Trời Và Đất, Cách Nhau Một Sợi Dây Thừng

Chương 71: Ngoại truyện: Hai mươi năm sau nằm sõng soài ra đón Tết

Tóm tắt trọng điểm trước khi đọc:

Trương Nghiên Khê chủ nhiệm hiệp hội hàng xóm, người lớn tuổi nhất, gõ bảng đen:

Bác gái 50 tuổi lái xe thể thao chở đại gia đeo khuyên tai 54 tuổi ngày mai đi nằm sõng soài đón giao thừa.

Nữ giáo viên 39 tuổi và đầu bếp 51 tuổi ở trên chiếc thuyền nào đó chuẩn bị ngày mai nằm sõng soài đón giao thừa.

Nữ chủ nhiệm phòng xét nghiệm ADN 44 tuổi và tổng giám đốc bá đạo 48 tuổi
vì không xin được cất cánh mà chuẩn bị từ chối tham gia nằm sõng soài
đón giao thừa ngày mai.

Khi chuẩn bị đón Tết:

Phương tiện giao thông bốn bánh dần rút khỏi thị trường, hiện giờ khắp nơi đều là động cơ bay, Lục Thích xin cấp phép bay thất bại, vẻ mặt khó chịu.

“Dựa vào cái gì mà đồ cổ không thể bay được?”

Ban ngành quản lý hàng không cũng đã nghỉ Tết, tiếp đãi Lục Thích chính là một cô gái trẻ hơn hai mươi tuổi.

Cô gái thấp giọng nói: “Vì… vì suy xét cho an toàn giao thông, máy bay này hiện tại chỉ có thể dùng để quay phim, hiện tại gần như đều lưu trữ
trong bảo tàng, trực thăng của chú… Có lẽ cũng nên cất vào kho đi.”

“Trực thăng của tôi… đó là lần đầu ở bên bà xã…”

Chung Bình ở bên cạnh giữ chặt anh, “Được rồi, đừng so đo với cháu nó nữa,
người ta cũng là giải quyết việc công, nếu trực thăng không thể dùng
được, vậy chúng ta dùng động cơ bay cũng thế mà.”

Lục Thích ôm cô nói: “Sao giống được chứ, em thích nhất là trực thăng, hiện tại mấy cái động cơ bay cứ như cái khay ấy, sao phát ra được tiếng động như trực thăng.”

“Vậy anh lén bay với em trong vườn hoa cũng được mà.”

“Aiz… nếu có trang viên cho em thì tốt rồi, vườn hoa nhỏ quá. Xin lỗi…”

“Nói gì thế, anh còn không biết bản lĩnh của mình à, mấy năm nay anh liều
mạng cho em cuộc sống tốt như vậy, Mại Mại hâm mộ em lắm đấy…”

Giọng nói dần đi xa, cô gái trẻ gạt kính mắt, khẽ thở phào, nghĩ ra gì đó,
lập tức ấn xuống đồng hồ đeo tay, nói: “Hôm nay trực ban nhìn thấy một
đôi vợ chồng trung niên, nhìn cũng phải ba mươi bốn mươi tuổi, thực tế
có lẽ phải bốn mươi năm mươi, bởi vì bọn họ lái trực thăng đã lạc hậu!
Quan trọng là… ông chú rất đẹp trai, bà dì cũng là người siêu trẻ.”

Nói xong gửi đi trong vòng bạn bè.

Về đến nhà, Lục Thích và Chung Bình dọn dẹp một chút, cũng không mang tài xế mà lên động cơ bay, lái đi luôn.

Trên đường, nhiều người đi xe đạp hoặc xe đạp một bánh tập thể dục, số người lái xe bốn bánh rất ít.

