Đầu tiên Blue vẽ hàng loạt nhà xe, vài cái náu mình dưới mái vòm bí mật, số khác rong ruổi trên đường làng về phía dãy tháp và lâu đài mái tròn mạ vàng xa xa. Sau đó cô chuyển sang cảnh nhìn từ xa xuống những ngôi làng thần thoại với đường sá quanh co, những con ngựa trắng đang nhảy dựng trên chân sau, và thi thoảng là một cô tiên đậu trên chụp ống khói. Cô vẽ như một người điên, vừa mới kết thúc bức này đã bắt đầu ngay bức khác. Cô thôi ngủ, chẳng mấy khi ăn. Mỗi khi hoàn thành xong một bức tranh, cô lại giấu nó đi.
“Cô đang giấu tài giống y như Riley đấy,” Nita vạch trần Blue qua tiếng nhộn nhạo của cửa hàng Barn Grill vào một buổi sáng Chủ nhật giữa tháng Chín, hai tháng sau khi Dean quay lại Chicago. “Chừng nào cô chưa có dũng khí để người khác xem các tác phẩm của mình thì cô còn chưa có được sự tôn trọng của ta đâu.”
“Chuyện đó sẽ làm cháu mất ngủ đấy,” Blue đáp trả. “Và đừng làm như thể chưa ai được trông thấy chúng. Cháu biết bà đã gửi cho Dean bản sao mấy bức ảnh mà bà bắt cháu chụp.”
“Ta vẫn không thể tin được cậu ta cùng với ông bà bô lại bán câu chuyện riêng tư của họ cho cái tờ báo bẩn thỉu đó. Ta suýt lên cơn đau tim khi thấy tựa đề. ‘Ngôi sao bóng bầu dục là đứa con yêu của Jack Pattriot.’ Lẽ ra họ phải biết giữ giá hơn chứ.”
“Cái tờ báo bẩn thỉu đó đã trả giá cao nhất,” Blue chỉ ra. “Và bà đã đặt mua nó nhiều năm rồi.”
“Chẳng quan trọng.” Nita khịt mũi.
Câu chuyện đã vỡ lở vào tuần thứ hai của tháng Tám với cuộc phỏng vấn độc quyền trên truyền hình của Dean, Jack và April không lâu sau đó. April kể với Blue là Dean đã quyết định sẽ công bố các bí mật vào ngày tổ chức sinh nhật cho Nita. Jack đã quá nghẹn ngào đến nỗi gần như không nói nên lời. Họ quyết định bán câu chuyện cho ai trả giá cao nhất, dùng số tiền thu được để thành lập một cơ sở gia đình hỗ trợ các tổ chức giúp đỡ trẻ em với những nhu cầu đặc biệt tìm được gia đình ổn định. Có mỗi Riley phản đối. Con bé muốn quyên tiền cho bọn cún con.
Blue nói chuyện với tất cả bọn họ qua điện thoại - tất cả trừ Dean. April không tình nguyện cung cấp nhiều thông tin về anh, Blue lại không thể hỏi.
Nita giật giật cái hoa tai hồng ngọc. “Nếu cô hỏi ta nghĩ gì ấy mà, toàn bộ thế giới điên hết rồi. Hôm qua có đến bốn chiếc RV lấn chỗ ở bãi đỗ xe trước cái cửa hàng sách mới đó. Điều tiếp theo mà cô nên biết là chúng ta sẽ có cửa hàng McDonald ở mọi ngóc ngách. Và ta sẽ chẳng bao giờ biết được tại sao cô lại bảo với Câu lạc bộ Phụ nữ Garrison là từ giờ họ có thể họp mặt ở nhà ta.”
“Và cháu sẽ chẳng bao giờ biết tại sao bà và cái bà Gladys Prader kinh khủng đó - người bà vẫn ghét - lại nảy sinh tình bạn cho được. Mặc dù một số người có thể sẽ gọi đó là hội phù thủy.”
Nita chép miệng thật mạnh khiến Blue sợ là bà sẽ nuốt chửng răng cửa mất.
Tim Taylor xuất hiện cạnh họ. “Trận đấu sắp bắt đầu rồi. Để xem liệu Stars cuối cùng có thể thắng được không.” Anh ta chỉ về phía màn hình ti vi to bự mà Barn Grill đã lắp thêm để mọi người có thể theo dõi các trận đấu của Stars vào các chiều Chủ nhật. “Lần này cố đừng có nhắm mắt lại mỗi khi Dean tung bóng nữa, Blue à. Trông cô như một cô nàng ẻo lả ấy.”
“Cậu đi lo việc của mình đi,” Nita đáp trả.
Blue thở dài ngả đầu lên vai Nita. Cô để yên như thế một lát. Cuối cùng cô nói, sao cho chỉ mỗi Nita nghe được. “Cháu không thể như thế này lâu thêm nữa.”
Nita vỗ lên tay cô, cọ một đốt ngón tay khẳng khiu lên má cô, rồi chọc vào sườn cô. “Ngồi thẳng dậy không gù lưng bây giờ.”
Đến tháng Mười, khả năng chơi bóng của Dean đã cải thiện, nhưng tâm trạng của anh thì không. Những mẩu tin vụn vặt moi móc được từ Nita không làm anh vững dạ. Blue vẫn đang ở Garrison, nhưng chẳng ai biết là được bao lâu nữa, và những bức vẽ xuất sắc, kỳ diệu về mấy cái nhà xe caravan và những miền đất xa xôi mà anh được xem trong những bức ảnh bà Nita chuyển tiếp cho cũng chẳng động viên được anh. Cơn bão dư luận ban đầu về mối quan hệ giữa anh và Jack đã bắt đầu chìm xuống. Ít nhất sẽ có một thành viên trong gia đình anh đến xem tất cả các trận đấu, còn tùy thuộc vào công việc và thời gian biểu ở trường của bọn họ. Thế nhưng, dù cho anh yêu cầu tất cả bọn họ rất nhiều thì cái lỗ hổng bên trong anh vẫn cứ càng lúc càng há hoác. Mỗi ngày dường như Blue lại trôi xa khỏi anh hơn một chút. Hàng tá lần anh cầm điện thoại lên định gọi cho cô rồi lại đặt máy xuống. Blue có số của anh, và cô mới là người cần phải chứng minh điều gì đó, không phải anh. Cô sẽ phải tự mình làm chuyện này.
