Trở Về Năm Tháng Bố Tôi Là Hotboy

Chương 3: Chương 3:

Đèn hoa rực rỡ thắp lên, các phòng khiêu vũ trên phố giải trí cũng bắt đầu náo nhiệt hẳn lên.
 
Lục Yên ôm đầu gối, ngồi xổm ở đầu đường ướt nhẹp sau cơn mưa. Ven đường có người đang bán bánh nướng. Cô hít hít mũi, cái bụng lại bắt đầu biểu tình.
 


Biết vậy chẳng nên quá thành thật, đi đem hết tiền cho Thẩm Quát. Bây giờ cô một xu dính túi cũng không có, bữa tối nay phải giải quyết thế nào mới là vấn đề. Lục Trăn cùng với đám anh em của anh ta đều bị chú cảnh sát bắt đi rồi. Cô cũng chẳng biết đi đâu để tìm ông bố ấy nữa.
 


Lục Yên thở dài một hơi rồi đứng dậy, xoa xoa cái bụng rồi đi tới phòng khiêu vũ cách cô gần nhất.
 


Phòng khiêu vũ thời đó mang phong thái giống hệt như quán bar bây giờ, chỉ là cơ sở vật chất còn khá thô sơ, trên đất trải tấm vân hoa, trên trần nhà lắp những viên đèn nhỏ như những vì sao. Quả cầu pha lê xoay tròn khúc xạ quầng sáng đủ loại màu sắc. Bên cạnh sàn nhảy có những hàng ghế dài, bày nhiều kiểu bàn ghế khác nhau. Mấy cái quạt điện có túp-năng nghênh nghênh thổi gió.


 
Mọi người khiêu vũ ở giữa sàn nhảy, không giống một nhóm người tụ tập quẩy disco như bây giờ. Khiêu vũ ở thời đó, nhảy chính là kiểu nhảy xã giao.
 
Lục Yên tìm giám đốc phòng khiêu vũ, hỏi ông ta có công việc gì bản thân có thể làm không.
 


Giám đốc hỏi cô: “Cô có biết chào hàng bán rượu không?”
 
Lục Yên ngơ ngác lắc đầu.
 
“Có biết thu ngân không?”
 
Vẫn lắc đầu như cũ.
 
“Vậy cô biết làm gì?”
 
“Tôi có thể hát.”
 


Giám đốc bận tiếp đãi khách, không rảnh đáp lời cô: “Chỗ chúng tôi không thiếu người hát.”
 
Lục Yên nhìn cô ca sĩ đang uốn éo trên sân khấu, thành thật trả lời: “Tôi hát hay hơn cô ấy.”
 


Lời vừa nói ra, giám đốc quay đầu lại đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới, nhìn quần áo cô bẩn thỉu, mặt mũi thì chán chường, ông ta cười nhạt: “Đừng chém gió! Oánh Oánh là ca sĩ chuyên nghiệp chỗ chúng tôi đấy. Cô nghĩ cô là ai mà có thể hát hay hơn cô ấy? Không biết tự lượng sức mình, cút cút cút, đừng làm ảnh hưởng đến cần câu cơm của tôi.”


 
Trên mặt mấy người phục vụ xung quanh đều lộ rõ vẻ khinh bỉ, nhìn Lục Yên như thể đang hóng hớt chuyện cười cuối năm.
 
“Oánh Oánh là ca sĩ được yêu thích nhất ở chỗ chúng tôi, chém gió bản thân hát hay hơn cô ấy, đây là muốn chiếm địa bàn hoạt động à?”
 


“Cô ta đúng là cái đồ khoác lác.”
 
“Nếu lên sân khấu được, sợ rằng một chữ cũng không nôn ra được ấy chứ.”
 


Lục Yên không phí lời với sự châm biếm của bọn họ, từ trước đến nay cô đều không thích tranh giành với ai. Cô hát hay hơn cô gái ở trên sân khấu kia, không phải chỉ chém gió cho có. Giọng hát ngọt ngào của cô thật sự là món quà do Thượng đế ban tặng.
 


Kiếp trước, sau khi hot lên nhờ đàn hát một bài dân ca trong video phát sóng trực tiếp, có không ít công ty môi giới muốn ký hợp đồng với cô, nhưng Lục Trăn kiên quyết phản đối. Vì việc này mà thậm chí còn không tiếc thương giam cô trong nhà.
 