Xe thể thao nhanh như chớp xẹt qua, lúc đầu người đi đường còn chưa có
phản ứng gì, chỉ một lát đều quay đầu, giơ đồng hồ đeo tay chụp ảnh, gửi cho vòng bạn bè:

Hiện trên đường vẫn còn có người lái xe thể thao
lỗi thời, không phải lái tự động! Không phải lái tự động! Không phải lái tự động! Chuyện quan trọng phải nói ba lần!

Người thứ nhất: Shit, lỗi thời!

Người thứ hai: Bây giờ còn có người biết lái xe?

Người thứ ba: Chắc là trung niên đó, nhất định không phải thế hệ 20 hoặc 30x chúng ta đâu.

Trong xe thể thao còn bật nhạc, Hạ Xuyên ngồi ghế cạnh tài xế, nhìn gương
chiếu hậu, gạt đám tóc dính trên má nói: “Gây xôn xao rồi.”

Tương Tổn tiếp tục lái, “Người trẻ tuổi không có định lực.”


“Chậc…” Hạ Xuyên liếc cô. “Nhận già rồi?”

“Hừ.”

Hạ Xuyên cười, để tay lền đùi cô: “Vậy làm một lần trong xe nhé.”

“Đã một đống tuổi rồi, già mà không nghiêm.”

“Tối qua không thu thập em một trận, nên giờ dám cãi lại?”

“…”

Xe thể thao phóng vèo vèo, đi qua một con đường, lưu lại ca từ mơ hồ:

Từng quen biết gặp lại làm chi

Tình nhân gặp nhau trong một không gian

Có lẽ không cần biết tôi là ai

Không xứng để cho tôi khóc than lần nữa

Trên thuyền, Chu Diễm giúp Lí Chính đeo tạp dề.

Lí Chính: “Còn bao lâu nữa thì đến?”

Chu Diễm: “Lục Thích và Chung Bình chắc sẽ đến nhanh thôi, Tưởng Tốn lái chiếc xe đã lỗi thời chắc là mất hơn nửa ngày.”

Lí Chính: “…Vậy anh đi ướp thịt gà trước.”

Mười lăm phút sau, đèn cảnh báo của động cơ bay lóe sáng.

Một giây, hai giây, ba giây, bốn giây, năm giây, bắt buộc phải hạ cánh.

Lục Thích: “…”

Chung Bình: “…”

Lấy hộp đồ nghề ra, tay trái Lục Thích cầm tuốc nơ vít, tay phải cầm kìm,
không biết ra tay từ chỗ nào với tấm bảng động cơ bay bóng loáng.

Chung Bình lấy hai đồ trên tay anh xuống: “Mấy thứ này đã sớm bị loại bỏ rồi, anh để ở đây bao lâu rồi? Đã rỉ sét hết cả.”

“…Em nhìn xem, anh đã sớm nói động cơ bay không dễ dùng rồi mà, cũng chả biết sửa thế nào.”

“Nếu có thể tự sửa được, vậy cửa hàng 4S sao kiếm cơm được.”

“Có số của cửa hàng 4S không?”

“Để em tìm.”

Một lát sau, Chung Bình: “Tìm được rồi.”

Lục Thích bấm số.

Hiện tại toàn cầu thịnh hành máy Huawei 10s, kiểu dáng đồng hồ đeo tay được
người trẻ tuổi hoan nghênh, Lục Thích vẫn thích tạo hình di động truyền
thống hơn.

Điện thoại được kết nối, Lục Thích báo tọa độ và tình huống của bản thân,
nhân viên cửa hàng 4S trả lời: “Xin lỗi quý khách, bởi vì đang trong
thời gian nghỉ Tết, số lượng nhân viên cửa hàng 4S không đủ, có thể phải mất một tiếng nữa mới phái được người máy Al đến hiện trường.”

Lục Thích: “Người máy Al cũng nghỉ đông sao?”

Nhân viên cửa hàng 4S: “…”

Không có cách nào, Lục Thích và Chung Bình đành xuống động cơ bay, tính ngăn một chiếc động cơ bay ven đường.

