Trời Và Đất, Cách Nhau Một Sợi Dây Thừng

Chương 2: Chuyện nên làm

Thành phố Nam Giang rộng lớn như thế, có thể gặp nhau cũng không phải là chuyện dễ dàng. Vạn phát duyên sinh,
giai hệ duyên phận (*), cho dù có phải nghiệt duyên hay không.”
(*)Mọi điều đều do duyên mà thành, đều liên quan đến duyên phận
Chung Bình lịch sự nhai xong cơm, bỏ đũa xuống, nhìn đối phương qua làn khói, “Ngài Lục cũng đến ăn cơm tối sao?”
Một loạt động tác theo trình tự, lanh
trí, kết hợp với bộ quần áo thể thao trên người và mái tóc buộc gọn, hơn nữa từ ngữ lịch sự và ánh mắt chân thành tha thiết, chỉ còn thiếu nước
gọi một tiếng “Chào chú”.
Lục Thích xoay bả vai, cánh tay nhân
tiện đặt lên lưng ghế tựa, điều chỉnh tâm tính cười nói: “Đúng vậy, sao
đồ ăn nơi này được chứ?”
“Hương vị rất khá, ngài có thể thử gà nướng, nghe nói là đồ ăn đặc biệt của quán.”

“Cửa hàng thức ăn nhanh cũng có đồ ăn đặc biệt?” Lục Thích hô to về phía đội ngũ đang xếp hàng dài, “Cao Nam, mua gà nướng!”

Lúc này Chung Bình mới nhìn thấy người tên Cao Nam đang xếp hàng, tay
cầm hai khay đồ ăn, người bán hàng đặt thêm một đĩa gà nướng.
Lại nghe Lục Thích hỏi: “Không ngại ghép bàn chứ?”
Xung quanh vẫn còn mấy bàn trống, Chung Bình mỉm cười nói: “Đương nhiên là không.”

Đồ ăn mới được đặt lên bàn, Cao Nam gọi nhân viên phục vụ dọn đĩa không
đi, ngồi xuống đối diện Chung Bình, gật đầu với cô: “Cô Chung.”

Lục Thích lắc lắc điếu thuốc trong tay, nói: “Hai người ăn trước đi, tôi hút hết đã.” Lại nhìn hai bát cơm đặt cạnh bàn, thuận miệng hỏi, “Cô
Chung đi cùng bạn à?”
Chung Bình lại cầm lấy thìa: “Vâng, cô ấy có việc đi trước.”

Lục Thích nói: “Đúng rồi, cái bàn kia đã sửa chưa? Để tôi giới thiệu

công ty đồ dùng bạn tôi cho lãnh đạo các cô, chất lượng đồ rất tốt, sẽ
không đập một phát là hỏng.”
“Đã sửa rồi ạ, cũng không hỏng nhiều
lắm, có lẽ sẽ sử dụng được mấy năm nữa.” Chung Bình vừa ăn vừa trả lời,
nói xong nhìn thời gian, quá muộn rồi, cô cầm lấy bát cơm bên cạnh lên.
“Cũng chưa chắc, còn có cô mà, lực tay
của cô mạnh như vậy.” Lục Thích ôn hòa hỏi, “Hiếm có người như cô, cô ăn gì mà trưởng thành vậy?”
Vưa dứt lời, đột nhiên thấy đối phương đổ hai bát cơm vào làm một.
Chung Bình hơi dừng lại một chút, nhìn
điếu thuốc Lục Thích ngậm ở miệng, ánh mắt anh nhìn chằm chằm bát cơm
của cô. Cô từ từ đem một bát cơm khác qua, đổ luôn vào bát mình, cuối
cùng cầm thìa lên ăn.
Làn khói bay lượn lờ trên bàn cơm, ba
bát cơm trắng chồng lên nhau hơi hoành tráng, trong quá trình nó dần
giảm xuống, hai người ở trong trạng thái yên lặng, cho đến khi nhân viên phục vụ tới nhắc nhở: “Làm phiền ngài, bên kia có bạn nhỏ đang ăn cơm,
xin ngài tránh hút thuốc.”
Lục Thích dập thuốc, phất tay xua nhân viên phục vụ, ôm cánh tay im lặng.
Chung Bình ăn no xong rời đi, hai người
còn chưa ăn cơm nhìn theo cô, bóng đêm mờ ảo, cô nhanh chóng biến mất.
Lục Thích sờ cằm, không biết đang nghĩ gì, một lúc lâu sau mới cầm đũa
gắp miếng gà nướng, hỏi: “Sao?”
Cao Nam nói: “Đáng yêu quá.”

