Trở về Eden

Chương 64

-  Bốn  mươi  hai  phần  trăm!  –  Dennis  bực  tức  đấm  xuống  bàn  và quay lại nhìn những người khác.

- Đó đã là tốt rồi, Dennis! – Sara nói với vẻ sảng khoái vờ vĩnh.

-  Không  đâu,  Sara  ạ  –  Stephany  buồn  rầu  nói  –  Đã  ba  ngày  nay chúng ta đứng ở con số đó.

- Chúng ta không mua thêm được gì – Cassy phân tích – có nghĩa là trên thị trường tự do, cổ phiếu của chúng ta đã hết rồi.

- Mọi  người  hãy  cộng  thêm  vào  sổ  cổ  phiếu  của  các  cổ  đông  có cảm tình với hãng mà chúng ta rất hy vọng – Sara nói.

- Cả vậy nữa cũng không đủ! – Dennis nóng nảy.

- Vậy thì sẽ ra sao đây? – Dennis cố giữ vẻ bình tĩnh – Chúng ta…

- Không, chúng ta chưa thua – Stephany nói dứt khoát – ít ra thì tạm thời là như thế. Mẹ không muốn giấu các con làm gì. Công việc tiến triển không được như ý muốn. Nhưng để dự trữ, mẹ còn một, không, còn hai phát đạn nữa. Nếu số phận buộc con tàu của chúng ta phải đắm thì điều đó chỉ xảy ta sau khi chúng ta đã bắn đến viên đạn cuối cùng.

Cassy  là người duy nhất còn nặn ra được một cái gì đó tương tự như là một nụ cười.Stephany nhìn những gương mặt cau có, căng thẳng.

-  Buổi  chiều  nay  chúng  ta  nghỉ  –  Chị  kiên  quyết  nói.  –  Các  con muốn đi đâu thì đi. Còn mẹ đi Sydney.

Jake đứng cạnh cửa sổ phòng làm việc của mình, tay áp ống nghe vào tai. Giọng người môi giới của Jake vang lên gấp gấp:

-  Bà ta giẫm  chân  tại  chỗ  ở  con  số  bốn  mươi  hai  phần  trăm.  Từ sáng đến giờ không hề tiến thêm được tí nào.

- Và trên thị trường tự do không còn cổ phiếu của hãng nữa chứ?

- Đúng vậy.

- Tốt. Cảm ơn đã gọi điện. Jake ngạc nhiên. Nếu đây là thắng lợi thì tại sao y không cảm thấy sung sướng? Tại sao y lại cảm thấy mình là kẻ bại trận. Hay là y đã rơi vào tình trạng không phân biệt nổi cái này với cái kia? Máy bộ đàm trên bàn kêu tít tít.

- Ngài Sanders!

- Tôi đang bận, bà Hilary.

- Nhưng thưa ngài Sanders… – Y ngắt máy rồi quay lại cửa sổ.

Y ngạc nhiên khi kẻ nào đó đẩy cửa bước vào. Hung hãn quay lại để tống cổ kẻ láo xược kia, y gặp ngay phải đôi mắt của người suốt ngày suốt đêm làm y ăn không ngon, ngủ không yên. Miệng y mở ra, nhưng từ đó không phát ra âm thanh nào. Stephany đã dự tính làm cho y hoàn toàn bị bất ngờ. Nhưng trái tim nhân  hậu  của chị  hơi nhói  lên khi  nhìn thấy  mặt y  tái đi  và ánh  mắt  y ngưng đọng lại cứ như trước mắt y là một bóng ma.

- Chào anh, Jake – Chị nói giọng ấm áp hơn là dự định – Tôi quyết định chuyển hoạt động sang lãnh thổ của đối phương.

- Mời bà ngồi – Jake cố gắng trấn tĩnh lại.

- Không, đây không phải là một cuộc thăm hỏi xã giao đâu. Ông biết là tôi thắng rồi chứ? – Y cố kìm một nụ cười châm chích.

