Trời Sinh Quyến Rũ

Chương 11

Hai chiếc SUV cửa kính màu đỗ lại trước nhà. Cửa sau của chiếc đi trước bật mở, một người đàn ông mặc toàn màu đen bước ra.

Mái tóc đen bờm xờm đã điểm bạc, gương mặt sạm nắng đã có nếp nhăn vì quá nhiều đêm dài bước đi trên con đường vinh quang. Khi ông bước ra khỏi xe, hai cánh tay sát thủ thả lỏng hai bên sườn sẵn sàng rút ra - không phải một cây súng lục - mà là một cây ghi ta điện Fender Custom Telecaster mà ông đã dùng để chinh phục cả thế giới. Nhưng rồi cô cũng chẳng thể hít được chút không khí nào vào trong phổi.

Jack Patriot.

Cửa xe bắt đầu mở phía sau ông, đám đàn ông đeo kính đen bước ra cùng với một phụ nữ tóc dài xách một cái túi hàng hiệu và một chai nước. Họ đứng cạnh hai chiếc xe. Gót ủng của ông gõ lên sàn gạch, còn Blue biến thành một người hâm mộ luôn miệng gào thét, xỏ ngón tay qua hàng rào mắt cáo, áp sát người vào hàng chướng ngại vật của cảnh sát, đuổi theo một chiếc limo dài, hoặc đứng cả đêm bên ngoài một khách sạn năm sao cầu nguyện được thoáng nhìn thấy rocker thần tượng của mình. Chỉ có điều, thay vì gào thét, cô lại chẳng thốt ra được âm thanh nào.

Ông đứng cách cô hơn hai mét. Hai cái đầu lâu bạc nhỏ tô điểm trên dái tai. Bên dưới tay áo sơ mi đen hở cổ, cô thấy một cái vòng da đeo cổ tay bằng bạc gò. Ông gật đầu chào. “Tôi tìm Riley.”

Ôi-chúa-ơi! Jack Patriot đang đứng ngay trước mặt cô. Jack Patriot đang nói chuyện với cô! Cô loạng choạng đứng dậy, cố hít thở, nghẹn ngào, rồi bắt đầu ho. Ông kiên nhẫn đợi, hai cái đầu lâu bạc biến thành màu đỏ nâu trong ánh hoàng hôn. Nước mắt cô bắt đầu ứa ra. Cô ấn các ngón tay vào cổ họng, cố đẩy thông đường dẫn khí.

Huyền thoại nhạc rocker hiểu các fan nữ cuồng nhiệt, ông bèn quan sát ngôi nhà trong lúc chờ. Cô nắm tay lại đấm vào ngực. Cuối cùng ông lại lên tiếng bằng cái giọng khàn thuốc lá quen thuộc vẫn còn sót chút tàn dư của nguồn gốc Bắc Dakota. “Cô có thể gọi Riley hộ tôi không?”

Trong lúc cô vẫn còn vật lộn để bình tĩnh lại thì cửa trước đã mở ra, và Riley bước ra. “Chào,” con bé lầm bầm.

Chỉ có môi ông là động đậy. “Tất cả chuyện này là sao?”

Riley nhìn về phía đám tùy tùng im thin thít đang vây quanh chiếc SUV. “Con không biết.”

Ông giật giật dái tai, cái đầu lâu bạc biến mất giữa những ngón tay. “Con có biết mọi người đã lo lắng đến thế nào không?”

Đầu con bé khẽ ngẩng lên. “Ai cơ?”

“Mọi người. Bố.”

Con bé nhìn chằm chằm mũi giày thể thao của mình. Nó không tin điều đó.

“Ở đây còn ai nữa?” ông hỏi, mắt nhìn quanh ngôi nhà.

“Chẳng ai cả. Dean đi rồi, còn bác April đã về bên nhà nhỏ.”

“April...” Ông thốt lên tên bà như thể đang chìm vào một ký ức chẳng vui vẻ gì mấy. “Lấy đồ đạc của con đi. Chúng ta sẽ rời khỏi đây.”

