Trời Và Đất, Cách Nhau Một Sợi Dây Thừng

Chương 6: Ôm ấp mười năm

Trực thang chầm chậm bay lên, cánh quạt ầm ầm chuyển động dường như xua tan rét lạnh.
Lục Thích ngồi ở ghế sau, đầu mũi xẹt
qua hương thơm khẽ khàng, có lẽ là dầu gội đầu, có lẽ là hoa, có lẽ là
mùi vị riêng biệt của đối phương, át mùi máu tươi khiến anh hít thở dễ
chịu hơn không ít. Mái tóc đen trước mắt được thả xuống che lỗ tai, tóc
mái che khuất đuôi mắt cô.
Chung Bình cột chắc dây an toàn cho anh, đứng dậy, thấy ánh mắt anh nửa khép nửa hở, hỏi: “Tên của anh?”
Lục Thích cau mày.
“Tên của anh?” Chung Bình hỏi lại lần nữa.
Môi rất khô, khép mở đều hơi khó khăn, giọng nói vô cùng khàn: “Lục Thích…”

“Ý thức tỉnh táo.”

Không biết cô nói với ai, Lục Thích lại cau mày.
“Chân có vết thương, máu đã ngừng chảy, thể lực của nạn nhân đã cạn kiệt, cơ thể bị tổn thương.”

Rõ ràng giọng nói đã dịu đi.
Lục Thích há miệng thở dốc, lại không thể phát ra tiếng, cánh tay đột nhiên truyền đến một lực nhỏ, mang lại cảm giác an toàn.
“Em gái và bạn bè anh đã được cứu thoát, đưa lên xe cấp cứu rồi.”

Lục Thích mỉm cười, anh không muốn hỏi chuyện này. Không đợi anh mở
miệng, lực trên cánh tay đã biến mất, anh được đưa lên cáng, xung quanh
là cảnh sát và đồng phục màu vàng, còn có nhân viên cứu hộ và phóng
viên, anh cố gắng tìm Chung Bình, chỉ thấy một bóng dáng nhỏ xinh chạy
tới bên cạnh xe cấp cứu, đang nói gì đó với người khác.
Lục Thích khẽ thở phào, dùng sức kéo chăn, che khuất mặt.
Ánh sáng lóe lên, chỉ chụp được chiếc chăn màu xanh.

Công tác cứu viện sắp kết thúc, Chung
Bình xoay cổ, mở chai nước uống một ngụm lớn, sắc trời âm u, dường như
sắp mưa, may mà chạy tới sớm cứu tất cả mọi người ra.
Có một cuốn sổ được đặt ở ghế sau xe, Chung Bình cúi đầu nhìn:

17:48 chiều ngày 7 tháng 4 năm 2018, đội tôi nhận được xin giúp đỡ cứu
viện vùng núi, địa điểm là vùng núi huyện La Nguyên, có tất cả 21 người
nhóm Alice bị nhốt, trong đó có một người mang thai 5 tháng.
20:50, đội thứ nhất đến: Lão Hà, Bình
An, Tiểu Chung, Từ Điển, Mại Mại… cùng với cảnh sát địa phương, phòng
cháy chữa cháy tạo thành tổ cứu viện.
21:30, đội thứ hai đến: Lão Vương, Tiểu Chu…
22:10, đội thứ nhất phụ trách tìm kiếm…
00:12 ngày 8 tháng 4, bộ chỉ huy tìm được tín hiệu báo nguy của nạn nhân.
01:00, Mại Mại cứu người vô ý ngã bị thương.
01:20, đội thứ nhất tìm được hai nạn nhân, từ vùng A đưa người xuống núi.
02:00, một lần nữa phân công nhân viên cứu viện.
05:40, xin SR trực thăng tiếp viện, khởi động cứu trợ từ không trung.
06:50, trực thang đến, Lão Hà, Tiểu Chung… phối hợp nhiệm vụ giải cứu.
07:30, trực thăng phát hiện nạn nhân.
07:45, trực thăng phát hiện nạn nhân còn lại.
Chung Bình duỗi cánh tay, cầm cuốn sổ, bấm bút bi, viết một dòng cuối cùng:
08:20, trực thăng thả dây thừng, thành công cứu được nạn nhân cuối cùng.
Lục Thích được đưa vào bệnh viên nhân
dân huyện, phối hợp làm một loạt kiểm tra, ngoài cẳng chân bị cành cây
và đá đập vào làm bị thương chảy máu thì chỉ bị thương phần mềm, não bị
chấn động nhỏ, thể lực cạn kiệt nghiêm trọng, anh không bị thiếu cánh
tay gãy cái chân nào đã là may lắm rồi.
Thẩm Huy đi theo đội cứu viện tìm kiếm
cả đêm, lúc này cả người nhếch nhác, Cao Nam đang ngủ bên giường bên
cạnh, anh ta khẽ nói: “Lúc tìm được Học Nhi trời đã sáng, bên dưới chảy
máu, lập tức đưa lên xe cứu thương. Cả đêm cô ấy không ngủ, cảm xúc kích động, hơn nữa lại còn vận động mạnh, tuy bác sĩ nói tạm thời đã ổn
định, nhưng vẫn có khả năng sảy thai, cần ở lại bệnh viên quan sát,
nhưng việc điều trị ở bệnh viện huyện không tốt, vẫn nên đưa đến bệnh
viện lớn; mặt khác các phóng viên muốn phỏng vấn cô ấy, tôi đều đã ngăn

cản…” Dừng một chút, quan sát sắc mặt Lục Thích, “Cô ấy muốn gặp anh,
khóc rất thê thảm.”

