ăn ý với nhau; nếu Hạ Hầu Tuyên muốn giành chiến thắng, thì phải tách bọn họ ra, vậy nên hắn luôn chuẩn bị "Ngã ngựa", lúc này mới tránh được một sát chiêu.


"Dừng tay, mau dừng tay! Ta muốn xem ngựa của ta một chút!" Sau khi rơi xuống đất, tiểu tử kiêu ngạo kia không thể thong dong được nữa, luôn bị Hạ Hầu Tuyên dồn ép mà đánh. Sau khi gắng gượng chống đỡ mười mấy chiêu, cuối cùng hắn ta cũng lên tiếng kêu dừng.


Nhưng Hạ Hầu Tuyên ngược lại càng xuất chiêu hung hiểm hơn, thậm chí để lại từng vết máu trên thân đối phương... Hắn lạnh nhạt nói: "Ngươi nhận thua trước, ta sẽ dừng tay."


Tiểu tử kiêu ngạo nhìn chằm chằm vào đôi mắt sắc bén đầy tia máu, cắn răng không chịu nhận thua, bất chấp quơ gậy răng sói: Nhưng hiển nhiên lòng hắn đã loạn, chiêu thức không có chương pháp gì, hoàn toàn không phải đối thủ của Hạ Hầu Tuyên; hơn nữa binh khí nặng như gậy răng sói cực kỳ tiêu hao thể lực, luôn chú trọng tốc chiến tốc thắng, một khi đánh trong thời gian dàu thì đương nhiên khiến người ta khó mà chống đỡ được.


Lại đánh thêm một lúc, tiếng thở dốc của tiểu tử kiêu ngạo càng ngày càng nặng nề, Hạ Hầu Tuyên nhìn thấy một kẽ hở mà đâm thẳng tới, đối phương không tránh kịp, nhất thời trên tay đầy máu, gậy răng sói cũng không cầm được nữa, rơi ầm xuống đất... Hạ Hầu Tuyên nhân cơ hội lấn người tiến lên, nhấc chân đạp đối thủ ngã xuống mặt đất, chĩa mũi thương vào cổ họng đối phương, quát lên: "Còn không nhận thua?"


"Ta chết cũng không nhận thua, ngươi có thể làm gì được ta?!" Tiểu tử này thật đúng là không phụ hai chữ "Kiêu ngạo", lưỡi dao sắc bén kề ngay cổ mà vẫn còn cứng đầu, ngoan cố tới cùng.


Hạ Hầu Tuyên cười lạnh một tiếng, sát ý quanh thân tăng vọt, cổ tay rung lên như muốn đâm xuống... "Tướng quân hạ thủ lưu tình!" Đại ca của tiểu tử này cuối cùng không nhịn được, thúc ngựa phi đến, lật người xuống đất, sau đó "Bộp" một tiếng quỳ gối trước mặt Hạ Hầu Tuyên, cúi đầu nói: "Đệ đệ ta không hiểu chuyện, ta nhận thua thay hắn... Sau này hai huynh đệ chúng ta nhất định sẽ toàn tâm toàn ý dốc sức dưới trướng Tướng quân, kính xin Tướng quân tha thứ cho."


"Ca!" Tiểu tử kiêu ngạo vẻ mặt khổ sở nhìn ca ca của hắn, ngay sau đó phùng mang trợn mắt, căm giận nói: "Ca, huynh đi xem chân của tiểu Hắc có phải bị gãy không... Nếu quả thật như vậy, ta thà chết cũng không dốc sức cho kẻ thù của tiểu Hắc!"


Ca ca hắn hết cách trợn mắt nhìn đệ đệ không chịu tỉnh ngộ của mình, sau đó đưa ánh mắt cầu khẩn nhìn sang Hạ Hầu Tuyên, vẫn quỳ bất động trên mặt đất như cũ.


"Chân ngựa không gãy, chỉ hơi trẹo một chút... Xem ra con ngựa này của ngươi đúng là có linh tính, lại biết cách bảo vệ mình khi giao chiến." Vừa rồi khi tiêu tử kiêu ngạo này vừa dứt lời, nội trợ hiền của công chúa điện hạ đã lập tức chạy tới kiểm tra con ngựa đen đang nằm ngã giữa sân; chắc chắn con ngựa này không việc gì, giọng của Tề Tĩnh An rất thoải mái.