Và rồi, vào một buổi sáng thứ Hai cuối tháng Mười trời đổ mưa, anh mở tờ Chicago Sun-Times ra, và toàn bộ máu bị rút cạn khỏi đầu anh. Một tấm ảnh màu thật lớn chụp anh ở Waterworks, câu lạc bộ khiêu vũ yêu thích của anh, cùng với một người mẫu mà năm ngoái anh từng hẹn hò. Một tay anh cầm chai bia và tay kia ôm chặt eo cô ta khi họ dính lấy nhau trong một nụ hôn suồng sã.
Dean Robillard và bạn gái cũ, người mẫu Ally Treebow, đã âu yếm nhau ở Waterworks vào tuần trước. Giờ khi họ đã quay lại với nhau, liệu chàng tiền vệ của Stars cuối cùng có từ bỏ danh hiệu là người độc thân đáng giá nhất Chicago?
Dean nghe một tiếng gầm bên tai. Đây chính xác là điều mà Blue đã chờ đợi. Anh hất đổ tách cà phê sáng khi chộp lấy máy điện thoại, tất cả sự quyết tâm cho cô thời gian suy nghĩ đều biến sạch. Nhưng Blue không nghe máy. Anh bắt đầu để lại lời nhắn. Vẫn không có hồi âm. Anh gọi Nita. Bà đặt mua mọi tờ báo Chicago, thế nên anh biết Blue cũng sẽ thấy tấm ảnh này, nhưng Nita cũng không nghe điện thoại. Anh phải đến trụ sở của Stars trong một giờ nữa để tham gia buổi họp sáng thứ Hai. Nhưng anh lại nhảy lên xe lái đến O’Hare. Trên đường đi, cuối cùng anh cũng đối mặt với sự thật về bản thân mình.
Blue không phải là người duy nhất có vấn đề trong mối quan hệ này. Trong khi cô dùng vẻ gây gổ của mình để ngăn mọi người đến gần, thì anh lại sử dụng vẻ hòa nhã đáng yêu với hiệu quả không kém. Anh đã bảo rằng anh không tin tưởng cô, nhưng giờ điều đó có cảm giác như là sự tránh né. Có thể trên sân bóng anh không biết sợ là gì, nhưng trong đời sống thực anh lại là kẻ hèn nhát. Anh luôn co mình lại, sợ phải biến thành kẻ thất thế đến nỗi tình nguyện để bản thân ngồi trên ghế dự bị thay vì chơi cho đến phút cuối cùng của trận đấu. Lẽ ra anh nên đưa cô đến Chicago. Tốt hơn hết nên mạo hiểm mất tất cả thay vì trốn tránh như cách anh đã làm. Anh đã trưởng thành lâu rồi cơ mà.
Một cơn bão tuyết ở Tennessee đã hủy chuyến bay ban đầu của anh, và khi anh đến được Nashville thì đã là chiều muộn, trời lạnh và mưa phùn. Anh thuê một chiếc xe lái thẳng về Garrison. Trên đường đi, anh thấy các thân cây đổ và những chiếc xe tải công ích đi sửa lại các đường dây điện bị hỏng. Cuối cùng, anh rẽ vào con đường đầy bùn dẫn về trang trại. Bất chấp những thân cây trơ trọi, bãi cỏ ướt nhẹp bùn và cái dạ dày đang cuộn lên của mình, anh có cảm giác như thể mình đã về nhà. Khi nhìn thấy ánh điện soi sáng từ cửa sổ phòng khách, anh hít vào hơi thở trong lành đầu tiên kể từ lúc mở tờ báo buổi sáng.
Anh để chiếc xe gần nhà kho và lao qua làn mưa về phía cửa bên hông. Cửa khóa, anh phải vào nhà bằng chìa khóa của mình. “Blue?” Anh đá bỏ đôi giày ướt sũng nhưng vẫn mặc áo choàng khi xông vào trong ngôi nhà lạnh lẽo.
Chẳng có cái đĩa bẩn nào đặt cạnh bồn rửa, không có hộp bánh quy nào mở trên quầy bếp. Mọi thứ đều sạch boong. Một cơn ớn lạnh chạy xuyên qua anh. Ngôi nhà mang lại cảm giác như không có người ở.
“Blue!” Anh quay ra phòng khách, nhưng ánh điện anh thấy qua cửa sổ phát ra từ một chiếc đèn được cắm vào cái đồng hồ bấm giờ. “Blue!” Anh lao lên cầu thang hai bậc một, nhưng thậm chí trước khi lên đến phòng ngủ, anh đã biết mình sẽ thấy gì.
Cô đi rồi. Quần áo của cô không còn ở trong tủ để đồ của anh nữa. Các ngăn tủ cô để đồ lót và áo phông đã trống không. Một bánh xà phòng vẫn còn nằm trong giấy bọc, đặt trên giá bồn tắm không được sử dụng, gói giấy vệ sinh duy nhất nằm trong tủ thuốc là của anh. Chân nặng trĩu, anh bước vào phòng ngủ cũ của Jack. Nita đã bảo rằng Blue làm việc ở đây để tận dụng nguồn ánh sáng qua mấy ô cửa sổ góc, nhưng thậm chí một tuýp sơn cũng không còn ở đó.