“Cái gì? Nói cái gì đấy?” Lục Thích chỉ vào đĩa, “Tôi nói gà nướng.”

Cao Nam khẽ ho: “Mùi vị rất khá, đồ ăn đặc biệt mà.”

“Cửa hàng thức ăn nhanh mà cũng có thể làm ra vị này, nhà hàng này cũng
mới mở có mấy ngày trước thôi, cân nhắc cho bọn họ một chút.”

“Đã biết.”

Lục Thích lại gắp một miếng gà nướng, vừa nhai vừa liếc Cao Nam.
Leo núi trở về cả người đổ đầy mồ hôi,
buổi đêm Chung Bình ngủ vô cùng ngon giấc, sáng sớm bị mùi thức ăn đánh
thức, trợn mắt chợt nghe thấy: “Bảo bối, mau ra ăn sáng!”


Chung Bình ra khỏi phòng ngủ, tóc mái dựng thẳng đứng lên, nói: “Mẹ, lần sau trước khi đến gọi điện thoại nhé.”

Bà Chung vuốt tóc cô, cười nói: “Không phải sợ quấy rầy giấc ngủ của con à, mau lên, mẹ nấu cháo hải sản và xíu mại cho con đấy, đừng để đi làm
muộn.”

Chung Bình đánh răng rửa mặt thay quần áo, một tay vuốt tóc mái, một tay ăn cháo, bà Chung giúp cô dọn dẹp phòng ngủ, nói: “Cuối tuần về nhà ăn
cơm, tuần trước con không trở về rồi, cha con có ý kiến đấy, còn chưa
tìm được đối tượng đã không chịu về nhà rồi.”

Chung Bình nói: “Sao cứ phải cuối tuần trở về chứ, hôm nào tan làm sớm có thời gian con sẽ về.”

“Vậy nói xem con rảnh được ngày nào?” Bà Chung phủi gối đi ra cửa phỏng
ngủ, “Mẹ đã sớm nói với con công việc này không tốt rồi, con gái vẫn nên điềm đạm nho nhã, làm giáo viên hoặc là kế toán, còn con thì sao, học
cái gì pháp y, nhưng cũng không thật sự làm pháp y, nếu không con cũng
đừng về nhà nữa, mẹ sớm bị con dọa sợ tới mức mất mạng rồi.” Vừa nói vừa quay vào trong phòng.
Chung Bình có dự cảm không ổn, nhanh
chóng ăn cho xong cháo, quả nhiên tiếp theo nghe thấy: “Mẹ đi tập yoga
có quen một cô, con cô ấy nghe nói con học pháp y, cảm thấy hứng thú,
con nói tam làm là có thời gian đúng không? Vậy nhân lúc đó hẹn thời gian mọi người cùng đi ăn bữa cơm, con cũng đừng lấy cớ, dù bận chẳng lẽ con có thể bỏ đói mình? Ai có thể nhịn đói chứ con thì không.”

Nghe quen hết rồi.
Chung Bình bỏ bát xuống, nhanh nhẹn lấy túi đi giày, mở cửa đi ra ngoài, không tiếng động đi làm.
Tối qua Lục Thích bận đến khuya, đến tận buổi chiều mới rời giường đi làm, trước khi vào văn phòng gọi điện
thoại cho Thẩm Huy, biết được Lục Học Nhi không lén trốn đi, anh lại dặn dò: “Xem con bé liên lạc với ai, một người cũng không được bỏ sót, sau
đó báo cho Cao Nam.”

