Hôm sau trời còn chưa sáng, tiếng chuông báo thức từ di động còn chưa vang
lên, Chung Bình mở mắt, nhìn sang bên cạnh thấy người còn đang ngủ, cô
cẩn thận bỏ cánh tay để trước ngực mình ra.
Vừa di chuyển người bên cạnh đã theo phản xạ ôm chặt, Chung Bình sững sờ
mấy giây, gian nan ngáp một cái, tiếp tục đẩy anh ra, thấy sức nặng của
anh ép chặt, cô xoa đầu anh, buồn ngủ nói: "Em đi WC."
"Ừ..." Lục Thích trở mình, thả người.
Chung Bình thuận lợi nhổm người dậy, mở mắt mặc quần áo đi dép lê, nhẹ tay nhẹ chân mở cửa phòng ngủ, đi ra ngoài.
Đi vào nhà bếp, Chung Bình bật đèn, tìm kiếm đồ trong tủ lạnh, bánh mỳ,
thịt xông khói, pho mát, trứng gà, lạp xưởng, cơm nguội... lấy một đống
đồ ra.
Nướng cơm nguội thành cơm cháy, để lạp xưởng ở giữa tạo thành hình trái tim,
đập trứng thả vào chảo, rán thịt xông khói, trứng chín lại quay sang pho mát.
Ở phòng ngủ trên lầu, Lục Thích vung tay sang bên cạnh, chiếc giường đơn
khẽ rung, qua hai giây, anh đột nhiên bừng tỉnh, ôm bên cạnh: "Chung
Bình..."
Sờ vào khoảng không, anh sửng sốt, lập tức nghĩ ra gì đó, thở phào, nằm yên.
Nhắm mắt ngủ một lúc, Lục Thích gọi người: "Chung Bình."
Không có ai đáp lại, anh lại gọi: "Chung Bình!"
Vẫn không ai đáp, cẩn thận lắng nghe, trong nhà tắm không có chút tiếng động nào.
Cuối cùng Lục Thích bừng tỉnh, tìm một vòng xung quanh, trong phòng không có người, trong nhà tắm cũng không bật đèn.
Thời gian còn sớm, rèm cửa lộ ra ánh sáng mỏng manh, anh xuống giường mặc quần, ra khỏi phòng ngủ tìm người.
Cả kí túc xá im ắng, mọi người còn đang ngủ say, đi xuống cầu thang lầu
hai, anh nghe thấy tiếng động từ nhà bếp, nghe theo tiếng đi qua.
Trong căn phòng mờ tối, chỉ có ngọn đèn trong nhà bếp, mùi thức ăn bay khắp
bốn phía, trong lò nướng có ánh lửa, hai lát bánh mỳ được đặt trong máy
nướng bánh mỳ, thịt xông khói chìm trong chảo dầu, cô gái mặc tạp dề
đứng trước bệ bếp, tay cầm xẻng, chuyên chú nấu ăn.
Trời còn chưa sáng hẳn, đồ điện trong nhà bếp, thức ăn nóng hổi, có cô gái
đang thong dong nấu bữa sáng cho anh. Anh chưa từng nhìn thấy hình ảnh
nào giản dị như vậy...
Lục Thích đút tay vào túi, lặng lẽ đứng ở cửa, tất cả cảm xúc trở về số
không, yên bình ổn định, giống như trời vừa rạng sáng, đời người vừa mới bắt đầu.
Chung Bình để bánh mỳ nướng vào đĩa, đang muốn tìm bơ lạc, đột nhiên được
người ôm lấy từ phía sau, vội quay đầu, thấy người tới, cô cười: "Sao
anh lại xuống đây?"
Lục Thích dán mặt vào má cô, nói: "Tỉnh dậy không thấy em đâu."
"Sao hôm nay anh dậy sớm thế? Không phải do em đánh thức anh đấy chứ?"
"Không, đột nhiên tỉnh dậy thôi." Lục Thích hỏi, "Làm gì thế?"
Chung Bình nói: "Món thập cẩm, có gì làm nấy."
Lục Thích liếc quả trứng rán hình trái tim, "Cho anh à?"
"Đều của anh hết."