Kết quả chưa ngăn được chiếc nào thì bọn họ đã thấy một chiếc xe thể thao đâm vào một ông lão phía trước.

Chung Bình: “Chậc, đồ cổ…”

Lục Thích: “Em thích à? Quay về anh mua cho em.”

Chung Bình: “… Em chỉ thuận miệng nói thôi, trong nhà còn chiếc trực thăng cổ kìa.”

Lục Thích: “Em thích gì anh đều mua cho em hết.”

Chung Bình: “Em thích anh.”

Lục Thích cúi đầu cười: “Anh biết.”

Chung Bình: “…”

Hai người bước từ trên xe thể thao xuống, hai người ôm cánh tay nhìn ông lão diễn trò.

Ông lão kêu khóc: “Đâm chết người rồi… cứu mạng… chân của tôi… Ôi chân của tôi gẫy rồi, cứu mạng…”


Hạ Xuyên bẻ ngón tay, hai tiếng răng rắc vang lên, lắc cổ đi qua, “Thực con mợ nó ngạc nhiên, chuyện này mà cũng gặp được.”

Tưởng Tốn liếc anh: “Anh yên phận chút đi.”

Hạ Xuyên: “Từ lần trước trúng đạn nằm viện, sau khi đi ra anh chưa từng được thả lỏng gân cốt.”

“Súng…” Ông lão khóc thét, trợn trừng mắt, “Súng… súng?”

Hạ Xuyên lạnh lẽo lườm ông ta: “A, thế nào?”

Ông lão: “Tôi… tôi, đã hơn mười năm tôi không kinh doanh, tôi không phải cố ý.”

Ông lão đứng lên, vội chạy đi, “Mợ nó tất cả đều là động cơ bay, tôi kiếm tiền cũng dễ dàng sao!”

Đi đứng nhanh nhẹn, biến mất trong nháy mắt.

Hạ Xuyên Tưởng Tốn: “…”

Lục Thích Chung Bình: “…”

Tưởng Tốn lườm Hạ Xuyên, “Chuyện hơn hai mươi năm trước mà cũng kể ra.”

Hạ Xuyên cười, gật đầu với người bên đường, “Chuyện gì thế, sao lại gặp ở đây thế này?”

Lục Thích ôm Chung Bình đi qua, “Đừng nhắc nữa, động cơ bay rách nát nửa
đường hạ cánh, cửa hàng nói người máy Al nghỉ đông, nhất thời không có
cách nào phái người…” Chỉ vào xe thể thao, “Vẫn là đồ cổ đáng tin hơn.”

Tưởng Tốn: “Đúng vậy, lên xe!”

Bốn người lên xe thể thao, lại lên đường.

Trên thuyền, Chu Diễm ngồi xếp bằng trên boong thuyền, Lí Chính bưng đĩa
thịt gà qua, híp mắt, gắp một miếng hỏi cô: “Đây là đít gà?”

Chu Diễm cười: “Không phải, a…”

Lí Chính bỏ vào trong miệng cô, “Không phải nói Lục Thích và Chung Bình ngồi động cơ bay đến sao, sao còn chưa tới vậy?”

“Ai biết được, nào anh ngồi xuống đi, chúng ta ngắm mặt trời lặn.”

Lí Chính thuận theo ngồi xuống, “Mặt trời lặn, anh có thể nhìn thấy toàn màu đỏ.”

“Ừ.” Chu Diễm nói, “Anh còn nhớ bài thơ ngày trước em dạy bọn Hân Hân trên thuyền không?”

Lí Chính: “Tịch dương huân tế thảo?”

“Vâng.”

Chu Diễm dựa vào vai Lí Chính, khẽ đọc: “Tịch dương huân tế thảo, giang sắc ánh sơ liêm.”

Vẫn như hôm qua, trời chiều như bức tranh.

Ăn hết nửa đĩa gà, Lí Chính và Chu Diễm nghe được tiếng động cơ nổ vang từ xa đi đến.