Lục Yên cũng từng cãi nhau gay gắt với bố mình, thậm chí là tuyệt thực để phản kháng, nhưng mà…Lục Trăn vẫn giữ thái độ vững như kiềng ba chân.
 


Từng nghe chú Lương Đình nói qua, bố là người rất ghét giới giải trí, dường như là vì có liên quan đến cái chết của mẹ cô. Trong bao nhiêu đêm trường đằng đẵng, nhớ đến cái bóng cô độc ngồi hút thuốc trên ghế sô pha của Lục Trăn, cô cuối cùng cũng không tìm bố gây sự nữa.
 


Cô từ bỏ giấc mộng của bản thân, từ bỏ luôn việc mà mình thích làm nhất.
 
Trọng sinh về năm 2000, hay là bước ngoặt để cô thực hiện lại giấc mơ thêm lần nữa?
 


Chính vào lúc Lục Yên đang đắm chìm vào miền ký ức xa vắng, Oánh Oánh, ca sĩ được yêu thích nhất ở đây gặp chút rắc rối. Trong khán phòng có khách xen ngang màn biểu diễn của cô ta.
 
“Sao nhai đi nhai lại vẫn là mấy bài này thế! Có đổi bài mới đi hay không?”
 


“Mấy bài này nghe đến phát ngán rồi, đổi bài mới đê!”
 
Oánh Oánh bị xen ngang màn biểu diễn thì rất khó chịu, cau mày nhìn bọn họ: “Mấy người muốn nghe cái gì nào.”
 
“Hát cái gì mới mẻ ấy.”
 


“Đây đều là những bài đơn ca. Còn muốn nghe bài mới, anh tự lên hát đi.”
 
Lời này vừa nói ra, các vị khách lập tức náo loạn cả lên: “Mày có hiểu lý lẽ không đấy! Bọn tao mà lên hát thì còn cần mày làm cái thá gì!”
 


Oánh Oánh thường ngày đã quen được tán dương, có chút chảnh chọe kiêu kỳ, đặt micro xuống, ra vẻ không làm nữa: “Thích nghe hay không.”
 


Nhìn thấy khán phòng sắp loạn cào cào, giám đốc sốt ruột như con kiến bò trên chảo nóng, khấp khởi thấy Lục Yên vẫn chưa rời đi, vội vội vàng vàng gọi cô ấy đến: “Không phải cô biết hát sao? Bọn họ muốn nghe bài mới, cô hát được không?”
 


Bài mới? Vậy thì biết quá rõ còn gì nữa. Trước đây, bài nào hot hit cô cũng đều hát trong video phát sóng trực tiếp. Thời điểm này mà nói, không phải đều là bài mới à.
 
“Biết! Nhưng chả phải ông bảo tôi không biết tự lượng sức mình sao?”
 


Giám đốc vội vàng đáp: “Ôi chao ôi, chỉ cần cứu được khán phòng, tiền boa đêm nay của cô tất.”
 
Nếu là trước đây, với tính khí của Lục Yên, có khi xem thường giám đốc mà chỉ nhìn ông ta bằng nửa con mắt. Nhưng bây giờ cô đói đến rã rời, ngay lập tức lên sân khấu.
 


Giám đốc hỏi cô: “Cô muốn đệm nhạc thế nào, cứ nói.”
 
“Không cần, mấy người không có nhạc đệm tôi cần.”
 
Lục Yên quay đầu, nhìn thấy trên sân khấu có một chiếc piano, bèn ngồi xuống bên đàn, bắt đầu chỉnh âm.
 


Ánh mắt Oánh Oánh ẩn giấu chút ý tứ phức tạp.
 


Cô là trụ cột ở nơi này. Nếu cô bỏ không hát thì đêm nay mấy người này sẽ chẳng muốn khiêu vũ nữa. Vốn dĩ, cô muốn đợi đến khi bọn họ cầu xin cô lên sân khấu. Chẳng ngờ, giám đốc nhanh như vậy đã tìm được người thay thế. Mà cô ca sĩ thay thế này, lại còn biết đàn piano?
 


Phải biết rằng, vào thời đại này, biết đàn piano chắc chắn không phải người thông thường. Piano là món đồ phối hợp với các vị tiểu thư nhà giàu đài các, chứ không phải cứ túm bừa một người ở đầu đường xó chợ về đều biết đàn piano.
 


