May mà đường về nhà là đường xuống dốc, nếu không Lục Yên không chắc là mình có chở nổi Thẩm Quát về nhà hay không.
Lục Yên mơ mơ màng màng, đầu óc quay cuồng, cô sợ anh ngã trên đường về cho nên để anh ôm eo cô.
Mỗi lúc tay anh tuột ra, cô lại phải giữ lấy, kéo chặt hai cánh tay vòng qua eo mình.
Đường xuống dốc nên Lục Yên không cần đạp, chỉ cần giữ tư thế cân bằng, còn sợ Thẩm Quát ngủ mất nên không ngừng nói chuyện để anh tỉnh táo.
Vòng qua mấy con hẻm, cuối cùng cũng về đến nhà an toàn.
Thẩm Quát đứng ở cửa, nhưng cả người xiêu vẹo không đứng thẳng lên được.
Lục Yên đỡ lấy anh: “Tự vào một mình, được không?”
“Ừm, em đi được rồi.”
Lục Yên đi được hai bước, dừng lại, cuối cùng quay đầu hỏi anh: “Thật sự muốn bỏ học sao?”
Con hẻm nhỏ chỉ có ánh sáng le lói, không rõ vẻ mặt của anh, chỉ nghe tiếng đáp khó chịu: “Ừ.”
“Vì sao vậy chứ?”
“Em đoán xem” Anh cong môi cười.
“Chung Khải không nói nguyên nhân, nhưng cũng có thể đoán ra, có phải anh muốn... muốn chứng minh bản thân cho ai đó thấy?”
Anh không nói gì, hơi cúi đầu, trong bóng tối, không thấy rõ sắc mặt anh.
Lục Yên vẫn đứng tại chỗ, nói theo một cách khác: “Hôm đó em thấy, cái hôm anh từ phòng giáo viên ra ấy, Thư Mộng Phi đứng ở hành lang an ủi anh.”
Thẩm Quát dựa trán vào tường, cười nhàn nhạt.
Thật sự là quá ngốc rồi.
“Có phải nam sinh các anh, toàn thích kiểu con gái như Thư Mộng Phi không?”
Anh không dám.
Cô rất không phục: “Em cũng không có tư cách gì để lắm lời, anh thích ai cũng không liên quan đến em, đúng không?”
Thẩm Quát mơ màng, nhẹ đáp “Ừ.”
Thích em là chuyện của tôi, không liên quan đến em.
“Nhưng còn chuyện thôi học, thực ra vẫn có thể bàn lại, đúng chứ?”
Anh lại không đáp.
Lục Yên nhẹ thở dài một hơi: “Rõ ràng biết đó là quyết định sai lầm, nhưng em vẫn không có dũng khí để nói với anh.”
Anh ngẩng đầu nhìn cô.
Lục Yên cắn cắn môi, cúi đầu, ánh mắt bối rồi, lòng tràn ngập áy náy.
Cô nhẹ nắm lấy góc áo anh: “Dù sau này anh có trở thành kẻ thù của em, nhưng em cũng nên làm chuyện bản thân cho là đúng. Cho nên, Thẩm Quát, anh nhất định, nhất định không được bỏ học, dù nói gì cũng không được bỏ học, nếu không anh chắc chắn sẽ hối hận cả đời.”
Xã hội hiểm ác, nếu ngay lúc này anh ra trường bước vào đời, tương lai sẽ vô cùng gian nan, khó khăn hơn ngàn lần.
Mà anh cũng sẽ bỏ lỡ rất nhiều cơ hội.
Trong lòng Thẩm Quát cũng rối như tơ vò, nhưng sau khi nghe cô nói xong, bỗng dưng thông suốt, bình yên trở lại.
“Bây giờ anh đang say” Thẩm Quát khàn giọng: “Hứa với em bất cứ chuyện gì cũng không thể giữ lời.”
Lục Yên bước đến, chân thành nói: “Anh không cần hứa với em điều gì, tin tưởng em là được rồi.”
Thẩm Quát nhắm mắt lại, khóe miệng lại cong lên.
“Vậy sao.”