Chung Bình gắp miếng trứng đút vào miệng anh, Lục Thích giữ tay cô cắn mấy miếng. Chung Bình hỏi: "Ăn được không?"
"Ngon lắm, còn pho mát thì sao?"
"Để thêm chút nữa, anh còn chưa đánh răng đâu."
Lục Thích há to miệng, nuốt nốt chỗ trứng còn lại.
Chung Bình cười anh: "Mất vệ sinh!"
Hai người bày hết đồ lên khay, tắt đèn nhà bếp, rón rén đi lên lầu. Chung
Bình đuổi Lục Thích đi đánh răng, để bữa sáng ra chiếc bàn tròn ngoài
sân thượng, cô tìm hai ngọn nến tối qua chưa dùng đến.
"Anh để bật lửa ở đâu thế?"
"Trong túi quần."
"Quần đâu?"
"Anh đang mặc."
Chung Bình vào nhà tắm, móc túi anh, miệng Lục Thích ngậm bàn chải đánh răng, tay cô dán vào đùi anh, tìm được bật lửa, Chung Bình huơ huơ với Lục
Thích, anh nhìn cô mỉm cười.
Ngọn lửa nhỏ được thắp lên, bữa sáng được bao quanh bởi ánh nến, gió sớm thổi, hai người ăn sáng chờ mặt trời lên.
Bên dưới lầu dần ồn ào, Lục Thích đã mặc xong âu phục, dặn dò Chung Bình:
"Trong đội chỉ có mình em là phụ nữ, nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, đừng cậy mạnh, sức khỏe là quan trọng nhất." Liếc cô, "Cũng phải giữ khoảng
cách thích hợp với những người khác."
Chung Bình kéo khóa, đưa túi cho anh: "Anh mới phải nhớ ấy, không được ăn sáng chung với Chương Hân Di nữa."
Lục Thích ôm cô, hôn một cái: "Anh nhớ!"
Tiện tay nhét nốt hai hộp bao cao su còn lại vào túi, "Đừng lãng phí, chờ em trở về."
Chung Bình: "..."
Chung Bình và đồng đội tiễn Lục Thích lên xe, nhiều người khó mà mở lời, Lục
Thích kéo cửa xe, sờ mặt Chung Bình: "Về đến nơi anh sẽ gọi điện thoại
cho em."
"Vâng."
Cuối cùng xe taxi dần đi xa.
Chung Bình đứng tại chỗ nhìn theo một lúc lâu, để tay ra đằng sau, cúi đầu
nhìn chân, di động đột nhiên có tin nhắn, Chung Bình mở ra.
Weixin từ Lục Thích: Ngoan một chút.
Chung Bình cười, nhắn lại: Vâng!
Lục Thích trở về nước, hôm sau gặp Cao Nam ở công ty, trên mặt hiện lên mấy chữ "thăng quan tiến chức", điều khiển máy bay vòng vèo trên đỉnh đầu
anh ta.
Cao Nam nhìn anh một lát, cười: "Tâm trạng tốt vậy à."
"Đương nhiên rồi." Lục Thích gác chân lên bàn làm việc, lười biếng điều khiển
trực thăng, đột nhiên cười, "Những ngày tháng này mới là đáng sống, cậu
nhìn hiện tại xem, Thẩm Huy cũng đã có đối tượng, còn tôi, ha ha..."
Lục Thích không nhiều lời, điều khiển trực thăng đỗ xuống mặt bàn, "Cậu không biết có bạn gái tốt thế nào đâu."
Cao Nam đặt tài liệu lên bàn anh, nói: "Đó là do bạn gái anh tốt, hôm qua
Thẩm Huy còn cãi nhau với bạn gái đấy, tôi cảm thấy phụ nữ thật nhiều
lời."
Lục Thích nói: "Có người phụ nữ nào không nhiều lời chứ... nhưng Chung Bình thì khác, cô ấy là ngoại lệ."
"Như thế nào là ngoại lệ?"
"Không nhiều lời, không suy nghĩ linh tinh, có gì nói thẳng, độc lập kiên cường, chủ động, hiền lành, ăn nhiều, có sức khỏe."
