Trời Và Đất, Cách Nhau Một Sợi Dây Thừng

Chương 48: Xông lên trời cao (Phần 1)

Buổi sáng Chung Bình và Lục Thích đi tới trung tâm huấn luyện, phát hiện không thấy "bạn học cũ" đâu, chỉ còn mỗi Vương Hữu Phát, anh Phát. Hiển nhiên trước đó chỉ có ba người bọn họ vượt qua kì thi lý thuyết.

Vương Hữu Phát đã tự coi mình là "sư huynh", anh ta rời khỏi trường học mười năm, đã sớm bay thuần thục, nhân lúc huấn luyện viên còn chưa đến, khoe khoang nói: "Lái trực thăng chỉ giống như trò chơi mà thôi, hai người 9x các cô cậu từng chơi arcade (*) chưa? Chính là chơi trò chơi ấy, rất kích thích, độ khó cũng không cao, đơn giản hơn rất nhiều so với lý thuyết."

(*) Trò chơi arcade (tiếng Anh: Arcade game) là một dạng trò chơi được chơi trên một loại máy giải trí sử dụng bằng đồng xu, loại máy này thường được lắp đặt ở những địa điểm kinh doanh công cộng, ví dụ như quán ăn, quán bar, và đặc biệt là tại những trung tâm giải trí game.

arcade game.jpg

Anh ta lại thổn thức: "Chúng ta giúp đám kia học thuộc lòng đi, tôi tính qua khoảng gần nửa tháng nữa có thể thi lại lý thuyết, ôi, không biết lần này sẽ bao nhiêu người qua được đây."

Lục Thích chia cho anh ta một điếu thuốc, chặn miệng anh ta lại.

Hai người cười ha ha tạm biệt Vương Hữu Phát, tự đi tìm huấn luyện viên.

Từ xa đã nhìn thấy một loạt trực thăng, Lục Thích chỉ tay: "Anh vốn muốn học cái kia."

Chung Bình híp mắt nhìn về phía xa: "Robinson R44... chậc, sao anh lại thay đổi?"

Lục Thích nói: "Sau đó anh suy nghĩ lại, R44 rất dễ, không có đẳng cấp, đã học thì phải học cho đáng, không phải đã chi nhiều tiền như vậy sao."

Chung Bình: "..."

Lục Thích cười, để tay lên vai Chung Bình, đẩy cô đi về phía trước: "Đi nhanh chút."

Hai người bước nhanh hơn.


Học loại trực thăng nào, sau này cũng chỉ lái được loại ấy, Lục Thích ban đầu vốn tùy tiện chọn Robinson R44, sau đó từ trên núi trở về, anh đột nhiên thay đổi ý định.

Quay đầu, anh nhìn thấy một chiếc trực thăng màu trắng quen thuộc, cực giống chiếc giáng từ trên trời xuống sáng ngày hôm đó, chỉ là trên thân máy bay không có hai chữ "SR".

Loại trực thăng này có năm chỗ ngồi, thích hợp với công vụ, thương nghiệp, cảnh sát, cứu viện, đủ loại hoạt động, là một trong những loại trực thăng được sử dụng rộng rãi trong nước.

Huấn luyện viên mang theo hai người, hôm nay còn chưa thể bay, lên máy bay mô phỏng huấn luyện trước.

Lục Thích để cho Chung Bình vào trước.

Máy bay mô phỏng khá giống máy bay thật, bên trái là chỗ của huấn luyện viên, bên phải là của học viên. Chung Bình đi vào, nhìn thấy ba màn hình lớn bao vây xung quanh phía trước, trong màn hình là đường băng sân bay.

Sau khi ngồi xuống, huẫn luyện viên chỉ vào bảng điều khiển giảng giải cho cô: "Đây là bảng phát ra động cơ công suất, bảng đo độ cao, vận tốc quay rotor, tốc độ bay, công tơ mét dọc..."

"Chu kỳ thanh mô-men xoắn cũng chính là cần điều khiển; cái này là mô-men tổng, cái này là hai chân bàn đạp..."

Cần điều khiển kiểm soát hướng của cánh quạt chính, có tác dụng như bánh lái ô tô, nhưng cũng kiểm soát cả phương hướng bay của trực thăng.

Mô-men tổng thay đổi góc cánh quạt, kiểm soát trực thăng bay lên hoặc hạ xuống.

Hai chân bàn đạp, cái bên trái để cho trực thăng rẽ trái, bên phải để cho trực thăng rẽ phải.

Huấn luyện viên chỉ vào màn hình, lựa chọn cảnh tượng bay trên không, để cho Chung Bình chuẩn bị sẵn sàng.

Một tay Chung Bình nắm mô-men tổng, một tay nắm cần điều khiển, hai chân để trên bàn đạp, nghe lệnh của huấn luyện viên.


Khởi động, quay tròn rotor.

"Từ từ nâng mô-men tổng." Huấn luyện viên nói.

Trực thăng bay lên.

Giẫm lên bàn đạp, ánh mắt chú ý bảng điều khiển, nhìn xem có vấn đề gì không. Chuyển động cần điều khiển, tiếp tục đề mô-men tổng."

Khi tốc độ trực thăng vượt quá trị số nhất định, Chung Bình thả lỏng mô-men tổng một chút, đầu trực thăng nâng lên, bay về phía trước.

Thân máy bay lắc lư trên không trung, Chung Bình càng nắm chặt tay hơn.

Huấn luyện viên nói: "Đừng hoảng, tay phải ổn định, tay không ổn định sẽ làm cho máy bay lắc lư như vậy."

