Một lúc sau.
"Mặt trời mọc rồi." Lục Thích nói.
"Ừ."
"Đẹp quá."
"Có phải rất rung động không?"
"Hơi hơi." Lục Thích nói, "Lần đầu tiên tôi nhìn thấy đấy."
Chung Bình nhìn về phía anh cười, lại nhìn về phía đông.
Lục Thích cúi đầu nhìn mặt bên của cô, khi cô cười khóe miệng cong lên vô
cùng xinh đẹp, thức dậy sớm, tràn đầy sức sống, tinh thần phấn chấn hăng hái, giống như tất cả đều tỏa sáng.
Đỏ cam xanh, ánh mặt trời vàng xua tan mây mù.
Hai người từ từ trở về nơi cắm trại, mọi người vẫn còn bàn tán về hình ảnh rung động lòng người kia.
"Mặt trời mọc đẹp quá."
"Tôi chụp được này."
"Tôi quên chụp rồi, nhớ gửi ảnh cho tôi nhé."
"Lần sau có cơ hội phải tới đây lần nữa."
"Cảnh mặt trời mọc trên núi rất đẹp, nếu không lần sau cùng đi du lịch nhé?"
Chung Bình nói với Lục Thích: "Anh đi dọn dẹp đi, tí nữa xuất phát."
"Ừ."
Chung Bình rửa bát, cùng mọi người thu dọn lều, sắp xếp lại ba lô, chuẩn bị xong tất cả, tập hợp đội ngũ.
Đội trưởng Hà đi đầu, đoàn người xuất phát, đi một lúc lâu đến một vách núi cao và dốc.
Vách đá dốc đứng, nhưng trèo lên cũng không khó lắm, mấy chục người chia tổ
leo lên, Chung Bình phụ trách mấy nữ sinh, Bình An phụ trách Lục Thích.
Nhóm tình nguyện viện đã sớm nếm trải không ít ngọn núi, nên nền tảng khá
tốt. Tuần trước Lục Thích cũng đã từng leo núi ở sân huấn luyện của SR,
nhưng dù sao nền tảng của anh cũng chỉ là con số không, lúc này Bình An
đành phải giải thích và hướng dẫn hiện trường cơ bản, không cho anh huấn luyện ngay giống mọi người.
Trong chốc lát, mọi người dần thành công đặt chân lên đỉnh núi, mấy người Chung Bình dạy bọn họ hạ xuống khẩn cấp.
Lần này Lục Thích đã leo được lên, thuận lợi hạ xuống. Chẳng qua cơ thể vô cùng đau nhức, khi hạ xuống phải dùng hết sức.
Tiếp tục đổi nơi, đội ngũ đi theo dòng suối, Lục Thích uống nước, hỏi Chung
Bình: "Cái bạch dược Vân Nam kia của cô có thể trị đau nhức cơ thể
không?"
Chung Bình nhìn về phía anh: "Đau người à?"
Lục Thích nói: "Sắp tàn phế rồi."
Chung Bình cười: "Hôm nay huấn luyện xong sẽ đưa cho anh. Không sao đâu, về sau chịu khó rèn luyện thêm là được rồi."
Chớp mắt đã đến một thác nước nhỏ, mọi người hưng phấn kêu to.
Đội trưởng Hà hô: "Đợi lát nữa hẵng chụp ảnh, làm chuyện chính trước đã."
Chương Hân Di hỏi: "Nơi này phong cảnh đa dạng, sao không khai thác thành cảnh quan du lịch nhỉ?"
Từ Điển nói: "Không có danh tiếng, nơi này cũng chỉ có mấy điểm tham quan, không thể so với nơi khác được. Nhưng nơi này thực sự rất được dân vận
động hoan nghênh, hoàn toàn tự nhiên, không có bàn tay của con người."
Cũng là hạ xuống khẩn cấp, nhưng lần này là từ trên thác nước xuống, Chung
Bình phụ trách chỉ đạo, hai chàng trai khác tham gia huấn luyện.