“Con không muốn đi.”

“Bố rất tiếc về chuyện đó,” ông nói thẳng thừng.

“Con để quên áo khoác ở dưới nhà nhỏ rồi.”

“Vậy thì đi lấy đi.”

“Con không đi được. Trời thì tối. Con sợ lắm.”

Ông do dự rồi xoa tay lên cằm. “Nhà nhỏ ở đâu?”

Riley nói cho ông biết về con đường băng qua rừng. Ông quay sang Blue. “Tôi có thể lái xe đến đó không?”

Vâng, chắc chắn là được rồi. Đi theo con đường quay trở lại đường cao tốc, nhưng trước khi đến đó ông sẽ thấy một đường rẽ sang bên trái. Nó không hơn một con hẻm đâu, thật đấy, và rất dễ bị bỏ qua, thế nên phải chú ý kỹ vào. Nhưng chẳng có lời nào thoát ra khỏi miệng cô, ông bèn quay lại với Riley, con bé nhún vai. “Con không biết. Chắc được.”

Blue phải nói gì đó. Bất cứ điều gì. Nhưng cô không thể quen được với chuyện người đàn ông mà cô đã say nắng từ khi lên mười đang đứng ngay trước mặt. Sau này, cô sẽ suy nghĩ về chuyện ông chẳng hề hôn hay ôm đứa con gái của mình, nhưng lúc này, cô chỉ tập trung vào việc phải mở được miệng ra.

Đã quá muộn. Ông ra hiệu cho cả Riley và đoàn tùy tùng ở yên chỗ rồi hướng về phía con đường mòn cô con gái vừa chỉ. Blue chờ đến khi bóng ông khuất hẳn rồi mới ngồi thụp xuống bậc thêm. “Chị đúng là đồ ngốc.”

Riley ngồi xuống cạnh cô. “Đừng lo. Bố em quen với chuyện đó rồi.”

Khi trời khá nhá nhem, April kết thúc cuộc gọi cuối cùng của mình, bà nhét điện thoại vào cái túi xâu từ hạt trên quần jean và lững thững xuống bờ hồ. Bà yêu nơi này về đêm, tiếng nước vỗ dìu dịu, tiếng ếch ộp tạo nên âm bass cho dàn đồng ca của dế. Ban đêm hồ có mùi khác, thơm mùi xạ và mùi đất, như thứ gì đó hoang dã.

“Chào April.”

Bà xoay người lại.

Người đàn ông đã làm đảo lộn thế giới của bà đang ở trước mặt.

Đã ba thập kỷ nay bà chưa gặp ông, nhưng ngay cả trong ánh chiều tà, mọi chi tiết trên gương mặt góc cạnh, quá thừa đường nét đó vẫn quen thuộc như gương mặt của chính bà: sống mũi dài, khoằm; đôi mắt sâu, viền đen nhưng con ngươi lại nâu vàng; làn da ngăm ngăm và quai hàm lưỡi dao. Màu bạc đã điểm trên mái tóc đen vốn vẫn bay trong cơn bão nửa đêm quanh đầu ông. Giờ tóc ông đã ngắn hơn - chỉ ngang cổ áo - và cứng hơn, nhưng vẫn dày. Bà chẳng ngạc nhiên khi ông không hề nỗ lực che giấu những sợi tóc bạc của mình. Ông rất ít chạy theo những thứ hư ảo về bản thân. Dù so chiều cao của dân rock, ông thuộc dạng khá cao nhưng giờ trông ông thậm chí như còn cao hơn vì quá gầy. Hai hốc bên dưới gò má xương xương ấy còn sâu hơn những gì bà nhớ, vết chân chim trên khóe mắt hẳn rõ nét. Trông ông đúng như cái tuổi năm mươi tư của mình.

“Này, cô bé. Mẹ em có ở đây không?”