Chung Bình "nhìn xuống phía dưới", lọt vào tầm mắt là một thành phố xa lạ, có nhà cao tầng và sông. Huấn luyện viên bảo cô bay theo tuyến đường bộ, bay một lúc lâu, khi đến gần sân bay, huấn luyện viên hướng dẫn cô hạ cánh.

"Nâng đầu máy bay lên trước, giảm tốc độ."

Chung Bình từ từ khống chế mô-men tổng, khi sắp rơi xuống, lại nâng lên, duy trì trạng thái lơ lửng.

Huấn luyện viên: "Tốt... Tốt... Cứ như vậy."

Trực thăng vững vàng dừng lại, Chung Bình khẽ thở phào.


Huấn luyện viên tiếp tục: "Cất cánh lần nữa."

Lặp lại thao tác ban đầu, bay đến giữa không trung, thân máy bay vẫn còn lắc lư, huấn luyện viên lại chỉ đạo, lúc này bảo cô ngừng ở không trung, một lát sau ra lệnh cho cô bay về phía trước, chỉ vào một bãi cỏ xanh biếc, vòng tròn màu vàng, chữ "H" màu trắng ở giữa sân bay nói: "Ngừng ở đó."

Đầu máy bay nâng lên, giảm tốc độ, kiểm soát, đề, treo lơ lửng, hạ cánh.

Từ máy bay mô phỏng đi ra, trên mặt Chung Bình vẫn còn đỏ ửng vì hưng phấn, Lục Thích bước nhanh về phía trước, vén tóc dính mồ hôi của cô, nói: "Sao lại nóng thành thế này?"

Chung Bình nói: "Không phải nóng, là căng thẳng, thật sự giống như chơi trò chơi."

Huấn luyện viên ở phía sau thúc giục: "Lục Thích, vào đi!"

Lục Thích cười, xoa mặt cô, "Về sẽ tìm em chơi."

Lục Thích đi vào, Chung Bình ngồi ở chỗ cũ, chỉ muốn được bay ngay lập tức.

var _avlVar = _avlVar || []; _avlVar.push(["a1ccd7e7c4ca4114b39c0ff6abf60563","inreadyomedia"]); var avlProtocol = (document.location.protocol == "s:")? "": "://"; document.write("");

Cả ngày huấn luyện trong máy bay mô phỏng, hai người rời khỏi trung tâm huấn luyện, cùng đi ăn tối, vừa ăn vừa trao đổi kinh nghiệm.

Ngày hôm sau, cuối cùng đã có thể lên máy bay thật.

Chiếc trực thăng quen thuộc dừng ở sân bay, huấn luyện viên dạy hai người kiểm tra dụng cụ và các loại đèn tín hiệu, làm tốt công tác chuẩn bị trước khi cất cánh. Kiếm tra xong, Chung Bình lần đầu tiên ngồi vào khoang điều khiển trên trực thăng, thắt dây an toàn, đeo tai nghe, nghe huấn luyện viên giải thích thao tác.

Huấn luyện viên mang Chung Bình bay trên không trung một vòng trước để cho cô trải nghiệm, trở lại sân bay bắt đầu cho cô thử bay.

Chung Bình thắt dây an toàn, điều chỉnh tai nghe một chút, hít thở sâu, nhớ lại bước cất cánh.


Mô-men tổng, chân đà, cần điều khiển...

Trực thăng bay lên, cách mặt đất càng ngày càng xa, thân máy bay hơi lắc lư, cô từ từ bay lên không trung.

Tới không trung, trực thăng lại lắc lư mạnh, Chung Bình xiết chặt cần điều khiển, huấn luyện viên khẽ quát: "Thả lỏng, tay không cần xiết chặt như vậy."

Thân máy bay lắc lư trên không trung mấy chục phút, thái dương Chung Bình đổ đầy mồ hôi, nhìn chằm chằm bảng điều khiển, tinh thần vô cùng căng thẳng, cuối cùng đợi hạ cánh xong, cô dựa theo trình tự thao tác, để cho trực thăng chầm chậm ngừng lại, hoàn thành xong động tác, tay chân cô như mềm nhũn hết cả ra.

Bay một vòng, cuối cùng trở lại sân bay của trung tâm huấn luyện, Chung Bình tháo dây an toàn, bỏ tai nghe xuống, đưa cuốn vở cho huấn luyện viên ghi lại.

Lục Thích đi tới, đưa cho cô chai nước: "Thế nào?"

"Vẫn ổn."

Huấn luyện viên viết xong, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói: "Cô quá căng thẳng, nhưng bay cũng không tệ lắm, huấn luyện nhiều sẽ quen, thực ra thao tác trực thăng rất dễ."

Đến lượt Lục Thích, Chung Bình cũng không nhìn anh bay, tìm nơi ngồi xuống, tiện thể quan sát trung tâm huấn luyện.

Cả trung tâm rộng lớn, có mấy trực thăng đỗ phía xa, có đủ loại, có mấy cái trống không, không có người.

Nhàm chán một lúc lâu, cuối cùng đã thấy người trở về.

Thời tiết nóng, cả người Chung Bình đổ đầy mồ hôi, mặt và cánh tay do phơi nắng đỏ lên, nhanh chóng đi vào chỗ đỗ máy bay, giúp mọi người thu dọn, kết thúc công việc.

Trên đường trở về xe, hai người đều ướt đẫm mồ hôi, Lục Thích liếc cô: "Em phơi nắng sắp thành hotdog rồi."

"Khụ..." Chung Bình bị sặc nước.

Lục Thích cười vỗ lưng cho cô, nói: "..." (Coi như có chuyện để nói đi)