Anh quay xuống tầng dưới. Trong lúc vội vàng bỏ đi, cô đã bỏ quên cái áo len và để lại một cuốn sách trong phòng khách, nhưng thậm chí cả món sữa chua anh đào mà cô luôn chứa trong tủ lạnh cũng đã biến mất. Cuối cùng anh quay vào phòng khách, nhìn chằm chằm cái đèn nhấp nháy trên ti vi nhưng chẳng thấy gì cả. Anh đã đổ xúc xắc và đã thua.
Điện thoại của anh đổ chuông. Vẫn chưa cởi áo choàng, anh lôi chiếc điện thoại từ trong túi ra. Đó là April, bà gọi để hỏi xem anh thế nào, và khi nghe thấy vẻ quan tâm trong giọng bà, anh liền gục đầu vào lòng bàn tay.
“Cô ấy không còn ở đây, mẹ à,” anh nói bằng giọng run rẩy. “Cô ấy đã bỏ chạy.”
Cuối cùng anh ngủ thiếp đi trên ghế sofa trong tiếng rì rầm của chương trình QVC[1]. Sáng hôm sau anh thức dậy muộn với cái cổ cứng đơ và dạ dày cồn cào. Ngôi nhà vẫn lạnh và mưa quất rầm rập trên mái. Anh loạng choạng vào bếp pha một bình cà phê, rồi uống sạch sẽ.
[1] QVC: tập đoàn xuyên quốc gia về mua sắm hàng hóa trên truyền hình.
Phần còn lại của cuộc đời trải dài trước mắt anh. Anh khiếp sợ quãng đường quay lại sân bay. Cả chặng đường dài mà chẳng có gì làm ngoài việc đếm những bước đi sai lầm của mình. Chủ nhật này Stars sẽ đấu với đội Steelers. Anh có băng cần nghiên cứu, có chiến thuật cần dựng, nhưng anh chẳng quan tâm gì đến bất kỳ chuyện nào trong số đó.
Anh ép mình phải vào tắm, nhưng lại không gom đủ ý chí để cạo râu. Đôi mắt vô hồn trừng trừng nhìn lại anh qua gương. Mùa hè này anh đã tìm thấy gia đình của mình, nhưng giờ anh đã đánh mất người bạn tâm giao. Anh quấn khăn tắm quanh eo và lờ đờ dò dẫm vào phòng ngủ.
Blue đang ngồi khoanh chân ở giữa giường.
Anh loạng choạng.
“Chào anh,” giọng cô thoảng qua.
Đầu gối anh bủn rủn. Đã quá lâu rồi mới được nhìn thấy cô, anh đã quên mất cô xinh đẹp biết nhường nào. Vài lọn từ mái tóc ngắn xù bông đen nhánh rủ xuống khóe mắt kẹo mút nho. Cô mặc một cái áo khoác len xanh xinh xắn cùng chiếc quần vừa vặn gọn gàng ôm lấy bờ hông nhỏ nhắn. Một đôi giày búp bê xanh sẫm nằm trên tấm thảm cạnh giường. Thay vì tỏ ra bị đả kích, dường như cô lại đang ngắm anh với vẻ mê mẩn, và nụ cười của cô gần như là e thẹn. Anh rúng động như thể bị sét đánh trúng. Sau tất cả nỗi thống khổ mà anh đã bắt mình phải trải qua, cuối cùng cô vẫn chưa thấy bức ảnh đó! Có lẽ cơn bão tuyết đã gây tắc nghẽn việc giao báo. Nhưng nếu thế thì tại sao cô lại chuyển ra ngoài?
“Anh có cho em biết là mình sẽ đến không ấy nhỉ?” cô hỏi.
“Anh... ừ... đã để lại vài tin nhắn.” Khoảng hơn chục tin.
“Em để quên điện thoại.” Cô nhìn anh dò hỏi.
Anh muốn hôn cô cho đến khi cả hai chẳng ai thở được nữa, nhưng anh không thể làm thế. Vẫn chưa. Có lẽ không bao giờ. “Đồ... đồ đạc của em đâu rồi?”
Cô ngẩng đầu lên. “Ý anh là gì?”
“Quần áo của em ở đâu? Dụng cụ vẽ nữa?” Giọng anh cất cao ngoài dự tính. “Đám kem dưỡng mà em hay dùng đâu? Đống sữa chua chết tiệt đâu? Đâu hết rồi?”
Cô nhìn anh như thể anh đã phát điên. “Chỗ nào chẳng có.”
“Làm gì có!”
Cô thả hai chân ra, động tác giật cục. “Em đã vẽ tranh ngoài nhà nhỏ. Em giờ đang dùng sơn dầu thay vì sơn acrylic. Nếu vẽ ở đó, em sẽ không phải ngủ với mùi dầu.”
“Tại sao em không bảo với anh?” Ôi Chúa ơi, anh đang gào lên. Anh cố bình tĩnh trở lại. “Chẳng có chút thức ăn nào ở đây cả!”
“Em ăn ở ngoài nhà nhỏ để không phải chạy đi chạy lại mỗi khi thấy đói.”
Anh hít chút không khí vào phổi để cố kiểm soát cơn bộc phát adrenaline. “Thế quần áo của em đâu? Chúng biến mất rồi.”
“Đâu mà,” cô trả lời, trông vẫn vô cùng hoang mang. “Em chuyển đồ đạc sang phòng Riley. Em không thích ngủ ở đây mà không có anh. Thế đấy, cứ việc cười đi.”