Giọng ông là giọng khàn whiskey. Trong một giây ngắn ngủi, bà cảm thấy cơn ngẹt thở ập đến. Người đàn ông này có thời từng là cả thế giới của bà. Bà đã bay qua đại dương chỉ với lời nhắn báo trước một giờ để được ở cùng ông. London, Tokyo, Tây Berlin. ở đâu chẳng quan trọng. Từng đêm, mỗi khi ông rời khỏi sân khấu, bà lại lột bộ y phục chật ních, đẫm mồ hôi khỏi người ông, dùng ngón tay chải mái tóc dài, ẩm ướt của ông, tách đôi môi mình, tách hai đùi mình, khiến ông cảm thấy mình như một vị thần.

Nhưng cuối cùng, đó chỉ là rock & roll mà thôi.

Lần nói chuyện giáp mặt cuối cùng của họ diễn ra vào ngày bà báo với ông là mình đã có thai. Kể từ đó, mọi thứ đều được giải quyết thông qua trung gian, kể cả lần kiểm tra máu sau khi Dean được sinh ra. Bà đã cay đắng oán hận Jack biết bao vì chuyện đó.

Bà bình tĩnh lại. “Chỉ có tôi và bọn ếch thôi. Lâu nay anh thế nào?”

“Thính giác của tôi tiêu rồi, và tôi không thể chào cờ được nữa. Mặt khác...”

Bà chỉ tin phần đầu. “Tránh xa bia rượu, thuốc lá và mấy em bé ra đi. Anh sẽ sửng sốt khi thấy cảm giác tuyệt đến mức nào.” Bà không cân nhắc đến ma túy. Jack đã cai sạch từ nhiều năm trước khi bà có thể làm được.

Chiếc vòng cổ tay bằng da và bạc tuột xuống khi ông lững thững bước tới trước. “Chẳng có em bé nào nữa đâu, April. Thuốc lá cũng không. Tôi bỏ thuốc vài năm rồi. Và đó không phải là một nhiệm vụ chết tiệt hay sao? Còn về bia rượu...” Ông nhún vai.

“Tôi đoán đám rocker già các ông cần ít nhất một tật xấu.”

“Tôi còn có nhiều hơn vài tật. Em thế nào?”

“Tôi phải nhận vé phạt vì phóng quá tốc độ trên đường đến lớp học Kinh Thánh từ vài tháng trước, nhưng chỉ thế thôi.”

“Vớ vẩn. Em đã thay đổi, nhưng chưa nhiều đến thế chứ.”

Trước đây không phải lúc nào ông cũng có thể nhìn thấu bà dễ dàng đến thế, nhưng giờ ông đã lớn tuổi hơn và có lẽ, khôn ngoan hơn. Bà nhún vai hất tóc ra khỏi mặt. “Tôi chẳng còn nhiều hứng thú với các tật xấu nữa. Quá bận với việc tạo dưng cuộc sống.”

“Trông em tuyệt lắm, April. Thật đấy.”

Tuyệt hơn ông. Trong mười năm vừa qua bà đã cố hết sức khắc phục những thiệt hại mà bà đã gây ra cho bản thân, giải độc bằng vô số những cốc trà xanh, hàng giờ tập yoga, chỉnh sửa thẩm mỹ đôi chút trên mặt.

Ông giật giật một bên đầu lâu trên tai. “Em còn nhớ chúng ta thường hay cười nhạo cái ý tưởng về một rocker hơn bốn mươi thế nào không?”

“Chúng ta thường hay cười nhạo cái ý tưởng về bất kỳ ai từng đến bốn mươi.”

Ông đút một tay vào túi. “AARP[1] muốn tôi chụp ảnh trang bìa cho cái tạp chí chết giẫm của họ.”

[1] AARP: viết tắt của American Association of Retired Persons (Hiệp hội Hưu trí Mỹ), một tổ chức phi chính phủ, quan tâm đến các vấn đề về phúc lợi xã hội cho những người đã nghỉ hưu.

“Mẹ kiếp trái tim đen tối của họ.”

Điệu cười nhếch mép của ông vẫn không thay đổi, nhưng bà sẽ không lang thang xuống con đường ký ức với ông nữa. “Anh đã gặp Riley chưa?”