Lục Yên chỉnh âm xong, rất nhanh đã bắt đầu cất tiếng, hát mấy bài tình ca khá sến súa. Trong khán phòng, bất kể là nam hay nữ, ai cũng nhìn về phía cô.
 


Bài hát đúng là bài mới, hơn nữa còn là những bài hot hit trên các nền tảng âm nhạc mấy năm gần đây, mức độ phổ biến rất cao, nhận được sự yêu thích của thanh thiếu niên. Mà điều quan trọng nhất chính là, mấy bài này bọn họ chưa từng nghe qua.
 


Giọng hát của Lục Yên thanh thoát động lòng người, nhẹ nhàng hòa hợp với giai điệu piano, khiến không khí trong khán phòng được đẩy lên cao trào, náo nhiệt chưa từng có.
 


Thẩm Quát vừa khéo đi qua cửa chính phòng khiêu vũ, nghiêng người dựa vào cạnh cửa, nhìn lên cô gái với chiếc piano ở giữa sân khấu. Gương mặt cô ẩn hiện nụ cười mỉm, hai bên môi rộ lên má lúm đồng tiền trong veo, con ngươi màu nâu sáng trong, để lộ vẻ đơn thuần thánh thiện. Ánh mắt này, anh vừa nhìn đã biết, là con nhà khuê các chưa từng chịu cực khổ bao giờ. Chỉ có con gái được nuông chiều che chở từ bé, giữa mắt phượng mày ngài mới có thần thái thong dong hòa nhã như vậy.


 
Không giống anh, tuy cười, nhưng bên trong lại che đậy ý toan tính xảo trá.
 
Thẩm Quát thôi không nhìn nữa, cúi đầu châm điếu thuốc.
 


Giám đốc trả cho Lục Yên ba mươi đồng tiền phí biểu diễn. Đối với thời đại mà ăn một bát bún chỉ cần hai, ba đồng mà nói, ba mươi đồng này đã đủ cho cô sống mấy ngày rồi.
 


Giám đốc giống như bắt được vàng, phấn khởi ra mặt, còn muốn để Lục Yên làm ca sĩ ở chỗ của bọn họ, tùy cô ấy ra giá.
 


Lục Yên quay đầu lại nhìn Oánh Oánh đang nghiến răng nghiến lợi tỏ vẻ không cam tâm, cô cười rồi từ chối, chỉ nói rằng, nếu có thời gian chỉ có thể đến đây làm part-time. Giám đốc vui vẻ đồng ý, còn nói phòng hát của bọn họ thường sản sinh ra minh tinh. Nếu Lục Yên đến nơi này ca hát, với giọng hát du dương của cô, chắc chắn có thể như ngọc được phát hiện.


 
Nói tóm lại, đối với cô, bây giờ việc quan trọng nhất vẫn là tìm được ông bố quý hóa!
 
Lục Yên cầm tiền, đi tới một quán ăn đêm, gọi một bát bún thịt dê, vừa ăn vừa thổi phù phù.
 


Cô thầm nghĩ, tối nay vẫn có thể đến nhà nghỉ nhỏ ngủ tạm một đêm, không cần phải lê lết ở đầu đường xó chợ rồi. Tính ra, chỉ là ba mươi đồng tiền, nhưng vẫn là những đồng đầu tiên cô kiếm được trong cuộc đời này.
 


Nhớ tới lúc trước cùng bạn thân một lần đi giải khuây, tùy ý quẹt thẻ đều là bốn chữ số thậm chí năm chữ số, mỗi ngày đều là cuộc sống xa hoa lãng phí tiêu tiền như nước.
 
Thật sự giống như đã qua mấy kiếp vậy.
 


Khi Lục Yên còn đang nuối tiếc hồi ức ngọt ngào thì có vài chiếc xe gắn máy ầm ầm dừng trước cửa quán ăn đêm. Lục Yên nhìn chằm chằm vào ông bố anh tuấn kiêu hùng vừa từ trên xe bước xuống, đi đến trước mặt cô, cởi mũ bảo hiểm đặt lên bàn, xốc quần lên ngồi phịch xuống ghế, cũng gọi một bát bún thịt dê, nhưng chỉ cần thịt, không cần bún.


 
“Ông đây đi nghe ngóng khắp nơi, rốt cuộc cũng tìm được cô.”
 
“Bố!”
 
Lục Yên cảm động không nói nên lời, không thể ngờ Lục Trăn vẫn còn nhớ đến cô, quả thật đúng là tình phụ tử!
 


