Trở về Eden

Chương 62

- Tôi có thể gặp bà Stephany Harper được không?

- Thưa cô, xin cô chờ cho một phút ạ.

 Cassy bước vào tiền sảnh mênh mông của Eden và sốt ruột đi đi lại lại, trong khi Maytie đi đến một trong những gian phòng đóng kín. Qua cánh cửa mở rộng người ta thấy rõ đó là phòng ăn mà nay đã biến thành phòng làm việc với đủ các loại máy điện thoại, máy fax và máy vi tính.Một lát sau Stephany xuất hiện.

-  Cô  Cassy!  Quả  thật  là  tôi  bị  bất  ngờ  đấy.  Chúng  ta  vào  phòng khách  đi. Tôi có  thể giúp cô được việc  gì? – Giọng Stephany  vang lên lạnh lùng.

Ngồi yên trên mép ghế và tránh cặp mắt của Stephany, Cassy bắt đầu nói: - Cháu đến để xem có giúp cô được việc gì không. Dù sao đi nữa thì cháu sử dụng máy vi tính cũng không tồi lắm. Stephany ngạc nhiên nhìn cô.

- Giúp tôi ư? Nhưng nếu Sanders mà biết được thì cô sẽ bị họ đuổi khỏi “Tara” đấy.

- Nếu cô thắng cuộc thì không đâu ạ. Mà nếu cô có thua thì cũng chẳng sao cả. Dù cách này hay cách khác thì cháu cũng sẽ bỏ đi.

- Cassy, cho tôi được nói thật nhé. Trong giai đoạn cuối của cuộc giao tranh giữa “Harper Mining” và Jake Sanders, vì lỗi của cô mà tôi đã mất công ty. Vậy giờ đây cô có thể đưa ra bằng chứng gì không, để tôi có thể tin cậy cô được?

- Khi đó cháu chưa yêu Dennis! – Cassy kêu lên. – Còn bây giờ thì đã yêu. Mọi thứ đã đảo lộn lên hết cả. Cháu đã thử phân tích tất cả mà không  ăn  thua.  Nhưng  cháu  không  thể  tiếp  tục  sống  như  thế  này  nữa. Cháu… – Cô dừng lại, nghẹn ngào suýt khóc.

- Dennis có quan hệ gì tới chuyện này?

- Jilly bảo anh ấy rằng cháu có đi lại với Jake..

- Jilly ư? Làm sao mà cô ấy biết được?

- Thì bà ấy cũng có cổ phần – bà ấy cũng bắt bồ với Jake.

- Với Jake?

-  Cháu bị dằn vặt nhiều lắm, nên cháu đã kể hết với ông  Philip Stuart, cháu nghĩ rằng ông ấy sẽ khuyên cháu nên  làm gì. Nhưng ôngấy…

- Tội nghiệp Philip… – Stephany bắt đầu hiểu ra.

Tấm màn che mắt chị bị rơi xuống. Lần đầu tiên chị nhận ra những dấu hiệu mà trước đây chị cố tình không nhận ra. Tại sao chị lại để cho mình bị mù quáng như vậy! Đột nhiên chị cảm thấy chóng mặt buồn nôn, rồi cơn buồn nôn chuyển thành một nỗi buồn sâu sắc. Chị quay lại phía Cassy. Mặt tái xanh và lo lắng, cô bối rối nghịch chiếc ví xách tay, nhưng rõ ràng là cô đang sẵn sàng trút bỏ gánh nặng trong tâm hồn mình.

- Nào, cô hãy kể cho tôi nghe tất cả, – chị khẽ nói – Và đừng bịa ra chuyện gì. Cô đừng vội. Nếu cần, cô có thể sử dụng hết cả buổi sáng hôm nay. Cassy hít một hơi dài.

- Chuyện là thế này ạ. Cháu đã quen Jake từ trước khi đến làm việc ở “Harper”. Chính hắn đã khuyên cháu xin vào làm ở công ty, bởi vì hắn đã quyết định tấn công “Harper Mining”. Khi ấy cháu sẵn sàng làm tất cả mọi điều vì hắn. Cháu đã đắm đuối trong mối tình ấy. Thật khủng khiếp khi người đàn ông làm cho ta mất lý trí.

- Phải, – Stephany nhẹ nhàng đáp lại, – Tôi biết.