Lục Yên quay đầu, khẳng định: “Chỉ cần anh không bỏ học, anh muốn gì cũng sẽ đạt được, chỉ cần nhẫn nại hơn thôi.”
Thẩm Quát bỗng giơ tay nắm lấy cằm cô, nhẹ vuốt.
Lục Yên ngạc nhiên, liền lùi về phía sau.
Ánh mắt tối đen như bóng đêm của anh nhìn cô thật sâu: “Em vốn không hề biết, anh muốn cái gì.”
Từ đầu đến cuối, điều tôi muốn, chính là em.
*
Lục Yên vừa về nhà, một mảnh sứ vỡ rơi ngay dưới chân cô.
Không cần nghĩ cũng biết, Lục Trăn lại bị ăn mắng rồi.
“Học dốt thì thôi đi, mày, mày còn dám sửa điểm, Lục Trăn, mày có thể dốt, có thể ngu, nhưng mày không được suy nghĩ lệch lạc!”
“Con không sửa điểm!”
Lục Giản vứt bài thi trước mặt anh, tức giận nói: “Tao vừa gọi điện thoại cho chủ nhiệm mày, mày chỉ được có 38 điểm, mà ở đây lại ghi 88, mày giải thích xem, là làm sao!”
Lục Trăn nhìn số ba bị người ta vẽ thêm vài nét bút, biến thành số 8.
Anh gãi đầu, tức tối nói: “Sao con biết được! Có người động vào bài thi của con, cái này không phải con sửa!”
Lục Giản đương nhiên không tin lời anh: “Ai lại có lòng tốt giúp mày sửa điểm thi, mày coi bố mày là đồ ngu à!”
Lục Trăn hết đường chối cãi, bực mình đến đỏ mặt, dứt khoát im lặng, không nói gì nữa.
Nếu đến cả bố cũng không tin con trai mình, vậy thì thế gian này không còn ai tin anh nữa.
Đáy mắt Lục Trăn xẹt qua tia thất vọng.
Thi Tuyết Nhàn giả vờ khuyên can Lục Giản, kêu ông đừng động thủ, mắng là được rồi, nhưng lời nói đâm chọt của bà ta không những làm ông hết giận, ngược lại còn đổ dầu vào lửa.
“Con nó còn nhỏ, là cậu ấm được chiều quen rồi, khó tránh việc suy nghĩ lệch lạc, hơn nữa, chỉ là sửa điểm thôi mà, có gì to tát đâu, không giết người phóng hỏa là được rồi.”
Lục Giản tức giận đập bàn: “Người làm kinh doanh chúng ta chú trọng nhất là chữ tín, nếu đến cả cái việc cơ bản nhất là thành thật nó còn làm không được, sao tôi có thể giao công ty lại cho nó! Không giỏi giang gì cũng được, nhưng tuyệt đối không thể đi lạc đường. Nói đến cùng, vẫn là tôi dạy con không được, để nó thành ra thế này!”
Lời này thật đúng với ý Thi Tuyết Nhàn.
“Ai da, anh đừng giận nữa, con nhỏ giáo dục là ba phần, bảy phần còn lại phải dựa vào chính mình. Nào, Nhã Nhã, mau đến đây, đưa bài thi cho chú Lục xem, không phải con được 90 điểm sao, mau để cho chú ấy vui.”
Còn chưa để Thi Nhã phấn khích chạy xuống, Lục Yên đã bước vào trước, nắm lấy tay Lục Giản, ngồi bên cạnh ông: “Ông nội, hôm nay con đến nhà bà nội, bà mua cho con một cây piano, lần tới con đàn cho ông nghe nhé.”
Lúc Yên vừa đến, Lục Giản đã vơi giận đi hơn nửa, càng quên chuyện Thi Nhã.
Ông nắm lấy cánh tay con gái, nói: “Con muốn có piano thì cứ nói với bố, bố mua cho con, không cần bà ấy.”
“Hi hi, ông nội thật tốt với con.”
“Con gái ngốc à.”
Thi Nhã cầm bài thi 90 điểm đứng ở cầu thang, lộ rõ vẻ xấu hổ, nhìn mẹ mình, lại nhìn Lục Giản.