"Xem như ngươi có mắt nhìn, Tiểu Hắc của ta chính là con ngựa thông minh nhất dưới gầm trời này!" Nghe Tề Tĩnh An khen con ngựa yêu quý của hắn, tiểu tử kia lập tức hớn hở, ngay cả tính tình kiêu ngạo bướng bỉnh trên người cũng yếu đi rất nhiều..."Được rồi được rồi, nếu Tiểu Hắc đã không sao, vậy thì ta và ca ta, cộng thêm Tiểu Hắc cùng nhau thần phục ngươi." Hắn liếc mắt nhìn Hạ Hầu Tuyên, sau đó chỉ chỉ mũi thương vẫn luôn chĩa vào cổ họng hắn, "Tướng quân đại nhân, có thể để ta dậy được chưa?"


Hạ Hầu Tuyên cười lạnh một tiếng, thu thương lại bên người, nhìn tiểu tử kia trở mình bò dậy, đúng là một thanh niên có sức sống... "Chủ nhân của Tiểu Hắc, ngươi tên là gì?"


Đúng lúc này, Tề Tĩnh An dắt con ngựa đen đi qua, tiểu tử kia lập tức chạy tới kiểm tra con ngựa yêu quý của mình, giống như mấy vết thương trên người hắn hoàn toàn không tồn tại vậy. Còn con ngựa đen kia cũng có tính cách y hệt chủ nhân của nó, cực kỳ không thành thật, vừa rồi Tề Tĩnh An phải mất rất nhiều công sức mới níu nó lại được. Nhưng ngay khi tới bên cạnh chủ nhân, ngựa đen lập tức ngoan ngoãn, còn vươn chiếc lưỡi dài ấm áp ra ɭϊếʍƈ miệng vết thương trên vai tiểu tử kia, quả nhiên là có linh tính.


"Ngươi cứ gọi ta là chủ nhân Hắc mã là được rồi, ta thích xưng hô này." Âu yếm với ngựa yêu một lúc lâu, tiểu tử kia mới quẹt miệng nhìn sang.


Hạ Hầu Tuyên nhướng mày, "Bảo là muốn tận hiến với ta, nhưng ngay cả tên cũng không chịu tiết lộ, đây chính là uy tín của ngươi?" Đại ca tiểu tử kia thấy thế thì hơi nóng ruột, há mồm muốn nói gì đó, có lẽ chuẩn bị giới thiệu thay đệ đệ hắn, Hạ Hầu Tuyên lại giơ tay lên ra hiệu cho hắn im lặng, tiếp tục dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm tiểu tử kia, nói: "Hay là, ngươi không dám nhìn thẳng vào thất bại của mình, trong lòng vẫn không thấy phục ta, vẫn có bất mãn?!"


Tiểu tử kia hơi chột dạ nói: "Công phu của ngươi quả thật rất tốt, ta chịu phục, nhưng ngươi suýt chút nữa thì hại chết tiểu Hắc của ta..."


"Không phải ngươi cũng suýt chút nữa đập vỡ đầu ta à?" Hạ Hầu Tuyên hừ lạnh một tiếng, rồi nói tiếp: "Hiện tại ngựa của ngươi không có việc gì, ta cũng không sao, đây không phải tất cả đều vui à? Sao lại còn nhỏ mọn như vậy, rốt cuộc ngươi có phải nam nhân không?!"


"Ta đương nhiên phải! Được rồi được rồi, ta tên là Lăng Viễn..." Tiểu tử kiêu ngạo bướng bỉnh cuối cùng cũng cúi đầu với Hạ Hầu Tuyên, xưng tên xong, hắn chắp tay nói: "Tham kiến Chủ Công!"


Hạ Hầu Tuyên hài lòng gật đầu, trong lòng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm: Cuối cùng cũng thu phục được con sói này rồi, vừa rồi đánh nhau rất kịch liệt, cánh tay hắn vừa đau vừa nhức, gần như không thể nhấc lên nổi... Nhưng điều này cũng nói rõ thực lực của Lăng Viễn, dạy dỗ một phen nhất định sẽ thành một hổ tướng, đáng giá.


Lúc này ca ca Lăng Viễn cũng chắp tay nói: "Tiểu nhân Lục Thiên Thạch, tham kiến Chủ Công."


Ah? Đôi huynh đệ này lại không cùng họ, xem ra trong đó có chuyện xưa. Nhưng Hạ Hầu Tuyên tạm thời không hỏi, mà trước hết để 5000 binh sĩ của mình tiếp tục vào kho lương mang lương thực đi, trước đấy còn chưa xong việc đâu; lại sắp xếp hai huynh đệ Lục Thiên Thạch dẫn hai nghìn kỵ binh xuống ngựa nghỉ ngơi, để quân y băng bó vết thương cho Lăng Viễn.