- Lúc đầu thì mọi thứ cứ như trò chơi ấy: hết giờ làm việc lại mang bảng thống kê mới nhất chạy đến nhà hắn, rồi sau đó là làm tình… – Cô khép mắt, nhớ lại những chuyện ấy. – Sau đó thì cháu cảm thấy áy náy. Cháu bảo với hắn là cháu không thể tiếp tục như thế mãi được, và chúng cháu chia tay nhau. Chính lúc đó, cháu đã làm quen với Dennis, và chúng cháu bắt đầu yêu nhau.

- Họ thật khác nhau quá.- Như sóng với đá ấy, – Stephany cười mát.

- Với anh Dennis cháu cảm thấy rất thoải mái và chắc chắn. Nhưng mọi việc không được đơn giản như thế. Jake đã thoả thuận với Jilly một cái gì đấy tương tự như bản hợp đồng. Bà ấy đã trao cho hắn số cổ phần còn thiếu để vào  Ban  giám đốc. Mà chuyện ấy phải giữ bí mật để cô không nghi ngờ gì Jilly cả. Jake nói rằng nếu cháu không xoá dòng tin về sự trao đổi tín phiếu của Jilly thì hắn sẽ nói cho Dennis biết chuyện quan hệ giữa cháu và hắn.- Và thế là cô xoá đi.

- Vâng… – Mặt Cassy đỏ ửng lên, nhưng đầu óc thì sáng suốt trở lại. – Cháu biết rằng làm như thế là mắc tội lừa đảo, và sẽ bị pháp luật trừng trị. Cho nên cháu lại càng khốn khổ hơn. Từ hôm ấy tới nay cháu cứ  như  người  mất  hồn.  Cháu không muốn sống trong sự đe doạ của Sanders mãi như thế này nữa. Cháu đến để kể với cô tất cả những gì cháu biết, ngày giờ cụ thể của sự việc và sẵn sàng chịu trách nhiệm về hậu quả sau này. Cô có thể đưa cháu ra toà, nếu cô muốn. Còn nếu cô quyết định đưa Jake ra pháp luật thì cháu sẵn sàng ra làm chứng trước bất kỳ toà án nào ở trên đất nước này.

Cháu sẵn sàng ngồi tù, chỉ cần người ta vạch mặt hắn ra và cũng tống hắn vào xà lim. Cô đột ngột im bặt. Stephany đưa cặp mắt vô hồn nhìn vào khoảng trống. Điệu khải hoàn ngân lên trong lòng chị. Bây giờ thì ông sa lưới rồi, thưa ông Sanders! Cuối cùng tình huống đã trở nên có lợi cho chị. Chị mỉm cười với Cassy.

- Xin đón nhận cô vào đội ngũ! – Stephany nói – Cô là một cô bé dũng cảm, vì vậy tôi rất vui mừng rằng cô đã đến với chúng tôi, mặc dầu có bị chậm trễ. – Chị im lặng một thoáng – tôi sẽ không kiện cô làm gì, Cassy ạ. Nhưng có lẽ tôi sẽ còn nhắc cô nhớ lại những lời cô đã hứa hẹn về  chuyện Jake. Hiện giờ thì tôi vẫn chưa quyết định. Tất cả  còn phụ thuộc vào chuyện mọi việc sẽ xảy ra như thế nào.

- Thế bây giờ công việc đang như thế nào ạ?

- Tuyệt vời! – Thậm chí mắt Stephany sáng bừng lên – Nhanh và tốt hơn mức chúng tôi hy vọng.

Bây giờ chúng tôi đã có gần ba mươi tư phần trăm rồi. Các máy vi tính của chúng tôi dường như cũng toát cả mồ hôi hột mới kịp đấy.

- Ồ, thế thì cần phải có một người thành thạo điều khiển chúng. Cô cứ để cháu cho chúng biết tay!

- Tất nhiên rồi. Nhưng cô đợi ở đây thêm một giây được không? Đúng một giây thôi – Cassy còn chưa kịp trả lời thì Stephany đã ra khỏi phòng. Cô buông một tiếng rên nhẹ nhõm, rồi buông mình xuống chiếc ghế bành rộng. Cô cảm thấy như vừa trút được một gánh nặng. Nghe thấy tiếng kẹt cửa,  Cassy mở mắt ra. Dennis đứng trên ngưỡng cửa, vẻ mặt cậu kín đáo và ngỡ ngàng.