Cha con nhà họ âu yếm, không còn có chuyện của cô ta nữa, nếu cô ta còn xen vào thì rõ ràng là quá ngu.
Lục Yên cứ một mực gọi ông nội khiến Lục Trăn khϊế͙p͙ đảm, sợ Lục Giản nghi ngờ.
Nhưng may là, Lục Giản thật sự xem Lục Yên là con gái ruột mình, không hề nghĩ nhiều.
“Yên Yên, lần này con thi được mấy điểm thế?”
Thi Tuyết Nhàn vẫn kéo đề tài điểm chác về, không buông tha cho Lục Trăn!
“Tôi làm bài không tốt lắm” Lục Yên khiêm tốn cười cười.
Lục Giản nói: “Không sao, Yên Yên cố gắng rồi là được, thành tích không quan trọng.”
“Dạ, chỉ được có 93 điểm thôi, chỉ hơn Thi Nhã có 3 điểm thôi.”
Sắc mặt Thi Tuyết Nhàn sầm sì lại.
Lục Yên chơi chiêu này quả cao cường, còn lôi lại cả điểm của Thi Nhã để so sánh.
Không ngờ lúc này, Lục Trăn lại nghiêm nghị nói: “Không phải trước hôm thi em một mực thề với anh là sẽ được 100 điểm à, sao giờ có 93 thôi.”
“...”
Bộ dạng ông bố nghiêm khắc này, như khiến cô quay lại kiếp trước.
“Thế Ngữ Văn được bao nhiêu?”
“Ừm, 81.”
“Sao có 81 thôi!”
“Phần, phần viết làm không tốt.”
Lục Yên sắp khóc đến nơi rồi.
Lục Giản nhìn màn hỏi đáp của hai anh em, cảm thấy khó hiểu, sao người làm anh như Lục Trăn lại át vai ông bố của ông rồi!
“Mày hung dữ cái gì, tự lo cho mình đi đã, Yên Yên thi được bao nhiêu điểm không đến lượt mày lo!”
Lục Giản cuối cùng cũng bắt anh ngưng lại.
Lục Trăn khó chịu, cúi đầu, ủ rũ đứng một bên.
Thi Tuyết Nhàn nhịn không được, nhắc lại cho Lục Giản nhớ: “Chuyện điểm chác ấy mà, em thấy còn nghiêm trọng hơn quay cóp, làm phụ huynh, chúng ta phải có trách nhiệm, cho nên anh đừng chỉ trách mình đứa nhỏ. Ầy, trách em quá bận, lơ là chuyện dạy dỗ con cái.”
Lục Trăn cười lạnh: “Bận đánh mạt chược à.”
“Mày... Lục Trăn, phụ huynh đang nói chuyện không được chen vào.”
Lục Trăn nhìn bà ta: “Bà mà cũng có tư cách làm phụ huynh tôi?”
“Im miệng” Lục Giản ngắt lời anh, thất vọng nói: “Được, tao không quản mày nữa, để mày tự sinh tự diệt vậy.”
Lục Trăn thực sự bị oan, vốn đã rất buồn bực rồi, nghe thấy câu nói này của Lục Giản thì xoay người đi ra ngoài.
Lục Yên vội giữ anh lại: “Bố, bình tĩnh lại đã!”
“Yên Yên, không cần giữ nó, để nó đi” Lục Giản cười lạnh nói: “Nó mà kiên trì được ba ngày, xem như nó là thằng đàn ông.”
Lời vừa thốt ra, Lục Trăn nổi giận, bước thẳng ra ngoài.
Lục Yên đứng chắn ở cửa, không cho anh đi.
Thi Tuyết Nhàn cũng vội vã chạy đến, làm ra vẻ người mẹ hiền từ, muốn ngăn Lục Trăn: “Tiểu Trăn, đừng có nóng nảy như con nít thế, bố cậu nói gì, cậu nghe là được.”
Lục Trăn chán ghét hất tay bà ta, không ngờ bà ta ngã xuống đất, kêu lên.
Lục Trăn và Lục Yên dừng động tác lại, nhìn nhau, thấy bà ta nằm dưới đất.