“Vài phút trước.”

“Nó là một đứa bé đáng yêu. Blue và tôi khá yêu quý nó.”

“Blue?”

“Hôn thê của Dean.”

Ông rút tay ra khỏi túi. “Riley đến đây để gặp Dean, đúng không?”

April gật đầu. “Dean đã cố tránh xa, nhưng con bé rất kiên quyết.”

“Tôi không phải là người kể cho Marli về Dean. Năm ngoái cô ta đã hú hí với quản lý kinh doanh cũ của tôi rồi moi ra cái tin đó. Trước khi nhận được lời nhắn của em, tôi không biết Riley đã phát hiện ra chuyện này.”

“Đây là một giai đoạn khó khăn với con bé.”

“Tôi biết. Tôi đã phải xử lý vài thứ. Lẽ ra em gái Marli phải để mắt đến con bé.” Ông liếc về phía ngôi nhà nhỏ. “Riley bảo nó để áo khoác ở đây.”

“Không. Lúc đến đây nó không mặc áo khoác.”

“Vậy là nó đang trì hoãn.” Ông thò tay vào túi áo, như để tìm thuốc lá. “Tôi có thể làm một lon bia đấy.”

“E là anh kém may mắn rồi. Tôi đã hoàn toàn kiêng bia rượu được nhiều mùa trăng.”

“Em đang đùa chơi thôi.”

“Tôi đã hết thôi thúc muốn chết rồi.”

“Không phải cái gì cũng tệ, chắc vậy.” Ông có kiểu nhìn người khác như thể thực sự xuyên thấu họ, và ông chuyển xúc cảm mãnh liệt đó lên bà. “Tôi nghe nói em đã rất thành công.”

“Chẳng có gì phải phàn nàn.” Bà gây dựng sự nghiệp trên cơ sở mỗi lúc một khách hàng, chẳng dựa dẫm vào ai ngoài bản thân, và bà tự hào về điều đó. “Thế Jack thì sao? Giờ chiến thắng trong cuộc chiến nhạc rock rồi, anh sẽ làm gì cho màn biểu diễn thêm?”

“Không thể chiến thắng trong cuộc chiến nhạc rock. Em biết điều đó mà. Luôn có một album khác, một cú hích khác ở đầu bảng xếp hạng, và nếu điều đó không xảy ra thì sẽ là sự tái sáng tạo không thể tránh khỏi.” Ông bước về phía mép hồ, nhặt một cúc đá lên rồi quang ra thật xa, nó khẽ tóe nước lên giữa mặt hồ. “Tôi muốn gặp Dean trước khi ra về.”

“Để anh có thể hồi tưởng lại quãng thời gian tốt đẹp à? Cần nhiều may mắn lắm đấy. Nó ghét anh nhiều cũng gần như ghét tôi.”

“Vậy em đang làm gì ở đây?”

“Đó là một câu chuyện dài.” Một thứ khác mà bà sẽ không nói với ông.

Ông quay lưng lại bà. “Chúng ta quả là một đại gia đình hạnh phúc, nhỉ?”

Bà chưa kịp trả lời thì một ánh đèn pin đã lia thẳng về phía họ, và Blue lao ra từ con đường mòn. “Riley biến mất rồi!”

Để tránh rơi vào tình trạng câm nín lần nữa, Blue giả vờ như Jack Patriot không tồn tại và chỉ tập trung vào April. “Cháu đã tìm trong nhà, trong nhà xe, trong cái nhà kho đầy chuột đó.” Cô nhún vai. “Con bé chưa thể đi xa được.”

“Nó biến mất bao lâu rôi?” April hỏi.

“Có lẽ là nửa giờ. Con bé bảo muốn tô màu cho xong bức tranh trước khi phải đi. Cháu ra ngoài đốt rác như cách cô chỉ, rồi khi cháu quay lại thì con bé đã biến mất. Cháu đã đưa đèn pin cho mấy người đến cùng” - ông Patriot thì nghe kỳ cục, còn Jack thì lại quá thân mật - “cùng bố Riley... và giờ họ đang đi tìm.”