- Có chuyện gì thế hở? – Cậu hỏi – Mẹ anh bảo vào đây mà chẳng nói rõ là để làm gì. Cassy đứng dậy.

- Đã xảy ra chuyện này anh Dennis ạ. Lần đầu tiên, sau một thời gian  dài  do  dự,  em  đã  kể  hết  tất  cả.  Đúng  là  em  có  đi  lại  với  Jake Sanders…

- Em đến đây chỉ để tuyên bố điều đó thôi ư?

- Em đã kể hết với mẹ anh, và những điều em vừa kể sẽ là vũ khí mà mẹ anh rất cần trong trận đấu với Sanders. Còn với anh thì em muốn nói rằng, – Cô bắt gặp ánh mắt buộc tội của Dennis và thấy không còn tự in nữa. – Nhưng mà nói thì có ích gì! – Cô cay đắng kêu lên. – Chắc anh căm ghét em hơn là yêu quý, còn em thì…

- Em làm sao?

- Còn em thì yêu anh, quỷ tha ma bắt anh đi! – Cô bật lên khóc nức nở. Dennis rùng mình:

-  Trước đây có bao giờ em nói điều đó đâu. Cassy không  trả  lời, cô mở ví lục tìm chiếc khăn lau bằng giấy thấm.  Rồi cô bước về phía cửa. Bỗng cô thấy tay Dennis đặt trên  vai mình. Dennis xoay người cô lại và xiết chặt cô vào ngực mình đến mức Cassy cảm thấy đau đớn.

- Ôi em bé bỏng của anh, – Cậu khàn khàn nói. – Anh nhớ em biết nhường nào!

Giống như cậu bé lần đầu tiên được hò hẹn, cậu hối hả như uống hết làn môi của Cassy. Cassy vẫn hôn cậu, hôn mãi.

- Xin lỗi, – cậu lí nhí nói với Cassy.

- Nhưng đây có phải là lần cuối cùng đâu anh!Cậu chống cùi tay nhổm dậy.

- Tất nhiên rồi, em bé bỏng ạ, – Cậu trả lời và lấy lại phong cách thường ngày của mình. – Mẹ nói rằng các dòng số thông báo thay đổi với tốc độ khủng khiếp nên mẹ chỉ cho mình mười phút để khôi phục quan hệ thôi, em ạ.

Trong  văn  phòng  giám  đốc  “Harper  Mining”  máy  telex  không ngừng báo về những mã số mà chỉ Jake mới hiểu được. Giống như ngôi nhà Stephany, căn phòng nhỏ này đã biến thành đại bản doanh, nơi các thông báo về tín phiếu cổ phần liên tiếp được báo về như các bản báo cáo quân sự. Jake ngồi giữa các đống hỗn loạn đó xem các bản tổng kết mới nhất. Y không thể tin vào mắt mình và tức giận nhìn những cột số đang thay đổi như chạy việt dã. Đột nhiên cánh cửa mở rộng, Jilly bước vào.

- Tôi đã bảo Hilary không cho ai quấy rầy tôi rồi cơ mà – y gay gắt nói.

- Em bảo bà ta là điều đó không dành cho em – Jilly cãi lại trong khi đóng cửa và bước lại gần bàn. Mặc dầu Jilly vẫn mặc đồ đen, nhưng y nhận ra một cách khinh bỉ rằng chiếc áo chật ôm sát người ả, còn hàng cúc được mở ra đủ để gợi cho người ta chú ý đến bộ ngực. Điều đó có thể cho thấy rằng ả chẳng để ý gì đến việc mình đang để tang chồng. Jilly khiêu khích nhìn Jake. Y ngoảnh mặt đi.

- Xin đừng nói rằng anh đang lo lắng về vụ Stephany – ả nói giọng cay độc.

- Jilly, cô đứng về phía nào?

- Em là người tình của kẻ chiến thắng, như mọi khi.

- Hay đúng hơn là lúc này cô đang đứng về phía chính mình, như mọi khi? Nụ cười biến mất trên mặt ả.

- Anh không kiếm được lúc khác để cãi nhau hay sao?

- Chẳng lẽ chúng ta đang cãi nhau ư? – Y cảm thấy mệt mỏi ghê gớm.

- Thì tất nhiên cũng không phải là đang làm tình.

- Thế cô cho rằng sex là tất cả à? Ả nhếch mép:

- Đối với anh thì đúng là như vậy đấy, đồ chó đẻ ạ.