-  Thật  lạ  lùng.  Người  của  tôi  lại  vừa  gọi  điện  thông  báo  cho  tôi điều hoàn toàn ngược lại. Tôi sợ là bà còn xa mới trở về được phòng làm việc này.

- Ông nên trả lại nó cho tôi thì khôn ngoan hơn. – Chị thản nhiên nói – Tôi đến để đề nghị với ông một thoả thuận có lợi. Tôi sẽ mua tất cả số cổ phiếu của ông với giá cao.

Như vậy, ông có thể rút ra mà vẫn bảo toàn được danh dự. Ông chỉ việc cầm lấy tiền và đi khỏi.- Thế còn đề nghị của tôi thì thế nào? – Y hỏi nhỏ – Bà đã suy nghĩ kỹ chưa?

- Về đề nghị nào? – Chị hỏi vẻ châm biếm – Ông ngụ ý cái gì? Cái giường hay chức  Chủ tịch hãng?  Và  ông cũng không quên là tôi đã có chồng.

- Nhưng chồng bà không thể mang lại cho bà “Harper Mining”.

-  Anh  ấy  có  thể  cho  tôi  những  điều  mà  ông  mơ  cũng  không  có được. Vấn đề ở đây hoàn toàn không phải là tiền.Jake buồn bã cúi đầu.

- Stephany, tôi đã nhiều lần nói với bà: Tôi sẵn sàng trả lại hẳn cho bà. Bất kỳ lúc nào, chỉ cần bà nói một tiếng. Nhưng tôi không bán nó cho bà đâu. Bà hiểu không? Stephany bừng mặt, ngẩng đầu nhưng không nói gì

- Lẽ ra một người đàn bà dày dặn kinh nghiệm như bà phải rành hơn  về  các  phép  tính  số  học.  –  Y  nói  tiếp,  lòng  khát  khao  làm  cho Stephany càng đau đớn càng tốt. – Bà không thể biến bốn mươi hai phần trăm thành năm mươi mốt phần trăm được. Mà cổ phiếu trên thị trường thì  đã  hết.  Bà  không  thể  nào  giành  lại  “Harper  Mining”  nếu  không… không chấp nhận đề nghị của tôi. Dù ở dạng này hay ở dạng khác.Họ cùng  đứng bên  cửa sổ và  cùng cảm thấy bầu không khí căng thẳng dần lên. Stephany quay về phía y.

- Đó là lời nói cuối cùng của ông phải không?

- Đúng.

- Vậy đây là lời của tôi – Chị vung tay và tát y một cái – Ông có thể cho là ông đã thắng được, nhưng tôi không bao giờ nhượng bộ ông, với bất kỳ giá nào. Hãy xéo đi với quỷ sứ, Jake Sanders! – Nói xong, chị bỏ chạy ra khỏi phòng.

Jake đăm chiêu xoa xoa má. Nó còn nóng sau cái tát. Y mỉm cười. Đó  đâu  phải  là  điều  y  hy  vọng.  Nhưng  dù  sao  cũng  là  một  cái  gì  đó. Miệng mỗi lúc một nở ra thành nụ cười rộng lớn hơn, y xoa má trên đó còn lưu lại dấu vết chứng tỏ rằng Stephany Harper không phải là vô tình với y. Bây giờ, nếu bằng cách nào đó chuyển được sự tức giận đó thành năng lượng tình cảm… và khi đã đạt được thắng lợi rồi thì y sẽ tìm được phương cách giải quyết vấn đề, nếu không, y không phải là Jake Sanders.