Anh thả hai tay ra khỏi hông. “Tin anh đi. Ngay lúc này anh không có chút hứng thú cười đùa nào.” Anh cần phải chắc chắn. “Em cũng thôi không tắm nữa à? Em đâu có sử dụng phòng tắm của anh.”
Cô vắt hai chân qua thành giường, hai hàng lông mày nhíu lại. “Phòng tắm đầu kia gần hơn. Anh không sao chứ? Anh bắt đầu làm em thấy sợ rồi đấy.”
Anh không hề nghĩ đến chuyện kiểm tra các phòng tắm khác hay ra ngoài nhà nhỏ. Anh đã để bản thân chỉ thấy những gì anh cho là sẽ tìm thấy, một phụ nữ mà anh không thể dựa dẫm vào. Nhưng anh không phải là người dựa dẫm, không sẵn lòng phơi bày trái tim mình ra. Anh cố bình tâm lại. “Em đã ở đâu thế?”
“Em đã đến Alanta. Nita cứ mè nheo em về đám tranh vẽ, và ở đó có một tay buôn tranh quái lắm...” Cô khựng lại. “Em sẽ kể anh nghe sau. Họ bắt anh ngồi dự bị à? Có phải chuyện này là thế không?” Sự phẫn nộ trong cô bùng nổ. “Làm sao họ có thể làm thế chứ? Đợt tháng Chín anh không thi đấu thì sao chứ? Sau đó trở đi anh đã chơi cực kỳ xuất sắc còn gì.”
“Họ không phạt dự bị anh.” Anh thọc tay vào mái tóc ướt. Phòng ngủ lạnh chết bỏ, anh nổi da gà khắp người mà vẫn chưa giải quyết được chuyện gì. “Anh cần nói với em một chuyện, và em phải hứa là có muốn nổi điên cũng phải nghe anh giải thích xong đã.”
Cô há hốc miệng. “Ôi, Chúa ơi, anh bị u não rồi sao! Trong suốt thời gian qua, trong khi em trốn chui trốn nhủi ở nơi này...”
“Anh không bị u não!” anh cắt ngang. “Có một tấm ảnh của anh trên báo ngày hôm qua. Chụp trong một buổi quyên góp ủng hộ việc nghiên cứu bệnh ung thư mà anh đã tham gia hồi tuần trước.”
Cô gật đầu. “Nita đã cho em xem lúc em ghé qua thăm bà ấy.”
“Em đã thấy nó rồi à?”
“Ừ.” Blue tiếp tục nhìn anh như thể anh bị loạn trí.
Anh bước đến gần hơn. “Em đã thấy bức ảnh trên tờ Sun-Times ngày hôm qua à? Bức ảnh mà anh đang hôn người khác ấy?”
Vẻ mặt cô cuối cùng cũng tối sầm lại. “Cô ta là ai thế? Em phải đá đít cô ta mới được.”
Có lẽ vì đã phải chịu đựng quá nhiều cơn chấn động, anh cảm thấy choáng váng và phải ngồi xuống mép giường.
“Nita đã cáu điên lên, tin em đi.” Blue phẩy tay và bắt đầu đi đi lại lại. “Bất chấp chuyện bà ấy bắt đầu thích anh, bà ấy vẫn tin là tất cả đám đàn ông đều là cặn bã.”
“Còn em thì không à?”
“Không phải ai cũng thế, nhưng đừng để em phải nói đến Monty Thất thế. Anh có biết anh ta còn cả gan gọi điện cho em và...”
“Anh không quan tâm đến Monty!” Anh lại nhảy dựng lên. “Anh muốn kể với em về bức ảnh đó!”
Cô có vẻ hơi bực mình. “Vậy thì nói đi.”
Anh không hiểu gì cả. Không phải Blue là người mỗi sáng thức dậy đều lo sợ mình sẽ bị bỏ rơi hay sao? Anh gút chặt nút buộc của cái khăn tắm đang có nguy cơ rơi xuống. “Lúc đó anh đang đứng ở quầy bar thì cô ta tiến tới. Năm ngoái bọn anh đã hẹn hò vài lần, nhưng chuyện cũng chưa tiến triển thành cái gì. Cô ta say và cứ lao vào anh. Theo đúng nghĩa đen ấy. Anh đã đỡ cô ta để cô ta không bị ngã.”
“Lẽ ra anh nên để cô ta ngã. Người ta chẳng tôn trọng ranh giới cá nhân của anh gì cả.”
Giờ thái độ của cô bắt đầu khiến anh nổi cáu. “Anh đã để cô ta hôn anh. Anh không đẩy cô ta ra.”
“Em hiểu. Anh không muốn làm cô ta xấu hổ. Có nhiều người đứng xung quanh, và...”
“Chính xác. Bạn bè cô ta, bạn bè anh, hàng đống người lạ, và thằng cha thợ ảnh chết tiệt đó. Nhưng ngay khi dứt được ra, anh đã kéo cô ta sang một bên, và bọn anh đã có một cuộc tán gẫu riêng tư về việc giữa hai người không có mối quan hệ nào cả. Anh không hề nghĩ gì thêm về chuyện đó cho đến khi đọc báo ngày hôm qua. Anh đã cố gọi cho em, nhưng...”
Cô nhìn anh dò hỏi, và rồi vẻ mặt cô trở nên lạnh lẽo. “Không phải cuối cùng anh lao về đây vì nghĩ rằng em đã bỏ đi vì một chuyện như thế đấy chứ?”
“Anh đã hôn người khác!”
“Anh đã nghĩ rằng em sẽ bỏ đi! Anh đã nghĩ thế! Chỉ vì bức ảnh ngu ngốc đó. Sau tất cả những gì em đã phải trải qua để chứng tỏ bản thân!” Mắt cô lỏe lên ánh chớp vị nho. “Anh là đồ ngốc!” Cô lao ra khỏi phòng.