Sau khi tất cả đã ổn thỏa, cũng đến lúc ăn trưa, chắc chắn không thể để bụng đói lên đường được, vì vậy Hạ Hầu Tuyên dứt khoát lệnh cho hoả đầu quân dùng nồi bếp có sẵn trong đại doanh Thạch Lĩnh Quan nấu cơm, để toàn quân ăn no một bữa sau đó mới xuất phát.


Vào giữa trưa, mọi người ngồi vây quanh thành vòng, vừa ăn cơm, vừa tán gẫu, thật là một cơ hội tốt để xích lại gần nhau hơn.


"Cái gì? Ngươi là công chúa!" Nghe đám người Hạ Hầu Tuyên tự giới thiệu, Lăng Viễn không tin nổi bật dậy, "Ca, ca! Chủ Công mà chúng ta nhận lại là công chúa! Là một cô nương!"


Lục Thiên Thạch túm Lăng Viễn về chỗ ngồi, nhỏ giọng nói: "Bình Man Hữu tướng quân vốn là trưởng công chúa điện hạ, chuyện này thiên hạ đều biết. Trước đây rõ ràng ta đã nói cho đệ, khi đó đệ còn kinh hãi cỡ nào, thế mà quên hết rồi à?"


Lăng Viễn sững sờ suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Ồ! Ta nhớ ra rồi, thật ra ta cũng không quên hết, chỉ là đột nhiên không nhớ ra... Ta... Ta thế mà lại bị một cô nương đánh bại!"
"Tiểu tử thối, ngươi dám xem thường nữ nhân?!" Trần Thục Dao dựng lông mày lên, chống nạnh tức giận nói.


"Không không không, " Lăng Viễn liên tục lắc đầu nói: "Nữ nhân rất vĩ đại, nhất là sau khi trở thành mẹ... Nhưng, ta chưa bao giờ nghĩ một cô nương lại có thể lợi hại như vậy, hơn nữa Chủ Công... Công chúa điện hạ cũng hoàn toàn không giống cô nương mà!"


Hạ Hầu Tuyên nghe vậy thì trong lòng chấn động, mà tại hiện trường thì còn có hai người khác chân động hơn cả hắn: Đầu tiên là Nhược Nghiên đang ở bên cạnh xới cơm cho mọi người, nàng biết rõ chân tướng, vậy nên mới mơ hồ lo lắng; người thứ hai còn lại là Tề Tĩnh An, hắn chợt như nghĩ tới cái gì, âm thầm quan sát người trong lòng của mình...


"Hàaa...! Vậy ngươi thấy ta giống một cô nương sao?" Trần Thục Dao hoàn toàn không hề thấy có gì không đúng, tùy tùy tiện tiện cười nói: "Trước đó tiểu tử ngươi còn nói công chúa là một tên ẻo lả, lật mặt nhanh như vậy, rất có tiềm chất nịnh hót đấy!"


Lăng Viễn nhìn nữ hán tử Trần Thục Dao vén tay áo chống nạnh, lại nhìn Hạ Hậu Tuyên sau khi cởi bỏ khôi giáp đổi sang trang phục cưỡi ngựa, ngồi một bên nhẹ nhàng cười nhạt... Được rồi, cảm giác trong nháy mắt vừa rồi, có lẽ là nhầm nhỉ?


Cười cười nói nói, chủ đề này nhanh chóng trôi qua, Lục Thiên Thạch bắt đầu kể về chuyện xưa của hắn và Lăng Viễn, tất cả mọi người đều nghiêm túc lắng nghe, ngoại trừ một người cá biệt nào đó tinh thần có hơi lơ đễnh...


Hóa ra Lục Thiên Thạch và Lăng Viễn là huynh đệ cùng cha khác mẹ, hai người lần lượt được đặt tên theo họ của mẹ mình là Lục thị và Lăng thị... Về phần tại sao hai huynh đệ này lại không theo họ cha mình? Đó là bởi vì cha đẻ của bọn họ... Là người Tây Man!


Mọi người đều giật mình khi nghe thấy hai huynh đệ này có huyết thống Tây Man, hơn nữa Trần Thục Dao nghĩ tới Quách gia gia nàng, vẻ mặt nhất thời cực kỳ phức tạp. Nhưng dưới sự ràng buộc của Hạ Hầu Tuyên, tất cả đều không ngắt lời Lục Thiên Thạch, mà lẳng lặng lắng nghe.