Cao Nam: "..."
Lục Thích thở dài, hơi nhớ nhung người, "Cũng không biết hiện tại cô ấy đang làm gì... có lẽ đang ngủ rồi."
Cao Nam đùa: "Nghe anh nói nếu dựa vào tiêu chuẩn của Chung Bình, anh tìm
cho tôi một người, có lẽ tôi không ngại yêu đương đâu."
Lục Thích đả kích anh ta: "Vậy cậu cứ độc thân cả đời đi."
Buổi trưa hai người đến căn tin công ty ăn cơm, đã lâu Lục Thích không tới
đây, không ngừng soi mói đồ ăn trong tủ kính, viết mấy chữ, mới cùng Cao Nam tìm vị trí ngồi xuống.
Chương Hân Di vừa đi vào căn tin, thấy Lục Thích vừa viết xong, đi đến chỗ cửa sổ ngồi, cô ta đi qua, cầm lấy quyển sổ lên nhìn, đồng nghiệp bên cạnh
gọi cô ta: "Có nấm đông cô đấy, cô ăn không?"
Chương Hân Di đáp: "Tôi gặp một người bạn để qua chào hỏi đã."
Lục Thích vừa ăn được mấy miếng, bên cạnh có người đi tới, làm như quen
thuộc nói: "Không ngại tôi ngồi chung chứ, hôm trước tôi đến SR huấn
luyện, không thấy anh, anh lại vắng mặt."
Nói xong, cứ thế tự nhiên ngồi xuống, Chương Hân Di mỉm cười gật đầu với
Cao Nam ở bên cạnh, Cao Nam lên tiếng chào: "Cô Chương."
"Đừng khách sáo thế, gọi tôi Hân Di là được rồi." Chương Hân Di nghĩ ra gì
đó, mỉm cười, "Suýt chút nữa thì quên mất, hai người hiện tại đều là cấp trên của tôi, nên gọi tôi là Tiểu Chương mới đúng."
Lục Thích lúc đầu phớt lờ, thản nhiên ăn, sau đó lại thấy Chương Hân Di lấy di động ra, anh nhíu mày, "Tật xấu gì thế."
"... Hả?" Chương Hân Di không nghe rõ.
Lục Thích lườm cô ta: "Tôi không cho cô ngồi, cô ngồi đây không theo quy củ, bên cạnh hết chỗ à?"
Chương Hân Di: "..."
Chương Hân Di xấu hổ, nhanh chóng mỉm cười như thể không có việc gì, đứng lên, bưng khay đồ ăn, "Vâng, Lục tổng, anh ngàn vạn lần đừng trừ tiền lương
của tôi."
Nói xong, đi về phía bàn đồng nghiệp, người đồng nghiệp đã quan sát từ xa
một lúc lâu, thấy người đến gần, vội vàng hỏi: "Cô quen Lục tổng à?"
Chương Hân Di cười nói: "Ừ, nhưng không quá thân đâu."
Cao Nam nhìn về phía Lục Thích: "Cũng là người quen mà, không phải cùng sinh hoạt ở SR à, sao phải làm vậy?"
"Vớ va vớ vẩn"." Lục Thích lãnh đạm ném ra bốn từ.
Cao Nam cụp mắt ăn cơm, không nhiều lời nữa.
Lục Thích bận rộn mấy ngày, xử lý xong công việc mới nhớ tới phải đến trung tâm bắt đầu huấn luyện bay.
Sau khi bay hai lần, hôm nay anh để di động cố định trên đỉnh cabin, bật
camera, điều chỉnh tai nghe, đối chiếu với checklist, khởi động thiết
bị, ho mấy tiếng lấy giọng: "Hiện tại anh chuẩn bị cất cánh, đường bay
hôm nay là..."
Ký túc xá nước Mỹ.
Chung Bình rửa mặt xong đang chuẩn bị đi ngủ, nhận được một tin nhắn mới, cô mở ra là tin nhắn video.
"Hiện tại anh chuẩn bị cất cánh, đường bay hôm nay là từ trung tâm huấn luyện đến sân bay Nam Giang, hiện tại là mười giờ sáng Bắc Kinh."