Anh không thể tin được. Anh mà thấy bức ảnh Blue hôn một gã đàn ông khác thì anh đã đập tan thế giới này ra rồi. Anh lao theo cô ra hành lang, cái khăn ẩm ướt mỗi phút một lạnh hơn. “Em đang bảo anh rằng em không hề lo lắng - không một phút nào - là anh có thể đang phản bội em đấy à?”
“Không!” Cô bắt đầu xuống cầu thang, và rồi xoay người lại. “Anh thực sự trông chờ là em sẽ tan nát cõi lòng mỗi lần một phụ nữ khác quăng mình vào anh à? Bởi vì nếu như thế thì em sẽ suy nhược thần kinh trước khi tuần trăng mật kết thúc mất. Tuy nhiên, nếu bọn họ mà làm thế trước mặt em...”
Anh sững người lại. “Em vừa mới cầu hôn anh đấy à?”
Cô xù lông lên. “Anh có vấn đề gì với chuyện đó không?”
Bảng tỉ số sáng lên, và anh tặng cho đời dấu hiệu chiến thắng. “Chúa ơi, anh yêu em.”
“Em chẳng ấn tượng đâu.” Cô hầm hầm lao thẳng xuống những bậc thang còn lại. “Tại sao em có lòng tin ở anh... sau tất cả những gì em đã phải chịu đựng... thay đổi cả cuộc đời mình vì anh... mà anh vẫn chẳng có chút lòng tin nào với em chứ?”
Sự khôn ngoan nói nhỏ rằng đây không phải là thời điểm tốt nhất để lôi quá khứ của cô lên. Hơn nữa, cô nói có lý. Thực sự có lý, và anh sẽ phải bảo với cô những gì anh đã học được về bản thân mình, mặc dù không phải ngay lúc này. Anh chạy theo cô. “Vì... vì anh là một thằng khốn thiếu tự tin quá đẹp trai đến nỗi làm hại bản thân mình chăng?”
“Đúng đấy,” Cô dừng lại cạnh giá treo áo. “Em đã cho anh quá nhiều quyền lực trong mối quan hệ này. Rõ ràng giờ đã đến lúc em nắm quyền kiểm soát.”
“Liệu em có thể bắt đầu bằng việc cởi quần áo không?” Hai hàng lông mày của cô nhíu lại. Cô sẽ không để anh thoát dễ dàng như thế, nhưng anh vội vàng lảng đi. “Đám quần áo ấy ở đâu ra thế?”
“April đặt mua mọi thứ cho em. Bà ấy biết em sẽ không phiền.” Mấy lọn tóc của cô lắc lư. “Và em quá tức giận - quá điên tiết - để mà cởi quần áo lúc này.”
“Anh hiểu. Em phải chịu đựng rất nhiều từ anh.” Một cảm giác tuyệt đối yên bình tràn ngập trong anh, thứ cảm giác chỉ bị quấy rầy bởi cái thứ cương cứng hùng dũng mà ngay cả cái khăn lạnh giá cũng chẳng thể nào khiến nó mất nhuệ khí. “Kể anh nghe về Atlanta đi, em yêu.”
Một bước đi khôn ngoan về phía anh, nó khiến cô tạm thời quên đi chuyện anh là một tên ngốc thiếu tự tin đang yêu say đắm. “Ôi Dean, tuyệt lắm. Anh ta là người buôn tranh có uy tín nhất ở miền Nam. Nita không chịu im miệng về mấy bức tranh, và bà ấy khiến em phát điên đến nỗi cuối cùng em phải gửi ảnh cho anh ta xem. Ngày hôm sau anh ta gọi cho em yêu cầu được xem tất cả.”
“Thế mà em không thể cầm điện thoại lên báo cho anh biết một chuyện quan trọng như vậy?”
“Lúc này anh đã có đủ chuyện để mà nghĩ rồi. Nói thật nhé, Dean, nếu hàng công của anh mà không bảo vệ tốt hơn cho anh thì em...”
“Blue...” Anh đã chạm đến giới hạn kiên nhẫn của mình.
“Dù gì thì anh ta cũng thích tất tần tật!” cô nói. “Anh ta sẽ cho em một cuộc trưng bày riêng. Và anh không tin được cái giá anh ta sẽ tính đâu.”
Thế này là đủ rồi. “Chúng ta sẽ sắp xếp đám cưới tùy theo tình hình.” Anh khép lại khoảng cách giữa họ bằng hai sải chân, kéo cô vào lòng hôn cô chính xác như những gì anh đã mơ đến suốt mấy tháng qua. Cô cũng hôn lại anh. Cô hôn anh thật. “Chắc chắn sẽ có đám cưới, Blue. Ngay khi mùa giải này kết thúc.”
“Được thôi.”
“Thế thôi à?”
Cô mỉm cười ôm gương mặt anh. “Anh là người trước sau như một, Dean Robillard. Càng vẽ nhiều, chuyện đó lại càng rõ ràng hơn với em. Và anh biết chuyện gì cũng rõ ràng không kém không?” Ngón tay cô lần theo môi dưới của anh. “Em cũng là người trước sau như một. Trung thành với một sai lầm, và mạnh mẽ nhất trong những người mạnh mẽ.” Anh kéo cô vào mình. Cô áp má lên ngực anh. “Anh đã bảo em cần phải ổn định một chỗ, và anh nói đúng. Trước đây khi ta ở bên nhau, hạnh phúc mới dễ dàng làm sao. Em đã phải khiến điều đó trở nên khó khăn. Việc biết rằng mình đang có một gia đình ổn định đã giúp em rất nhiều. Nó... làm em thôi không còn sợ hãi nữa.”
“Anh mừng lắm. April...”