Lục Trăn thề, anh tuyệt đối không dùng lực, càng không đẩy ngã bà ta.
Khuỷu tay Thi Tuyết Nhàn rớm máu, búi tóc cũng xõa ra, vô cùng chật vật.
Môi bà ta ửng hồng, hai mắt ầng ậc nước, đáng thương nhìn Lục Giản.
Lục Giản bước đến đỡ bà ta dậy, giận dữ quát Lục Trăn: “Mày còn dám động thủ với dì! Muốn làm phản hả!”
“Con không có động thủ!”
Lục Yên lúc ấy đứng ngay bên anh, cô thấy rõ ràng, Lục Trăn chỉ rút tay mình ra mà thôi, tuyệt đối không đẩy bà ta.
Thi Tuyết Nhàn như con chim nhỏ nép vào Lục Giản, thút thít nói: “Đừng trách con nó, là do em không cẩn thận ngã thôi.”
Lục Trăn phẫn nộ nhìn bà ta, biết bà ta ngậm máu phun người, nhưng lại hết đường chối cãi.
Lục Yên thực sự muốn hỏi, thời đại này người ta xem phim truyền hình cẩu huyết quá nhiều hay sao. Sao ai cũng thích diễn vai bị hại vậy?
Chuyện như thế này, chắc chắn chưa từng xảy ra, Lục Trăn là người thẳng thắn chính trực, sao có thể động thủ với bà ta.
Lục Yên nói: “Bà nội Thi nói không sai, con tận mắt thấy mà, là tự bà ta không cẩn thận ngã đó, Lục Trăn không đẩy bà ta.”
Lục Giản thấy cô con gái luôn thành thật nói như vậy, rất tin lời cô, không tính toán chuyện Lục Trăn đẩy ngã Thi Tuyết Nhàn nữa.
Khóe mắt Thi Tuyết Nhàn run run, nhìn Lục Yên, lóe lên sự lạnh lẽo.
Lục Yên cầm lấy bài thi bị sửa của Lục Trăn, hỏi: “Bố, bài thi này bố có đưa cho ai không?”
“Bố không đưa cho ai hết, điểm thấp như vậy thì ai cũng không được mượn xem hết, từ lúc về nhà cũng chưa động vào điểm số nữa.”
Lục Yên hiểu ngay, cho nên mới nói, giặc nhà khó phòng.
Lục Yên liếc mắt nhìn Thi Nhã, cười ẩn ý.
Thi Nhã chột dạ lùi ra sau.
Thi Tuyết Nhàn nhìn Lục Yên: “Ý gì chứ, ý con là, trong nhà có người sửa điểm Lục Trăn?”
“Tôi chưa có nói gì hết.”
“Đúng rồi, hôm nay bố về để cặp trên bàn, sau đó đi đánh bóng, vừa về nhà ông đã cầm bài thi bị sửa điểm của bố ngồi ở phòng khách rồi.”
Thi Nhã không ngừng liếc mắt nhìn Thi Tuyết Nhàn, nhưng Thi Tuyết Nhàn không nhìn lại.
Lục Yên bỗng ngẩng đầu hỏi: “Thi Nhã, tối nay cô làm gì?”
Thi Nhã bị hỏi đến, chột dạ nói: “Tôi, tôi làm bài tập.”
“Ngữ văn hay Toán?”
“À, à, Toán.”
Thi Tuyết Nhàn hét toáng lên: “Gì thế này, gì thế này, sao lại như hỏi phạm nhân vậy?”
Lục Yên cười nói: “Không có, tôi học cùng lớp với Thi Nhã mà, bài tập Toán khó lắm, tôi muốn mượn vở bài tập xem một chút.”
Thi Nhã nghe câu này xong, nhất thời hoảng hốt.
Lục Giản nói: “Thi Nhã, đi lấy vở bài tập Toán đến cho chị xem đi.”
Thi Nhã chần chừ không đi, Thi Tuyết Nhàn bất an, thúc giục: “Còn không mau đi.”