Lục Thích nhìn bọn họ đeo dây an toàn, vô cùng thuần thục hạ xuống, trong
đầu bất tri bất giác nhớ lại hình ảnh nhìn thấy ngày hôm qua.
Anh hỏi: "Cái này gọi là phương pháp gì?"
"Hạ xuống suối." Chung Bình nói, "Thác nước này nhỏ, hoàn toàn không có khó khăn gì, chỉ giống như tắm qua nước thôi, mọi người đều có thể thử. Anh đi qua kia khởi động toàn thân đi."
Lục Thích khởi động xong, đeo nón bảo hộ, chỉnh lại trang bị, dưới sự chỉ huy của Bình An từ từ hạ xuống.
Cũng chỉ là một vách đá dính nước, không thể nào so với được thác nước trong tấm ảnh kia, không có khó khăn gì, anh quen tay hay việc, càng hạ xuống càng thuận lợi.
Trong lòng hơi tiếc nuối, anh muốn nhìn bộ dáng cô hạ xuống suối một lần.
"Tách tách..."
Lục Thích kéo dây thừng quay đầu.
Chung Bình giơ máy ảnh, vẫy tay với anh.
Lục Thích cười, giẫm vào đá, nhanh chóng hạ xuống.
Gió núi to dần, cả người anh ướt đẫm, cởi áo phông vắt nước, bảo Chung Bình chuyển ba lô cho anh.
Chung Bình tiện tay đưa cho anh chiếc khăn mặt, "Lau đi, đừng để bị cảm lạnh."
Lục Thích nhận lấy hỏi: "Của cô?"
"Khăn mặt mới, chưa dùng đâu."
Anh cũng không ngại đã dùng rồi, Lục Thích liếc mắt, nhanh chóng lau mặt
một lần, thay một chiếc áo phông mới, lại cào tóc mấy cái, mới cảm thấy
hài lòng.
Hai người ngồi bên thác nước chờ, Chung Bình mở túi xoài khô, chia cho Lục
Thích. Miếng xoài vừa chua vừa ngọt, Lục Thích nhíu mày, có còn hơn
không, ăn giết thời gian.
Huấn luyện hạ xuống thác kết thúc, thời gian đã hơi muộn, Từ Điển bắt được
hai con cá nhỏ, tiếc là chả bõ dính răng, anh ta lại thả đi.
Mọi người ăn chút lương khô, lại uống chút nước, nghỉ ngơi một chút, tiếp tục lên đường.
Chung Bình vừa đi vừa gãi vết muỗi đốt trên cánh tay, trên cằm cũng có, ngứa
không chịu nổi. Lục Thích quay đầu nhìn mấy lần, Từ Điển ở bên giải
thích: "Có cô ấy muỗi sẽ không đụng đến chúng ta, vất vả cho Tiểu Chung
rồi."
Chung Bình hừ một tiếng, mặc áo dài tay vào.
Đi một lúc lâu, cuối cùng tới một hang động.
Nhóm tình nguyện viên nghe theo chỉ huy thay trang bị, đầu đội mũ bảo hiểm
gắn đèn, chân đi ủng, tất nhiên không thể thiếu chính là tiếp theo hạ
xuống khẩn cấp rơi thẳng vào trong hang.
Lục Thích đã mệt mỏi, thực sự không muốn biểu diễn cái trò hang hiếc này,
suốt nửa ngày phải đeo dây thừng mấy lần, anh thà leo núi còn hơn.
Quay đầu lại thấy Chung Bình đã trang bị đầy đủ, tinh thần phấn chấn, anh lau mặt, cuối cùng lại thay quần áo.
Mọi người phối hợp với nhau, cẩn thận trượt vào trong hang.
Trong hang ẩm ướt, khắp nơi đều là vũng nước, trên vách hang còn có dơi, nhìn thấy đã nổi da gà.
Đội trưởng Hà đi trước giới thiệu cho mọi người kiến thức liên quan đến
giải cứu trong hang, lúc này bắt đầu thực hành, đoàn người đi sâu vào
trong hang.
Lục Thích uể oải, đã không còn nhấc nổi người, trong lòng hơi hối hận, vừa lấy thuốc lá ra, thì bên cạnh truyền đến một thứ.