“Ồ, không phải April.” Cô nghiêng đầu nhìn lên anh. “April là một trong những người bạn thân thiết nhất của em, nhưng, đối diện với sự thật đi, với bà ấy anh luôn ở vị trí đầu tiên.” Trông Blue có vẻ hơi biện hộ. “Sự thật là, dù tốt hay xấu thì Nita cũng yêu quý em. Và tin em đi, bà ấy sẽ chẳng đi đâu cho đến khi có người đóng một cái cọc qua tim bà ấy.” Nụ cười của cô trở thành dấu chấm hỏi. “Chúng ta nhờ April lên kế hoạch đám cưới thì có sao không? Em sẽ chỉ phá hỏng nó thôi, và nói thật nhé, em thích vẽ hơn.”
“Em không muốn lên kế hoạch cho đám cưới của mình ư?”
“Không nhiều. Đám cưới không làm em thích thú lắm.” Cô nhìn lên anh bằng ánh mắt mơ màng, dịu dàng nhất mà anh có thể tưởng tượng ra. “Có điều, được kết hôn với người em yêu... Chuyện đó lại khiến em vô cùng thích thú.”
Anh hôn cô dữ dội hơn đến khi cô thở dốc đẩy anh ra. “Em không thể chịu đựng thêm nữa. Anh chờ ở đây đi.”
Cô chạy lên tầng trên, và bất chấp thực tế là mình đang ngấp nghé nguy cơ bị giảm nhiệt, anh còn hơn cả sẵn lòng chờ cô xuống. Anh đi đi lại lại cho ấm lên và nhận thấy đã có nhiều sinh vật thần thoại hơn xuất hiện trên mấy bức tường phòng ăn, bao gồm cả một con rồng trông rất hiền lành. Anh cũng nhận thấy hình vẽ cửa nhà xe mở rộng với hai hình thù nhỏ xíu đứng rọi bóng lên cửa sổ.
Tiếng bước chân của cô vang lên sau lưng anh. Anh quay lại. Nếu không tính đôi bốt đen hầm hố thì cô chỉ mặc mỗi cái áo lót ren hồng và quần lót nhỏ xíu đồng bộ. Blue của anh mặc màu hồng. Anh khó có thể tiếp nhận được. Cô đã tìm được đủ dũng khí để mặc đám quần áo nữ tính và vẽ những bức tranh mềm mại.
“Đố đuổi được em đấy!” Với một nụ cười trêu chọc, cô chạy trước anh về phía bếp và ra ngoài theo cửa bên hông, cặp mông nhỏ xinh của cô lấp ló dưới lớp quần lót như hai nửa trái đào. Anh lỡ mất vài giây để thưởng thức cảnh tượng đó nhưng vẫn có thể bắt kịp cô ngay khi đến giữa sân. Trời lại chuyển sang mưa tuyết, và anh đã đánh rơi khăn tắm, nghĩa là anh hoàn toàn khỏa thân, chân trần và lạnh thấu xương. Cô lại chạy lên trước để đến chỗ nhà xe trước anh. Cô bật cười, đầy vẻ ranh ma như đám tiểu yêu mà cô đã vẽ. Những giọt băng tuyết lấp lóa trên tóc cô, bóng núm vú của cô lộ ra qua lớp áo lót mềm ướt sũng. Anh theo cô vào trong.
Nhà xe lạnh ngắt. Cô đá đôi bốt ra khỏi chân. Anh lột bỏ chiếc quần lót ướt. Kéo cô xuống dưới anh, họ ngã xuống chiếc giường lạnh giá. Anh kéo chăn bông phủ lên hai cơ thể ướt sũng run rẩy của họ rồi trùm qua đầu. Trong cái hang động tối om của mình, họ sưởi ấm cho nhau bằng bàn tay, bằng những nụ hôn, bằng cơ thể, và bằng những lời hứa hẹn cần phải trao nhau.
Cơn mưa tuyết nện ầm ầm trên mái vòm nhà xe, vỗ vào mấy ô cửa sổ nhỏ, quất lên cánh cửa màu xanh. Họ nằm đó cùng nhau, được che chở một cách hoàn hảo.
Lời kết
Bộ lễ phục tuxedo hẳn được thiết kế ra chỉ để cho Dean Robillard mặc, Blue nghĩ thế khi cô đứng cạnh anh trước bệ thờ. Anh lộng lẫy đến mức cô phải thầm lột trần anh để không còn cảm giác bị đe dọa, mặc dù bản thân cô trông cũng xinh đẹp tuyệt trần, nhờ bộ váy cưới của Vera Wang mà April đã tìm cho cô. Trao đám cưới vào tay April là quyết định khôn ngoan thứ nhì của Blue, ngay sau quyết định kết hôn với người đàn ông này, người mà hóa ra cũng thiếu tự tin giống như cô.
Hàng trăm cành lan trắng đến từ nửa vòng trái đất phủ kín thánh đường. Đám pha lê gắn tay lấp lánh trên những chiếc nơ xanh nhạt tô điểm các băng ghế dài và các bệ hoa. Nhiều pha lê hơn nữa kết nên hai chữ cái đầu tên cô dâu chú rể trên lối đi màu xanh. Nhà thờ chật ních bạn bè và đồng đội của Dean, những người đã bay đến tham dự hôn lễ tháng Hai này, thêm vào đó là những người bạn mới của cả hai ở Garrison. Nhờ có Dean, Stars chỉ thua ngay trước trận tranh chức vô địch AFC, đó là một kỳ công, nếu xem xét đến khởi đầu chậm chạp của họ.