“Sao nó có thể làm thế này?” Jack nói. “Nó luôn trầm lặng, chưa bao giờ gây ra chuyện gì cả.”

“Con bé hoảng sợ,” April bảo ông. “Lấy xe của tôi mà đi tìm dọc theo con đường nhỏ.”

Jack đồng ý. Sau khi ông đã đi, Blue và April tìm quanh ngôi nhà nhỏ rồi vội vàng quay về nhà chính, ở đó họ thấy đám tùy tùng của Jack đang sục sạo quanh vườn một cách vô ích trong khi người phụ nữ duy nhất ngồi trên thềm sau, hút thuốc và nói chuyện điện thoại. “Có cả trăm chỗ Riley có thể trốn,” April nói. “Với điều kiện nó vẫn còn ở đâu đó trong trang trại này.”

“Nó có thể đi đâu khác được chứ?”

April tìm trong nhà lần nữa trong khi Blue kiểm tra lại nhà xe và lán dụng cụ. Họ gặp nhau trên thềm trước. “Không thấy.”

“Con bé cầm theo ba lô,” April nói.

Jack lái xe về trước nhà và chui ra khỏi chiếc Saab của April. Blue rút lui vào bóng tối để không tự làm mình bẽ mặt trước ông lần nữa. Dean mới là kẻ nên chịu đựng chuyện này, chứ không phải cô.

“Chẳng thấy tăm tích gì của Riley cả,” Jack vừa nói vừa bước về phía thềm nhà.

“Tôi cá là nó đang quan sát ngôi nhà,” April lặng lẽ nói. “Chờ mấy người về rồi nó mới bước ra.”

Ông lùa tay vào mái tóc cứng còng rồi liếc về phía đám vệ sĩ xuất hiện từ nhà kho. “Chúng tôi sẽ về. Sau đó tôi sẽ đi bộ quay lại.”

Chỉ sau khi hai chiếc xe đã rời đi thì Blue mới từ trong góc bước ra. “Dù con bé đang ở đâu, cháu chắc chắn là nó cũng đang sợ lắm.”

April day day thái dương. “Cháu có nghĩ chúng ta nên gọi cảnh sát... cảnh sát trưởng không... ai cũng được?”

“Cháu không biết. Riley đang trốn; không phải nó bị bắt cóc, và nếu nó thấy xe cảnh sát rẽ vào...”

“Đó là điều làm cô lo lắng.”

Blue nhìn vào bóng tối. “Cứ cho con bé chút thời gian để nghĩ thông chuyện này đã.”

Dean đi chậm lại khi đèn xe chiếu vào một người đàn ông đang cuốc bộ dọc theo lề đường dẫn về phía nhà anh. Anh bật sang đèn pha. Người đàn ông nọ quay lại giơ tay che mắt. Dean nhìn kỹ hơn. Jack Patriot Điên...

Anh không tin được Jack lại tự mình đến đón Riley, nhưng giờ ông đang ở đây. Dean đã không nói chuyện với ông vài năm rồi, và anh chắc chắn chẳng muốn nói chuyện với ông lúc này. Anh kháng cự lại bản năng muốn rồ ga phóng vọt qua ông. Nhiều năm về trước, anh đã chỉnh đốn lại chiến lược ứng phó với bố mình, và rồi thấy chẳng có lý do gì phải thay đổi. Anh tạt xe vào và hạ kính xuống. Cẩn thận giữ vẻ mặt bình thản, anh gác khuỷu tay lên khung cửa. “Jack.”

Lão khốn đó gật đầu. “Dean. Lâu lắm rồi.”

Dean gật đầu chào lại. Chẳng cay độc cũng chẳng chế nhạo. Hoàn toàn dửng dưng.

Jack chống tay lên nóc xe. “Bố đến đón Riley, nhưng con bé đã bỏ trốn sau khi thấy bố.”