Đúng lúc Cao Nam gõ cửa bước vào, nói: “Học Nhi đã cố tình giấu diếm, thì sao có thể liên lạc với người nọ.”

Lục Thích nói: “Con bé một không có IQ, hai không giỏi chịu đựng, cậu chờ xem, không chừng nó chỉ đang vòng vo mà thôi.”

Phía đông văn phòng trên bàn bày một bộ lego chưa hoàn thành, có hơn ba
nghìn miếng gì đó, mất hơn nửa năm mới hoàn thành được một góc, Lục
Thích ghép mấy miếng, cúi đầu hỏi: “Chuẩn bị thế nào rồi?”
Cao Nam nói: “Tôi vốn tìm một ngôi sao
cắt băng khánh thành, ai dè sáng nay lên mạng tràn lan tin tức cô nàng

có người bao nuôi, hiện tại thay đổi người lại không biết tìm ai thích
hợp.”

“Việc nhỏ này tự cậu giải quyết đi. Đúng rồi, còn ba tháng nữa là sinh nhật cha tôi, cậu giúp tôi mua quà.”

“Mua cái gì?”
“Máy bay trực thăng.”

“… Hả?” Cao Nam nghĩ mình nghe nhầm, suy nghĩ nói, “Cậu đang mua cho mình à?”
“Bảo cậu mua thì mua đi.” Lục Thích bắt tay vào nghiên cứu gì đó, “Cậu giúp tôi ghép đi.”

Cao Nam cười nói: “Tôi không có hứng thú, cậu không thích thì chơi cái khác.”

Lục Thích tiếp tục ghép, đứng từ xa thưởng thức, “Vun đắp tình cảm, rất
tốt.” Xoay người nói với Cao Nam, “Buổi tối cùng ăn cơm.”

Cao Nam nói: “Hôm nay không được, tôi có hẹn với bạn rồi.”

Bạn Cao Nam mới nhập cổ phần vào một câu lạc bộ leo núi, mời Cao Nam đến thăm, buổi tối có thời gian, Cao Nam vui vẻ nhận lời. Đi một vòng,
người bạn lôi kéo Cao Nam thử một lần, Cao Nam chỉ vào người: “Không
giày không quần áo, sao leo được?”
Người bạn vỗ vai: “Chờ đấy, tớ mới mua một bộ còn chưa mặc, số đo của hai đứa giống nhau, tớ đi lấy cho cậu.”

Cao Nam cười, đành phải đứng tại chỗ chờ cậu ta, đúng lúc nhìn thấy Chung Bình.
Ăn mặc không khác mấy so với ngày hôm
qua, chẳng qua đã cởi áo khoác, chỉ mặc bộ đồ thể thao, phủi bụi, cô nắm lấy điểm tựa, leo lên.
Cao Nam bật camera, ngắm phía trước, ngăn một nhân viên công tác hỏi: “Cái này không cần đeo dây an toàn sao?”
Nhân viên công tác nói: “Đây là leo khối đá (**), không cần trang bị.”
(**)Phong cách leo núi tự do không có bất cứ thiết bị nào đi kèm để hỗ trợ việc leo, kể cả dây thừng để đảm bảo an toàn, chỉ sử dụng đệm đặt dưới đất và giày leo núi và bột phấn xoa tay.
Thường leo ở những khối đá có độ cao thấp (3-4m). Được xem như là nghệ
thuật đích thực của môn leo núi đá.