Jack đứng cạnh Dean làm phù rể. Bộ lễ phục của ông cũng hoàn hảo hệt như bộ của cậu con trai, nhưng Jack đã dùng thêm phụ kiện là đôi hoa tai màu đen-bạc. Trong vai trò là phù dâu của Blue, chiếc váy dài màu xanh nhạt của April trông nghiêm túc hơn chiếc váy mùa hè mà bà đã chọn cho lễ cưới sắp tới của mình ở Hawaii. Đám cưới đó sẽ chỉ là sự kiện gia đình, mặc dù April và Jack cho phép Riley mời bạn thân nhất ở trường đến dự để con bé có ai đó cùng độ tuổi mà chơi đùa. Dean đã tặng cho bố mẹ anh khu đất quanh hồ làm quà cưới, và giờ họ sẽ sớm phá ngôi nhà nhỏ đi để xây nhà nghỉ cho riêng mình.
“Ai đồng ý cho người phụ nữ này kết hôn với người đàn ông này?”
Nita đứng dậy trên hàng ghế đầu tiên. Bà trông oai vệ trong chiếc áo dài rủ màu xanh thắt ngang lưng. “Tôi đồng ý,” bà nói bằng giọng không cho phép ai tranh cãi. Nita đã dẫn Blue đến bệ thờ, điều đó có vẻ hoàn hảo với cả hai người họ. Virginia vẫn đang ở Colombia, bảo vệ những người không có tiếng nói. Dean đã gửi cho bà một chiếc điện thoại di động trả tiền trước, và bà với Blue nói chuyện với nhau thường xuyên hơn, nhưng Blue biết cái điện thoại đó rồi sẽ sớm dừng lại ở một trại mồ côi hoặc là sẽ được đem cho tặng một nhân viên y tế mà thôi.
Riley đứng dậy từ hàng ghế đầu. Trông con bé xinh xắn và hạnh phúc trong chiếc váy xanh lam với những nụ hồng trắng trên mái tóc đen. Jack cầm cây ghi ta cùng con bé cất lên bản ballad mà hai cha con đã cùng nhau sáng tác cho hôn lễ này. Giọng hát kỳ diệu của Riley lấp đầy nhà thờ, và khi Jack hòa vào cùng con bé trong đoạn bè, tiếng khăn giấy sột soạt vang lên khắp mọi nơi.
Đã đến lúc tuyên thệ. Dean nhìn xuống Blue, mắt anh lấp lánh vẻ yêu thương mà cô ngờ là mắt mình cũng vậy. Mọi thứ đẹp đẽ đều đang vây quanh họ: ánh nến, hoa lan, gia đình và bạn bè. Blue nhón chân lên. “Nhờ April,” cô thì thầm, “anh mới có được cái lễ cưới mà mìn từng mơ ước kể từ khi còn là một bé gái đấy nhé.”
Tiếng cười vang vọng của Dean là một lý do nữa khiến cô yêu người đàn ông này bằng cả trái tim mình.
Đêm tân hôn của họ diễn ra trong ngôi nhà trang trại. Mai họ sẽ lên máy bay của Jack để đi nghỉ tuần trăng mật ở ngôi nhà của anh tại miền Nam nước Pháp, nhưng đêm nay họ hoàn toàn toại nguyện khi được nằm khỏa thân và thỏa mãn trên chiếc giường làm thành từ những tấm chăn bông trước lò sưởi phòng khách.
Cô lách chân vào giữa hai đùi Dean. “Nói đến chuyện hai gã đàn ông ôm nhau làm trò cười cho thiên hạ, hôm nay anh và Jack chắc chắn đã hoàn thành tốt phần việc của mình rồi đấy.”
Dean áp môi lên tóc cô. “Ít ra bọn anh cũng không đến nỗi khơi mào một cuộc tranh cãi ầm ĩ, như thế là hơn em rất nhiều rồi.”
“Đâu phải lỗi của em. Làm sao em biết được Karen Ann lại quyết định tham gia tiệc cưới của bọn mình mà không cần mời chứ?”
“Anh cá là cô ta sẽ chẳng bao giờ đe dọa một cái bánh cưới khác nữa đâu. Em đã nhảy qua hai hậu vệ để đến chỗ cô ta đấy.”
Blue cười toe. “Phần yêu thích của em là khi April bắt đầu gào lên, ‘Không, Blue! Con đang mặc đồ Vera Wang!’”
Anh cười khùng khục. “Phần yêu thích nhất của anh là khi Annabelle nhảy vào giúp em.”
Họ lại bắt đầu rúc vào nhau. Chuyện này dẫn đến chuyện khác, và thật lâu thật lâu sau họ mới lại nói chuyện được. “Anh vẫn đang cố quen với việc có một cô vợ giàu có,” anh nói.
“Làm gì có.” Thế nhưng, tranh của cô đang được bán ra với tốc độ nhanh chóng mặt. Những người bình thường không biết gì về nghệ thuật siêu đẳng nhưng lại biết mình thích gì đang mua tranh của cô, vẽ bao nhiêu mua hết bấy nhiêu. Công việc của cô cũng đã cho Dean một hướng đi trong tương lai mà anh vốn vẫn luôn kiếm tìm. Anh và April sẽ tiến hành kinh doanh cùng nhau, quảng bá một dòng thời trang kỳ dị dựa trên những thiết kế của Blue. April sẽ bắt đầu mọi thứ từ năm tới với vài kiểu mẫu cơ bản. Họ hy vọng đến lúc Dean giải nghệ, họ đã sẵn sàng để mở rộng sang mảng nội thất và trang trí nhà cửa. Xem xét đến khiếu thẩm mỹ hoàn hảo của hai mẹ con họ và sự nhanh nhạy trong kinh doanh của Dean, Blue không nghi ngờ gì chuyện họ sẽ thành công.