“Thật à?” Điều đó chưa hoàn toàn giải thích được vì sao ông lại cuốc bộ một mình ngoài này, nhưng Dean không hỏi.

“Tôi không cho rằng ông đã tìm thấy con bé.”

“Chưa.”

Sự im lặng giữa họ kéo dài ra. Nếu không đề nghị chở về nhà, anh sẽ cho lão khốn đó biết chính xác anh ghét lão thế nào. Thế nhưng, anh vẫn phải ép mình lên tiếng. “Cần quá giang không?”

Jack lùi khỏi xe. “Bố không muốn nó nhìn thấy bố. Bố sẽ đi bộ.”

“Cứ tự nhiên.” Anh cuộn kính lên và từ từ lái xe lái xe đi. Không trượt lốp cũng chẳng có sỏi đá bay rào rào. Chẳng gì thể hiện sự tức giận sâu đậm của mình. Khi đã về đến nhà, anh đi thẳng vào trong. Thợ điện đã lắp xong toàn bộ thiết bị, cuối cùng họ cũng đã có chút ánh sáng tử tế. Anh nghe thấy tiếng chân trên tầng. “Blue?”

“Trên này.”

Chỉ nghe giọng cô thôi anh đã cảm thấy khá hơn. Cô làm anh phân tâm khỏi nỗi lo lắng về Riley, khỏi sự căng thẳng đối với Jack. Cô khiến anh cười, làm anh nổi điên, làm anh nổi hứng. Anh cần giữ cô ở đây.

Anh tìm thấy cô trong phòng ngủ lớn thứ hai, ở đó mới được sơn màu nâu nhạt, một cái giường mới và bàn ngăn kéo, nhưng nhiều thứ khác lại không có, không thảm, không rèm, không ghế, mặc dù Blue đã tìm được một cái đèn bàn cổ cong dính đầy sơn ở đâu đó đặt lên bàn. Cô đang vuốt phẳng một tấm chăn bên trên ga trải giường mà cô mới lồng vào. Cái áo phông trễ xuống khỏi người khi cô ngả tới trước, vài lọn tóc đã thoát khỏi cái đuôi gà rủ xuống cổ cô trông như mực đổ.

Cô nhìn lên, hai nếp nhăn hệt nhau xuất hiện giữa cặp lông mày. “Riley bỏ trốn mất rồi.”

“Tôi nghe nói rồi. Tôi tình cờ gặp Jack trên đường.”

“Chuyện thế nào?”

“Ổn cả. Có gì ghê gớm đâu. Ông ta chẳng có ý nghĩa gì với tôi.”

“Phải rồi.” Cô không tin, nhưng cũng chẳng thách thức gì anh.

“Em không nghĩ là ai đó nên ra ngoài tìm con bé sao?” Anh hỏi.

“Bọn tôi đã tìm khắp nơi rồi. Khi nào sẵn sàng, con bé sẽ quay về thôi.”

“Em chắc chuyện đó chứ?”

“Lạc quan hợp lý thôi. Kế hoạch B bao gồm chuyện gọi cảnh sát trưởng, nhưng như thế sẽ làm nó sợ hết hồn.”

Anh buộc mình phải cân nhắc điều mà đến giờ anh vẫn đối mặt một cách miễn cưỡng. “Nếu con bé chạy ra đường cao tốc xin đi nhờ xe thì sao?”

“Riley không ngốc. Nó mang trong mình nỗi sợ hãi về người lạ được bồi đắp từ những bộ phim mà lẽ ra nó không nên xem. Thêm nữa, April và tôi không nghĩ là nó đã hoàn toàn từ bỏ anh.”

Anh cố ngụy trang cảm giác tội lỗi của mình bằng cách bước về phía cửa sổ. Trời quá tối, một đứa trẻ mười một tuổi không thể trơ trọi ngoài đó một mình được.

“Anh đảo qua sân một lần nữa được không? Có một cái đèn pin trong bếp ấy. Có thể con bé sẽ xuất hiện nếu nó thấy anh.” Blue nhìn căn phòng với vẻ không hài lòng. “Tôi ước gì ở đây ít ra có một tấm thảm. Tôi chắc là ông ấy không quen dùng thứ gì tầm thường thế này.”