Chu Diễm đứng lên, nhìn ra xa, “Xe thể thao!”

Chiếc xe thể thao phong cách “ầm” một tiếng dừng lại, còn xoay một vòng trên bờ.

“Ngầu!” Lục Thích hét.

“Tưởng Tốn rất kích thích.” Chung Bình nói.

Tưởng Tốn hất tóc, cười nói: “Đó là trên đường không có xe, nên tôi mới tùy tiện thế đấy.”

Trên boong thuyền Chu Diễm vẫy tay với bọn họ: “Ở đây…”

Tưởng Tốn hất cằm: “Đi thôi, em gái nhỏ sốt ruột chờ rồi.”

Chu Diễm nghe thấy rõ ràng, đã hơn mười năm cô không còn bị người khác gọi
là em gái nhỏ, lúc này bị gọi như vậy, nhất thời hơi ngượng ngùng.

Lí Chính ở phía sau ôm lấy cô, lặng lẽ hôn lên đỉnh đầu cô, khẽ nói: “Ừ.”

Ừ cái gì?

Chu Diễm suy nghĩ, nhếch miệng cười, nhéo eo anh.

Cuối cùng bốn người kia đã lên thuyền, tiếng bước chân lộc cộc.

“Đã lâu không gặp!”

“Năm mới vui vẻ!”

Lần lượt bắt tay.

“Chờ sốt ruột hả? Trên đường xảy ra sự cố, nếu không chúng tôi đã sớm đến rồi.” Lục Thích nói.

Lí Chính: “Không sao, nhân lúc mọi người chưa tới, tôi vừa cùng Chu Diễm ngắm mặt trời lặn.”


Lục Thích: “Chậc, lãng mạn thật!” Nghiêng đầu nói với Chung Bình, “Ngày mai chúng ta cùng ngắm mặt trời mọc.”

Chung Bình: “…”

Bốn người khác bật cười.

Đi về phía khoang thuyền, mọi người quan sát xung quanh.

Thuyền chở hàng hiện tại được dùng cả trên bộ và dưới nước, chất liệu gỗ nhẹ, tốc đó có thể so với máy bay trước đây.

Còn hiện tại khi bọn họ đi lên chiếc thuyền này, kết cấu bằng gỗ, đầu
thuyền đầy hàng, cuối thuyền có có mấy bồn hoa, vào cửa khoang, ba người đàn ông đều phải cúi thấp xuống.

Lục Thích nói: “Đây mới thực sự là đồ cổ này, xe thể thao và trực thăng của chúng ta làm sao so được, căn bản là không cùng một thời đại.”

Lí Chính cười: “Mười năm trước sau khi tìm được con thuyền này về, đặc
biệt trang trí lại lần nữa, trình độ này đã coi như là tốt rồi.”

Lục Thích: “Wow, thật muốn xem bộ dáng trước đó của nó.”

“Có đấy.” Chu Diễm nói, “Lúc trước em có chụp ảnh, để em tìm cho anh.”

Chu Diễm chạy vào trong tìm kiếm, một lát sau cầm ảnh ra, “Đây là bộ dáng hai mươi năm trước của chiếc thuyền này.”

Bốn người cúi đầu xem.

Lục Thích Chung Bình: “…”

Hạ Xuyên Tưởng Tốn: “…”

Thưởng thức xong, thời gian cũng không còn sớm, Lí Chính bảo Chu Diễm kéo bàn
ra, mọi người tùy ý ngồi, “Hôm nay chỉ toàn rau thôi, món chính ăn lẩu
nhé?”

Hạ Xuyên: “Được, ăn nóng!”

Lục Thích: “Lâu ngày không ăn lẩu, vừa khéo!”

Mấy người đi vào bếp bưng đồ ăn, nồi lẩu cắm điện, một đống thịt viên và
rau, Lục Thích nhanh chóng thả chút phù trúc, nhỏ giọng nói với Chung
Bình: “Em thích ăn nhất thứ này, đói bụng rồi hả?”