Những chiếc lá nối đuôi nhau rụng xuống tạo thành những đường thêu  trên  các  thảm  cỏ,  các  con  đường  rải  sỏi  và  những  ngôi  mộ  được chăm sóc kỹ lưỡng. Người gác nghĩa trang lẩm bẩm điều gì đó đã làm các công  việc  thường  nhật  của  mình.  Thấy  rõ  là  các  khu  mộ  được  ông  ta chăm sóc theo cách khác nhau. Nhưng có một ngôi mộ được hưởng chế độ đặc biệt: có một người đàn ông lạ mặt trả công rất hậu để ông ta làm điều đó. Trời sắp tối. Người gác nghĩa trang đã thu dọn cuốc, xẻng thì có một chiếc xe hơi sang trọng đỗ lại cạnh cổng nghĩa trang. Điều đó không còn là bất ngờ nữa. Trong những ngày thế này, hầu như ngày nào người lạ mặt đó cũng đến vào giờ này. Người gác nghĩa trang vội vớ lấy một cái xẻng và cố ý để người kia thấy ông ta cố gắng như thế nào trong công việc. Người lạ mặt đến gần, khoát tay ra hiệu cho người gác nghĩa trang đi ra chỗ khác rồi đứng rất lâu cạnh mộ, chìm đắm trong ý nghĩ nào đó… Rốt cuộc ông ta nhìn quanh, nói điều gì đó với người gác nghĩa trang chìa cho ông ta một tờ giấy bạc giá trị lớn rồi đi ra. Chờ  cho  đến  khi  chiếc  xe  ra  đến đại  lộ và  hoà  vào dòng  xe  trên đường, cánh cửa một chiếc tắc xi đậu cạnh nghĩa trang mới mở ra. Từ đó một người đàn bà bước ra vội vàng đi tới cổng nghĩa trang. Người gác nghĩa trang rất hào hứng kể về người lạ mặt bí ẩn. Ông ta dẫn người đàn bà tới ngôi mộ mà ông ta chăm chút kỹ lưỡng. Không tin vào mắt mình nữa. Olivia đọc.

GREG MARSDAN

Chết ngày 12 tháng 7 năm 1978

Thương và nhớ.

- Đây là ai? – Olivia vội hỏi – Và người kia với người chết này là thế nào?

Ông ta có nói cho ông biết không?

- Có. Khi giao cho tôi chăm sóc ngôi mộ này, ông ta nói đây là mộ em trai ông ấy.

Stephany  rời  khỏi  toà  nhà  của  “Harper  Mining”  trong  tâm  trạng đặc  biệt  phấn  chấn.  Việc  Jake  cự  tuyệt  không  bán  lại  cổ  phiếu  của  y không làm cho chị ngạc nhiên – chị cũng không hy vọng điều đó, mặc dù trong tình thế gay cấn của chị lúc này chị không thể không thử vận may. Cuộc gặp gỡ đã mang lại cho chị một sức mạnh mới và chị thấy mình sẵn sàng cho hành động quyết định cuối cùng, hành động sẽ quyết định phần thắng thuộc về bên nào. Nhưng trước khi chơi ván quyết tử vời Jake, chị thấy cần phải giải quyết dứt khoát một việc khác nữa, chị cho xe chạy về hướng Elizabeth Bay. Sau khi Cassy kể về mối quan hệ giữa Jilly và Jake, Stephany không còn ảo tưởng gì vào tình cảm chị em của ả nữa. Đã đến lúc ngửa bài.

-  Stephany!  Thật  là  một  món  quà  bất  ngờ!  –  Như  mọi  khi,  Jilly chào đón chị với vẻ mừng rỡ thái quá.

- Tôi không nghĩ vậy đâu – Stephany bình thản trả lời – chắc chắn cô sẽ không thích những gì tôi sẽ nói đâu. Tôi cũng chẳng thích thú gì khi phải nói ra, nhưng quả thật chẳng còn con đường nào khác. Jilly thảng thốt. Thoạt tiên là Jake, giờ lại đến Stephany, có chuyện gì xảy ra thế nhỉ? Stephany nói tiếp:

- Cassy Johnes đã đến kể hết với tôi về quan hệ giữa cô và Jake, về số cổ phiếu mà cô đã chuyển cho anh ta. Cô ta đã kể tất cả. Vờ là em tôi, cô đã đâm vào lưng tôi hết nhát dao này đến nhát dao khác. Chính nhờ cô mà tôi lâm vào tình trạng bi đát như hiện nay

-  Chị  đúng  đấy!  –  Jilly  bùng  ra,  không  thèm  thanh  minh  nữa  – Chính tôi cũng định kể cho chị nghe chuyện đó. Tôi muốn để chị đánh giá đúng tôi… tác phẩm của tôi – Ả cười độc ác.