Thi Nhã liếc nhìn bà ta, ý nói con chưa làm
Lục Yên cầm bài thi của Lục Trăn đi lên tầng, vào phòng Thi Nhã, Thi Nhã vội vã đuổi theo: “Cô muốn làm gì?”
”Đừng lo, tôi chỉ muốn tìm vở bài tập Toán của cô thôi mà.”
“Tôi... tôi không muốn cho cô mượn! Tôi...”
Làm gì có chuyện Lục Yên tìm vở bài tập, cô cầm hộp đựng bút của Thi Nhã lên, lấy ra ngòi bút đỏ, vẽ lên vở.
Tìm ra rồi.
Thi Nhã thấy ngòi bút đỏ trên tay Lục Yên, bị dọa đến suýt ngất.
“Ông nội, cây bút đỏ này có nét bút trùng với nét bút trên bài thi này.”
Lục Yên đưa cây bút và bài thi cho Lục Giản. Lục Giản nghi ngờ cầm lấy xem, sắc mặt trầm xuống, ngẩng đầu nhìn Thi Nhã: “Giải thích.”
Thi Nhã như con thú nhỏ bị thợ săn nhắm đến, sợ đến lạnh run.
“Con, con không cố ý. Lục Trăn là anh con, con thấy bài thi anh ấy thấp như thế chắc chắn sẽ bị mắng nên mới giúp anh ấy sửa điểm.”
Lục Trăn trợn trắng mắt, không hề tin vào ý tốt của cô ta.
“Tôi không phải là anh cô” Anh lạnh lùng nói: “Chưa bao giờ phải.”
Mặt Thi Tuyết Nhàn bắt đầu run lên, bà ta không biết chuyện này là do Thi Nhã làm, còn tưởng là không dễ gì nắm được điểm yếu của Lục Trăn, có thể gây hiềm khích giữa hai cha con.
Phải biết rằng, chuyện Lục Giản khó chấp nhận được không phải là chuyện con trai mình có vấn đề về nhân phẩm, mà là không ai ngờ đến, chuyện này lại do giặc trong nhà vu oan giá họa. Giá họa thì thôi quên đi, còn bị lòi đuôi.
Thật sự quá ngu xuẩn! Sao bà ta lại có đứa con ngu xuẩn như vậy chứ!
“Nhã Nhã cũng là có ý tốt mà” Bà ta chỉ đành miễn cưỡng cười cười nói với Lục Giản: “Chỉ là lòng tốt nhưng làm chuyện sai mà thôi.”
“Lòng tốt nhưng làm sai, thiếu chút nữa khiến bố tôi bị đuổi khỏi nhà, đều là do bà nội Thi cứ ở bên đổ dầu vào lửa đấy” Lục Yên không nhịn được nói: “Lục Trăn thực sự là oan uổng chết đi được.”
Đáy mắt Thi Tuyết Nhàn lóe lên tia ác độc, lại bắt đầu diễn vai diễn tủi thân: “Người mẹ kế như tôi đây, nói gì làm gì, đều là sai hết.”
Lục Yên không do dự ngắt lời bà ta: “Thì đúng là sai mà.”
Thi Tuyết Nhàn lại ấm ức quệt nước mắt: “Phụ huynh bị con cái nó dạy cho thế này còn ra thể thống gì, thế thì sau này tôi còn mặt mũi nào làm mẹ tụi nhỏ!”
Lục Giản ngắt lời bà ta, lạnh lùng hừ giọng: “Đủ rồi, Thi Nhã không phải con tôi, nhưng nếu đã ở Lục gia thì phải tuân theo quy củ nhà họ Lục, làm sai thì không thể tha thứ.”
Thi Nhã bị dọa đến nhũn chân, ngồi sụp xuống đất, nước mắt rơi lã chã.
“Chú Lục, cháu sai rồi, cháu thật sự sai rồi.”
Lục Yên lạnh lùng nhìn cô ta, thấy cô ta nhận sai nhanh hơn bất cứ ai, nhưng thế thì sao, cô ta có ý hãm hại Lục Trăn một lần, thì sẽ có lần thứ hai.