"Đừng hút thuốc, nhai cái này đi." Chung Bình đưa thanh kẹo cao su vị việt quất cho anh.
Lục Thích cầm lấy, nhai vào trong miệng, cùng là vị việt quất giống như
trong miệng cô, sảng khoái nâng cao tinh thần, nhưng anh vẫn không muốn
đi, nói: "Tôi nghỉ ngơi ở chỗ này chờ mọi người."
Chung Bình nói: "Bên trong đẹp lắm."
"Trong hang thì có gì đẹp chứ?"
"Anh phải đi thì mới biết được."
Lục Thích liếc cô: "Muốn dụ tôi đi vậy sao?"
Chung Bình: "..."
"Được, đi thì đi, dù sao cũng không thể bỏ dở giữa chừng." Lục Thích cất bước.
Đường trong hang cũng không dễ đi, lúc hẹp, lúc trũng, may mà đoàn người phối hợp tốt, Lục Thích cũng thường xuyên quay đầu lại dắt Chung Bình.
Nắm tay cô hai lần, đến lúc muốn nắm lần thứ ba thì Chung Bình nói: "Anh không cần để ý đến tôi đâu, tôi không sao."
Một lát sau, đội ngũ dần dừng lại, phía trước đột nhiên sáng hơn, đám người xôn xao.
"Lục Thích, anh xem này!"
Lục Thích nhìn theo hướng ngón tay Chung Bình chỉ.
Trên vách đá ẩm ướt, không biết khi nào lại nở hoa, hình dạng hơi giống san hô, ánh sáng chiếu vào, trong suốt rực rỡ.
Nhìn quanh, hoa nở đầy hang.
Chung Bình nói: "Đây là hoa đá, đẹp không?"
"Ừ."
Chung Bình lấy di động ra chụp ảnh.
Lục Thích hỏi: "Máy ảnh của cô đâu?"
"Trong túi, lười lấy."
Lục Thích đứng cùng với cô, lấy di động của mình ra, kéo cánh tay cô, nói: "Lại đây, chụp chung một tấm."
Chung Bình phối hợp cười với ống kính, chiều cao của hai người chênh lệch rõ
ràng, Lục Thích giơ di động lên cao, nhanh chóng ấn nút chụp.
Tranh tối tranh sáng, hoa đá nở rộ trong hang, anh chụp được bức ảnh chung
đầu tiên của hai người, chóp mũi đều là mùi việt quất.
Một ngày rưỡi tập huấn kết thúc, trở lại chân núi, dường như đã trải qua mấy đời.
Sau khi sự mệt mỏi qua đi, mọi người ăn mặc bẩn thỉu đi về phố chính. Trên
đường đi qua công trường, ánh mắt công nhân thi công đều dừng lại trên
người bọn họ.
Cách đó không xa chính là bãi đỗ xe, Chung Bình nói: "Trấn này nhỏ, gần
khách sạn không có bãi đỗ xe, cứ để xe ở đây, chúng ta đi bộ qua đó."
Chương Hân Di mệt đến mức không chịu nổi, hỏi: "Có xa lắm không, đi không nổi nữa rồi."
"Không xa lắm đâu, rẽ một chút rồi đi thẳng, chưa đến hai mươi phút."
Nơi này không thấy xe taxi, không còn cách nào khác, mọi người đành phải
cắn răng kiên trì, cuối cùng đã tới khách sạn trong lời nói của Chung
Bình, vừa nhìn, mọi người đều thất vọng.
Chung Bình dường như biết bọn họ nghĩ gì, nói: "Phòng bên trong cũng được
lắm, mọi người vào xem đi, thật sự không thích, vậy còn có những khách
sạn xa hơn, nhưng đều là dáng vẻ như thế này. Khách sạn mấy sao thì cách nơi này đi xe ba mươi phút."
Lục Thích nói: "Để ý nhiều thế làm gì, tôi ở phòng nào?"
Chung Bình nói: "Hai người một phòng tiêu chuẩn, báo tên để lấy chìa khóa."