“Ông ấy?” Đầu Dean ngẩng phắt lên. “Quên chuyện đó đi. Jack sẽ không ngủ ở đây.” Anh hiên ngang bước ra ngoài hành lang.

Blue đi theo anh. “Thế còn cách nào khác? Trời tối rồi, còn đám tùy tùng của ông ấy đã đi mất. Garrison thì chẳng có cái khách sạn nào, và ông ấy sẽ chẳng đi đâu trước khi tìm thấy Riley.”

“Đừng chắc mẩm thế.” Dean muốn toàn bộ chuyện này biến mất. Giá như sáng nay điều đầu tiên anh làm là phóng xe đi khỏi nhà.

Điện thoại của Blue đổ chuông. Cô rút nó trong túi quần jean ra. Anh đứng chờ. “Cô tìm thấy nó rồi ạ?” cô nói. “Con bé ở đâu?” anh hít vào thật sâu và tựa người vào khung cửa.

“Nhưng chúng ta đã tìm ở đó rồi mà.” Cô quay vào phòng ngủ rồi ngồi xuống mép giường. “Vâng. Được rồi. Vâng, cháu sẽ làm thế.” Cô đóng điện thoại lại ngẩng lên nhìn anh. “Đại bàng hạ cánh. April tìm thấy con bé đang ngủ trong tủ quấn áo của bà ấy. Bọn tôi đã tìm ở đó, nên hẳn là con bé đã chờ đến khi chúng tôi rời khỏi đó rồi mới vào nhà.”

Cửa nhà tầng dưới bật mở, tiếng bước chân nặng nề, đều đặn vang lên trong sảnh nghỉ. Đầu Blue ngẩng phắt lên. Cô bật dậy nói thật nhanh. “April bảo nói với bố Riley rằng tối nay bà ấy sẽ giữ Riley ở nhà nhỏ, ông ấy có thể ở lại nhà này, và ông ấy nên chờ đến sáng mai hẵng nói chuyện với con bé.”

“Em đi ra mà bảo ông ta.”

“Tôi không nghĩ... Vấn đề là...”

Nhiều tiếng bước chân ở tầng dưới hơn. “Có ai ở đây không?” Jack cất tiếng.

“Tôi không thể,” cô rít lên.

“Vì sao không?”

“Chỉ là tôi... không thể.”

Giọng Jack vang tới bên cầu thang. “April?”

“Khỉ thật.” Tay Blue vụt đưa lên che má, và cô lao ra ngoài, nhưng thay vì đi xuống cầu thang, cô lại xông vào phòng ngủ chính. Chỉ vài giây sau - thời gian quá ngắn để cô có thể cởi quần áo - tiếng nước chảy vang ra. Đó là lúc anh nhận ra cô nàng Hải ly không biết sợ là gì đang phải chạy trốn. Và không phải là trốn anh.

Blue trì hoãn lâu hết mức có thể trong phòng tắm, cô đánh răng rửa mặt, sau đó lẻn ra ngoài lấy cái quần tập yoga cùng áo phông BODY BY BEER của mình. Cuối cùng cô cũng xoay xở lẻn được ra ngoài mà không bị phát giác. Tối mai, nếu Jack vẫn còn ở đây, chuyện ngu ngốc này sẽ qua đi và cô sẽ cư xử như một phụ nữ trưởng thành. Ít nhất sự xuất hiện của Jack Patriot cũng giúp cô sao nhãng khỏi vấn để thực sự của mình. Cô bước vào trong cái nhà xe gipsy rồi đứng chết sững. Vấn đề thực sự của cô đã ghé thăm.