Lục Thích từ từ nhắm hai mắt lại nói: “Trước tiên cậu giúp nó chuyển viện, thu xếp cả bên phóng viên nữa.”

“Vâng.”

Anh nằm trong phòng bệnh sáu người, không có lựa chọn nào, đối diện
giường anh là hai người đàn ông trung niên, trong phòng đầy mùi cam và
đồ ăn, hai người đang xem TV, Lục Thích ngủ trong hoàn cảnh xung quanh
ầm ĩ như thế đấy.
Giấc ngủ mê man, lúc nóng lúc lạnh, khi
tỉnh lại đầu vô cùng nhức, tay trái còn đang truyền nước, bên ngoài hình như có mưa nhỏ, gió lạnh thổi ào vào mấy hạt châu trên rèm cửa.
Cao Nam bên cạnh đang ngồi ăn cơm, thấy Lục Thích mở mắt, bước lên trước: “Tỉnh rồi?”
Lục Thích cau mày: “Mấy giờ rồi?”
“Mới ba giờ chiều, anh có muốn ngủ thêm một lát không?”
Lục Thích nói: “Tôi đi WC.”

Trên đùi anh có vết thương, đi lại không tiện, Cao Nam đỡ anh đi WC,
cách cửa anh còn đang bàn với Thẩm Huy chuyện chuyển viện cho Lục Học
Nhi.
Lục Thích vừa xả nước vừa nghe, tiếng nước tiểu hết mới khẽ thở phào. Rửa tay đi ra, chậm chạp quay về giường, nói: “Nước.”

“Tôi đi mua.”

Người chung phòng bệnh số 1 ở đối diện đang ăn cam, nhiệt tình nói: “Có
thể múc nước ở cuối hành lang, lò vi sóng ở bên kia, các cậu có thể hâm
cơm ở đó.”
Người chung phòng bệnh số 2 chu đáo,
nhìn thấy trên tủ đầu giường của bọn họ chỉ có hộp cơm và chai nước
trống không, nói: “Tầng một có siêu thị, bình nước, chậu rửa mặt, khăn
mặt đều có hết, chỉ đắt hơn bên ngoài có mấy tệ thôi.”

Cao Nam cám ơn, tính đi mua chút nước, hỏi Lục Thích: “Mua… chút cháo cho anh nhé?”
“Mua gì cũng được, tôi đói chết rồi.” Lục Thích liếm răng cửa, hơi đau, anh cau mày, “Mua ấm đun nước đi, tôi uống nước ấm.”

Cao Nam đi mua đồ, Lục Thích cầm dây truyền nước, phía trên còn nửa túi.
Sợi dây nhỏ trong suốt, chất lỏng ở giữa chạy không nhanh không chậm, anh dường như nhớ tới sợi dây thừng màu
đen nối với bầu trời kia.
Quên hỏi Cao Nam, S… R…?
Đang suy nghĩ, nghe thấy hai người chung phòng đối diện bàn tán.
Người chung phòng bệnh số 1 nói: “Bà xã
tôi nói bên phòng bệnh kia còn có phóng viên đấy, hôm nay rất náo nhiệt, cảnh sát cũng đến đây.”

Người chung phòng bệnh số 2: “Phóng viên còn chưa đi à? Đám lên núi đúng là một đám ngốc với nhau, ăn no rửng mỡ, đi lên được thì phải có bản
lĩnh đi xuống chứ, kết quả lên rồi lạc đường, lãng phí lực lượng cảnh
sát!”

Người chung phòng bệnh số 1: “Ha ha ha, nghe nói trong đó còn có một phụ nữ có thai, lúc cảnh sát cứu được đã hôn mê rồi, chảy một vũng máu lớn, bụng to còn lên núi, cả đêm bị nhốt trên đó, nói ra cũng không ai dám
tin.
Người chung phòng bệnh số 2: “Ôi, vậy đứa nhỏ còn không?”
Người chung phòng bệnh số 1: “Bà xã của tôi bảo hình như cứu được rồi.”

Người chung phòng bệnh số 2: “Chậc chậc, giống như con gián vậy, thế mà cũng không sao.”
Người chung phòng bệnh số 1: “Tôi nói này cô ta đúng là đồ thần kinh.”