Dean nhìn bức vẽ khổng lồ thống trị bức tường dài nhất trong phòng khách, là lý do hộ tổ chức đêm tân hôn ở đây thay vì trong phòng ngủ tầng trên. Anh ve vuốt vai cô. “Anh không nghĩ còn chú rể nào lại có một món quà cưới tuyệt hơn thế.”
“Em thấy nó trong một giấc mơ.” Blue rúc đầu vào cổ anh. “Chính xác như cách nó sẽ xảy ra với chúng ta. Em gần như không ngủ trong khi vẽ nó.”
Cô đã vẽ trang trại, nhưng như những phần còn lại trong tác phẩm của cô, đây là một thế giới thần tiên về mùa hè và mùa đông, về mùa xuân và mùa hạ. Cô đã mở những bức tường của ngôi nhà để khoe ra mọi thứ bên trong. Trong một phòng, tất cả bọn họ ngồi quanh một cây thông Noel. Ở phòng khác, họ vây quanh một bà già đang thổi nến sinh nhật. Bọn cún nô đùa ầm ĩ trong bếp. Một buổi tiệc mừng chiến thắng Siêu Cúp tổ chức ở sân sau, và buổi tiệc mừng ngày lễ Độc lập của thị trấn lấp đầy sân bên hông nhà. Ở thềm trước, một dáng người nhỏ xíu trong bộ đồ hải ly, chỉ thò ra cái đầu, đang ngồi trên một quả bí ngô Halloween. Một con đường mòn dẫn từ trang trại ra ngoài hồ, ở đó cha và con gái đang chơi ghi ta trên bờ và một phụ nữ với mái tóc dài vàng óng đang giơ tay lên trời. Đàn ngựa lang thang trên bãi cỏ. Những con chim kỳ lạ đậu trên nóc nhà kho. Và ngay bên trên ngôi nhà lớn, một quả khinh khí cầu hạ xuống cùng hai đứa bé đang mỉm cười lấp ló trong thùng, đứa nào cũng có sức mê hoặc bẩm sinh.
Nhẫn cưới của Dean lập lòe trong ánh lửa khi anh chỉ về bên trái bức tranh. “Sau vụ khinh khí cầu, đó là phần anh thích nhất.”
Blue chẳng khó khăn gì đoán ra ý anh. “Chẳng hiểu sao em biết trước là anh sẽ cảm thấy như thế.”
Nhà xe nằm dưới một vòm cây. Những dây leo chi chít giữ mấy bánh xe yên vị. Cô và Dean đứng cạnh nhau, và những người họ yêu mến đang nhảy múa xung quanh họ.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Lời cảm ơn của tác giả
Tôi biết nghề viết lách lẽ ra phải là công việc đơn độc, nhưng đã có quá nhiều người ủng hộ và khuyến khích tôi, nên tôi không cảm thấy như vậy. Tôi rất biết ơn các độc giả đã gửi cho tôi những email đáng yêu và cũng đồng hành cùng tôi trên trang web susanelizabethphillips.com. Đó là nơi tôi biết đến Beverly Taylor, một người rất tử tế đã chia sẻ với tôi lượng kiến thức khổng lồ về Đông Tennessee. (“Không phải đâu, Susan. Cô không thể gọi nơi này là Eastern Tennessee.”) Cũng phải cảm ơn Adele San Miguel vì những hiểu biết sâu sắc của cô ấy về Tennessee, và bác sĩ Bob Miller vì một lần nữa đã tư vấn tôi về các chấn thương của các cầu thủ bóng bầu dục. Một số giáo viên đã giúp tôi hiểu được bọn trẻ mười một tuổi, bao gồm Kelly LeSage và cô bạn thân Susan Doenges của tôi. Ngoài ra, một số các cháu lớp bốn và năm vô cùng đáng yêu đã cố hết sức làm rõ vấn đề cho tôi. Xin được cảm ơn tất cả.
Ủng hộ về mặt tinh thần bắt đầu với Bill chồng tôi; chị gái Lydia; hai đứa con trai tuyệt vời; và hai cô con dâu đáng yêu nhất trên đời này, Dana Phillips và Gloria Taylor. Thêm vào đó, mỗi ngày tôi đều cảm ơn các bạn nhà văn tài giỏi, hài hước, sâu sắc của tôi, đặc biệt là Jill Barnett, Jennifer Cruise, Jennifer Greene, Kristin Hannah, Jayne Ann Krentz, Jill Marie Landis, Cathie Liz, Lindsay Longford, Suzette Van, Julie Wachowski và Margaret Watson. Rồi còn tất cả các hiệu sách và các thư viện văn đang tiếp tục kiếm tìm độc giả mới cho tôi nữa. Tôi vô cùng biết ơn.
Về chuyên môn, tôi đã được một đội ngũ kỳ diệu nhất trên đời ở William Morrow và Avon Books hỗ trợ, trước hết là biên tập viên Carrie Feron của tôi. Thật vui sướng khi được làm việc với nhiều người phi thường đến thế trong các lĩnh vực nghệ thuật, biên tập, tiếp thị, sản xuất, xuất bản và bán hàng. Phải, tôi biết mình may mắn thế nào. Steven Axelrod đã là người đại diện của tôi từ khi anh ấy còn học cấp một. Đó là mối quan hệ cộng sự tuyệt vời. Sharon Mitchell, trợ lý tài giỏi của tôi, biết cách làm mọi việc và nếu không có cô ấy thì tôi đã lạc lối rồi.
Cuối cùng, tôi dành lời cảm ơn sâu sắc đến con trai tôi, Zach Phillips, vì đã cho phép tôi sử dụng hai bài hát của mình, “Why Not Smile?” (bản quyền năm 2006) và “Cry Like I Do” (bản quyền năm 2003). Zach, con thật là cừ.[/color]