Rotor chuyển động, trực thăng tiến lên.
"Hiện tại đã khởi động xong."
Trực thăng chậm rãi rời khỏi mặt đất.
"Đang lăn bánh."
Trực thăng bay lên không, bên ngoài cửa kính là dãy núi kéo dài.
"Hôm nay thời tiết Nam Giang rất tốt, em nhìn xem có phải núi rất xanh không?"
Mặt trời phía xa tỏa sáng trên bầu trời.
"Phía dưới có dòng sông, em có nhìn thấy không? Còn có thuyền nữa... biết chỗ đó là bến tàu nào không?"
Chung Bình tựa vào đầu giường, đắp chăn, tập trung tinh thần xem.
Nhìn xuống con sông trở nên nhỏ bé, cô giống như đang ở trên không trung,
cùng ngắm cảnh với Lục Thích, có ánh mắt trời, có mây, có tiếng gió, còn có cả hơi thở của anh.
Chung Bình bay cùng anh, cùng anh ngắm sông ngắm núi, cùng anh hạ cánh xuống sân bay, cuối cùng nhìn chằm chăm vào mắt anh.
Lục Thích: "Còn mười ngày nữa."
Tám giờ sáng Bắc Kinh, Lục Thích còn đang buồn ngủ sờ di động, mở tin nhắn mới đến.
"Anh có lưu lại video không?"
"Có."
"Trở về gửi cho em một bản."
"Em đã nhìn rồi còn cần làm gì?"
"Có việc cần dùng."
"Không phải em định up lên mạng đấy chứ?"
"Không." Nói xong Chung Bình mỉm cười vẫy chào trong màn hình.
Trực thăng đang bay trên không trung, bên ngoài mưa nhỏ, tầm nhìn vẫn ổn,
găng tay màu vàng cầm lấy dây thừng, Từ Điển điều khiển xe trục kéo,
Chung Bình rơi từ cabin xuống mặt đất, cô vẫy tay vào trong màn hình.
Hình ảnh không ngừng rung, lúc còn mơ hồ, âm thanh ồn ào, cuối cùng trời đất nghiêng ngả, máy quay được người cầm lấy, trên màn hình dính mấy giọt
mưa, găng tay màu vàng lau đi, nhưng không khô được, găng tay được tháo
xuống, ngón tay nhỏ nhắn lau màn hình.
Chung Bình thở hổn hển, hai má còn đỏ ửng, nhìn màn hình nói: "Còn chín ngày."
Lục Thích: "..."
Lục Thích xoay người, nằm dạng hết ra, qua một lúc lâu, để di động lên ngực.
Nằm một lúc, đứng lên, nhảy nhảy trên mặt đất, nhanh chóng kéo rèm ra, nắng sớm chiếu vào phòng, anh ngâm nga hát, đi đánh răng rửa mặt.
Trung tâm huấn luyện, Lục Thích đứng bên cạnh trực thăng.
"Còn tám ngày."
var _avlVar = _avlVar || []; _avlVar.push(["a1ccd7e7c4ca4114b39c0ff6abf60563","inreadyomedia"]); var avlProtocol = (document.location.protocol == "s:")? "": "://"; document.write("");
Ở bên kia, Chung Bình đứng trên đỉnh núi.
"Còn tám ngày."
Trung tâm huấn luyện, Lục Thích cầm một chai nước.
"Còn bảy ngày."
Bên kia, Chung Bình ngồi trong lớp học.
"Còn bảy ngày."
Trung tâm huấn luyện, Lục Thích thảo luận xong với huấn luyện viên về kĩ năng bay.
"Còn sáu ngày."
Trung tâm huấn luyện, trong màn hình là sao trời, Lục Thích đang đi trên
đường, nói: "Còn ba ngày nữa, ngày kia anh phải đi công tác."
Bên đội cứu viện, Chung Bình cởi áo cứu sinh xuống, nói: "Chiều mai bọn em được nghỉ, anh sớm trở về."
Lúc chờ đồ ăn mang lên, Lục Thích bật video Chung Bình vừa gửi cho anh, Lục Học Nhi ở bên cạnh nhìn qua: "Cái gì vậy?"