- Trước đây thì đúng là như thế đấy.-

Anh định nói gì? Y phát hiện thấy một thoáng sợ hãi trong mắt ả.

-  Tôi  đã  ngấy  tận  cổ  rồi,  Jilly  ạ.  Lần  này  là  vĩnh  viễn  đấy.  Tôi không muốn thấy cô, nghe nói về cô, không muốn ngủ với cô nữa, không bao giờ nữa!

- Tại sao bỗng dưng lại thế hả? – ả gay gắt hỏi, mắt ả cháy lên thật đáng sợ – Có con nào mới rồi hả? – Y không trả lời. – Stephany chứ gì? Ả gào lên và nhìn thẳng vào mắt y để tìm sự khẳng định – Anh đã phải lòng cô ả rồi đấy hả? Y không tìm cách phủ nhận điều đó.

- Cô lo lắng vì điều gì, Jilly? – Y hỏi – Về tôi không vô tình với Stephany chăng? Hay là vì có một người nào đó biết yêu một cách thật sự, chứ không chỉ biết ngủ với trai, như cô?

- Hoá ra ả ta là một bà lớn đài các, còn tôi chỉ là con chó cái ngoài bờ dậu thôi, phải không? – Ả rít lên, nước bọt phì ra, và mặt ả biến thành chiếc mặt nạ căm hờn

– Ra thế đấy, anh sa bẫy rồi! Stephany à? Nhưng ả ta không hợp gu với anh đâu, thậm chí cả ngủ với trai ả cũng không biết. Greg đã nói với tôi như vậy.Jake dùng mu bàn tay lau mắt.

- Tôi bắt đầu cho rằng Greg là một thằng ngu. Nếu không thì anh ta đã không dan díu với cô.

- Đấy đấy, đúng là đồ ngu! – Ả tức tối nhắc lại – Chỉ biết hưởng thụ mà không biết suy nghĩ gì, cũng là cái đồ không tim, giống hệt như anh vậy.

- Thế tại sao Philip phải cần đến ngần ấy thời gian để tự sát? – Jake lẩm bẩm như tự nói với mình. Y đứng dậy.

- Cô về đi Jilly ạ. Tất cả đã hết rồi. Cô làm tôi lợm mửa lắm – Ả cũng đứng dậy, thở dồn như thể vừa chạy một cự ly rất dài – Nếu phải quẳng cô ra khỏi đây, tôi cũng làm. Thậm chí còn rất vui lòng là khác. Nhưng tôi thấy rằng cứ để cô tự đi khỏi đây thì hơn.

- Mày cũng xéo đi… – ả rít lên rồi lao ra khỏi phòng như tên bắn. Jake đi theo ả để khép cửa lại. Hilary ngồi thẳng người sau chiếc bàn, nín thở vì sợ hãi và ngạc nhiên.

- Hilary, xin bà nhớ cho, – Y u ám nói – Khi tôi đã đề nghị để tôi yên là phải để yên, đối với cô Stuart thì lại càng phải nghiêm chỉnh chấp hành.

Sau giờ tan ca không tìm ra được một chiếc máy điện thoại tự động nào. Vừa lẩm bẩm chửi rủa, vừa chen lấn giữa dòng người đông nghịt. Cuối cùng Olivia cũng tìm được một máy rỗi. Ả vội vàng quay số máy mà đáng nhẽ ả phải gọi từ lâu.

- Olivia? Cô đang ở đâu đấy?

- Em đang ở gần thị trường chứng khoán.- “Harper Mining” thế nào rồi?

- Theo những con số mới đây thì nhu cầu vẫn tăng, giá cũng nhảy vọt lên.

- Lên đến bao nhiêu?

- Gần tám đôla rồi. Nhưng Stephany vẫn tiếp tục mua. Bà ta sắp đặt được mục đích rồi đấy – Olivia im lặng – Em rất lấy làm tiếc, chị Jilly ạ.

- Hãy giữ gìn lấy hệ thần kinh của mình. Vừa có một chuyện mới nảy sinh đấy – Giọng nói trong máy run lên vì giận dữ – Cô cần phải giúp tôi theo dõi một người. Hãy đào bới tất cả những gì mà cô có thể nhé. Cô tự biết mình phải làm gì rồi đấy.

- Tất nhiên. Mà đó là ai cơ chứ?

- Một người mà trước đây là bạn, nay đã trở thành kẻ thù.