Một chàng hoàng tử gipsy có vẻ cáu kỉnh đang nằm ườn trên chiếc giường ở đuôi nhà xe, cây đèn dầu trên bàn hắt thứ ánh sáng màu vàng lập lòe lên anh. Anh tựa vai vào thành toa xe, chống một đầu gối lên và vắt chân kia qua một bên giường đu đa đu đưa. Khi anh đưa chai bia lên miệng, cái áo phông co lên để lộ mảng co bắp săn chắc bên trên chiếc quần jean cạp trễ. “Em, chứ không phải ai khác,” anh nói với vẻ chê bai châm chọc.

Vờ vật lờ đi sẽ chỉ phí sức mà thôi. Làm thế nào một người mới chỉ biết cô có vài ngày lại nhìn thấu cô nhanh như thế? Cô vênh mặt lên. “Tôi cần chút thời gian để điều chỉnh, vậy thôi.”

“Tôi thề có Chúa, em mà hỏi xin ảnh ông ta...”

“Tôi sẽ phải nói chuyện với ông ấy nếu muốn thế. Cho đến giờ, điều đó là bất khả thi.”

Anh khịt mũi uống một ngụm bia.

“Đến mai tôi sẽ trấn tĩnh lại.” Cô đẩy ghế vào lại gầm cái bàn sơn. “Anh ra đây nhanh khủng khiếp ấy nhỉ. Thế anh đã nói chuyện với ông ấy chưa đấy?”

“Tôi nói với ông chuyện Riley, chỉ đường đến phòng ngủ và rồi lịch sự cáo lui để đi tìm vị hôn thê.”

Cô cảnh giác nhìn anh. “Anh sẽ không ngủ ở đây.”

“Em cũng vậy. Tôi sẽ bị đày đọa nếu làm ông ta thỏa mãn vì đã đuổi được tôi ra khỏi chính ngôi nhà của mình.”

“Thế anh vẫn ở đây à.”

“Tôi ra để đón em. Đề phòng em quên mất, mấy cái phòng ngủ đó không có cửa, và chẳng đời nào tôi lại để ông ta thấy người yêu dấu của tôi không ngủ với tôi đâu.”

“Đề phòng anh quên mất, tôi không phải là người yêu dấu của anh.”

“Lúc này thì phải đấy.”

“Một lần nữa, lời thề trong trắng của tôi dường như đã trôi tuột khỏi đầu anh.”

“Mẹ cha cái lời thề trong trắng của em. Em có làm việc cho tôi không thì bảo?”

“Tôi là đầu bếp của anh. Và đừng giả vờ là anh không ăn. Tôi đã thấy anh làm gì với số đồ ăn thừa tối qua rồi đấy.”

“À ừ, tôi không cần đầu bếp. Điều tôi cần là một người ngủ cùng tối nay.” Anh nhìn cô qua mép chai bia. “Tôi sẽ trả tiền cho em.”

Cô chớp mắt. “Anh muốn trả tiền để tôi ngủ với anh?”

“Cũng chưa từng có ai buộc tội tôi trả rẻ đâu.”

Cô đưa tay lên giữ ngực. “Chờ đã. Đây chính là giây phút tự hào mà tôi muốn thưởng thức đấy.”

“Vấn đề của em là gì?” anh hỏi lại, vẻ hoàn toàn vô tội.

“Một người đàn ông mà có lúc tôi từng tôn trọng đang để nghị trả tiền để được ngủ với tôi. Bắt đầu với chuyện đó đã.”

“Ngủ, Hải ly à. Đầu óc đừng nghĩ bậy bạ nữa đi.”

“Phải rồi. Như chúng ta đã ngủ lần trước chứ gì?”

“Tôi không biết em đang nói gì.”

“Anh đã sờ soạng tôi,” cô nói.

“Em mơ à.”

“Anh đã thò tay vào trong quần tôi.”

“Nghe cô nàng đói sex tưởng tượng kích động chưa kìa.”

Cô sẽ không để anh điều khiển cô. “Anh đi mà ngủ một mình.”

Anh đặt chai bia lên sàn, dồn trọng lượng lên một bên hông rồi lôi ví ra. Không nói một lời, anh rút ra hai tờ, kẹp giữa hai ngón tay mà ve vẩy.

Hai tờ năm mươi đô.