- Cái gì của cô?

- Kế hoạch thiên tài của tôi. Tất cả đã được suy tính kỹ. Tôi mất bảy năm cho nó. Bảy năm. Stephany không thể nào hiểu nổi:

- Sao, cô nói là cô đã nghĩ ra những trò đó trong thời gian ngồi tù à?

- Thì tôi còn biết làm gì ở đó nữa? – Jilly cười.

- Nhưng tôi có lỗi gì với cô mới được chứ?

- Tất cả những gì của chị, lẽ ra cũng là của tôi. Cái lão già Max ích kỷ chết tiệt ấy! Hy vọng là lão bị hoả thiêu ở địa ngục.

- Jilly! – Stephany cố gắng kìm mình – Không được nói như thế. Đó là bố của chúng ta.

- Nhưng chị cứ thử ở vào địa vị của tôi mà xem. Chị có tiền, có tất cả. Chị muốn cái gì được cái ấy, và rốt cuộc chị lại được cả Greg. Greg… Gương mặt rám nắng, vẻ kiêu ngạo trong ánh nhìn thoáng hiện trong đầu Stephany, chị bất giác hơi gập người lại.

- Anh ta đã làm cả hai chúng ta phải đau khổ – Chị buồn rầu nói – Lẽ ra điều đó phải làm chúng ta thấy gần gũi nhau hơn.

- Chỉ có một điều khác biệt nhỏ thôi, bà chị ạ. Tôi phải trả giá cho tình yêu của mình bằng bảy năm tù.

- Jilly, cô muốn biến mình thành một nạn nhân vô tội ư? Cô đã giết chết một con người.

- Còn chị thì giết tôi. Cả  hai  im  lặng.  không  khí  trong  phòng  căng  thẳng.  Rốt  cuộc Stephany mệt mỏi nói:

- Không phải vậy đâu, Jilly. Giờ thì tôi đã rõ là tôi ngu ngốc như thế nào và khi nghĩ là cô có thể thay đổi để bắt đầu một cuộc sống mới. Không, cô là ác thần của tôi, nếu để cho cô tự do. Nhưng tôi không định cho phép cô làm điều đó nữa. Từ giờ phút này trở đi rõ chưa? Jilly  không  mở  miệng,  nhưng  đôi  mắt  vàng  của  ả  thu  hẹp  lại  và nhìn chằm chằm vào Stephany. Chị nói tiếp:

- Có thể cô còn chưa hiểu rằng sự thú nhận của Cassy đã cho tôi bằng  chứng  cần  thiết  cuối  cùng.  Suốt  thời  gian  vừa  qua,  cô  là  một  kẻ đồng loã của một tội ác. Giờ thì tôi đã có các nhân chứng và tài liệu rồi. Với  cái  quá  khứ  như  cô  thì  chưa  kịp  ngoảnh  đi  ngoảnh  lại  cô  đã  thấy mình ngồi sau song sắt rồi. Jilly thở ra, run rẩy, mặt ả chuyển sang màu xám:

- Chị không dám làm…

- Tôi dám!

–Ánh mắt Stephany rắn đanh – Tôi sẽ làm nếu cô không chịu rời khỏi Sydney vĩnh viễn và để cho tôi yên.

- Nhưng tôi còn biết đi đâu bây giờ? – Jilly rên rỉ – Tất cả những gì tôi có đều ở đây cả.