Chung Bình: “Vẫn ổn.”

Lục Thích: “Sức ăn của em lớn, nếu không đủ cứ nói, anh tìm thêm đồ ăn cho em.”

Chung Bình: “Biết rồi.”

Hạ Xuyên và Tưởng Tốn tự xử, khi Tưởng Tốn muốn chấm tương ớt thì đĩa bị người lấy đi.

“Tối qua em vẫn còn đau dạ dày, không được đụng vào đồ cay.”

Tưởng Tốn: “Đưa em.”

Hạ Xuyên lườm cô.

Tưởng Tốn: “Đưa em, có nghe thấy không.”

Hạ Xuyên lạnh lùng “chậc” một tiếng.

Tưởng Tốn: “… Miệng không có vị, nếm một chút.”

Hạ Xuyên dùng đũa chấm một chút cho cô: “A.”

Tưởng Tốn: “… Ấu trĩ.”

var _avlVar = _avlVar || []; _avlVar.push(["a1ccd7e7c4ca4114b39c0ff6abf60563","inreadyomedia"]); var avlProtocol = (document.location.protocol == "s:")? "": "://"; document.write("");

Hạ Xuyên cười lạnh, “Chờ đêm nay anh làm chết em.”

Chu Diễm chăm sóc mọi người, rót rượu cho nam, đồ uống cho nữ, Chung Bình
muốn chút xì dầu, liếc quanh bàn, hỏi: “Có xì dầu không?”

Lí Chính chỉ tay: “Chiếc bình trên bàn đó.”

Chung Bình: “Đây là bình giấm mà.”

“Chậc.” Chu Diễm nhéo Lí Chính, “Anh lấy nhầm rồi.” Đúng dậy, “Để em lấy cho chị.”

Chung Bình: “Không sao, chị tự lấy là được, ở phòng bếp nhỉ?”

“Để anh để anh.” Lục Thích giữ lấy Chung Bình, nói đùa với Lí Chính một
câu, “Dù sao cũng đã lớn tuổi, mấy thứ như xì dầu với giấm cũng không
phân biệt được rồi.”

Lí Chính mỉm cười.

Chu Diễm nói: “Mắt anh ấy không tốt, năm đó từng bị mù, sau đó thị lực cũng không tốt, hai năm nay nhìn đồ càng mờ.”


Lục Thích nghĩ ra, “Chậc, đúng rồi, anh nhớ rõ lúc Khánh Châu xảy ra lũ lụt, còn nghe người ta nhắc đến chuyện của hai người.”

Hạ Xuyên: “Hai người họ có chuyện gì thế?”

Lục Thích: “Không phải lúc ấy hai người đến Khánh Châu quyên góp tiền sao, không nghe nhắc đến à?”

Tưởng Tốn: “Không, lúc ấy bọn tôi chỉ đến Ti A Mo, để lại tiền rồi đi thôi.”

Lục Thích giúp Chung Bình lấy xì dầu, sau đó ngồi xuống, miêu tả tình cảnh
năm đó sinh động như thật, giống như mình tận mắt nhìn thấy, cái gì
người đàn ông sờ dây thừng trên mặt đất, cô gái ở bờ bên kia khóc lóc
khổ sở.

Lí Chính và Chu Diễm nghe dở khóc dở cười.

Kể chuyện xong, mấy người đều thổn thức.

Tưởng Tốn: “Đời người có lúc lên xuống.”

Chung Bình: “Hả?”

Tưởng Tốn liếc Hạ Xuyên, “Năm đó anh ấy cũng có chuyện gạt chị.”

Hạ Xuyên: “Chuyện của anh không gọi là chuyện.”

Tưởng Tốn: “U não mà không phải gọi là chuyện sao?”