“Lục Trăn suýt chút nữa là bị đuổi khỏi nhà rồi, nên con cảm thấy người gây họa cũng không thể ở lại nhà này nữa” Lục Yên vừa dứt lời, mặt Thi Tuyết Nhàn đã biến sắc: “Nhã Nhã không thể đi được, con bé không có chỗ nào ở hết!”
“Bà nội Thi, không phải bà vẫn có anh em sao, cứ để Thi Nhã ở nhà cậu cô ta, chắc cũng không thành vấn đề chứ.”
Thi Tuyết Nhàn nhìn Lục Yên, phát ra tia tàn độc.
Lục Yên rõ ràng đang muốn tuyên chiến với bà ta, Thi Tuyết Nhàn cảm giác rõ ràng, con nhóc này tuyệt đối không phải là đứa trẻ thiểu năng đi lạc năm đó.
Lục Giản nói: “Thi Nhã, về phòng thu dọn đồ đạc.”
“Đừng, đừng đuổi con bé đi! Cậu con bé không phải loại tốt đẹp gì, con bé là con gái, ăn nhờ ở đậu sẽ xảy ra chuyện mất!”
Lục Yên biết, nhà Thi Tuyết Nhàn trọng nam khinh nữ, bà ta cũng toàn bị em trai giành hết mọi quyền lợi trong nhà, nhưng thằng em trai này cũng không hề đối tốt với bà ta, luôn đem chuyện bà ta chưa chồng mà chửa ra sỉ nhục.
Nhưng dù gì, bà ta cũng mua cho thằng em trai ấy một căn nhà ở Bắc Thành, Thi Nhã ra khỏi Lục gia cũng có chỗ để ở.
Lục Giản vừa mới nổi cơn thịnh nộ, đạp Lục Trăn mấy đạp, bây giờ nhìn anh tủi thân đứng ở góc tường, tâm tình cũng ảo não theo, rất không vui vẻ gì.
“Thi Nhã, lập tức về phòng dọn đồ.”
Lục Giản đã đưa ra mệnh lệnh cuối cùng, Thi Nhã chỉ đành khóc lóc đi dọn hành lý.
Thi Tuyết Nhàn thấy Lục Giản thật sự giận dữ, cũng chỉ đành tiễn con gái đến nhà cậu, đợi sau đó bà ta sẽ lại nói bóng gió với Lục Giản, kiếm thời cơ đưa con về lại.
Phải hiểu rằng, đến ở nhà cậu, không thể sung sướng như ở nhà họ Lục.
Đợi hai mẹ con đó rời đi, Lục Giản chắp tay sau lưng nhìn Lục Trăn, ngượng ngập nói: “Lục Trăn, lần này là, khụ là bố hiểu lầm con rồi.”
Lục Trăn sờ sờ mũi, không nói gì.
Trong lòng anh vẫn khó chịu lắm.
Lục Yên nói: “Ông dạy bọn con là làm sai phải xin lỗi, ông đổ oan cho Lục Trăn, ông cũng nên xin lỗi.”
Lục Giản mím mím môi, không nói gì.
Ở thời đại này, giáo dục không có quan niệm bình đẳng, là phụ huynh, là một người cha nghiêm khắc, ông tuyệt đối sẽ không xin lỗi con trai mình.
Vì bố mẹ luôn luôn đúng.
“Tuy chuyện này là Thi Nhã sai, nhưng con cũng có lỗi!” Lục Giản chỉ vào bài thi trên bàn: “Kiểm tra được chừng ấy điểm! Con còn không thấy xấu hổ! Về phòng tự kiểm điểm đi!”
“Ông nội.”
Lục Trăn thất vọng nhìn Lục Giản, kéo Lục Yên đang còn muốn tranh cãi lên tầng.
“Thôi đi Tiểu Yên, con đừng bao giờ hy vọng ông nội sẽ xin lỗi.”
Lục Giản: ...
Sao ông lại thực sự trở thành ông nội rồi! Sao não đứa nào cũng hỏng thế.
Tối đó, Lục Trăn không ngủ, một mình ngồi ngoài ban công cho nguôi ngoai.
Lục Yên đi đến, vỗ vỗ vai anh, dịu dàng nói: “Bố, chúng ta không buồn nữa, không sao hết.”