- Cô chẳng có cái gì ở đây hết, Jilly – Stephany khinh bỉ – nó chỉ có sự dối trá lừa lọc, chỉ có cái chết của một con người rất tốt đè nặng lên lương tâm cô, nếu cô còn có nó. Cô xéo đi đâu thì đi. Châu lục này rộng lắm, có đủ chỗ cho cả hai chúng ta. Chỉ có điều đừng đến gần tôi! – Chị tiến lại gần Jilly vẻ hăm doạ, chỉ một ngón tay vào mặt ả – Hy vọng là cô hiểu, nếu không cô có thể cậy nhờ người thu dọn căn phòng của cô trong nhà tù Nulave dần đi là vừa. Thôi, chào cô, Jilly – Nói đoạn, Stephany bỏ đi ngay. Jilly  lảo  đảo  bước  lại  chỗ  chiếc  đi  văng  và  đổ  vật  xuống  như  bị đẵn. Cuộc sống của ả bỗng nhiên tan nát. Chỉ mới hôm qua đây thôi ả còn đang đắc thắng: Philip chết, tiền của ông lọt vào tay ả, Stephany xuống dốc không phanh, Jake trong tay ả. Vậy mà bây giờ tất cả tan biến như làn khói. Chỉ vì Stephany. Lại vì Stephany. Lại con mụ ấy. Những ý nghĩ điên cuồng của ả bị một cú điện thoại cắt ngang.

- Tôi nghe đây, ai gọi đấy?

- Olivia đây. Chị nghe nhé, đã xác định được một điều mới…

- Olivia à.

- Ồ vâng, em chứ còn ai vào đó nữa. – Giọng cô ả nôn nóng – Hôm nay em đã thuê tắc xi đi theo xe của Jake. Anh ta đi ra ngoại ô. Ở đó anh ta có một nấm mồ.

- Nấm mồ? Mồ của ai?

- Chị không tưởng tượng nổi đâu. Của Greg Marsdan. Jilly bỗng hiểu ra tất cả. Những cử chỉ và nét mặt mà ả đã gần như quên lãng. Tất cả đã sáng tỏ Greg và Jake – cả hai là những con thú dữ, đói và ác độc. Cả hai cùng một giống nòi. Anh em. Dĩ nhiên rồi. Nhưng tại sao?

- Jilly, chị có nghe em nói không đấy?Ả khó nhọc lắm mới thốt nên lời:

- Có, có Olivia, cô về nhà ngay và ngồi đó đợi tôi nhé. Có nhiều chuyện xảy ra lắm, tôi với cô cần phải bàn bạc quyết định xem chúng ta cần phải làm gì. Nhưng đầu tiên tôi phải gọi điện đến khách sạn cho Jake Sanders đã, anh ta cần phải giải thích với tôi một số điều. Sara ngồi trong vườn ở Eden, chìm đắm trong những ý nghĩ buồn thảm đen tối. Tất cả đã biến đổi quá  nhiều từ cái ngày cô  và Tom yêu nhau trong mái nhà làm bằng các cảnh cây tươi nguyên này. Tại sao Tom không gọi điện về nhỉ. Để cô còn bắt đầu một cuộc đời mới. Không thể ở lại nơi đây được nữa. Nhất là cứ phải đau khổ nhìn kẻ khác hạnh phúc. Dennis  và  Cassy,  mẹ  và  Dan.  Không,  phải  đi  thôi…  nhưng  đi  đâu?  Đi đâu cũng được. Cô cắn môi nghĩ – “Thế giới này rộng lắm, rất rộng. Chắc sẽ tìm được nơi mà mình nếu không hạnh phúc hoàn toàn thì cũng hạnh phúc hơn là ở nơi đây”.

- Sara! – Không hề nghe một tiếng chân đi. Ai nhỉ? Cô khó nhọc cất đầu nhìn lên. Cô hầu như không nhận ra ngay con người mệt mỏi, bẩn thỉu, râu ria xồm xoàm đang đứng trước mặt cô.

- Tom!

- Em yêu, mọi chuyện đều tốt đẹp. Chúng ta không phải là anh em ruột.