Lục Thích chọn căn phòng ở tầng hai đối diện với cửa hàng, người ở cùng
phòng với anh là một chàng trai ngoài hai mươi tuổi, anh không thích ở
chung, nên tự mình thuê một căn phòng.
Chung Bình chung phòng với Chương Hân Di, cô để cho đối phương dùng WC trước, tranh thủ thời gian rảnh rỗi, mở cuộc họp nhỏ với đồng đội và đội
trưởng Hà, sau khi trở về phòng Chương Hân Di đã ngủ rồi, cô lấy quần áo đi tắm rửa, tắm một trận thoải mái rồi đi ra.
Tắm xong ngay cả tóc cũng lười sấy, để tóc ướt sũng gục xuống giường, ngủ
một giấc khi tỉnh lại phòng tối om, nhìn di động đã bảy giờ.
Chương Hân Di để lại cho cô tờ giấy, nói đi ăn cơm. Chung Bình gãi tóc, ngáp một cái ngồi dậy, kéo rèm cửa.
Lục Thích tỉnh lại, cảm thấy cơ thể còn đau hơn so với ban ngày, anh bật
dậy, lấy điếu thuốc trong túi ra hút, lại thử đánh lửa, cuối cùng bật
lửa đã đánh lửa được, anh nhanh chóng châm thuốc.
Hút một ngụm, cả người tỉnh táo, anh đứng dậy kéo rèm ra, lại kéo cả cửa sổ.
Xung quanh đều là cửa hàng, vây thành một cái chợ, bên trong bán đủ mọi thứ. Cửa chính của cửa hàng ở hướng bắc, cho nên cái gọi là khách sạn ở tầng hai cũng ở hướng bắc, cửa sổ ngay hướng đó.
Thiết kế không hợp lý, khoảng cách giữa các gian phòng cũng hẹp, trèo một cái là sang được phía đối diện.
Lục Thích ghét bỏ lắc đầu, xoay người tựa vào khung cửa, phì phèo khói
thuốc. Đúng là thời gian rảnh rỗi sau khi ăn cơm xong, dưới lầu khắp nơi đều là người đi dạo phố, trong hẻm nhỏ bên trái còn có một đôi nam nữ
mặc dồng phục học sinh ôm hôn nhau sờ mó, tự cho là đã che giấu rất tốt, thực ra đã bị người ta nhìn thấy hết.
Lục Thích nhàm chán nhìn màn trình diễn, trên lầu đối diện đột nhiên "Cạch" một tiếng, cửa sổ mở ra.
Anh sửng sốt, lập tức hoàn hồn, chào hỏi: "Khéo thế!"
Chung Bình còn chưa tỉnh ngủ, đầu tóc lộn xộn, nói: "Hình như anh không phải ở phòng này."
Lục Thích nói: "Tôi tự thuê phòng riêng."
Chung Bình gật đầu.
Lục Thích nhìn bộ dáng chưa tỉnh ngủ của cô, tóc vểnh hết lên, anh cúi đầu
cười, vừa ngước mắt, lại thấy Chung Bình nhìn sang bên phải, dường như
hơi ngớ người.
Lục Thích quay đầu, thấy đôi uyên ương nhỏ khó mà tách ra kia, lại nhìn Chung Bình vẫn còn đang nhìn không chớp mắt.
Anh cười một tiếng, gọi: "Này!"
"À, ừ." Chung Bình dời tầm mắt, làm như không có việc gì, "Sao thế?"
Lục Thích nói: "Ra ngoài đi dạo đi, cô ăn chưa?"
"Chưa." Chung Bình đã đói bụng, gật đầu, "Anh chờ tôi mười phút."
Mười phút sau, mái tóc tổ chim đã trở nên gọn gàng mềm mại, Chung Bình mặc
một chiếc váy màu vàng nhạt, khoác một chiếc áo mỏng dài tay, chỉnh tề
đi xuống.
Lục Thích đứng ở trước cửa hàng, tầm mắt nhìn chằm chằm cầu thang, cho đến khi cô đã đi đến cửa khách sạn, vẫn không rời đi.