Mẫu thân của hai huynh đệ Lục thị và Lăng thị đều là người Lũng Châu, hai người họ vốn là thê thϊế͙p͙ của một thương hộ Lũng Châu. Hơn hai mươi năm trước, trong một lần Tây Man nhiễu biên làm Lục thị và Lăng thị mất đi trượng phu chung của họ, hơn nữa còn bị thủ lĩnh của một bộ lạc nhỏ Tây Man bắt đi, mang về thảo nguyên Mạc Bắc ở trong lều mấy năm...


Chính trong vài năm này, Lục thị và Lăng thị lần lượt sinh con trai cho tên thủ lĩnh kia, là hai huynh đệ Lục Thiên Thạch và Lăng Viễn.


Tuy nhiên cho dù Lục thị và Lăng thị cùng sinh được con trai, nhưng tên thủ lĩnh bộ lạc này cũng không hề sinh ra chút tình cảm gì với hai người: Nói thật ra, giữa hai tộc nhân ngay cả ngôn ngôn ngữ cùng đều không hiểu, người Tây Man thuần túy chỉ xem hai nữ nhân thành công cụ tiết dục, mà hai nữ nhân cũng hận người Tây Man, vậy nên không cần phải làm ô nhiễm hai chữ tình cảm này.


Về phần hai huynh đệ, vừa là nam đinh, vừa là nhi tử của thủ lĩnh bộ lạc, đương nhiên sẽ không bị bạc đãi, vậy nên từ nhỏ đã được một ɖú già Tây Man cường tráng nuôi nấng cứng cáp, như hai con sói con... Nhưng dưới cái nhìn của Lục thị và Lăng thị, nếu cứ tiếp tục như vậy, con của họ cuối cùng sẽ thật sự trở thành người Tây Man, thật sự là cường đạo! Hung thủ giết người! Tội phạm cưỡng gian! Một tên Mạc Bắc man rợ một chữ cắn đôi không biết! Giống như cha đẻ của bọn họ!


Là một người mẹ, Lục thị và Lăng thị thật lòng không muốn cho con của mình lớn lên trở thành loại người họ hận nhất, họ càng hy vọng có thể mang bọn nhỏ trở lại Đại Ngụy, trở lại cố hương, trở lại cuộc sống văn minh... Trải qua mấy năm chịu đựng và cố gắng, trải qua những khó khăn không thể tưởng tượng nổi, cuối cũng họ đã làm được! Họ thật sự mang theo hai huynh đệ trở về cố hương!


Chắc hẳn tên thủ lĩnh bộ lạc nhỏ của Tây Man đó hoàn toàn không thể nghĩ tới, hai phụ nhân nhu nhược bị hắn coi là công cụ tiết dục, đồng thời cũng là hai người mẹ vĩ đại, vậy nên bọn họ chạy thoát! Một đường từ bộ lạc Tây Man về Lũng Châu, bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới...


Nghe tới đây, trong lòng mọi người chỉ còn lại sự kính nể với Lục thị và Lăng thị, không vì hai huynh đệ Lục Thiên Thạch và Lăng Viễn mang huyết thống Tây Man mà có chút thành kiến nào. Hai muội tử Trần Thục Dao và Nhược Nghiên cũng che miệng, lặng lẽ rơi nước mắt.


"Bởi vì khi còn trẻ trải qua nhiều gian khổ, mẹ ruột của chúng ta đều qua đời rất sớm, chỉ có thể đồng hành với chúng ta đến năm mười tuổi." Nói tới đây, giọng Lục Thiên Thạch hơi nghẹn ngào, Lăng Viễn cũng không còn dáng vẻ nhảy cẫng lên như vừa nãy, mắt đỏ hoe ngồi gục đầu xuống... "Sau khi mai táng hai vị mẫu thân, hai huynh đệ chúng ta khổ luyện công phu bất kể nóng lạnh, chờ khi đủ tuổi thì đầu quân, chỉ muốn bảo vệ được một người thì một người, một nhà thì một nhà, không để người khác cũng giống như mẹ ruột chúng ta chịu đựng gian khổ như vậy nữa..."


Tác giả có lời muốn nói: Tôi không chắc mọi người có thích chuyện xưa của người khác ngoại trừ nhân vật chính không, nhưng tôi vẫn muốn cố gắng viết ra được một bối cảnh thời đại hoàn chỉnh, câu chuyện của mỗi người đều là ảnh thu nhỏ của thời đại đó. Từng tiểu đệ đều để lại cho công chúa một bài học, thôi thúc hắn trở thành một người thống trị đạt tiêu chuẩn...


Đương nhiên trong lòng tôi vẫn hơi thấp thỏm, nếu mọi người không thích thì cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ cố gắng suy nghĩ cách thức biểu đạt tốt hơn