Lục Trăn nâng mặt Lục Yên, xoay trái nhìn, xoay phải nhìn, vuốt vuốt mấy lọn tóc mai của cô, để lộ ra vầng trán sáng sủa, tỉ mỉ đánh giá…
 
Giống, rất giống, quá giống đứa em gái năm đó bị người ta bắt cóc. Đến ánh mắt vẻ thiểu năng này, cũng giống y đúc!
 


Lục Yên chớp chớp mắt: “Bố, bố ngắm cái gì thế?”
 
Lục Trăn vỗ vỗ lên mặt cô: “Nào, nói đi, cô tên là gì? Nhà có mấy người? Còn nhớ được chuyện lúc nhỏ không?”
 


Lục Yên ù ù cạc cạc, đáp: “Con tên Lục Yên, trong nhà chỉ có con và bố. Lúc nhỏ cũng chỉ có hai bố con sống với nhau thôi.”
 
“Bố cô?”
 
“Chính là bố đó.”
 
“…”
 


Ánh mắt Lục Trăn có chút phức tạp, như thể rơi vào trầm tư. Bát bún thịt dê nóng hổi đã được bưng lên, anh lại không có tâm trí ăn nữa.
 


“Rất có thể, cô chính là đứa em gái mà tôi đã thất lạc nhiều năm trước” Lục Trăn làm mặt nghiêm trọng: “Đầu óc em gái tôi không tốt lắm, bị thiểu năng bẩm sinh. Tôi thấy cô và nó, thật sự rất giống.”
 
Lục Yên: “…”
 


Cô đột nhiên nhớ lại, trước đây bố từng nói qua, ông ấy quả thực có một người em gái, cũng chính là cô của cô. Có lần, Lục Trăn dắt bà cô này đi chơi cùng, kết quả là cô ấy bị bọn buôn người bắt cóc mất, rồi bặt vô âm tín luôn.
 


Sự mất tích của cô ấy, khiến Lục Trăn bao nhiêu năm qua vẫn luôn dằn vặt trong hổ thẹn và tự trách, thậm chí sau khi Lục Yên ra đời, Lục Trăn vì thương tiếc em gái mà đặt tên cô ấy cho cô – Lục Yên. Sau này, Lục Yên dần lớn lên, ai cũng nói, cô và cô ấy lúc trẻ càng ngày càng giống nhau.
 


Lục Yên cũng từng xem qua vài tấm ảnh cũ đã ố màu của cô, bọn họ đúng thật là rất giống nhau, nhất là đôi lông mày thanh tú, giống y sì đúc. Vẫn có trường hợp cháu gái giống cô, nhất là khoảng thời gian tuổi tác hai người xấp xỉ nhau, bị nhận nhầm cũng là điều dễ hiểu.
 


Hóa ra Lục Trăn thực sự nhận nhầm cô thành em gái mình, bởi vậy mới không ngừng tìm kiếm cô bốn phương tám hướng. Nhưng Lục Yên không muốn ngậm bồ hòn làm ngọt, cô nhất định phải nói rõ mọi việc với Lục Trăn.
 


“Bố, con không phải cô đâu, không phải em gái của bố. Con là Lục Yên, là đứa con gái độc nhất vô nhị của bố trên cuộc đời này.”
 
Lục Trăn nhìn cô như thể đang nhìn một đứa ngốc, rồi thương lượng với Lương Đình: “Chính là con bé.”
 
“Ừ, rất giống em gái cậu.”



Lục Yên hít sâu một hơi, nói tiếp: “Dù nói thế này có thể bị xem là thiểu năng hoặc mắc bệnh thần kinh, nhưng con vẫn phải nói với bố, năm 20 tuổi, con gặp tai nạn xe cộ, sau đó trọng sinh, quay trở về thời gian này. Nghe thì có vẻ không thể tưởng tượng được, nhưng bố tin con đi, con thật sự là con gái bố mà!”


 
Cô nói liến thoắng một hơi, sau đó mang vẻ mong chờ nhìn Lục Trăn. Tuy vậy, anh ta chỉ đưa tay xoa xoa đầu Lục Yên: “Bệnh của em tôi xem ra càng nghiêm trọng hơn rồi.”
 
Lục Yên thấy anh không tin, vội vã nghĩ xem làm sao để chứng minh với anh ta tất cả những lời cô nói đều là thật.
 