“Ai buồn chứ” Lục Trăn giận dỗi: “Ông đây vốn dĩ không thèm để ý đến mẹ con nhà đó, chỉ thấy khó chịu thôi.”
“Con biết.”
Cô rất hiểu tâm trạng của Lục Trăn, bố đáng lẽ ra phải là người thân cận nhất với mình, nhưng lại không hiểu cho mình.
Loại cảm giác này cô cũng từng trải qua.
Cô thích hát, hy vọng giọng ca của mình được nhiều người biết đến, nhưng Lục Trăn cố chấp trói buộc ước mơ của cô, thậm chí uy hϊế͙p͙ công ty cô ký hợp đồng.
Lục Yên từng đại náo thiên cung, nói Lục Trăn không hiểu cô, không nghĩ cho cô, thậm chí nói những lời như không cần người bố như ông!
Lục Trăn lúc đó, có lẽ chính là Lục Giản lúc này đây.
Có đôi lúc bố mẹ cũng có cái khó của bố mẹ, nếu không thể hiểu cho nhau, thì mâu thuẫn sẽ chỉ càng tăng lên.
Lục Yên vỗ vai bố, nói: “Được rồi, đừng có mang một bụng oán trách nữa, hồi đầu bố cư xử với con, còn hơn cả ông nội giờ ấy chứ!”
Lục Trăn nhìn cô hồi lâu, kiên định nói: “Tuyệt đối không thể nào!”
Anh tuyệt đối không thể trở thành một người bố như Lục Giản.
Lục Yên vỗ vỗ trên đầu anh: “Bố vẫn không chịu thừa nhận chứ gì!”
“Làm phản rồi, phản rồi! Dám vỗ đầu bố con cơ đấy!”
Lục Trăn giữ lấy hai tay cô, sau đó cù léc.
Lục Yên cười khanh khách không ngừng: “Này, đừng bắt nạt người ta chứ!”
Hai người đùa giỡn một trận, tâm tình Lục Trăn cũng tốt lên nhiều, không hiểu được, hỏi Lục Yên: “Bố làm bố thật sự rất tệ sao?”
“Hồi cấp hai, bố dùng chi phiếu ném vào mặt bạn nam mà con thích, lần đó đúng là tệ hại thật sự.”
Lục Trăn: ...
“Mà quan trọng là, trên tờ chi phiếu đó viết 100 tệ, có biết vì chuyện này mà con bị cả trường cười thối mặt đến bao lâu không!”
Lục Trăn phản bác: “100 tệ cũng nhiều lắm rồi chứ gì nữa!”
“Bố thử đặt mệnh giá đó vào 20 năm sau thử xem!”
Hai người vì mệnh giá này mà tranh cãi hồi lâu, cho đến khi giọng Lục Giản vang lên từ thư phòng: “Nửa đêm rồi không ngủ, hai anh em bây còn ầm ĩ cái gì.”
Lục Yên và Lục Trăn nhìn nhau, vội im bặt.
Bố con nhiều năm giờ thành anh em, còn thành bạn bè, thật không dễ dàng mà.
“Được rồi, không thừa nhận thì thôi, dù sao con cũng tha thứ cho bố rồi.”
Trước khi cô chết, cô đã tha thứ hết tất cả những chuyên quyền, độc đoán của bố mình, vì so với sự đau khổ của sinh ly tử biệt, ước mơ đó không là gì.
Người nhà mãi mãi là điều quan trọng nhất.
“Có thể trọng sinh, quay lại bên bố một lần nữa, con đã mãn nguyện lắm rồi.”
Lục Yên giơ tay nắn nắn hai má Lục Trăn, vẽ ra khuôn mặt cười: “Cho nên đừng trưng ra vẻ mặt buồn bã nữa nào.”
Lục Trăn không cười, anh im lặng một khắc, tay đặt lên vai Lục Yên.
“Từ nay về sau, bất kể chuyện gì con muốn làm, bố đều ủng hộ con.”
Lục Yên ngạc nhiên nhìn anh, anh kiên định nói: “Bố muốn làm một ông bố tốt nhất thế gian này.”