Người chung phòng bệnh số 2: “Tôi thấy cái nhóm Alice gì đó đều là lũ
thần kinh hết, không có chút đầu óc nào, mấy người trẻ tuổi toàn kẻ não
tàn.”

Sắc mặt Lục Thích tái xanh, dường như chấm bút lông vào có thể vẽ tranh. Anh khẽ ho một tiếng, bấm chuông gọi y tá.
Đợi ba bốn phút y tá mới chậm chạp đi vào: “Chuyện gì?”
Lục Thích nín nhịn, nói: “Truyền nước xong rồi.”

Y ta nhìn, giúp anh rút kim tiêm ra.
Lại đợi một lát, hai người chung phòng
đối diện vẫn còn phê bình “Alice não tàn”, Cao Nam còn chưa trở về, Lục
Thích vô cùng khát, rời giường, cầm lấy bình nước không ra khỏi phòng
bệnh.
Mưa ngày càng to, bụi trên mặt đất cuồn
cuộn nổi lên, nhìn ra cửa sổ, cành cây nghiêng ngả, mấy cửa hàng đối

diện bệnh viện đã sáng đèn, sắc trời âm u giống như năm sáu giờ.
Căn phòng bệnh bốn người chồng chất túi, đồng phục màu vàng in đậm hai chữ “SR”, còn có một ít thiết bị cứu trợ.
Chung Bình ngáp, trở mình trên giường, mặt bị một tờ khăn giấy phủ lên.
“Rốt cuộc cậu tới chăm sóc tớ hay là ngủ vậy?”
Chung Bình xoa mắt, lưu luyến chiếc giường ấm áp: “Tớ mệt.”
Mại Mại ở giường bên cạnh ném tờ khăn giấy đi: “Đừng ngủ, lấy cho tớ điếu thuốc.”

Chung Bình nhấc nửa người, chạm được cái túi trên tủ đầu giường, lấy bật lửa và thuốc từ bên trong ra. Mại Mại châm thuốc, nhìn cô nói: “Mệt đến thế thì hút một điếu thuốc nâng cao tinh thần đi.”

Một lúc lâu Chung Bình không có phản ứng gì, qua một lát, cô đột nhiên đứng dậy, đứng thẳng nhìn Mại Mại.
“… Làm gì vậy?”
Chung Bình xuống giường đi qua, rút điếu thuốc trong miệng cô ấy ra, nói: “Ở trong phòng bệnh, chú ý một chút!”

“Ôi… cục cưng ngoan của tớ, trong phòng bệnh đâu có người khác, cậu trả
lại cho tớ đi, aiz, đừng vứt mà, không biết củi gạo dầu muối đắt thế nào sao!”

Chung Bình xoay người, cầm lấy một cái chậu con từ trong túi nhựa, lại
lấy một chiếc khăn nhỏ ra, nói: “Cậu an phận chút đi, thương gân động
cốt một trăm ngày, cẩn thận không gãy luôn chân kia đấy! Tớ chỉ ở được
với cậu một đêm thôi, mai phải về thành phố rồi.” Vừa nói vừa đi ra
ngoài.
Phía sau mè nheo: “Hả? Đừng…”

Cuối hành lang có thể lấy nước ấm, bên cạnh còn có bồn rửa, có người
bệnh đang rửa chén, Chung Bình lấy nước xong, chờ đối phương đi, cô mới
bỏ chậu rửa mặt vào bồn, lại lấy chút nước lạnh, đặt lên mặt bàn, vắt
khô khăn mặt, nhân lúc còn ấm lau mặt lau cổ.
Lục Thích ở cách đó không xa thấy người
đang cầm một chiếc khăn nhỏ, lau môi, lại lướt qua chiếc cổ nhỏ, đường
cong chỗ xương quai xanh tuyệt đẹp.
Cô vẫn còn mặc bộ đồng phục màu vàng,
chẳng qua đã cởi áo khoác trên người, chỉ mặc một chiếc áo may ô màu
đen, vòng eo quả nhiên chưa bằng vòng tay của anh.
Lục Thích chậm chạp đi qua; cô còn đang lau cánh tay.
Lục Thích để bình dưới vòi nước; cô để khăn mặt vào trong chậu.
Lục Thích mở vòi nước ấm; cô lại vắt khăn mặt.

Miệng bình tiếp nước, bình nước nhanh chóng co lại, Lục Thích không để ý; cô lại bắt đầu lau cổ.
Đóng vòi nước, Lục Thích đi đến phía sau lưng cô; cô vắt khăn mặt.
“Á…” Lục Thích uống nước, nước sôi tiếp
xúc với môi và đầu lưỡi, anh trượt tay, bình nước chạm vào ngực, từ
trong tay anh rơi ra.
Chung Bình bị nước nóng bắn vào quay lại, chậu nước phía sau đổ ập vào người, “Á…”

Cả người đụng vào một lồng ngực rắn chắc, nước giội ướt hết cả người cô.