Màn đêm buông xuống, Lục Thích nằm ở ghế chơi máy bay trực thăng,
bên ngoài văn phòng chỉ có hai ba nhân viên, điều khiển cũng không cần
lo gì, máy bay đập vào cột đá, Lục Thích chán nản ném điều khiển từ xa,
cầm lấy di động, đúng lúc nhận được tin nhắn mới, là video do Cao Nam

gửi đến.
Lục Thích mở ra, nhìn thấy người xuất hiện trong màn hình, anh vô thức nhíu mày.
Chung Bình mặc bộ thể thao xanh đen, áo
ngực thể thao dán sát trên người, khung xương cực nhỏ, có lẽ là do
thường xuyên vận động, ngực và mông đều có đường cong, vòng eo nhỏ đến
mức chỉ bằng một nắm tay, hai bên sườn chỉ có chút thịt.
Cô phủi bụi, bắt lấy điểm tựa, nhẹ nhàng nhảy lên, chân tay linh hoạt, thông thạo, cơ thể bỗng nhiên ngửa ra
sau, vòng eo xoay biên độ rộng, không nhìn ra bắp thịt ở cánh tay, sức
co dãn tuyệt vời, thân hình nhỏ gầy tràn đầy sức bật, không nghĩ đến cơ
thể lại dẻo dai như thế.
Leo lên đỉnh núi, cô quay đầu lại, thở gấp, chân tay vẫn như dừng lại ở thời khắc nhảy vọt, tràn ngập vầng sáng sống động.
Cô nở nụ cười không biết với ai, ánh mắt cong cong, có thể thấy được ánh sáng chói mắt từ đó,
Hình ảnh dừng tại khoảnh khắc này, qua một lúc lâu, Lục Thích phóng lớn màn hình.
Hình ảnh hơi mờ, mơ hồ có thể thấy được
mồ hôi trên cổ, ngực nhấp nhô, hơi thở của Lục Thích tăng nhanh, đột
nhiên ném đi động đi, nghiêng qua nghiêng lại trên bàn làm việc, cuối
cùng cầm lấy một cái cúp bạc trên giá.
Cúp bạc giống như gương, chiếu rọi khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, mũi cao lông mày lưỡi mác, Lục Thích tháo kính
râm xuống, khóe mắt phải còn tím bầm.
Sống ba mươi năm, còn chưa có ai tay
không chiếm được tiện nghi trong tay anh, huống chi là khiến anh lỗ vốn, đối phương lại còn mềm mại như thế.
Hai gò má Lục Thích căng lên, một lát sau bật cười.
Hôm sau, Chung Bình đi vào trung tâm, cảm thấy còn náo nhiệt hơn so với hai ngày trước.
Cô hỏi Tôn Giai Hủ: “Sao nhiều người thế này?”
Tôn Giai Hủ lôi kéo cánh tay cô: “Đi ra phòng khách xem náo nhiệt nào.”

Chung Bình không hiểu gì đi theo cô ấy ra phòng khách, từ xa đã thấy
hành lang xếp hàng dài, Tôn Giai Hủ hô to: “Nhường đường chút nào, đừng
chen lấn, bên trong đang thu xếp.” Lôi kéo Chung Bình đi về phía trước.
Trước mắt xuyên qua khe hở, mơ hồ thấy
Cao Nam đứng bên cạnh, Lục Thích oai vệ ngồi giữa ghế, chân vắt chéo,
cầm một tập tiền giấy nói: “Người tiếp theo!”

Một người tiến lên, Lục Thích đưa mấy tờ cho người đó, phất tay: “Tiếp!”

Tôn Giai Hủ thì thầm: “Tớ vừa đi hỏi rồi, hình như anh ta thông báo cho

tất cả ‘kẻ tình nghi’, tự nguyên đến lấy máu sẽ phát tiền, nghe nói còn
có người vùng khác, người nước ngoài. Cậu nói xem Lục Học Nhi kia là
người như thế nào vậy? Nhiều người đàn ông như vậy…”

Chung Bình nhìn thấy nam sinh mười bảy mười tám tuổi cũng tới nhận tiền, định mở miệng, đột nhiên chạm vào tầm mắt với vị đang phát tiền bên
trong kia.
Người nọ cười với cô.
Chung Bình khẽ nói: “Đây là chuyện nên làm…”