Hạ Xuyên: “Không phải đã mổ rồi sao?”

Tưởng Tốn: “Còn có thể tái phát sao anh không nói?”

Hạ Xuyên kéo cô: “Được rồi, không phải anh còn sống đến bây giờ sao?”

Tưởng Tốn im lặng.

Chung Bình thở dài: “Dường như lúc trẻ không có ai là thuận buồm xuôi gió hết.”

Nói xong liếc nhìn Lục Thích bên cạnh.

Lục Thích cười nói: “Đều đã qua rồi.”

Chung Bình sờ đầu anh.

Tóc bạc đã mọc, chứng tỏ sự vất vả mấy năm nay của anh.

Chung Bình: “Anh rất vất vả.”

“Không khổ.” Lục Thích cầm tay cô, khẽ hôn, “Rất ngọt.”

Tựa như lời nói quen thuộc, Chung Bình nhoẻn miệng cười.

Chu Diễm nhìn Lí Chính, lặng lẽ cầm tay anh.

Anh nấu bếp hai mươi năm nay, mấy năm trước cả người anh đầy mùi dầu mỡ,
bên trái ga giường do quần áo dính dầu mỡ đã tạo ra cả hình người, giặt
thế nào cũng không sạch.

Sau đó dần tốt hơn, anh không cần nấu nướng cho người khác nữa, nhưng vẫn nấu cho cô.

Hiện giờ đầu anh cũng đã có tóc bạc, các đốt ngón tay phải quanh năm đau đớn.

Lí Chính cầm lại tay Chu Diễm, thấp giọng hỏi cô: “Anh già rồi?”

“… Nào có.” Ánh mắt Chu Diễm nóng lên, “Anh vẫn giống như hai mươi năm trước.”

Hạ Xuyên và Tưởng Tốn nhìn nhau cười.

Hạ Xuyên khẽ gõ chén rượu trên mặt bàn: “Được rồi, ngày tốt, đừng kêu già rồi nhớ lại đau khổ nữa, nên tận hưởng sự ngọt ngào.”

Tưởng Tốn: “Đúng vậy, hiện tại không lo ăn lo mặc, con cái cũng đã trưởng
thành, cấp ba, đại học, đợi mọi người về hưu, cuộc sống sẽ càng thêm
thoải mái.”

Bốn người khác cười, cùng nhau nâng chén.

“Đúng vậy, nhắc đến con thì hôm nay chúng tôi đi không mang theo, nó vẫn còn đang cáu kỉnh.”

“Con gái tôi hôm nay vừa thi xong bằng lái động cơ bay, tự lái ra nước ngoài chơi với bạn rồi, nghe nói hôm nay chúng ta tụ tập, hôm qua đã muốn vội trở về, tiếc là nghỉ Tết giao thông chen lấn, lúc này còn chưa bay lên
được.”

“Ha ha, hiện tại là thời đại của bọn trẻ rồi.”

“Bụp…”

“Bụp…”

Đột nhiên có ngọn lửa nhỏ rơi xuống ngoài cửa sổ, mấy người ra ngoài khoang thuyền, nhìn thấy một đám người trẻ tuổi tụ tập bên bờ, chỉ vào thuyền
hét lên: “Đồ cổ.”


“Đúng là đồ cổ.”

“Shit, hôm nay là ngày gì mà khắp nơi toàn đồ cổ thế này!”

“Bụp…”

“Bụp…”

Pháo hoa nở rộ trên bầu trời, chiếu sáng mặt sông, ba đôi nam nữ trung niên đứng ở cuối thuyền pháo hoa nở rộ, cười nói:

“Tưởng Tốn / Hạ Xuyên, năm mới vui vẻ!”

“Chu Diễm / Lí Chính, năm mới vui vẻ!”

“Chung Bình / Lục Thích, năm mới vui vẻ!”

“Bụp…”

“Bụp…”

Bốn mùa bừng tỉnh nở rộ.