“Đúng rồi, bố, mẹ con tên là Giản Dao. Ở bên cạnh bố có cô gái nào tên là Giản Dao không? Cô ấy chính là mẹ của con đấy! Bố rất thương cô ấy đó!”
 
Lục Trăn và Lương Đình nhìn nhau, biểu cảm như thể chưa hề nghe qua cái tên này.
 


“Ông đây có bạn gái rồi, không phải người mà em nói đến đâu” Lục Trăn bất mãn nói: “Cái con nhóc này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Còn ăn nói nhăng cuội nữa là anh bỏ mặc mày luôn đấy!”
 
Lục Yên nhìn anh ta với vẻ vô cùng đáng thương: “Con không ăn nói linh tinh đâu.”
 


Lương Đình chỉ chỉ vào đầu: “Chỗ này của em cậu không phải có bệnh sao? Cô bé có thể nói rõ cái gì chứ, cậu cứ tạm thời là ‘bố’ con bé đi. Cứ mang nó về nhà trước, đến lúc làm giám định ruột thịt là mọi việc hai năm rõ mười. Với lại, ông bố cậu không phải nhớ thương con gái đến mức đổ bệnh sao? Kể cả giám định ruột thịt có không đúng đi nữa, thì cứ coi con bé này như em gái cậu đi. Nuôi ở trong nhà, một đứa em gái nuôi chắc nhà cậu cũng không thiếu cơm chứ.”


 
Lục Yên nhìn Lương Đình, sững sờ đáp: “Chú Lương Đình, hóa ra ngay từ lúc trẻ chú đã thông minh như vậy!”
 
‘Chú’ Lương Đình há miệng cười, ngại ngùng gãi gãi đầu: “Cảm ơn nhé.”
 


Lục Yên biết, chú Lương Đình là người có IQ cao, cũng là tri kỷ tốt nhất của bố. Sau này bố và ông nội cãi nhau, bố rời nhà tự mình lăn lộn, hoàn toàn dựa vào quân sư Lương Đình giúp bày mưu tính kế, mới có thể giúp công ty ông ấy thuận buồm xuôi gió lọt top 500 thế giới.
 


Lục Yên lúc niên thiếu cũng rất phản nghịch, thường đối đầu với bố ở trong nhà, có một lần bị Lục Trăn mắng là đồ vô dụng, thế là cô bèn phản bác Lục Trăn: cả đời này của bố chẳng qua cũng chỉ để chứng minh với ông nội bố không phải đồ vô dụng, có tư cách gì mà nói con.
 


Lời này đã khiến Lục Trăn tổn thương rất rất lâu.
 


Sau này, Lương Đình nói với Lục Yên, cháu sai rồi, ban đầu bố cháu dứt khoát rời khỏi nhà, tự mình lăn lộn, sống ở tầng hầm, uống nước lã, ăn cơm hộp. Cả đời này của ông ấy không phải để chứng minh cho người khác thấy bất kì điều gì.
 


Ông ấy muốn mãi mãi là chỗ dựa vững chắc của mẹ cháu và cô công chúa như cháu đấy.
 
Lục Yên không cầm lòng được, nắm lấy tay Lục Trăn.
 
Nói chung, quay trở lại thực sự quá tốt rồi. Có thể thêm một lần nữa gặp được bố mình lúc trẻ, thật sự có gì tốt hơn thế nữa!
 


Lục Yên lại lần nữa nhìn về phía Lục Trăn, phát hiện khóe mắt anh có chút đỏ lên. Không phải là muốn cùng cô ôm đầu khóc rống đó chứ? Tâm tình Lục Yên còn chưa ổn định đâu.
 


Lục Trăn nhìn con bé này hồi lâu, không nói một lời liền kéo Lục Yên ra khỏi quán bún thịt dê, đi tới phía xe gắn máy. Tìm kiếm đứa em gái đã thất lạc nhiều năm, anh vì nỗi hổ thẹn và tự trách dày vò trong lòng, cuối cùng cũng đành từ bỏ.
 
“Bố! Bố…khóc sao?”
 


“Ông đây không khóc!”
 
Lục Trăn nói rồi quệt vội quệt vàng khóe mắt đang đỏ, đội mũ bảo hiểm lên đầu Lục Yên rồi kéo cô lên con xe Harley – Davidson của mình.
 
“Theo anh về nhà.”