Lục Thích đẩy ra. "Không phải chuyện của mày."
Lục Học Nhi chống má, "Hiếm khi hai anh em chúng ta ăn chung được bữa cơm,
thế mà anh cứ cắm đầu vào xem video. Đừng cho là em không biết gì, không phải là bạn gái anh sao, em thấy hết rồi."
Nhân viên mang đồ ăn lên, Cao Nam liếc di động của Lục Thích, dịch đĩa đồ ăn cho có chỗ để.
Lục Học Nhi đột nhiên bật cười: "Chị Chung Bình này cũng thú vị thật, cái
gì mà các vị giáo sư vất vả, chờ mong hội nghị ngày mai... Không phải
chị ấy đi tham gia huấn luyện trực thăng sao? Nhân tiện tham gia hội
nghị nghiên cứu à?"
Lục Thích lạnh lùng lườm Lục Học Nhi, hoàn toàn không thèm quan tâm.
Lục Học Nhi nói tiếp: "Em nhờ chị ấy mua hộ mấy đồ, không biết chị ấy đã mua chưa."
Lục Thích nhíu mày: "Mày nhờ cô ấy mua đồ? Mua gì?"
Lục Học Nhi: "Đồ trang điểm và túi xách thôi."
Lục Thích: "Mày nhờ cô ấy khi nào thế? Sao mày có số của cô ấy?"
Lục Học Nhi khinh bỉ: "Bọn em đã sớm trao đổi số điện thoại rồi, sao thế, em nói chuyện với chị dâu còn phải thông qua anh sao?"
"..." Lục Thích lạnh lùng nói, "Cô ấy không rảnh mua đồ cho mày đâu, nhờ cô ấy mà mày cũng không thấy mất mặt."
Lục Học Nhi không để ý sự châm chọc của anh: "Hừ, chị ấy đã đồng ý rồi."
"Hiện tại tao bảo cô ấy trả lại."
"Không chừng chị ấy đã mua rồi, anh quan tâm làm gì."
Lục Thích định hỏi thì Chung Bình đã nói trong điện thoại: "Đúng vậy, đã mua xong rồi."
Lục Thích: "... Em giúp nó mua đồ!"
Chung Bình: "Cô ấy là em gái anh mà, dù sao bọn em cũng có hơn nửa ngày đi dạo, nhân tiện mua đồ thôi mà, cũng không mất công."
Lục Thích: "Sau này không cần để ý đến nó, coi lời nó nói là rắm được rồi."
Chung Bình cười anh: "Anh đừng nói thế, khó trách cô ấy nói anh hung dữ."
Lục Thích: "Ít nói chuyện với nó thôi, xóa số nó đi."
Chung Bình: "Không xóa."
Lục Thích: "... Vậy ít nói chuyện với nó thôi."
Chung Bình: "Vâng."
Lục Thích cười, nằm xuống sô pha, gác chân lên bàn, "Lúc em về anh sẽ bảo
Cao Nam ra sân bay đón em, lúc đó có lẽ anh không về kịp."
Chung Bình: "Không cần đâu, em gọi taxi là được."
Lục Thích: "Về tối anh lo lắng."
Chung Bình: "Còn một đống người trong đội mà."
Lục Thích: "Bọn họ trở về cũng phải gọi xe, không tiện, em cũng không tiện
đường với họ, chẳng lẽ em định để nửa đêm người ta phải đi đường vòng
đưa em về? Cứ quyết định vậy đi."
Chung Bình suy nghĩ, "Vậy có làm phiền Cao Nam không?"
Lục Thích: "Không sao, đêm hôm cậu ta cũng chả có việc gì làm, cả đêm đều ở nhà, ở lâu trong nhà quá sẽ thành biến thái mất."
Nói xong, Lục Thích hỏi: "Hôm nay em đi dạo ở đâu thế?"
Chung Bình lập tức trò chuyện với anh về bảo tàng, các cửa hàng lưu niệm.
Lục Thích đáp lại câu được câu không, trong lỗ tai đều là giọng nói dịu dàng của cô.
Hai ngày sau, Cao Nam đến sân bay đón Chung Bình.